Hàn Đông hỏi:
- Anh biết hai phóng viên này chứ?
Đàm Bá Duệ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi từng biết hai phóng viên này, hai người họ có chút khó chơi, lúc đó phải mất rất nhiều sức mới đuổi được bọn họ đi đấy.
Cái gọi là mất nhiều sức chẳng qua là đút không ít tiền thôi.
Bây giờ một số phóng viên, nắm được chính quyền địa phương có vấn đề gì, liền uy hiếp sẽ đưa ra ánh sáng, mục đích là muốn kiếm ít tiền mà thôi
Mà một số chính quyền địa phương, cơ quan, vì che giấu sự tình nào đó, cũng chỉ đành bị dắt mũi
Hơn nữa, có thể dùng tiền để giải quyết sự việc, đối với nhiều lãnh đạo mà nói, cũng không phải là điều gì không thể, dù sao tiền cũng không phải tiền túi của mình.
Ngược lại, nếu có chuyện không hay xảy ra, đối với bọn họ mà nói là rất bất lợi.
Chính vì vậy, một số phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp thì càng không kiêng nể gì. Có vài người thậm chí còn cố ý khiêu khích, nhằm kiếm thêm thù lao.
Hàn Đông nói:
- Như vậy đi, nếu quen biết thì dễ giải quyết rồi, anh tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ, khuyến khích họ đưa tin thành phố Vinh Châu, nhưng phải đứng ở lập trường công bằng mà đưa tin, nếu bọn họ cố ý bẻ cong sự thật, hoặc bịa đặt thêm một vài sự tình, bôi nhọ thành phố Vinh Châu, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng luật pháp để truy cứu trách nhiệm.
Đàm Bá Duệ nói:
- Tôi cũng biết lãnh đạo bọn họ, đến lúc đó cũng có thể chào hỏi lãnh đạo bọn họ, chỉ cần ra điều kiện đầu tiên là tôn trọng sự thật, chúng ta không can dự vào việc đưa tin của bọn họ, nhưng quyết không cho phép bất cứ điều gì bẻ cong sự thật.
Hàn Đông nói:
- Chính là như vậy, chúng ta tôn trọng sự tự do báo chí, cũng sẵn lòng chấp nhận cấp tin, chỉ cần bọn họ công bằng, nơi này chúng ta có bất cứ vấn đề gì, cũng có thể phỏng vấn đưa tin.
- Thành phố Vinh Châu lạc hậu, đây là một sự thật không thể chối cãi. Lạc hậu cũng sẽ tồn tại theo rất nhiều vấn đề, những điều này chúng ta không cần phải che giấu, giống như che những vết u nhọt, đưa ra tin tức truyền thông, cũng giúp chúng ta cố gắng dốc sức để giải quyết vấn đề.
- Ban tuyên giáo có thể đưa tình hình thành phố Vinh Châu, chủ động liên lạc cùng các đơn vị truyền thông.
- Không thể để như trước đây, vừa gặp phải chuyện gì, liền nghĩ tới việc che che đậy đậy, đề phòng phóng viên đến phỏng vấn như đề phòng trộm
- Chỉ có cách tự chúng ta phải đứng trên đôi chân của mình, không có gì có thể phòng bị tốt.
Đàm Bá Duệ đứng một bên Hàn Đông, nghiêm túc lắng nghe ý kiến Hàn Đông.
Tuy rằng đây là trường hợp riêng tư, nhưng cũng cho thấy quan điểm và cách nghĩ của Hàn Đông đối với công tác tuyên truyền.
Theo một loạt lời nói vừa rồi của Hàn Đông, ông ta cảm giác được Hàn Đông có một thái độ cởi mở với giới truyền thông.
Trên thực tế, ông ta cũng cho rằng vốn là nên như thế. Chẳng qua rất nhiều người lãnh đạo đều không cho là vậy mà thôi, rất nhiều người cảm thấy việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, nếu có chuyện gì, đều cố sức hạ thấp nhất có thể.
Đương nhiên, nếu có thành tích gì mà nói, tất cả mọi người đều hy vọng giới truyền thông lớn đưa thêm tin, thổi phồng lên.
Hiện tại, những gì Hàn Đông nói, chẳng qua là muốn công tác tuyên truyền trở về quỹ đạo bình thường mà thôi.
Nhưng điều này đối với một nhân vật số một thành phố mà nói, phải có một sự kiên quyết nhất định.
Dù sao một thành phố lớn như vậy, nơi này nơi kia xảy ra chuyện tương đối nhiều, nếu sự tình gì cũng đưa ra truyền thông, như vậy đối với lãnh đạo thành phố sẽ gặp rất nhiều bất lợi.
“Điều này cho thấy Hàn Đông thật đúng với lòng tin của mình”
Đàm Bá Duệ trong lòng cảm phục nói
- Tuy nhiên, về sau ban tuyên giáo cũng cần phát triển thêm mặt tuyên truyền, kiếm một ít bản thảo tốt đưa ra ngoài, như vậy mới thể hiện đúng chức trách của ban Tuyên giáo.
Lúc này, Tiếu Dũng cũng đã biết Hàn Đông ở trên núi, và không ngờ nhìn thấy Đàm Bá Duệ ở bên.
Sắc mặt anh ta liền trở lên tái nhợt
Tuy rằng anh ta đối với việc Hàn Đông điều mình khỏi vị trí Bí thư quận ủy Hưng Đoàn, đến một chỗ không gì làm, đối với việc này anh ta đã rất bất mãn. Nhưng thời điểm anh ta âm mưu, bị Hàn Đông gặp phải, trong lòng rất lo lắng.
Mà Hoàng Tùng cũng rất buồn bực, âm mưu của mình còn chưa bắt đầu, đã bị Hàn Đông biết, điều này làm cho anh ta đột nhiên sầu não.
Cho nên, thừa dịp Hàn Đông và Đàm Bá Duệ nói chuyện phiếm, anh ta cùng Tiếu Dũng cùng bảo hai phóng viên thay đổi vị trí.
Khi Hàn Đông và Đàm Bá Duệ tán ngẫu xong, quay đầu nhìn lại, mấy người Hoàng Tùng đã đi đâu rồi.
Sáng thứ hai vào làm, Đàm Bá Duệ triệu tập ban Tuyên giáo, khích lệ tinh thần ban Tuyên giáo, phải cống hiến cho thành phố Vinh Châu.
Mặt khác, ông ta còn muốn các đài truyền hình, báo chí phải tăng cường xây dựng đội ngũ cán bộ với việc đưa tin trọng điểm, không chỉ là hình ảnh trên mặt báo, còn muốn có những báo cáo điển hình, đối với một số cán bộ Đảng viên do nhiều nguyên nhân, đã bị xử phạt và điều chỉnh, phải tổ chức chuyên mục đưa tin, làm cho nhân dân quần chúng hiểu biết chân tướng, nắm chắc hoạt động của Thành ủy.
Đồng thời, ông cũng yêu cầu bọn họ sử dụng bộ óc của mình, hành động nhiều mặt, liên hệ với các phương diện truyền thông, tăng mạnh mặt tuyên truyền của thành phố Vinh Châu, và hình thành thể chế trách nhiệm để hoàn thành các mục tiêu, nhiệm vụ.
Nhân viên làm việc sẽ được đưa vào danh sách xét ban thưởng.
Sau khi xong việc, ông ta lại đến văn phòng Hàn Đông, đem các ý tưởng của mình báo cáo lại với Hàn Đông.
- Trưởng ban Bá Duệ sắp xếp phù hợp với tình hình thực tế của thành phố, tôi rất đồng ý.
Hàn Đông mỉm cười nói
- Ban tuyên giáo có thể có ý kiến riêng của mình, chủ động đề xuất, giữ gìn hình tượng của thành phố, xúc tiến triển khai các hạng mục công tác, là có tác dụng tích cự đấy. Đương nhiên, một sáng kiến tốt cũng cần phải thực hiện tốt.
Với Hàn Đông, là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, chỉ cần tập trung trên công việc, như vậy cơ bản là không có khả năng không làm tốt việc.
Đàm Bá Duệ hiện tại đứng về phía Hàn Đông, lại dựa theo ý của Hàn Đông nói, cho nên với hành động lần này của ban Tuyên giáo Hàn Đông rất yên tâm, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều
Được Hàn Đông tán thành, trong lòng Đàm Bá Duệ cũng rất vui vẻ, cố gắng triển khai công tác ban Tuyên giáo cho tốt, một mặt vừa có thêm được sự ủng hộ của Hàn Đông, mặt khác đối với ông ta mà nói đó cũng là một chiến tích tốt.
Sau khi Đàm Bá Duệ cáo từ không lâu, Khổng Phàm Chi tiến vào báo cáo:
- Bí thư Hàn, nguyên Phó chủ nhiệm Ngô Giải Toàn của Hội đồng nhân dân đến
- Mau mời vào
Hàn Đông nói xong, đứng lên, bước nhanh ra ngoài tiếp đón
Lúc trước, thời điểm Hàn Đông mới đến huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu, Ngô Giải Toàn là Phó chủ nhiệm thường trực hội đồng nhân dân, hưởng thụ đãi ngộ của cấp giám đốc sở. Hiện tại bây giờ đã về hưu, nhưng vẫn có ảnh hưởng không nhỏ đến cán bộ lão thành bên trong.
Hơn nữa, lúc trước Ngô Giải Toàn cũng đã giúp đỡ Hàn Đông, tuy rằng không được như nguyện vọng, nhưng Hàn Đông vẫn nhớ ân tình này.
Mặt khác, Ngô Đại Toàn là người nhà với Lý Đại Dũng, bởi vậy cũng như là bề trên của Hàn Đông
Lúc Ngô Giải Toàn đứng bên ngoài, hai tay chắp sau lưng, quan sát bố trí trong căn phòng.
Hàn Đông ra đón mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Ngô mời vào, ngài có chuyện gì, gọi điện bảo một tiếng là được rồi.
Thấy Hàn Đông có thái độ với mình tốt như vậy, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ tươi cười, ông ta tiến lên phía trước nói:
- Bí thư Hàn, cậu là lãnh đạo Thành ủy, tôi làm sao dám chỉ bảo cậu.
Hai tay Hàn Đông nắm lấy tay Ngô Giải Toàn, nói
- Ngài cứ khách sáo, trước mặt ngài, tôi chỉ là hậu bối.
Đối với thái độ của Hàn Đông, Ngô Giải Toàn rất dễ chịu, nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên nhau, vừa bắt tay Hàn Đông vừa nói:
- Ồ, bí thư Hàn quá khách sáo, cậu tới đây lâu như vậy, tôi vẫn suy nghĩ muốn nói chuyện với cậu.
Hàn Đông nói:
- Đó là tôi không làm tròn bổn phận ạ, vẫn chưa tới thăm hỏi được ngài.
Bước vào trong phòng, Hàn Đông tự mình rót trà mời Ngô Giải Toàn, sau đó thân thiết chào hỏi ông ta, tình trạng sức khỏe và cuộc sống.
Ngô Giải Toàn vừa ngồi trao đổi với Hàn Đông, vừa âm thầm cảm phục: “Không thể tưởng tượng thái độ Hàn Đông lại tốt như vậy, người thanh niên này quả thật không tệ. Lúc trước làm sao nghĩ được, người thanh niên này, sau vài năm lại thành Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu này chứ?”
Lại so sánh giữa con mình là Ngô Hiểu Bảo và Hàn Đông, Ngô Giải Toàn chỉ có thể âm thầm thở dài.
- Bí thư Hàn, lần này tới, có chuyện nói với cậu một chút.
Ngô Giải toàn vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Mấy ngày nay, tôi cùng một ít đồng chí lão thành thường xuyên tụ tập một chỗ, dường như đang thương lượng về ra đề khó cho Thành ủy gây phiền hà, tôi cảm giác điều này không tốt, có vài đồng chí, vốn tổ chức đã chiếu cố rất nhiều rồi, nhưng vẫn không biết dừng lại, một số khác tôi thấy có dụng tâm xấu.
Nghiêm túc nghe xong những điều Ngô Giải Toàn nói, Hàn Đông hít một hơi thuốc, nói:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Ngô đã quan tâm tới Thành ủy, các đồng chí lão thành phần lớn đều là những người có cống hiến nhiều cho thành phố Vinh Châu, hiện tại bọn họ đã về hưu, tổ chức chắc chắn đã bố trí ổn thỏa cho cuộc sống về hưu của bọn họ, có gì khó khăn, Thành ủy cũng sẽ toàn lực giải quyết. Hội nghị cán bộ lão thành lần thứ 10 tôi sẽ tham dự, đến lúc đó cũng mời chủ nhiệm Ngô tham gia, có chuyện gì, mọi người gặp mặt trao đổi.
Đồng thời trong lòng Hàn Đông chợt cười lạnh, nhóm cán bộ lão thành sao bỗng nhiên muốn gây mâu thuẫn, chỉ sợ có liên quan tới Phó bí thư phân công quản lý cán bộ lão thành Khâu Hiển Mai.
“Người phụ nữ này, không ngờ, không ngờ làm thủ thuật nhỏ này, cũng quá trẻ con rồi.”
Đừng nói hiện giờ có Ngô Giải Toàn nhắc nhở, cho dù Hàn Đông không biết chuyện này, đến lúc đó cũng không đến nổi không giải quyết được vấn đề của nhóm đồng chí lão thành này.
Mà hiện tại, hiểu được tình hình càng khiến Hàn Đông nắm chắc phần thắng hơn.
“Nếu như vậy, đến lúc đó trong cuộc họp sẽ phản kích Khâu Hiểu Mai, cho cô ta biết thế nào là lợi hại”
Thấy Hàn Đông tự tin như vậy, Ngô Giải Toàn cũng yên lòng, ông ta đứng lên nói:
- Bí thư Hàn, cậu bận việc, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa
Hàn Đông tiễn Ngô Giải toàn tới đầu cầu thang, trở về văn phòng, kêu Khổng Phàm Chi lại, nói:
- Cậu thông báo tới ban cán bộ lão thành, nói tôi muốn tham gia hội nghị lần thứ 10, bảo anh ta trước tiên thông báo với các đồng chí lão thành, đồng thời phụ trách thu thập những khó khăn trong sinh hoạt của các đồng chí lão thành rồi nhanh chóng đưa qua đây.
- Anh biết hai phóng viên này chứ?
Đàm Bá Duệ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi từng biết hai phóng viên này, hai người họ có chút khó chơi, lúc đó phải mất rất nhiều sức mới đuổi được bọn họ đi đấy.
Cái gọi là mất nhiều sức chẳng qua là đút không ít tiền thôi.
Bây giờ một số phóng viên, nắm được chính quyền địa phương có vấn đề gì, liền uy hiếp sẽ đưa ra ánh sáng, mục đích là muốn kiếm ít tiền mà thôi
Mà một số chính quyền địa phương, cơ quan, vì che giấu sự tình nào đó, cũng chỉ đành bị dắt mũi
Hơn nữa, có thể dùng tiền để giải quyết sự việc, đối với nhiều lãnh đạo mà nói, cũng không phải là điều gì không thể, dù sao tiền cũng không phải tiền túi của mình.
Ngược lại, nếu có chuyện không hay xảy ra, đối với bọn họ mà nói là rất bất lợi.
Chính vì vậy, một số phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp thì càng không kiêng nể gì. Có vài người thậm chí còn cố ý khiêu khích, nhằm kiếm thêm thù lao.
Hàn Đông nói:
- Như vậy đi, nếu quen biết thì dễ giải quyết rồi, anh tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ, khuyến khích họ đưa tin thành phố Vinh Châu, nhưng phải đứng ở lập trường công bằng mà đưa tin, nếu bọn họ cố ý bẻ cong sự thật, hoặc bịa đặt thêm một vài sự tình, bôi nhọ thành phố Vinh Châu, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng luật pháp để truy cứu trách nhiệm.
Đàm Bá Duệ nói:
- Tôi cũng biết lãnh đạo bọn họ, đến lúc đó cũng có thể chào hỏi lãnh đạo bọn họ, chỉ cần ra điều kiện đầu tiên là tôn trọng sự thật, chúng ta không can dự vào việc đưa tin của bọn họ, nhưng quyết không cho phép bất cứ điều gì bẻ cong sự thật.
Hàn Đông nói:
- Chính là như vậy, chúng ta tôn trọng sự tự do báo chí, cũng sẵn lòng chấp nhận cấp tin, chỉ cần bọn họ công bằng, nơi này chúng ta có bất cứ vấn đề gì, cũng có thể phỏng vấn đưa tin.
- Thành phố Vinh Châu lạc hậu, đây là một sự thật không thể chối cãi. Lạc hậu cũng sẽ tồn tại theo rất nhiều vấn đề, những điều này chúng ta không cần phải che giấu, giống như che những vết u nhọt, đưa ra tin tức truyền thông, cũng giúp chúng ta cố gắng dốc sức để giải quyết vấn đề.
- Ban tuyên giáo có thể đưa tình hình thành phố Vinh Châu, chủ động liên lạc cùng các đơn vị truyền thông.
- Không thể để như trước đây, vừa gặp phải chuyện gì, liền nghĩ tới việc che che đậy đậy, đề phòng phóng viên đến phỏng vấn như đề phòng trộm
- Chỉ có cách tự chúng ta phải đứng trên đôi chân của mình, không có gì có thể phòng bị tốt.
Đàm Bá Duệ đứng một bên Hàn Đông, nghiêm túc lắng nghe ý kiến Hàn Đông.
Tuy rằng đây là trường hợp riêng tư, nhưng cũng cho thấy quan điểm và cách nghĩ của Hàn Đông đối với công tác tuyên truyền.
Theo một loạt lời nói vừa rồi của Hàn Đông, ông ta cảm giác được Hàn Đông có một thái độ cởi mở với giới truyền thông.
Trên thực tế, ông ta cũng cho rằng vốn là nên như thế. Chẳng qua rất nhiều người lãnh đạo đều không cho là vậy mà thôi, rất nhiều người cảm thấy việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, nếu có chuyện gì, đều cố sức hạ thấp nhất có thể.
Đương nhiên, nếu có thành tích gì mà nói, tất cả mọi người đều hy vọng giới truyền thông lớn đưa thêm tin, thổi phồng lên.
Hiện tại, những gì Hàn Đông nói, chẳng qua là muốn công tác tuyên truyền trở về quỹ đạo bình thường mà thôi.
Nhưng điều này đối với một nhân vật số một thành phố mà nói, phải có một sự kiên quyết nhất định.
Dù sao một thành phố lớn như vậy, nơi này nơi kia xảy ra chuyện tương đối nhiều, nếu sự tình gì cũng đưa ra truyền thông, như vậy đối với lãnh đạo thành phố sẽ gặp rất nhiều bất lợi.
“Điều này cho thấy Hàn Đông thật đúng với lòng tin của mình”
Đàm Bá Duệ trong lòng cảm phục nói
- Tuy nhiên, về sau ban tuyên giáo cũng cần phát triển thêm mặt tuyên truyền, kiếm một ít bản thảo tốt đưa ra ngoài, như vậy mới thể hiện đúng chức trách của ban Tuyên giáo.
Lúc này, Tiếu Dũng cũng đã biết Hàn Đông ở trên núi, và không ngờ nhìn thấy Đàm Bá Duệ ở bên.
Sắc mặt anh ta liền trở lên tái nhợt
Tuy rằng anh ta đối với việc Hàn Đông điều mình khỏi vị trí Bí thư quận ủy Hưng Đoàn, đến một chỗ không gì làm, đối với việc này anh ta đã rất bất mãn. Nhưng thời điểm anh ta âm mưu, bị Hàn Đông gặp phải, trong lòng rất lo lắng.
Mà Hoàng Tùng cũng rất buồn bực, âm mưu của mình còn chưa bắt đầu, đã bị Hàn Đông biết, điều này làm cho anh ta đột nhiên sầu não.
Cho nên, thừa dịp Hàn Đông và Đàm Bá Duệ nói chuyện phiếm, anh ta cùng Tiếu Dũng cùng bảo hai phóng viên thay đổi vị trí.
Khi Hàn Đông và Đàm Bá Duệ tán ngẫu xong, quay đầu nhìn lại, mấy người Hoàng Tùng đã đi đâu rồi.
Sáng thứ hai vào làm, Đàm Bá Duệ triệu tập ban Tuyên giáo, khích lệ tinh thần ban Tuyên giáo, phải cống hiến cho thành phố Vinh Châu.
Mặt khác, ông ta còn muốn các đài truyền hình, báo chí phải tăng cường xây dựng đội ngũ cán bộ với việc đưa tin trọng điểm, không chỉ là hình ảnh trên mặt báo, còn muốn có những báo cáo điển hình, đối với một số cán bộ Đảng viên do nhiều nguyên nhân, đã bị xử phạt và điều chỉnh, phải tổ chức chuyên mục đưa tin, làm cho nhân dân quần chúng hiểu biết chân tướng, nắm chắc hoạt động của Thành ủy.
Đồng thời, ông cũng yêu cầu bọn họ sử dụng bộ óc của mình, hành động nhiều mặt, liên hệ với các phương diện truyền thông, tăng mạnh mặt tuyên truyền của thành phố Vinh Châu, và hình thành thể chế trách nhiệm để hoàn thành các mục tiêu, nhiệm vụ.
Nhân viên làm việc sẽ được đưa vào danh sách xét ban thưởng.
Sau khi xong việc, ông ta lại đến văn phòng Hàn Đông, đem các ý tưởng của mình báo cáo lại với Hàn Đông.
- Trưởng ban Bá Duệ sắp xếp phù hợp với tình hình thực tế của thành phố, tôi rất đồng ý.
Hàn Đông mỉm cười nói
- Ban tuyên giáo có thể có ý kiến riêng của mình, chủ động đề xuất, giữ gìn hình tượng của thành phố, xúc tiến triển khai các hạng mục công tác, là có tác dụng tích cự đấy. Đương nhiên, một sáng kiến tốt cũng cần phải thực hiện tốt.
Với Hàn Đông, là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, chỉ cần tập trung trên công việc, như vậy cơ bản là không có khả năng không làm tốt việc.
Đàm Bá Duệ hiện tại đứng về phía Hàn Đông, lại dựa theo ý của Hàn Đông nói, cho nên với hành động lần này của ban Tuyên giáo Hàn Đông rất yên tâm, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều
Được Hàn Đông tán thành, trong lòng Đàm Bá Duệ cũng rất vui vẻ, cố gắng triển khai công tác ban Tuyên giáo cho tốt, một mặt vừa có thêm được sự ủng hộ của Hàn Đông, mặt khác đối với ông ta mà nói đó cũng là một chiến tích tốt.
Sau khi Đàm Bá Duệ cáo từ không lâu, Khổng Phàm Chi tiến vào báo cáo:
- Bí thư Hàn, nguyên Phó chủ nhiệm Ngô Giải Toàn của Hội đồng nhân dân đến
- Mau mời vào
Hàn Đông nói xong, đứng lên, bước nhanh ra ngoài tiếp đón
Lúc trước, thời điểm Hàn Đông mới đến huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu, Ngô Giải Toàn là Phó chủ nhiệm thường trực hội đồng nhân dân, hưởng thụ đãi ngộ của cấp giám đốc sở. Hiện tại bây giờ đã về hưu, nhưng vẫn có ảnh hưởng không nhỏ đến cán bộ lão thành bên trong.
Hơn nữa, lúc trước Ngô Giải Toàn cũng đã giúp đỡ Hàn Đông, tuy rằng không được như nguyện vọng, nhưng Hàn Đông vẫn nhớ ân tình này.
Mặt khác, Ngô Đại Toàn là người nhà với Lý Đại Dũng, bởi vậy cũng như là bề trên của Hàn Đông
Lúc Ngô Giải Toàn đứng bên ngoài, hai tay chắp sau lưng, quan sát bố trí trong căn phòng.
Hàn Đông ra đón mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Ngô mời vào, ngài có chuyện gì, gọi điện bảo một tiếng là được rồi.
Thấy Hàn Đông có thái độ với mình tốt như vậy, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ tươi cười, ông ta tiến lên phía trước nói:
- Bí thư Hàn, cậu là lãnh đạo Thành ủy, tôi làm sao dám chỉ bảo cậu.
Hai tay Hàn Đông nắm lấy tay Ngô Giải Toàn, nói
- Ngài cứ khách sáo, trước mặt ngài, tôi chỉ là hậu bối.
Đối với thái độ của Hàn Đông, Ngô Giải Toàn rất dễ chịu, nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên nhau, vừa bắt tay Hàn Đông vừa nói:
- Ồ, bí thư Hàn quá khách sáo, cậu tới đây lâu như vậy, tôi vẫn suy nghĩ muốn nói chuyện với cậu.
Hàn Đông nói:
- Đó là tôi không làm tròn bổn phận ạ, vẫn chưa tới thăm hỏi được ngài.
Bước vào trong phòng, Hàn Đông tự mình rót trà mời Ngô Giải Toàn, sau đó thân thiết chào hỏi ông ta, tình trạng sức khỏe và cuộc sống.
Ngô Giải Toàn vừa ngồi trao đổi với Hàn Đông, vừa âm thầm cảm phục: “Không thể tưởng tượng thái độ Hàn Đông lại tốt như vậy, người thanh niên này quả thật không tệ. Lúc trước làm sao nghĩ được, người thanh niên này, sau vài năm lại thành Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu này chứ?”
Lại so sánh giữa con mình là Ngô Hiểu Bảo và Hàn Đông, Ngô Giải Toàn chỉ có thể âm thầm thở dài.
- Bí thư Hàn, lần này tới, có chuyện nói với cậu một chút.
Ngô Giải toàn vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Mấy ngày nay, tôi cùng một ít đồng chí lão thành thường xuyên tụ tập một chỗ, dường như đang thương lượng về ra đề khó cho Thành ủy gây phiền hà, tôi cảm giác điều này không tốt, có vài đồng chí, vốn tổ chức đã chiếu cố rất nhiều rồi, nhưng vẫn không biết dừng lại, một số khác tôi thấy có dụng tâm xấu.
Nghiêm túc nghe xong những điều Ngô Giải Toàn nói, Hàn Đông hít một hơi thuốc, nói:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Ngô đã quan tâm tới Thành ủy, các đồng chí lão thành phần lớn đều là những người có cống hiến nhiều cho thành phố Vinh Châu, hiện tại bọn họ đã về hưu, tổ chức chắc chắn đã bố trí ổn thỏa cho cuộc sống về hưu của bọn họ, có gì khó khăn, Thành ủy cũng sẽ toàn lực giải quyết. Hội nghị cán bộ lão thành lần thứ 10 tôi sẽ tham dự, đến lúc đó cũng mời chủ nhiệm Ngô tham gia, có chuyện gì, mọi người gặp mặt trao đổi.
Đồng thời trong lòng Hàn Đông chợt cười lạnh, nhóm cán bộ lão thành sao bỗng nhiên muốn gây mâu thuẫn, chỉ sợ có liên quan tới Phó bí thư phân công quản lý cán bộ lão thành Khâu Hiển Mai.
“Người phụ nữ này, không ngờ, không ngờ làm thủ thuật nhỏ này, cũng quá trẻ con rồi.”
Đừng nói hiện giờ có Ngô Giải Toàn nhắc nhở, cho dù Hàn Đông không biết chuyện này, đến lúc đó cũng không đến nổi không giải quyết được vấn đề của nhóm đồng chí lão thành này.
Mà hiện tại, hiểu được tình hình càng khiến Hàn Đông nắm chắc phần thắng hơn.
“Nếu như vậy, đến lúc đó trong cuộc họp sẽ phản kích Khâu Hiểu Mai, cho cô ta biết thế nào là lợi hại”
Thấy Hàn Đông tự tin như vậy, Ngô Giải Toàn cũng yên lòng, ông ta đứng lên nói:
- Bí thư Hàn, cậu bận việc, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa
Hàn Đông tiễn Ngô Giải toàn tới đầu cầu thang, trở về văn phòng, kêu Khổng Phàm Chi lại, nói:
- Cậu thông báo tới ban cán bộ lão thành, nói tôi muốn tham gia hội nghị lần thứ 10, bảo anh ta trước tiên thông báo với các đồng chí lão thành, đồng thời phụ trách thu thập những khó khăn trong sinh hoạt của các đồng chí lão thành rồi nhanh chóng đưa qua đây.
/1284
|