Vân Khinh Cuồng mặc dù cũng có chút kinh ngạc, nhưng không nghĩ lung tung. Nếu trời cao đã an bài hai người là chủ nhân của Tử Nguyệt và Lăng Tiêu, vậy nhất định là có nguyên nhân.
"Nơi này nếu tìm thấy Tiên kiếm, nếu ta đoán không sai, chắc sẽ còn có Phổ Tiên kiếm."
Vân Khinh Cuồng mở lời nhắc nhở Âu Dương Tĩnh, nàng lại nhớ tới một ít sách ở ngăn tủ, không chừng là bí tịch võ lâm. Nghĩ đến đây, nàng lập tức xoay người đi về phía giá sách.
Âu Dương An thấy thế, cũng đi theo.
Hai anh em giở những quyển sách kia ra lập tức giật mình. Quả nhiên đều là bí tịch võ công, hơn nữa còn là loại trân quý hiếm có trong giang hồ. Càng xem càng sợ. Có điều Âu Dương Tĩnh bọn họ theo Đoạn Vô Nhai học võ công cũng không kém, trên giang hồ đều là nhất nhì rồi. Đối với mấy loại bí tịch võ công này tất nhiên cũng không phải quá nóng lòng, bọn họ chỉ hi vọng tìm kiếm được điều thú vị gì đó thôi.
"Đây là cái gì?" Âu Dương Tĩnh tìm được một quyển tên là《Tiên Văn》thư.
"Để ta xem xem." Vân Khinh Cuồng tiếp nhận sách, mở ra xem. Nhất thời đôi con ngươi màu ngọc bích sáng rực kinh người: "Đồ tốt nha, các ngươi hôm nay thật sự là quá may mắn."
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, rốt cuộc là cái gì vậy, lại làm cho một thần thú như hắn phải sợ hãi kêu than?
"Tĩnh nhi, An nhi, đây là một bản bí tịch tu tiên linh lực." Vân Khinh Cuồng khép lại quyển sách quay sang hai anh em nói: "Bây giờ các ngươi đã có Tiên kiếm, kết hợp với quyển sách này, chỉ cần dốc sức tu luyện, nói không chừng ngày sau tu tiên cũng không thành vấn đề."
"Thành tiên?" Dù là bình tĩnh như Âu Dương An vừa nghe, cũng không khỏi líu lưỡi.
"Quả nhiên là đồ tốt." Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu một cái. Không phải nàng muốn tu tiên, nhưng chỉ cần tu được linh lực, ngày sau chẳng phải sẽ có pháp thuật sao. Trên thế gian này coi như sẽ không phải sợ bất luận kẻ nào rồi?
"Được, chúng ta luyện."
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An giật mình nhìn em gái, muội ấy thật muốn tu tiên sao?
"Ca." Âu Dương Tĩnh nhìn hắn: "Chúng ta có Tiên kiếm, lại có Tiên thư. Đây chính là duyên phận của chúng ta, đương nhiên phải luyện, làm ra vẻ chẳng phải rất phí của trời hay sao?"
"Nhưng. . . . . ." Thật sự muốn thành tiên sao?
"Hơn nữa nếu chúng ta có chút tiên thuật, sau này càng có thể giúp được nhiều người. Nói không chừng còn có thể chữa khỏi bệnh cho Ngâm Duyệt tỷ tỷ." Nghĩ đến điểm này, Âu Dương Tĩnh ánh mắt sáng lên.
Âu Dương An vừa nghe tâm cũng động. Sư phụ và Tô Ngâm Duyệt là người thân bọn họ quan tâm nhất.
“Được.”
"Các ngươi song tu đi, ta làm hộ pháp cho các ngươi." Vân Khinh Cuồng nói với hai người.
Anh em Âu Dương Tĩnh gật đầu, đi ra ngoài động, tìm chỗ đất đẹp bằng phẳng trống trải, dựa theo phương thức trên sách ghi ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần, đem tất cả tâm trí đều bế môn, toàn bộ ý thức đều cùng với tinh hoa trên sách dung hợp.
Vân Khinh Cuồng đã bày ra kết giới ở bốn phía xung quanh bọn họ. Bản thân cũng bắt đầu ngồi bên cạnh, nguyên thần tiến vào tu luyện. Bây giờ người lập khế ước đã mạnh rồi, hắn tương tự cũng sẽ được lợi, nên tự nhiên cũng theo tu luyện.
Thời gian trôi qua.
Anh em Âu Dương Tĩnh, Vân Khinh Cuồng bọn họ ở đáy động Vô Danh nhập tâm chăm chú tu luyện. Thoáng một cái, thời gian đã trôi qua một tháng, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không biết.
Mà ở bên ngoài, Vân Tuyệt Trần đợi mấy ngày không thấy bọn họ, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ. Đành phải mang theo Lâm Sơ Hạ chạy về nhà mình, hắn cần đem chuyện của Hạo Trần đại ca nói rõ với cha mẹ.
Mặc dù bóng hình của Âu Dương Tĩnh đã rời đi, nhưng người con gái xinh đẹp ấy luôn không ngừng hiện lên trong tâm trí hắn.
Ban đêm, ánh sao sáng chói lóe lên trong ngân hà.
Vân Tuyệt Trần đứng dưới trời sao, tâm lại không biết đã bay đến đâu?
"Nơi này nếu tìm thấy Tiên kiếm, nếu ta đoán không sai, chắc sẽ còn có Phổ Tiên kiếm."
Vân Khinh Cuồng mở lời nhắc nhở Âu Dương Tĩnh, nàng lại nhớ tới một ít sách ở ngăn tủ, không chừng là bí tịch võ lâm. Nghĩ đến đây, nàng lập tức xoay người đi về phía giá sách.
Âu Dương An thấy thế, cũng đi theo.
Hai anh em giở những quyển sách kia ra lập tức giật mình. Quả nhiên đều là bí tịch võ công, hơn nữa còn là loại trân quý hiếm có trong giang hồ. Càng xem càng sợ. Có điều Âu Dương Tĩnh bọn họ theo Đoạn Vô Nhai học võ công cũng không kém, trên giang hồ đều là nhất nhì rồi. Đối với mấy loại bí tịch võ công này tất nhiên cũng không phải quá nóng lòng, bọn họ chỉ hi vọng tìm kiếm được điều thú vị gì đó thôi.
"Đây là cái gì?" Âu Dương Tĩnh tìm được một quyển tên là《Tiên Văn》thư.
"Để ta xem xem." Vân Khinh Cuồng tiếp nhận sách, mở ra xem. Nhất thời đôi con ngươi màu ngọc bích sáng rực kinh người: "Đồ tốt nha, các ngươi hôm nay thật sự là quá may mắn."
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, rốt cuộc là cái gì vậy, lại làm cho một thần thú như hắn phải sợ hãi kêu than?
"Tĩnh nhi, An nhi, đây là một bản bí tịch tu tiên linh lực." Vân Khinh Cuồng khép lại quyển sách quay sang hai anh em nói: "Bây giờ các ngươi đã có Tiên kiếm, kết hợp với quyển sách này, chỉ cần dốc sức tu luyện, nói không chừng ngày sau tu tiên cũng không thành vấn đề."
"Thành tiên?" Dù là bình tĩnh như Âu Dương An vừa nghe, cũng không khỏi líu lưỡi.
"Quả nhiên là đồ tốt." Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu một cái. Không phải nàng muốn tu tiên, nhưng chỉ cần tu được linh lực, ngày sau chẳng phải sẽ có pháp thuật sao. Trên thế gian này coi như sẽ không phải sợ bất luận kẻ nào rồi?
"Được, chúng ta luyện."
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An giật mình nhìn em gái, muội ấy thật muốn tu tiên sao?
"Ca." Âu Dương Tĩnh nhìn hắn: "Chúng ta có Tiên kiếm, lại có Tiên thư. Đây chính là duyên phận của chúng ta, đương nhiên phải luyện, làm ra vẻ chẳng phải rất phí của trời hay sao?"
"Nhưng. . . . . ." Thật sự muốn thành tiên sao?
"Hơn nữa nếu chúng ta có chút tiên thuật, sau này càng có thể giúp được nhiều người. Nói không chừng còn có thể chữa khỏi bệnh cho Ngâm Duyệt tỷ tỷ." Nghĩ đến điểm này, Âu Dương Tĩnh ánh mắt sáng lên.
Âu Dương An vừa nghe tâm cũng động. Sư phụ và Tô Ngâm Duyệt là người thân bọn họ quan tâm nhất.
“Được.”
"Các ngươi song tu đi, ta làm hộ pháp cho các ngươi." Vân Khinh Cuồng nói với hai người.
Anh em Âu Dương Tĩnh gật đầu, đi ra ngoài động, tìm chỗ đất đẹp bằng phẳng trống trải, dựa theo phương thức trên sách ghi ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần, đem tất cả tâm trí đều bế môn, toàn bộ ý thức đều cùng với tinh hoa trên sách dung hợp.
Vân Khinh Cuồng đã bày ra kết giới ở bốn phía xung quanh bọn họ. Bản thân cũng bắt đầu ngồi bên cạnh, nguyên thần tiến vào tu luyện. Bây giờ người lập khế ước đã mạnh rồi, hắn tương tự cũng sẽ được lợi, nên tự nhiên cũng theo tu luyện.
Thời gian trôi qua.
Anh em Âu Dương Tĩnh, Vân Khinh Cuồng bọn họ ở đáy động Vô Danh nhập tâm chăm chú tu luyện. Thoáng một cái, thời gian đã trôi qua một tháng, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không biết.
Mà ở bên ngoài, Vân Tuyệt Trần đợi mấy ngày không thấy bọn họ, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ. Đành phải mang theo Lâm Sơ Hạ chạy về nhà mình, hắn cần đem chuyện của Hạo Trần đại ca nói rõ với cha mẹ.
Mặc dù bóng hình của Âu Dương Tĩnh đã rời đi, nhưng người con gái xinh đẹp ấy luôn không ngừng hiện lên trong tâm trí hắn.
Ban đêm, ánh sao sáng chói lóe lên trong ngân hà.
Vân Tuyệt Trần đứng dưới trời sao, tâm lại không biết đã bay đến đâu?
/184
|