"Nếu ta muốn thiên hạ, cần gì phải cùng ngài chia xẻ?!"
Mộc Nguyệt Ly khí phách, cao quý, Âu Dương Tĩnh so với hắn càng ngông cuồng, khí phách hơn. Khí thế trên người thậm chí so với thân là thái tử như hắn càng muốn hơn, cả người giống như một con Phượng Hoàng, chói mắt khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Trong ánh mắt thâm thúy của Mộc Nguyệt Ly là kinh ngạc, một nữ tử làm sao lại có khí thế mạnh mẽ như vậy? Nếu nói nàng là nữ vương không chừng còn có người tin. Hắn đương nhiên không biết trước khi xuyên qua Âu Dương Tĩnh là CEO của một công ty đa quốc gia, đã quen ra lệnh, lãnh đạo người khác.
Mộc Nguyệt Ly lại càng thêm hứng thú với Âu Dương Tĩnh. Ôn nhu đa tình, quyến rũ xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu có rất nhiều nữ tử như vậy. Nhưng nữ tử giống Âu Dương Tĩnh mới có đủ tư chất đứng cạnh bên mình, cúi đầu ngẩng đầu nhìn thiên hạ. Cho nên hắn nhất định sẽ không buông tha nàng, dù phải dùng hết tất cả thủ đoạn cũng không tiếc. . . . . .
Ý tưởng xoay chuyển, làm vẻ mặt Mộc Nguyệt Ly cũng biến đổi lớn. Không hề có cảm giác khiếp sợ đối với Âu Dương Tĩnh, mà là một loại khí phách bắt buộc cường thế.
"Bổn cung muốn nàng làm Thái Tử Phi của ta."
"Ngài si tâm vọng tưởng." Âu Dương Tĩnh khí phách nói với Mộc Nguyệt Ly. "Nếu Điện hạ gọi ta tới là muốn nói điều này, ta đây xin lui trước."
Dứt lời, không đợi Mộc Nguyệt Ly phản ứng, lập tức xoay người hướng về bên ngoài Đông cung đi ra.
Mộc Nguyệt Ly thấy thế, sao có thể để nàng rời đi. Thân thể lướt qua, cánh tay dài lập tức duỗi ra hướng tới Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được Mộc Nguyệt Ly muốn bắt mình, hé môi cười, trực tiếp đánh trả tấn công của hắn.
Mộc Nguyệt Ly cảm giác được một sức mạnh khổng lồ đánh tới mình lập tức hoảng sợ, không ngờ Âu Dương Tĩnh lại mạnh như vậy. Lại nhớ đến nàng có thể điều khiển muông thú, phụ thân nàng còn là đại tướng quân nắm trọng binh ở Lan quốc, nếu lần này náo loạn trở mặt với nàng, nói không chừng sẽ thật sự gặp chuyện không may. Tuy sớm muộn gì Quân Quốc và Lan quốc cũng sẽ khai chiến, nhưng nếu cùng nàng đối địch rồi, hắn có dự cảm Quân Quốc sẽ gặp đại nạn. Vẻ mặt trầm xuống, lúc này càng quyết tâm giữ ý định không thể thả nàng đi, thậm chí là cả hai anh em đều không thể rời khỏi Quân Quốc.
"Người đâu, ngăn nàng ấy lại."
Mộc Nguyệt Ly một bên hướng đến bên ngoài ra lệnh cho hộ vệ, một bên ép sát xông lên. Cùng Âu Dương Tĩnh giao đấu, tuy nàng rất lợi hại, nhưng hắn cho rằng nàng mạnh nhất là điều khiển thú, chỉ cần không cho nàng có cơ hội gọi mãnh thú tới, hắn tin tưởng bằng sức mình, còn có hộ vệ, sẽ có thể bắt giữ được nàng.
Lời Mộc Nguyệt Ly vừa ra, chỉ thấy hơn mười bóng đen xuất hiện ở Đông cung, mỗi người xem ra đều là cao thủ.
Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của hộ vệ, Âu Dương Tĩnh khẽ nhếch môi cười, cũng nên để cho Mộc Nguyệt Ly hiểu biết một chút cái gì gọi là không biết lượng sức.
Bàn tay mềm xoa ngọc tiêu giắt bên hông, trực tiếp cầm ngọc tiêu trong tay.
Mộc Nguyệt Ly thấy nàng tay cầm ngọc tiêu, ánh mắt biến đổi, tuyệt đối không thể để nàng thổi ra tiếng tiêu. Nếu không đến lúc đó bách thú mênh mông, cuồn cuộn xâm nhập hoàng cung, trong nội cung lập tức sẽ gặp nguy hiểm. Vừa nghĩ đến điều này, Mộc Nguyệt Ly trực tiếp lấy ra bảo kiếm của mình, lại quay người mở ra một cái hộp, cả phòng nhất thời sáng lên. Thì ra trong cái hộp kia có một viên Dạ Minh Châu cực lớn.
Dạ Minh Châu thay thế ngọn đèn lúc trước, chiếu lên đám đông đều cực kỳ sáng ngời.
Hộ vệ xông vào có mười mấy người, mỗi một người đều mặc trang phục đen, tản nhau ra đứng xung quanh chặn trước cửa lớn cung điện. Mà phía sau lại không có cửa sổ, chỉ có Mộc Nguyệt Ly cầm bảo kiếm bảo vệ chặt chẽ. Thân kiếm bóng loáng được Dạ Minh Châu chiếu rọi xuống cũng lóe ra hào quang sáng chói, khí thế uy hiếp.
Âu Dương Tĩnh nhìn phía trước, lại quay đầu nhìn Mộc Nguyệt Ly, cười lạnh một tiếng, gợi lên môi đỏ mọng, tay kia thì hướng lên trên đầu rút trâm cài tóc ra, tóc dài tán loạn rơi xuống sau lưng. Đôi mắt lóe ra ánh thần bí so với Dạ Minh Châu còn sáng ngời hơn, môi đỏ hồng giương lên, không che dấu chút nào ánh mắt khinh thị, trào phúng đối với những người trước mắt này.
"Thái tử điện hạ xem ra nhất định muốn ta ở lại?"
"Đúng." Mộc Nguyệt Ly gật đầu, "Ta muốn nàng ở lại."
Âu Dương Tĩnh lại cười lạnh một tiếng, tiêu cầm trong tay giơ lên. Lại làm Mộc Nguyệt Ly nghĩ đến nàng muốn thổi tiêu gọi mãnh thú, lập tức đưa một ánh mắt đến các hộ vệ.
Mười mấy hộ vệ nhận được chỉ thị, lập tức từ các hướng tấn công về phía Âu Dương Tĩnh. Có điều Âu Dương Tĩnh phát hiện vũ khí của bọn họ cũng trở nên kỳ quái, hình dạng giống mặt trăng, chẳng lẽ là Viên Nguyệt Loan Đao trước kia từng xem trong truyện kiếm hiệp?
Âu Dương Tĩnh thấy mình bây giờ đầu đầy hắc tuyến, không biết nên nói cảm giác của mình hiện giờ là gì.
Mà Mộc Nguyệt Ly dường như cảm giác được bất động của Âu Dương Tĩnh, con ngươi thâm thúy khẽ cong, bóng dáng lập tức tấn công về phía Âu Dương Tĩnh. Bảo kiếm trên tay hắn cũng là kiếm tốt chém sắt như chém bùn, có điều mục tiêu của nó đương nhiên không phải đả thương nàng, mà là phá hư ngọc tiêu của nàng. Hắn nghĩ chỉ cần có thể phá hủy ngọc tiêu của nàng, để nàng không thể điều khiển thú là được. Nhũng hắn lại quên mất người ta cũng nói trong cơ thể Âu Dương Tĩnh còn có một cây Tử Nguyệt bảo kiếm nữa. Thần kiếm vừa ra, ai dám tranh phong? Hắn muốn vây khốn nàng là không có khả năng.
Chỉ thấy Âu Dương Tĩnh vươn tay ra, bóng dáng như tia chớp lóe lên trên bầu trời, khiến mọi người kinh ngạc.
Nhóm hộ vệ hai mặt nhìn nhau, tuy cho tới nay, bọn họ đều là chấp hành bảo vệ thái tử, kiêm cả nhiệm vụ ám sát. Nhưng bản lĩnh quỷ mị, nhẹ nhàng, nhanh chóng như Âu Dương Tĩnh, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa nhìn nữ tử đang tấn công về phía bọn họ, rõ ràng xinh đẹp đến cực điểm, khí thế kia lại khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Ai cũng không nhìn rõ được Âu Dương Tĩnh ra tay thế nào, những hộ vệ ở đây đều là cao thủ nhưng lại hoàn toàn bị đánh bại.
Thắng lợi, phải nói là thắng lợi áp đảo tuyệt đối.
Mộc Nguyệt Ly giật mình, cửa sổ đã mở ra. Gió đêm thổi, làn tóc đen dài đến eo của Âu Dương Tĩnh phiêu phiêu bay trong gió, bóng dáng mảnh khảnh kia so với tất cả đều cao lớn hơn. Nếu đem các cao thủ trên giang hồ liệt kê ra so sánh, thì Âu Dương Tĩnh trước mắt đơn giản là lợi hại nhất. Mộc Nguyệt Ly hoài nghi võ công lợi hại của nàng rốt cuộc là học được từ đâu? Càng gặp người lợi hại, hắn lại càng là hưng phấn. Máu trong cơ thể như điên cuồng trào dâng, tựa như bão tố ngoài biển khơi.
Âu Dương Tĩnh quay đầu lại, nhìn Mộc Nguyệt Ly, dẩu môi, nâng cằm, nói:
"Bây giờ điện hạ còn muốn giữ ta lại không?"
Mộc Nguyệt Ly dĩ nhiên muốn giữ nàng lại, mặc dù không cam lòng nhưng hiển nhiên hắn cũng không thể không thừa nhận mình không có năng lực giữ nàng lại. Bàn tay to nắm chặt thành quả đấm, gân xanh nổi lên, hắn vẫn luôn rất hài lòng với chính mình, vẫn cho là bản thân đủ mạnh, không ngờ lần này tất cả kiêu ngạo đều bị Âu Dương Tĩnh đánh bại. Hắn không chịu thua. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh, gằn từng tiếng:
"Cho dù lần này nàng thoát được, nhưng lần sau, ta nhất định sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại bồi bản thái tử."
"Vậy ngươi cứ từ từ chờ đi." Âu Dương Tĩnh nói xong, mũi chân nhẹ điểm bóng dáng lập tức từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mộc Nguyệt Ly khí phách, cao quý, Âu Dương Tĩnh so với hắn càng ngông cuồng, khí phách hơn. Khí thế trên người thậm chí so với thân là thái tử như hắn càng muốn hơn, cả người giống như một con Phượng Hoàng, chói mắt khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Trong ánh mắt thâm thúy của Mộc Nguyệt Ly là kinh ngạc, một nữ tử làm sao lại có khí thế mạnh mẽ như vậy? Nếu nói nàng là nữ vương không chừng còn có người tin. Hắn đương nhiên không biết trước khi xuyên qua Âu Dương Tĩnh là CEO của một công ty đa quốc gia, đã quen ra lệnh, lãnh đạo người khác.
Mộc Nguyệt Ly lại càng thêm hứng thú với Âu Dương Tĩnh. Ôn nhu đa tình, quyến rũ xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu có rất nhiều nữ tử như vậy. Nhưng nữ tử giống Âu Dương Tĩnh mới có đủ tư chất đứng cạnh bên mình, cúi đầu ngẩng đầu nhìn thiên hạ. Cho nên hắn nhất định sẽ không buông tha nàng, dù phải dùng hết tất cả thủ đoạn cũng không tiếc. . . . . .
Ý tưởng xoay chuyển, làm vẻ mặt Mộc Nguyệt Ly cũng biến đổi lớn. Không hề có cảm giác khiếp sợ đối với Âu Dương Tĩnh, mà là một loại khí phách bắt buộc cường thế.
"Bổn cung muốn nàng làm Thái Tử Phi của ta."
"Ngài si tâm vọng tưởng." Âu Dương Tĩnh khí phách nói với Mộc Nguyệt Ly. "Nếu Điện hạ gọi ta tới là muốn nói điều này, ta đây xin lui trước."
Dứt lời, không đợi Mộc Nguyệt Ly phản ứng, lập tức xoay người hướng về bên ngoài Đông cung đi ra.
Mộc Nguyệt Ly thấy thế, sao có thể để nàng rời đi. Thân thể lướt qua, cánh tay dài lập tức duỗi ra hướng tới Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được Mộc Nguyệt Ly muốn bắt mình, hé môi cười, trực tiếp đánh trả tấn công của hắn.
Mộc Nguyệt Ly cảm giác được một sức mạnh khổng lồ đánh tới mình lập tức hoảng sợ, không ngờ Âu Dương Tĩnh lại mạnh như vậy. Lại nhớ đến nàng có thể điều khiển muông thú, phụ thân nàng còn là đại tướng quân nắm trọng binh ở Lan quốc, nếu lần này náo loạn trở mặt với nàng, nói không chừng sẽ thật sự gặp chuyện không may. Tuy sớm muộn gì Quân Quốc và Lan quốc cũng sẽ khai chiến, nhưng nếu cùng nàng đối địch rồi, hắn có dự cảm Quân Quốc sẽ gặp đại nạn. Vẻ mặt trầm xuống, lúc này càng quyết tâm giữ ý định không thể thả nàng đi, thậm chí là cả hai anh em đều không thể rời khỏi Quân Quốc.
"Người đâu, ngăn nàng ấy lại."
Mộc Nguyệt Ly một bên hướng đến bên ngoài ra lệnh cho hộ vệ, một bên ép sát xông lên. Cùng Âu Dương Tĩnh giao đấu, tuy nàng rất lợi hại, nhưng hắn cho rằng nàng mạnh nhất là điều khiển thú, chỉ cần không cho nàng có cơ hội gọi mãnh thú tới, hắn tin tưởng bằng sức mình, còn có hộ vệ, sẽ có thể bắt giữ được nàng.
Lời Mộc Nguyệt Ly vừa ra, chỉ thấy hơn mười bóng đen xuất hiện ở Đông cung, mỗi người xem ra đều là cao thủ.
Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của hộ vệ, Âu Dương Tĩnh khẽ nhếch môi cười, cũng nên để cho Mộc Nguyệt Ly hiểu biết một chút cái gì gọi là không biết lượng sức.
Bàn tay mềm xoa ngọc tiêu giắt bên hông, trực tiếp cầm ngọc tiêu trong tay.
Mộc Nguyệt Ly thấy nàng tay cầm ngọc tiêu, ánh mắt biến đổi, tuyệt đối không thể để nàng thổi ra tiếng tiêu. Nếu không đến lúc đó bách thú mênh mông, cuồn cuộn xâm nhập hoàng cung, trong nội cung lập tức sẽ gặp nguy hiểm. Vừa nghĩ đến điều này, Mộc Nguyệt Ly trực tiếp lấy ra bảo kiếm của mình, lại quay người mở ra một cái hộp, cả phòng nhất thời sáng lên. Thì ra trong cái hộp kia có một viên Dạ Minh Châu cực lớn.
Dạ Minh Châu thay thế ngọn đèn lúc trước, chiếu lên đám đông đều cực kỳ sáng ngời.
Hộ vệ xông vào có mười mấy người, mỗi một người đều mặc trang phục đen, tản nhau ra đứng xung quanh chặn trước cửa lớn cung điện. Mà phía sau lại không có cửa sổ, chỉ có Mộc Nguyệt Ly cầm bảo kiếm bảo vệ chặt chẽ. Thân kiếm bóng loáng được Dạ Minh Châu chiếu rọi xuống cũng lóe ra hào quang sáng chói, khí thế uy hiếp.
Âu Dương Tĩnh nhìn phía trước, lại quay đầu nhìn Mộc Nguyệt Ly, cười lạnh một tiếng, gợi lên môi đỏ mọng, tay kia thì hướng lên trên đầu rút trâm cài tóc ra, tóc dài tán loạn rơi xuống sau lưng. Đôi mắt lóe ra ánh thần bí so với Dạ Minh Châu còn sáng ngời hơn, môi đỏ hồng giương lên, không che dấu chút nào ánh mắt khinh thị, trào phúng đối với những người trước mắt này.
"Thái tử điện hạ xem ra nhất định muốn ta ở lại?"
"Đúng." Mộc Nguyệt Ly gật đầu, "Ta muốn nàng ở lại."
Âu Dương Tĩnh lại cười lạnh một tiếng, tiêu cầm trong tay giơ lên. Lại làm Mộc Nguyệt Ly nghĩ đến nàng muốn thổi tiêu gọi mãnh thú, lập tức đưa một ánh mắt đến các hộ vệ.
Mười mấy hộ vệ nhận được chỉ thị, lập tức từ các hướng tấn công về phía Âu Dương Tĩnh. Có điều Âu Dương Tĩnh phát hiện vũ khí của bọn họ cũng trở nên kỳ quái, hình dạng giống mặt trăng, chẳng lẽ là Viên Nguyệt Loan Đao trước kia từng xem trong truyện kiếm hiệp?
Âu Dương Tĩnh thấy mình bây giờ đầu đầy hắc tuyến, không biết nên nói cảm giác của mình hiện giờ là gì.
Mà Mộc Nguyệt Ly dường như cảm giác được bất động của Âu Dương Tĩnh, con ngươi thâm thúy khẽ cong, bóng dáng lập tức tấn công về phía Âu Dương Tĩnh. Bảo kiếm trên tay hắn cũng là kiếm tốt chém sắt như chém bùn, có điều mục tiêu của nó đương nhiên không phải đả thương nàng, mà là phá hư ngọc tiêu của nàng. Hắn nghĩ chỉ cần có thể phá hủy ngọc tiêu của nàng, để nàng không thể điều khiển thú là được. Nhũng hắn lại quên mất người ta cũng nói trong cơ thể Âu Dương Tĩnh còn có một cây Tử Nguyệt bảo kiếm nữa. Thần kiếm vừa ra, ai dám tranh phong? Hắn muốn vây khốn nàng là không có khả năng.
Chỉ thấy Âu Dương Tĩnh vươn tay ra, bóng dáng như tia chớp lóe lên trên bầu trời, khiến mọi người kinh ngạc.
Nhóm hộ vệ hai mặt nhìn nhau, tuy cho tới nay, bọn họ đều là chấp hành bảo vệ thái tử, kiêm cả nhiệm vụ ám sát. Nhưng bản lĩnh quỷ mị, nhẹ nhàng, nhanh chóng như Âu Dương Tĩnh, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa nhìn nữ tử đang tấn công về phía bọn họ, rõ ràng xinh đẹp đến cực điểm, khí thế kia lại khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Ai cũng không nhìn rõ được Âu Dương Tĩnh ra tay thế nào, những hộ vệ ở đây đều là cao thủ nhưng lại hoàn toàn bị đánh bại.
Thắng lợi, phải nói là thắng lợi áp đảo tuyệt đối.
Mộc Nguyệt Ly giật mình, cửa sổ đã mở ra. Gió đêm thổi, làn tóc đen dài đến eo của Âu Dương Tĩnh phiêu phiêu bay trong gió, bóng dáng mảnh khảnh kia so với tất cả đều cao lớn hơn. Nếu đem các cao thủ trên giang hồ liệt kê ra so sánh, thì Âu Dương Tĩnh trước mắt đơn giản là lợi hại nhất. Mộc Nguyệt Ly hoài nghi võ công lợi hại của nàng rốt cuộc là học được từ đâu? Càng gặp người lợi hại, hắn lại càng là hưng phấn. Máu trong cơ thể như điên cuồng trào dâng, tựa như bão tố ngoài biển khơi.
Âu Dương Tĩnh quay đầu lại, nhìn Mộc Nguyệt Ly, dẩu môi, nâng cằm, nói:
"Bây giờ điện hạ còn muốn giữ ta lại không?"
Mộc Nguyệt Ly dĩ nhiên muốn giữ nàng lại, mặc dù không cam lòng nhưng hiển nhiên hắn cũng không thể không thừa nhận mình không có năng lực giữ nàng lại. Bàn tay to nắm chặt thành quả đấm, gân xanh nổi lên, hắn vẫn luôn rất hài lòng với chính mình, vẫn cho là bản thân đủ mạnh, không ngờ lần này tất cả kiêu ngạo đều bị Âu Dương Tĩnh đánh bại. Hắn không chịu thua. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh, gằn từng tiếng:
"Cho dù lần này nàng thoát được, nhưng lần sau, ta nhất định sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại bồi bản thái tử."
"Vậy ngươi cứ từ từ chờ đi." Âu Dương Tĩnh nói xong, mũi chân nhẹ điểm bóng dáng lập tức từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
/184
|