Cả một học kì mải miết lên trường học thêm, cộng với buổi chiều cuối tuần nào cũng được một thầy giáo trẻ tuổi dở hơi kia kèm cặp, phải công nhận là thành tích học tập của tôi đã tiến bộ hẳn. Về phương diện văn học có thể nói là " Có công mài sắt, có ngày nên kim", còn nếu nhận xét kết quả này dựa theo Định luật III Niuton thì chỉ có thể là " Khi bị bố mẹ và Trường Đông ép học quá mức, tôi cũng sẽ đáp trả lại họ bằng thành quả của mình." . Nhưng "Tất cả chỉ là tương đối", những chuyển biến tốt đẹp kia chỉ là nhất thời mà thôi, tôi hoàn toàn tin vào lời của Axtanh.
Sang học kì II, vì đã hoàn toàn quen với bạn bè và không khí mới của lớp học, bao nhiêu tính xấu của tôi dần dần được lộ ra. Thay vì chăm chỉ nghe giảng như ban đầu thì tôi lại thích thú dấu quyển tiểu thuyết dưới hộc bàn đọc trộm. Khi cả lớp đang say sưa phát biểu bài học mới thì tôi lại lén lút cắn hạt dưa. Không hiểu sao những việc đó khiến tôi cảm thấy đến trường đỡ chán hơn, mà tôi lại khá linh hoạt với khả nằng làm việc riêng trong lớp, vậy là trời không biết quỷ không hay, cô giáo không phát hiện ra còn tôi vẫn luôn an toàn. Cái cuộc sống này nó vẫn thú vị như thế, những đứa chuyên gây rối lại thường vô tình được xếp vị trí ngồi gần nhau, vậy là từ đó đội " Khủng long đá" của chúng tôi được thành lập, ban đầu chính là năm đứa gồm tôi, Hạ, Cường, Nam và Ân. Từ khi chơi thân với lũ bạn này, con người tôi càng trở nên ngang ngược hơn, việc mỗi ngày tới trường cũng không trở nên chán chường như trước nữa. Còn nhớ một lần, cô giáo ốm nên tới trường mà không học, thay vì ngoan ngoãn trở về nhà thì cả năm đứa chúng tôi rủ nhau tụ tập ở quán giải khát Bằng Lăng, chính là nơi được chọn làm căn cứ điểm hoạt động. Cả buổi chiều hôm đó chúng tôi ngồi vắt chân lên ghế chơi bài vui vẻ, gọi ra không biết bao nhiêu là nước và đồ ăn, đến khi trời bắt đầu tối mới chịu ra về. Còn nữa, có một lần lớp tổ chức buổi lao động vệ sinh trong khuôn viên trường, không hiểu làm sao tôi nảy ra ý định rủ cả hội leo tường trốn ra ngoài đi chơi, tưởng sẽ bị phản đối không ngờ ai cũng vui vẻ đồng tình, đến khi quay lại trường để điểm danh thì mọi người đã về hết, vậy là hôm đó chúng tôi bị đánh vắng, cuối tuần bị xếp hạng thi đua trung bình.
Bao nhiêu lí do để con người ta cần phải ra ngoài vui vẻ, mà đặc biệt được lang thang với lũ bạn Khủng long đá thì tuyệt biết bao, nhưng quỹ đạo học tập của tôi vẫn không được thay đổi. Trưa chủ nhật nào cùng ngồi ăn cơm với gia đình và Trường Đông là y như rằng tôi đều phải trình bày rõ ràng thành tích học tập và thi đua của tuần đó. Ban đầu tôi phản kháng vì không muốn anh ta biết được quá nhiều việc của mình, nhưng chỉ vì một ánh mắt nhìn của bố và câu mắng mỏ của mẹ mà ý chí đó bị lung lay, dần dần nó trở thành thói quen của tôi mà không đợi ai nhắc.
Có một lần dại dột lỡ gây chuyện động trời đã khiến tôi gánh lấy hậu quả không thể nào tệ hơn , mà đến giờ tôi vẫn còn lấy làm tức giận mỗi khi nghĩ đến, không khỏi đỗ hết mọi tội lỗi lên người Trường Đông. Chuyện là thế này:
Sáng thứ bảy Ân có đưa cho nhóm chúng tôi mỗi người một cái vé đi xem xiếc, nghe bảo hình như bố của nó làm trong ban tổ chức nên được tặng miễn phí. Mấy cái này chỉ dành cho trẻ con thôi, nhưng mà dù sở hữu những cơ thể đang bước vào tuổi người lớn nhóm chúng tôi vẫn vô cùng nghịch ngợm và hiếu động như mấy đứa trẻ, vậy là trước chầu đi chơi vui vẻ đó ai cũng nhất trí nhận lời. Đang hăng hái với lịch trình quậy phá với bạn vào chiều chủ nhật hôm sau, tôi bất chợt nhớ ra mình đã được hẹn sẵn ngồi trong phòng chờ Trường Đông hướng dẫn học liền không dấu nỗi buồn bực và lo lắng. Bữa cơm trưa đó đang không biết phải làm thế nào để mở lời xin bố mẹ, bỗng nghe thấy mẹ bàn với bố chiều ngày mai có chuyến ra Bắc nhận hàng, đến tận sớm hôm sau mới trở lại. Như được mở cờ trong bụng, tôi quyết tâm vạch sẵn một kế hoạch hoàn hảo để đánh lừa Trường Đông, vừa trả thù anh ta thời gian qua đã hành hạ tôi, cũng là để cho tôi một cơ hội trốn thoát đi chơi ở bên ngoài.
Trưa hôm đó anh ta vẫn tới nhà và mang theo một giỏ lê căng mịn, khác với cái thờơ lạnh nhạt mọi ngày, hôm nay chỉ có anh ta và tôi, thái độ của tôi lại hết sức vui vẻ và hiếu khách.
Trường Đông vừa bước vào nhà, không thấy bố mẹ tôi đâu liền hỏi. " Hôm nay cô chú vắng nhà sao?"
" Bố mẹ tôi ra Bắc nhận hàng tới sáng mai mới về." Tôi vui vẻ trả lời.
Nói rồi tôi cầm lấy giỏ lê đi vào bếp rửa sạch sẽ, gọt thật cẩn thận cho vào đĩa rồi bước ra.
" Anh mua được lê ngon quá, bữa trước tôi ra chợ tìm mãi mà chưa thấy bán."
Anh ta ngước lên nhìn tôi đầy vui vẻ mà trả lời. " Lê này bố mẹ anh gửi từ trong đó ra, là loại ngon nhất đấy."
Không cần nói tôi cũng biết, đã là bố mẹ anh ta gửi ra thì phải loại ngon nhất rồi, còn bày đặt khoe khoang gì nữa. Mặc dù nghĩ vậy nhưng thái độ của tôi lại hết sức xởi lởi và khác với mọi ngày.
" Tôi biết rồi.Hôm nay tôi ở một mình, mà tôi lại không biết nấu ăn, hay là anh ăn mì với tôi nhé?”
" Em ăn uống như vậy không tốt đâu, hay để anh dẫn em ra bên ngoài ăn thứ gì?"
Thấy anh ta có vẻ lo lắng, tôi cố nhịn cười mà miệng vẫn cứ rung rung. Anh ta nghĩ gì mà một người như tôi lại chỉ ăn mì thay bữa được? Thực ra trước khi anh ta đến tôi đã cố tình lót dạ bằng một tô bún bò ở quán hàng phía đối diện, nhưng anh ta lại hoàn toàn tin lời tôi.
Tôi đưa tay ra từ chối lời mời, chạy vào bếp làm hai gói mì thật bắt mắt, sau đó bưng ra bảo anh ta cùng ăn.
"Suỵt....sặc ...sặc.." Trường Đông vừa ăn miếng đầu tiên đã vội bưng miệng ho sặc sụa, lại nhìn tôi với gương mặt méo mó."
" Sao mì cay thế này?"
Tôi cố nhịn không để bật ra tiếng cười, gương mặt vẫn tỉnh bơ.
"Tôi tưởng anh có thể ăn cay được như tôi nên có bỏ vào xíu ớt. Thật buồn quá, nếu anh không ăn được vậy để tôi đem bỏ đi." Tôi cố tỏ ra buồn rầu, vươn tay cầm nhẹ vào chiếc bát.
Nghĩ tôi sẽ không vui, anh ta liền nở một nụ cười.
" Không sao. Vì là em làm nên anh sẽ ăn hết."
Tôi hết sức vui mừng, ánh mắt nhìn anh ta đầy thích thú. Nếu anh ta muốn thì cứ để anh ta ăn, dù sao tôi cũng ngăn lại rồi, như vậy đâu còn là lỗi của mình tôi nữa. Thực ra tôi không thích ăn cay vì vậy bát mì của tôi hoàn toàn khác xa anh ta tưởng tượng, còn cái mà tôi nói là cho thêm một xíu ớt đó, thực tế là tôi đã ép lấy nước từ năm quả lận. Hôm đó tôi đã ăn hết bát mì một cách ngon lành như chưa bao giờ được ăn món nào ngon như thế.
Tôi vừa rửa bát xong liền đi ra phòng khách thì thấy anh ta đang xem ti vi, để kế hoạch diễn ra nhanh hơn tôi liền thúc dục.
" Này. Tôi có mấy bài tập chưa giải được. Anh lên phòng hướng dẫn tôi đi. Lẹ lên."
Chờ tôi vừa bước lên anh ta liền tắt ti vi rồi bước theo sau. Vừa lên tới phòng tôi đã ngồi ngay ngắn vào bàn, nhẹ nhàng lôi mấy cuốn tập ra, ánh mắt nhìn đầy chờ đợi. Có lẽ đoán thấy tôi có vẻ bất thường, lại cư xử với anh ta vô cùng thân thiết, anh ta liền kí nhẹ vào đầu tôi vẻ châm chọc.
" Hôm nay sao chăm chỉ đột xuất vậy.?
Câu hỏi ngoài mong đợi khiến tôi hơi bực mình, khẽ nhíu mày đáp trả.
" Kệ tôi. Anh mau ngồi xuống giúp tôi đi."
Nói rồi tôi nắm tay anh ta kéo mạnh, chân nhón lên cao để bám được vào vai mà đẩy người anh ta ngồi xuống. Hành động đó của tôi khiến anh ta không khỏi bất ngờ, còn tôi cũng như trở nên vụng về hơn trước. Một đứa con gái đang trong độ dậy thì hình như đã có nhiều thay đổi lớn trên cơ thể lẫn về mặt tinh thần, chỉ sự va chạm ở đôi tay cũng đã làm tôi ngượng ngùng, trái tim vô tình loạn nhịp. Ngày xưa tôi cũng hay cầm tay mấy bạn trai trong lớp lắm chứ, ví dụ như khi chơi trò mèo vờn chuột hay dãn hàng trong giờ thể dục, nhưng cảm giác khác lạ với hôm nay, nó có vẻ bình thường và dễ chấp nhận hơn nhiều.
Mặt tôi bắt đầu đỏửng, để cố xua đuổi cái không khí ngột ngạt đang diễn ra tôi đành cười ha ha đầy gượng gạo. Anh ta hình như nhận ra được điều đó, để không làm tôi ngại ngùng cũng bắt đầu mở lời lảng sang vấn đề khác.
" Mau đưa bài tập của em đây."
Tôi kéo cuốn vở trước mặt mình lại gần anh ta, giọng nói nhỏ nhẹ.
" Đó. Anh xem. Bài tập thế này sao tôi làm nổi."
Chờ lúc Trường Đông cầm bút lên và suy nghĩ, tôi cố thu hết can đảm để thực hiện những bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Tôi đưa tay ôm lấy bụng, khuôn mặt trở nên méo mó và biến sắc, cô gắng đẩy ra bên ngoài cơ thể những giọt mồ hôi đều đều. Thấy tôi như vậy anh ta không khỏi lo lắng, dùng hết sức lay lay vào vai tôi, miệng không ngừng hỏi han.
" Này. Em sao vậy? Đau chỗ nào phai không?"
" Tôi đau bụng quá. Chắc là ăn bậy phải mì và lê mà anh mang đến, thật bực mình quá đi.". Nói rồi tôi gục mặt xuông bàn, miệng không ngừng kêu lên í óe. Trông bộ dạng lo lắng của anh ta mà tôi buồn cười hết mức, chỉ thêm lát nữa chắc mọi kế hoạch sẽ bị tôi làm cho vỡ tan.
" Chắc tôi không học được nữa đâu, anh mau về đi." Tôi vừa nói vừa xua xua cánh tay đầy mệt mỏi.
"Không được. Em nghĩ gì mà nói vậy? Hay để anh đưa em đến bệnh viện.?"
" Tôi không sao? Xin anh đấy. Anh mau về đi."
" Vậy để anh qua mua thuốc cho em."
" Không cần đâu. Sau khi anh về tôi sẽ khỏe lại. Anh tuyệt đối không được báo cho bố mẹ tôi biết khiến họ lo lắng."
" Được rồi. Vậy em nằm đây chờ anh. Anh qua bên kia đường mua thuốc cho em."
Tôi gật đầu lia lịa, chờ lúc anh ta ra khỏi nhà liền bật cười sung sướng. Cứ nghĩ đến cảnh anh ta hớt hải cầm túi thuốc trở về nhưng chẳng thấy tôi đâu, tôi lại tự phục bản thân mình dễ dàng khiến anh ta sụp bẫy như thế.
Tôi đứng dậy mở tủ, lấy ra một chiếc quần jean và áo phông, mặc vào rồi cầm điện thoai gọi cho Sói Trắng đến đón mình.
Vậy là hôm đó tôi bước ra khỏi nhà cùng tâm trạng vui vẻ, cứ nghĩ Trường Đông quay lại thấy cửa đã đóng mà quay về, nhưng nếu mọi việc cứ đơn giản như vậy thì tốt biết bao.
Xem xiếc vui thế này, thật không hiểu sao người ta nỡ gắn nó vào cái quyền sở hữu " trò của con nít", dù thực tế trong rạp xiếc ngoài mấy vị phụ huynh không yên tâm mà phải đi theo con thì chúng tôi thuộc dạng nổi trội nhất, tất nhiên là so với lũ nhóc tiểu học kia ngoai hình chúng tôi khá khác biệt. Đang xem vui vẻ được một lúc thì chuông điện thoại reo lên khiến tôi không khỏi bực mình.
" A lô"
" Em đang ở đâu?"
" Ai vậy? Tôi không nghe thấy gì cả."
" Là anh, Trường Đông đây. Em đang ốm mà bỏ đi đâu vậy. Anh chờ em mãi mà không được thấy lo quá."
" Anh rảnh đấy à? Không về còn chờ tôi làm chi? Tôi có việc phải ra ngoài rồi."
" Vậy bây giờ em đang ở đâu?"
" Kệ tôi. Anh không phải lo."
"Này..."
Đang xem xiếc vui vẻ bỗng dưng lại bị phá đám, tôi không khỏi bực bội mà gập máy, gương mặt hết sức khó coi. Anh ta là cái gì mà cứ tỏ ra như thế với tôi, căn bản chúng tôi đâu có quan hệ huyết thống gì, mà nếu có thân thiết đi nữa cũng là ở bố mẹ tôi và bố mẹ anh ta, tôi tuyệt nhiên từ chối sự quan tâm này.
Cả hội thấy tôi bỗng dưng thay đổi sắc mặt, không khỏi lo lắng mà hỏi han.
" Này. Ai chọc giận mày à?". Hạ ngồi cạnh tôi liền nói.
" Tao điên mất mày ơi. Có một con ma nó cứ ám tao ấy."
" Dễ thương không mày?" Ân thích thú bỡn cợt tôi.
" Thôi dẹp đi. Cái mặt anh ta nhìn phát ớn."
"Có cần tụi này đuổi hộ mày không?" Sói Trắng hỏi tôi đầy thách thức.
" Thôi không được đâu. Lần này nếu anh ta mách bố mẹ tao bỏ học trốn đi chơi thì tao chết chắc."
" Vậy giờ mày định sao?"
" Chắc tao phải về bịt miệng anh ta cái đã, thật là mất hứng."
Tôi toan định đứng dậy bỏ về trước thì bỗng bị cánh tay Sói Trắng giữ chặt lại.
" Yên tâm, mày cứ dao anh ta cho tụi tao?"
Tôi hơi dật mình, lo sợ cái tính nóng nảy thích gây lộn của nó lại bùng phát, liền vội vàng đưa tay ngăn lại.
" Mày cấm dở mấy cái thứ võ đó ra nghe. Bố mẹ mà biết là tao được làm xôi liền đó."
" Hay để tao giúp mày, nhưng nếu thành công mày phải mời tụi tao một bữa hậu hĩnh ở Bằng Lăng nhé." Hạ cười đắc ý và hỏi tôi.
Tôi hơi phân vân, không phải vì nghi ngờ năng lực giết người bằng lưỡi của tụi này, nhưng đến một kẻ ngang ngược như tôi còn không thể khuất phục anh ta, liệu mọi việc có thành công không? Nhưng không thử sao biết, sức mạnh tập thể tuyệt đối có giá trị hơn mỗi cá nhân, nghĩ vậy tôi liền vui vẻ trả lời.
" Không thành vấn đề."
Chúng tôi ra khỏi rạp xiếc đúng năm giờ chiều, đang đứng loay hoay trước cửa thì Hạ liền đập mạnh vào vai tôi.
" Giờ mày muốn anh ta bẽ mặt hay nhẵn túi?'
"Cả hai đi mày ơi". Tôi trả lời đầy van xin.
Thực ra tôi thừa biết nhẵn túi với Trường Đông là một điều không thể, chẳng lẽ như anh ta lại có thể thiếu tiền? Nhưng ý kia thì thật sự không hề tồi, biết đâu bị tụi này làm cho bẽ mặt anh ta sẽ thôi không làm phiền tôi nữa? Nghĩ tới việc mỗi chiều chủ nhật lại được lang thang khắp phốghé cửa hiệu sách báo cũ chọn mua mấy quyển tiểu thuyết về nhâm nhi hay lân la vỉa hè tụ họp cùng tụi này thôi tôi đã thấy trong lòng vui sướng hết mức. Tự nghĩ lại không khỏi tự cười với chính mình.
Hơn mười phút sau, một chiếc xe taxi dừng ngay ở chỗ chúng tôi đang đứng. Trường Đông bước xuống, trên người anh ta là chiếc quần jean màu xanh bạc kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng buông thõng trông vô cùng lịch sự và bắt mắt, tuyệt đối không thể lẫn lộn trong bất cứ đám đông nào.
Anh ta bước về phía tôi, câu hỏi có phần lo lắng.
" Em gặp phải vấn đề gì vậy?"
Tôi đang đứng trân trân chưa biết phải nói thế nào thì Hạ liền hào hứng nhảy vào dành quyền được nói. Thấy trai đẹp như mèo thấy mỡ, đó là bản tính không bao giờ thay đổi của Hạ, mà trước mặt lúc này lại là một chàng trai tuyệt vời như anh ta, nó sẵng sàng quên luôn bao kế hoạch đã vạch ra cũng như cái chầu hậu hĩnh ở Bằng Lăng mà nó ước ao lúc trước. Hạ nhìn anh ta thật trìu mến kèm theo giọng nói hết sức dịu dàng.
" Anh là Trường Đông phải không? Em là Hạ, bạn của Mộc Đan. Rất vui được làm quen với anh."
Trường Đông chưa kịp hiểu ra vấn đề, nhưng trước sự chào đón nhiệt tình kia anh cũng vui vẻ nở một nụ cười đáp trả.
" Rất vui được làm quen các em."
Chúng tôi chỉ còn biết nhìn nhau lắc đầu đầy thất vọng, ván này không thể dao cho Hạ nữa, nghĩ thế Ân liền lên tiếng.
" Chúng tôi rất muốn mời anh cùng đi chơi, không biết anh có đồng ý không?"
Hình như hiểu được bản thân đã bị tôi lừa tới đây, anh ta quay sang nhìn tôi cười trách móc. Tôi hơi ngại nên nép vào người Sói Trắng để tránh cái nhìn góc cạnh đó. Anh ta vui vẻ đồng ý với Ân.
“Tất nhiên anh sẽ rất vui nếu được tham gia cùng các em”.
Cứ tưởng Trường Đông sẽ từ chối nhưng không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý nhanh như vậy, trong lòng tôi lại có đôi chút lo lắng và nghi hoặc, không biết sắp tới ai sẽ rơi vào bẫy của ai.
Vậy là ngay chiều hôm đó chúng tôi cùng bước lên chiếc xe taxi Trường Đông đã gọi sẵn, thay vì tìm tới một quán ăn vỉa hè như mọi khi thì hôm nay chỗ chúng tôi tới chính là một nhà hang khá nổi tiếng trong thành phố. Trừ Hạ đang ngồi mơ mộng bên cạnh tôi nhưng ánh mắt lại tập trung về phía anh ta thì bốn đứa còn lại chắc đang bàn tính đủ thứ chuyện để hạ gục tên kẻ thù không đội trời chung này của tôi. Nhưng có lẽ chúng không biết rằng việc làm khó Trường Đông về mặt kinh tế thực sự là một điều không đơn giản, mà tôi lại không muốn nói rõ với bọn chúng, vậy là chưa hiểu rõ về kẻ địch nhưng chúng đã vạch ra trận đánh phủ đầu đầy tự tin.
“Mộc Đan!” Hạ ghé miệng vào sát tai tôi,thì thầm.
“Sao mày?”
“Đây là người mày bảo có gương mặt trông đến phát ớn sao? Mày có bị mù không vậy?”
“Đừng nói mày bị anh ta bỏ bùa rồi nha?”
“Tao sẵn sàng được bỏ bùa vì anh ta đấy. Người thế này theo đuổi mà mày còn õng ẹo gì nữa?”
“Ai bảo anh ta theo đuổi tao?”
“Thế sao mày bảo anh ta là con ma ám mày?”
« Anh ta là người phụ đạo cho tao việc học ở nhà thôi. »
« Bố mẹ mày dao mày cho anh ta mà không sợ con gái mình bị người ta cướp mất à ? »
« Còn lâu tao mới để ý anh ta. Tao muốn tống cổ anh ta khỏi cuộc sống của tao còn chả được nữa là. »
« Nếu mày vứt thì tao nhặt, mất rồi đừng hối hận nha. »
« Mày vác anh ta đi hộ tao, không những không giận mà tao còn tặng quà mày nữa. »
« Mày nói rồi à nghe. Không được nuốt lời nghe chưa ? »
« Nhất định không nuốt lời. »
Tôi và Hạ bán hết rổ dưa của mình cũng là khi chiếc xe dừng ngay trước nhà hàng « Happy day » giữa trung tâm thành phố. Đây không phải là lần đầu tiên tôi tới đây, nhưng thực sự mà nói lúc này lương tâm tôi đang có phần day dứt, không ngờ mình lại muốn ép người như thế. Đồ ăn ở đây giá cả đắt gấp ba so với những nhà hàng khác trong thành phố, phần nữa hôm nay tụi bạn tôi chắc chắn sẽ ăn uống thả ga hơn bình thường, nhỡ đâu Trường Đông không có đủ tiền trả thì làm sao ? Nếu có vét sạch túi của cả năm đứa chúng tôi nữa cũng chắc gì ăn xong là có thể ra khỏi quán, nghĩ vậy tôi lại càng lo lắng hơn.
Chỗ chúng tôi ngồi là chiếc bàn tròn gần ngay cửa số nơi treo một cụm hoa phong lan tím đang nở rộ, nhìn ra bên ngoài là một khu vườn nhỏ nhân tạo vô cùng bắt mắt. Người phục vụ bước lại gần chúng tôi, mắt đảo qua xung quanh rồi dừng lại ngay trên khuôn mặt Trường Đông. Không biết vì anh ta quá điển trai hay vì năm đứa chúng tôi ăn mặc không phù hợp để vào những chỗ như thế này nên bị chị ta phớt lờ như thế, nhưng rõ ràng cách thể hiện đó thật không khiến người ta phải bực mình, mà hình như lúc này người duy nhất bực mình lại là tôi. Chị ta trao tờ menu vào tay anh ta, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười thật tươi, giọng nói lại nhẹ nhàng hết mức.
« Xin mời anh chọn món. »
Trường Đông khẽ lướt qua tờ menu một lượt rồi đẩy chúng về trước mặt chúng tôi và nói.
« Mấy em gọi món đi. »
Sói Trắng nhanh nhẹn chộp lấy tờ menu, khuôn miệng há hốc với cặp mắc sửng sốt thật khiến mọi người xung quanh phải ngượng ngùng. Ở đây toàn những món lạ trên trời vậy nên giá cả của chúng cũng không thể nào dưới đất, hôm nay lại gặp phải tụi chuột quen gặm vỉa hè thì tờ menu này chẳng khác gì tiếng sét của thiên lôi. Tôi hơi bối rối liền đưa tay lay nhẹ vào người Sói Trắng mà thì thầm.
« Ăn gì thì mau gọi đi. »
Tờ menu lần lượt qua tay từng người rồi cuối cùng trở về tay chị nhân viên phục vụ. Mấy đứa bạn của tôi thật là biết tận dụng của chùa quá mức, những món chúng gọi toàn thuộc hạng đắt nhất ở đây, đến tôi xem qua cũng không khỏi xót ruột. Ván này mà không kham nổi thì Trường Đông coi như quá bẽ mặt rồi, dù có day dứt lương tâm nhưng vì một tương lai tươi sáng tự do đang chào đón nên tôi cũng hùa theo lũ bạn của mình. Trong hai mươi phút ngồi chờ phục vụ mang thức ăn ra, cả năm đứa chúng tôi và anh ta đều vui vẻ chuyện trò ríu rít. Hôm nay chỉ mình Hạ khác xa với phong cách ban đầu, nó tỏ vẻ dịu dàng và nữ tính ra mặt mà cũng chẳng thèm đếm xỉa tới ánh mắt nhìn đầy kinh ngạc của chúng tôi.
« Trường Đông à, em nghe nói anh là thầy giáo đặc biệt của con nhỏ này phải không ? » Hạ vửa nói vừa chỉ tay về phía tôi, bất chợt tôi thấy hơi ngại ngùng.
Thầy giáo thì đúng rồi, giúp mình học không gọi là thầy giáo thì còn là gì nữa ? Nhưng có nhất thiết nó phải dùng hai chữ « đặc biệt » hay không ? Tôi thèm vào mà xem anh ta là người đăc đặc biệt, tôi cũng chẳng thiết dính lứu gì với anh ta hết. Nghĩ như vậy nhưng tôi lại im lặng như chẳng nghe thấy gì.
« Anh không ngờ Mộc Đan lại kể về anh với bọn em như vậy. » Trường Đông đáp lời, vẫn là cái nụ cười mà tôi ghét nhất.
« Anh mơ đi. Tôi thèm vào mà nói chuyện về anh. » Tôi hơi bực mình trước câu nói của anh ta liền mạnh mẽ phản kháng.
« Con nhỏ này thật là. Ai thèm nói với mày mà mày cứ nhộng cả lên thế ? » Hạ dùng sức đánh mạnh vào vai tôi rồi quát lên. Tôi tủi thân vì nó biết bao, cuối cùng cũng hiểu được bốn từ « Trọng sắc khinh bạn » là như thế nào. Cứ chờ mà xem, lúc lên lớp tôi sẽ xử nó một trận không nương tay.
Những câu chuyện vui vẻ ngay sau đó hầu như không có sự góp mặt của tôi nữa, thật không ngờ chỉ một lúc mà ngay cả Sói Trắng trước mặt anh ta cũng nói cười rôm rả như quên hết mục đích chúng tôi tới đây làm gì. Tôi nhận ra một điều này, nếu không có mặt của Trường Đông tôi địch thị là một ngôi sao tỏa sáng, nhưng nếu nơi nào có mặt anh ta thì ánh sáng của tôi lại bị dập tắt đi với sắc màu đen ngỏm. Nói tóm lại là thế này, chỉ cần có anh ta thì cả thế giới sẵn sàng bỏ mặc tôi. Cũng giống như bữa ăn hôm nay, tụi bạn thân thiết kia đã bỏ lại tôi đang ngồi tự kỉ ở đó mà không nói gì để cười cợt với một kẻ dở người như Trường Đông, thật la độc ác.
Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng những gì chúng tôi mong chờ nhất vào tối hôm nay cũng đã tới. Phục vụ lần lượt mang thức ăn ra trước mặt chúng tôi, như có hẹn mà cả đám cùng nhau nuốt nước bọt thành tiếng, còn anh ta lại vô cùng vui vẻ nhìn cái thói ham ăn đáng trách của của chúng tôi.
Từ trước tới nay tôi rất thích ăn gà chiên bơ, mà phải nói đầu bếp ở đây thực hiện món này quá chuẩn. Nhìn nguyên một con gà vàng ươm thơm lừng trên đĩa mà tôi không kịp xuýt xoa, nước miếng trong miệng cứ tuôn trào ừng ực.
« Gà yêu…em hãy về đội của chị. Oyear ! » Tôi bất chợt quên hết ngoại cảnh xung quanh mà hét lên sung sướng như mỗi lần được ba mẹ dẫn đi ăn tiệc bên ngoài, cũng vì miếng ăn mà bán rẻ sĩ diện của mình. Lời tôi vừa dứt thì tất cả mọi người đều dương tròn đôi mắt nhìn về tôi, chắc ai cũng nghĩ con nhỏ này dược ăn ngon mà tẩu hỏa nhập ma chẳng hạn, hoặc có thể là khổ lắm giờ sướng không quen. Năm đứa chúng tôi hết sức tập trung vào phần ăn của mình mà chẳng còn ngó ngàng gì tới Trường Đông nữa. Anh ta không phải người tham ăn như chúng tôi, anh ta cũng không còn ở cái tuổi vì miếng ăn mà bất chấp mọi cái nhìn bên cạnh, chỉ biết là khi chúng tôi đã sắp hoàn thành công việc của mình thì đĩa mì trước mặt anh mới hao đi phần nửa, là anh cảm thấy không ngon hay thay vì tập trung vào ăn mà anh ta đang để ý thứ gì.
Bữa ăn hôm đó kết thúc, Trường Đông không đưa hóa đơn cho chúng tôi xem mà tự thanh toán qua thẻ của mình. Ăn thì xong rồi mà mục đích vẫn chưa thể nào đạt được, vậy coi như kế hoạch khiến anh ta nhẵn túi đã không thành. Lúc đang đứng ở hành lang chờ anh ta thanh toán cùng tụi bạn của mình, tôi liền buồn rầu thúc dục chúng nó.
« Giờ tụi mày mau nghĩ ra tiếp theo phải làm gì để anh ta bẽ mặt mà tránh tao luôn đi. »
« Mày thật là mù rồi, người như anh ấy mà mày còn muốn đuổi sao ? » Vẫn là cái giọng của Hạ không khỏi khiến tôi bực mình.
« Tao và anh ta không phải như bọn mày nghĩ đâu. Tuyệt đối không phải. »
« Mày suy nghĩ coi, nếu anh ta thực sự không thích mày tại sao lại đối xử tốt với mày như thế ? » Đến Ân cũng bắt đầu bị bỏ bùa với anh ta thì phải, cứ mỗi lời nó nói ra lúc này không còn giống với ban đầu nữa.
« Mày nói gì thế. Không thể đâu. Anh ta từng nói tao không phải là gu của anh ta mà. » Tôi vội vàng giải thích.
« Mày nghĩ mẫu dạ xoa như mày thì có thể là gu của ai ? » Nam cười nhăn nhở chế nhạo câu nói của tôi.
« Đúng vậy. Tao cũng nghĩ anh ta để ý mày đó. Là đàn ông với nhau nên tao biết. » Sói Trắng cười đắc ý cùng phụ họa với Nam.
Bị lũ bạn thân bỡn cợt không thương tiếc, tôi không khỏi bực mình mà hét lên.
« Mày mơ đấy à ? Mày mà là đàn ông sao? Tao chẳng cần là gu của ai nhé ! Còn anh ta á ? Tao không thèm quan tâm. Dù anh ta có để ý tao thì tao cũng tuyệt đối từ chối. Nếu anh ta giám nói thích tao thì tao tuyệt đối sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt. Tao mà có tình cảm với anh ta thì chắc chắn đầu tao là đầu heo rồi. Hôm nay tao không muốn đi chơi nữa, tự dưng bị tụi mày làm mất hứng rồi. »
Có lẽ đây là lần đầu tiên tụi bạn thấy tôi nổi giận thật sự, mà tôi cũng không hiểu nổi lúc ấy tôi đã nổi giận vì cái gì ? Có phải tụi tôi không thường dìm hạng nhau không thương tiếc đâu, mà rõ ràng nói anh ta thích tôi không thể là hạ thấp danh dự của tôi được (tôi nghĩ là hạ thấp anh ta thì đúng hơn),vậy mà tôi cứ nổi nóng cả lên, chưa kịp để cả lũ bạn kia chuộc tội đã vội bỏ ra bên ngoài. Giây phút đó tôi đã không biết một điều rằng, thực ra đó không phải là vì tôi ghét Trường Đông, nhưng bản thân tôi cũng không giám chắc là tình cảm gì khác, chỉ là tôi thực sự không giám chấp nhận sự thay đổi quá lớn này. Lời nói hôm đó tôi thốt ra tuy không thật lòng, nhưng mãi cho tới sau này cả tôi và Trường Đông mới nhận ra rằng chính nó đã khiến chúng tôi không thể ở bên nhau.
Sang học kì II, vì đã hoàn toàn quen với bạn bè và không khí mới của lớp học, bao nhiêu tính xấu của tôi dần dần được lộ ra. Thay vì chăm chỉ nghe giảng như ban đầu thì tôi lại thích thú dấu quyển tiểu thuyết dưới hộc bàn đọc trộm. Khi cả lớp đang say sưa phát biểu bài học mới thì tôi lại lén lút cắn hạt dưa. Không hiểu sao những việc đó khiến tôi cảm thấy đến trường đỡ chán hơn, mà tôi lại khá linh hoạt với khả nằng làm việc riêng trong lớp, vậy là trời không biết quỷ không hay, cô giáo không phát hiện ra còn tôi vẫn luôn an toàn. Cái cuộc sống này nó vẫn thú vị như thế, những đứa chuyên gây rối lại thường vô tình được xếp vị trí ngồi gần nhau, vậy là từ đó đội " Khủng long đá" của chúng tôi được thành lập, ban đầu chính là năm đứa gồm tôi, Hạ, Cường, Nam và Ân. Từ khi chơi thân với lũ bạn này, con người tôi càng trở nên ngang ngược hơn, việc mỗi ngày tới trường cũng không trở nên chán chường như trước nữa. Còn nhớ một lần, cô giáo ốm nên tới trường mà không học, thay vì ngoan ngoãn trở về nhà thì cả năm đứa chúng tôi rủ nhau tụ tập ở quán giải khát Bằng Lăng, chính là nơi được chọn làm căn cứ điểm hoạt động. Cả buổi chiều hôm đó chúng tôi ngồi vắt chân lên ghế chơi bài vui vẻ, gọi ra không biết bao nhiêu là nước và đồ ăn, đến khi trời bắt đầu tối mới chịu ra về. Còn nữa, có một lần lớp tổ chức buổi lao động vệ sinh trong khuôn viên trường, không hiểu làm sao tôi nảy ra ý định rủ cả hội leo tường trốn ra ngoài đi chơi, tưởng sẽ bị phản đối không ngờ ai cũng vui vẻ đồng tình, đến khi quay lại trường để điểm danh thì mọi người đã về hết, vậy là hôm đó chúng tôi bị đánh vắng, cuối tuần bị xếp hạng thi đua trung bình.
Bao nhiêu lí do để con người ta cần phải ra ngoài vui vẻ, mà đặc biệt được lang thang với lũ bạn Khủng long đá thì tuyệt biết bao, nhưng quỹ đạo học tập của tôi vẫn không được thay đổi. Trưa chủ nhật nào cùng ngồi ăn cơm với gia đình và Trường Đông là y như rằng tôi đều phải trình bày rõ ràng thành tích học tập và thi đua của tuần đó. Ban đầu tôi phản kháng vì không muốn anh ta biết được quá nhiều việc của mình, nhưng chỉ vì một ánh mắt nhìn của bố và câu mắng mỏ của mẹ mà ý chí đó bị lung lay, dần dần nó trở thành thói quen của tôi mà không đợi ai nhắc.
Có một lần dại dột lỡ gây chuyện động trời đã khiến tôi gánh lấy hậu quả không thể nào tệ hơn , mà đến giờ tôi vẫn còn lấy làm tức giận mỗi khi nghĩ đến, không khỏi đỗ hết mọi tội lỗi lên người Trường Đông. Chuyện là thế này:
Sáng thứ bảy Ân có đưa cho nhóm chúng tôi mỗi người một cái vé đi xem xiếc, nghe bảo hình như bố của nó làm trong ban tổ chức nên được tặng miễn phí. Mấy cái này chỉ dành cho trẻ con thôi, nhưng mà dù sở hữu những cơ thể đang bước vào tuổi người lớn nhóm chúng tôi vẫn vô cùng nghịch ngợm và hiếu động như mấy đứa trẻ, vậy là trước chầu đi chơi vui vẻ đó ai cũng nhất trí nhận lời. Đang hăng hái với lịch trình quậy phá với bạn vào chiều chủ nhật hôm sau, tôi bất chợt nhớ ra mình đã được hẹn sẵn ngồi trong phòng chờ Trường Đông hướng dẫn học liền không dấu nỗi buồn bực và lo lắng. Bữa cơm trưa đó đang không biết phải làm thế nào để mở lời xin bố mẹ, bỗng nghe thấy mẹ bàn với bố chiều ngày mai có chuyến ra Bắc nhận hàng, đến tận sớm hôm sau mới trở lại. Như được mở cờ trong bụng, tôi quyết tâm vạch sẵn một kế hoạch hoàn hảo để đánh lừa Trường Đông, vừa trả thù anh ta thời gian qua đã hành hạ tôi, cũng là để cho tôi một cơ hội trốn thoát đi chơi ở bên ngoài.
Trưa hôm đó anh ta vẫn tới nhà và mang theo một giỏ lê căng mịn, khác với cái thờơ lạnh nhạt mọi ngày, hôm nay chỉ có anh ta và tôi, thái độ của tôi lại hết sức vui vẻ và hiếu khách.
Trường Đông vừa bước vào nhà, không thấy bố mẹ tôi đâu liền hỏi. " Hôm nay cô chú vắng nhà sao?"
" Bố mẹ tôi ra Bắc nhận hàng tới sáng mai mới về." Tôi vui vẻ trả lời.
Nói rồi tôi cầm lấy giỏ lê đi vào bếp rửa sạch sẽ, gọt thật cẩn thận cho vào đĩa rồi bước ra.
" Anh mua được lê ngon quá, bữa trước tôi ra chợ tìm mãi mà chưa thấy bán."
Anh ta ngước lên nhìn tôi đầy vui vẻ mà trả lời. " Lê này bố mẹ anh gửi từ trong đó ra, là loại ngon nhất đấy."
Không cần nói tôi cũng biết, đã là bố mẹ anh ta gửi ra thì phải loại ngon nhất rồi, còn bày đặt khoe khoang gì nữa. Mặc dù nghĩ vậy nhưng thái độ của tôi lại hết sức xởi lởi và khác với mọi ngày.
" Tôi biết rồi.Hôm nay tôi ở một mình, mà tôi lại không biết nấu ăn, hay là anh ăn mì với tôi nhé?”
" Em ăn uống như vậy không tốt đâu, hay để anh dẫn em ra bên ngoài ăn thứ gì?"
Thấy anh ta có vẻ lo lắng, tôi cố nhịn cười mà miệng vẫn cứ rung rung. Anh ta nghĩ gì mà một người như tôi lại chỉ ăn mì thay bữa được? Thực ra trước khi anh ta đến tôi đã cố tình lót dạ bằng một tô bún bò ở quán hàng phía đối diện, nhưng anh ta lại hoàn toàn tin lời tôi.
Tôi đưa tay ra từ chối lời mời, chạy vào bếp làm hai gói mì thật bắt mắt, sau đó bưng ra bảo anh ta cùng ăn.
"Suỵt....sặc ...sặc.." Trường Đông vừa ăn miếng đầu tiên đã vội bưng miệng ho sặc sụa, lại nhìn tôi với gương mặt méo mó."
" Sao mì cay thế này?"
Tôi cố nhịn không để bật ra tiếng cười, gương mặt vẫn tỉnh bơ.
"Tôi tưởng anh có thể ăn cay được như tôi nên có bỏ vào xíu ớt. Thật buồn quá, nếu anh không ăn được vậy để tôi đem bỏ đi." Tôi cố tỏ ra buồn rầu, vươn tay cầm nhẹ vào chiếc bát.
Nghĩ tôi sẽ không vui, anh ta liền nở một nụ cười.
" Không sao. Vì là em làm nên anh sẽ ăn hết."
Tôi hết sức vui mừng, ánh mắt nhìn anh ta đầy thích thú. Nếu anh ta muốn thì cứ để anh ta ăn, dù sao tôi cũng ngăn lại rồi, như vậy đâu còn là lỗi của mình tôi nữa. Thực ra tôi không thích ăn cay vì vậy bát mì của tôi hoàn toàn khác xa anh ta tưởng tượng, còn cái mà tôi nói là cho thêm một xíu ớt đó, thực tế là tôi đã ép lấy nước từ năm quả lận. Hôm đó tôi đã ăn hết bát mì một cách ngon lành như chưa bao giờ được ăn món nào ngon như thế.
Tôi vừa rửa bát xong liền đi ra phòng khách thì thấy anh ta đang xem ti vi, để kế hoạch diễn ra nhanh hơn tôi liền thúc dục.
" Này. Tôi có mấy bài tập chưa giải được. Anh lên phòng hướng dẫn tôi đi. Lẹ lên."
Chờ tôi vừa bước lên anh ta liền tắt ti vi rồi bước theo sau. Vừa lên tới phòng tôi đã ngồi ngay ngắn vào bàn, nhẹ nhàng lôi mấy cuốn tập ra, ánh mắt nhìn đầy chờ đợi. Có lẽ đoán thấy tôi có vẻ bất thường, lại cư xử với anh ta vô cùng thân thiết, anh ta liền kí nhẹ vào đầu tôi vẻ châm chọc.
" Hôm nay sao chăm chỉ đột xuất vậy.?
Câu hỏi ngoài mong đợi khiến tôi hơi bực mình, khẽ nhíu mày đáp trả.
" Kệ tôi. Anh mau ngồi xuống giúp tôi đi."
Nói rồi tôi nắm tay anh ta kéo mạnh, chân nhón lên cao để bám được vào vai mà đẩy người anh ta ngồi xuống. Hành động đó của tôi khiến anh ta không khỏi bất ngờ, còn tôi cũng như trở nên vụng về hơn trước. Một đứa con gái đang trong độ dậy thì hình như đã có nhiều thay đổi lớn trên cơ thể lẫn về mặt tinh thần, chỉ sự va chạm ở đôi tay cũng đã làm tôi ngượng ngùng, trái tim vô tình loạn nhịp. Ngày xưa tôi cũng hay cầm tay mấy bạn trai trong lớp lắm chứ, ví dụ như khi chơi trò mèo vờn chuột hay dãn hàng trong giờ thể dục, nhưng cảm giác khác lạ với hôm nay, nó có vẻ bình thường và dễ chấp nhận hơn nhiều.
Mặt tôi bắt đầu đỏửng, để cố xua đuổi cái không khí ngột ngạt đang diễn ra tôi đành cười ha ha đầy gượng gạo. Anh ta hình như nhận ra được điều đó, để không làm tôi ngại ngùng cũng bắt đầu mở lời lảng sang vấn đề khác.
" Mau đưa bài tập của em đây."
Tôi kéo cuốn vở trước mặt mình lại gần anh ta, giọng nói nhỏ nhẹ.
" Đó. Anh xem. Bài tập thế này sao tôi làm nổi."
Chờ lúc Trường Đông cầm bút lên và suy nghĩ, tôi cố thu hết can đảm để thực hiện những bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Tôi đưa tay ôm lấy bụng, khuôn mặt trở nên méo mó và biến sắc, cô gắng đẩy ra bên ngoài cơ thể những giọt mồ hôi đều đều. Thấy tôi như vậy anh ta không khỏi lo lắng, dùng hết sức lay lay vào vai tôi, miệng không ngừng hỏi han.
" Này. Em sao vậy? Đau chỗ nào phai không?"
" Tôi đau bụng quá. Chắc là ăn bậy phải mì và lê mà anh mang đến, thật bực mình quá đi.". Nói rồi tôi gục mặt xuông bàn, miệng không ngừng kêu lên í óe. Trông bộ dạng lo lắng của anh ta mà tôi buồn cười hết mức, chỉ thêm lát nữa chắc mọi kế hoạch sẽ bị tôi làm cho vỡ tan.
" Chắc tôi không học được nữa đâu, anh mau về đi." Tôi vừa nói vừa xua xua cánh tay đầy mệt mỏi.
"Không được. Em nghĩ gì mà nói vậy? Hay để anh đưa em đến bệnh viện.?"
" Tôi không sao? Xin anh đấy. Anh mau về đi."
" Vậy để anh qua mua thuốc cho em."
" Không cần đâu. Sau khi anh về tôi sẽ khỏe lại. Anh tuyệt đối không được báo cho bố mẹ tôi biết khiến họ lo lắng."
" Được rồi. Vậy em nằm đây chờ anh. Anh qua bên kia đường mua thuốc cho em."
Tôi gật đầu lia lịa, chờ lúc anh ta ra khỏi nhà liền bật cười sung sướng. Cứ nghĩ đến cảnh anh ta hớt hải cầm túi thuốc trở về nhưng chẳng thấy tôi đâu, tôi lại tự phục bản thân mình dễ dàng khiến anh ta sụp bẫy như thế.
Tôi đứng dậy mở tủ, lấy ra một chiếc quần jean và áo phông, mặc vào rồi cầm điện thoai gọi cho Sói Trắng đến đón mình.
Vậy là hôm đó tôi bước ra khỏi nhà cùng tâm trạng vui vẻ, cứ nghĩ Trường Đông quay lại thấy cửa đã đóng mà quay về, nhưng nếu mọi việc cứ đơn giản như vậy thì tốt biết bao.
Xem xiếc vui thế này, thật không hiểu sao người ta nỡ gắn nó vào cái quyền sở hữu " trò của con nít", dù thực tế trong rạp xiếc ngoài mấy vị phụ huynh không yên tâm mà phải đi theo con thì chúng tôi thuộc dạng nổi trội nhất, tất nhiên là so với lũ nhóc tiểu học kia ngoai hình chúng tôi khá khác biệt. Đang xem vui vẻ được một lúc thì chuông điện thoại reo lên khiến tôi không khỏi bực mình.
" A lô"
" Em đang ở đâu?"
" Ai vậy? Tôi không nghe thấy gì cả."
" Là anh, Trường Đông đây. Em đang ốm mà bỏ đi đâu vậy. Anh chờ em mãi mà không được thấy lo quá."
" Anh rảnh đấy à? Không về còn chờ tôi làm chi? Tôi có việc phải ra ngoài rồi."
" Vậy bây giờ em đang ở đâu?"
" Kệ tôi. Anh không phải lo."
"Này..."
Đang xem xiếc vui vẻ bỗng dưng lại bị phá đám, tôi không khỏi bực bội mà gập máy, gương mặt hết sức khó coi. Anh ta là cái gì mà cứ tỏ ra như thế với tôi, căn bản chúng tôi đâu có quan hệ huyết thống gì, mà nếu có thân thiết đi nữa cũng là ở bố mẹ tôi và bố mẹ anh ta, tôi tuyệt nhiên từ chối sự quan tâm này.
Cả hội thấy tôi bỗng dưng thay đổi sắc mặt, không khỏi lo lắng mà hỏi han.
" Này. Ai chọc giận mày à?". Hạ ngồi cạnh tôi liền nói.
" Tao điên mất mày ơi. Có một con ma nó cứ ám tao ấy."
" Dễ thương không mày?" Ân thích thú bỡn cợt tôi.
" Thôi dẹp đi. Cái mặt anh ta nhìn phát ớn."
"Có cần tụi này đuổi hộ mày không?" Sói Trắng hỏi tôi đầy thách thức.
" Thôi không được đâu. Lần này nếu anh ta mách bố mẹ tao bỏ học trốn đi chơi thì tao chết chắc."
" Vậy giờ mày định sao?"
" Chắc tao phải về bịt miệng anh ta cái đã, thật là mất hứng."
Tôi toan định đứng dậy bỏ về trước thì bỗng bị cánh tay Sói Trắng giữ chặt lại.
" Yên tâm, mày cứ dao anh ta cho tụi tao?"
Tôi hơi dật mình, lo sợ cái tính nóng nảy thích gây lộn của nó lại bùng phát, liền vội vàng đưa tay ngăn lại.
" Mày cấm dở mấy cái thứ võ đó ra nghe. Bố mẹ mà biết là tao được làm xôi liền đó."
" Hay để tao giúp mày, nhưng nếu thành công mày phải mời tụi tao một bữa hậu hĩnh ở Bằng Lăng nhé." Hạ cười đắc ý và hỏi tôi.
Tôi hơi phân vân, không phải vì nghi ngờ năng lực giết người bằng lưỡi của tụi này, nhưng đến một kẻ ngang ngược như tôi còn không thể khuất phục anh ta, liệu mọi việc có thành công không? Nhưng không thử sao biết, sức mạnh tập thể tuyệt đối có giá trị hơn mỗi cá nhân, nghĩ vậy tôi liền vui vẻ trả lời.
" Không thành vấn đề."
Chúng tôi ra khỏi rạp xiếc đúng năm giờ chiều, đang đứng loay hoay trước cửa thì Hạ liền đập mạnh vào vai tôi.
" Giờ mày muốn anh ta bẽ mặt hay nhẵn túi?'
"Cả hai đi mày ơi". Tôi trả lời đầy van xin.
Thực ra tôi thừa biết nhẵn túi với Trường Đông là một điều không thể, chẳng lẽ như anh ta lại có thể thiếu tiền? Nhưng ý kia thì thật sự không hề tồi, biết đâu bị tụi này làm cho bẽ mặt anh ta sẽ thôi không làm phiền tôi nữa? Nghĩ tới việc mỗi chiều chủ nhật lại được lang thang khắp phốghé cửa hiệu sách báo cũ chọn mua mấy quyển tiểu thuyết về nhâm nhi hay lân la vỉa hè tụ họp cùng tụi này thôi tôi đã thấy trong lòng vui sướng hết mức. Tự nghĩ lại không khỏi tự cười với chính mình.
Hơn mười phút sau, một chiếc xe taxi dừng ngay ở chỗ chúng tôi đang đứng. Trường Đông bước xuống, trên người anh ta là chiếc quần jean màu xanh bạc kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng buông thõng trông vô cùng lịch sự và bắt mắt, tuyệt đối không thể lẫn lộn trong bất cứ đám đông nào.
Anh ta bước về phía tôi, câu hỏi có phần lo lắng.
" Em gặp phải vấn đề gì vậy?"
Tôi đang đứng trân trân chưa biết phải nói thế nào thì Hạ liền hào hứng nhảy vào dành quyền được nói. Thấy trai đẹp như mèo thấy mỡ, đó là bản tính không bao giờ thay đổi của Hạ, mà trước mặt lúc này lại là một chàng trai tuyệt vời như anh ta, nó sẵng sàng quên luôn bao kế hoạch đã vạch ra cũng như cái chầu hậu hĩnh ở Bằng Lăng mà nó ước ao lúc trước. Hạ nhìn anh ta thật trìu mến kèm theo giọng nói hết sức dịu dàng.
" Anh là Trường Đông phải không? Em là Hạ, bạn của Mộc Đan. Rất vui được làm quen với anh."
Trường Đông chưa kịp hiểu ra vấn đề, nhưng trước sự chào đón nhiệt tình kia anh cũng vui vẻ nở một nụ cười đáp trả.
" Rất vui được làm quen các em."
Chúng tôi chỉ còn biết nhìn nhau lắc đầu đầy thất vọng, ván này không thể dao cho Hạ nữa, nghĩ thế Ân liền lên tiếng.
" Chúng tôi rất muốn mời anh cùng đi chơi, không biết anh có đồng ý không?"
Hình như hiểu được bản thân đã bị tôi lừa tới đây, anh ta quay sang nhìn tôi cười trách móc. Tôi hơi ngại nên nép vào người Sói Trắng để tránh cái nhìn góc cạnh đó. Anh ta vui vẻ đồng ý với Ân.
“Tất nhiên anh sẽ rất vui nếu được tham gia cùng các em”.
Cứ tưởng Trường Đông sẽ từ chối nhưng không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý nhanh như vậy, trong lòng tôi lại có đôi chút lo lắng và nghi hoặc, không biết sắp tới ai sẽ rơi vào bẫy của ai.
Vậy là ngay chiều hôm đó chúng tôi cùng bước lên chiếc xe taxi Trường Đông đã gọi sẵn, thay vì tìm tới một quán ăn vỉa hè như mọi khi thì hôm nay chỗ chúng tôi tới chính là một nhà hang khá nổi tiếng trong thành phố. Trừ Hạ đang ngồi mơ mộng bên cạnh tôi nhưng ánh mắt lại tập trung về phía anh ta thì bốn đứa còn lại chắc đang bàn tính đủ thứ chuyện để hạ gục tên kẻ thù không đội trời chung này của tôi. Nhưng có lẽ chúng không biết rằng việc làm khó Trường Đông về mặt kinh tế thực sự là một điều không đơn giản, mà tôi lại không muốn nói rõ với bọn chúng, vậy là chưa hiểu rõ về kẻ địch nhưng chúng đã vạch ra trận đánh phủ đầu đầy tự tin.
“Mộc Đan!” Hạ ghé miệng vào sát tai tôi,thì thầm.
“Sao mày?”
“Đây là người mày bảo có gương mặt trông đến phát ớn sao? Mày có bị mù không vậy?”
“Đừng nói mày bị anh ta bỏ bùa rồi nha?”
“Tao sẵn sàng được bỏ bùa vì anh ta đấy. Người thế này theo đuổi mà mày còn õng ẹo gì nữa?”
“Ai bảo anh ta theo đuổi tao?”
“Thế sao mày bảo anh ta là con ma ám mày?”
« Anh ta là người phụ đạo cho tao việc học ở nhà thôi. »
« Bố mẹ mày dao mày cho anh ta mà không sợ con gái mình bị người ta cướp mất à ? »
« Còn lâu tao mới để ý anh ta. Tao muốn tống cổ anh ta khỏi cuộc sống của tao còn chả được nữa là. »
« Nếu mày vứt thì tao nhặt, mất rồi đừng hối hận nha. »
« Mày vác anh ta đi hộ tao, không những không giận mà tao còn tặng quà mày nữa. »
« Mày nói rồi à nghe. Không được nuốt lời nghe chưa ? »
« Nhất định không nuốt lời. »
Tôi và Hạ bán hết rổ dưa của mình cũng là khi chiếc xe dừng ngay trước nhà hàng « Happy day » giữa trung tâm thành phố. Đây không phải là lần đầu tiên tôi tới đây, nhưng thực sự mà nói lúc này lương tâm tôi đang có phần day dứt, không ngờ mình lại muốn ép người như thế. Đồ ăn ở đây giá cả đắt gấp ba so với những nhà hàng khác trong thành phố, phần nữa hôm nay tụi bạn tôi chắc chắn sẽ ăn uống thả ga hơn bình thường, nhỡ đâu Trường Đông không có đủ tiền trả thì làm sao ? Nếu có vét sạch túi của cả năm đứa chúng tôi nữa cũng chắc gì ăn xong là có thể ra khỏi quán, nghĩ vậy tôi lại càng lo lắng hơn.
Chỗ chúng tôi ngồi là chiếc bàn tròn gần ngay cửa số nơi treo một cụm hoa phong lan tím đang nở rộ, nhìn ra bên ngoài là một khu vườn nhỏ nhân tạo vô cùng bắt mắt. Người phục vụ bước lại gần chúng tôi, mắt đảo qua xung quanh rồi dừng lại ngay trên khuôn mặt Trường Đông. Không biết vì anh ta quá điển trai hay vì năm đứa chúng tôi ăn mặc không phù hợp để vào những chỗ như thế này nên bị chị ta phớt lờ như thế, nhưng rõ ràng cách thể hiện đó thật không khiến người ta phải bực mình, mà hình như lúc này người duy nhất bực mình lại là tôi. Chị ta trao tờ menu vào tay anh ta, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười thật tươi, giọng nói lại nhẹ nhàng hết mức.
« Xin mời anh chọn món. »
Trường Đông khẽ lướt qua tờ menu một lượt rồi đẩy chúng về trước mặt chúng tôi và nói.
« Mấy em gọi món đi. »
Sói Trắng nhanh nhẹn chộp lấy tờ menu, khuôn miệng há hốc với cặp mắc sửng sốt thật khiến mọi người xung quanh phải ngượng ngùng. Ở đây toàn những món lạ trên trời vậy nên giá cả của chúng cũng không thể nào dưới đất, hôm nay lại gặp phải tụi chuột quen gặm vỉa hè thì tờ menu này chẳng khác gì tiếng sét của thiên lôi. Tôi hơi bối rối liền đưa tay lay nhẹ vào người Sói Trắng mà thì thầm.
« Ăn gì thì mau gọi đi. »
Tờ menu lần lượt qua tay từng người rồi cuối cùng trở về tay chị nhân viên phục vụ. Mấy đứa bạn của tôi thật là biết tận dụng của chùa quá mức, những món chúng gọi toàn thuộc hạng đắt nhất ở đây, đến tôi xem qua cũng không khỏi xót ruột. Ván này mà không kham nổi thì Trường Đông coi như quá bẽ mặt rồi, dù có day dứt lương tâm nhưng vì một tương lai tươi sáng tự do đang chào đón nên tôi cũng hùa theo lũ bạn của mình. Trong hai mươi phút ngồi chờ phục vụ mang thức ăn ra, cả năm đứa chúng tôi và anh ta đều vui vẻ chuyện trò ríu rít. Hôm nay chỉ mình Hạ khác xa với phong cách ban đầu, nó tỏ vẻ dịu dàng và nữ tính ra mặt mà cũng chẳng thèm đếm xỉa tới ánh mắt nhìn đầy kinh ngạc của chúng tôi.
« Trường Đông à, em nghe nói anh là thầy giáo đặc biệt của con nhỏ này phải không ? » Hạ vửa nói vừa chỉ tay về phía tôi, bất chợt tôi thấy hơi ngại ngùng.
Thầy giáo thì đúng rồi, giúp mình học không gọi là thầy giáo thì còn là gì nữa ? Nhưng có nhất thiết nó phải dùng hai chữ « đặc biệt » hay không ? Tôi thèm vào mà xem anh ta là người đăc đặc biệt, tôi cũng chẳng thiết dính lứu gì với anh ta hết. Nghĩ như vậy nhưng tôi lại im lặng như chẳng nghe thấy gì.
« Anh không ngờ Mộc Đan lại kể về anh với bọn em như vậy. » Trường Đông đáp lời, vẫn là cái nụ cười mà tôi ghét nhất.
« Anh mơ đi. Tôi thèm vào mà nói chuyện về anh. » Tôi hơi bực mình trước câu nói của anh ta liền mạnh mẽ phản kháng.
« Con nhỏ này thật là. Ai thèm nói với mày mà mày cứ nhộng cả lên thế ? » Hạ dùng sức đánh mạnh vào vai tôi rồi quát lên. Tôi tủi thân vì nó biết bao, cuối cùng cũng hiểu được bốn từ « Trọng sắc khinh bạn » là như thế nào. Cứ chờ mà xem, lúc lên lớp tôi sẽ xử nó một trận không nương tay.
Những câu chuyện vui vẻ ngay sau đó hầu như không có sự góp mặt của tôi nữa, thật không ngờ chỉ một lúc mà ngay cả Sói Trắng trước mặt anh ta cũng nói cười rôm rả như quên hết mục đích chúng tôi tới đây làm gì. Tôi nhận ra một điều này, nếu không có mặt của Trường Đông tôi địch thị là một ngôi sao tỏa sáng, nhưng nếu nơi nào có mặt anh ta thì ánh sáng của tôi lại bị dập tắt đi với sắc màu đen ngỏm. Nói tóm lại là thế này, chỉ cần có anh ta thì cả thế giới sẵn sàng bỏ mặc tôi. Cũng giống như bữa ăn hôm nay, tụi bạn thân thiết kia đã bỏ lại tôi đang ngồi tự kỉ ở đó mà không nói gì để cười cợt với một kẻ dở người như Trường Đông, thật la độc ác.
Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng những gì chúng tôi mong chờ nhất vào tối hôm nay cũng đã tới. Phục vụ lần lượt mang thức ăn ra trước mặt chúng tôi, như có hẹn mà cả đám cùng nhau nuốt nước bọt thành tiếng, còn anh ta lại vô cùng vui vẻ nhìn cái thói ham ăn đáng trách của của chúng tôi.
Từ trước tới nay tôi rất thích ăn gà chiên bơ, mà phải nói đầu bếp ở đây thực hiện món này quá chuẩn. Nhìn nguyên một con gà vàng ươm thơm lừng trên đĩa mà tôi không kịp xuýt xoa, nước miếng trong miệng cứ tuôn trào ừng ực.
« Gà yêu…em hãy về đội của chị. Oyear ! » Tôi bất chợt quên hết ngoại cảnh xung quanh mà hét lên sung sướng như mỗi lần được ba mẹ dẫn đi ăn tiệc bên ngoài, cũng vì miếng ăn mà bán rẻ sĩ diện của mình. Lời tôi vừa dứt thì tất cả mọi người đều dương tròn đôi mắt nhìn về tôi, chắc ai cũng nghĩ con nhỏ này dược ăn ngon mà tẩu hỏa nhập ma chẳng hạn, hoặc có thể là khổ lắm giờ sướng không quen. Năm đứa chúng tôi hết sức tập trung vào phần ăn của mình mà chẳng còn ngó ngàng gì tới Trường Đông nữa. Anh ta không phải người tham ăn như chúng tôi, anh ta cũng không còn ở cái tuổi vì miếng ăn mà bất chấp mọi cái nhìn bên cạnh, chỉ biết là khi chúng tôi đã sắp hoàn thành công việc của mình thì đĩa mì trước mặt anh mới hao đi phần nửa, là anh cảm thấy không ngon hay thay vì tập trung vào ăn mà anh ta đang để ý thứ gì.
Bữa ăn hôm đó kết thúc, Trường Đông không đưa hóa đơn cho chúng tôi xem mà tự thanh toán qua thẻ của mình. Ăn thì xong rồi mà mục đích vẫn chưa thể nào đạt được, vậy coi như kế hoạch khiến anh ta nhẵn túi đã không thành. Lúc đang đứng ở hành lang chờ anh ta thanh toán cùng tụi bạn của mình, tôi liền buồn rầu thúc dục chúng nó.
« Giờ tụi mày mau nghĩ ra tiếp theo phải làm gì để anh ta bẽ mặt mà tránh tao luôn đi. »
« Mày thật là mù rồi, người như anh ấy mà mày còn muốn đuổi sao ? » Vẫn là cái giọng của Hạ không khỏi khiến tôi bực mình.
« Tao và anh ta không phải như bọn mày nghĩ đâu. Tuyệt đối không phải. »
« Mày suy nghĩ coi, nếu anh ta thực sự không thích mày tại sao lại đối xử tốt với mày như thế ? » Đến Ân cũng bắt đầu bị bỏ bùa với anh ta thì phải, cứ mỗi lời nó nói ra lúc này không còn giống với ban đầu nữa.
« Mày nói gì thế. Không thể đâu. Anh ta từng nói tao không phải là gu của anh ta mà. » Tôi vội vàng giải thích.
« Mày nghĩ mẫu dạ xoa như mày thì có thể là gu của ai ? » Nam cười nhăn nhở chế nhạo câu nói của tôi.
« Đúng vậy. Tao cũng nghĩ anh ta để ý mày đó. Là đàn ông với nhau nên tao biết. » Sói Trắng cười đắc ý cùng phụ họa với Nam.
Bị lũ bạn thân bỡn cợt không thương tiếc, tôi không khỏi bực mình mà hét lên.
« Mày mơ đấy à ? Mày mà là đàn ông sao? Tao chẳng cần là gu của ai nhé ! Còn anh ta á ? Tao không thèm quan tâm. Dù anh ta có để ý tao thì tao cũng tuyệt đối từ chối. Nếu anh ta giám nói thích tao thì tao tuyệt đối sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt. Tao mà có tình cảm với anh ta thì chắc chắn đầu tao là đầu heo rồi. Hôm nay tao không muốn đi chơi nữa, tự dưng bị tụi mày làm mất hứng rồi. »
Có lẽ đây là lần đầu tiên tụi bạn thấy tôi nổi giận thật sự, mà tôi cũng không hiểu nổi lúc ấy tôi đã nổi giận vì cái gì ? Có phải tụi tôi không thường dìm hạng nhau không thương tiếc đâu, mà rõ ràng nói anh ta thích tôi không thể là hạ thấp danh dự của tôi được (tôi nghĩ là hạ thấp anh ta thì đúng hơn),vậy mà tôi cứ nổi nóng cả lên, chưa kịp để cả lũ bạn kia chuộc tội đã vội bỏ ra bên ngoài. Giây phút đó tôi đã không biết một điều rằng, thực ra đó không phải là vì tôi ghét Trường Đông, nhưng bản thân tôi cũng không giám chắc là tình cảm gì khác, chỉ là tôi thực sự không giám chấp nhận sự thay đổi quá lớn này. Lời nói hôm đó tôi thốt ra tuy không thật lòng, nhưng mãi cho tới sau này cả tôi và Trường Đông mới nhận ra rằng chính nó đã khiến chúng tôi không thể ở bên nhau.
/25
|