Bên ngoài Hắc Độc Lâm, mặt trời đã lặn, một làn ánh sáng mờ ảo bao trùm toàn bộ không khí nơi đây. Tựa như một bức tranh màu sắc rực rỡ, xinh đẹp vô cùng. Khiến người ta nghĩ đến quần áo tiên nữ có khi nào là từ những tia sáng huyền ảo này dệt thành hay không.
Nhưng vì bận truy tìm tung tích của Âu Dương Tĩnh, bọn người trong võ lâm cũng không có nhàn tâm để ngắm cảnh, một đám người hoặc đứng hoặc ngồi, người ôm kiếm, kẻ cầm đao, mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Độc Lâm. Vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Bọn họ còn sống chứ?"
Có người hỏi, nhưng kỳ thật mỗi người ở đây đều hoài nghi. Đây chính là Hắc Độc Lâm, một trong những nơi bí hiểm nhất trên giang hồ. Trong mấy chục năm qua, biết bao nhiêu người đã tiến vào Hắc Độc Lâm, tuy nhiên có vào mà không có ra, tất cả người vào đó đều biến mất vô tung vô tích. Bởi vậy, Hắc Độc Lâm còn có một cái tên khác là Quỷ Vô Ảnh. Ý là, ngay cả quỷ vào đó cũng không có bóng dáng trở ra.
Những người khác nhịn không được đi tới đi lui. Không ngừng đung đưa, một đám khác lại hoảng hốt.
"Ngươi đừng có lúc ẩn lúc hiện như quỷ vậy được không." Chịu không nổi người dẫn đầu gắt một cái nói.
"Lão Tử thích chơi nổi, mắc mớ gì đến ngươi!" Chờ đến tâm phiền ý loạn, tính tình mọi người đều nóng nảy hẳn lên. Hất hất cằm, mắt to trừng mắt nhỏ, cả đám người đều như hung thần ác sát.
Có mấy người nhìn xem nhịn không được lắc lắc đầu, đúng là làm trò hề. Còn chỗ nào giống người trong võ lâm.
"Thế nào? Muốn đánh nhau phải không?" Một bên dung dữ cũng không chịu phục, lập tức rút đao ra.
"Đánh thì đánh, ai sợ ai?" Chợt một tiếng, lại là đao ra khỏi vỏ.
"Được rồi, các vị đều có cùng chung một mục tiêu, sao lại làm tổn hại hòa khí đây." Một nam tử độ tuổi trung niên bước ra khuyên nhủ.
"Lão già, hứ. . . . . ."
"A… a… a, ra rồi… ra rồi!" Đang trong lúc ba người muốn hung hăng trả lời thì đã thấy có người chỉ vào Hắc Độc Lâm, lắp bắp nói, ánh mắt như bị dính chặt, gắt gao nhìn trừng trừng về phía ba người từ Hắc Độc Lâm đi ra.
"Cái gì ra rồi?"
Nghe được tiếng của người nọ, những người khác cũng nhìn lại. Nhất thời như bị điểm huyệt, một đám há hốc miệng, mắt trợn tròn, rất giống mắt ếch, trông cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào Hắc Độc Lâm.
Đúng là ba người kia, bọn họ còn sống ra ngoài? Hơn nữa dường như không ai bị thương?
Kinh hãi, quả thực so với thấy quỷ càng thêm khủng bố.
"Họ…bọn họ không, không chết?" Mọi người dụi dụi con ngươi, tuy trong lòng mong muốn ba người này có thể sống sót trở ra. Nhưng khi bọn họ thực sự xuất hiện trước mặt thì mọi người lại có chút không thể tin được. Xoa nhẹ ánh mắt, ý vị nhìn về phía bọn họ.
"Không chết… không chết… ta thấy cái bóng của bọn họ." Một lâu la trẻ tuổi trong đám người võ lâm giống như kẻ ngốc chỉ vào cái bóng phía sau đám người Âu Dương Tĩnh nói, có người còn hợp xướng cùng.
"Đúng, đúng, bọn họ có bóng, không phải quỷ."
"Ta cũng thấy, ba người này còn sống?! Thực mẹ nó gặp quỷ."
"Chết tiệt tốt số, vào địa phương quỷ quái còn có thể sống trở ra."
". . . . . ."
Bọn người trong võ lâm bắt đầu nghị luận.
Cả bọn Âu Dương Tĩnh nghe thấy, đầu đầy hắc tuyến. Các ngươi mới là quỷ, cả nhà các ngươi đều là quỷ. Nhưng những người này vẫn còn trấn thủ ở đây, thật sự chưa từ bỏ ý định sao.
"Tĩnh nhi giết bọn họ đi, chúng ta đi tìm Bách Kiếm vì Lệ Quỷ báo thù." Sở Ly La nói.
"Đợi đã."
Âu Dương An nói, "Hỏi thử xem bọn họ có phải vẫn muốn đối nghịch cùng chúng ta hay không, nếu bọn họ không chịu đi, hậu quả coi như tự chịu. Nhưng nếu có người đồng ý rời đi, thì cứ để bọn họ đi." Âu Dương An thủy chung muốn giải quyết trong êm đẹp. Nếu không thực sự chọc tới hắn, hắn là sẽ không hạ sát chiêu.
Sở Ly La nhếch môi lên, Âu Dương đại ca thật đúng là quá nhân từ. Nhưng nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, đã thấy nàng gật đầu.
"Thôi được, thôi được để xem có tên nào thức thời hay không."
Sở Ly La lại nhếch môi lên, sau đó ba người đi tới chỗ đám người kia. Ánh sáng mờ mờ, cộng thêm tác dụng của hào quang như là từ trên người các nàng tỏa ra luồng ánh sáng vàng kim, làm nổi bật lên vẻ ngoài xuất sắc của ba người cứ như thiên tiên giáng trần.
Đám người trong võ lâm thiếu chút nữa cho là mình hoa mắt, thấy được thần tiên từ trên trời hạ xuống.
"Này, bọn họ đến đó." Người dẫn đầu tỉnh táo lại, nhìn theo hướng bọn họ đi tới, đột nhiên hô to.
Chà ——
Bọn người trong võ lâm đều hồi thần lại, cả đám rút đao kiếm ra, phòng bị trước mấy người Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh bọn họ hé môi cười, thật sự xem bọn họ như quái vật mà.
"Nè, các ngươi nghe đây ——"
Sở Ly La đi tới, hô to với đám người trong võ lâm kia."Muốn sống thì lập tức biến ngay, nếu không, chúng ta đại khai sát giới." Nàng là công chúa, chỉ muốn bảo vệ Thần dân Lan quốc. Nhưng đối với những người này, nàng tuyệt không muốn bảo vệ.
Nghe Sở Ly La kêu gọi, mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Mọi người không cần nghe nữ tử này, chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ còn sợ ba người bọn họ ư?" Một tên thô lỗ giương đại đao quát.
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đông người, không sợ bọn họ." Những người khác cũng kịp phản ứng, ồn ào hô lên.
Nhưng cũng có một ít do dự, không biết nên rời đi hay ở lại. Dù sao bọn họ cũng biết đối phương có thần kiếm thượng cổ, thần kiếm vừa ra, chỉ sợ là máu tanh khắp nơi.
Âu Dương Tĩnh bọn họ nhìn mấy người trong võ lâm ồn ào, nhốn nháo, nhíu nhíu mày, bọn họ giống những kẻ cò kè mặc cả ngoài chợ. Thật sự là nhìn rất chướng mắt.
"Được rồi, các ngươi đều lựa chọn ở lại, vậy cũng đừng trách chúng ta." Âu Dương Tĩnh nhếch môi cười, lúm đồng tiền trên mặt thật chói mắt như muốn đem tất cả không khí hút vào.
Dứt lời, ngọc tiêu đã cầm trên tay, ánh mắt liếc nhìn những người này, bởi vì bọn họ không đáng được mình vận dụng Tử Nguyệt kiếm.
Nhìn thấy động tác của nàng, đám người kia lại bối rối.
"Cẩn thận, nàng ta muốn gọi thú đến."
Ai cũng biết, ở đại hội Võ lâm, nàng dùng tiêu gọi muông thú tới. Đem Vương gia Ba anh em xé nát, tình trạng vô cùng thê thảm, ai cũng không dám nhìn. Bây giờ vừa thấy nàng lấy tiêu ra, tất cả mọi người đều đồng loạt lui về mấy bước. Tay nắm chặt binh khí, mở to mắt nhìn nàng, phòng bị.
Âu Dương Tĩnh nhếch môi cười, lúm đồng tiền sâu hơn. Sợ ư, trò hay còn chưa bắt đầu đâu.
Âu Dương An không đành lòng, bước lên trước, lại hướng tới những người này nói:
"Các người vẫn còn cơ hội nghĩ lại, muốn ở, hay đi?"
Nghe hắn hỏi, những người khác hai mặt nhìn nhau. Bọn họ tuy rất muốn đoạt kiếm, nhưng kỳ thật rất nhiều người cũng chỉ là theo đám đông mà đến, thực không phải chân chính muốn, hơn nữa dù bọn họ có muốn, cũng không biết mình có duyên đoạt được kiếm hay không. Kết quả là, sau một lúc chần chừ, một số người trong đám đều mang theo binh khí rời đi.
Rất nhanh, chỉ còn lại chừng vài ba chục người.
Nhưng vì bận truy tìm tung tích của Âu Dương Tĩnh, bọn người trong võ lâm cũng không có nhàn tâm để ngắm cảnh, một đám người hoặc đứng hoặc ngồi, người ôm kiếm, kẻ cầm đao, mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Độc Lâm. Vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Bọn họ còn sống chứ?"
Có người hỏi, nhưng kỳ thật mỗi người ở đây đều hoài nghi. Đây chính là Hắc Độc Lâm, một trong những nơi bí hiểm nhất trên giang hồ. Trong mấy chục năm qua, biết bao nhiêu người đã tiến vào Hắc Độc Lâm, tuy nhiên có vào mà không có ra, tất cả người vào đó đều biến mất vô tung vô tích. Bởi vậy, Hắc Độc Lâm còn có một cái tên khác là Quỷ Vô Ảnh. Ý là, ngay cả quỷ vào đó cũng không có bóng dáng trở ra.
Những người khác nhịn không được đi tới đi lui. Không ngừng đung đưa, một đám khác lại hoảng hốt.
"Ngươi đừng có lúc ẩn lúc hiện như quỷ vậy được không." Chịu không nổi người dẫn đầu gắt một cái nói.
"Lão Tử thích chơi nổi, mắc mớ gì đến ngươi!" Chờ đến tâm phiền ý loạn, tính tình mọi người đều nóng nảy hẳn lên. Hất hất cằm, mắt to trừng mắt nhỏ, cả đám người đều như hung thần ác sát.
Có mấy người nhìn xem nhịn không được lắc lắc đầu, đúng là làm trò hề. Còn chỗ nào giống người trong võ lâm.
"Thế nào? Muốn đánh nhau phải không?" Một bên dung dữ cũng không chịu phục, lập tức rút đao ra.
"Đánh thì đánh, ai sợ ai?" Chợt một tiếng, lại là đao ra khỏi vỏ.
"Được rồi, các vị đều có cùng chung một mục tiêu, sao lại làm tổn hại hòa khí đây." Một nam tử độ tuổi trung niên bước ra khuyên nhủ.
"Lão già, hứ. . . . . ."
"A… a… a, ra rồi… ra rồi!" Đang trong lúc ba người muốn hung hăng trả lời thì đã thấy có người chỉ vào Hắc Độc Lâm, lắp bắp nói, ánh mắt như bị dính chặt, gắt gao nhìn trừng trừng về phía ba người từ Hắc Độc Lâm đi ra.
"Cái gì ra rồi?"
Nghe được tiếng của người nọ, những người khác cũng nhìn lại. Nhất thời như bị điểm huyệt, một đám há hốc miệng, mắt trợn tròn, rất giống mắt ếch, trông cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào Hắc Độc Lâm.
Đúng là ba người kia, bọn họ còn sống ra ngoài? Hơn nữa dường như không ai bị thương?
Kinh hãi, quả thực so với thấy quỷ càng thêm khủng bố.
"Họ…bọn họ không, không chết?" Mọi người dụi dụi con ngươi, tuy trong lòng mong muốn ba người này có thể sống sót trở ra. Nhưng khi bọn họ thực sự xuất hiện trước mặt thì mọi người lại có chút không thể tin được. Xoa nhẹ ánh mắt, ý vị nhìn về phía bọn họ.
"Không chết… không chết… ta thấy cái bóng của bọn họ." Một lâu la trẻ tuổi trong đám người võ lâm giống như kẻ ngốc chỉ vào cái bóng phía sau đám người Âu Dương Tĩnh nói, có người còn hợp xướng cùng.
"Đúng, đúng, bọn họ có bóng, không phải quỷ."
"Ta cũng thấy, ba người này còn sống?! Thực mẹ nó gặp quỷ."
"Chết tiệt tốt số, vào địa phương quỷ quái còn có thể sống trở ra."
". . . . . ."
Bọn người trong võ lâm bắt đầu nghị luận.
Cả bọn Âu Dương Tĩnh nghe thấy, đầu đầy hắc tuyến. Các ngươi mới là quỷ, cả nhà các ngươi đều là quỷ. Nhưng những người này vẫn còn trấn thủ ở đây, thật sự chưa từ bỏ ý định sao.
"Tĩnh nhi giết bọn họ đi, chúng ta đi tìm Bách Kiếm vì Lệ Quỷ báo thù." Sở Ly La nói.
"Đợi đã."
Âu Dương An nói, "Hỏi thử xem bọn họ có phải vẫn muốn đối nghịch cùng chúng ta hay không, nếu bọn họ không chịu đi, hậu quả coi như tự chịu. Nhưng nếu có người đồng ý rời đi, thì cứ để bọn họ đi." Âu Dương An thủy chung muốn giải quyết trong êm đẹp. Nếu không thực sự chọc tới hắn, hắn là sẽ không hạ sát chiêu.
Sở Ly La nhếch môi lên, Âu Dương đại ca thật đúng là quá nhân từ. Nhưng nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, đã thấy nàng gật đầu.
"Thôi được, thôi được để xem có tên nào thức thời hay không."
Sở Ly La lại nhếch môi lên, sau đó ba người đi tới chỗ đám người kia. Ánh sáng mờ mờ, cộng thêm tác dụng của hào quang như là từ trên người các nàng tỏa ra luồng ánh sáng vàng kim, làm nổi bật lên vẻ ngoài xuất sắc của ba người cứ như thiên tiên giáng trần.
Đám người trong võ lâm thiếu chút nữa cho là mình hoa mắt, thấy được thần tiên từ trên trời hạ xuống.
"Này, bọn họ đến đó." Người dẫn đầu tỉnh táo lại, nhìn theo hướng bọn họ đi tới, đột nhiên hô to.
Chà ——
Bọn người trong võ lâm đều hồi thần lại, cả đám rút đao kiếm ra, phòng bị trước mấy người Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh bọn họ hé môi cười, thật sự xem bọn họ như quái vật mà.
"Nè, các ngươi nghe đây ——"
Sở Ly La đi tới, hô to với đám người trong võ lâm kia."Muốn sống thì lập tức biến ngay, nếu không, chúng ta đại khai sát giới." Nàng là công chúa, chỉ muốn bảo vệ Thần dân Lan quốc. Nhưng đối với những người này, nàng tuyệt không muốn bảo vệ.
Nghe Sở Ly La kêu gọi, mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Mọi người không cần nghe nữ tử này, chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ còn sợ ba người bọn họ ư?" Một tên thô lỗ giương đại đao quát.
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đông người, không sợ bọn họ." Những người khác cũng kịp phản ứng, ồn ào hô lên.
Nhưng cũng có một ít do dự, không biết nên rời đi hay ở lại. Dù sao bọn họ cũng biết đối phương có thần kiếm thượng cổ, thần kiếm vừa ra, chỉ sợ là máu tanh khắp nơi.
Âu Dương Tĩnh bọn họ nhìn mấy người trong võ lâm ồn ào, nhốn nháo, nhíu nhíu mày, bọn họ giống những kẻ cò kè mặc cả ngoài chợ. Thật sự là nhìn rất chướng mắt.
"Được rồi, các ngươi đều lựa chọn ở lại, vậy cũng đừng trách chúng ta." Âu Dương Tĩnh nhếch môi cười, lúm đồng tiền trên mặt thật chói mắt như muốn đem tất cả không khí hút vào.
Dứt lời, ngọc tiêu đã cầm trên tay, ánh mắt liếc nhìn những người này, bởi vì bọn họ không đáng được mình vận dụng Tử Nguyệt kiếm.
Nhìn thấy động tác của nàng, đám người kia lại bối rối.
"Cẩn thận, nàng ta muốn gọi thú đến."
Ai cũng biết, ở đại hội Võ lâm, nàng dùng tiêu gọi muông thú tới. Đem Vương gia Ba anh em xé nát, tình trạng vô cùng thê thảm, ai cũng không dám nhìn. Bây giờ vừa thấy nàng lấy tiêu ra, tất cả mọi người đều đồng loạt lui về mấy bước. Tay nắm chặt binh khí, mở to mắt nhìn nàng, phòng bị.
Âu Dương Tĩnh nhếch môi cười, lúm đồng tiền sâu hơn. Sợ ư, trò hay còn chưa bắt đầu đâu.
Âu Dương An không đành lòng, bước lên trước, lại hướng tới những người này nói:
"Các người vẫn còn cơ hội nghĩ lại, muốn ở, hay đi?"
Nghe hắn hỏi, những người khác hai mặt nhìn nhau. Bọn họ tuy rất muốn đoạt kiếm, nhưng kỳ thật rất nhiều người cũng chỉ là theo đám đông mà đến, thực không phải chân chính muốn, hơn nữa dù bọn họ có muốn, cũng không biết mình có duyên đoạt được kiếm hay không. Kết quả là, sau một lúc chần chừ, một số người trong đám đều mang theo binh khí rời đi.
Rất nhanh, chỉ còn lại chừng vài ba chục người.
/184
|