Đối với tên tiểu tử lái xe Ferrari kia, Hàn Đông cũng không bận tâm, chẳng qua lúc ấy cảm khái một chút mà thôi.
Rất nhanh xe đã tới trước cửa khách sạn Ninh Hải, Hàn Đông xuống xe, đưa cho Lưu Thiết Quân một tấm thẻ, kêu y dùng chứng minh đặt một căn phòng cao cấp của khách sạn năm sao này, mặc dù Hàn Đông là Chủ tịch, phí tiếp khách gì đó không ít, nhưng tiếp đãi bạn bè, Hàn Đông cũng sẽ không dùng tiền của Ủy ban nhân dân thành phố.
Trong lúc Lưu Thiết Quân làm thủ tục, Hàn Đông liền ngồi ở sảnh lớn hút thuốc.
Khách sạn Ninh Hải là khách sạn năm sao duy nhất của thành phố Ninh Hải, thiết bị trang trí đương nhiên rất tốt, mức phí cũng không phải thấp, nhưng số người vào ở cũng rất nhiều, dù sao thì thành phố Ninh Hải cũng là thành thị của vùng duyên hải phía Đông, trong thành phố cũng có rất nhiều điểm tham quan, người đến vùng duyên hải du lịch trước đó, thông thường đều đến tham quan, cho dù khách sạn Ninh Hải đắt tiền nhưng vẫn có nhiều người có tiền đến ở.
Lưu Thiết Quân đạt xong phòng, đem thẻ phòng qua, đưa hai tay, nói:
- Ông chủ, đã làm xong, ngài còn có dặn dò gì?
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Không có gì, như vậy đi, anh tự đón xe về.
Lưu Thiết Quân gật gật đầu, sau đó cáo từ đi ra ngoài.
Hàn Đông biết Tần Phương từ sân bay chạy qua, đoán chừng cũng hơn nửa giờ, điều này còn phải cần cô ấy đón được xe mới được.
Sân bay Ninh Hải ở khu phía Tây vùng ngoại thành quận Thự Quang, trong thời gian này Hàn Đông thật ra cũng có xem một chút tình hình sân bay, bởi vì Mặt trận Tổ quốc đề nghị dời sân bay, vì thành phố Ninh Hải phía Đông giáp biển, do đó sự phát triển của thành phố phải ở phía tây đi lên, mà sân bay được xây dựng trước đây rất lâu, vị trí của nó đúng lúc đem lại ảnh hưởng không tốt cho sự phát triển của thành phố mới, chuyến bay mỗi ngày của sân bay Ninh Hải cũng không ít, máy bay lên xuống, âm thanh rất lớn, đem đến cho xung quanh sự ô nhiễm tiếng ồn cực lớn, đối với sự mở rộng thành thị vô cùng bất lợi, mặt khác, tuy là kinh tế thành phố Ninh Hải phát triển, trước đó quy hoạch xây dựng sân bay, đã không thích ứng với yêu cầu phát triển của thành phố Ninh Hải, do đó Mặt trận Tổ quốc kiến nghị nhân cơ hội di dời, quy hoạch lại sân bay một lần nữa, điều này đối với lâu dài mà nói, đối với sự phát triển của thành phố Ninh Hải vô cùng có lợi.
Hàn Đông nghiêm túc thẩm duyệt qua phần đề nghị này của Mặt trận Tổ quốc, mặt khác còn tìm ra tư liệu sân bay Ninh Hải xác minh, cảm thấy đề nghị này cũng có tính khả thi nhất định.
Chẳng qua, dời sân bay là chuyện lớn không phải là Chủ tịch như Hàn Đông có thể quyết định, do đó coi như là Hàn Đông đồng ý, nhưng cũng không thể bảo đảm người khác đồng ý, vậy cũng không thực hiện được. Chuyện lớn như vậy, khẳng định phải ở hội nghị thường vụ thảo luận quyết định, mặc dù hiện tại Hàn Đông và Lam Nghiệp có quan hệ hợp tác tạm thời, nhưng việc di dời sân bay trọng đại như vậy, đoán chừng Lam Nghiệp cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng, mà hơn nữa cho dù ông ta đáp ứng, đoán chừng cũng không giao quyền chủ động cho Hàn Đông.
Di dời một sân bay, xây dựng mới, lợi ích liên quan rất lớn, nếu làm không tốt, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Cho nên Hàn Đông khi chưa nắm chắc, cũng sẽ không dễ dàng nhắc tới.
Ngồi trên sopha, vừa suy nghĩ tâm sự, vừa hút thuốc, qua một lát, điện thoại di động của Hàn Đông reo lên, lấy ra xem, là Tần Phương gọi đến.
Đứng lên quay qua liền thấy Tần Phương đeo ba lô đứng ở bên ngoài, Hàn Đông cười cười, đứng dậy đi ra.
Tần Phương hơi chau mày, trong lòng nghĩ Hàn Đông sao lại không bắt máy.
- Mỹ nữ, đợi người à?
Hàn Đông đi đến bên Tần Phương cười haha nói.
Cũng chính là dưới tình hình không ai nhận ra mình, Hàn Đông mới có cơ hội nhẹ nhàng như vậy, nếu hắn nhậm chức ở thành phố Ninh Hải thời gian dài, người nhận ra hắn khẳng định không ít, lúc đó Hàn Đông ở bên ngoài sẽ không tùy ý như vậy.
Nghe thấy âm thanh tràn đầy sức hút quen thuộc, trên mặt Tần Phương lập tức tươi cười, cúp điện thoại, xoay người qua nói:
- Tên này, sao lại trở thành người nói năng ngọt xớt vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Có bạn hữu từ xa tới, tôi vui mừng mà.
Tần Phương mặc áo lông màu tím, không kéo khóa lên, bên trong là áo lông cừu màu hồng nhạt, trên mặt cô ấy đã trang điểm, khuôn mặt tràn đầy sự chín chắn quyến rũ, vừa cười vừa nhăn mày, đều tràn đầy sức hấp dẫn.
Hàn Đông đưa tay nói:
- Mỹ nữ, rất sẵn lòng phục vụ cho cô.
Tần Phương cười dịu dàng, đem ba lô trên vai giao cho Hàn Đông, cũng không khách sáo.
- Tôi là lần đầu đến thành phố Ninh Hải, cảm giác không tệ.
Tần Phương nói.
- Anh ở nơi này cũng có thể làm nên chuyện.
Hàn Đông nói:
- Hiện tại tôi cảm thấy rất áp lực, tôi cũng không muốn thành phố Ninh Hải trong tay tôi phát triển chậm lại.
Tần Phương cười haha, nói:
- Khó nghe được mấy lời khiêm tốn của anh, nhưng tôi vẫn có lòng tin với anh, tôi nghe Lộ Lợi Dương nói, anh vừa mới đến thành phố Ninh Hải, đã làm ra một vài chuyện lớn, khiến cho một số người đau đầu.
Hàn Đông nói:
- Cũng không có làm gì, tôi đến thành phố Ninh Hải để làm việc, lại không phải đến đây để dưỡng già, do đó cũng không thể làm biếng được.
Hai người vừa nói vừa đi đến trước thang máy, Hàn Đông nhấn nút đi lên, đợi thang máy mở ra, sau khi người bên trong đi ra, Hàn Đông bước vào trước giữ thang máy, để Tần Phương từ từ đi vào.
Tần Phương dịu dàng nói:
- Không tệ, tôi càng ngày càng cảm thấy anh rất có phong độ thân sĩ rồi.
Hàn Đông nói:
- Vậy cũng phải xem là đối với người nào.
Tần Phương liếc nhìn Hàn Đông một cái, mặt tràn đầy cảm xúc.
- Nói như vậy, tôi phải cảm thấy mình vinh hạnh rồi?
Hàn Đông cười haha, nói:
- Không dám, là tôi cảm thấy vinh hạnh mới đúng, có thể phục vụ người đẹp như vậy, tôi cảm thấy vinh hạnh chưa bao giờ có.
Tần Phương mấp máy miệng, nói:
- Anh đó, xem ra không Lữ Nhạc ở bên cạnh, anh cũng lộ ra bản tính rồi.
Hàn Đông nói:
- Trước mặt của bạn hữu, trước giờ đều là diện mạo thật sự của tôi.
Đang nói chuyện, thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất, phòng của Lưu Thiết Quân đặt là một trong những phòng tốt nhất ở đây, giá phòng một ngày hơn hai ngàn, đây còn là giá ưu đãi vì chúc mừng khách sạn Ninh Hải khai trương mười năm.
Đi vào phòng, Hàn Đông đầu tiên cũng xem xét căn phòng cao cấp của khách sạn năm sao thành phố Ninh Hải, đây là một phòng lớn, phòng khách trải thảm màu đỏ tươi, đạp lên mềm mại thoải mải, đèn treo pha lê thật lớn chiếu rọi ánh hào quang dịu dàng, phía đông phòng khách là cửa sổ thủy tinh rất lớn, từ cửa sổ thủy tinh không có một hạt bụi nhìn ra ngoài, có thể thấy mặt biển xa xa, xanh thẳm làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Phía dưới cửa sổ là bàn trà gỗ lim đỏ, ghế dựa thoải mái, phía trên bàn trà cắm hoa tươi, trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm ngát, không khí làm cho căn phòng thêm vài phần cảm giác ấm áp.
Tần Phương xem xét qua một lượt, vui vẻ nói:
- Không tệ, tôi thích chỗ này.
Từ đồ trang trí trong phòng thấy được, phòng này chủ yếu là đón tiếp khách nữ, điều này cho thấy Hàn Đông lúc đặt phòng rất có tâm, do đó Tần Phương trong lòng vô cùng vui mừng.
Hàn Đông cười cười nói:
- Cô thích là tốt rồi, tôi còn lo cô không thích.
Đồng thời Hàn Đông trong lòng cũng thấy có chút quái lạ, bản thân không hề nói với Lưu Thiết Quân người bạn là nữ, y làm sao biết đặt căn phòng như vậy chứ, xem ra tên tiểu tử này cũng là khá khôn khéo.
- Tôi đi tắm một chút, Hàn Đông anh ngồi đi.
Tần Phương nói.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Được, tôi xem tivi trước.
Mở tivi, vừa đúng là đài thành phố Ninh Hải, tiết mục phát sóng là điểm nóng Ninh Hải, người chủ trì nói về chuyện quy phạm dùng xe công của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, còn mời vài vị giáo sư của đại học Ninh Hải làm chuyên gia. Lúc này, một vị giáo sư đang cho ý kiến, tỏ ra tán đồng về chuyện dùng xe công vụ của Thành ủy thành phố Ninh Hải và Ủy ban nhân dân thành phố, còn chỉ ra vài ý trọng điểm, đúng không hổ là giáo sư.
Xem tiết mục này, Hàn Đông không kiềm được cười cười, xem ra động tác của ban tuyên truyền cũng không chậm.
Cầm lấy cái điều khiển, Hàn Đông lại đổi kênh, đây là đài Giang Việt, đang phát tin tức buổi chiều, mà cũng đúng lúc đang nói về chuyện xe công vụ của thành phố Ninh Hải, cách nói cũng không khác gì lắm so với đài thành phố Ninh Hải, dù sao là đánh giá thẳng mặt, đồng thời cũng đề ra một vài kiến nghị, cũng không có gì mới mẻ.
“Lam Nghiệp có thể đi đến bước này, tố chất hẳn là không có vấn đề, y sở dĩ lần này bị động như vậy, chủ yếu vẫn là không ngờ đúng lúc bị người ta chụp hình, mà vừa đúng người chụp hình lại thích lên mạng, mà tốc độ lan truyền của mạng chỉ sợ ngoài dự đoán của Lam Nghiệp, dù hiện tại đã triển khai giải quyết các nguy cơ, nhưng đối với Lam Nghiệp vẫn còn ảnh hưởng bất lợi, chí ít khiến mộng tưởng tiến thêm một bước lúc ông ta trước khi về hưu tan vỡ.”
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, còn về phản ứng của Hàn Đông, một mặt cũng thể hiện thiện ý với Lam Nghiệp, hơi ôn hòa một chút vì chuyện của cục Công an đem đến cục diện khẩn trương, mặt khác Hàn Đông cũng là làm cho lãnh đạo tỉnh Giang Việt xem.
Hàn Đông biết, mình đến thành phố Ninh Hải làm Chủ tịch, cũng không biết là khiến cho trong lòng bao nhiêu lãnh đạo của tỉnh Giang Việt buồn bực, nếu mình không chú ý đến những kế gian cứ một mực đấu với Lam Nghiệp, cho dù là mình có thắng, đoán chừng cũng gây ra không ít phản cảm, nếu ở tỉnh quyết tâm nhúng tay vậy thì cũng sẽ khiến mình vô cùng khó chịu, dù sao thì ngoài bốn vị trí cấp Thứ trưởng, sự sắp xếp nhân sự khác của thành phố Ninh Hải, đều là tỉnh Giang Việt quyết định, chỉ cần báo cho Ban tổ chức Trung ương lập hồ sơ là được.
Thầm thở dài một hơi, Hàn Đông cảm giác bản thân hiện tại làm chuyện gì đều phải suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
“Không còn cách nào, ở thể chế này, không cẩn thận một chút, liền có thể bị người ta ăn đến xương cũng không còn”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
Tần Phương tắm xong, cô đã thay quần áo, trên đầu còn ướt, mặt ửng hồng, ánh mắt dao động, quyến rũ cực kỳ.
Hàn Đông trong lòng thầm khen ngợi, đây đúng là một báu vật tuyệt sắc, chỉ tiếc là trẻ như vậy, đã thủ tiết rồi, nghe nói cô vừa kết hôn thì chồng chết, đối với một người phụ nữ đang tuổi xuân mà nói, tuyệt đối là một chuyện xấu hổ, huống hồ gì chồng của cô ấy còn có bối cảnh của Miêu gia như vậy. Bởi vậy muốn tái giá cũng không phải dễ dàng, mặc dù Hàn Đông nghe nói vợ chồng Miêu Đức Thanh đã coi cô như con gái nuôi, và nhiều lần khuyên cô tái giá, nhưng cô không đồng ý, nhưng Hàn Đông cảm thấy Tần Phương sở dĩ lựa chọn như vậy cũng là có cách nghĩ riêng của cô ấy.
Phải biết rằng Tần Phương được sự yêu mến, tin tưởng của vợ chồng Miêu Đức Thanh, thậm chí còn quản lý tài nguyên to lớn của Miêu gia, trở thành người đại diện cho mặt thương nghiệp của Miêu gia, nở mày nở mặt như vậy, hơn nữa người trẻ tuổi tài giỏi theo đuổi cô không ít, lại có mấy người là thật lòng yêu cô ấy chứ.
Hàn Đông cũng nghe Hàn Mạn Lương nói qua chuyện của Tần Phương, cảm thấy mấy người theo đuổi Tần Phương đó, hoặc là hướng về quan hệ phía sau cô ấy, hoặc là mê mẩn vẻ đẹp của cô.
- Tắm một cái thấy tốt hơn rồi.
Tần Phương cười haha nói, ngồi bên cạnh của Hàn Đông.
Hàn Đông chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát xông vào mũi, không tự chủ được hít sâu một hơi.
Đưa tay nhìn đồng hồ một chút, Hàn Đông nói:
- Cũng đói rồi, tôi mời cô dùng cơm, nhà hàng ở dưới lầu ở Ninh Hải cũng rất có tiếng.
Tần Phương nói:
- Được, khách thì theo chủ, tôi nghe anh sắp xếp.
Nhà hàng ở lầu ba, Hàn Đông lấy một bàn ở gần cửa sổ, gọi một vài món đặc sắc, lại thêm một chai rượu đỏ, cười nói:
- Uống chút rượu đỏ, đón tiếp cô, chỉ tiếc bạn bè ở thành phố Ninh Hải không nhiều, không náo nhiệt.
Mặc dù nơi này có phòng nhưng Hàn Đông không đặt, dù sao thì hắn tiếp đãi bạn bè, hơn nữa lại chỉ có hai người, ngồi ở phòng lớn ngược lại có chút khách khí, ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong sảnh lớn, vừa ăn vừa ngắm cảnh, cảm giác cũng không tệ.
Rất nhanh đồ ăn liền lên, Hàn Đông và Tần Phương vừa ăn, thưởng thức rượu đỏ vừa nói chuyện.
- Ai ya…
Một tiếng la kinh hãi truyền đền, sau đó âm thanh kia sợ hãi xin lỗi:
- Xin lỗi ông, xin lỗi…
- Không cò mắt à.
Một âm thanh kiêu ngạo vang lên, sau đó truyền đến tiếng “bốp” khô khốc.
Hàn Đông ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi nhíu mày. Chuyện vô cùng đơn giản, một cô phục vụ nữ không cẩn thận đụng vào một người đàn ông, ly sữa nóng trong tay văng vào người của người đàn ông một chút, người đàn ông đó đúng là tên trước đó lái xe Ferrari, y vừa nhìn thì đã thấy là con nhà có thế lực kiêu ngạo, gặp chuyện như vậy, tự nhiên giận tím mặt, không chút nghĩ ngợi liền ngẩng đầu tát phục vụ kia một cái.
Nhân viên phục vụ kia bị đánh, mặt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn khóc nức nở nói xin lỗi.
Mà tên kiêu ngạo đó chỉ vào trán cô, chửi rủa, thậm chí còn đưa tay nắm lấy đầu cô ấy.
Hàn Đông thở dài một hơi, đối với hành vi của người đàn ông đó rất khinh thường.
Lúc này có một người phụ nữ dáng vẻ quản lý đi tới, xem ra thì có quen biết người đàn ông này, cẩn thận nở nụ cười.
Mà người đàn ông kia đang lúc giận dữ, vẫn không buông tha, lúc nói chuyện còn bất chợt tát nhân viên phục vụ kia một bạt tay.
- Dừng tay.
Một âm thanh thanh khiết truyền đến, một người dáng thon thả tức giận đi tới, trừng mắt với người đàn ông kia.
Thấy người này, Hàn Đông không kiềm được nở nụ cười, người này là Lam Tinh, hắn gặp qua hai lần, chính là một nữ cảnh sát đáng yêu bênh vực kẻ yếu.
Rất nhanh xe đã tới trước cửa khách sạn Ninh Hải, Hàn Đông xuống xe, đưa cho Lưu Thiết Quân một tấm thẻ, kêu y dùng chứng minh đặt một căn phòng cao cấp của khách sạn năm sao này, mặc dù Hàn Đông là Chủ tịch, phí tiếp khách gì đó không ít, nhưng tiếp đãi bạn bè, Hàn Đông cũng sẽ không dùng tiền của Ủy ban nhân dân thành phố.
Trong lúc Lưu Thiết Quân làm thủ tục, Hàn Đông liền ngồi ở sảnh lớn hút thuốc.
Khách sạn Ninh Hải là khách sạn năm sao duy nhất của thành phố Ninh Hải, thiết bị trang trí đương nhiên rất tốt, mức phí cũng không phải thấp, nhưng số người vào ở cũng rất nhiều, dù sao thì thành phố Ninh Hải cũng là thành thị của vùng duyên hải phía Đông, trong thành phố cũng có rất nhiều điểm tham quan, người đến vùng duyên hải du lịch trước đó, thông thường đều đến tham quan, cho dù khách sạn Ninh Hải đắt tiền nhưng vẫn có nhiều người có tiền đến ở.
Lưu Thiết Quân đạt xong phòng, đem thẻ phòng qua, đưa hai tay, nói:
- Ông chủ, đã làm xong, ngài còn có dặn dò gì?
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Không có gì, như vậy đi, anh tự đón xe về.
Lưu Thiết Quân gật gật đầu, sau đó cáo từ đi ra ngoài.
Hàn Đông biết Tần Phương từ sân bay chạy qua, đoán chừng cũng hơn nửa giờ, điều này còn phải cần cô ấy đón được xe mới được.
Sân bay Ninh Hải ở khu phía Tây vùng ngoại thành quận Thự Quang, trong thời gian này Hàn Đông thật ra cũng có xem một chút tình hình sân bay, bởi vì Mặt trận Tổ quốc đề nghị dời sân bay, vì thành phố Ninh Hải phía Đông giáp biển, do đó sự phát triển của thành phố phải ở phía tây đi lên, mà sân bay được xây dựng trước đây rất lâu, vị trí của nó đúng lúc đem lại ảnh hưởng không tốt cho sự phát triển của thành phố mới, chuyến bay mỗi ngày của sân bay Ninh Hải cũng không ít, máy bay lên xuống, âm thanh rất lớn, đem đến cho xung quanh sự ô nhiễm tiếng ồn cực lớn, đối với sự mở rộng thành thị vô cùng bất lợi, mặt khác, tuy là kinh tế thành phố Ninh Hải phát triển, trước đó quy hoạch xây dựng sân bay, đã không thích ứng với yêu cầu phát triển của thành phố Ninh Hải, do đó Mặt trận Tổ quốc kiến nghị nhân cơ hội di dời, quy hoạch lại sân bay một lần nữa, điều này đối với lâu dài mà nói, đối với sự phát triển của thành phố Ninh Hải vô cùng có lợi.
Hàn Đông nghiêm túc thẩm duyệt qua phần đề nghị này của Mặt trận Tổ quốc, mặt khác còn tìm ra tư liệu sân bay Ninh Hải xác minh, cảm thấy đề nghị này cũng có tính khả thi nhất định.
Chẳng qua, dời sân bay là chuyện lớn không phải là Chủ tịch như Hàn Đông có thể quyết định, do đó coi như là Hàn Đông đồng ý, nhưng cũng không thể bảo đảm người khác đồng ý, vậy cũng không thực hiện được. Chuyện lớn như vậy, khẳng định phải ở hội nghị thường vụ thảo luận quyết định, mặc dù hiện tại Hàn Đông và Lam Nghiệp có quan hệ hợp tác tạm thời, nhưng việc di dời sân bay trọng đại như vậy, đoán chừng Lam Nghiệp cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng, mà hơn nữa cho dù ông ta đáp ứng, đoán chừng cũng không giao quyền chủ động cho Hàn Đông.
Di dời một sân bay, xây dựng mới, lợi ích liên quan rất lớn, nếu làm không tốt, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Cho nên Hàn Đông khi chưa nắm chắc, cũng sẽ không dễ dàng nhắc tới.
Ngồi trên sopha, vừa suy nghĩ tâm sự, vừa hút thuốc, qua một lát, điện thoại di động của Hàn Đông reo lên, lấy ra xem, là Tần Phương gọi đến.
Đứng lên quay qua liền thấy Tần Phương đeo ba lô đứng ở bên ngoài, Hàn Đông cười cười, đứng dậy đi ra.
Tần Phương hơi chau mày, trong lòng nghĩ Hàn Đông sao lại không bắt máy.
- Mỹ nữ, đợi người à?
Hàn Đông đi đến bên Tần Phương cười haha nói.
Cũng chính là dưới tình hình không ai nhận ra mình, Hàn Đông mới có cơ hội nhẹ nhàng như vậy, nếu hắn nhậm chức ở thành phố Ninh Hải thời gian dài, người nhận ra hắn khẳng định không ít, lúc đó Hàn Đông ở bên ngoài sẽ không tùy ý như vậy.
Nghe thấy âm thanh tràn đầy sức hút quen thuộc, trên mặt Tần Phương lập tức tươi cười, cúp điện thoại, xoay người qua nói:
- Tên này, sao lại trở thành người nói năng ngọt xớt vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Có bạn hữu từ xa tới, tôi vui mừng mà.
Tần Phương mặc áo lông màu tím, không kéo khóa lên, bên trong là áo lông cừu màu hồng nhạt, trên mặt cô ấy đã trang điểm, khuôn mặt tràn đầy sự chín chắn quyến rũ, vừa cười vừa nhăn mày, đều tràn đầy sức hấp dẫn.
Hàn Đông đưa tay nói:
- Mỹ nữ, rất sẵn lòng phục vụ cho cô.
Tần Phương cười dịu dàng, đem ba lô trên vai giao cho Hàn Đông, cũng không khách sáo.
- Tôi là lần đầu đến thành phố Ninh Hải, cảm giác không tệ.
Tần Phương nói.
- Anh ở nơi này cũng có thể làm nên chuyện.
Hàn Đông nói:
- Hiện tại tôi cảm thấy rất áp lực, tôi cũng không muốn thành phố Ninh Hải trong tay tôi phát triển chậm lại.
Tần Phương cười haha, nói:
- Khó nghe được mấy lời khiêm tốn của anh, nhưng tôi vẫn có lòng tin với anh, tôi nghe Lộ Lợi Dương nói, anh vừa mới đến thành phố Ninh Hải, đã làm ra một vài chuyện lớn, khiến cho một số người đau đầu.
Hàn Đông nói:
- Cũng không có làm gì, tôi đến thành phố Ninh Hải để làm việc, lại không phải đến đây để dưỡng già, do đó cũng không thể làm biếng được.
Hai người vừa nói vừa đi đến trước thang máy, Hàn Đông nhấn nút đi lên, đợi thang máy mở ra, sau khi người bên trong đi ra, Hàn Đông bước vào trước giữ thang máy, để Tần Phương từ từ đi vào.
Tần Phương dịu dàng nói:
- Không tệ, tôi càng ngày càng cảm thấy anh rất có phong độ thân sĩ rồi.
Hàn Đông nói:
- Vậy cũng phải xem là đối với người nào.
Tần Phương liếc nhìn Hàn Đông một cái, mặt tràn đầy cảm xúc.
- Nói như vậy, tôi phải cảm thấy mình vinh hạnh rồi?
Hàn Đông cười haha, nói:
- Không dám, là tôi cảm thấy vinh hạnh mới đúng, có thể phục vụ người đẹp như vậy, tôi cảm thấy vinh hạnh chưa bao giờ có.
Tần Phương mấp máy miệng, nói:
- Anh đó, xem ra không Lữ Nhạc ở bên cạnh, anh cũng lộ ra bản tính rồi.
Hàn Đông nói:
- Trước mặt của bạn hữu, trước giờ đều là diện mạo thật sự của tôi.
Đang nói chuyện, thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất, phòng của Lưu Thiết Quân đặt là một trong những phòng tốt nhất ở đây, giá phòng một ngày hơn hai ngàn, đây còn là giá ưu đãi vì chúc mừng khách sạn Ninh Hải khai trương mười năm.
Đi vào phòng, Hàn Đông đầu tiên cũng xem xét căn phòng cao cấp của khách sạn năm sao thành phố Ninh Hải, đây là một phòng lớn, phòng khách trải thảm màu đỏ tươi, đạp lên mềm mại thoải mải, đèn treo pha lê thật lớn chiếu rọi ánh hào quang dịu dàng, phía đông phòng khách là cửa sổ thủy tinh rất lớn, từ cửa sổ thủy tinh không có một hạt bụi nhìn ra ngoài, có thể thấy mặt biển xa xa, xanh thẳm làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Phía dưới cửa sổ là bàn trà gỗ lim đỏ, ghế dựa thoải mái, phía trên bàn trà cắm hoa tươi, trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm ngát, không khí làm cho căn phòng thêm vài phần cảm giác ấm áp.
Tần Phương xem xét qua một lượt, vui vẻ nói:
- Không tệ, tôi thích chỗ này.
Từ đồ trang trí trong phòng thấy được, phòng này chủ yếu là đón tiếp khách nữ, điều này cho thấy Hàn Đông lúc đặt phòng rất có tâm, do đó Tần Phương trong lòng vô cùng vui mừng.
Hàn Đông cười cười nói:
- Cô thích là tốt rồi, tôi còn lo cô không thích.
Đồng thời Hàn Đông trong lòng cũng thấy có chút quái lạ, bản thân không hề nói với Lưu Thiết Quân người bạn là nữ, y làm sao biết đặt căn phòng như vậy chứ, xem ra tên tiểu tử này cũng là khá khôn khéo.
- Tôi đi tắm một chút, Hàn Đông anh ngồi đi.
Tần Phương nói.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Được, tôi xem tivi trước.
Mở tivi, vừa đúng là đài thành phố Ninh Hải, tiết mục phát sóng là điểm nóng Ninh Hải, người chủ trì nói về chuyện quy phạm dùng xe công của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, còn mời vài vị giáo sư của đại học Ninh Hải làm chuyên gia. Lúc này, một vị giáo sư đang cho ý kiến, tỏ ra tán đồng về chuyện dùng xe công vụ của Thành ủy thành phố Ninh Hải và Ủy ban nhân dân thành phố, còn chỉ ra vài ý trọng điểm, đúng không hổ là giáo sư.
Xem tiết mục này, Hàn Đông không kiềm được cười cười, xem ra động tác của ban tuyên truyền cũng không chậm.
Cầm lấy cái điều khiển, Hàn Đông lại đổi kênh, đây là đài Giang Việt, đang phát tin tức buổi chiều, mà cũng đúng lúc đang nói về chuyện xe công vụ của thành phố Ninh Hải, cách nói cũng không khác gì lắm so với đài thành phố Ninh Hải, dù sao là đánh giá thẳng mặt, đồng thời cũng đề ra một vài kiến nghị, cũng không có gì mới mẻ.
“Lam Nghiệp có thể đi đến bước này, tố chất hẳn là không có vấn đề, y sở dĩ lần này bị động như vậy, chủ yếu vẫn là không ngờ đúng lúc bị người ta chụp hình, mà vừa đúng người chụp hình lại thích lên mạng, mà tốc độ lan truyền của mạng chỉ sợ ngoài dự đoán của Lam Nghiệp, dù hiện tại đã triển khai giải quyết các nguy cơ, nhưng đối với Lam Nghiệp vẫn còn ảnh hưởng bất lợi, chí ít khiến mộng tưởng tiến thêm một bước lúc ông ta trước khi về hưu tan vỡ.”
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, còn về phản ứng của Hàn Đông, một mặt cũng thể hiện thiện ý với Lam Nghiệp, hơi ôn hòa một chút vì chuyện của cục Công an đem đến cục diện khẩn trương, mặt khác Hàn Đông cũng là làm cho lãnh đạo tỉnh Giang Việt xem.
Hàn Đông biết, mình đến thành phố Ninh Hải làm Chủ tịch, cũng không biết là khiến cho trong lòng bao nhiêu lãnh đạo của tỉnh Giang Việt buồn bực, nếu mình không chú ý đến những kế gian cứ một mực đấu với Lam Nghiệp, cho dù là mình có thắng, đoán chừng cũng gây ra không ít phản cảm, nếu ở tỉnh quyết tâm nhúng tay vậy thì cũng sẽ khiến mình vô cùng khó chịu, dù sao thì ngoài bốn vị trí cấp Thứ trưởng, sự sắp xếp nhân sự khác của thành phố Ninh Hải, đều là tỉnh Giang Việt quyết định, chỉ cần báo cho Ban tổ chức Trung ương lập hồ sơ là được.
Thầm thở dài một hơi, Hàn Đông cảm giác bản thân hiện tại làm chuyện gì đều phải suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
“Không còn cách nào, ở thể chế này, không cẩn thận một chút, liền có thể bị người ta ăn đến xương cũng không còn”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
Tần Phương tắm xong, cô đã thay quần áo, trên đầu còn ướt, mặt ửng hồng, ánh mắt dao động, quyến rũ cực kỳ.
Hàn Đông trong lòng thầm khen ngợi, đây đúng là một báu vật tuyệt sắc, chỉ tiếc là trẻ như vậy, đã thủ tiết rồi, nghe nói cô vừa kết hôn thì chồng chết, đối với một người phụ nữ đang tuổi xuân mà nói, tuyệt đối là một chuyện xấu hổ, huống hồ gì chồng của cô ấy còn có bối cảnh của Miêu gia như vậy. Bởi vậy muốn tái giá cũng không phải dễ dàng, mặc dù Hàn Đông nghe nói vợ chồng Miêu Đức Thanh đã coi cô như con gái nuôi, và nhiều lần khuyên cô tái giá, nhưng cô không đồng ý, nhưng Hàn Đông cảm thấy Tần Phương sở dĩ lựa chọn như vậy cũng là có cách nghĩ riêng của cô ấy.
Phải biết rằng Tần Phương được sự yêu mến, tin tưởng của vợ chồng Miêu Đức Thanh, thậm chí còn quản lý tài nguyên to lớn của Miêu gia, trở thành người đại diện cho mặt thương nghiệp của Miêu gia, nở mày nở mặt như vậy, hơn nữa người trẻ tuổi tài giỏi theo đuổi cô không ít, lại có mấy người là thật lòng yêu cô ấy chứ.
Hàn Đông cũng nghe Hàn Mạn Lương nói qua chuyện của Tần Phương, cảm thấy mấy người theo đuổi Tần Phương đó, hoặc là hướng về quan hệ phía sau cô ấy, hoặc là mê mẩn vẻ đẹp của cô.
- Tắm một cái thấy tốt hơn rồi.
Tần Phương cười haha nói, ngồi bên cạnh của Hàn Đông.
Hàn Đông chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát xông vào mũi, không tự chủ được hít sâu một hơi.
Đưa tay nhìn đồng hồ một chút, Hàn Đông nói:
- Cũng đói rồi, tôi mời cô dùng cơm, nhà hàng ở dưới lầu ở Ninh Hải cũng rất có tiếng.
Tần Phương nói:
- Được, khách thì theo chủ, tôi nghe anh sắp xếp.
Nhà hàng ở lầu ba, Hàn Đông lấy một bàn ở gần cửa sổ, gọi một vài món đặc sắc, lại thêm một chai rượu đỏ, cười nói:
- Uống chút rượu đỏ, đón tiếp cô, chỉ tiếc bạn bè ở thành phố Ninh Hải không nhiều, không náo nhiệt.
Mặc dù nơi này có phòng nhưng Hàn Đông không đặt, dù sao thì hắn tiếp đãi bạn bè, hơn nữa lại chỉ có hai người, ngồi ở phòng lớn ngược lại có chút khách khí, ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong sảnh lớn, vừa ăn vừa ngắm cảnh, cảm giác cũng không tệ.
Rất nhanh đồ ăn liền lên, Hàn Đông và Tần Phương vừa ăn, thưởng thức rượu đỏ vừa nói chuyện.
- Ai ya…
Một tiếng la kinh hãi truyền đền, sau đó âm thanh kia sợ hãi xin lỗi:
- Xin lỗi ông, xin lỗi…
- Không cò mắt à.
Một âm thanh kiêu ngạo vang lên, sau đó truyền đến tiếng “bốp” khô khốc.
Hàn Đông ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi nhíu mày. Chuyện vô cùng đơn giản, một cô phục vụ nữ không cẩn thận đụng vào một người đàn ông, ly sữa nóng trong tay văng vào người của người đàn ông một chút, người đàn ông đó đúng là tên trước đó lái xe Ferrari, y vừa nhìn thì đã thấy là con nhà có thế lực kiêu ngạo, gặp chuyện như vậy, tự nhiên giận tím mặt, không chút nghĩ ngợi liền ngẩng đầu tát phục vụ kia một cái.
Nhân viên phục vụ kia bị đánh, mặt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn khóc nức nở nói xin lỗi.
Mà tên kiêu ngạo đó chỉ vào trán cô, chửi rủa, thậm chí còn đưa tay nắm lấy đầu cô ấy.
Hàn Đông thở dài một hơi, đối với hành vi của người đàn ông đó rất khinh thường.
Lúc này có một người phụ nữ dáng vẻ quản lý đi tới, xem ra thì có quen biết người đàn ông này, cẩn thận nở nụ cười.
Mà người đàn ông kia đang lúc giận dữ, vẫn không buông tha, lúc nói chuyện còn bất chợt tát nhân viên phục vụ kia một bạt tay.
- Dừng tay.
Một âm thanh thanh khiết truyền đến, một người dáng thon thả tức giận đi tới, trừng mắt với người đàn ông kia.
Thấy người này, Hàn Đông không kiềm được nở nụ cười, người này là Lam Tinh, hắn gặp qua hai lần, chính là một nữ cảnh sát đáng yêu bênh vực kẻ yếu.
/1284
|