Ngự Thú Nữ Vương

Chương 104: Nhiệm vụ đầu tiên là giết cha

/184


Biên quan quân doanh, bầu trời không mây, vạn dặm trời quang.

Mặc trên người áo giáp màu bạc Âu Dương Ngự đứng trên bàn cao, nhìn xuống phía dưới binh lính chỉnh tề hô khẩu hiệu thao luyện. Hắn gật đầu, giơ tay hướng về bọn họ uy vũ khích lệ:

"Các vị các tướng sĩ hãy nỗ lực, thao luyện cho tốt, chúng ta mới có thể bảo vệ quốc gia."

"Bảo vệ quốc gia, bảo vệ quốc gia. . . . . ." Binh lính khí thế mạnh hơn, thao luyện cũng có sức lực hơn.

Âu Dương Ngự lại gật đầu một cái, khóe miệng lộ ra tươi cười.

"Tướng quân ——" quân sư Liêu Mân đã đi tới.

Âu Dương Ngự quay đầu, nhìn ông ta, một bên đi về phía lều trại, một bên thấp giọng hỏi:

"Tra được không?"

“Vâng” Liêu Mân gật đầu, đi theo bên cạnh Âu Dương Ngự.

Một bên đáp, "Thuộc hạ tra được rồi, trên giang hồ đồn đãi Nữ tử cưỡi thú thật sự là Ngũ tiểu thư, công tử đi theo bên cạnh tiểu thư cũng đúng là Tứ công tử. Bọn họ quả thực có được thần kiếm thượng cổ, những điều này đều là chuyện có thật. Không phải lời đồn. Nhưng ở trên đại hội võ lâm, Tứ công tử bị thương, Ngũ tiểu thư tức giận, gọi mãnh thú ra nuốt chửng anh em Vương gia, cùng Vương gia gây nên cừu hận. Sau đó lại bị người tung ra tin đồn, nói Ngũ tiểu thư có được bí tịch điều khiển thú, thần kiếm thượng cổ, khiến người trong giang hồ mơ ước, cho nên bọn họ bây giờ đã trở thành đối tượng bị người trong giang hồ đuổi giết. . . . . ."

Nghe xong Liêu Mân nói..., Âu Dương Ngự mày nhíu chặt lại. Không ngờ bọn họ đã gây nên nhiều sóng gió như vậy. Nhưng con gái mình thật có thể điều khiển thú? Xem ra ông đối với đôi anh em này thật sự hiểu biết quá ít.

"Bọn chúng có gặp nguy hiểm không?" Tuy biết con gái rất lợi hại, nhưng bây giờ toàn bộ người trong võ lâm hầu như đều đuổi giết bọn họ. Ông làm phụ thân tất nhiên vẫn lo lắng, huống chi nếu không phải trước kia ông không quan tâm đến bọn họ, có lẽ tình huống đã hoàn toàn khác với bây giờ.

"Không." Liêu Mân cười lắc đầu, "Tướng quân, người trong võ lâm ngược lại không làm gì được Tứ công tử và Ngũ tiểu thư. Võ công của hai người bọn họ phóng mắt trong khắp giang hồ, hầu nhưkhông người có thể chống đỡ."

Âu Dương Ngự gật đầu, khóe miệng lộ ra tươi cười, vui mừng lại tự hào, cũng yên tâm không ít.

"Tướng quân, thuộc hạ ngoại trừ nghe được chuyện của Tứ công tử, Ngũ tiểu thư, còn thám thính được một sự kiện khác." Nói đến đây, Liêu Mân vẻ mặt dường như ngưng trọng.

"Tin tức gì?" Âu Dương Ngự thấy thế, ông cũng nghiêm túc.

"Tướng quân, có người muốn gây bất lợi đối với ngài." Liêu Mân nói, ông phát hiện có người âm thầm thuê tổ chức sát thủ với số tiền lớn muốn mua mạng của tướng quân.

Âu Dương Ngự nghe xong phản ứng không nhiều lắm, nói:

"Không có người ra tay, ta còn cảm thấy kỳ quái. Trước tiên không cần ra tay, chúng ta sẽ chờ bọn họ tới."

"Nhưng. . . . . ." Liêu Mân vẫn lo lắng, nếu đối phương tìm là tổ chức sát thủ, sẽ không thực hiện qua loa.

"Nghe ta đi, không sai đâu." Ánh mắt Âu Dương Ngự híp lại, xem dáng vẻ kia, giống như đã có chủ ý.

Liêu Mân thấy thế gật đầu, nhưng lại thầm hạ quyết tâm, nhất định phải âm thầm bảo vệ tốt tướng quân.

"Tướng quân, còn về Tứ công tử và Ngũ tiểu thư, chúng ta có cần phái người đi tìm bọn họ trở về không?"

"Không cần." Âu Dương Ngự lắc lắc đầu, "Phái người tùy thời lưu ý tin tức của bọn chúng là được, ta tin tưởng hổ phụ không sinh khuyển tử, bọn chúng tự sẽ có cách ứng đối." Có lẽ ông nên giải quyết tất cả mọi chuyện. Sau đó đưa An nhi đến quân doanh luyện tập. Sau này cho nó sẽ kế thừa mình, trở thành đại tướng quân.

"Vâng"

. . . . . .

Ám Lâu

Trải qua hai tháng tu chỉnh, Ám Lâu lại khôi phục. Sau khi chôn cất người chết, Vân Hạo Trần một lần nữa chấp chưởng Lâu chủ của Ám Lâu. Hơn nữa so với trước kia càng cố gắng hơn, bởi vì hắn muốn cho Âu Dương Tĩnh cùng người của Dẫn Lâu nhìn rõ, Ám Lâu tuyệt đối sẽ không thua kém so với Dẫn Lâu.

Đúng vậy, tuy trước đây Ám Lâu không kém so với Dẫn Lâu, lại bị cá lớn nuốt tôm nhỏ, nhưng hắn còn có cơ hội gỡ hòa.

"Lâu chủ, có một khách nhân đưa đến yêu cầu." Một người lãnh khốc đi đến, cầm trên tay một phong thư.

Vân Hạo Trần kỳ quái nhìn hắn liếc mắt một cái, nói:

"Có giao dịch, các ngươi tiếp là được. Còn đưa cho ta xem qua làm gì?" Bình thường loại giao dịch nhỏ này đều do thủ hạ phía dưới tiếp nhận.

"Lâu chủ, hay là ngài trước tiên xem một chút đi." Người đó đem ra đưa cho Vân Hạo Trần.

Vân Hạo Trần thấy thế, nghĩ rằng nhất định là một cuộc giao dịch lớn. Vì thế gật đầu, kết quả ai biết vừa tiếp nhận được nửa giây đã sửng sốt.

"Âu Dương Ngự?"

Thủ hạ gật đầu, đây cũng là lí do bọn họ vì sao không dám trực tiếp tiếp nhận, mà lấy ra cho lâu chủ xem trước.

"Âu Dương Ngự là phụ thân của chủ nhân, nhiệm vụ này chúng ta làm sao tiếp nhận?"

Vân Hạo Trần cũng nhíu chân mày, nếu là trước kia, Ám Lâu đương nhiên nhận. Nhưng bây giờ, hắn cũng không dám nhận.

"Trước tiên để ta truyền tin đến chủ nhân đã rồi hẵng nói."

“Vâng.”

Dẫn Lâu, phong cảnh như một bức tranh. Tòa lâu gỗ đặt ở bên hồ nước trong suốt, bốn phía Thanh Sơn phập phồng, sống lâu lên lão làng, phong cảnh như bức tranh.

Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An trong khoảng thời gian này không đi ra ngoài, chỉ ở trong này nghỉ ngơi.

Âu Dương Tĩnh đem kế hoạch của mình đều giao cho Tống Tử Thư, Bạch Ngọc bọn họ đi chấp hành, nàng ngược lại làm chủ nhân chỉ tay năm ngón.

"Chủ nhân, Ám Lâu trình thư lên." Một người hầu cầm thư đưa lên.

Âu Dương Tĩnh nhíu mày, tiếp nhận thư, mở ra vừa thấy, nhíu mày lại.

"Sao vậy?" Âu Dương An hỏi.

Âu Dương Tĩnh không nói gì, trực tiếp đưa thư cho hắn.

Âu Dương An vừa thấy, mày nhíu chặt.

"Có người muốn giết phụ thân?" Đối với Âu Dương Ngự, mặc dù không có bao nhiêu cảm tình. Nhưng cuối cùng vẫn là huyết thống tương liên, hắn không có khả năng hoàn toàn thờ ơ. Nếu quả thật vậy, thì hắn quá máu lạnh rồi.

Âu Dương Tĩnh gật đầu, khóe miệng nâng lên, mang theo vài phần trào phúng:

"Ông ấy là đại tướng quân tay cầm trọng binh, người muốn giết ông tất nhiên không thiếu"

"Nói với Ám Lâu, không tiếp nhận nhiệm vụ này." Âu Dương An nói, dù thế nào hắn cũng sẽ không sai người đi giết phụ thân của mình.

"Không ——" Âu Dương Tĩnh lại khoát tay, "Nhận, sao lại không nhận?"

"Tĩnh nhi?" Âu Dương An giật mình nhìn nàng, dù linh hồn nàng là người khác, nhưng cũng không đến mức giết phụ thân chứ?

"Ca, cho dù chúng ta không nhận, người mua cũng sẽ tìm tới tổ chức sát thủ khác?" Âu Dương Tĩnh nhìn Âu Dương An cười lạnh vài tiếng." Thay vì để người khác nhận giao dịch, hay là chúng ta nhận. Nhưng không cần Ám Lâu, muội muốn tự mình đi. Cũng muốn xem một chút là ai gan lớn như vậy dám giết phụ thân của muội. . . . . ." Đúng vậy, nàng nhận giao dịch này không phải để giết Âu Dương Ngự, mà là muốn tìm ra kẻ giật dây, sau đó bảo vệ ông ấy. Coi như nàng vì thân thể này mà trả nợ ân tình đi.

"Tĩnh nhi ——" nghe hiểu suy nghĩ của nàng, Âu Dương An nhìn nàng, hắn biết Tĩnh nhi có thể làm được.

"Được rồi, ca, không cần nói nữa. Trước tiên muội sẽ viết thư nói cho Vân Hạo Trần, việc này giao cho chúng ta làm."

“Được.”


/184

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status