Vân Khinh Cuồng lại biến trở về hình dáng mèo nhỏ ngồi vắt vẻo trên vai Âu Dương Tĩnh, đoàn người ra khỏi sơn động.
Trở lại trấn mới phát hiện, lời đồn về Âu Dương Tĩnh đã bay đầy trời.
"Tĩnh nhi, thì ra cô đã thăng cấp thành yêu nữ rồi?" Sở Ly La cười như không cười nhìn Âu Dương Tĩnh, nhưng lời nói cũng không ác ý. Mà là lời hài hước, trêu chọc.
Âu Dương Tĩnh chân mày đen nhăn lại, cũng không nói gì.
"Sao bọn họ có thể nói Tĩnh nhi như vậy?" Âu Dương An chân mày khóa chặt, nắm tay cũng đã xiết lại.
"Nói thì cứ nói, cũng không thể thiếu đi một miếng thịt." Âu Dương Tĩnh chẳng có ý kiến gì: "Nhưng mà tại sao ngay cả chuyện ta là con gái của Âu Dương Ngự cũng bị truyền đi?" Nàng đối với điểm này có vẻ chú ý.
"Đúng đó, sao họ lại biết thân phận của chúng ta?" Âu Dương An cũng phát hiện trọng điểm.
Sở Ly La liếc mắt nhìn hai anh em một cái, sau đó nói:
"Trừ phi người tung tin đồn là người quen biết hai người, hơn nữa còn biết rõ thân phận hai người."
Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhưng lại không nghĩ ra người nọ là ai?
"Quên đi, trước tiên tìm quán trọ ở lại đã." Rồi sẽ nghiêm túc tra ra rốt cuộc sao lại thế này?
“Được.”
Ba người một hổ đi vào một quán trọ tên là “Vượng Khách”.
Mà bọn họ không biết, có một bóng người ở bên đường nơi khúc quanh nhìn bọn họ đi vào.
"Ngươi trông thấy bọn họ vào quán trọ đó rồi?" Nam tử đeo mặt nạ La Sát ánh mắt híp lại, lạnh lùng không nói một câu.
“Vâng.”
"Tốt lắm, buổi tối nên làm thế nào? Đã biết chưa?" tay Nam tử vừa dùng lực, tay vịn ghế dựa nhất thời nát tan tành.
"Thuộc hạ biết." Người trả lời thân thể cứng đờ.
"Được rồi, lui xuống trước đi".
"Thuộc hạ cáo lui."
Đợi sau khi hắn rời đi, nữ tử mang khăn che mặt đứng sau tấm bình phong thúy trúc bên cạnh đi ra, đúng là Âu Dương Thấm.
Mà nam tử đeo mặt nạ che đi khuôn mặt kín vết sẹo – La Sát, cùng nàng nhìn nhau cười.
"Đêm nay, trò hay sẽ mở màn."
"Ha ha ha. . . . . ."
Mặt trời bị đẩy xuống núi, bóng đêm tiến đến gần. Bầu trời đen nhánh, những ngôi sao lơ lửng, như cầm bút vẽ vào đêm tối một dải màu ánh sáng.
Sở Ly La từ khi xuyên qua đều phải ở trong hoàng cung, rất ít khi xuất cung. Bây giờ được ra bên ngoài, tất nhiên là như cá gặp nước.
"Tĩnh nhi, Âu Dương đại ca, hai người xem chợ đêm thật náo nhiệt. Hay là chúng ta đi ra ngoài một chút đi, dù sao thời gian vẫn còn sớm." Sở Ly La nói với anh em Âu Dương Tĩnh. Hoạt động giải trí về đêm ở cổ đại thật sự keo kiệt, có thể tản bộ xem đèn lồng cũng tốt.
"Được rồi, đi thôi." Âu Dương Tĩnh gật đầu, ôm Bạch Hổ thu nhỏ, dẫn đầu đi về phía trước.
Tối nay chợ cũng không có bao nhiêu người. Nhưng lại có treo đèn lồng, bán vật phẩm trang sức nhỏ, hàng rong bán đồ ăn vặt.
"Tĩnh nhi, cô xem, con búp bê này thật xinh?" Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh đi đến trước một sạp trúc bán hàng rong làm đồ thủ công, bàn tay mềm cầm lấy một con búp bê bằng gỗ. Trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ: "Cô xem giống búp bê Matrioshka của Nga nhỉ? Mỗi cái lồng một cái, tầng tầng lớp lớp, chừng bảy búp bê nhỏ."
Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu, đúng là rất giống.
"Bà chủ, búp bê này bao nhiêu tiền?" Âu Dương An nhìn hai người cũng cảm thấy thực hứng thú, lập tức giơ lên nụ cười ôn hòa hỏi.
Ba người vốn dĩ đều là những người xuất chúng, dưới ánh sáng đèn lồng bao phủ, lại giống như quanh thân đều bao phủ một tầng hào quang, tựa như thần tiên xinh đẹp trên trời hạ xuống. Khiến người đi đường xem chợ đêm choáng váng.
Bà chủ bán hàng rong kia cũng sững sờ, nhưng gặp ba người quần áo không tầm thường đó, lập tức nở nụ cười, nói:
"Công tử, tiểu thư thật sự có mắt nhìn. Búp bê này là từ Tây Dương mang đến, rất đặc biệt. Các vị mua một bộ đi, một lượng bạc."
"Lấy hai bộ đi." Âu Dương An nói, lập tức đưa ra hai lượng bạc. Ba người bọn họ đối với tiền cũng chưa có nhiều hiểu biết. Một người là công chúa, tất nhiên là sinh hoạt luôn luôn xa xỉ. Mà hai người kia ở Vô Nhai cốc, cuộc sống cũng không quá phải để ý đến tiền.
"Vâng." Bà bán hàng rong kinh hỉ, không ngờ mua bán lại nhanh thế.
Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La tay cầm búp bê gỗ, đi theo phía sau Âu Dương An ôm Tiểu Bạch Hổ tiếp tục dạo phố.
Đột nhiên, Âu Dương Tĩnh dừng lại cước bộ, Âu Dương An đang ôm Bạch Hổ lỗ tai cũng dựng lên.
"Có ‘bạn’ đến đây."
Trở lại trấn mới phát hiện, lời đồn về Âu Dương Tĩnh đã bay đầy trời.
"Tĩnh nhi, thì ra cô đã thăng cấp thành yêu nữ rồi?" Sở Ly La cười như không cười nhìn Âu Dương Tĩnh, nhưng lời nói cũng không ác ý. Mà là lời hài hước, trêu chọc.
Âu Dương Tĩnh chân mày đen nhăn lại, cũng không nói gì.
"Sao bọn họ có thể nói Tĩnh nhi như vậy?" Âu Dương An chân mày khóa chặt, nắm tay cũng đã xiết lại.
"Nói thì cứ nói, cũng không thể thiếu đi một miếng thịt." Âu Dương Tĩnh chẳng có ý kiến gì: "Nhưng mà tại sao ngay cả chuyện ta là con gái của Âu Dương Ngự cũng bị truyền đi?" Nàng đối với điểm này có vẻ chú ý.
"Đúng đó, sao họ lại biết thân phận của chúng ta?" Âu Dương An cũng phát hiện trọng điểm.
Sở Ly La liếc mắt nhìn hai anh em một cái, sau đó nói:
"Trừ phi người tung tin đồn là người quen biết hai người, hơn nữa còn biết rõ thân phận hai người."
Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhưng lại không nghĩ ra người nọ là ai?
"Quên đi, trước tiên tìm quán trọ ở lại đã." Rồi sẽ nghiêm túc tra ra rốt cuộc sao lại thế này?
“Được.”
Ba người một hổ đi vào một quán trọ tên là “Vượng Khách”.
Mà bọn họ không biết, có một bóng người ở bên đường nơi khúc quanh nhìn bọn họ đi vào.
"Ngươi trông thấy bọn họ vào quán trọ đó rồi?" Nam tử đeo mặt nạ La Sát ánh mắt híp lại, lạnh lùng không nói một câu.
“Vâng.”
"Tốt lắm, buổi tối nên làm thế nào? Đã biết chưa?" tay Nam tử vừa dùng lực, tay vịn ghế dựa nhất thời nát tan tành.
"Thuộc hạ biết." Người trả lời thân thể cứng đờ.
"Được rồi, lui xuống trước đi".
"Thuộc hạ cáo lui."
Đợi sau khi hắn rời đi, nữ tử mang khăn che mặt đứng sau tấm bình phong thúy trúc bên cạnh đi ra, đúng là Âu Dương Thấm.
Mà nam tử đeo mặt nạ che đi khuôn mặt kín vết sẹo – La Sát, cùng nàng nhìn nhau cười.
"Đêm nay, trò hay sẽ mở màn."
"Ha ha ha. . . . . ."
Mặt trời bị đẩy xuống núi, bóng đêm tiến đến gần. Bầu trời đen nhánh, những ngôi sao lơ lửng, như cầm bút vẽ vào đêm tối một dải màu ánh sáng.
Sở Ly La từ khi xuyên qua đều phải ở trong hoàng cung, rất ít khi xuất cung. Bây giờ được ra bên ngoài, tất nhiên là như cá gặp nước.
"Tĩnh nhi, Âu Dương đại ca, hai người xem chợ đêm thật náo nhiệt. Hay là chúng ta đi ra ngoài một chút đi, dù sao thời gian vẫn còn sớm." Sở Ly La nói với anh em Âu Dương Tĩnh. Hoạt động giải trí về đêm ở cổ đại thật sự keo kiệt, có thể tản bộ xem đèn lồng cũng tốt.
"Được rồi, đi thôi." Âu Dương Tĩnh gật đầu, ôm Bạch Hổ thu nhỏ, dẫn đầu đi về phía trước.
Tối nay chợ cũng không có bao nhiêu người. Nhưng lại có treo đèn lồng, bán vật phẩm trang sức nhỏ, hàng rong bán đồ ăn vặt.
"Tĩnh nhi, cô xem, con búp bê này thật xinh?" Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh đi đến trước một sạp trúc bán hàng rong làm đồ thủ công, bàn tay mềm cầm lấy một con búp bê bằng gỗ. Trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ: "Cô xem giống búp bê Matrioshka của Nga nhỉ? Mỗi cái lồng một cái, tầng tầng lớp lớp, chừng bảy búp bê nhỏ."
Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu, đúng là rất giống.
"Bà chủ, búp bê này bao nhiêu tiền?" Âu Dương An nhìn hai người cũng cảm thấy thực hứng thú, lập tức giơ lên nụ cười ôn hòa hỏi.
Ba người vốn dĩ đều là những người xuất chúng, dưới ánh sáng đèn lồng bao phủ, lại giống như quanh thân đều bao phủ một tầng hào quang, tựa như thần tiên xinh đẹp trên trời hạ xuống. Khiến người đi đường xem chợ đêm choáng váng.
Bà chủ bán hàng rong kia cũng sững sờ, nhưng gặp ba người quần áo không tầm thường đó, lập tức nở nụ cười, nói:
"Công tử, tiểu thư thật sự có mắt nhìn. Búp bê này là từ Tây Dương mang đến, rất đặc biệt. Các vị mua một bộ đi, một lượng bạc."
"Lấy hai bộ đi." Âu Dương An nói, lập tức đưa ra hai lượng bạc. Ba người bọn họ đối với tiền cũng chưa có nhiều hiểu biết. Một người là công chúa, tất nhiên là sinh hoạt luôn luôn xa xỉ. Mà hai người kia ở Vô Nhai cốc, cuộc sống cũng không quá phải để ý đến tiền.
"Vâng." Bà bán hàng rong kinh hỉ, không ngờ mua bán lại nhanh thế.
Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La tay cầm búp bê gỗ, đi theo phía sau Âu Dương An ôm Tiểu Bạch Hổ tiếp tục dạo phố.
Đột nhiên, Âu Dương Tĩnh dừng lại cước bộ, Âu Dương An đang ôm Bạch Hổ lỗ tai cũng dựng lên.
"Có ‘bạn’ đến đây."
/184
|