Quân Quốc, Phượng Nghi cung.
Đập vào mắt là cuộc sống phồn hoa, được xây dựng hoa lệ ở Phượng Nghi cung.
Mặc trên người một bộ cẩm bào, làn áo dài theo gió lay động. Năm nay tuy đã bốn mươi nhưng lại không thấy dấu hiệu thời gian trên khuôn mặt tuyệt sắc của Phương Hoa hoàng hậu. Bà vừa nhận được tin, còn chưa kịp mở ra, đã thấy được vui vẻ trong mắt, có thể thấy người gửi thư đối với bà rất quan trọng.
“Các ngươi lui xuống đi.” Cầm thư, ánh mắt bà hơi lạnh, nhìn về phía đám người đứng cạnh.
“Vâng.” bọn họ thi lễ, lui ra.
Sau khi bọn họ lui ra, hoàng hậu lập tức đi tới bên giường, sau đó ngồi ở mép giường bóc thư ra xem, nhưng khi bà thấy nội dung trong thư thì cả người cứng đờ. Nụ cười sáng lạn lúc nãy lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ cùng nỗi tuyệt vọng.
“Không, không, không, đây không phải là thật.” phủ định liên tiếp, bà lắc đầu. Thư tín từ trên tay bay xuống đất, cả người đã kinh động đến cực điểm.
“Làm sao có thể? Huynh ấy làm sao có thể chết? Ta không tin, ta không tin … ” Bà khiếp sợ ngồi xuống nhặt thư tín lên đọc lại một lần lại một lần, lảo đảo cho đến khi cảm giác đụng vào bàn, gây nên tiếng vang kinh động đến các cung nữ, thái giám ở bên ngoài.
“Nương nương, đã xảy ra chuyện gì? ” Cung nữ phía ngoài muốn xông vào nhưng lại không dám, mặc dù hoàng hậu không phải là người ngoan độc nhưng một khi nổi giận thì cũng làm cho người ta sợ hãi.
Giọng nói của cung nữ đã đánh thức bà, lau mặt một cái, giấu thư tín trên người, sau đó nói với cung nữ bên ngoài:
“Người đâu, mời thái tử điện hạ tới đây.”
“Vâng.” cung nữ bên ngoài nghe được tiếng hoàng hậu, biết bà không xảy ra chuyện gì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến Đông cung mời thái tử tới đây.
Sau khi xác định cung nữ đã đi mời con trai đến, bà lại ngã ngồi trên đất, thất hồn lạc phách, dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không còn là một hoàng hậu cao quý ngày thường.
Nắm chặt tay, bà không dám tin, huynh ấy đã chết?
Bà nhớ người nọ thích nhất mặc áo màu trắng, đứng trước hoa viên nhìn bà cười nhẹ nhàng, đôi mắt thâm thúy như hố sâu làm lòng bà mê mẩn, khiến bà không kìm được lòng mà yêu hắn, mặc dù hắn là đại ca của bà.
Bà vốn muốn đem phần tình duyên này giấu kín dưới đáy lòng, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người uống rượu say, thổ lộ tình cảm với nhau. Lúc đó, bà mới biết thì ra ông ấy cũng yêu mình, không phải là huynh trưởng thương yêu em gái mà là một nam tử yêu nữ tử.
Bà mừng rỡ như điên, sau khi hôn nhau triền miên cũng không dám đi tới bước cuối cùng, chỉ vì bọn họ là anh em. Trong lúc hai người quyết định yên lặng ở bên nhau, không ngờ phụ hoàng lại gả bà đến Quân quốc, một hôn lễ chính trị.
Bọn họ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hai người không cách nào thay đổi được số mệnh. Cũng có nghĩ đến cả hai cùng bỏ trốn, tìm một chỗ không ai biết cùng nhau sống trọn đời nhưng không ngờ ngay cả bỏ trốn cũng không làm được. Trướng đêm hai người bỏ đi, lại bị mẫu thân phát hiện, bà ấy lên án hai người càn quấy, quyết lấy cái chết ngăn cản, rốt cuộc hai người đành phải thỏa hiệp.
Gả cho Quân quốc xa xôi, mặc dù là hoàng hậu nhưng lòng bà là của ông ấy, mà sau đó phu quân cũng si mê, lưu luyến một nữ tử khác. Nàng ta cũng sắp sinh con cho hoàng thượng, nếu hoàng thượng tiếp tục sủng ái nàng ta, vậy địa vị của bà và con bà sau này sẽ bị uy hiếp. Sau một hồi tranh đấu tư tưởng, bà lại liên lạc với ông ấy.
Lần liên lạc này, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, mặc dù không thể ở chung nhưng bà lại cảm thấy hai người rất hợp nhau, hơn nữa vì bà, ông ấy đối xử với Ly nhi như con ruột, khiến bà càng cảm động. Những năm này, bà đã quen nhớ đến ông ấy, cũng âm thầm cảm kích ông ấy vì những điều ông ấy làm cho Ly nhi, vậy mà nam tử bà toàn tâm toàn ý yêu thương lại bị người hại chết, làm sao bà có thể nhân nhượng? Làm sao bà không hận?
Trong lúc hoàng hậu rơi vào nỗi niềm riêng, thương tâm, tuyệt vọng cùng phẫn uất, Mộc Nguyệt Ly cũng từ Đông cung tới.
“Mẫu hậu…” tiếng của Mộc Nguyệt Ly ở ngoài cửa vang lên.
Hoàng hậu vội vàng xóa đi nước mắt, ngồi lên ghế, sau đó nói:
“Vào đi.”
Mộc Nguyệt Ly đẩy cửa vào, sau đó lập tức nhìn thấy mẫu hậu mình ngồi ở cạnh bàn, đưa lưng về phía mình. Hắn hạ thấp mi, cảm giác được tâm tình của mẫu hậu, cũng hiểu được mẫu hậu hẳn là đã nhận được tin Thất vương gia qua đời. Vốn là hắn muốn dấu nhưng bây giờ xem ra không được nữa rồi.
“Mẫu hậu, người có khỏe không?” Mộc Nguyệt Ly đi tới bên người hoàng hậu, không nhìn thẳng vào nét mặt của bà, hắn muốn để lại cho mẫu hậu một không gian riêng của mình, cũng không muốn khiến bà thấy khó chịu hay lúng túng.
Hoàng hậu lại lau mặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Mộc Nguyệt Ly, mặc dù trên mặt không có nước mắt nhưng hai mắt sưng đỏ cũng đã tiết lộ tâm tình của bà lúc này.
“Hoàng nhi, con nói cho mẫu hậu biết, hoàng cữu của con đã đi thật rồi sao?” bà còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, hi vọng những gì trong thư viết chỉ là nhầm lẫn, ông ấy vẫn còn sống, vẫn chờ bà.
Mộc Nguyệt Ly trầm mặc trong chốc lát, nhìn mẫu hậu của mình thật lâu, nhưng không nói lời nào.
Tâm Hoàng hậu lạnh dần, sau đó nở nụ cười khổ:
“Ta rốt cuộc là đã hi vọng xa vời.” biết rõ đó là sự thật, lại cứ hi vọng tất cả chỉ là giả, nhưng mà hi vọng rốt cuộc cũng vỡ tan, bà thà nghĩ rằng mọi thứ chỉ là một giấc mộng.
“Mẫu hậu, Thất hoàng cữu sẽ không chết vô ích.” nhìn bộ dạng thương tâm của mẫu hậu, nhớ tới Thất vương gia yêu thương hắn, trợ giúp hắn. Mộc Nguyệt Ly khó khăn đứng lên, âm thầm thề, nhất định phải báo thù cho hoàng cữu.
Hoàng hậu gật đầu một cái, bình ổn lại tâm tình của mình, sau đó mới từ từ mở lời:
“Ông ấy chết thế nào?” Bà nắm chặt tay áo, người yêu duy nhất đã chết, bà sẽ không tha thứ cho hung thủ hại chết ông ấy, bất kể là ai, bà cũng sẽ không tha thứ.
“Tin tức từ Hoàng quốc truyền đến là, có một nhóm người mặc áo đen đêm khuya lẻn vào Thất vương phủ, sát hại mọi người. Hoàng đế tức giận, phái người điều tra kĩ càng, kết quả phát hiện Thất hoàng cữu cấu kết với kẻ địch bên ngoài, có ý đồ tạo phản … ” Mộc Nguyệt Ly biết rất rõ, vì trước đó hắn đã nhận được bồ câu đưa thư của Thất hoàng cữu, nói rõ Hoàng đế đối với hoàng cữu đã nghi ngờ, cho nên hắn chắc chắn, đám người mặc áo đen đều là do Hoàng đế bày ra.
“Là hoàng thượng?” Hoàng hậu cũng không phải là người xuẩn ngốc, lập tức biết rõ mối quan hệ trong đó.
Mộc Nguyệt Ly gật đầu một cái, nhưng hắn càng rõ hơn, Thất hoàng cữu ẩn nhẫn lâu như vậy cũng không lộ ra sơ hở gì, mà gần đây Hoàng đế lại đột nhiên làm khó dễ, nếu không phải Hoàng đế biết chuyện Thất hoàng cữu ẩn nhẫn chờ thời cơ thì chắc chắn có người tiết lộ với hoàng đế. Hắn nhất định phải tra rõ mới được.
Hoàng hậu nghe thấy thế, đối với người Quân Quốc càng thêm hận thấu xương, lúc bà chưa xuất giá, quan hệ với các hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội cũng không tốt, chỉ có Thất ca là thân nhất với bà. Bà tuy là hoàng hậu nhưng chẳng qua cũng chỉ là đàn bà con gái, vì vậy lập tức nắm tay con, nói:
“Ly nhi, con nhất định phải vì Thất hoàng cữu báo thù.”
Đập vào mắt là cuộc sống phồn hoa, được xây dựng hoa lệ ở Phượng Nghi cung.
Mặc trên người một bộ cẩm bào, làn áo dài theo gió lay động. Năm nay tuy đã bốn mươi nhưng lại không thấy dấu hiệu thời gian trên khuôn mặt tuyệt sắc của Phương Hoa hoàng hậu. Bà vừa nhận được tin, còn chưa kịp mở ra, đã thấy được vui vẻ trong mắt, có thể thấy người gửi thư đối với bà rất quan trọng.
“Các ngươi lui xuống đi.” Cầm thư, ánh mắt bà hơi lạnh, nhìn về phía đám người đứng cạnh.
“Vâng.” bọn họ thi lễ, lui ra.
Sau khi bọn họ lui ra, hoàng hậu lập tức đi tới bên giường, sau đó ngồi ở mép giường bóc thư ra xem, nhưng khi bà thấy nội dung trong thư thì cả người cứng đờ. Nụ cười sáng lạn lúc nãy lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ cùng nỗi tuyệt vọng.
“Không, không, không, đây không phải là thật.” phủ định liên tiếp, bà lắc đầu. Thư tín từ trên tay bay xuống đất, cả người đã kinh động đến cực điểm.
“Làm sao có thể? Huynh ấy làm sao có thể chết? Ta không tin, ta không tin … ” Bà khiếp sợ ngồi xuống nhặt thư tín lên đọc lại một lần lại một lần, lảo đảo cho đến khi cảm giác đụng vào bàn, gây nên tiếng vang kinh động đến các cung nữ, thái giám ở bên ngoài.
“Nương nương, đã xảy ra chuyện gì? ” Cung nữ phía ngoài muốn xông vào nhưng lại không dám, mặc dù hoàng hậu không phải là người ngoan độc nhưng một khi nổi giận thì cũng làm cho người ta sợ hãi.
Giọng nói của cung nữ đã đánh thức bà, lau mặt một cái, giấu thư tín trên người, sau đó nói với cung nữ bên ngoài:
“Người đâu, mời thái tử điện hạ tới đây.”
“Vâng.” cung nữ bên ngoài nghe được tiếng hoàng hậu, biết bà không xảy ra chuyện gì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến Đông cung mời thái tử tới đây.
Sau khi xác định cung nữ đã đi mời con trai đến, bà lại ngã ngồi trên đất, thất hồn lạc phách, dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không còn là một hoàng hậu cao quý ngày thường.
Nắm chặt tay, bà không dám tin, huynh ấy đã chết?
Bà nhớ người nọ thích nhất mặc áo màu trắng, đứng trước hoa viên nhìn bà cười nhẹ nhàng, đôi mắt thâm thúy như hố sâu làm lòng bà mê mẩn, khiến bà không kìm được lòng mà yêu hắn, mặc dù hắn là đại ca của bà.
Bà vốn muốn đem phần tình duyên này giấu kín dưới đáy lòng, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người uống rượu say, thổ lộ tình cảm với nhau. Lúc đó, bà mới biết thì ra ông ấy cũng yêu mình, không phải là huynh trưởng thương yêu em gái mà là một nam tử yêu nữ tử.
Bà mừng rỡ như điên, sau khi hôn nhau triền miên cũng không dám đi tới bước cuối cùng, chỉ vì bọn họ là anh em. Trong lúc hai người quyết định yên lặng ở bên nhau, không ngờ phụ hoàng lại gả bà đến Quân quốc, một hôn lễ chính trị.
Bọn họ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hai người không cách nào thay đổi được số mệnh. Cũng có nghĩ đến cả hai cùng bỏ trốn, tìm một chỗ không ai biết cùng nhau sống trọn đời nhưng không ngờ ngay cả bỏ trốn cũng không làm được. Trướng đêm hai người bỏ đi, lại bị mẫu thân phát hiện, bà ấy lên án hai người càn quấy, quyết lấy cái chết ngăn cản, rốt cuộc hai người đành phải thỏa hiệp.
Gả cho Quân quốc xa xôi, mặc dù là hoàng hậu nhưng lòng bà là của ông ấy, mà sau đó phu quân cũng si mê, lưu luyến một nữ tử khác. Nàng ta cũng sắp sinh con cho hoàng thượng, nếu hoàng thượng tiếp tục sủng ái nàng ta, vậy địa vị của bà và con bà sau này sẽ bị uy hiếp. Sau một hồi tranh đấu tư tưởng, bà lại liên lạc với ông ấy.
Lần liên lạc này, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, mặc dù không thể ở chung nhưng bà lại cảm thấy hai người rất hợp nhau, hơn nữa vì bà, ông ấy đối xử với Ly nhi như con ruột, khiến bà càng cảm động. Những năm này, bà đã quen nhớ đến ông ấy, cũng âm thầm cảm kích ông ấy vì những điều ông ấy làm cho Ly nhi, vậy mà nam tử bà toàn tâm toàn ý yêu thương lại bị người hại chết, làm sao bà có thể nhân nhượng? Làm sao bà không hận?
Trong lúc hoàng hậu rơi vào nỗi niềm riêng, thương tâm, tuyệt vọng cùng phẫn uất, Mộc Nguyệt Ly cũng từ Đông cung tới.
“Mẫu hậu…” tiếng của Mộc Nguyệt Ly ở ngoài cửa vang lên.
Hoàng hậu vội vàng xóa đi nước mắt, ngồi lên ghế, sau đó nói:
“Vào đi.”
Mộc Nguyệt Ly đẩy cửa vào, sau đó lập tức nhìn thấy mẫu hậu mình ngồi ở cạnh bàn, đưa lưng về phía mình. Hắn hạ thấp mi, cảm giác được tâm tình của mẫu hậu, cũng hiểu được mẫu hậu hẳn là đã nhận được tin Thất vương gia qua đời. Vốn là hắn muốn dấu nhưng bây giờ xem ra không được nữa rồi.
“Mẫu hậu, người có khỏe không?” Mộc Nguyệt Ly đi tới bên người hoàng hậu, không nhìn thẳng vào nét mặt của bà, hắn muốn để lại cho mẫu hậu một không gian riêng của mình, cũng không muốn khiến bà thấy khó chịu hay lúng túng.
Hoàng hậu lại lau mặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Mộc Nguyệt Ly, mặc dù trên mặt không có nước mắt nhưng hai mắt sưng đỏ cũng đã tiết lộ tâm tình của bà lúc này.
“Hoàng nhi, con nói cho mẫu hậu biết, hoàng cữu của con đã đi thật rồi sao?” bà còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, hi vọng những gì trong thư viết chỉ là nhầm lẫn, ông ấy vẫn còn sống, vẫn chờ bà.
Mộc Nguyệt Ly trầm mặc trong chốc lát, nhìn mẫu hậu của mình thật lâu, nhưng không nói lời nào.
Tâm Hoàng hậu lạnh dần, sau đó nở nụ cười khổ:
“Ta rốt cuộc là đã hi vọng xa vời.” biết rõ đó là sự thật, lại cứ hi vọng tất cả chỉ là giả, nhưng mà hi vọng rốt cuộc cũng vỡ tan, bà thà nghĩ rằng mọi thứ chỉ là một giấc mộng.
“Mẫu hậu, Thất hoàng cữu sẽ không chết vô ích.” nhìn bộ dạng thương tâm của mẫu hậu, nhớ tới Thất vương gia yêu thương hắn, trợ giúp hắn. Mộc Nguyệt Ly khó khăn đứng lên, âm thầm thề, nhất định phải báo thù cho hoàng cữu.
Hoàng hậu gật đầu một cái, bình ổn lại tâm tình của mình, sau đó mới từ từ mở lời:
“Ông ấy chết thế nào?” Bà nắm chặt tay áo, người yêu duy nhất đã chết, bà sẽ không tha thứ cho hung thủ hại chết ông ấy, bất kể là ai, bà cũng sẽ không tha thứ.
“Tin tức từ Hoàng quốc truyền đến là, có một nhóm người mặc áo đen đêm khuya lẻn vào Thất vương phủ, sát hại mọi người. Hoàng đế tức giận, phái người điều tra kĩ càng, kết quả phát hiện Thất hoàng cữu cấu kết với kẻ địch bên ngoài, có ý đồ tạo phản … ” Mộc Nguyệt Ly biết rất rõ, vì trước đó hắn đã nhận được bồ câu đưa thư của Thất hoàng cữu, nói rõ Hoàng đế đối với hoàng cữu đã nghi ngờ, cho nên hắn chắc chắn, đám người mặc áo đen đều là do Hoàng đế bày ra.
“Là hoàng thượng?” Hoàng hậu cũng không phải là người xuẩn ngốc, lập tức biết rõ mối quan hệ trong đó.
Mộc Nguyệt Ly gật đầu một cái, nhưng hắn càng rõ hơn, Thất hoàng cữu ẩn nhẫn lâu như vậy cũng không lộ ra sơ hở gì, mà gần đây Hoàng đế lại đột nhiên làm khó dễ, nếu không phải Hoàng đế biết chuyện Thất hoàng cữu ẩn nhẫn chờ thời cơ thì chắc chắn có người tiết lộ với hoàng đế. Hắn nhất định phải tra rõ mới được.
Hoàng hậu nghe thấy thế, đối với người Quân Quốc càng thêm hận thấu xương, lúc bà chưa xuất giá, quan hệ với các hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội cũng không tốt, chỉ có Thất ca là thân nhất với bà. Bà tuy là hoàng hậu nhưng chẳng qua cũng chỉ là đàn bà con gái, vì vậy lập tức nắm tay con, nói:
“Ly nhi, con nhất định phải vì Thất hoàng cữu báo thù.”
/184
|