"Bảo vệ tốt chính mình." Ma Sát nhìn Âu Dương Thấm thật sâu, liếc mắt một cái dường như muốn nàng vĩnh viễn khắc vào đáy lòng mình. Sau đó dứt khoát xoay người, thi triển khinh công hướng về phía trước nhanh chóng chạy đi.
Tử Nguyệt bảo kiếm lập tức tìm ra phương hướng của hắn, hướng tới phía trước đuổi sát. Âu Dương Thấm núp trên nhánh cây, cắn khăn tay nhìn bóng dáng Tử Nguyệt kiếm đuổi theo Ma Sát biến mất. Mà lời nói cuối cùng kia của Ma Sát lại cứ ở trong đầu nàng tiêu tán không được. Sau một lúc lâu, khẳng định Tử Nguyệt bảo kiếm sẽ không quay lại. Âu Dương Thấm mới cẩn thận bò xuống khỏi nhánh cây, mắt nhìn phía sau, nàng không thể để cho Âu Dương Tĩnh đuổi theo được. Bây giờ mình không phải là đối thủ của nàng ta, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trở về báo thù.
"Ma Sát, nhất định phải sống đó." Nhìn về hướng Ma Sát biến mất thật lâu, nàng dứt khoát quay đầu. Chuyển một hướng khác đào tẩu.
Nửa nén hương sau, Âu Dương An đánh xe ngựa lại đó, phát hiện con đường phía trước không còn thích hợp cho xe ngựa đi qua nữa.
"Tĩnh nhi, con đường phía trước xe ngựa không qua được." Âu Dương An dừng xe, quay đầu nói với em gái.
"Xuống xe đi, chúng ta đi bộ." Âu Dương Tĩnh đáp, một bên vén màn xe cùng Sở Ly La từ trong bước ra ngoài.
Ba người một hổ, bỏ xe ngựa lại đi bộ. Đứng ở bốn phía Thanh Sơn, Âu Dương Tĩnh híp mắt, dùng ý thức cảm thụ Tử Nguyệt kiếm. Nhưng dường như không cần phải làm thế, bởi vì Lăng Tiêu kiếm đã cảm nhận được Tử Nguyệt.
"Tĩnh nhi, hướng này." Âu Dương An chỉ vào phía trước nói.
Âu Dương Tĩnh phút chốc mở to mắt, đáy mắt lóe sáng bắn ra bốn phía, gật đầu: "Đi."
Ma Sát vẫn dùng khinh công chạy trốn, hắn hi vọng dẫn dụ Tử Nguyệt kiếm đi để Âu Dương Thấm có thời gian đào tẩu. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn đã cảm thấy mệt mỏi, cước bộ cũng chậm lại. Mà quay đầu nhìn, thanh yêu kiếm vẫn đuổi sát không từ.
"Đáng giận ——" Ma Sát oán hận mắng. Quả nhiên là yêu nữ, rất tà môn, lại quay đầu cố gắng chạy. Nhưng rất nhanh, cước bộ của hắn lập tức dừng. Bởi vì phía trước đã là vách núi sâu vạn trượng. Hắn dừng bước nhìn phía trước, lại nhìn phía sau, Tử Nguyệt kiếm cũng ngừng lại, sắc mặt khó coi. Suy tư một lát, hắn cắn răng một cái, trực tiếp quay đầu rút kiếm tấn công về phía Tử Nguyệt kiếm. Nếu phía trước đã không có đường lui, không còn cách nào hơn đành phải liều mạng vậy.
Thế nhưng Tử Nguyệt kiếm lại không nhúc nhích, toàn thân tỏa ra linh khí. Ma Sát chỉ cảm thấy phía trước như có một trận áp lực vọt tới, trong lòng run lên, bị áp lực này bắn ngược trở về, lảo đảo một cái. Nếu không phải hắn phản ứng mau lẹ, một tay chống đỡ, chỉ sợ đã rơi xuống vách núi vạn trượng rồi.
"Cái này, đây rốt cuộc là yêu kiếm gì?" La Sát thật sự bị dọa sợ.
"Nó không phải yêu kiếm, mà là thần kiếm của bản cô nương." Âu Dương Tĩnh bọn họ đi tới lập tức gặp Ma Sát đang chật vật một tay chống đỡ, ánh mắt trừng trừng nhìn kiếm, vẻ mặt vừa hận lại vừa khó tưởng tượng.
Ma Sát thấy ba người đuổi theo, tự biết hôm nay nhất định không còn cơ hội sống. Chỉ là có hai chuyện còn trăn trở: Đầu tiên là không thể báo thù, thứ hai là rốt cuộc cũng không được thấy Âu Dương Thấm. Nhưng cao hứng nhất cũng là Âu Dương Thấm đã trốn thoát.
Ánh mắt Sở Ly La đảo qua, nhíu nhíu chân mày đen: "Nữ tử kia đâu rồi?" Sao lại không thấy nàng ta, chẳng lẽ đã rơi xuống vách núi? Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vừa nghe Sở Ly La hỏi, hai người ánh mắt đảo qua một lượt, quả nhiên không thấy Âu Dương Thấm. Hai người nhướng mày, chẳng lẽ lại để cho nàng ta đào tẩu?
"Nàng ta đâu?" Âu Dương Tĩnh nhìn Ma Sát hỏi.
Ma Sát hừ lạnh một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng đáp: "Các ngươi muốn bắt nàng ấy? Nằm mơ. Nàng ấy đã đi rồi."
Cho dù hôm nay mình có chết ở đây, hắn tin tưởng trong tương lai Âu Dương Thấm nhất định sẽ vì mình mà báo thù. Tuy nàng ấy không biết võ công, nhưng dùng tâm kế nhất định sẽ thành công .
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ta không nhớ đã đắc tội với ngươi?!" Nhìn dáng vẻ căm hận của hắn, Âu Dương Tĩnh rốt cục hỏi.
"Ha ha ha. . . . . ." Ma Sát ngửa đầu cười to.
"Cười cái gì? Người này có tật xấu quá đi." Sở Ly La cau mày nói với Ma Sát.
Ma Sát ngừng cười, đột nhiên nhìn Âu Dương Tĩnh, sau đó tháo mặt nạ trên mặt xuống.
"Á ——" Bọn Sở Ly La lập tức hít một ngụm khí, không ngờ dưới mặt nạ lại có dung mạo xấu xí như vậy. Vết thương trải rộng, có thể thấy được hắn nhật định đã chịu rất nhiều cực khổ.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn vết thương chằng chịt cả khuôn mặt, vẫn như cũ không có nửa điểm ấn tượng.
"Ta chính là người hơn một năm trước, ở trước miếu ngoại ô Hoàng Thành. Trước khi bị ngươi đả thương hình dạng của ta chỉ là một đứa nhỏ - Ma Sát." Ma Sát vừa nói, Âu Dương An bọn họ ngược lại lập tức nhớ ra.
"Là ngươi ——" Âu Dương Tĩnh nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại biến thành dáng vẻ này. Nhưng đối với hắn nàng ngay cả nửa điểm áy náy cũng không có.
"Là ngươi gây bất lợi với đại ca ta, nên ta mới ra tay. Vì vậy tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bảo, không thể trách ai được. . . . . ."
Sở Ly La nghe nàng nói thế, trong lòng có nửa điểm đồng tình đối với Ma Sát cũng đã biến mất.
"Hừ, bớt nói nhảm. Hôm nay ta báo không được thù, lại rơi vào tay yêu nữ ngươi. Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy ngươi xử lý." Ma Sát quăng kiếm đi, leng keng rơi trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.
"Tĩnh nhi, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không gió xuân đến sẽ lại sinh sôi." Sở Ly La nói. Hận ý của Ma Sát vẫn mạnh mẽ như thế, nếu hôm nay để lại tính mạng của hắn, ngày khác tất sẽ là một tai họa.
“Ừ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, giương tay lên, Tử Nguyệt bảo kiếm bay thẳng đến trước ngực Ma Sát cắm thẳng xuống. Chỉ nghe âm thanh của kiếm đâm vào người hắn, cả người đều bị sức mạnh to lớn đánh bay. Trước ngực phun ra máu tươi đều bị Tử Nguyệt bảo kiếm hút vào trong thân kiếm, trong lúc nhất thời, bảo kiếm tỏa ra hào quang càng thêm rực rỡ bắn ra bốn phía. Tử Nguyệt kiếm từ thân thể của hắn rút ra, cả người Ma Sát lập tức ngã về phía sau, rơi xuống vách núi vạn trượng.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La nhìn gió núi gào thét, không lên tiếng. Một lát sau, ba người thu hồi ánh mắt.
"Đáng tiếc để cho nữ tử kia chạy thoát." Sở Ly La nói, nàng có cảm giác, trong tương lai Âu Dương Thấm sẽ trở lại, trở thành một mối nguy hiểm của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bọn họ.
"Hết cách." Âu Dương Tĩnh nhếch môi một cái.
"Cứ để nàng ta trốn đi đi, chung quy nàng ta sẽ lại tới nữa thôi."
"Vậy cũng đúng." Sở Ly La gật đầu. Vì muốn báo thù, nàng ta khẳng định sẽ còn xuất hiện.
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?" Nàng quay đầu nhìn Âu Dương Tĩnh hỏi.
"Đi biên cương." ánh mắt Âu Dương Tĩnh xa xăm, khóe môi mang theo nụ cười thần bí.
"Gì?" Sở Ly La sửng sốt, Âu Dương An cũng sững sờ. Hiển nhiên hắn không ngờ đến Âu Dương Tĩnh nói muốn đi biên cương?: "Đi biên cương làm gì?"
"Muốn xem một chút khí thế chiến tranh hào hùng đến cỡ nào." Âu Dương Tĩnh nói, kỳ thật nàng muốn đi gặp Âu Dương Ngự. Nhưng suy nghĩ của nàng rất nhanh sẽ bị người phá hư, giang hồ còn có một trận mưa gió đang chờ bọn họ.
Vân phủ, thư phòng.
Vân Tuyệt Trần đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt như bầu trời đầy mây bay.
Lâm Sơ Hạ đứng ở phía sau, cắn môi nhìn hắn, vẻ mặt rất bi thương. Vốn Vân Tuyệt Trần muốn đưa nàng quay về nha môn Tri Phủ, nhưng sau khi biết Vân Tuyệt Trần động tâm với Âu Dương Tĩnh nàng làm sao có thể rời khỏi hắn được, nàng phải giữ hắn lại. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng cũng rất đau.
"Thiếu gia, A Mộc có việc bẩm báo."
Tử Nguyệt bảo kiếm lập tức tìm ra phương hướng của hắn, hướng tới phía trước đuổi sát. Âu Dương Thấm núp trên nhánh cây, cắn khăn tay nhìn bóng dáng Tử Nguyệt kiếm đuổi theo Ma Sát biến mất. Mà lời nói cuối cùng kia của Ma Sát lại cứ ở trong đầu nàng tiêu tán không được. Sau một lúc lâu, khẳng định Tử Nguyệt bảo kiếm sẽ không quay lại. Âu Dương Thấm mới cẩn thận bò xuống khỏi nhánh cây, mắt nhìn phía sau, nàng không thể để cho Âu Dương Tĩnh đuổi theo được. Bây giờ mình không phải là đối thủ của nàng ta, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trở về báo thù.
"Ma Sát, nhất định phải sống đó." Nhìn về hướng Ma Sát biến mất thật lâu, nàng dứt khoát quay đầu. Chuyển một hướng khác đào tẩu.
Nửa nén hương sau, Âu Dương An đánh xe ngựa lại đó, phát hiện con đường phía trước không còn thích hợp cho xe ngựa đi qua nữa.
"Tĩnh nhi, con đường phía trước xe ngựa không qua được." Âu Dương An dừng xe, quay đầu nói với em gái.
"Xuống xe đi, chúng ta đi bộ." Âu Dương Tĩnh đáp, một bên vén màn xe cùng Sở Ly La từ trong bước ra ngoài.
Ba người một hổ, bỏ xe ngựa lại đi bộ. Đứng ở bốn phía Thanh Sơn, Âu Dương Tĩnh híp mắt, dùng ý thức cảm thụ Tử Nguyệt kiếm. Nhưng dường như không cần phải làm thế, bởi vì Lăng Tiêu kiếm đã cảm nhận được Tử Nguyệt.
"Tĩnh nhi, hướng này." Âu Dương An chỉ vào phía trước nói.
Âu Dương Tĩnh phút chốc mở to mắt, đáy mắt lóe sáng bắn ra bốn phía, gật đầu: "Đi."
Ma Sát vẫn dùng khinh công chạy trốn, hắn hi vọng dẫn dụ Tử Nguyệt kiếm đi để Âu Dương Thấm có thời gian đào tẩu. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn đã cảm thấy mệt mỏi, cước bộ cũng chậm lại. Mà quay đầu nhìn, thanh yêu kiếm vẫn đuổi sát không từ.
"Đáng giận ——" Ma Sát oán hận mắng. Quả nhiên là yêu nữ, rất tà môn, lại quay đầu cố gắng chạy. Nhưng rất nhanh, cước bộ của hắn lập tức dừng. Bởi vì phía trước đã là vách núi sâu vạn trượng. Hắn dừng bước nhìn phía trước, lại nhìn phía sau, Tử Nguyệt kiếm cũng ngừng lại, sắc mặt khó coi. Suy tư một lát, hắn cắn răng một cái, trực tiếp quay đầu rút kiếm tấn công về phía Tử Nguyệt kiếm. Nếu phía trước đã không có đường lui, không còn cách nào hơn đành phải liều mạng vậy.
Thế nhưng Tử Nguyệt kiếm lại không nhúc nhích, toàn thân tỏa ra linh khí. Ma Sát chỉ cảm thấy phía trước như có một trận áp lực vọt tới, trong lòng run lên, bị áp lực này bắn ngược trở về, lảo đảo một cái. Nếu không phải hắn phản ứng mau lẹ, một tay chống đỡ, chỉ sợ đã rơi xuống vách núi vạn trượng rồi.
"Cái này, đây rốt cuộc là yêu kiếm gì?" La Sát thật sự bị dọa sợ.
"Nó không phải yêu kiếm, mà là thần kiếm của bản cô nương." Âu Dương Tĩnh bọn họ đi tới lập tức gặp Ma Sát đang chật vật một tay chống đỡ, ánh mắt trừng trừng nhìn kiếm, vẻ mặt vừa hận lại vừa khó tưởng tượng.
Ma Sát thấy ba người đuổi theo, tự biết hôm nay nhất định không còn cơ hội sống. Chỉ là có hai chuyện còn trăn trở: Đầu tiên là không thể báo thù, thứ hai là rốt cuộc cũng không được thấy Âu Dương Thấm. Nhưng cao hứng nhất cũng là Âu Dương Thấm đã trốn thoát.
Ánh mắt Sở Ly La đảo qua, nhíu nhíu chân mày đen: "Nữ tử kia đâu rồi?" Sao lại không thấy nàng ta, chẳng lẽ đã rơi xuống vách núi? Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vừa nghe Sở Ly La hỏi, hai người ánh mắt đảo qua một lượt, quả nhiên không thấy Âu Dương Thấm. Hai người nhướng mày, chẳng lẽ lại để cho nàng ta đào tẩu?
"Nàng ta đâu?" Âu Dương Tĩnh nhìn Ma Sát hỏi.
Ma Sát hừ lạnh một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng đáp: "Các ngươi muốn bắt nàng ấy? Nằm mơ. Nàng ấy đã đi rồi."
Cho dù hôm nay mình có chết ở đây, hắn tin tưởng trong tương lai Âu Dương Thấm nhất định sẽ vì mình mà báo thù. Tuy nàng ấy không biết võ công, nhưng dùng tâm kế nhất định sẽ thành công .
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ta không nhớ đã đắc tội với ngươi?!" Nhìn dáng vẻ căm hận của hắn, Âu Dương Tĩnh rốt cục hỏi.
"Ha ha ha. . . . . ." Ma Sát ngửa đầu cười to.
"Cười cái gì? Người này có tật xấu quá đi." Sở Ly La cau mày nói với Ma Sát.
Ma Sát ngừng cười, đột nhiên nhìn Âu Dương Tĩnh, sau đó tháo mặt nạ trên mặt xuống.
"Á ——" Bọn Sở Ly La lập tức hít một ngụm khí, không ngờ dưới mặt nạ lại có dung mạo xấu xí như vậy. Vết thương trải rộng, có thể thấy được hắn nhật định đã chịu rất nhiều cực khổ.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn vết thương chằng chịt cả khuôn mặt, vẫn như cũ không có nửa điểm ấn tượng.
"Ta chính là người hơn một năm trước, ở trước miếu ngoại ô Hoàng Thành. Trước khi bị ngươi đả thương hình dạng của ta chỉ là một đứa nhỏ - Ma Sát." Ma Sát vừa nói, Âu Dương An bọn họ ngược lại lập tức nhớ ra.
"Là ngươi ——" Âu Dương Tĩnh nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại biến thành dáng vẻ này. Nhưng đối với hắn nàng ngay cả nửa điểm áy náy cũng không có.
"Là ngươi gây bất lợi với đại ca ta, nên ta mới ra tay. Vì vậy tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bảo, không thể trách ai được. . . . . ."
Sở Ly La nghe nàng nói thế, trong lòng có nửa điểm đồng tình đối với Ma Sát cũng đã biến mất.
"Hừ, bớt nói nhảm. Hôm nay ta báo không được thù, lại rơi vào tay yêu nữ ngươi. Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy ngươi xử lý." Ma Sát quăng kiếm đi, leng keng rơi trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.
"Tĩnh nhi, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không gió xuân đến sẽ lại sinh sôi." Sở Ly La nói. Hận ý của Ma Sát vẫn mạnh mẽ như thế, nếu hôm nay để lại tính mạng của hắn, ngày khác tất sẽ là một tai họa.
“Ừ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, giương tay lên, Tử Nguyệt bảo kiếm bay thẳng đến trước ngực Ma Sát cắm thẳng xuống. Chỉ nghe âm thanh của kiếm đâm vào người hắn, cả người đều bị sức mạnh to lớn đánh bay. Trước ngực phun ra máu tươi đều bị Tử Nguyệt bảo kiếm hút vào trong thân kiếm, trong lúc nhất thời, bảo kiếm tỏa ra hào quang càng thêm rực rỡ bắn ra bốn phía. Tử Nguyệt kiếm từ thân thể của hắn rút ra, cả người Ma Sát lập tức ngã về phía sau, rơi xuống vách núi vạn trượng.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La nhìn gió núi gào thét, không lên tiếng. Một lát sau, ba người thu hồi ánh mắt.
"Đáng tiếc để cho nữ tử kia chạy thoát." Sở Ly La nói, nàng có cảm giác, trong tương lai Âu Dương Thấm sẽ trở lại, trở thành một mối nguy hiểm của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bọn họ.
"Hết cách." Âu Dương Tĩnh nhếch môi một cái.
"Cứ để nàng ta trốn đi đi, chung quy nàng ta sẽ lại tới nữa thôi."
"Vậy cũng đúng." Sở Ly La gật đầu. Vì muốn báo thù, nàng ta khẳng định sẽ còn xuất hiện.
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?" Nàng quay đầu nhìn Âu Dương Tĩnh hỏi.
"Đi biên cương." ánh mắt Âu Dương Tĩnh xa xăm, khóe môi mang theo nụ cười thần bí.
"Gì?" Sở Ly La sửng sốt, Âu Dương An cũng sững sờ. Hiển nhiên hắn không ngờ đến Âu Dương Tĩnh nói muốn đi biên cương?: "Đi biên cương làm gì?"
"Muốn xem một chút khí thế chiến tranh hào hùng đến cỡ nào." Âu Dương Tĩnh nói, kỳ thật nàng muốn đi gặp Âu Dương Ngự. Nhưng suy nghĩ của nàng rất nhanh sẽ bị người phá hư, giang hồ còn có một trận mưa gió đang chờ bọn họ.
Vân phủ, thư phòng.
Vân Tuyệt Trần đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt như bầu trời đầy mây bay.
Lâm Sơ Hạ đứng ở phía sau, cắn môi nhìn hắn, vẻ mặt rất bi thương. Vốn Vân Tuyệt Trần muốn đưa nàng quay về nha môn Tri Phủ, nhưng sau khi biết Vân Tuyệt Trần động tâm với Âu Dương Tĩnh nàng làm sao có thể rời khỏi hắn được, nàng phải giữ hắn lại. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng cũng rất đau.
"Thiếu gia, A Mộc có việc bẩm báo."
/184
|