Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh biết chuyện Binh Bộ Thượng Thư Mã Nguyên Thành của Lan quốc và Thất vương gia Hoàng quốc cấu kết, lại nhớ tới lần trước Sở Ly La cũng có nhắc chuyện Hoàng quốc có ý muốn liên minh. Suy đoán Hoàng đế của Hoàng quốc chắc không biết mưu đồ của Thất vương gia. Mà theo như điều tra Tam Lăng Kiếm là ở Quân Quốc, vì Tam Lăng Kiếm tuy do thất vương gia chỉ huy, nhưng đại bản doanh kỳ thật lại là ở Quân Quốc.
"Bạch Ngọc, bốn người các ngươi tiếp tục ở lại Quân Quốc, thăm dò vị trí của Tam Lăng Kiếm. Nếu ta đoán không nhầm, địa bàn của Tam Lăng Kiếm nhất định ẩn giấu trong Quân Quốc. Hơn nữa còn có liên quan đến Thái tử Quân Quốc . . . . . ."
Nếu thất vương gia là vì Mộc Nguyệt Ly, thì đương nhiên thủ hạ của hắn hẳn phải biết rõ ràng rồi.
“Vâng” đám người Bạch Ngọc chắp tay, lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi bọn họ đi rồi, Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh bàn bạc xem nên làm cách nào đối phó với Mã Nguyên Thành. Có điều cùng là người của Lan quốc lại là Binh Bộ Thượng Thư, nên người đầu tiên bọn họ nghĩ đến đương nhiên là Sở Ly La.
"Nếu bọn họ dám ám sát phụ thân, muội nhất định cho bọn họ nếm mùi đau khổ."
Âu Dương Tĩnh bây giờ đối với Âu Dương Ngự đã tốt hơn nhiều, hơn nữa nàng vốn là người bao che khuyết điểm. Ai dám đả thương người thân của nàng, so với đả thương nàng hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Nếu thất vương gia và Mã Nguyên Thành dám ra tay, hừ hừ, nàng sẽ từng chút từng chút một thu thập bọn họ.
Rốt cuộc, hai anh em hợp kế lại, quyết định hai tay chuẩn bị, một bên truyền tin cho Sở Ly La nói cho nàng ấy biết chuyện Mã Nguyên Thành; bên kia sai người đang hoạt động ở Hoàng quốc, cho Hoàng đế của Hoàng quốc biết anh em của ông ta Thất vương gia có ý đồ mưu phản. Đem hai người này ép buộc đến mức không còn sức mà thở.
Sau nửa canh giờ, hai con bồ câu đưa tin từ trong trang bay ra, theo hai hướng khác nhau mà bay đi.
"Tĩnh nhi, nếu tổ chức Tam Lăng Kiếm ở ngay Quân Quốc, nhưng đây cũng là địa bàn của Mộc Nguyệt Ly, huynh lo lắng bốn người Bạch Ngọc bọn họ không cẩn thận bại lộ hành tung, sẽ rất nguy hiểm."
Âu Dương An ngồi xuống ghế bên cạnh, lại chuyển đề tài về chuyện Tam Lăng Kiếm.
Âu Dương Tĩnh nghe, cũng nhíu lại chân mày suy tư. Âu Dương An lo lắng rất đúng, tuy nàng đã cho thế lực của Dẫn Lâu thâm nhập vào các quốc gia khác, nhưng dù sao cũng mới có một thời gian ngắn, thực lực còn chưa đủ. Nàng không sợ Mộc Nguyệt Ly, cho dù lấy mạng của hắn cũng chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng những người của Dẫn Lâu đến Quân Quốc e là không thể bảo đảm an toàn.
"Bằng không, gọi thêm người của Ám Lâu đến nữa?."
Âu Dương Tĩnh nghĩ nghĩ nói. người của Ám Lâu sau khi được nàng dạy dỗ một phen, bây giờ cũng lớn mạnh hơn trước rất nhiều. Tuy Vân Hạo Trần vẫn làm lâu chủ, nhưng hắn cũng biết thân phận của mình.
“Được.” Âu Dương An gật đầu, phân lực lượng nhiều người, nếu tìm ra Tam Lăng Kiếm, diệt trừ bọn họ, cũng vì ngày sau bớt đi một phần trở ngại.
Kết quả là thêm một con bồ câu đưa tin cũng bay lên bầu trời mênh mông.
Lan quốc, Vân phủ, phòng khách.
"Phụ thân, hôn sự trì hoãn thêm một thời gian đi. Gần đây võ lâm không yên ổn, con thật sự bề bộn nhiều việc."
Vân Tuyệt Trần nghe cha mẹ muốn hắn cưới Lâm Sơ Hạ, trong lòng trầm xuống. Hắn đối với Sơ Hạ cho tới bây giờ chỉ có tình cảm anh em, nhưng dù hắn nói thế nào cha mẹ cũng không nghe, còn nói cảm tình ngày sau có thể bồi dưỡng. Hơn nữa bọn họ từ nhỏ đã biết nhau, so với cùng người xa lạ thành hôn vẫn tốt hơn.
Đạo lý kia, Vân Tuyệt Trần tất nhiên biết. Nhưng kỳ thật trong lòng hắn còn có bóng hình xinh đẹp khác, hắn làm sao có thể cưới Sơ Hạ? Mặc dù hắn và nàng có lẽ kiếp này cũng không duyên rồi, nhưng hắn còn muốn bảo vệ cho lòng mình, có thể đem hôn sự kéo thêm một đoạn thời gian.
"Ngỗ nghịch, hôn sự chẳng lẽ không phải chuyện quan trọng sao?"
Nghe lời của con, Vân sư phụ giận tím mặt. Mấy ngày trước, ông tình cờ nghe nói trong lòng con trai thích người khác, mà còn là yêu nữ đang được đồn đãi trên giang hồ. Hơn nữa, ở đại hội Võ lâm tàn nhẫn giết chết anh em Vương gia, sau lại hại chết nhiều võ lâm đồng đạo. Sau đó ông được Lâm Sơ Hạ kể rõ, tất nhiên cũng càng tin con trai bị yêu nữ mê hoặc. Cho nên mới muốn hắn mau chóng thành hôn, ông tin tưởng chỉ cần con trai thành gia rồi, sẽ quên được yêu nữ kia thôi.
"Lão gia, ông đừng tức giận. Thân thể sẽ khó chịu, hơn nữa Trần Nhi cũng là coi trọng sự nghiệp thôi mà."
Vân phu nhân một bên khuyên nhủ phu quân, một bên quay đầu nhìn con nói, "Trần Nhi, cha con nói đúng đó. Con và Hạ nhi biết nhau từ nhỏ, đính hôn cũng nhiều năm. Cả hai đều hiểu rõ lẫn nhau, đoạn nhân duyên này hẳn là lương duyên rồi. Con cứ tạm thời gác mọi chuyện qua một bên, cưới Hạ nhi trước rồi đi xử lý mọi chuyện sau cũng không muộn."
"Nương ——" Vân Tuyệt Trần mấp máy môi, vừa định mở miệng nói gì đó, lại bị Vân phu nhân ngăn lại.
"Dù sao cha mẹ tuổi tác đã lớn rồi, giờ cũng chỉ muốn thấy con và đại ca con thành gia lập nghiệp, cho chúng ta bế cháu, hưởng thụ lạc thú tuổi già, chẳng lẽ con không thể thỏa mãn tâm nguyện của hai ông bà già này sao?"
Vân phu nhân không phải là người không hiểu lý lẽ, cũng biết năm đó phu quân không phải là cố ý phản bội bà, cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng thông suốt, tiếp nhận Vân Hạo Trần, xem hắn như con mình.
"Cha, nương, đại ca chưa đón dâu, con là đệ, tất nhiên không thể giành trước." Vân Tuyệt Trần cũng lấy lời nói của Vân phu nhân thành lý do từ chối cho mình.
Vợ chồng Vân gia sửng sốt, trưởng tử còn chưa thành thân, tiểu đệ thành thân trước quả thực không đúng lắm. Có điều bọn họ cũng biết là Vân Tuyệt Trần đang lấy cớ, trong lòng càng chắc chắc hắn đối với yêu nữ kia có tâm tư, ở trong lòng đem Âu Dương Tĩnh mắng loạn, càng thầm hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải bắt Vân Tuyệt Trần thành thân.
"Hôn sự của Đại ca con tất nhiên phải do cha mẹ làm chủ, nó tuy là lớn, nhưng chưa từng đặt qua hôn sự. Tất nhiên phải chậm rãi chọn lựa, còn con đã đính hôn với Sơ Hạ từ nhỏ, con gái người ta đã đến tuổi cập kê, lại phải đợi con nhiều năm như vậy, sao con có thể lại bắt người ta chậm trễ nữa, hao mòn tuổi xuân quý báu."
Vân Tuyệt Trần bị vân lão gia nói cho á khẩu không trả lời được, hắn biết mình còn như vậy cũng chỉ là làm trễ nãi Sơ Hạ. Nhưng trong lòng không cách nào tiếp nhận người khác. Nếu nghe lời cha mẹ cưới Sơ Hạ thì sao? Hắn không thương nàng ấy, không thể cho nàng ấy hạnh phúc, không phải giống như phụ bạc nàng ấy sao?
Vân lão gia, Vân phu nhân thấy con không mở miệng, nhếch môi, sắc mặt cũng hơi khó coi. Trong lòng rốt cuộc có vài phần không đành lòng, bắt con thành thân tất nhiên là hi vọng hắn sau này có một gia đình hạnh phúc, yên ả. Cho nên Vân phu nhân nghĩ nghĩ, lại mở miệng:
"Trần Nhi, con nói cho cha mẹ biết, bên ngoài đồn rằng con thích yêu nữ kia có phải thật vậy hay không?"
Bà lo lắng con trai bị yêu nữ mê hoặc tâm trí, sẽ làm ra chuyện hồ đồ. Từ xưa hồng nhan họa thủy, bản thân chỉ có đứa con trai này, vạn lần không thể để cho nó bị nữ tử dụ dỗ, nếu không, chuyện này không phải là làm đau lòng bà sao?
Vân Tuyệt Trần nghe được lời của mẫu thân nói cũng sửng sốt, hiểu được vì sao bọn họ đột nhiên vội vã muốn mình thành thân. Có điều hắn nghe mẫu thân gọi Âu Dương Tĩnh là yêu nữ lại có chút không vui, cãi lại:
"Nương, người hiểu lầm rồi. Âu Dương cô nương không phải yêu nữ, nàng ấy là một nữ tử rất tốt."
"Mày còn nói giúp cho yêu nữ kia?"
Lời nói của Vân Tuyệt Trần lại chọc giận Vân lão gia, chỉ thấy ông trừng mắt nhìn con, "Mày thật sự là bị yêu nữ kia mê hoặc rồi, nàng ta hại nhiều người như vậy, còn không phải yêu nữ ư?"
Trong lòng Vân lão gia toàn bộ cái chết của những người trong võ lâm đều là tội lỗi của Âu Dương Tĩnh, đương nhiên, cái này cũng không thể thiếu Lâm Sơ Hạ khích bác.
"Phụ thân ——"
"Có chuyện gì vậy? Từ xa đã nghe tiếng." Tiếng Vân Hạo Trần truyền đến, chỉ thấy hắn mặc áo bào tím, hàm chứa nụ cười đi đến. Hướng tới Vân lão gia, Vân phu nhân chắp tay, "Cha, đại nương ——"
Mặc dù giọng nói của hắn còn có chút ngượng ngùng, nhưng lâu dần, ít nhất trong khoảng thời gian này, quan hệ đã tiến bộ rất nhiều.
"Trần nhi, con đến rồi."
"Bạch Ngọc, bốn người các ngươi tiếp tục ở lại Quân Quốc, thăm dò vị trí của Tam Lăng Kiếm. Nếu ta đoán không nhầm, địa bàn của Tam Lăng Kiếm nhất định ẩn giấu trong Quân Quốc. Hơn nữa còn có liên quan đến Thái tử Quân Quốc . . . . . ."
Nếu thất vương gia là vì Mộc Nguyệt Ly, thì đương nhiên thủ hạ của hắn hẳn phải biết rõ ràng rồi.
“Vâng” đám người Bạch Ngọc chắp tay, lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi bọn họ đi rồi, Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh bàn bạc xem nên làm cách nào đối phó với Mã Nguyên Thành. Có điều cùng là người của Lan quốc lại là Binh Bộ Thượng Thư, nên người đầu tiên bọn họ nghĩ đến đương nhiên là Sở Ly La.
"Nếu bọn họ dám ám sát phụ thân, muội nhất định cho bọn họ nếm mùi đau khổ."
Âu Dương Tĩnh bây giờ đối với Âu Dương Ngự đã tốt hơn nhiều, hơn nữa nàng vốn là người bao che khuyết điểm. Ai dám đả thương người thân của nàng, so với đả thương nàng hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Nếu thất vương gia và Mã Nguyên Thành dám ra tay, hừ hừ, nàng sẽ từng chút từng chút một thu thập bọn họ.
Rốt cuộc, hai anh em hợp kế lại, quyết định hai tay chuẩn bị, một bên truyền tin cho Sở Ly La nói cho nàng ấy biết chuyện Mã Nguyên Thành; bên kia sai người đang hoạt động ở Hoàng quốc, cho Hoàng đế của Hoàng quốc biết anh em của ông ta Thất vương gia có ý đồ mưu phản. Đem hai người này ép buộc đến mức không còn sức mà thở.
Sau nửa canh giờ, hai con bồ câu đưa tin từ trong trang bay ra, theo hai hướng khác nhau mà bay đi.
"Tĩnh nhi, nếu tổ chức Tam Lăng Kiếm ở ngay Quân Quốc, nhưng đây cũng là địa bàn của Mộc Nguyệt Ly, huynh lo lắng bốn người Bạch Ngọc bọn họ không cẩn thận bại lộ hành tung, sẽ rất nguy hiểm."
Âu Dương An ngồi xuống ghế bên cạnh, lại chuyển đề tài về chuyện Tam Lăng Kiếm.
Âu Dương Tĩnh nghe, cũng nhíu lại chân mày suy tư. Âu Dương An lo lắng rất đúng, tuy nàng đã cho thế lực của Dẫn Lâu thâm nhập vào các quốc gia khác, nhưng dù sao cũng mới có một thời gian ngắn, thực lực còn chưa đủ. Nàng không sợ Mộc Nguyệt Ly, cho dù lấy mạng của hắn cũng chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng những người của Dẫn Lâu đến Quân Quốc e là không thể bảo đảm an toàn.
"Bằng không, gọi thêm người của Ám Lâu đến nữa?."
Âu Dương Tĩnh nghĩ nghĩ nói. người của Ám Lâu sau khi được nàng dạy dỗ một phen, bây giờ cũng lớn mạnh hơn trước rất nhiều. Tuy Vân Hạo Trần vẫn làm lâu chủ, nhưng hắn cũng biết thân phận của mình.
“Được.” Âu Dương An gật đầu, phân lực lượng nhiều người, nếu tìm ra Tam Lăng Kiếm, diệt trừ bọn họ, cũng vì ngày sau bớt đi một phần trở ngại.
Kết quả là thêm một con bồ câu đưa tin cũng bay lên bầu trời mênh mông.
Lan quốc, Vân phủ, phòng khách.
"Phụ thân, hôn sự trì hoãn thêm một thời gian đi. Gần đây võ lâm không yên ổn, con thật sự bề bộn nhiều việc."
Vân Tuyệt Trần nghe cha mẹ muốn hắn cưới Lâm Sơ Hạ, trong lòng trầm xuống. Hắn đối với Sơ Hạ cho tới bây giờ chỉ có tình cảm anh em, nhưng dù hắn nói thế nào cha mẹ cũng không nghe, còn nói cảm tình ngày sau có thể bồi dưỡng. Hơn nữa bọn họ từ nhỏ đã biết nhau, so với cùng người xa lạ thành hôn vẫn tốt hơn.
Đạo lý kia, Vân Tuyệt Trần tất nhiên biết. Nhưng kỳ thật trong lòng hắn còn có bóng hình xinh đẹp khác, hắn làm sao có thể cưới Sơ Hạ? Mặc dù hắn và nàng có lẽ kiếp này cũng không duyên rồi, nhưng hắn còn muốn bảo vệ cho lòng mình, có thể đem hôn sự kéo thêm một đoạn thời gian.
"Ngỗ nghịch, hôn sự chẳng lẽ không phải chuyện quan trọng sao?"
Nghe lời của con, Vân sư phụ giận tím mặt. Mấy ngày trước, ông tình cờ nghe nói trong lòng con trai thích người khác, mà còn là yêu nữ đang được đồn đãi trên giang hồ. Hơn nữa, ở đại hội Võ lâm tàn nhẫn giết chết anh em Vương gia, sau lại hại chết nhiều võ lâm đồng đạo. Sau đó ông được Lâm Sơ Hạ kể rõ, tất nhiên cũng càng tin con trai bị yêu nữ mê hoặc. Cho nên mới muốn hắn mau chóng thành hôn, ông tin tưởng chỉ cần con trai thành gia rồi, sẽ quên được yêu nữ kia thôi.
"Lão gia, ông đừng tức giận. Thân thể sẽ khó chịu, hơn nữa Trần Nhi cũng là coi trọng sự nghiệp thôi mà."
Vân phu nhân một bên khuyên nhủ phu quân, một bên quay đầu nhìn con nói, "Trần Nhi, cha con nói đúng đó. Con và Hạ nhi biết nhau từ nhỏ, đính hôn cũng nhiều năm. Cả hai đều hiểu rõ lẫn nhau, đoạn nhân duyên này hẳn là lương duyên rồi. Con cứ tạm thời gác mọi chuyện qua một bên, cưới Hạ nhi trước rồi đi xử lý mọi chuyện sau cũng không muộn."
"Nương ——" Vân Tuyệt Trần mấp máy môi, vừa định mở miệng nói gì đó, lại bị Vân phu nhân ngăn lại.
"Dù sao cha mẹ tuổi tác đã lớn rồi, giờ cũng chỉ muốn thấy con và đại ca con thành gia lập nghiệp, cho chúng ta bế cháu, hưởng thụ lạc thú tuổi già, chẳng lẽ con không thể thỏa mãn tâm nguyện của hai ông bà già này sao?"
Vân phu nhân không phải là người không hiểu lý lẽ, cũng biết năm đó phu quân không phải là cố ý phản bội bà, cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng thông suốt, tiếp nhận Vân Hạo Trần, xem hắn như con mình.
"Cha, nương, đại ca chưa đón dâu, con là đệ, tất nhiên không thể giành trước." Vân Tuyệt Trần cũng lấy lời nói của Vân phu nhân thành lý do từ chối cho mình.
Vợ chồng Vân gia sửng sốt, trưởng tử còn chưa thành thân, tiểu đệ thành thân trước quả thực không đúng lắm. Có điều bọn họ cũng biết là Vân Tuyệt Trần đang lấy cớ, trong lòng càng chắc chắc hắn đối với yêu nữ kia có tâm tư, ở trong lòng đem Âu Dương Tĩnh mắng loạn, càng thầm hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải bắt Vân Tuyệt Trần thành thân.
"Hôn sự của Đại ca con tất nhiên phải do cha mẹ làm chủ, nó tuy là lớn, nhưng chưa từng đặt qua hôn sự. Tất nhiên phải chậm rãi chọn lựa, còn con đã đính hôn với Sơ Hạ từ nhỏ, con gái người ta đã đến tuổi cập kê, lại phải đợi con nhiều năm như vậy, sao con có thể lại bắt người ta chậm trễ nữa, hao mòn tuổi xuân quý báu."
Vân Tuyệt Trần bị vân lão gia nói cho á khẩu không trả lời được, hắn biết mình còn như vậy cũng chỉ là làm trễ nãi Sơ Hạ. Nhưng trong lòng không cách nào tiếp nhận người khác. Nếu nghe lời cha mẹ cưới Sơ Hạ thì sao? Hắn không thương nàng ấy, không thể cho nàng ấy hạnh phúc, không phải giống như phụ bạc nàng ấy sao?
Vân lão gia, Vân phu nhân thấy con không mở miệng, nhếch môi, sắc mặt cũng hơi khó coi. Trong lòng rốt cuộc có vài phần không đành lòng, bắt con thành thân tất nhiên là hi vọng hắn sau này có một gia đình hạnh phúc, yên ả. Cho nên Vân phu nhân nghĩ nghĩ, lại mở miệng:
"Trần Nhi, con nói cho cha mẹ biết, bên ngoài đồn rằng con thích yêu nữ kia có phải thật vậy hay không?"
Bà lo lắng con trai bị yêu nữ mê hoặc tâm trí, sẽ làm ra chuyện hồ đồ. Từ xưa hồng nhan họa thủy, bản thân chỉ có đứa con trai này, vạn lần không thể để cho nó bị nữ tử dụ dỗ, nếu không, chuyện này không phải là làm đau lòng bà sao?
Vân Tuyệt Trần nghe được lời của mẫu thân nói cũng sửng sốt, hiểu được vì sao bọn họ đột nhiên vội vã muốn mình thành thân. Có điều hắn nghe mẫu thân gọi Âu Dương Tĩnh là yêu nữ lại có chút không vui, cãi lại:
"Nương, người hiểu lầm rồi. Âu Dương cô nương không phải yêu nữ, nàng ấy là một nữ tử rất tốt."
"Mày còn nói giúp cho yêu nữ kia?"
Lời nói của Vân Tuyệt Trần lại chọc giận Vân lão gia, chỉ thấy ông trừng mắt nhìn con, "Mày thật sự là bị yêu nữ kia mê hoặc rồi, nàng ta hại nhiều người như vậy, còn không phải yêu nữ ư?"
Trong lòng Vân lão gia toàn bộ cái chết của những người trong võ lâm đều là tội lỗi của Âu Dương Tĩnh, đương nhiên, cái này cũng không thể thiếu Lâm Sơ Hạ khích bác.
"Phụ thân ——"
"Có chuyện gì vậy? Từ xa đã nghe tiếng." Tiếng Vân Hạo Trần truyền đến, chỉ thấy hắn mặc áo bào tím, hàm chứa nụ cười đi đến. Hướng tới Vân lão gia, Vân phu nhân chắp tay, "Cha, đại nương ——"
Mặc dù giọng nói của hắn còn có chút ngượng ngùng, nhưng lâu dần, ít nhất trong khoảng thời gian này, quan hệ đã tiến bộ rất nhiều.
"Trần nhi, con đến rồi."
/184
|