- Lão Trần là một người rất có cá tính, năm đó cũng bởi vì tính ông ấy ngay thẳng, nóng nảy nên cũng phải chịu không ít thiệt thòi.
Lão Thái gia cảm thán nói. Tuy rằng năm đó hai người không ở chung một đơn vị, hơn nữa, sau khi dựng nước xong, Hàn lão thái gia chủ yếu công tác ở lĩnh vực kiến thiết kinh tế còn Trần lão thì vẫn luôn hoạt động ở trong quân đội, thế nhưng Lão thái gia vẫn tương đối thấu hiểu con người của Trần lão, quan hệ giữa hai người cũng không có tệ, ít nhất thì cũng chưa từng nảy sinh xung đột bao giờ.
Hiện tại, Trần lão lại rất yêu thích Hàn Đông khiến Hàn lão thái gia cũng cảm thấy vui mừng.
Ít nhất, Hàn Đông có thể khiến cho Trần lão thưởng thức, căn bản vẫn là dựa vào năng lực và sức hấp dẫn của bản thân hắn, hơn nữa, chuyện này đối với sự phát triển sau này của hắn cũng rất có lợi.
- Xử lý tốt mối quan hệ cùng với thế hệ trước là chuyện rất quan trọng đối với việc đi lên sau này của cháu.
Lão thái gia vui mừng nói.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cháu sẽ cố gắng làm thật tốt.
Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông liền đến văn phòng của Chủ nhiệm Mạnh Xuân Đức, báo cáo lại tình hình đi điều tra nghiên cứu các tỉnh Tây Xuyên, Giang Bắc và Vân Điền, đồng thời cũng nhắc tới những vấn đề đã điều tra ra được, và từ đó đưa ra những đề nghị giải quyết tương ứng.
- Ừ, Hàn Đông, kết quả điều tra nghiên cứu lần này của cậu đúng là có thu hoạch rất lớn, những sáng kiến cậu đưa ra giúp giải quyết vấn đề nông dân và công nhân hồi hương gây dựng sự nghiệp ở huyện Phú Nghĩa quả thực rất tốt, rất có ý nghĩa tham khảo đối với việc mở rộng Tây Bộ. Như vậy đi, cậu về xem xét thảo luận lại cho kỹ rồi đưa ra một vài chính sách giúp xúc tiến những công tác này đi.
Mạnh Xuân Đức vừa nói vừa không ngừng di chuyển chiếc bút nhỏ đang cầm trong tay.
Đây là thói quen của ông ta, dường như đây là cách để ông ta bắt nhịp cho lời nói của mình.
Hàn Đông và Mạnh Xuân Đức trao đổi với nhau được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì trở về văn phòng. Hắn liền gọi Vụ trưởng vụ cải cách Tào Vĩnh Hi và Vụ trưởng vụ công nghiệp đến, nói lại cho bọn họ biết những nội dung hắn vừa mới trao đổi xong cùng Mạnh Xuân Đức, bảo bọn họ mau chóng làm ra phương án rồi tiến hành thảo luận.
Tào Vĩnh Hi cùng Phùng Thụy Bách ghi nhớ kỹ lại những gì Hàn Đông nói, sau đó tiếp tục thảo luận thêm một vài vấn đề chi tiết với Hàn Đông nữa rồi mới xin phép ra về.
Lần này, Hàn Đông xuống tỉnh giám sát kiểm tra đã mất chừng khoảng nửa tháng thời gian, hiện tại, số văn kiện tồn động đã chồng chất một đống lớn. Tuy nhiên, nội dung của những văn kiện này Phó trưởng ban thư ký đã báo cáo lại với Hàn Đông, thậm chí, có một số việc, Mạnh Xuân Đức còn trực tiếp trao đổi với hắn qua điện thoại, cho nên, hiện tại, đối mặt với chúng, Hàn Đông cũng không cảm thấy có cái gì áp lực cả, chỉ cần đọc qua lại rồi ký tên hoặc cho ý kiến là được.
Còn về phần tư liệu báo cáo điều tra ở tỉnh Giang Bắc kia, Hàn Đông đã bảo Hứa Song đưa đến Ủy ban kỷ luật Trung ương rồi, việc sau đó Ủy ban kỷ luật Trung ương xử lý như thế nào, Hàn Đông cũng không quan tâm nhiều lắm.
Một tuần nhanh chóng qua đi, các Phó Chủ nhiệm ra ngoài hoạt động điều tra nghiên cứu trên cơ bản đã kết thúc, tất cả đều quay trở về Bắc Kinh.
Ngày thứ năm, Mạnh Xuân Đức sẽ mở cuộc họp gặp mặt tất cả mọi người, nghe mọi người thông báo lại tình huống điều tra nghiên cứu lần này, sau đó, để mọi người cùng nhau thảo luận và đưa ra một vài ý kiến nhất trí, còn những vấn đề khác phức tạp hơn thì sẽ để bàn bạc và thảo luận thêm sau.
Khi trở lại văn phòng, Hứa Song liền vào báo cáo rằng Hoàng Kiến Quân đến đây, Hàn Đông liền khẩn trương đến trước cửa hoan nghênh.
Hoàng Kiến Quân cười nói:
- Chủ nhiệm Hàn, không quấy rầy công tác của cậu chứ?
Hàn Đông cười nói:
- Có gì quấy rầy đâu, Chủ nhiệm Kiến Quân quá khách khí rồi.
Hai người ngồi xuống sô pha, Hứa Song sau khi rót trà xong liền nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Hoàng Kiến Quân nói:
- Chủ nhiệm Hàn, chuyến đi lần này tới mấy tỉnh Tây Bắc của tôi quả thực đem tới rất nhiều cảm xúc, đặc biệt là vùng nông thôn ở địa khu Tây Bắc, cuộc sống của nhân dân quả thực quá kém, lúc tôi tới thăm, có những nhà mà cả nhà chỉ có một bộ quần áo lành lặn, bình thường trong nhà nếu có người đi ra ngoài, thì những người khác ở nhà phải mặc quần áo rách chẳng khác lấy gì ăn mày, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, thì tôi cũng không thể tưởng tượng được là bây giờ vẫn có tồn tại những tình huống như vậy. Tôi thấy, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh hơn nữa mức độ phát triển ở các vùng nông thôn, từ đó nhanh chóng cải thiện mức sống của người dân…
Hàn Đông gật đầu. Hoàng Kiến Quân nhiều lần nhắc với hắn chuyện nâng cao mức độ phát triển ở nông thôn, phỏng chừng một mặt là muốn làm ra thành tích, mặt khác cũng là muốn thông qua phương thức này làm tốt quan hệ với Hàn Đông. Dù sao trong chuyện này hai người cũng có cùng quan điểm cho nên ngồi nói chuyện một lúc là liền có thể tìm ra được tiếng nói chung.
Hàn Đông đương nhiên cũng mong muốn làm tốt quan hệ với ông ta. Dù sao thì hai người cũng là đồng sự với nhau, mà Hoàng Kiến Quân còn là cán bộ thực quyền cấp Thứ trưởng, tuổi tác cũng không phải là quá lớn, tiền đồ tương lai chắc chắn cũng không tệ. Bất kể ông ta đang đứng ở trận doanh bên nào, có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với ông ta cũng là một chuyện tốt.
Có thể nhìn ra được, lần này Hoàng Kiến Quân xuống dưới cơ sở giám sát điều tra quả thực là có rất nhiều cảm xúc, đối với rất nhiều vấn đề cũng có kiến giải riêng.
Hàn Đông giao lưu, nói chuyện với ông ta xong, đến cuối cùng Hoàng Kiến Quân vô cùng vui vẻ rời đi.
Khoảng bốn giờ, di động của Hàn Đông liền đổ chuông, hắn lấy ra thì thấy là do Lam Nguyên Ninh gọi tới.
- Chủ nhiệm Hàn, ngài khỏe chứ, tôi là Lam Nguyên Ninh đây. Bây giờ tôi đang ở Bắc Kinh, không biết buổi tối ngài có rảnh không, tôi muốn mời ngài ăn cơm…
Lam Nguyên Ninh nói một cách khách khí trong điện thoại.
Lam Nguyên Ninh vừa được đề bạt làm Bí thư Thành ủy Thành phố Vinh Châu. Anh ta sở dĩ có thể thuận lợi tiến lên được một bước như vậy, cũng có quan hệ rất lớn tới lần xuống tỉnh Tây Xuyên công tác này của Hàn Đông.
Lần này Lam Nguyên Ninh tới Bắc Kinh, một mặt là tới làm việc, nhưng mặt khác quan trọng hơn đó là muốn tới gặp Hàn Đông, nếu không thì việc lần này anh ta cũng không phải đích thân đi tới.
Lần này Hàn Đông giúp anh ta, anh ta cảm thấy mình nhất định phải tới cảm ơn một phen, mặt khác, cũng mượn cơ hội này để làm tốt quan hệ với Hàn Đông.
Lam Nguyên Ninh hiện giờ đã là Bí thư Thành Ủy của một Thành phố cấp 3, vì vậy anh ta cảm thấy mình đã có đủ tư cách trở thành một thành viên của hệ thống thế lực nhà họ Hàn, chỉ cần được Hàn Đông tán thành, như vậy anh ta đi theo hắn, tương lai nhất định sẽ còn có thể tiến xa hơn nữa.
Hàn Đông cũng hiểu được ý của Lam Nguyên Ninh, do vậy cười nói:
- Được, buổi tối sắp xếp ở đâu?
Đối với những đồng chí từ cơ sở tới đây, Hàn Đông vẫn luôn tỏ ra khá khách khí, huống chi Lam Nguyên Ninh này còn có quan hệ không tồi với hắn.
Nghe Hàn Đông nhận lời, Lam Nguyên Ninh cảm thấy vô cùng kích động và hung phấn, nói:
- Ngay tại phòng Cẩm Tú của Bát Đại Sơn Trang thôi, tôi sẽ ở ngay đây đợi ngài tới.
- Được. Cứ như vậy đi.
Hàn Đông nói.
Vừa mới dứt điện thoại xong thì điện thoại của Hàn Đông lại vang lên lần nữa.
Hàn Đông không khỏi cười khổ một cái, rồi tiếp tục nhận điện thoại.
- Xin chào, xin hỏi, có phải là Hàn Đông, Chủ nhiệm Hàn không?
Trong điện thoại truyền tới một thanh âm trầm ổn, tràn đầy uy nghiêm.
- Tôi là Hoàng Minh Đức ở Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Nghe thấy tên này, Hàn Đông liền lập tức đứng lên, khách khí nói:
- Chủ nhiệm Hoàng, xin chào ngài, xin hỏi, ngài có gì chỉ bảo?
Hoàng Minh Đức là Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương, mặc dù xếp hạng dưới chót thế nhưng lại tạo được thanh danh rất lớn ở Ủy ban kỷ luật, rất nhiều người đối với ông ta vừa kính, vừa sợ, đặc biệt là những kẻ trong lòng có quỷ, vừa nghe thấy tên ông ta liền không nhịn được run rẩy.
Hoàng Minh Đức khẽ mỉm cười nói:
- Là như thế này, những tài liệu cậu cho chuyển tới đây tôi đã xem qua rồi, sau khi báo cáo với Chủ nhiệm Vương, Chủ nhiệm Vương vô cùng coi trọng và chỉ thị phải nhanh chóng điều tra. Tuy nhiên, trong chuyện này còn có chút vấn đề, tôi hy vọng có thể mời cậu qua đây thẩm tra, đối chiếu lại một vài tình huống liên quan. Như vậy đi, sáng mai cậu có rảnh không, nếu có thì đến văn phòng của tôi ngồi một chút.
Hàn Đông nói:
- Vâng, chín giờ rưỡi sáng mai tôi sẽ đi qua.
Đối với chuyện này, hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Hắn tin rằng sau khi chuyển giao tài liệu qua, Ủy ban kỷ luật Trung ương sẽ không thể nào bỏ qua cả.
Tuy nhiên, có một điều mà Hàn Đông không ngờ tới đó là ngay cả Vương Kiện cũng biết chuyện này, hơn nữa lại còn vô cùng coi trọng. Chỉ có điều, không biết là mục đích ông ta tham gia chuyện này là gì đây?
Lão Thái gia cảm thán nói. Tuy rằng năm đó hai người không ở chung một đơn vị, hơn nữa, sau khi dựng nước xong, Hàn lão thái gia chủ yếu công tác ở lĩnh vực kiến thiết kinh tế còn Trần lão thì vẫn luôn hoạt động ở trong quân đội, thế nhưng Lão thái gia vẫn tương đối thấu hiểu con người của Trần lão, quan hệ giữa hai người cũng không có tệ, ít nhất thì cũng chưa từng nảy sinh xung đột bao giờ.
Hiện tại, Trần lão lại rất yêu thích Hàn Đông khiến Hàn lão thái gia cũng cảm thấy vui mừng.
Ít nhất, Hàn Đông có thể khiến cho Trần lão thưởng thức, căn bản vẫn là dựa vào năng lực và sức hấp dẫn của bản thân hắn, hơn nữa, chuyện này đối với sự phát triển sau này của hắn cũng rất có lợi.
- Xử lý tốt mối quan hệ cùng với thế hệ trước là chuyện rất quan trọng đối với việc đi lên sau này của cháu.
Lão thái gia vui mừng nói.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cháu sẽ cố gắng làm thật tốt.
Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông liền đến văn phòng của Chủ nhiệm Mạnh Xuân Đức, báo cáo lại tình hình đi điều tra nghiên cứu các tỉnh Tây Xuyên, Giang Bắc và Vân Điền, đồng thời cũng nhắc tới những vấn đề đã điều tra ra được, và từ đó đưa ra những đề nghị giải quyết tương ứng.
- Ừ, Hàn Đông, kết quả điều tra nghiên cứu lần này của cậu đúng là có thu hoạch rất lớn, những sáng kiến cậu đưa ra giúp giải quyết vấn đề nông dân và công nhân hồi hương gây dựng sự nghiệp ở huyện Phú Nghĩa quả thực rất tốt, rất có ý nghĩa tham khảo đối với việc mở rộng Tây Bộ. Như vậy đi, cậu về xem xét thảo luận lại cho kỹ rồi đưa ra một vài chính sách giúp xúc tiến những công tác này đi.
Mạnh Xuân Đức vừa nói vừa không ngừng di chuyển chiếc bút nhỏ đang cầm trong tay.
Đây là thói quen của ông ta, dường như đây là cách để ông ta bắt nhịp cho lời nói của mình.
Hàn Đông và Mạnh Xuân Đức trao đổi với nhau được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì trở về văn phòng. Hắn liền gọi Vụ trưởng vụ cải cách Tào Vĩnh Hi và Vụ trưởng vụ công nghiệp đến, nói lại cho bọn họ biết những nội dung hắn vừa mới trao đổi xong cùng Mạnh Xuân Đức, bảo bọn họ mau chóng làm ra phương án rồi tiến hành thảo luận.
Tào Vĩnh Hi cùng Phùng Thụy Bách ghi nhớ kỹ lại những gì Hàn Đông nói, sau đó tiếp tục thảo luận thêm một vài vấn đề chi tiết với Hàn Đông nữa rồi mới xin phép ra về.
Lần này, Hàn Đông xuống tỉnh giám sát kiểm tra đã mất chừng khoảng nửa tháng thời gian, hiện tại, số văn kiện tồn động đã chồng chất một đống lớn. Tuy nhiên, nội dung của những văn kiện này Phó trưởng ban thư ký đã báo cáo lại với Hàn Đông, thậm chí, có một số việc, Mạnh Xuân Đức còn trực tiếp trao đổi với hắn qua điện thoại, cho nên, hiện tại, đối mặt với chúng, Hàn Đông cũng không cảm thấy có cái gì áp lực cả, chỉ cần đọc qua lại rồi ký tên hoặc cho ý kiến là được.
Còn về phần tư liệu báo cáo điều tra ở tỉnh Giang Bắc kia, Hàn Đông đã bảo Hứa Song đưa đến Ủy ban kỷ luật Trung ương rồi, việc sau đó Ủy ban kỷ luật Trung ương xử lý như thế nào, Hàn Đông cũng không quan tâm nhiều lắm.
Một tuần nhanh chóng qua đi, các Phó Chủ nhiệm ra ngoài hoạt động điều tra nghiên cứu trên cơ bản đã kết thúc, tất cả đều quay trở về Bắc Kinh.
Ngày thứ năm, Mạnh Xuân Đức sẽ mở cuộc họp gặp mặt tất cả mọi người, nghe mọi người thông báo lại tình huống điều tra nghiên cứu lần này, sau đó, để mọi người cùng nhau thảo luận và đưa ra một vài ý kiến nhất trí, còn những vấn đề khác phức tạp hơn thì sẽ để bàn bạc và thảo luận thêm sau.
Khi trở lại văn phòng, Hứa Song liền vào báo cáo rằng Hoàng Kiến Quân đến đây, Hàn Đông liền khẩn trương đến trước cửa hoan nghênh.
Hoàng Kiến Quân cười nói:
- Chủ nhiệm Hàn, không quấy rầy công tác của cậu chứ?
Hàn Đông cười nói:
- Có gì quấy rầy đâu, Chủ nhiệm Kiến Quân quá khách khí rồi.
Hai người ngồi xuống sô pha, Hứa Song sau khi rót trà xong liền nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Hoàng Kiến Quân nói:
- Chủ nhiệm Hàn, chuyến đi lần này tới mấy tỉnh Tây Bắc của tôi quả thực đem tới rất nhiều cảm xúc, đặc biệt là vùng nông thôn ở địa khu Tây Bắc, cuộc sống của nhân dân quả thực quá kém, lúc tôi tới thăm, có những nhà mà cả nhà chỉ có một bộ quần áo lành lặn, bình thường trong nhà nếu có người đi ra ngoài, thì những người khác ở nhà phải mặc quần áo rách chẳng khác lấy gì ăn mày, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, thì tôi cũng không thể tưởng tượng được là bây giờ vẫn có tồn tại những tình huống như vậy. Tôi thấy, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh hơn nữa mức độ phát triển ở các vùng nông thôn, từ đó nhanh chóng cải thiện mức sống của người dân…
Hàn Đông gật đầu. Hoàng Kiến Quân nhiều lần nhắc với hắn chuyện nâng cao mức độ phát triển ở nông thôn, phỏng chừng một mặt là muốn làm ra thành tích, mặt khác cũng là muốn thông qua phương thức này làm tốt quan hệ với Hàn Đông. Dù sao trong chuyện này hai người cũng có cùng quan điểm cho nên ngồi nói chuyện một lúc là liền có thể tìm ra được tiếng nói chung.
Hàn Đông đương nhiên cũng mong muốn làm tốt quan hệ với ông ta. Dù sao thì hai người cũng là đồng sự với nhau, mà Hoàng Kiến Quân còn là cán bộ thực quyền cấp Thứ trưởng, tuổi tác cũng không phải là quá lớn, tiền đồ tương lai chắc chắn cũng không tệ. Bất kể ông ta đang đứng ở trận doanh bên nào, có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với ông ta cũng là một chuyện tốt.
Có thể nhìn ra được, lần này Hoàng Kiến Quân xuống dưới cơ sở giám sát điều tra quả thực là có rất nhiều cảm xúc, đối với rất nhiều vấn đề cũng có kiến giải riêng.
Hàn Đông giao lưu, nói chuyện với ông ta xong, đến cuối cùng Hoàng Kiến Quân vô cùng vui vẻ rời đi.
Khoảng bốn giờ, di động của Hàn Đông liền đổ chuông, hắn lấy ra thì thấy là do Lam Nguyên Ninh gọi tới.
- Chủ nhiệm Hàn, ngài khỏe chứ, tôi là Lam Nguyên Ninh đây. Bây giờ tôi đang ở Bắc Kinh, không biết buổi tối ngài có rảnh không, tôi muốn mời ngài ăn cơm…
Lam Nguyên Ninh nói một cách khách khí trong điện thoại.
Lam Nguyên Ninh vừa được đề bạt làm Bí thư Thành ủy Thành phố Vinh Châu. Anh ta sở dĩ có thể thuận lợi tiến lên được một bước như vậy, cũng có quan hệ rất lớn tới lần xuống tỉnh Tây Xuyên công tác này của Hàn Đông.
Lần này Lam Nguyên Ninh tới Bắc Kinh, một mặt là tới làm việc, nhưng mặt khác quan trọng hơn đó là muốn tới gặp Hàn Đông, nếu không thì việc lần này anh ta cũng không phải đích thân đi tới.
Lần này Hàn Đông giúp anh ta, anh ta cảm thấy mình nhất định phải tới cảm ơn một phen, mặt khác, cũng mượn cơ hội này để làm tốt quan hệ với Hàn Đông.
Lam Nguyên Ninh hiện giờ đã là Bí thư Thành Ủy của một Thành phố cấp 3, vì vậy anh ta cảm thấy mình đã có đủ tư cách trở thành một thành viên của hệ thống thế lực nhà họ Hàn, chỉ cần được Hàn Đông tán thành, như vậy anh ta đi theo hắn, tương lai nhất định sẽ còn có thể tiến xa hơn nữa.
Hàn Đông cũng hiểu được ý của Lam Nguyên Ninh, do vậy cười nói:
- Được, buổi tối sắp xếp ở đâu?
Đối với những đồng chí từ cơ sở tới đây, Hàn Đông vẫn luôn tỏ ra khá khách khí, huống chi Lam Nguyên Ninh này còn có quan hệ không tồi với hắn.
Nghe Hàn Đông nhận lời, Lam Nguyên Ninh cảm thấy vô cùng kích động và hung phấn, nói:
- Ngay tại phòng Cẩm Tú của Bát Đại Sơn Trang thôi, tôi sẽ ở ngay đây đợi ngài tới.
- Được. Cứ như vậy đi.
Hàn Đông nói.
Vừa mới dứt điện thoại xong thì điện thoại của Hàn Đông lại vang lên lần nữa.
Hàn Đông không khỏi cười khổ một cái, rồi tiếp tục nhận điện thoại.
- Xin chào, xin hỏi, có phải là Hàn Đông, Chủ nhiệm Hàn không?
Trong điện thoại truyền tới một thanh âm trầm ổn, tràn đầy uy nghiêm.
- Tôi là Hoàng Minh Đức ở Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Nghe thấy tên này, Hàn Đông liền lập tức đứng lên, khách khí nói:
- Chủ nhiệm Hoàng, xin chào ngài, xin hỏi, ngài có gì chỉ bảo?
Hoàng Minh Đức là Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương, mặc dù xếp hạng dưới chót thế nhưng lại tạo được thanh danh rất lớn ở Ủy ban kỷ luật, rất nhiều người đối với ông ta vừa kính, vừa sợ, đặc biệt là những kẻ trong lòng có quỷ, vừa nghe thấy tên ông ta liền không nhịn được run rẩy.
Hoàng Minh Đức khẽ mỉm cười nói:
- Là như thế này, những tài liệu cậu cho chuyển tới đây tôi đã xem qua rồi, sau khi báo cáo với Chủ nhiệm Vương, Chủ nhiệm Vương vô cùng coi trọng và chỉ thị phải nhanh chóng điều tra. Tuy nhiên, trong chuyện này còn có chút vấn đề, tôi hy vọng có thể mời cậu qua đây thẩm tra, đối chiếu lại một vài tình huống liên quan. Như vậy đi, sáng mai cậu có rảnh không, nếu có thì đến văn phòng của tôi ngồi một chút.
Hàn Đông nói:
- Vâng, chín giờ rưỡi sáng mai tôi sẽ đi qua.
Đối với chuyện này, hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Hắn tin rằng sau khi chuyển giao tài liệu qua, Ủy ban kỷ luật Trung ương sẽ không thể nào bỏ qua cả.
Tuy nhiên, có một điều mà Hàn Đông không ngờ tới đó là ngay cả Vương Kiện cũng biết chuyện này, hơn nữa lại còn vô cùng coi trọng. Chỉ có điều, không biết là mục đích ông ta tham gia chuyện này là gì đây?
/1284
|