Không nói tới cái khác, chỉ riêng về việc chiếm một diện tích rất lớn, nếu như cho nàng ở thời hiện đại, có thể sử dụng để phát triển kinh doanh, khẳng định là đau lòng mà phát run. Đất lớn như vậy, có thể sẽ xây được bao nhiêu tòa cao tầng a!
Mắt thấy Phượng Phi Bạch đi tới phía trước viện lớn nhất , trên đó có ghi ba chữ “Phi Bạch cư”, liếc mắt liền có thể nhìn ra đó là chỗ ở của hắn.
Ninh Khanh Khanh vội vàng đến sát bên người Phượng Phi Bạch “Vương gia, vậy ta ở chỗ nào?”
Phi Bạch liếc nhìn nàng một cái rồi quay đầu sang phía Từ Sách nói: “Cứ theo lẽ thường mà thu xếp.”
"Vương Gia, vậy nàng là thân phận gì để vào vương phủ?" Từ Sách hỏi.
"Nha hoàn."
Từ Sách thoáng ngây người sửng sốt, nhưng rồi cũng nhanh chóng gật đầu với Ninh Khanh Khanh một cái “Lâm cô nương, đi theo ta”
Ninh Khanh Khanh sau khi nghe được lời này thì cảm thấy yên tâm.
Nàng chính là đang sợ, ở cái thời đại này, vẫn thường thu xếp cho nha hoàn đến ngủ ở chân giường chủ nhân. Nàng đến lúc đó cũng chỉ có thể ở một bên chân giường, suốt ngày phải nhìn thấy vẻ mặt chọc giận kia của Phượng Phi Bạch.
Từ Sách là một nam nhân có da mặt màu đồng hun, nhìn dáng vẻ bước đi liền biết rõ là quân nhân đã trải qua huấn luyện . Cái này Ninh Khanh Khanh lần đầu tiên nhìn liền biết, cho đến hiện tại thì mặt hắn vẫn không có thái độ gì với nàng, nàng nhịn không được liền lên tiếng hỏi hắn :
“Nhìn thấy ta, ngươi không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
Vì tại Bách Hoa Yến đã từng gặp qua Phượng Phi Bạch, nhưng lúc đó Từ Sách không có ở bên cạnh hắn, sau đó mặc dù có thời gian rãnh rỗi nhưng Phượng Phi Bạch cũng không giống như người có thể cùng với thuộc hạ nói chuyện phiếm với nhau.
“Mới đầu là có một chút, nhưng sau khi biết thân phận của ngươi là một nha hoàn, ta liền không kinh ngạc.” Lúc này Từ Sách nói chuyện có vẻ như một người bình thường, không có nhiễm cái thói xảo quyệt của Vương gia kia.
"Ta biết."
Lời này nếu như nói cho Ninh Khanh Khanh sớm hơn hai ngày, nàng khẳng định có thể hiểu được rõ ràng, trải qua một ngày áp bức như vậy khiến nàng cảm nhận được những ý tứ trong lời nói của Từ Sách.
"Xem ra ngươi hiểu rất rõ tính tình của Vương Gia ngươi!" Nàng trừng mắt mà nói.
Từ Sách nghĩ thầm, đêm hôm đó hắn đã từng nói qua, cô nương này ngàn vạn lần đừng đụng trúng Vương gia, vậy mà lại đụng phải rồi còn bị lôi kéo làm một nha hoàn, vận số thật là không tốt.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đi tới trước một cái sân nhỏ.
Nơi này cách không xa chỗ ở của Phượng Phi Bạch, ở đây có vườn hoa, nhìn thì khá là đơn giản, mặc dù không gian tương đối nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ.
Ở đây có một phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ, còn có thêm một cái bàn, phía trên còn đặt giấy và nghiên mực.
“Chỗ này cũng không tệ lắm đi.” Ninh Khanh Khanh đi dạo một vòng, vốn tưởng rằng Phượng Phi Bạch hắn sẽ bắt mình dọn dẹp một căn phòng cũ nát, đầy ẩm mốc, nhưng nhìn thấy hiện tại cảm giác nó khá là tốt.
“Vương gia đối với người ta rất tốt” Từ Sách nói với lòng trung thành và tận tâm.
Ninh Khanh Khanh có cảm giác rằng không phải với người nào Phượng Phi Bạch cũng đối xử như vậy. Đứng ở trong phòng, nhìn thấy một bó hoa khô ở trên bàn, trong lòng vẫn còn băn khoăn về bông hoa bảo bối kia.
“Hắn tốt? Hắn tốt mà còn đánh chủ ý lên Thoát Cốt Thủy Phù Dong của ta!” Đây chính là món đồ duy nhất có giá trị của nàng.
Từ Sách nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của nàng, Lâm tiểu thư sinh ra đã rất xinh đẹp, nhưng mà kiểu xinh đẹp này làm cho người ta có cảm giác cùng người khác không giống nhau, nó tràn ngập sức sống, năng động và có thể lan sang cho người khác, khiến hắn không tự chủ được nói nhiều hơn hai câu:
"Xin hỏi Lâm cô nương, bông Thoát Cốt Thủy Phù Dong này, là Lâm đại nhân cam tâm tình nguyện đưa cho ngươi sao?"
Từ Sách vẫn luôn đi theo Phượng Phi Bạch, cũng là người trong triều đình. Đối với hoàn cảnh trong nhà Lâm Bất Vi đã từng nghe qua. Lâm Bất Vi yêu quý nhất là nữ nhi Lâm Dong Dong, bông hoa Thoát Cốt THủy Phù Dong này luôn để trong phòng của Lâm Dong Dong.
Mắt thấy Phượng Phi Bạch đi tới phía trước viện lớn nhất , trên đó có ghi ba chữ “Phi Bạch cư”, liếc mắt liền có thể nhìn ra đó là chỗ ở của hắn.
Ninh Khanh Khanh vội vàng đến sát bên người Phượng Phi Bạch “Vương gia, vậy ta ở chỗ nào?”
Phi Bạch liếc nhìn nàng một cái rồi quay đầu sang phía Từ Sách nói: “Cứ theo lẽ thường mà thu xếp.”
"Vương Gia, vậy nàng là thân phận gì để vào vương phủ?" Từ Sách hỏi.
"Nha hoàn."
Từ Sách thoáng ngây người sửng sốt, nhưng rồi cũng nhanh chóng gật đầu với Ninh Khanh Khanh một cái “Lâm cô nương, đi theo ta”
Ninh Khanh Khanh sau khi nghe được lời này thì cảm thấy yên tâm.
Nàng chính là đang sợ, ở cái thời đại này, vẫn thường thu xếp cho nha hoàn đến ngủ ở chân giường chủ nhân. Nàng đến lúc đó cũng chỉ có thể ở một bên chân giường, suốt ngày phải nhìn thấy vẻ mặt chọc giận kia của Phượng Phi Bạch.
Từ Sách là một nam nhân có da mặt màu đồng hun, nhìn dáng vẻ bước đi liền biết rõ là quân nhân đã trải qua huấn luyện . Cái này Ninh Khanh Khanh lần đầu tiên nhìn liền biết, cho đến hiện tại thì mặt hắn vẫn không có thái độ gì với nàng, nàng nhịn không được liền lên tiếng hỏi hắn :
“Nhìn thấy ta, ngươi không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
Vì tại Bách Hoa Yến đã từng gặp qua Phượng Phi Bạch, nhưng lúc đó Từ Sách không có ở bên cạnh hắn, sau đó mặc dù có thời gian rãnh rỗi nhưng Phượng Phi Bạch cũng không giống như người có thể cùng với thuộc hạ nói chuyện phiếm với nhau.
“Mới đầu là có một chút, nhưng sau khi biết thân phận của ngươi là một nha hoàn, ta liền không kinh ngạc.” Lúc này Từ Sách nói chuyện có vẻ như một người bình thường, không có nhiễm cái thói xảo quyệt của Vương gia kia.
"Ta biết."
Lời này nếu như nói cho Ninh Khanh Khanh sớm hơn hai ngày, nàng khẳng định có thể hiểu được rõ ràng, trải qua một ngày áp bức như vậy khiến nàng cảm nhận được những ý tứ trong lời nói của Từ Sách.
"Xem ra ngươi hiểu rất rõ tính tình của Vương Gia ngươi!" Nàng trừng mắt mà nói.
Từ Sách nghĩ thầm, đêm hôm đó hắn đã từng nói qua, cô nương này ngàn vạn lần đừng đụng trúng Vương gia, vậy mà lại đụng phải rồi còn bị lôi kéo làm một nha hoàn, vận số thật là không tốt.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đi tới trước một cái sân nhỏ.
Nơi này cách không xa chỗ ở của Phượng Phi Bạch, ở đây có vườn hoa, nhìn thì khá là đơn giản, mặc dù không gian tương đối nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ.
Ở đây có một phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ, còn có thêm một cái bàn, phía trên còn đặt giấy và nghiên mực.
“Chỗ này cũng không tệ lắm đi.” Ninh Khanh Khanh đi dạo một vòng, vốn tưởng rằng Phượng Phi Bạch hắn sẽ bắt mình dọn dẹp một căn phòng cũ nát, đầy ẩm mốc, nhưng nhìn thấy hiện tại cảm giác nó khá là tốt.
“Vương gia đối với người ta rất tốt” Từ Sách nói với lòng trung thành và tận tâm.
Ninh Khanh Khanh có cảm giác rằng không phải với người nào Phượng Phi Bạch cũng đối xử như vậy. Đứng ở trong phòng, nhìn thấy một bó hoa khô ở trên bàn, trong lòng vẫn còn băn khoăn về bông hoa bảo bối kia.
“Hắn tốt? Hắn tốt mà còn đánh chủ ý lên Thoát Cốt Thủy Phù Dong của ta!” Đây chính là món đồ duy nhất có giá trị của nàng.
Từ Sách nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của nàng, Lâm tiểu thư sinh ra đã rất xinh đẹp, nhưng mà kiểu xinh đẹp này làm cho người ta có cảm giác cùng người khác không giống nhau, nó tràn ngập sức sống, năng động và có thể lan sang cho người khác, khiến hắn không tự chủ được nói nhiều hơn hai câu:
"Xin hỏi Lâm cô nương, bông Thoát Cốt Thủy Phù Dong này, là Lâm đại nhân cam tâm tình nguyện đưa cho ngươi sao?"
Từ Sách vẫn luôn đi theo Phượng Phi Bạch, cũng là người trong triều đình. Đối với hoàn cảnh trong nhà Lâm Bất Vi đã từng nghe qua. Lâm Bất Vi yêu quý nhất là nữ nhi Lâm Dong Dong, bông hoa Thoát Cốt THủy Phù Dong này luôn để trong phòng của Lâm Dong Dong.
/130
|