"Ông chủ, hai chén mì Dương Xuân."
Âu Dương Tĩnh hướng về ông chủ kêu, trên mặt lộ lúm đồng tiền xinh đẹp, theo Âu Dương An ngồi xuống một cái bàn nhỏ ven đường.
Chủ quán theo bản năng đánh giá bọn họ. Chẳng những ông ta, mà cả những người khác trên đường cũng đều chăm chú đánh giá hai người. Trong lòng suy nghĩ, bọn họ không phải nhìn thấy thần tiên hạ phàm chứ? Xem dung mạo hai người kia, quần áo đó, khí chất đó, làm cho người ta chỉ dám đứng xa nhìn, không dám lại gần khinh nhờn. Mà con mèo nhỏ nằm trên đầu vai nữ tử áo đỏ, cũng đều không giống phàm trần.
Phản ứng của mọi người chọc cho Âu Dương Tĩnh cười ra tiếng lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. Nàng biết từ sau khi tu luyện linh lực, trên người hai anh em bọn họ đều được bao phủ một tầng hơi thở thần bí làm cho người ta nhìn không thấu, khiến bọn họ như xuất trần.
"Ông chủ?" Nàng mắt to chớp chớp, dáng vẻ nghịch ngợm nhìn mặt ông chủ quán rốt cuộc cũng hoàn hồn.
"Hai chén mì Dương Xuân, lập tức sẽ có ngay." Dứt lời, lại thuần thục bắt đầu đun nấu.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau cười.
"A, con của ta, con của ta. . . . . ." Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa, một giọng nữ đột nhiên điên cuồng gào khóc, nghiêng ngả lảo đảo khắp nơi tìm kiếm con của mình.
Cả bọn Âu Dương Tĩnh cảm giác được không khí nơi này đang thật thanh bình trong chốc lát lập tức thay đổi, toàn bộ mọi người đang đi trên đường trong trấn nhỏ kinh hoảng lên. Mà ông chủ cũng dừng động tác nấu mỳ lại.
Âu Dương Tĩnh bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì ngay sau đó lại truyền tới tiếng hét của những người khác, nội dung vẫn là bị mất con nhỏ. Mà lúc này, mọi người sắc mặt đại biến, lũ lượt rời đi?
"Hai vị khách quan, thật sự có lỗi, tiểu nhân muốn đóng cửa. Các vị hãy tìm quán trọ đi, nhớ rõ, có thể không ra ngoài thì tuyệt đối đừng ra ngoài. . . . . ." Ông chủ cũng hốt ha hốt hoảng dọn đồ, miệng không quên quan tâm dặn dò Âu Dương Tĩnh hai người.
"Ông chủ, chuyện này là sao?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, một bên giúp đỡ chủ quán dọn bàn, một bên tìm hiểu trấn nhỏ này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Chủ quán liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tiếp theo lại thở dài:
"Là vầy" Sau đó, đem nguồn gốc đầu đuôi câu chuyện nói hết ra.
Âu Dương An bọn họ vừa nghe, không khỏi cũng nhướn mày. Thì ra trong trấn liên tiếp mất tích những đứa trẻ từ sáu tuổi trở xuống, nhưng nha môn lại tra không ra nguyên nhân. Làm những nhà trong trấn có trẻ con đều đồng loạt lo sợ hoảng hốt.
"Công tử, cô nương, các người hẳn là người bên ngoài. Nếu làm xong việc, nên sớm một chút rời đi thôi." Cuối cùng dặn dò thêm một lần, ông chủ lắc lắc đầu, rời đi.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vẫn đứng ở đó, nhìn mọi người kích động rời đi, còn có những người thân bị mất con cũng bị người nhà của mình mạnh mẽ kéo về nhà. Có điều con đường mới rồi còn nghe tiếng la khóc ầm ĩ, bỗng chốc toàn bộ trấn nhỏ lập tức trở nên yên lặng.
"Tĩnh nhi, muội nói ở đây rốt cuộc sao lại thế này?" Âu Dương An nhìn bốn phía gió thổi heo hút, chân nhíu mày lại càng sâu.
"Nơi này có yêu khí." Âu Dương Tĩnh còn chưa trả lời, ghé vào đầu vai nàng, vốn Vân Khinh Cuồng lười biếng đã ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu ngọc bích sắc bén.
"Yêu khí?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An bốn mắt nhìn nhau, sau đó cũng nín thở cảm nhận. Quả nhiên có yêu khí, vừa rồi bọn họ lại không phát hiện, thật sự là quá sơ suất.
"Nếu ta đoán không sai, là một con Cự mãng." Vân Khinh Cuồng nói.
"Vậy sao?" Âu Dương Tĩnh nhếch môi, tươi cười trở nên có vài phần tà mị: "Nếu là Cự Mãng tu luyện, nội đan chắc là rất có tác dụng?"
Vân Khinh Cuồng gật đầu, một hổ một người cùng nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười làm cho da đầu người ta run lên.
Cự mãng kia phải cẩn thận nha…
Âu Dương Tĩnh hướng về ông chủ kêu, trên mặt lộ lúm đồng tiền xinh đẹp, theo Âu Dương An ngồi xuống một cái bàn nhỏ ven đường.
Chủ quán theo bản năng đánh giá bọn họ. Chẳng những ông ta, mà cả những người khác trên đường cũng đều chăm chú đánh giá hai người. Trong lòng suy nghĩ, bọn họ không phải nhìn thấy thần tiên hạ phàm chứ? Xem dung mạo hai người kia, quần áo đó, khí chất đó, làm cho người ta chỉ dám đứng xa nhìn, không dám lại gần khinh nhờn. Mà con mèo nhỏ nằm trên đầu vai nữ tử áo đỏ, cũng đều không giống phàm trần.
Phản ứng của mọi người chọc cho Âu Dương Tĩnh cười ra tiếng lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. Nàng biết từ sau khi tu luyện linh lực, trên người hai anh em bọn họ đều được bao phủ một tầng hơi thở thần bí làm cho người ta nhìn không thấu, khiến bọn họ như xuất trần.
"Ông chủ?" Nàng mắt to chớp chớp, dáng vẻ nghịch ngợm nhìn mặt ông chủ quán rốt cuộc cũng hoàn hồn.
"Hai chén mì Dương Xuân, lập tức sẽ có ngay." Dứt lời, lại thuần thục bắt đầu đun nấu.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau cười.
"A, con của ta, con của ta. . . . . ." Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa, một giọng nữ đột nhiên điên cuồng gào khóc, nghiêng ngả lảo đảo khắp nơi tìm kiếm con của mình.
Cả bọn Âu Dương Tĩnh cảm giác được không khí nơi này đang thật thanh bình trong chốc lát lập tức thay đổi, toàn bộ mọi người đang đi trên đường trong trấn nhỏ kinh hoảng lên. Mà ông chủ cũng dừng động tác nấu mỳ lại.
Âu Dương Tĩnh bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì ngay sau đó lại truyền tới tiếng hét của những người khác, nội dung vẫn là bị mất con nhỏ. Mà lúc này, mọi người sắc mặt đại biến, lũ lượt rời đi?
"Hai vị khách quan, thật sự có lỗi, tiểu nhân muốn đóng cửa. Các vị hãy tìm quán trọ đi, nhớ rõ, có thể không ra ngoài thì tuyệt đối đừng ra ngoài. . . . . ." Ông chủ cũng hốt ha hốt hoảng dọn đồ, miệng không quên quan tâm dặn dò Âu Dương Tĩnh hai người.
"Ông chủ, chuyện này là sao?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, một bên giúp đỡ chủ quán dọn bàn, một bên tìm hiểu trấn nhỏ này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Chủ quán liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tiếp theo lại thở dài:
"Là vầy" Sau đó, đem nguồn gốc đầu đuôi câu chuyện nói hết ra.
Âu Dương An bọn họ vừa nghe, không khỏi cũng nhướn mày. Thì ra trong trấn liên tiếp mất tích những đứa trẻ từ sáu tuổi trở xuống, nhưng nha môn lại tra không ra nguyên nhân. Làm những nhà trong trấn có trẻ con đều đồng loạt lo sợ hoảng hốt.
"Công tử, cô nương, các người hẳn là người bên ngoài. Nếu làm xong việc, nên sớm một chút rời đi thôi." Cuối cùng dặn dò thêm một lần, ông chủ lắc lắc đầu, rời đi.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vẫn đứng ở đó, nhìn mọi người kích động rời đi, còn có những người thân bị mất con cũng bị người nhà của mình mạnh mẽ kéo về nhà. Có điều con đường mới rồi còn nghe tiếng la khóc ầm ĩ, bỗng chốc toàn bộ trấn nhỏ lập tức trở nên yên lặng.
"Tĩnh nhi, muội nói ở đây rốt cuộc sao lại thế này?" Âu Dương An nhìn bốn phía gió thổi heo hút, chân nhíu mày lại càng sâu.
"Nơi này có yêu khí." Âu Dương Tĩnh còn chưa trả lời, ghé vào đầu vai nàng, vốn Vân Khinh Cuồng lười biếng đã ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu ngọc bích sắc bén.
"Yêu khí?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An bốn mắt nhìn nhau, sau đó cũng nín thở cảm nhận. Quả nhiên có yêu khí, vừa rồi bọn họ lại không phát hiện, thật sự là quá sơ suất.
"Nếu ta đoán không sai, là một con Cự mãng." Vân Khinh Cuồng nói.
"Vậy sao?" Âu Dương Tĩnh nhếch môi, tươi cười trở nên có vài phần tà mị: "Nếu là Cự Mãng tu luyện, nội đan chắc là rất có tác dụng?"
Vân Khinh Cuồng gật đầu, một hổ một người cùng nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười làm cho da đầu người ta run lên.
Cự mãng kia phải cẩn thận nha…
/184
|