Lặng lẽ đi từ phía sau, trong lòng Cao Minh Chân hối hận tột cùng.
Tình hình bây giờ, Hàn Đông rõ ràng có bối cảnh tuyệt đối mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Tô Sáng cũng thua hắn một bậc.
Điều này khiến Cao Minh Chân liền nghĩ đến Hàn lão đầu tiên.
“Hàn Đông cùng Tô Sáng giống nhau, là đời sau của khai quốc công thần, như vậy chắc chắn là đời sau của Hàn lão.”
Cao Minh Chân vừa đi vừa nghĩ,
“Thì ra Hàn Đông này, chính là tên Hàn Đông kia.”
Y gọi là Hàn Đông kia, thật tế là do y mơ hồ biết đến, người tên Hàn Đông có danh tiếng lan truyền.
Y cũng thỉnh thoảng nghe qua người này, chỉ là cũng không nghĩ đến, bây giờ cấp trên của mình, chính là cái người có danh tiếng như sấm bên tai kia.
Mặc dù cái tên rất quen thuộc, nhưng vì từ đó đến giờ chưa gặp qua Hàn Đông, cho nên đối với bộ mặt thản nhiên mỉm cười của Hàn Đông, Cao Minh Chân chưa bao giờ nghĩ theo hướng khác.
Hiện tại, hai người trong lòng của y, cuối cùng hoàn toàn hợp lại.
Điều này tạo cho y hết sức ngạc nhiên.
Đồng thời, cũng khiến y khóc không ra nước mắt.
Bây giờ y là cán bộ cấp giám đốc sở, ước mơ lớn nhất chính là có một ngày được điều xuống.
Nhưng, hiện tại y cảm thấy hy vọng này vô cùng xa xăm.
Nếu Hàn Đông muốn xử y, vậy y muốn được tiến lên, cơ bản thì suốt đời này cũng không có cơ hội nào.
“Sớm biết như vậy, ban đầu đã không làm rồi.”
Cao Minh Chân buồn bực, hối hận vô cùng. Sớm biết được như vậy, anh ta đã thành thật phối hợp với Hàn Đông làm việc, không cần phải dẫn tới mối quan hệ phức tạp này, trở thành một con cờ bị người khác tùy tiện bỏ đi.
Đương nhiên, điều anh ta thấy hối hận nhất, chính là lúc mình và Tô Sáng cùng đi chung với nhau, không ngờ lại bị Hàn Đông bắt gặp.
Như vậy, chỉ sợ Hàn Đông đối đãi với mình, đã không phải là ý kiến và phân biệt trong công việc rồi.
“Mình nhất định phải tìm cách thoát ra mới được, nếu không, Hàn Đông và Tô Sáng hai người cạnh tranh nhau, mình dẫm vào, vậy không phải chết rất khó coi sao?”
Cao Minh Chân tự biết mình, biết chuyện giữa Hàn Đông và Tô Sáng, mình là không kham nỗi.
Hơn nữa bây giờ y đang làm việc cho Hàn Đông, cơ hội tiếp xúc càng nhiều hơn, do đó vẫn nên nhanh chóng dựng lại mối quan hệ với Hàn Đông, nếu không, con đường sau này sẽ khó đi.
Hơi cúi đầu xuống, lẵng lặng đi từ phía sau, trong lòng Cao Minh Chân, đang trải qua một cơn tranh đấu tư tưởng dữ dội.
Hàn Đông và Tô Sáng cùng đến câu lạc bộ Quên Sầu, Cao Minh Chân không thể rời khỏi ngay, trong lòng dù có buồn bực, có hối hận, cũng phải gắng chịu cùng đi chung.
Còn làm thế nào để dựng lại mối quan hệ với Hàn Đông, đó không phải có thể hoàn tất ngay trong tức khắc. Tuy nhiên vẫn may, y vẫn còn thời gian và cơ hội, đợi đến lúc đi làm, đến phòng làm việc của Hàn Đông giải thích một phen, sau đó trong công việc sau này, thành thật dựa theo sắp xếp và bố trí của Hàn Đông, làm tốt trách nhiệm công việc.
Một nhóm người rất nhanh liền đến câu lạc bộ Quên Sầu.
Tần Phương cho mở một phòng tốt nhất, sau đó lấy hai chai rượu vang tốt nhất ra.
Tuy xem ra là nể tình của hai người Hàn Đông và Tô Sáng, cô ta mới lấy ra rượu vang.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, liền biết hoàn toàn không phải như vậy.
Vì lần gặp mặt tối nay, là do Hàn Đông đề nghị, cũng là nói, Hàn Đông làm chủ, do đó hành vi của Tần Phương đương nhiên là nể tình Hàn Đông.
“Người phụ nữ này, mình nói sao cô ta luôn đối xử với mình không nóng không lạnh, thì ra là dựa vào Hàn Đông rồi.”
Tô Sáng ngồi đó, trong tay cầm ly rượu vang, nhè nhẹ chuyển động.
Tần Phương là một tuyệt sắc, cái đẹp đó khiến rất nhiều người điên đảo.
Tô Sáng cũng có chút xao lòng, chẳng qua ngoài việc thèm muốn sắc đẹp của Tần Phương ra, Tô Sáng xem trọng nhất chính là thế lực đằng sau Tần Phương.
Một mặt trong tay Tần Phương đang nắm nguồn vốn cực lớn, ngoài ra mặt khác Tần Phương còn có thế lực quân đội đằng sau.
Nếu có thể duy trì mối quan hệ tốt với Tần Phương, vậy không phải nhất cử lưỡng tiện sao.
Đương nhiên rồi, Tô Sáng cũng không cưới Tần Phương, hơn nữa với thân phận của Tần Phương, thật sự muốn lấy chồng cũng không phải dễ dàng.
Nhưng, Tô Sáng xem ra, chỉ cần mình đưa cô ta lên giường rồi, vậy với thủ đoạn của mình, nhất định sẽ khiến cô ta xoay vòng. Cộng thêm giữa hai người lại có chung lợi ích, vậy sự việc càng dễ làm hơn.
Chỉ đáng tiếc, Tần Phương đối với y tuy khách sáo, nhưng cũng không có biểu hiện gì nhiều.
Hiện tại, Tô Sáng cuối cùng cũng hiểu được, thì ra cô góa phụ này đã câu kết với Hàn Đông.
“Hừ, người đàn bà này, cũng đi theo hướng gió thôi. Tuy nhiên ba mươi năm sông Đông ba mươi năm sông Tây, đến lúc đó cô ta cũng có ngày cần thỉnh cầu người khác.”
Tô Sáng nở nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng lại nghĩ những ý tưởng rất tàn ác.
Mọi người cùng rót rượu, Hàn Đông nâng ly lên, nói với Tô Sáng:
- Chúng ta cụng một ly nào, nói ra, chúng ta còn là bạn học nữa, cũng hiếm khi cùng ngồi chung.
Tô Sáng và Hàn Đông cụng ly, nói:
- Chúng ta đều có công việc cần làm, quả thật rất hiếm cùng nhau trò chuyện.
Trên thực tế, hồi ở trường Trung Ương Đảng, hai người đều có cơ hội cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Chẳng qua vài lần gặp nhau, Tô Sáng đều viện lý do từ chối.
Vì hồi còn trong lớp, Hàn Đông là lớp trưởng, nổi bật liền chèn ép Tô Sáng. Cho nên Tô Sáng đã không muốn đi chung với Hàn Đông, tránh mình trở thành lá xanh cho đóa hoa.
Bây giờ Hàn Đông nói ra, Tô Sáng bèn lấy lý do mọi người bận công việc để che lấp
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, mọi người đều bận rộn, công việc là trên hết…
Dưới cách nói chuyện của Hàn Đông, hai người dần dần bắt đầu trò chuyện, từ từ đi vào chủ đề.
Tuy những người khác xem ra có vẻ ngồi đó, nhưng trên thực tế, mọi người đều đang quan tâm cách nói chuyện giữa Hàn Đông và Tô Sáng.
Hai người đều quá trẻ, nhưng đều có trình độ rất lớn, đại diện cho một thế lực rất mạnh.
Họ đều có một ánh mắt nhìn về tương lai, có một tiền độ vô cùng sáng lạng.
Hai người cùng trò chuyện, chắc chắn không giống những người khác ngồi hàn thuyên.
Thoải mái nhất chính là Hàn Mạn Lương, Lộ Lợi Dương và Tần Phương.
Họ vô cùng tự tin vào Hàn Đông.
Còn phía Tô Sáng, trong lòng Mã Bình Nguyên vô cùng hồi hộp.
“Tên Hàn Đông này rốt cuộc đang làm gì?”
Mã Bình Nguyên cân nhắc trong lòng.
“Gần đây tên này quá cừ, hắn tìm anh họ bàn gì vậy, khoe vẻ uy nghiêm sao? Hay muốn biểu đạt ý khác?”
Còn Cao Minh Chân cẩn thận co rút lại trong ghế, y vừa dùng tai lắng nghe, ngoài ra mặt khác lại không muốn người khác chú ý đến, đặc biệt là không mong Hàn Đông chú ý đến y.
Cái tư duy của đà điểu này, tuy không có ý nghĩa thực tế bao nhiêu, nhưng ít ra khiến trong lòng của y dễ chịu hơn.
Trong quá trình trò chuyện với Hàn Đông, ban đầu trong lòng Tô Sáng tràn đầy tính cảnh giác và đề phòng.
Tuy nhiên, dần dần, tâm trạng của y cũng bình tâm trở lại, vừa hàn thuyên, trong lòng cũng đang suy nghĩ.
Hàn Đông chỉ muốn thông qua lần trò chuyện này, cùng trao đổi suy nghĩ với y.
Thứ giao lưu này, đối với cạnh tranh giữa hai đối thủ, là rất có ý nghĩa.
Từ trong lời nói của Hàn Đông, anh ta cảm nhận được Hàn Đông có suy nghĩ và dự tính sâu xa trên nhiều mặt.
Đồng thời, y cũng dần hiểếu được nguyên nhân mà Hàn Đông cho người đi tỉnh Việt Đông khảo sát.
“Nói như vậy, tên này đúng là một lòng vì công việc, mà hoàn toàn không phải chống đối nhà mình?”
Trong lòng Tô Sáng không mấy xác nhận.
Y dần cảm nhận được lời nói của Hàn Đông ít ra có một phần là sự thật.
Nhưng vì vấn đề dính đến tỉnh Việt Đông, can thiệp đến phạm vi thế lực của nhà họ Tô, thậm chí đối với ông cụ Tô Trọng Uy cũng có ảnh hưởng nhất định, cho nên anh ta không thể không cẩn thận, cũng không thể dễ dàng tin tưởng Hàn Đông.
- Cạnh tranh, là một hình thức phát triển có lợi, phát triển của nhân loại, thực tế là trưởng thành hơn trong cạnh tranh. Chỉ cần là cạnh tranh mang tính lành mạnh, tôi tin nhất định sẽ thúc tiến cho xã hội thêm phát triển tốt hơn...
Lời của Hàn Đông, tuy không nói rõ, nhưng Tô Sáng cũng hiểu, đây là tuyên ngôn của Hàn Đông đối với mình.
Hắn không quan tâm đến cạnh tranh của mình và hắn, chỉ cần cạnh tranh lành mạnh, vậy thì càng tốt.
- Hô hô, đúng đấy, đây là một xã hội thay đổi liên tục, chính vì có cạnh tranh, xã hội này mới phát triển càng tốt hơn. Chúng ta đều trong đó, chỉ cần lúc nào cũng sẵn sàng đối mặt với cạnh tranh quyết liệt...
Tô Sáng cũng nói rõ thái độ của mình với Hàn Đông, muốn để y từ bỏ, cũng không có khả năng.
Giữa hai người trò chuyện được hơn một giờ đồng hồ, sau đó Tô Sáng viện lý do có việc, dẫn người đi khỏi.
Trước đi rời khỏi, Cao Minh Chân có chút chạnh lòng nhìn Hàn Đông một cái, nhìn Hàn Đông vẻ mặt không biểu cảm nâng ly rượu, trong lòng đột nhiên lại không có đáy nữa.
- Ha ha, Hàn Đông rất có phong độ, tôi nghĩ Tô Sáng cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp anh rồi.
Hàn Mạn Lương cười nói.
Lúc nãy họ ngồi bên cạnh đều nghe rất rõ, là Hàn Đông chủ đạo giữa cuộc nói chuyện của hai người, đồng thời chủ yếu do Hàn Đông nói lên quan điểm và suy nghĩ của mình với Tô Sáng.
Còn Tô Sáng thì tỏ vẻ hơi kinh ngạc và bị động.
So sánh hai người, phân rõ thắng bại.
Vẻ mặt của Lộ Lợi Dương cũng tươi cười, quan hệ giữa y và Tô Sáng cũng bình thường, tuy nhiên bây giờ y cảm thấy, sau này phải cố gắng ít đi chung với Tô Sáng.
Nếu đã chọn Hàn Đông, vậy thì nên đứng về phía Hàn Đông.
Thứ hai vừa lúc Hàn Đông đi làm không lâu, Cao Minh Chân với bộ mặt khiêm tốn cung kính gõ cửa, hơi cúi lưng xuống, cung kính nói:
- Chào ngài Chủ nhiệm Hàn, tôi đến báo cáo ý tưởng và công việc cho ngài biết.
Y đã trải qua đấu tranh tư tưởng hết sức kịch liệt, cuối cùng mới hạ quyết tâm, toàn đầu hàng về phía Hàn Đông, nghe Hàn Đông sắp xếp, như vậy mới có khả năng thành công.
Hàn Đông với bộ mặt bình thản, không đứng dậy, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Cao đến à, có việc gì thì ngồi xuống nói đi.
- Cám ơn chủ nhiệm Hàn.
Cao Minh Chân chỉ ngồi một nửa mông trên chiếc ghế đối diện Hàn Đông, hơi cúi lưng, nụ cười trên mặt tỏ vẻ khiêm nhường,
- Chủ nhiệm Hàn, tôi làm việc tại phòng kiểm soát cũng gần hai mươi năm rồi, đối với công việc của phòng kiểm soát, tôi cũng có chút kinh nghiệm và tâm đắc...
Tình hình bây giờ, Hàn Đông rõ ràng có bối cảnh tuyệt đối mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Tô Sáng cũng thua hắn một bậc.
Điều này khiến Cao Minh Chân liền nghĩ đến Hàn lão đầu tiên.
“Hàn Đông cùng Tô Sáng giống nhau, là đời sau của khai quốc công thần, như vậy chắc chắn là đời sau của Hàn lão.”
Cao Minh Chân vừa đi vừa nghĩ,
“Thì ra Hàn Đông này, chính là tên Hàn Đông kia.”
Y gọi là Hàn Đông kia, thật tế là do y mơ hồ biết đến, người tên Hàn Đông có danh tiếng lan truyền.
Y cũng thỉnh thoảng nghe qua người này, chỉ là cũng không nghĩ đến, bây giờ cấp trên của mình, chính là cái người có danh tiếng như sấm bên tai kia.
Mặc dù cái tên rất quen thuộc, nhưng vì từ đó đến giờ chưa gặp qua Hàn Đông, cho nên đối với bộ mặt thản nhiên mỉm cười của Hàn Đông, Cao Minh Chân chưa bao giờ nghĩ theo hướng khác.
Hiện tại, hai người trong lòng của y, cuối cùng hoàn toàn hợp lại.
Điều này tạo cho y hết sức ngạc nhiên.
Đồng thời, cũng khiến y khóc không ra nước mắt.
Bây giờ y là cán bộ cấp giám đốc sở, ước mơ lớn nhất chính là có một ngày được điều xuống.
Nhưng, hiện tại y cảm thấy hy vọng này vô cùng xa xăm.
Nếu Hàn Đông muốn xử y, vậy y muốn được tiến lên, cơ bản thì suốt đời này cũng không có cơ hội nào.
“Sớm biết như vậy, ban đầu đã không làm rồi.”
Cao Minh Chân buồn bực, hối hận vô cùng. Sớm biết được như vậy, anh ta đã thành thật phối hợp với Hàn Đông làm việc, không cần phải dẫn tới mối quan hệ phức tạp này, trở thành một con cờ bị người khác tùy tiện bỏ đi.
Đương nhiên, điều anh ta thấy hối hận nhất, chính là lúc mình và Tô Sáng cùng đi chung với nhau, không ngờ lại bị Hàn Đông bắt gặp.
Như vậy, chỉ sợ Hàn Đông đối đãi với mình, đã không phải là ý kiến và phân biệt trong công việc rồi.
“Mình nhất định phải tìm cách thoát ra mới được, nếu không, Hàn Đông và Tô Sáng hai người cạnh tranh nhau, mình dẫm vào, vậy không phải chết rất khó coi sao?”
Cao Minh Chân tự biết mình, biết chuyện giữa Hàn Đông và Tô Sáng, mình là không kham nỗi.
Hơn nữa bây giờ y đang làm việc cho Hàn Đông, cơ hội tiếp xúc càng nhiều hơn, do đó vẫn nên nhanh chóng dựng lại mối quan hệ với Hàn Đông, nếu không, con đường sau này sẽ khó đi.
Hơi cúi đầu xuống, lẵng lặng đi từ phía sau, trong lòng Cao Minh Chân, đang trải qua một cơn tranh đấu tư tưởng dữ dội.
Hàn Đông và Tô Sáng cùng đến câu lạc bộ Quên Sầu, Cao Minh Chân không thể rời khỏi ngay, trong lòng dù có buồn bực, có hối hận, cũng phải gắng chịu cùng đi chung.
Còn làm thế nào để dựng lại mối quan hệ với Hàn Đông, đó không phải có thể hoàn tất ngay trong tức khắc. Tuy nhiên vẫn may, y vẫn còn thời gian và cơ hội, đợi đến lúc đi làm, đến phòng làm việc của Hàn Đông giải thích một phen, sau đó trong công việc sau này, thành thật dựa theo sắp xếp và bố trí của Hàn Đông, làm tốt trách nhiệm công việc.
Một nhóm người rất nhanh liền đến câu lạc bộ Quên Sầu.
Tần Phương cho mở một phòng tốt nhất, sau đó lấy hai chai rượu vang tốt nhất ra.
Tuy xem ra là nể tình của hai người Hàn Đông và Tô Sáng, cô ta mới lấy ra rượu vang.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, liền biết hoàn toàn không phải như vậy.
Vì lần gặp mặt tối nay, là do Hàn Đông đề nghị, cũng là nói, Hàn Đông làm chủ, do đó hành vi của Tần Phương đương nhiên là nể tình Hàn Đông.
“Người phụ nữ này, mình nói sao cô ta luôn đối xử với mình không nóng không lạnh, thì ra là dựa vào Hàn Đông rồi.”
Tô Sáng ngồi đó, trong tay cầm ly rượu vang, nhè nhẹ chuyển động.
Tần Phương là một tuyệt sắc, cái đẹp đó khiến rất nhiều người điên đảo.
Tô Sáng cũng có chút xao lòng, chẳng qua ngoài việc thèm muốn sắc đẹp của Tần Phương ra, Tô Sáng xem trọng nhất chính là thế lực đằng sau Tần Phương.
Một mặt trong tay Tần Phương đang nắm nguồn vốn cực lớn, ngoài ra mặt khác Tần Phương còn có thế lực quân đội đằng sau.
Nếu có thể duy trì mối quan hệ tốt với Tần Phương, vậy không phải nhất cử lưỡng tiện sao.
Đương nhiên rồi, Tô Sáng cũng không cưới Tần Phương, hơn nữa với thân phận của Tần Phương, thật sự muốn lấy chồng cũng không phải dễ dàng.
Nhưng, Tô Sáng xem ra, chỉ cần mình đưa cô ta lên giường rồi, vậy với thủ đoạn của mình, nhất định sẽ khiến cô ta xoay vòng. Cộng thêm giữa hai người lại có chung lợi ích, vậy sự việc càng dễ làm hơn.
Chỉ đáng tiếc, Tần Phương đối với y tuy khách sáo, nhưng cũng không có biểu hiện gì nhiều.
Hiện tại, Tô Sáng cuối cùng cũng hiểu được, thì ra cô góa phụ này đã câu kết với Hàn Đông.
“Hừ, người đàn bà này, cũng đi theo hướng gió thôi. Tuy nhiên ba mươi năm sông Đông ba mươi năm sông Tây, đến lúc đó cô ta cũng có ngày cần thỉnh cầu người khác.”
Tô Sáng nở nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng lại nghĩ những ý tưởng rất tàn ác.
Mọi người cùng rót rượu, Hàn Đông nâng ly lên, nói với Tô Sáng:
- Chúng ta cụng một ly nào, nói ra, chúng ta còn là bạn học nữa, cũng hiếm khi cùng ngồi chung.
Tô Sáng và Hàn Đông cụng ly, nói:
- Chúng ta đều có công việc cần làm, quả thật rất hiếm cùng nhau trò chuyện.
Trên thực tế, hồi ở trường Trung Ương Đảng, hai người đều có cơ hội cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Chẳng qua vài lần gặp nhau, Tô Sáng đều viện lý do từ chối.
Vì hồi còn trong lớp, Hàn Đông là lớp trưởng, nổi bật liền chèn ép Tô Sáng. Cho nên Tô Sáng đã không muốn đi chung với Hàn Đông, tránh mình trở thành lá xanh cho đóa hoa.
Bây giờ Hàn Đông nói ra, Tô Sáng bèn lấy lý do mọi người bận công việc để che lấp
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, mọi người đều bận rộn, công việc là trên hết…
Dưới cách nói chuyện của Hàn Đông, hai người dần dần bắt đầu trò chuyện, từ từ đi vào chủ đề.
Tuy những người khác xem ra có vẻ ngồi đó, nhưng trên thực tế, mọi người đều đang quan tâm cách nói chuyện giữa Hàn Đông và Tô Sáng.
Hai người đều quá trẻ, nhưng đều có trình độ rất lớn, đại diện cho một thế lực rất mạnh.
Họ đều có một ánh mắt nhìn về tương lai, có một tiền độ vô cùng sáng lạng.
Hai người cùng trò chuyện, chắc chắn không giống những người khác ngồi hàn thuyên.
Thoải mái nhất chính là Hàn Mạn Lương, Lộ Lợi Dương và Tần Phương.
Họ vô cùng tự tin vào Hàn Đông.
Còn phía Tô Sáng, trong lòng Mã Bình Nguyên vô cùng hồi hộp.
“Tên Hàn Đông này rốt cuộc đang làm gì?”
Mã Bình Nguyên cân nhắc trong lòng.
“Gần đây tên này quá cừ, hắn tìm anh họ bàn gì vậy, khoe vẻ uy nghiêm sao? Hay muốn biểu đạt ý khác?”
Còn Cao Minh Chân cẩn thận co rút lại trong ghế, y vừa dùng tai lắng nghe, ngoài ra mặt khác lại không muốn người khác chú ý đến, đặc biệt là không mong Hàn Đông chú ý đến y.
Cái tư duy của đà điểu này, tuy không có ý nghĩa thực tế bao nhiêu, nhưng ít ra khiến trong lòng của y dễ chịu hơn.
Trong quá trình trò chuyện với Hàn Đông, ban đầu trong lòng Tô Sáng tràn đầy tính cảnh giác và đề phòng.
Tuy nhiên, dần dần, tâm trạng của y cũng bình tâm trở lại, vừa hàn thuyên, trong lòng cũng đang suy nghĩ.
Hàn Đông chỉ muốn thông qua lần trò chuyện này, cùng trao đổi suy nghĩ với y.
Thứ giao lưu này, đối với cạnh tranh giữa hai đối thủ, là rất có ý nghĩa.
Từ trong lời nói của Hàn Đông, anh ta cảm nhận được Hàn Đông có suy nghĩ và dự tính sâu xa trên nhiều mặt.
Đồng thời, y cũng dần hiểếu được nguyên nhân mà Hàn Đông cho người đi tỉnh Việt Đông khảo sát.
“Nói như vậy, tên này đúng là một lòng vì công việc, mà hoàn toàn không phải chống đối nhà mình?”
Trong lòng Tô Sáng không mấy xác nhận.
Y dần cảm nhận được lời nói của Hàn Đông ít ra có một phần là sự thật.
Nhưng vì vấn đề dính đến tỉnh Việt Đông, can thiệp đến phạm vi thế lực của nhà họ Tô, thậm chí đối với ông cụ Tô Trọng Uy cũng có ảnh hưởng nhất định, cho nên anh ta không thể không cẩn thận, cũng không thể dễ dàng tin tưởng Hàn Đông.
- Cạnh tranh, là một hình thức phát triển có lợi, phát triển của nhân loại, thực tế là trưởng thành hơn trong cạnh tranh. Chỉ cần là cạnh tranh mang tính lành mạnh, tôi tin nhất định sẽ thúc tiến cho xã hội thêm phát triển tốt hơn...
Lời của Hàn Đông, tuy không nói rõ, nhưng Tô Sáng cũng hiểu, đây là tuyên ngôn của Hàn Đông đối với mình.
Hắn không quan tâm đến cạnh tranh của mình và hắn, chỉ cần cạnh tranh lành mạnh, vậy thì càng tốt.
- Hô hô, đúng đấy, đây là một xã hội thay đổi liên tục, chính vì có cạnh tranh, xã hội này mới phát triển càng tốt hơn. Chúng ta đều trong đó, chỉ cần lúc nào cũng sẵn sàng đối mặt với cạnh tranh quyết liệt...
Tô Sáng cũng nói rõ thái độ của mình với Hàn Đông, muốn để y từ bỏ, cũng không có khả năng.
Giữa hai người trò chuyện được hơn một giờ đồng hồ, sau đó Tô Sáng viện lý do có việc, dẫn người đi khỏi.
Trước đi rời khỏi, Cao Minh Chân có chút chạnh lòng nhìn Hàn Đông một cái, nhìn Hàn Đông vẻ mặt không biểu cảm nâng ly rượu, trong lòng đột nhiên lại không có đáy nữa.
- Ha ha, Hàn Đông rất có phong độ, tôi nghĩ Tô Sáng cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp anh rồi.
Hàn Mạn Lương cười nói.
Lúc nãy họ ngồi bên cạnh đều nghe rất rõ, là Hàn Đông chủ đạo giữa cuộc nói chuyện của hai người, đồng thời chủ yếu do Hàn Đông nói lên quan điểm và suy nghĩ của mình với Tô Sáng.
Còn Tô Sáng thì tỏ vẻ hơi kinh ngạc và bị động.
So sánh hai người, phân rõ thắng bại.
Vẻ mặt của Lộ Lợi Dương cũng tươi cười, quan hệ giữa y và Tô Sáng cũng bình thường, tuy nhiên bây giờ y cảm thấy, sau này phải cố gắng ít đi chung với Tô Sáng.
Nếu đã chọn Hàn Đông, vậy thì nên đứng về phía Hàn Đông.
Thứ hai vừa lúc Hàn Đông đi làm không lâu, Cao Minh Chân với bộ mặt khiêm tốn cung kính gõ cửa, hơi cúi lưng xuống, cung kính nói:
- Chào ngài Chủ nhiệm Hàn, tôi đến báo cáo ý tưởng và công việc cho ngài biết.
Y đã trải qua đấu tranh tư tưởng hết sức kịch liệt, cuối cùng mới hạ quyết tâm, toàn đầu hàng về phía Hàn Đông, nghe Hàn Đông sắp xếp, như vậy mới có khả năng thành công.
Hàn Đông với bộ mặt bình thản, không đứng dậy, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Cao đến à, có việc gì thì ngồi xuống nói đi.
- Cám ơn chủ nhiệm Hàn.
Cao Minh Chân chỉ ngồi một nửa mông trên chiếc ghế đối diện Hàn Đông, hơi cúi lưng, nụ cười trên mặt tỏ vẻ khiêm nhường,
- Chủ nhiệm Hàn, tôi làm việc tại phòng kiểm soát cũng gần hai mươi năm rồi, đối với công việc của phòng kiểm soát, tôi cũng có chút kinh nghiệm và tâm đắc...
/1284
|