"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, mời ——"
Thị vệ đưa tay ra mời. Cung kính nói với Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh gật đầu, sau đó hai người rảo bước đi vào.
Vừa vào cửa, bọn họ mới phát hiện là một gian thư phòng. Chỉ thấy cửa sổ mở ra, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, tương đối sáng ngời. Vách tường bên trái là một giá sách lớn, bên trên trưng bày rất nhiều sách. Mà trên bàn sách hoa mĩ cũng chỉnh tề nghiên mực, còn có giá bút treo các loại bút lông, cùng với một chồng sách. Mộc Nguyệt Ly thì an vị ở phía sau bàn sách, trên tay cầm bút lông, dường như đang viết gì đó trên giấy Tuyên Thành.
Nghe tiếng bước chân của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, Mộc Nguyệt Ly ngẩng đầu lên, một bên đem bút đặt tại nghiên mực, một bên cười với hai anh em, giọng điệu tỏ vẻ rất quen thuộc:
"Hai người đã tới."
Trong lòng Âu Dương Tĩnh đảo đôi mắt trắng, lão huynh, đừng nhận bừa chứ, chúng ta tính ra vẻn vẹn chỉ mới gặp qua vài lần thôi, vẫn là người xa lạ. Bằng không, nhiều nhất, thì ngươi là người đã cứu Âu Dương An.
Nhưng nàng vẫn cùng Âu Dương An hướng tới Mộc Nguyệt Ly hành lễ, nói:
"Thảo dân (dân nữ) thỉnh an thái tử điện hạ."
"Đứng lên đi, ta đã nói không cần khách sáo mà."
Mộc Nguyệt Ly bày ra dáng vẻ tức giận, sau đó chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói, "Ngồi xuống trước đã."
"Tạ điện hạ." Tuy là không cho khách sáo, nhưng bọn họ nghĩ mình dù sao cũng đang ở dị quốc, cũng muốn tuân thủ theo quy tắc.
Mộc Nguyệt Ly lắc đầu, thấy hai người bọn họ vẫn như vậy, có chút không vui. Bất quá cũng không nói gì, ngược lại bảo thị vệ canh giữ ở phía ngoài cho người đưa trà tiến vào.
Rất nhanh, thái giám bê khay trà vào. Mời Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh uống trà, rồi mới lui xuống.
"Đây là trà thượng đẳng ở Giang Nam được dâng lên, trà Long Tĩnh, hai người nếm thử một chút đi." Mộc Nguyệt Ly nói với bọn họ.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh uống một ngụm, sau đó gật đầu:
"Quả nhiên là trà ngon."
Mộc Nguyệt Ly nghe được lời của bọn họ, dường như rất cao hứng. Sau đó ba người lại tùy tiện hàn huyên vài lời, Mộc Nguyệt Ly mới nói:
"Lần trước ở trong phủ hoàng thúc, ta có nói muốn mời hai người đến hoàng cung làm khách, cho nên hôm nay khi biết hai người rời khỏi Vương Phủ, mới sai người mời hai người tới."
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nghe hắn nói trong mắt không để lại dấu vết thoáng hiện trào phúng, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ bọn họ đoán ra được hắn đang phái người giám thị bọn họ sao? Có điều hai người ở mặt ngoài không lộ ra biểu hiện bất mãn hay bất kỳ suy nghĩ nào, muốn diễn trò ư, thế thì chúng ta cùng nhau diễn.
"Đa tạ điện hạ mời."
Âu Dương Tĩnh cười với Mộc Nguyệt Ly nói, "Có thể đến hoàng cung tham quan, thật sự là vận may của chúng ta. Huống chi trước đây là điện hạ cứu huynh trưởng, theo lý thuyết chúng ta nên tạ ơn điện hạ mới đúng."
"Tĩnh nhi nói không sai." Âu Dương An cũng gật đầu, tiếp theo đứng lên, hướng tới Mộc Nguyệt Ly chắp tay, bái thật sâu, "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ."
Mộc Nguyệt Ly thấy hai anh em bày ra dáng vẻ này, chỉ lặng im. Nhưng ngay sau đó cũng cười đứng lên:
"Ha ha, vẫn là câu nói kia. Quen biết là hữu duyên, lúc trước ở Lan quốc có thể gặp được Âu Dương huynh cũng là duyên phận, hai người không nên lại khách sáo. Chúng ta đều xấp xỉ tuổi nhau, mọi người vẫn nên thoải mái trò chuyện đi."
"Điện hạ đã nói vậy, chúng ta đây xin mạo phạm." Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh cũng cười đáp.
"Tốt lắm, tốt lắm." Mộc Nguyệt Ly gật đầu, "Âu Dương huynh và Âu Dương cô nương nên như thế."
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng cười làm lành cùng hắn trống rỗng đáp lời, rốt cuộc được an bài ở một cung điện không xa Đông cung.
. . . . . .
Bóng đêm tiến đến, hoàng cung cũng bị ánh trăng nhu hòa bao phủ.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh dùng bữa tối, lại cùng Mộc Nguyệt Ly hàn huyên trong chốc lát, sau đó hai người được cung nữ, thái giám dẫn đường đi đến cung điện ở tạm.
Ánh trăng chiếu sáng, nhiều điểm sao sáng cũng làm đẹp cho bầu trời đêm. Cung điện hoa lệ mái hiên được chiếu sáng bởi ngọn đèn mông lung, hoa và cành liễu lay động, mùi thơm xông vào mũi. Bóng đêm mê người, làm cho người ta say mê.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh giống nhau, cũng cảm giác được bóng đêm ôn nhu, hai người nhìn nhau. Trong lòng đều dâng lên tơ ngọc từng đợt từng đợt, càng muốn tay trong tay cùng nhau dạo bước trong bóng đêm xinh đẹp, hưởng thụ sự lãng mạn của bọn họ.
Hai người tâm ý tương thông, tất nhiên đều hiểu được cảm thụ của đối phương, vì vậy ánh mắt đều rơi vào các cung nữ, thái giám bên cạnh, hai người tay vừa động, vừa định ra tay điểm huyệt đạo của bọn họ. Bỗng nhiên một đoàn người từ bên kia tiến đến đây, phía trước có một vị thái giám cầm đèn lồng, đi giữa còn lại là một vị nam tử độ tuổi trung niên mặc áo dài của hoàng thất.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, người tới nhất định là Hoàng đế Quân Quốc. Bọn họ cũng vì có người tới mà bỏ qua ý tưởng điểm huyệt đạo các cung nữ.
Quả nhiên, những người dẫn đường cho anh em Âu Dương An đã có người phát hiện ra hoàng đế. Cực kỳ nhanh nói nhỏ với Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh:
"Công tử, tiểu thư, hoàng thượng tới." Dứt lời, bọn họ cũng rất nhanh cung kính đứng sang bên cạnh.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh tất nhiên cũng đứng qua một bên.
Hoàng đế cũng nhìn thấy người ở bên này, nhưng lại không nhìn ra diện mạo, chỉ cảm thấy bóng dáng đều rất xa lạ. Ông khẽ giương tay, đoàn người lập tức hướng về Âu Dương An bọn họ đến gần.
"Thảo dân (dân nữ) tham kiến hoàng thượng ——" Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh hướng tới Hoàng đế thi lễ.
"Nô tỳ (nô tài) khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế." Thái giám và các cung nữ bên cạnh Âu Dương An bọn họ cũng hành lễ với hoàng đế.
"Đứng lên đi." Hoàng đế hướng tới bọn họ giơ tay lên.
"Tạ hoàng thượng." Âu Dương An bọn họ đứng dậy, ngẩng đầu lên.
Hoàng đế cũng đang nhìn diện mạo Âu Dương Tĩnh, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Ngọn đèn kia chiếu lên dung mạo Âu Dương Tĩnh một chút cũng không che giấu được, đều lộ ra, nên cũng giúp họ nhìn rõ vẻ mặt của Hoàng đế không sót điểm nào.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hoàng đế cũng có chút khó hiểu, sao lại thế? Có gì không ổn ư?
"Linh, Linh Nhi?" Hoàng đế kinh ngạc nhìn Âu Dương Tĩnh, mở miệng. Âm giọng cũng nhẹ vô cùng, chỉ sợ người trước mắt chạy mất.
"Linh Nhi?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, Linh Nhi là ai?
"Hoàng thượng?" Thái giám hầu hạ Hoàng đế cũng không hiểu lên tiếng.
"Linh Nhi, nàng trở về gặp trẫm sao?" Hoàng đế dường như không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng vào Âu Dương Tĩnh. Trong mắt có ưu thương, có vui sướng, phức tạp như vậy, khiến Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh không biết sao lại thế này?
Mà cũng nữ, thái giám bên cạnh ánh mắt đã ở trên người bọn họ trông qua nhìn lại.
Có điều cũng chỉ có một chút nghi hoặc, Âu Dương Tĩnh đoán được, chỉ e Hoàng đế đã nhận lầm người.
"Hoàng thượng, dân nữ Âu Dương Tĩnh, cũng không phải Linh Nhi gì đó?"
"Ngươi không phải Linh Nhi?" Hoàng đế không tin, lắc đầu.
Thị vệ đưa tay ra mời. Cung kính nói với Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh gật đầu, sau đó hai người rảo bước đi vào.
Vừa vào cửa, bọn họ mới phát hiện là một gian thư phòng. Chỉ thấy cửa sổ mở ra, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, tương đối sáng ngời. Vách tường bên trái là một giá sách lớn, bên trên trưng bày rất nhiều sách. Mà trên bàn sách hoa mĩ cũng chỉnh tề nghiên mực, còn có giá bút treo các loại bút lông, cùng với một chồng sách. Mộc Nguyệt Ly thì an vị ở phía sau bàn sách, trên tay cầm bút lông, dường như đang viết gì đó trên giấy Tuyên Thành.
Nghe tiếng bước chân của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, Mộc Nguyệt Ly ngẩng đầu lên, một bên đem bút đặt tại nghiên mực, một bên cười với hai anh em, giọng điệu tỏ vẻ rất quen thuộc:
"Hai người đã tới."
Trong lòng Âu Dương Tĩnh đảo đôi mắt trắng, lão huynh, đừng nhận bừa chứ, chúng ta tính ra vẻn vẹn chỉ mới gặp qua vài lần thôi, vẫn là người xa lạ. Bằng không, nhiều nhất, thì ngươi là người đã cứu Âu Dương An.
Nhưng nàng vẫn cùng Âu Dương An hướng tới Mộc Nguyệt Ly hành lễ, nói:
"Thảo dân (dân nữ) thỉnh an thái tử điện hạ."
"Đứng lên đi, ta đã nói không cần khách sáo mà."
Mộc Nguyệt Ly bày ra dáng vẻ tức giận, sau đó chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói, "Ngồi xuống trước đã."
"Tạ điện hạ." Tuy là không cho khách sáo, nhưng bọn họ nghĩ mình dù sao cũng đang ở dị quốc, cũng muốn tuân thủ theo quy tắc.
Mộc Nguyệt Ly lắc đầu, thấy hai người bọn họ vẫn như vậy, có chút không vui. Bất quá cũng không nói gì, ngược lại bảo thị vệ canh giữ ở phía ngoài cho người đưa trà tiến vào.
Rất nhanh, thái giám bê khay trà vào. Mời Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh uống trà, rồi mới lui xuống.
"Đây là trà thượng đẳng ở Giang Nam được dâng lên, trà Long Tĩnh, hai người nếm thử một chút đi." Mộc Nguyệt Ly nói với bọn họ.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh uống một ngụm, sau đó gật đầu:
"Quả nhiên là trà ngon."
Mộc Nguyệt Ly nghe được lời của bọn họ, dường như rất cao hứng. Sau đó ba người lại tùy tiện hàn huyên vài lời, Mộc Nguyệt Ly mới nói:
"Lần trước ở trong phủ hoàng thúc, ta có nói muốn mời hai người đến hoàng cung làm khách, cho nên hôm nay khi biết hai người rời khỏi Vương Phủ, mới sai người mời hai người tới."
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nghe hắn nói trong mắt không để lại dấu vết thoáng hiện trào phúng, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ bọn họ đoán ra được hắn đang phái người giám thị bọn họ sao? Có điều hai người ở mặt ngoài không lộ ra biểu hiện bất mãn hay bất kỳ suy nghĩ nào, muốn diễn trò ư, thế thì chúng ta cùng nhau diễn.
"Đa tạ điện hạ mời."
Âu Dương Tĩnh cười với Mộc Nguyệt Ly nói, "Có thể đến hoàng cung tham quan, thật sự là vận may của chúng ta. Huống chi trước đây là điện hạ cứu huynh trưởng, theo lý thuyết chúng ta nên tạ ơn điện hạ mới đúng."
"Tĩnh nhi nói không sai." Âu Dương An cũng gật đầu, tiếp theo đứng lên, hướng tới Mộc Nguyệt Ly chắp tay, bái thật sâu, "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ."
Mộc Nguyệt Ly thấy hai anh em bày ra dáng vẻ này, chỉ lặng im. Nhưng ngay sau đó cũng cười đứng lên:
"Ha ha, vẫn là câu nói kia. Quen biết là hữu duyên, lúc trước ở Lan quốc có thể gặp được Âu Dương huynh cũng là duyên phận, hai người không nên lại khách sáo. Chúng ta đều xấp xỉ tuổi nhau, mọi người vẫn nên thoải mái trò chuyện đi."
"Điện hạ đã nói vậy, chúng ta đây xin mạo phạm." Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh cũng cười đáp.
"Tốt lắm, tốt lắm." Mộc Nguyệt Ly gật đầu, "Âu Dương huynh và Âu Dương cô nương nên như thế."
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng cười làm lành cùng hắn trống rỗng đáp lời, rốt cuộc được an bài ở một cung điện không xa Đông cung.
. . . . . .
Bóng đêm tiến đến, hoàng cung cũng bị ánh trăng nhu hòa bao phủ.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh dùng bữa tối, lại cùng Mộc Nguyệt Ly hàn huyên trong chốc lát, sau đó hai người được cung nữ, thái giám dẫn đường đi đến cung điện ở tạm.
Ánh trăng chiếu sáng, nhiều điểm sao sáng cũng làm đẹp cho bầu trời đêm. Cung điện hoa lệ mái hiên được chiếu sáng bởi ngọn đèn mông lung, hoa và cành liễu lay động, mùi thơm xông vào mũi. Bóng đêm mê người, làm cho người ta say mê.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh giống nhau, cũng cảm giác được bóng đêm ôn nhu, hai người nhìn nhau. Trong lòng đều dâng lên tơ ngọc từng đợt từng đợt, càng muốn tay trong tay cùng nhau dạo bước trong bóng đêm xinh đẹp, hưởng thụ sự lãng mạn của bọn họ.
Hai người tâm ý tương thông, tất nhiên đều hiểu được cảm thụ của đối phương, vì vậy ánh mắt đều rơi vào các cung nữ, thái giám bên cạnh, hai người tay vừa động, vừa định ra tay điểm huyệt đạo của bọn họ. Bỗng nhiên một đoàn người từ bên kia tiến đến đây, phía trước có một vị thái giám cầm đèn lồng, đi giữa còn lại là một vị nam tử độ tuổi trung niên mặc áo dài của hoàng thất.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, người tới nhất định là Hoàng đế Quân Quốc. Bọn họ cũng vì có người tới mà bỏ qua ý tưởng điểm huyệt đạo các cung nữ.
Quả nhiên, những người dẫn đường cho anh em Âu Dương An đã có người phát hiện ra hoàng đế. Cực kỳ nhanh nói nhỏ với Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh:
"Công tử, tiểu thư, hoàng thượng tới." Dứt lời, bọn họ cũng rất nhanh cung kính đứng sang bên cạnh.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh tất nhiên cũng đứng qua một bên.
Hoàng đế cũng nhìn thấy người ở bên này, nhưng lại không nhìn ra diện mạo, chỉ cảm thấy bóng dáng đều rất xa lạ. Ông khẽ giương tay, đoàn người lập tức hướng về Âu Dương An bọn họ đến gần.
"Thảo dân (dân nữ) tham kiến hoàng thượng ——" Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh hướng tới Hoàng đế thi lễ.
"Nô tỳ (nô tài) khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế." Thái giám và các cung nữ bên cạnh Âu Dương An bọn họ cũng hành lễ với hoàng đế.
"Đứng lên đi." Hoàng đế hướng tới bọn họ giơ tay lên.
"Tạ hoàng thượng." Âu Dương An bọn họ đứng dậy, ngẩng đầu lên.
Hoàng đế cũng đang nhìn diện mạo Âu Dương Tĩnh, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Ngọn đèn kia chiếu lên dung mạo Âu Dương Tĩnh một chút cũng không che giấu được, đều lộ ra, nên cũng giúp họ nhìn rõ vẻ mặt của Hoàng đế không sót điểm nào.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hoàng đế cũng có chút khó hiểu, sao lại thế? Có gì không ổn ư?
"Linh, Linh Nhi?" Hoàng đế kinh ngạc nhìn Âu Dương Tĩnh, mở miệng. Âm giọng cũng nhẹ vô cùng, chỉ sợ người trước mắt chạy mất.
"Linh Nhi?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, Linh Nhi là ai?
"Hoàng thượng?" Thái giám hầu hạ Hoàng đế cũng không hiểu lên tiếng.
"Linh Nhi, nàng trở về gặp trẫm sao?" Hoàng đế dường như không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng vào Âu Dương Tĩnh. Trong mắt có ưu thương, có vui sướng, phức tạp như vậy, khiến Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh không biết sao lại thế này?
Mà cũng nữ, thái giám bên cạnh ánh mắt đã ở trên người bọn họ trông qua nhìn lại.
Có điều cũng chỉ có một chút nghi hoặc, Âu Dương Tĩnh đoán được, chỉ e Hoàng đế đã nhận lầm người.
"Hoàng thượng, dân nữ Âu Dương Tĩnh, cũng không phải Linh Nhi gì đó?"
"Ngươi không phải Linh Nhi?" Hoàng đế không tin, lắc đầu.
/184
|