Mộc Nguyệt Ly mang theo hai hộ vệ ẩn danh, mặc trên người áo lam, phe phẩy Ngọc Cốt phiến, phong thái lỗi lạc. Đến chỗ cách Túy Tiên Các không xa thì ngẩng đầu nhìn đèn hồng phiêu phiêu cảnh tượng kiều diễm kia, khẽ nhếch môi cười, cất bước đi qua.
Hai hộ vệ theo bên người, cũng thay đi bộ áo đen, mặt không chút thay đổi, cả người đều tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần.
"Ôi, ba vị công tử, mời vào bên trong."
Cửa thanh lâu đã đổi vài vị nữ tử khác, thấy Mộc Nguyệt Ly tuấn mỹ, ánh mắt đều nhanh rớt xuống trên người hắn rồi, đương nhiên, các nàng ngoại trừ nhìn đến mỹ nam, tất nhiên còn nhìn đến bạc nữa.
Hộ vệ một trái một phải tiến lên, chặn lại những bàn tay được sơn màu móng đỏ thẫm muốn sờ đến người Mộc Nguyệt Ly.
Các cô nương sửng sốt, nhưng thức thời nhường qua, lại là một vị công tử cao quý, xem ra không tới phần của các nàng đâu.
Rất nhanh, bọn người Mộc Nguyệt Ly tiến vào trong Túy Tiên Các. Cả phòng kiều diễm, lả lướt ca múa, rõ ràng diễm tình, còn làm cho người ta chịu không nổi nữa là dày đặc mùi son phấn.
"Ôi, vị công tử này, các vị có nhìn trúng cô nương nào chưa? Hay để ta vì các vị gọi vài cô nương xinh đẹp ra?" Mắt tú bà sắc bén nhìn Mộc Nguyệt Ly đến đây, vội vã lắc mông bước đến.
Con ngươi Mộc Nguyệt Ly quét một vòng, những nữ tử này cũng không kém so với tần phi xinh đẹp trong cung. Có điều chính yếu của hắn là đang tìm Âu Dương Tĩnh, nhưng đại sảnh không thấy bóng dáng của bọn họ, chắc là ở trong phòng chung.
"Tú bà, bà có nhìn thấy hai vị công tử trẻ tuổi vô cùng tuấn mỹ tới đây không?" Mộc Nguyệt Ly không tiếp lời tú bà, ngược lại trực tiếp bảo hộ vệ đưa cho bà ta một thỏi bạc, hỏi tin tức của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh.
Tú bà kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhìn đến thỏi bạc đưa tới trước mắt, ánh mắt sáng lên.
"Có, có, hôm nay tới mấy tốp hai công tử đến cùng nhau. Không biết công tử ngài muốn hỏi là vị nào?" bạc đã nắm trong tay, câu trả lời của bà cũng là khiến người ta không hài lòng.
"Hai người cực kỳ tuấn mỹ, một tao nhã, một tinh tế." Mộc Nguyệt Ly cũng không tức giận, lại nói lần nữa.
"À, ngài đang muốn tìm công tử mặc áo trắng và công tử mặc áo tím kia." Tú bà dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, "Bọn họ đang ở trong phòng hoa khôi Túy Tiên Các chúng ta. Nếu công tử muốn tìm bọn họ, chỉ sợ phải chờ một lát, hay là ta trước tiên tìm cô nương đến cùng chờ với các vị nha." Nói đến cùng bà chính là còn muốn đào thêm tiền trên người bọn họ.
"Không cần, chúng ta cũng muốn đến phòng của hoa khôi." Mộc Nguyệt Ly một ngụm từ chối.
"Nhưng. . . . . ."
Mộc Nguyệt Ly liếc mắt, hộ vệ lại đưa ra một thỏi bạc, bọn họ đối với tú bà thấy tiền sáng mắt cực kỳ khinh thường, vẻ mặt cũng lạnh hơn.
Tú bà kia nhìn thấy bạc, nụ cười sáng lạn. Một tay cầm bạc, vừa hướng về Mộc Nguyệt Ly nói:
"Công tử, ta đây cho người đưa các vị đi."
Dứt lời, tú bà thuận tay gọi nha hoàn. Sao mà khéo, nha hoàn này lại là người lúc trước dẫn đường cho anh em Âu Dương An.
"Các vị công tử, mời theo nô tỳ." Nha hoàn nhìn thấy Mộc Nguyệt Ly bọn họ, lúc này trong lòng lại giật mình. Hôm nay sao thế này, đến toàn bộ đều là công tử tuấn mỹ.
"Làm phiền." Mộc Nguyệt Ly gật đầu, cùng hai gã hộ vệ theo nha hoàn đến sân Chiêu Nguyệt, ba người đều là võ công thâm hậu, vừa vào cửa viện chợt nghe được tiếng tiêu duyên dáng.
Mộc Nguyệt Ly hướng tới nha hoàn gật đầu, ý bảo nàng có thể lui xuống.
Nha hoàn lễ phép cúi đầu, lưu luyến không rời đi, nàng cảm thấy tiếng tiêu này khẳng định không phải Chiêu Nguyệt diễn tấu, chỉ sợ là hai vị công tử lúc nãy. Hai vị công tử kia chẳng những tài tình hơn người, ngay cả tiếng tiêu cũng lợi hại như thế. Thật sự là khiến cho người ta tò mò thân phận của bọn họ.
Đợi nha hoàn sau khi rời đi, Mộc Nguyệt Ly gật đầu với hai hộ vệ, ba người giảm thấp tiếng bước chân tới gần bên ngoài căn phòng của Chiêu Nguyệt, kết quả lúc vừa tới nơi, tiếng tiêu đã ngừng, nhưng lại nghe được lời Âu Dương Tĩnh hỏi Chiêu Nguyệt:
"Chiêu Nguyệt tiểu thư, các vị có từng nghe nói qua về Tam Lăng Kiếm chưa?"
Mộc Nguyệt Ly đối với vấn đề của Âu Dương Tĩnh không hề kinh ngạc, sớm đã biết bọn họ vì Tam Lăng Kiếm mà đến. Điều bất ngờ là nàng lại hỏi trực tiếp hoa khôi như thế, chẳng lẽ nàng không sợ hoa khôi kia đem chuyện hỏi đến của bọn họ truyền đi ư, đến lúc đó chỉ sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm? Trong lúc hắn đang cân nhắc, Chiêu Nguyệt lại trả lời.
"Tam Lăng Kiếm? Hình như đã nghe qua ở đâu rồi."
Mộc Nguyệt Ly lại cả kinh, nữ tử này rất khéo léo. Sao có thể dễ dàng trả lời khách nhân đang muốn tìm hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ trong đó có gì kỳ quái không bình thường?
"Từ từ nghĩ, không cần gấp gáp." Âu Dương Tĩnh nói với Chiêu Nguyệt, giọng êm dịu, đã tràn ngập lực mê hoặc.
Hai tên hộ vệ của Mộc Nguyệt Ly nhìn nhau, biết đại khái có khả năng Âu Dương Tĩnh đã động tay động chân, chẳng lẽ là Nhiếp Hồn Thuật?
"Ta nhớ có một vị đại quan nhân đã tới, có lần hắn uống rượu say, đã nhắc tới Tam Lăng Kiếm." Chiêu Nguyệt vẻ mặt trống rỗng đáp, giống như một tượng gỗ.
"Vị đại quan nhân kia tên gọi là gì?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An cùng nhìn nhau, sau đó hỏi.
"Gọi, gọi. . . . . ."
Ngay lúc Chiêu Nguyệt muốn đáp thì Mộc Nguyệt Ly đưa một ánh mắt, một hộ vệ bắn phi tiêu vào.
Chợt phập một tiếng, phi tiêu cắm vào cây cột bên trong phòng, cắt đứt giọng nói của Chiêu Nguyệt....
Trong phút chốc Chiêu Nguyệt cảm thấy như vừa từ trong giấc mộng tỉnh táo lại, không hiểu nhìn Âu Dương Tĩnh đang đứng trước mặt mình hỏi. "Ta vừa rồi làm sao vậy?" Sao nàng không nhớ rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì? Không chỉ nàng, còn có Lạc nhi bên cạnh vẻ mặt cũng như trong sương mù, không biết chuyện gì xảy ra?
"Không có gì đâu." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh không để lại dấu vết trầm xuống, Nàng và Âu Dương An tất nhiên nghe được bên ngoài có người tới gần. Nhưng bởi vì đang lúc thôi miên, không thể để có chuyện ngoài ý muốn, cho nên mặc kệ không để ý. Không ngờ đối phương lại ra tay, xem ra là sợ Chiêu Nguyệt nói ra đại quan nhân kia là ai, người bên ngoài rốt cuộc là ai?
"Vừa rồi nàng chỉ nói là có một cái đại quan nhân đến nói cho nàng biết gì đó về Tam Lăng Kiếm." Âu Dương Tĩnh ra vẻ như không chút để ý nói, còn Âu Dương An thì đi ra ngoài.
"Tam Lăng Kiếm?" Chiêu Nguyệt đầu đầy mờ mịt, "Tam Lăng Kiếm gì? Ta không nhớ rõ. Ta có nói cái này sao?"
"Ta cũng không biết nữa." Âu Dương Tĩnh nhún vai, sau đó nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, vội vã nói với Chiêu Nguyệt và Lạc nhi, "Bên ngoài có tiếng đánh nhau, có lẽ là có bọn đạo tặc xông vào, Chiêu Nguyệt tiểu thư và Lạc nhi cô nương, các nàng đừng nên ra ngoài. Ta đi trước nhìn xem. . . . . ."
Chiêu Nguyệt và Lạc nhi vừa nghe, đương nhiên là không dám ra. Có điều thấy Âu Dương Tĩnh đi ra ngoài, cũng không quên dặn dò:
"Công tử phải cẩn thận." Chiêu Nguyệt đã bị tiếng tiêu tài tình của Âu Dương Tĩnh chinh phục, tất nhiên một lòng ghi nhớ lấy nàng.
“Ừ.”
Âu Dương Tĩnh gật đầu, bóng dáng lướt đi, bay nhanh ra khỏi phòng. Vừa ra ngoài đã thấy Âu Dương An đang cùng giao đấu với hai gã áo đen, nàng cũng gia nhập vòng chiến. Nếu đoán không nhầm, vừa rồi nàng rõ ràng nghe thấy là tiếng bước chân của ba người, còn một người nữa đâu?
Nàng không có đoán sai, khi hộ vệ của Mộc Nguyệt Ly ra tay thì hắn cũng đã ẩn đi rồi, giờ còn chưa phải lúc hắn gặp mặt Âu Dương Tĩnh, cho nên hắn sẽ không hiện thân.
Hai hộ vệ theo bên người, cũng thay đi bộ áo đen, mặt không chút thay đổi, cả người đều tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần.
"Ôi, ba vị công tử, mời vào bên trong."
Cửa thanh lâu đã đổi vài vị nữ tử khác, thấy Mộc Nguyệt Ly tuấn mỹ, ánh mắt đều nhanh rớt xuống trên người hắn rồi, đương nhiên, các nàng ngoại trừ nhìn đến mỹ nam, tất nhiên còn nhìn đến bạc nữa.
Hộ vệ một trái một phải tiến lên, chặn lại những bàn tay được sơn màu móng đỏ thẫm muốn sờ đến người Mộc Nguyệt Ly.
Các cô nương sửng sốt, nhưng thức thời nhường qua, lại là một vị công tử cao quý, xem ra không tới phần của các nàng đâu.
Rất nhanh, bọn người Mộc Nguyệt Ly tiến vào trong Túy Tiên Các. Cả phòng kiều diễm, lả lướt ca múa, rõ ràng diễm tình, còn làm cho người ta chịu không nổi nữa là dày đặc mùi son phấn.
"Ôi, vị công tử này, các vị có nhìn trúng cô nương nào chưa? Hay để ta vì các vị gọi vài cô nương xinh đẹp ra?" Mắt tú bà sắc bén nhìn Mộc Nguyệt Ly đến đây, vội vã lắc mông bước đến.
Con ngươi Mộc Nguyệt Ly quét một vòng, những nữ tử này cũng không kém so với tần phi xinh đẹp trong cung. Có điều chính yếu của hắn là đang tìm Âu Dương Tĩnh, nhưng đại sảnh không thấy bóng dáng của bọn họ, chắc là ở trong phòng chung.
"Tú bà, bà có nhìn thấy hai vị công tử trẻ tuổi vô cùng tuấn mỹ tới đây không?" Mộc Nguyệt Ly không tiếp lời tú bà, ngược lại trực tiếp bảo hộ vệ đưa cho bà ta một thỏi bạc, hỏi tin tức của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh.
Tú bà kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhìn đến thỏi bạc đưa tới trước mắt, ánh mắt sáng lên.
"Có, có, hôm nay tới mấy tốp hai công tử đến cùng nhau. Không biết công tử ngài muốn hỏi là vị nào?" bạc đã nắm trong tay, câu trả lời của bà cũng là khiến người ta không hài lòng.
"Hai người cực kỳ tuấn mỹ, một tao nhã, một tinh tế." Mộc Nguyệt Ly cũng không tức giận, lại nói lần nữa.
"À, ngài đang muốn tìm công tử mặc áo trắng và công tử mặc áo tím kia." Tú bà dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, "Bọn họ đang ở trong phòng hoa khôi Túy Tiên Các chúng ta. Nếu công tử muốn tìm bọn họ, chỉ sợ phải chờ một lát, hay là ta trước tiên tìm cô nương đến cùng chờ với các vị nha." Nói đến cùng bà chính là còn muốn đào thêm tiền trên người bọn họ.
"Không cần, chúng ta cũng muốn đến phòng của hoa khôi." Mộc Nguyệt Ly một ngụm từ chối.
"Nhưng. . . . . ."
Mộc Nguyệt Ly liếc mắt, hộ vệ lại đưa ra một thỏi bạc, bọn họ đối với tú bà thấy tiền sáng mắt cực kỳ khinh thường, vẻ mặt cũng lạnh hơn.
Tú bà kia nhìn thấy bạc, nụ cười sáng lạn. Một tay cầm bạc, vừa hướng về Mộc Nguyệt Ly nói:
"Công tử, ta đây cho người đưa các vị đi."
Dứt lời, tú bà thuận tay gọi nha hoàn. Sao mà khéo, nha hoàn này lại là người lúc trước dẫn đường cho anh em Âu Dương An.
"Các vị công tử, mời theo nô tỳ." Nha hoàn nhìn thấy Mộc Nguyệt Ly bọn họ, lúc này trong lòng lại giật mình. Hôm nay sao thế này, đến toàn bộ đều là công tử tuấn mỹ.
"Làm phiền." Mộc Nguyệt Ly gật đầu, cùng hai gã hộ vệ theo nha hoàn đến sân Chiêu Nguyệt, ba người đều là võ công thâm hậu, vừa vào cửa viện chợt nghe được tiếng tiêu duyên dáng.
Mộc Nguyệt Ly hướng tới nha hoàn gật đầu, ý bảo nàng có thể lui xuống.
Nha hoàn lễ phép cúi đầu, lưu luyến không rời đi, nàng cảm thấy tiếng tiêu này khẳng định không phải Chiêu Nguyệt diễn tấu, chỉ sợ là hai vị công tử lúc nãy. Hai vị công tử kia chẳng những tài tình hơn người, ngay cả tiếng tiêu cũng lợi hại như thế. Thật sự là khiến cho người ta tò mò thân phận của bọn họ.
Đợi nha hoàn sau khi rời đi, Mộc Nguyệt Ly gật đầu với hai hộ vệ, ba người giảm thấp tiếng bước chân tới gần bên ngoài căn phòng của Chiêu Nguyệt, kết quả lúc vừa tới nơi, tiếng tiêu đã ngừng, nhưng lại nghe được lời Âu Dương Tĩnh hỏi Chiêu Nguyệt:
"Chiêu Nguyệt tiểu thư, các vị có từng nghe nói qua về Tam Lăng Kiếm chưa?"
Mộc Nguyệt Ly đối với vấn đề của Âu Dương Tĩnh không hề kinh ngạc, sớm đã biết bọn họ vì Tam Lăng Kiếm mà đến. Điều bất ngờ là nàng lại hỏi trực tiếp hoa khôi như thế, chẳng lẽ nàng không sợ hoa khôi kia đem chuyện hỏi đến của bọn họ truyền đi ư, đến lúc đó chỉ sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm? Trong lúc hắn đang cân nhắc, Chiêu Nguyệt lại trả lời.
"Tam Lăng Kiếm? Hình như đã nghe qua ở đâu rồi."
Mộc Nguyệt Ly lại cả kinh, nữ tử này rất khéo léo. Sao có thể dễ dàng trả lời khách nhân đang muốn tìm hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ trong đó có gì kỳ quái không bình thường?
"Từ từ nghĩ, không cần gấp gáp." Âu Dương Tĩnh nói với Chiêu Nguyệt, giọng êm dịu, đã tràn ngập lực mê hoặc.
Hai tên hộ vệ của Mộc Nguyệt Ly nhìn nhau, biết đại khái có khả năng Âu Dương Tĩnh đã động tay động chân, chẳng lẽ là Nhiếp Hồn Thuật?
"Ta nhớ có một vị đại quan nhân đã tới, có lần hắn uống rượu say, đã nhắc tới Tam Lăng Kiếm." Chiêu Nguyệt vẻ mặt trống rỗng đáp, giống như một tượng gỗ.
"Vị đại quan nhân kia tên gọi là gì?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An cùng nhìn nhau, sau đó hỏi.
"Gọi, gọi. . . . . ."
Ngay lúc Chiêu Nguyệt muốn đáp thì Mộc Nguyệt Ly đưa một ánh mắt, một hộ vệ bắn phi tiêu vào.
Chợt phập một tiếng, phi tiêu cắm vào cây cột bên trong phòng, cắt đứt giọng nói của Chiêu Nguyệt....
Trong phút chốc Chiêu Nguyệt cảm thấy như vừa từ trong giấc mộng tỉnh táo lại, không hiểu nhìn Âu Dương Tĩnh đang đứng trước mặt mình hỏi. "Ta vừa rồi làm sao vậy?" Sao nàng không nhớ rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì? Không chỉ nàng, còn có Lạc nhi bên cạnh vẻ mặt cũng như trong sương mù, không biết chuyện gì xảy ra?
"Không có gì đâu." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh không để lại dấu vết trầm xuống, Nàng và Âu Dương An tất nhiên nghe được bên ngoài có người tới gần. Nhưng bởi vì đang lúc thôi miên, không thể để có chuyện ngoài ý muốn, cho nên mặc kệ không để ý. Không ngờ đối phương lại ra tay, xem ra là sợ Chiêu Nguyệt nói ra đại quan nhân kia là ai, người bên ngoài rốt cuộc là ai?
"Vừa rồi nàng chỉ nói là có một cái đại quan nhân đến nói cho nàng biết gì đó về Tam Lăng Kiếm." Âu Dương Tĩnh ra vẻ như không chút để ý nói, còn Âu Dương An thì đi ra ngoài.
"Tam Lăng Kiếm?" Chiêu Nguyệt đầu đầy mờ mịt, "Tam Lăng Kiếm gì? Ta không nhớ rõ. Ta có nói cái này sao?"
"Ta cũng không biết nữa." Âu Dương Tĩnh nhún vai, sau đó nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, vội vã nói với Chiêu Nguyệt và Lạc nhi, "Bên ngoài có tiếng đánh nhau, có lẽ là có bọn đạo tặc xông vào, Chiêu Nguyệt tiểu thư và Lạc nhi cô nương, các nàng đừng nên ra ngoài. Ta đi trước nhìn xem. . . . . ."
Chiêu Nguyệt và Lạc nhi vừa nghe, đương nhiên là không dám ra. Có điều thấy Âu Dương Tĩnh đi ra ngoài, cũng không quên dặn dò:
"Công tử phải cẩn thận." Chiêu Nguyệt đã bị tiếng tiêu tài tình của Âu Dương Tĩnh chinh phục, tất nhiên một lòng ghi nhớ lấy nàng.
“Ừ.”
Âu Dương Tĩnh gật đầu, bóng dáng lướt đi, bay nhanh ra khỏi phòng. Vừa ra ngoài đã thấy Âu Dương An đang cùng giao đấu với hai gã áo đen, nàng cũng gia nhập vòng chiến. Nếu đoán không nhầm, vừa rồi nàng rõ ràng nghe thấy là tiếng bước chân của ba người, còn một người nữa đâu?
Nàng không có đoán sai, khi hộ vệ của Mộc Nguyệt Ly ra tay thì hắn cũng đã ẩn đi rồi, giờ còn chưa phải lúc hắn gặp mặt Âu Dương Tĩnh, cho nên hắn sẽ không hiện thân.
/184
|