Hàn Đông không biết tại làm sao mà Nghê Tuấn Khả có thể biết được chuyện mình sai người đi điều tra vụ tỉnh Việt Đông nhanh đến như vậy.
Hơn nữa Hàn Đông cũng không biết đột nhiên Nghê Tuấn Khả hỏi chuyện này rốt cuộc là có mục đích gì nữa.
Nhưng Hàn Đông thấy không thẹn với lòng, phái Nghiêm Văn Bình đi điều tra việc này, tuy có ý làm khó Nghiêm Văn Bình, nhưng chí ít đối với chuyện ở tỉnh Việt Đông, Hàn Đông chẳng có chút lòng riêng nào, chỉ là gặp chuyện thì giải quyết mà thôi.
Vì vậy, Hàn Đông suy nghĩ kĩ lại một chút, sau đó đem suy nghĩ của mình nói ra.
- Phòng kiểm soát nhận được không ít tố cáo về việc trưng dụng, bồi thường đất ở tỉnh Việt Đông, liên quan tới lợi ích của bà con bá tính, vấn đề này, mang tính phổ biến trên phạm vi toàn quốc, lần này phái tổ giám sát đi tìm hiểu tình hình, cũng là sự chuẩn bị tốt cho bước kiểm tra toàn quốc tiếp theo…
Không chỉ trong quá trình phát triển của Trung Hoa, mà đất đai luôn là vấn đề hết sức nghiêm trọng, ở những quốc gia khác, đây đều là quá trình tất yếu phải xảy ra.
Hiện nay Hàn Đông là chủ nhiệm của phòng kiểm soát, tuy cấp bậc chỉ là giám đốc sở, nhưng lại có thể giám sát trên phạm vi toàn quốc.
Đối với những vấn đề mang tính toàn cục như thế này, Hàn Đông tất nhiên phải tăng cường chú ý, để có nỗ lực và cống hiến mà giải quyết vấn đề.
Trên thực tế, công việc của phòng kiểm soát vô cùng phức tạp, nhưng vẫn có thể giải quyết được.
Đó chính là phải nắm chắc các chủ trương, chính sách, cũng như các vấn đề quan trọng của trung ương.
Chuyện này không chỉ yêu cầu phải duy trì được sự thống nhất với trung ương, đồng thời cũng phải vì các vấn đề quan trọng của trung ương, đều là những vấn đề quan trọng với sự phát triển của quốc gia và đời sống nhân dân.
Nghê Tuấn Khả thoáng nở nụ cười, gật đầu nói:
- Ừ! Cách nghĩ rất tốt, nhưng trong quá trình là việc, vẫn nên chú ý tới phương pháp…
Hàn Đông chú ý lắng nghe, dần dần hiểu được ý đồ của Nghê Tuấn Khả.
Thì ra là Nghê Tuấn Khả lo lắng Hàn Đông khua chiêng gõ trống sai người đi điều tra vấn đề của tỉnh Việt Đông như vậy, sẽ khiến cho lãnh đạo nào đó hiểu nhầm.
Tuy Nghê Tuấn Khả nói rất hàm súc, nhưng Hàn Đông hiểu rất rõ, “lãnh đạo nào đó” ở đây chính là nói tới phó Thủ tướng Tô Trọng Vi.
Xem ra Nghê Tuấn Khả rất lo lắng cho hoạt động của phòng kiểm soát, khiến ông ta có chút bận tâm.
Nghê Tuấn Khả biết rõ thế lực thực sự của Hàn Đông, và cũng hiểu được mối quan hệ cạnh tranh giữa nhà họ Hàn với nhà họ Tô, Tô Xán và Hàn Đông tuổi cũng ngang ngang nhau, tuy không thể làm ra nhiều chiến tích như Hàn Đông, nhưng hiện nay Tô Xán cũng là cấp giám đốc sở, vẫn luôn trong quá trình phát triển ổn định.
Điều này dẫn tới mối quan hệ cạnh tranh giữa hai nhà càng thêm phần khốc liệt.
Hiện nay Hàn Đông vừa lên nhậm chức Chủ nhiệm phòng kiểm soát, liền vội vàng chú ý ngay vào vấn đề của tỉnh Việt Đông, và còn gióng trống khua chiêng tổ chức đội đi điều tra vấn đề này nữa.
Điều này khiến cho người khác không khỏi nghi ngờ về động cơ của Hàn Đông.
Mà Nghê Tuấn Khả lại là lãnh đạo đứng đầu phòng Kiểm soát, Hàn Đông làm như vậy, rất dễ khiến cho Tô Trọng Vi cảm thấy bất mãn, một khi mà phó Thủ tướng nói ra, thì ngày tháng sau này của một Phó trưởng ban thư ký Văn phòng Nhà nước như ông ta cũng chẳng dễ chịu gì.
Làm một Phó trưởng ban thư ký Văn phòng Nhà nước hạng bét nhất, tuổi của Nghê Tuấn Khả tuy chẳng phải là cao, nhưng cũng có thể xem như đã làm ở cấp Thứ trưởng được một thời gian rồi. Vì vậy ông ta mong muốn có thể có cơ hội được điều xuống phía dưới, làm chủ một tỉnh, điều này rất có lợi đối với tiền đồ của ông ta.
Vì vậy thành thực mà nói, Nghê Tuấn Khả không mong muốn Hàn Đông lợi dụng vấn đề của tỉnh Việt Đông, đi khơi dậy vấn đề, tránh cho một lãnh đạo phòng Kiểm soát như ông ta khỏi bị vạ lây.
Chính vì như vậy, Nghê Tuấn Khả mới kêu Hàn Đông qua, tìm hiểu tình hình một chút, đồng thời nhắc nhở Hàn Đông.
Đương nhiên ông ta hiểu rõ, nếu Hàn Đông cứ nhất quyết gióng trống khua chiêng để đi điều tra, thì ông ta cũng chẳng có cách gì ngăn cản nổi.
Dù sao đây cũng là chức trách của Hàn Đông, nếu bản thân Nghê Tuấn Khả không đưa ra được một lí do chính đáng thì khó lòng mà ngăn cản được.
Mặt khác, Hàn Đông đã dám làm như vậy, thì ắt phải có nguyên nhân nào đó.
Nay nghe Hàn Đông giải thích như vậy, Nghê Tuấn Khả cảm giác dường như không phải là Hàn Đông đang đặc biệt nhằm vào tỉnh Việt Đông, chỉ là vấn đề ở tỉnh này vừa hay thuộc vấn đề mà Hàn Đông đang chú ý, nên bị Hàn Đông đưa ra làm điển hình mà đi điều tra thôi.
Mặc dù vậy, trong lòng Nghê Tuấn Khả vẫn còn chút lo lắng, Hàn Đông đem chuyện của tỉnh Việt Đông ra làm điển hình, không biết có khiến cho Tô Trọng Vi có suy nghĩ gì không.
Dù sao, suy nghĩ của lãnh đạo, cũng không phải dễ dàng để nhân viên cấp dưới đoán biết được.
Từ văn phòng của Nghê Tuấn Khả đi ra, trong lòng Hàn Đông có chút nghi hoặc, không hiểu được làm sao mà Nghê Tuấn Khả biết được chuyện hắn cử Nghiêm Văn Bình đi điều tra chuyện của tỉnh Việt Đông?
“Chẳng lẽ là Nghiêm Văn Bình đi báo sao?”
Hàn Đông nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ Nghiêm Văn Bình ra, chẳng có ai lại đem chuyện này đi báo cáo với Nghê Tuấn Khả cả.
Mà động cơ của Nghiêm Văn Bình cũng rất đơn giản, đó là hi vọng tổ giám sát không phải đi điều tra, như vậy thì gã sẽ không phải đắc tội với ai.
“Hừ! Dùng thủ đoạn như thế, ngoại trừ khiến người khác xem thường ra, thì còn có tác dụng gì được chứ?” Hàn Đông cười lạnh một tiếng.
Về tới văn phòng, Hàn Đông liền gọi điện thoại kêu Nghiêm Văn Bình tới, hỏi qua một chút về công tác chuẩn bị của tổ giám sát. Rồi nói:
- Vấn đề của tỉnh Việt Đông lần này, mang tính phổ biến toàn quốc, vì vậy tổ giám sát phải chuẩn bị thật chu đáo, tỉ mỉ làm việc, làm cho rõ vấn đề
- Để có thể cung cấp kinh nghiệm và bài học cho những vấn đề tương tự trên cả nước. Giải quyết vấn đề, tất yếu sẽ phải đối mặt với vấn đề nan giải và áp lực, nhưng không thể vì có chút khó khăn, mà lo sợ cụp đuôi lại, phải biến áp lực thành động lực, tích cực đối phó. Chủ nhiệm Nghiêm đi lần này, có thể nói là gánh nặng đường xa, hi vọng anh có thể chủ động, làm tốt công tác, thuận lợi hoàn thành tốt nhiệm vụ giám sát lần này. Hiện nay phòng Kiểm soát đang bắt đầu tiến hành chế độ đề ra mục tiêu – trách nhiệm, Chủ nhiệm Nghiêm làm lãnh đạo của phòng Kiểm soát, vừa hay có thể đem mình ra làm một tấm gương tốt.
Nghiêm Văn Bình nghe xong, trong lòng không tránh khỏi căng thẳng, ý của Hàn Đông đã rất rõ ràng, việc gã đi điều tra tỉnh Việt Đông lần này, cũng nằm trong phạm vi chế độ mục tiêu – trách nhiệm của phòng Kiểm soát.
Mặc dù nói cho cùng, công tác giám sát bổ sung thêm đánh giá mục tiêu, cảm giác chẳng nắm được nội dung thực chất nào.
Nhưng nếu Hàn Đông muốn nhằm vào gã, thì muốn mượn bất cứ cớ gì cũng đều được cả.
Vì lần này gã không có ý định dốc toàn lực đi điều tra vấn đề, cho nên kết quả chắc chắn không làm cho Hàn Đông vừa lòng.
- Chủ nhiệm Hàn, tôi sẽ cố hết sức mình.
Nghiêm Văn Bình bình thản nói, gã quyết tâm tiến thêm một bước đẩy mạnh tuyên truyền, nhất định phải phải phô trương thanh thế, tận dụng mọi khả năng để làm cho càng nhiều người chú ý tới vấn đề này.
“Hừ! Hàn Đông còn trẻ vậy mà đã là cán bộ cấp Giám đốc sở, chỉ e đối với vấn đề tiền đồ càng coi trọng hơn mình, nếu chuyện này làm ầm lên, thì cái chức Chủ nhiệm phòng Kiểm soát của hắn, cũng coi như xong, bất kể thế nào, trách nhiệm của hắn cũng cao hơn mình, hãy cứ chờ xem, ai là người có thể chống chọi được tới cùng.”
Gã đương nhiên hiểu được, sự việc một khi được phô trương rộng ra, trong chuyến này, gã chẳng có được thu hoạch gì, thì sẽ bất lợi cho tiền đồ của gã, nhưng mọi việc đã tới nước này, gã cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Hàn Đông một mực dồn ép gã, gã cũng không thể ngồi im chờ chết được.
“Gã Nghiêm Văn Bình này, xem ra phải dạy dỗ tới nơi tới chốn mới được.” Hàn Đông ngồi trong văn phòng, trong lòng có phần bực bội.
Vốn dĩ Hàn Đông chỉ muốn giáo huấn Nghiêm Văn Bình một chút thôi, để gã có thể chú tâm vào làm việc, nhưng hiện nay đối với hành vi của gã, Hàn Đông đúng là có chút bất mãn.
Công việc còn chưa bắt đầu làm, đã chạy khắp nơi phô trương thanh thế, điều này sẽ khiến cho việc sắp đặt và bố trí bước tiếp theo của phòng Kiểm soát gặp nhiều điều bất lợi.
Vì vậy Hàn Đông hạ quyết tâm, lúc cần cứng rắn thì nhất định phải cứng rắn, nếu không có một số lệ cũ, cứ cậy già lên mặt, vậy thì công việc của mình, bao giờ mới mở ra cục diện chứ?
Nghĩ tới đây, Hàn Đông liền gọi điện thoại gọi Cao Minh Chân tới, đem chuyện ban nãy đã nhấn mạnh với Nghiêm Văn Bình kể lại một lượt, nói:
- Trước mắt Chủ nhiệm Nghiêm chủ yếu phụ trách giám sát tỉnh Việt Đông, còn Chủ nhiệm Cao sẽ phụ trách vấn đề cải cách chế độ trong các doanh nghiệp nhà nước, tranh thủ nhanh chóng mở ra những bước đột phá…
Cao Minh Chân ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng trái lại đang hết sức phiền muộn.
Vì y hiểu, khi Hàn Đông trị tội Nghiêm Văn Bình, thì hắn cũng nhất quyết không bỏ qua cho y.
“Hàn Đông rõ ràng là đem mình và Nghiêm Văn Bình gộp lại một mối để trừng trị mà, lợi dụng sự mâu thuẫn giữa bọn mình như vậy cũng là khiến bọn mình tranh đấu với nhau, giám sát lẫn nhau.” Trong lòng Cao Minh Chân quả thật rất buồn phiền, nhưng đối với chuyện này, y chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ứng đối một cách rất bị động, nỗ lực làm tốt công việc đã rồi tính tiếp.
Đồng thời, Cao Minh Chân lại tiến thêm một bước trong chuyện nhận thức được thủ đoạn của Hàn Đông, cái thằng nhãi này tuy còn trẻ, nhưng khi chỉnh đốn người, thì lại chẳng hồ đồ chút nào.
Hơn nữa khi trị người, Hàn Đông còn có thể khiến cho kẻ bị trị toàn tâm toàn ý làm tốt công việc, cũng chẳng phải chỉ là thuần túy trị người thôi đâu.
“Khó trách hắn có thể từ cơ sở làm tới chức Bí thư thành ủy, không có chút thủ đoạn thật là không được.” Cao Minh Chân trong lòng vô cùng cay đắng nghĩ.
Tối thứ bảy, Lộ Lợi Dương mời Hàn Đông ăn cơm ở nhà hàng Lâm Hải.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông - kể từ lúc quay về từ Yến Kinh - được cùng mọi người tụ họp ăn cơm.
Đây cũng coi như là mọi người thết cơm tẩy trần cho Hàn Đông.
Ngoài Lộ Lợi Dương ra, còn có cả Hàn Mạn Lương và Tần Phương.
Uống xong một vòng, Lộ Lợi Dương mới cười hỏi:
- Đúng rồi! Tôi nghe nói là cậu sắp ra tay với tỉnh Việt Đông hả?
Hàn Đông sửng sốt nói:
- Làm gì có chuyện đó, phòng kiểm soát là nơi làm việc cụ thể, có chuyện gì thì giải quyết chuyện đó, căn bản là không thể đề cập tới chuyện ra tay với nơi nào. Anh Lộ, chuyện này anh nghe từ đâu ra vậy?
Lộ Lợi Dương cười ha ha, nói:
- Hôm trước tôi đi bar uống rượu, đụng phải Mã Bình Nguyên, chuyện là tôi nghe anh ta nói. Anh ta và Tô Xán đi cùng nhau, cái tên Tô Xán này hình như sắp tới địa phương làm Bí thư Thành ủy rồi. Y có vẻ không bằng lòng với hành động của cậu thì phải.
Hàn Đông cười khổ rồi nói:
- Tôi chẳng thể quản được nhiều như thế, công việc của phòng kiểm soát, vốn dĩ sẽ phải đắc tội với người khác, không đắc tội với người này thì đắc tội với người kia, nếu mà lo đắc tội với người ta, thì chẳng làm lên trò trống gì. Hơn nữa, tôi làm việc, cũng chẳng hề cố ý nhằm vào bất cứ ai, hoàn toàn là gặp chuyện thì giải quyết, còn người khác nghĩ thế nào, tôi cũng bó tay.
- Nhưng chỉ e là có một số người lại không nghĩ vậy
Lộ Lợi Dương nói
- Nói không chừng có kẻ cho rằng cậu có suy nghĩ khác, nhất định sẽ đề cao cảnh giác, thậm chí là nghĩ cách đối phó
Hơn nữa Hàn Đông cũng không biết đột nhiên Nghê Tuấn Khả hỏi chuyện này rốt cuộc là có mục đích gì nữa.
Nhưng Hàn Đông thấy không thẹn với lòng, phái Nghiêm Văn Bình đi điều tra việc này, tuy có ý làm khó Nghiêm Văn Bình, nhưng chí ít đối với chuyện ở tỉnh Việt Đông, Hàn Đông chẳng có chút lòng riêng nào, chỉ là gặp chuyện thì giải quyết mà thôi.
Vì vậy, Hàn Đông suy nghĩ kĩ lại một chút, sau đó đem suy nghĩ của mình nói ra.
- Phòng kiểm soát nhận được không ít tố cáo về việc trưng dụng, bồi thường đất ở tỉnh Việt Đông, liên quan tới lợi ích của bà con bá tính, vấn đề này, mang tính phổ biến trên phạm vi toàn quốc, lần này phái tổ giám sát đi tìm hiểu tình hình, cũng là sự chuẩn bị tốt cho bước kiểm tra toàn quốc tiếp theo…
Không chỉ trong quá trình phát triển của Trung Hoa, mà đất đai luôn là vấn đề hết sức nghiêm trọng, ở những quốc gia khác, đây đều là quá trình tất yếu phải xảy ra.
Hiện nay Hàn Đông là chủ nhiệm của phòng kiểm soát, tuy cấp bậc chỉ là giám đốc sở, nhưng lại có thể giám sát trên phạm vi toàn quốc.
Đối với những vấn đề mang tính toàn cục như thế này, Hàn Đông tất nhiên phải tăng cường chú ý, để có nỗ lực và cống hiến mà giải quyết vấn đề.
Trên thực tế, công việc của phòng kiểm soát vô cùng phức tạp, nhưng vẫn có thể giải quyết được.
Đó chính là phải nắm chắc các chủ trương, chính sách, cũng như các vấn đề quan trọng của trung ương.
Chuyện này không chỉ yêu cầu phải duy trì được sự thống nhất với trung ương, đồng thời cũng phải vì các vấn đề quan trọng của trung ương, đều là những vấn đề quan trọng với sự phát triển của quốc gia và đời sống nhân dân.
Nghê Tuấn Khả thoáng nở nụ cười, gật đầu nói:
- Ừ! Cách nghĩ rất tốt, nhưng trong quá trình là việc, vẫn nên chú ý tới phương pháp…
Hàn Đông chú ý lắng nghe, dần dần hiểu được ý đồ của Nghê Tuấn Khả.
Thì ra là Nghê Tuấn Khả lo lắng Hàn Đông khua chiêng gõ trống sai người đi điều tra vấn đề của tỉnh Việt Đông như vậy, sẽ khiến cho lãnh đạo nào đó hiểu nhầm.
Tuy Nghê Tuấn Khả nói rất hàm súc, nhưng Hàn Đông hiểu rất rõ, “lãnh đạo nào đó” ở đây chính là nói tới phó Thủ tướng Tô Trọng Vi.
Xem ra Nghê Tuấn Khả rất lo lắng cho hoạt động của phòng kiểm soát, khiến ông ta có chút bận tâm.
Nghê Tuấn Khả biết rõ thế lực thực sự của Hàn Đông, và cũng hiểu được mối quan hệ cạnh tranh giữa nhà họ Hàn với nhà họ Tô, Tô Xán và Hàn Đông tuổi cũng ngang ngang nhau, tuy không thể làm ra nhiều chiến tích như Hàn Đông, nhưng hiện nay Tô Xán cũng là cấp giám đốc sở, vẫn luôn trong quá trình phát triển ổn định.
Điều này dẫn tới mối quan hệ cạnh tranh giữa hai nhà càng thêm phần khốc liệt.
Hiện nay Hàn Đông vừa lên nhậm chức Chủ nhiệm phòng kiểm soát, liền vội vàng chú ý ngay vào vấn đề của tỉnh Việt Đông, và còn gióng trống khua chiêng tổ chức đội đi điều tra vấn đề này nữa.
Điều này khiến cho người khác không khỏi nghi ngờ về động cơ của Hàn Đông.
Mà Nghê Tuấn Khả lại là lãnh đạo đứng đầu phòng Kiểm soát, Hàn Đông làm như vậy, rất dễ khiến cho Tô Trọng Vi cảm thấy bất mãn, một khi mà phó Thủ tướng nói ra, thì ngày tháng sau này của một Phó trưởng ban thư ký Văn phòng Nhà nước như ông ta cũng chẳng dễ chịu gì.
Làm một Phó trưởng ban thư ký Văn phòng Nhà nước hạng bét nhất, tuổi của Nghê Tuấn Khả tuy chẳng phải là cao, nhưng cũng có thể xem như đã làm ở cấp Thứ trưởng được một thời gian rồi. Vì vậy ông ta mong muốn có thể có cơ hội được điều xuống phía dưới, làm chủ một tỉnh, điều này rất có lợi đối với tiền đồ của ông ta.
Vì vậy thành thực mà nói, Nghê Tuấn Khả không mong muốn Hàn Đông lợi dụng vấn đề của tỉnh Việt Đông, đi khơi dậy vấn đề, tránh cho một lãnh đạo phòng Kiểm soát như ông ta khỏi bị vạ lây.
Chính vì như vậy, Nghê Tuấn Khả mới kêu Hàn Đông qua, tìm hiểu tình hình một chút, đồng thời nhắc nhở Hàn Đông.
Đương nhiên ông ta hiểu rõ, nếu Hàn Đông cứ nhất quyết gióng trống khua chiêng để đi điều tra, thì ông ta cũng chẳng có cách gì ngăn cản nổi.
Dù sao đây cũng là chức trách của Hàn Đông, nếu bản thân Nghê Tuấn Khả không đưa ra được một lí do chính đáng thì khó lòng mà ngăn cản được.
Mặt khác, Hàn Đông đã dám làm như vậy, thì ắt phải có nguyên nhân nào đó.
Nay nghe Hàn Đông giải thích như vậy, Nghê Tuấn Khả cảm giác dường như không phải là Hàn Đông đang đặc biệt nhằm vào tỉnh Việt Đông, chỉ là vấn đề ở tỉnh này vừa hay thuộc vấn đề mà Hàn Đông đang chú ý, nên bị Hàn Đông đưa ra làm điển hình mà đi điều tra thôi.
Mặc dù vậy, trong lòng Nghê Tuấn Khả vẫn còn chút lo lắng, Hàn Đông đem chuyện của tỉnh Việt Đông ra làm điển hình, không biết có khiến cho Tô Trọng Vi có suy nghĩ gì không.
Dù sao, suy nghĩ của lãnh đạo, cũng không phải dễ dàng để nhân viên cấp dưới đoán biết được.
Từ văn phòng của Nghê Tuấn Khả đi ra, trong lòng Hàn Đông có chút nghi hoặc, không hiểu được làm sao mà Nghê Tuấn Khả biết được chuyện hắn cử Nghiêm Văn Bình đi điều tra chuyện của tỉnh Việt Đông?
“Chẳng lẽ là Nghiêm Văn Bình đi báo sao?”
Hàn Đông nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ Nghiêm Văn Bình ra, chẳng có ai lại đem chuyện này đi báo cáo với Nghê Tuấn Khả cả.
Mà động cơ của Nghiêm Văn Bình cũng rất đơn giản, đó là hi vọng tổ giám sát không phải đi điều tra, như vậy thì gã sẽ không phải đắc tội với ai.
“Hừ! Dùng thủ đoạn như thế, ngoại trừ khiến người khác xem thường ra, thì còn có tác dụng gì được chứ?” Hàn Đông cười lạnh một tiếng.
Về tới văn phòng, Hàn Đông liền gọi điện thoại kêu Nghiêm Văn Bình tới, hỏi qua một chút về công tác chuẩn bị của tổ giám sát. Rồi nói:
- Vấn đề của tỉnh Việt Đông lần này, mang tính phổ biến toàn quốc, vì vậy tổ giám sát phải chuẩn bị thật chu đáo, tỉ mỉ làm việc, làm cho rõ vấn đề
- Để có thể cung cấp kinh nghiệm và bài học cho những vấn đề tương tự trên cả nước. Giải quyết vấn đề, tất yếu sẽ phải đối mặt với vấn đề nan giải và áp lực, nhưng không thể vì có chút khó khăn, mà lo sợ cụp đuôi lại, phải biến áp lực thành động lực, tích cực đối phó. Chủ nhiệm Nghiêm đi lần này, có thể nói là gánh nặng đường xa, hi vọng anh có thể chủ động, làm tốt công tác, thuận lợi hoàn thành tốt nhiệm vụ giám sát lần này. Hiện nay phòng Kiểm soát đang bắt đầu tiến hành chế độ đề ra mục tiêu – trách nhiệm, Chủ nhiệm Nghiêm làm lãnh đạo của phòng Kiểm soát, vừa hay có thể đem mình ra làm một tấm gương tốt.
Nghiêm Văn Bình nghe xong, trong lòng không tránh khỏi căng thẳng, ý của Hàn Đông đã rất rõ ràng, việc gã đi điều tra tỉnh Việt Đông lần này, cũng nằm trong phạm vi chế độ mục tiêu – trách nhiệm của phòng Kiểm soát.
Mặc dù nói cho cùng, công tác giám sát bổ sung thêm đánh giá mục tiêu, cảm giác chẳng nắm được nội dung thực chất nào.
Nhưng nếu Hàn Đông muốn nhằm vào gã, thì muốn mượn bất cứ cớ gì cũng đều được cả.
Vì lần này gã không có ý định dốc toàn lực đi điều tra vấn đề, cho nên kết quả chắc chắn không làm cho Hàn Đông vừa lòng.
- Chủ nhiệm Hàn, tôi sẽ cố hết sức mình.
Nghiêm Văn Bình bình thản nói, gã quyết tâm tiến thêm một bước đẩy mạnh tuyên truyền, nhất định phải phải phô trương thanh thế, tận dụng mọi khả năng để làm cho càng nhiều người chú ý tới vấn đề này.
“Hừ! Hàn Đông còn trẻ vậy mà đã là cán bộ cấp Giám đốc sở, chỉ e đối với vấn đề tiền đồ càng coi trọng hơn mình, nếu chuyện này làm ầm lên, thì cái chức Chủ nhiệm phòng Kiểm soát của hắn, cũng coi như xong, bất kể thế nào, trách nhiệm của hắn cũng cao hơn mình, hãy cứ chờ xem, ai là người có thể chống chọi được tới cùng.”
Gã đương nhiên hiểu được, sự việc một khi được phô trương rộng ra, trong chuyến này, gã chẳng có được thu hoạch gì, thì sẽ bất lợi cho tiền đồ của gã, nhưng mọi việc đã tới nước này, gã cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Hàn Đông một mực dồn ép gã, gã cũng không thể ngồi im chờ chết được.
“Gã Nghiêm Văn Bình này, xem ra phải dạy dỗ tới nơi tới chốn mới được.” Hàn Đông ngồi trong văn phòng, trong lòng có phần bực bội.
Vốn dĩ Hàn Đông chỉ muốn giáo huấn Nghiêm Văn Bình một chút thôi, để gã có thể chú tâm vào làm việc, nhưng hiện nay đối với hành vi của gã, Hàn Đông đúng là có chút bất mãn.
Công việc còn chưa bắt đầu làm, đã chạy khắp nơi phô trương thanh thế, điều này sẽ khiến cho việc sắp đặt và bố trí bước tiếp theo của phòng Kiểm soát gặp nhiều điều bất lợi.
Vì vậy Hàn Đông hạ quyết tâm, lúc cần cứng rắn thì nhất định phải cứng rắn, nếu không có một số lệ cũ, cứ cậy già lên mặt, vậy thì công việc của mình, bao giờ mới mở ra cục diện chứ?
Nghĩ tới đây, Hàn Đông liền gọi điện thoại gọi Cao Minh Chân tới, đem chuyện ban nãy đã nhấn mạnh với Nghiêm Văn Bình kể lại một lượt, nói:
- Trước mắt Chủ nhiệm Nghiêm chủ yếu phụ trách giám sát tỉnh Việt Đông, còn Chủ nhiệm Cao sẽ phụ trách vấn đề cải cách chế độ trong các doanh nghiệp nhà nước, tranh thủ nhanh chóng mở ra những bước đột phá…
Cao Minh Chân ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng trái lại đang hết sức phiền muộn.
Vì y hiểu, khi Hàn Đông trị tội Nghiêm Văn Bình, thì hắn cũng nhất quyết không bỏ qua cho y.
“Hàn Đông rõ ràng là đem mình và Nghiêm Văn Bình gộp lại một mối để trừng trị mà, lợi dụng sự mâu thuẫn giữa bọn mình như vậy cũng là khiến bọn mình tranh đấu với nhau, giám sát lẫn nhau.” Trong lòng Cao Minh Chân quả thật rất buồn phiền, nhưng đối với chuyện này, y chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ứng đối một cách rất bị động, nỗ lực làm tốt công việc đã rồi tính tiếp.
Đồng thời, Cao Minh Chân lại tiến thêm một bước trong chuyện nhận thức được thủ đoạn của Hàn Đông, cái thằng nhãi này tuy còn trẻ, nhưng khi chỉnh đốn người, thì lại chẳng hồ đồ chút nào.
Hơn nữa khi trị người, Hàn Đông còn có thể khiến cho kẻ bị trị toàn tâm toàn ý làm tốt công việc, cũng chẳng phải chỉ là thuần túy trị người thôi đâu.
“Khó trách hắn có thể từ cơ sở làm tới chức Bí thư thành ủy, không có chút thủ đoạn thật là không được.” Cao Minh Chân trong lòng vô cùng cay đắng nghĩ.
Tối thứ bảy, Lộ Lợi Dương mời Hàn Đông ăn cơm ở nhà hàng Lâm Hải.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông - kể từ lúc quay về từ Yến Kinh - được cùng mọi người tụ họp ăn cơm.
Đây cũng coi như là mọi người thết cơm tẩy trần cho Hàn Đông.
Ngoài Lộ Lợi Dương ra, còn có cả Hàn Mạn Lương và Tần Phương.
Uống xong một vòng, Lộ Lợi Dương mới cười hỏi:
- Đúng rồi! Tôi nghe nói là cậu sắp ra tay với tỉnh Việt Đông hả?
Hàn Đông sửng sốt nói:
- Làm gì có chuyện đó, phòng kiểm soát là nơi làm việc cụ thể, có chuyện gì thì giải quyết chuyện đó, căn bản là không thể đề cập tới chuyện ra tay với nơi nào. Anh Lộ, chuyện này anh nghe từ đâu ra vậy?
Lộ Lợi Dương cười ha ha, nói:
- Hôm trước tôi đi bar uống rượu, đụng phải Mã Bình Nguyên, chuyện là tôi nghe anh ta nói. Anh ta và Tô Xán đi cùng nhau, cái tên Tô Xán này hình như sắp tới địa phương làm Bí thư Thành ủy rồi. Y có vẻ không bằng lòng với hành động của cậu thì phải.
Hàn Đông cười khổ rồi nói:
- Tôi chẳng thể quản được nhiều như thế, công việc của phòng kiểm soát, vốn dĩ sẽ phải đắc tội với người khác, không đắc tội với người này thì đắc tội với người kia, nếu mà lo đắc tội với người ta, thì chẳng làm lên trò trống gì. Hơn nữa, tôi làm việc, cũng chẳng hề cố ý nhằm vào bất cứ ai, hoàn toàn là gặp chuyện thì giải quyết, còn người khác nghĩ thế nào, tôi cũng bó tay.
- Nhưng chỉ e là có một số người lại không nghĩ vậy
Lộ Lợi Dương nói
- Nói không chừng có kẻ cho rằng cậu có suy nghĩ khác, nhất định sẽ đề cao cảnh giác, thậm chí là nghĩ cách đối phó
/1284
|