- Haha, sắp xếp của tôi thế nào?
Hàn Mạn Lương cười ha hả, hỏi.
Hàn Đông cười cười, nhìn Bạch Vũ Giai đang yên lặng ngồi một bên, mặt cô đỏ ửng lên.
Đối với sắp xếp của Hàn Mạn Lương, Hàn Đông cũng không có gì để nói. Nhưng trong lòng hắn, vẫn không muốn người khác can thiệp vào đời sống tình cảm của mình, cho dù anh ta là người thân của mình cũng không được.
Hàn Mạn Lương lại cười, nói:
- - Về sau chuyện của hai người tôi cũng không muốn quản nữa, lại phải lo lắng.
Trong lòng người này vẫn hiểu rõ, Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói:
- - Anh cả ngày lo lắng còn chưa đủ sao?
Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói:
- - Không có cách nào, tôi là số khổ mà. Đúng rồi, gần đây tôi với Lộ Lợi Dương đi lại khá gần gũi, anh ta nói khi nào cậu quay về, bảo tôi liên hệ với anh ta, thế nào?
Hàn Đông nói:
- - Để em gọi điện cho anh ta, chiều nay ngồi một chút, buổi tối em lại có việc khác rồi.
- - Không cùng ăn cơm sao?
Hàn Mạn Lương hỏi, vẻ mặt cười xấu xa:
- - Có một số người e lại thất vọng rồi.
Hàn Đông nói:
- - Việc ăn cơm, lát nữa rồi nói sau.
Sau đó Hàn Đông gọi điện thoại cho Lộ Lợi Dương, nói:
- - Anh Lộ, tôi ở Câu lạc bộ Quên Sầu, anh có bận không? Có thời gian qua đây ngồi một lát.
Lộ Lợi Dương cười, nói:
- - Hàn Đông cậu về rồi à, tôi bận thế nào cũng phải qua một lát, cậu đợi một chút, tôi sẽ nhanh chóng tới nơi.
Đối với việc Hàn Đông có thể chủ động gọi điện thoại liên hệ với mình, Lộ Lợi Dương vô cùng vui mừng.
Anh ta chủ động kết giao với Hàn Đông, cũng là có ý tứ đầu tư lâu dài. Thời gian gần đây, anh ta ở trong nhà, cũng nhiều lần nghe thấy ông nội trước mặt anh ta nói chuyện về Hàn Đông, biết người này đã gây được sự chú ý của một số lãnh đạo cấp cao, chỉ cần vững bước phát triển, tương lai chắc chắn sẽ chiếm được vị trí quan trọng trong chính đàn Trung Hoa.
“Đầu tư tình bạn, đó mới là đầu tư có lời nhất, triển vọng phát triển của Hàn Đông tốt như vậy, không sớm động thủ, lẽ nào đợi đến khi Hàn Đông thăng quan vùn vụt mới ra tay sao? Huống hồ, bây giờ Hàn Đông đã phát triển đến mức có tiếng tăm rồi, người bình thường cho dù muốn kết giao với hắn cũng không dễ dàng như vậy. Trong thành Yến Kinh có nhiều người như vậy, có mấy người có thể lọt vào mắt của Hàn Đông?”
Đối với quyết sách lúc đầu của mình, trong lòng Lộ Lợi Dương vẫn rất đắc ý. Ban đầu kế hoạch của anh ta là, trước tiên chỉ nói chuyện tình cảm, không nói chuyện khác, dù sao trong tình hình bình thường, mình cũng có thể làm được việc, bây giờ quan trọng nhất là xem trong tương lai Hàn Đông có thể mang lại lợi ích gì, mà không phải là một ít lợi ích nho nhỏ trước mắt.
Nếu Hàn Đông biết suy nghĩ cụ thể của Lộ Lợi Dương. Cũng không thể không cảm thán vị thương nhân khôn khéo này.
Sau đó, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Lữ Nhạc.
- - Alô, Hàn Đông anh đã trở về sao?
Trong điện thoại Lữ Nhạc vui mừng, nói,
- - Đợi lát nữa em sẽ tan làm sớm đến gặp anh, anh có ở chỗ ông nội không?
Hàn Đông cười, nói:
- - Anh và anh Mạn Lương ở Câu lạc bộ Quên Sầu, em đến luôn đây là được rồi. Đợi lát nữa anh gọi điện cho Bộ trưởng Nguyên, tối nay chúng ta cùng nhau đi thăm Bộ trưởng Nguyên.
Lữ Nhạc dịu dàng, nói:
- - Được thôi, em theo sự sắp xếp của anh, vậy không nói nữa, em đi làm việc một lát, sẽ sớm qua đó.
Khi Hàn Đông gọi điện thoại cho Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai ở bên cạnh hơi cúi đầu, nhưng vẫn chú ý lắng nghe, đồng thời trong lòng cô cũng se lại.
Cô không hiểu Hàn Đông là có ý gì, gọi Lữ Nhạc đến, vậy mình ở đây có thích hợp không?
Mà vẻ mặt Hàn Mạn Lương thì khâm phục nhìn Hàn Đông, nghĩ thầm rằng hắn chuẩn bị giới thiệu Bạch Vũ Giai cho Lữ Nhạc sao?
Hàn Đông liếc nhìn anh ta một cái, lập tức nói với Bạch Vũ Giai:
- - Lữ Nhạc là người hâm mộ điện ảnh, ca nhạc của em, sớm đã muốn gặp em rồi.
- - Thật vậy sao?
Bạch Vũ Giai hỏi, trong mắt không che dấu được sự lo lắng.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, Lữ Nhạc là một cô gái hiền lành.
Bạch Vũ Giai hít một hơi thật sâu, nói:
- - Em sẽ cẩn thận.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.
Thật ra, trong lòng Hàn Đông cũng có chút lo lắng, dù sao Lữ Nhạc cũng là người thông minh, cô ấy có thể cảm nhận được dấu vết để lại giữa mình và Bạch Vũ Giai.
Ngồi một lát, Hàn Đông lại gọi điện thoại đến văn phòng của Nguyên Hằng Kiện.
- - Xin chào, ai đấy?
Trong giọng nói ôn hòa của Nguyên Hằng Kiện, đầy vẻ uy nghiêm.
Hàn Đông nói:
- - Chào Bộ trưởng Nguyên, chú khỏe không, cháu là Hàn Đông, hôm nay vừa mới về Yến Kinh, không biết tối nay chú có rảnh không, cháu và Lữ Nhạc muốn qua thăm anh.
- - Haha, là Hàn Đông à.
Nguyên Hằng Kiện lập tức vui vẻ nói:
- - Được, buổi tối hai người đến đi, biết chỗ chưa?
Hàn Đông nói:
- - Cháu biết, tám giờ chúng cháu đến nhé.
Thấy Hàn Đông cúp điện thoại, Hàn Mạn Lương hỏi:
- - Là vị Bộ trưởng Bộ Công an đó à?
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, trở về phải đi thăm hỏi lãnh đạo cũ một chút.
- - Nguyên Hằng Kiện lần này chắc sẽ tiến thêm một bước nữa chứ?
Hàn Mạn Lương nói, anh ta cũng là người khôn khéo, từ trong thái độ của Hàn Đông, liền đại khái đoán được Nguyên Hằng Kiện chắc chắn còn đi lên.
Hàn Đông không trực tiếp trả lời anh ta, mà nói:
- - Nếu không có việc gì, anh nên giao lưu với Nguyên Á Văn nhiều hơn một chút.
Hàn Mạn Lương ha hả cười, nói:
- - Thế thì dễ thôi, đến lúc đó bố trí cho cậu ta hai diễn viên…
Bạch Vũ Giai ở bên cạnh, mặt biến sắc.
Hàn Đông bĩu môi, nói:
- - Anh không được làm bậy, con người Nguyễn Á Văn cũng rất khá đấy.
- - Cậu cứ yên tâm đi.
Hàn Mạn Lương phất tay lơ đãng, nói.
Rất nhanh, Lộ Lợi Dương gõ cửa đi vào, trong tay còn cầm một bình rượu vang quý giá, mà bà chủ của Câu lạc bộ quên sầu Tần Phương cũng theo phía sau, trong tay cầm một bình rượu vang, còn có cả chén.
- - Anh Lộ thật là đánh vào mặt tôi nhé, Hàn Đông ở chỗ tôi, sao còn cần anh mang rượu đến chứ.
Tần Phương cười mỉm, nói.
Lộ Lợi Dương cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, nói:
- - Tôi nào dám trêu chọc cô, tôi mang bình rượu, cũng là có lòng, cũng không có ý tứ gì khác.
Hàn Mạn Lương cười, nói:
- - Cậu Lộ này ý tứ thật là nhiều.
Lộ Lợi Dương nói:
- - Gặp phải người thích hợp, liền có ý rồi.
Hàn Đông nói:
- - Các anh đây là đọc vè hay là câu đố.
Tần Phương mở bình rượu, rót mỗi người một chén.
Lộ Lợi Dương cầm lấy cái chén, nói:
- - Câu vè tôi cũng không biết nói, bây giờ uống rượu đi, coi như là đón tiếp Hàn Đông, buổi tối chúng ta lại uống vài chén.
Hàn Đông nâng chén chạm với anh ta một cái, nói:
- - Buổi tối ăn cơm thì được, nhưng tôi không thể uống rượu, còn phải đi gặp mặt một vị lãnh đạo, hôm nào lại mời anh Lộ uống rượu sau.
Lộ Lợi Dương nói:
- - Vậy cũng được, lần này Hàn Đông ở lại được mấy ngày?
Hàn Đông nói:
- - Khoảng 5 ngày, tôi cũng chỉ xin nghỉ được 5 ngày.
Một bình rượu vang còn chưa uống được một nửa, Lữ Nhạc đã lái chiếc xe thể thao màu đỏ đến.
Nhìn thấy Bạch Vũ Giai ở đây, Lữ Nhạc ngây người sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười bất ngờ, tiến lên nói:
- - Bạch Vũ Giai cũng ở đây, tốt quá rồi. Trước đây tôi nhờ anh Mạn Lương giới thiệu cho tôi, anh ấy đồng ý ngay, nhưng lại không làm ngay.
Hàn Mạn Lương ngượng ngùng cười, liếc Hàn Đông một cái, nói:
- - Không có cách nào, tôi đúng là số khổ, không phải hôm nay tôi mang Tiểu Bạch đến đây sao, các cô có thể giao lưu với nhau được rồi.
Trước đây anh ta cũng không dám tùy tiện đưa Bạch Vũ Giai tới trước mặt Lữ Nhạc, nên tuy miệng đồng ý nhưng không làm theo.
Bạch Vũ Giai mỉm cười, nói:
- - Xin chào chị Lữ, rất vinh hạnh được gặp cô.
Lữ Nhạc vui mừng kéo tay Bạch Vũ Giai. nói:
- - Là vinh hạnh của tôi mới đúng, chị biết không? Tôi rất thích phim của chị đóng, còn thích những bài chị hát nữa, sao mà hay như vậy chứ, lát nữa có thể chụp ảnh với tôi, ký tên cho tôi được không?
Trước sự nhiệt tình mà Lữ Nhạc biểu hiện ra, Bạch Vũ Giai có chút không quen, chủ yếu bản thân cô là người thứ ba, đối mặt với phu nhân của Hàn Đông, trong lòng có chút lo lắng, lại lo không cẩn thận để lộ ra dấu vết, vậy thì phiền toái rồi.
Tuy nhiên, điều khiến cho cô yên tâm là, Lữ Nhạc lại thích cô, đây là một mở đầu rất tốt. Mà thoạt nhìn Lữ Nhạc cũng rất dễ gần.
- - Không thành vấn đề, chỉ cần chị Lữ vui là được.
Bạch Vũ Giai mỉm cười, nói.
- - Không cần khách khí như vậy, tôi biết chị lớn hơn tôi một tháng. Chị có thể gọi tên tôi, hoặc Nhạc Nhạc cũng được, còn tôi sẽ gọi chị là chị Bạch.
- Lữ Nhạc giống như một cô bé bỗng nhiên có được đồ chơi mà trong lòng mong ngóng đã lâu, thể hiện vô cùng hưng phấn.
Cô ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, một tay bám vào cánh tay Hàn Đông, tay kia kéo tay của Bạch Vũ Giai, miệng vui vẻ nói không ngừng.
Thấy thế, Hàn Đông trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tần Phương cũng tham gia vào vòng xoáy của Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai, ba người vừa nói vừa cười, khung cảnh thân thiết, giống như ba chị em gái vậy.
Hàn Mạn Lương, Lộ Lợi Dương chỉ có thể ở một bên xem họ vui vẻ.
Lộ Lợi Dương cũng biết giữa Hàn Đông và Bạch Vũ Giai hẳn là có quan hệ, nhưng theo anh ta thấy, bên cạnh đàn ông có mấy người hồng nhan tri kỷ, đó cũng là chuyện bình thường. Hàn Đông ưu tú như vậy, chỉ cần là người phụ nữ tinh mắt, đều muốn đi theo hắn.
“Hàn Đông cũng không tránh né mình, thật sự đã coi mình là bằng hữu rồi.” Lộ Lợi Dương thầm nghĩ trong lòng, “Đây là một việc tốt.”
- Đúng rồi, Hàn Đông bây giờ đang làm Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu rồi, lúc nào tôi giới thiệu cho cậu vài người bạn đến đầu tư nhé.
Hàn Mạn Lương cười, nói,
- - Cậu xem bên cậu cần doanh nghiệp ở phương diện nào.
Hàn Đông nói:
- - Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi. Tuy nhiên, ở thành phố chuẩn bị phát triển kỹ thuật hiện đại ở Khu công nghệ cao, đặc biệt là ngành sản xuất điện tử thông tin, nếu anh Lộ có bạn bè làm nghành nghề sản xuất liên quan, có thể giới thiệu một số người qua đó. Tuy thành phố Vinh Châu nằm ở miền Tây, nghành nghề kỹ thuật điện tử thông tin có thể lạc hậu một chút, nhưng chính bởi như vậy, tranh thủ bố trí trước ở miền Tây, cũng có lợi cho bố trí thị trường cả nước.
Lộ Lợi Dương gật đầu, nói:
- - Ừ, cậu nói rất có tính dự đoán tương lai, tôi liên lạc trước xem sao, đến lúc đó dẫn người qua cho cậu.
Hàn Mạn Lương nói:
- - Tôi cũng có quen biết một số người làm ngành nghề có liên quan đến sản phẩm điện tử, đến lúc đó cùng đi với cậu Lộ.
Khi nói chuyện phiếm, Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai, Tần Phương ba người thật là vui chết đi được, một bộ dạng hòa thuận vui vẻ.
Ba người đều là tuyệt sắc mỹ nữ, ngồi cùng một chỗ, giống như một khung cảnh tuyệt mỹ, may mà ở đây là phòng bao, nếu không sẽ không biết làm cho bao nhiêu người hoa mắt chóng mặt.
Hàn Mạn Lương cười ha hả, hỏi.
Hàn Đông cười cười, nhìn Bạch Vũ Giai đang yên lặng ngồi một bên, mặt cô đỏ ửng lên.
Đối với sắp xếp của Hàn Mạn Lương, Hàn Đông cũng không có gì để nói. Nhưng trong lòng hắn, vẫn không muốn người khác can thiệp vào đời sống tình cảm của mình, cho dù anh ta là người thân của mình cũng không được.
Hàn Mạn Lương lại cười, nói:
- - Về sau chuyện của hai người tôi cũng không muốn quản nữa, lại phải lo lắng.
Trong lòng người này vẫn hiểu rõ, Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói:
- - Anh cả ngày lo lắng còn chưa đủ sao?
Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói:
- - Không có cách nào, tôi là số khổ mà. Đúng rồi, gần đây tôi với Lộ Lợi Dương đi lại khá gần gũi, anh ta nói khi nào cậu quay về, bảo tôi liên hệ với anh ta, thế nào?
Hàn Đông nói:
- - Để em gọi điện cho anh ta, chiều nay ngồi một chút, buổi tối em lại có việc khác rồi.
- - Không cùng ăn cơm sao?
Hàn Mạn Lương hỏi, vẻ mặt cười xấu xa:
- - Có một số người e lại thất vọng rồi.
Hàn Đông nói:
- - Việc ăn cơm, lát nữa rồi nói sau.
Sau đó Hàn Đông gọi điện thoại cho Lộ Lợi Dương, nói:
- - Anh Lộ, tôi ở Câu lạc bộ Quên Sầu, anh có bận không? Có thời gian qua đây ngồi một lát.
Lộ Lợi Dương cười, nói:
- - Hàn Đông cậu về rồi à, tôi bận thế nào cũng phải qua một lát, cậu đợi một chút, tôi sẽ nhanh chóng tới nơi.
Đối với việc Hàn Đông có thể chủ động gọi điện thoại liên hệ với mình, Lộ Lợi Dương vô cùng vui mừng.
Anh ta chủ động kết giao với Hàn Đông, cũng là có ý tứ đầu tư lâu dài. Thời gian gần đây, anh ta ở trong nhà, cũng nhiều lần nghe thấy ông nội trước mặt anh ta nói chuyện về Hàn Đông, biết người này đã gây được sự chú ý của một số lãnh đạo cấp cao, chỉ cần vững bước phát triển, tương lai chắc chắn sẽ chiếm được vị trí quan trọng trong chính đàn Trung Hoa.
“Đầu tư tình bạn, đó mới là đầu tư có lời nhất, triển vọng phát triển của Hàn Đông tốt như vậy, không sớm động thủ, lẽ nào đợi đến khi Hàn Đông thăng quan vùn vụt mới ra tay sao? Huống hồ, bây giờ Hàn Đông đã phát triển đến mức có tiếng tăm rồi, người bình thường cho dù muốn kết giao với hắn cũng không dễ dàng như vậy. Trong thành Yến Kinh có nhiều người như vậy, có mấy người có thể lọt vào mắt của Hàn Đông?”
Đối với quyết sách lúc đầu của mình, trong lòng Lộ Lợi Dương vẫn rất đắc ý. Ban đầu kế hoạch của anh ta là, trước tiên chỉ nói chuyện tình cảm, không nói chuyện khác, dù sao trong tình hình bình thường, mình cũng có thể làm được việc, bây giờ quan trọng nhất là xem trong tương lai Hàn Đông có thể mang lại lợi ích gì, mà không phải là một ít lợi ích nho nhỏ trước mắt.
Nếu Hàn Đông biết suy nghĩ cụ thể của Lộ Lợi Dương. Cũng không thể không cảm thán vị thương nhân khôn khéo này.
Sau đó, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Lữ Nhạc.
- - Alô, Hàn Đông anh đã trở về sao?
Trong điện thoại Lữ Nhạc vui mừng, nói,
- - Đợi lát nữa em sẽ tan làm sớm đến gặp anh, anh có ở chỗ ông nội không?
Hàn Đông cười, nói:
- - Anh và anh Mạn Lương ở Câu lạc bộ Quên Sầu, em đến luôn đây là được rồi. Đợi lát nữa anh gọi điện cho Bộ trưởng Nguyên, tối nay chúng ta cùng nhau đi thăm Bộ trưởng Nguyên.
Lữ Nhạc dịu dàng, nói:
- - Được thôi, em theo sự sắp xếp của anh, vậy không nói nữa, em đi làm việc một lát, sẽ sớm qua đó.
Khi Hàn Đông gọi điện thoại cho Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai ở bên cạnh hơi cúi đầu, nhưng vẫn chú ý lắng nghe, đồng thời trong lòng cô cũng se lại.
Cô không hiểu Hàn Đông là có ý gì, gọi Lữ Nhạc đến, vậy mình ở đây có thích hợp không?
Mà vẻ mặt Hàn Mạn Lương thì khâm phục nhìn Hàn Đông, nghĩ thầm rằng hắn chuẩn bị giới thiệu Bạch Vũ Giai cho Lữ Nhạc sao?
Hàn Đông liếc nhìn anh ta một cái, lập tức nói với Bạch Vũ Giai:
- - Lữ Nhạc là người hâm mộ điện ảnh, ca nhạc của em, sớm đã muốn gặp em rồi.
- - Thật vậy sao?
Bạch Vũ Giai hỏi, trong mắt không che dấu được sự lo lắng.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, Lữ Nhạc là một cô gái hiền lành.
Bạch Vũ Giai hít một hơi thật sâu, nói:
- - Em sẽ cẩn thận.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.
Thật ra, trong lòng Hàn Đông cũng có chút lo lắng, dù sao Lữ Nhạc cũng là người thông minh, cô ấy có thể cảm nhận được dấu vết để lại giữa mình và Bạch Vũ Giai.
Ngồi một lát, Hàn Đông lại gọi điện thoại đến văn phòng của Nguyên Hằng Kiện.
- - Xin chào, ai đấy?
Trong giọng nói ôn hòa của Nguyên Hằng Kiện, đầy vẻ uy nghiêm.
Hàn Đông nói:
- - Chào Bộ trưởng Nguyên, chú khỏe không, cháu là Hàn Đông, hôm nay vừa mới về Yến Kinh, không biết tối nay chú có rảnh không, cháu và Lữ Nhạc muốn qua thăm anh.
- - Haha, là Hàn Đông à.
Nguyên Hằng Kiện lập tức vui vẻ nói:
- - Được, buổi tối hai người đến đi, biết chỗ chưa?
Hàn Đông nói:
- - Cháu biết, tám giờ chúng cháu đến nhé.
Thấy Hàn Đông cúp điện thoại, Hàn Mạn Lương hỏi:
- - Là vị Bộ trưởng Bộ Công an đó à?
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, trở về phải đi thăm hỏi lãnh đạo cũ một chút.
- - Nguyên Hằng Kiện lần này chắc sẽ tiến thêm một bước nữa chứ?
Hàn Mạn Lương nói, anh ta cũng là người khôn khéo, từ trong thái độ của Hàn Đông, liền đại khái đoán được Nguyên Hằng Kiện chắc chắn còn đi lên.
Hàn Đông không trực tiếp trả lời anh ta, mà nói:
- - Nếu không có việc gì, anh nên giao lưu với Nguyên Á Văn nhiều hơn một chút.
Hàn Mạn Lương ha hả cười, nói:
- - Thế thì dễ thôi, đến lúc đó bố trí cho cậu ta hai diễn viên…
Bạch Vũ Giai ở bên cạnh, mặt biến sắc.
Hàn Đông bĩu môi, nói:
- - Anh không được làm bậy, con người Nguyễn Á Văn cũng rất khá đấy.
- - Cậu cứ yên tâm đi.
Hàn Mạn Lương phất tay lơ đãng, nói.
Rất nhanh, Lộ Lợi Dương gõ cửa đi vào, trong tay còn cầm một bình rượu vang quý giá, mà bà chủ của Câu lạc bộ quên sầu Tần Phương cũng theo phía sau, trong tay cầm một bình rượu vang, còn có cả chén.
- - Anh Lộ thật là đánh vào mặt tôi nhé, Hàn Đông ở chỗ tôi, sao còn cần anh mang rượu đến chứ.
Tần Phương cười mỉm, nói.
Lộ Lợi Dương cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, nói:
- - Tôi nào dám trêu chọc cô, tôi mang bình rượu, cũng là có lòng, cũng không có ý tứ gì khác.
Hàn Mạn Lương cười, nói:
- - Cậu Lộ này ý tứ thật là nhiều.
Lộ Lợi Dương nói:
- - Gặp phải người thích hợp, liền có ý rồi.
Hàn Đông nói:
- - Các anh đây là đọc vè hay là câu đố.
Tần Phương mở bình rượu, rót mỗi người một chén.
Lộ Lợi Dương cầm lấy cái chén, nói:
- - Câu vè tôi cũng không biết nói, bây giờ uống rượu đi, coi như là đón tiếp Hàn Đông, buổi tối chúng ta lại uống vài chén.
Hàn Đông nâng chén chạm với anh ta một cái, nói:
- - Buổi tối ăn cơm thì được, nhưng tôi không thể uống rượu, còn phải đi gặp mặt một vị lãnh đạo, hôm nào lại mời anh Lộ uống rượu sau.
Lộ Lợi Dương nói:
- - Vậy cũng được, lần này Hàn Đông ở lại được mấy ngày?
Hàn Đông nói:
- - Khoảng 5 ngày, tôi cũng chỉ xin nghỉ được 5 ngày.
Một bình rượu vang còn chưa uống được một nửa, Lữ Nhạc đã lái chiếc xe thể thao màu đỏ đến.
Nhìn thấy Bạch Vũ Giai ở đây, Lữ Nhạc ngây người sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười bất ngờ, tiến lên nói:
- - Bạch Vũ Giai cũng ở đây, tốt quá rồi. Trước đây tôi nhờ anh Mạn Lương giới thiệu cho tôi, anh ấy đồng ý ngay, nhưng lại không làm ngay.
Hàn Mạn Lương ngượng ngùng cười, liếc Hàn Đông một cái, nói:
- - Không có cách nào, tôi đúng là số khổ, không phải hôm nay tôi mang Tiểu Bạch đến đây sao, các cô có thể giao lưu với nhau được rồi.
Trước đây anh ta cũng không dám tùy tiện đưa Bạch Vũ Giai tới trước mặt Lữ Nhạc, nên tuy miệng đồng ý nhưng không làm theo.
Bạch Vũ Giai mỉm cười, nói:
- - Xin chào chị Lữ, rất vinh hạnh được gặp cô.
Lữ Nhạc vui mừng kéo tay Bạch Vũ Giai. nói:
- - Là vinh hạnh của tôi mới đúng, chị biết không? Tôi rất thích phim của chị đóng, còn thích những bài chị hát nữa, sao mà hay như vậy chứ, lát nữa có thể chụp ảnh với tôi, ký tên cho tôi được không?
Trước sự nhiệt tình mà Lữ Nhạc biểu hiện ra, Bạch Vũ Giai có chút không quen, chủ yếu bản thân cô là người thứ ba, đối mặt với phu nhân của Hàn Đông, trong lòng có chút lo lắng, lại lo không cẩn thận để lộ ra dấu vết, vậy thì phiền toái rồi.
Tuy nhiên, điều khiến cho cô yên tâm là, Lữ Nhạc lại thích cô, đây là một mở đầu rất tốt. Mà thoạt nhìn Lữ Nhạc cũng rất dễ gần.
- - Không thành vấn đề, chỉ cần chị Lữ vui là được.
Bạch Vũ Giai mỉm cười, nói.
- - Không cần khách khí như vậy, tôi biết chị lớn hơn tôi một tháng. Chị có thể gọi tên tôi, hoặc Nhạc Nhạc cũng được, còn tôi sẽ gọi chị là chị Bạch.
- Lữ Nhạc giống như một cô bé bỗng nhiên có được đồ chơi mà trong lòng mong ngóng đã lâu, thể hiện vô cùng hưng phấn.
Cô ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, một tay bám vào cánh tay Hàn Đông, tay kia kéo tay của Bạch Vũ Giai, miệng vui vẻ nói không ngừng.
Thấy thế, Hàn Đông trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tần Phương cũng tham gia vào vòng xoáy của Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai, ba người vừa nói vừa cười, khung cảnh thân thiết, giống như ba chị em gái vậy.
Hàn Mạn Lương, Lộ Lợi Dương chỉ có thể ở một bên xem họ vui vẻ.
Lộ Lợi Dương cũng biết giữa Hàn Đông và Bạch Vũ Giai hẳn là có quan hệ, nhưng theo anh ta thấy, bên cạnh đàn ông có mấy người hồng nhan tri kỷ, đó cũng là chuyện bình thường. Hàn Đông ưu tú như vậy, chỉ cần là người phụ nữ tinh mắt, đều muốn đi theo hắn.
“Hàn Đông cũng không tránh né mình, thật sự đã coi mình là bằng hữu rồi.” Lộ Lợi Dương thầm nghĩ trong lòng, “Đây là một việc tốt.”
- Đúng rồi, Hàn Đông bây giờ đang làm Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu rồi, lúc nào tôi giới thiệu cho cậu vài người bạn đến đầu tư nhé.
Hàn Mạn Lương cười, nói,
- - Cậu xem bên cậu cần doanh nghiệp ở phương diện nào.
Hàn Đông nói:
- - Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi. Tuy nhiên, ở thành phố chuẩn bị phát triển kỹ thuật hiện đại ở Khu công nghệ cao, đặc biệt là ngành sản xuất điện tử thông tin, nếu anh Lộ có bạn bè làm nghành nghề sản xuất liên quan, có thể giới thiệu một số người qua đó. Tuy thành phố Vinh Châu nằm ở miền Tây, nghành nghề kỹ thuật điện tử thông tin có thể lạc hậu một chút, nhưng chính bởi như vậy, tranh thủ bố trí trước ở miền Tây, cũng có lợi cho bố trí thị trường cả nước.
Lộ Lợi Dương gật đầu, nói:
- - Ừ, cậu nói rất có tính dự đoán tương lai, tôi liên lạc trước xem sao, đến lúc đó dẫn người qua cho cậu.
Hàn Mạn Lương nói:
- - Tôi cũng có quen biết một số người làm ngành nghề có liên quan đến sản phẩm điện tử, đến lúc đó cùng đi với cậu Lộ.
Khi nói chuyện phiếm, Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai, Tần Phương ba người thật là vui chết đi được, một bộ dạng hòa thuận vui vẻ.
Ba người đều là tuyệt sắc mỹ nữ, ngồi cùng một chỗ, giống như một khung cảnh tuyệt mỹ, may mà ở đây là phòng bao, nếu không sẽ không biết làm cho bao nhiêu người hoa mắt chóng mặt.
/1284
|