- - Hay là tôi không đi nữa.
Hàn Đông cười nói, hắn không có hứng với quán rượu, ngoài ra hắn cũng biết dù cho Lam Tinh không phải là con gái của Lam Nghiệp, nhưng có thể là người thân rất gần của ông ta, cho nên tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều với cô ta.
Dù nói như thế nào, Hàn Đông bây giờ với Lam Nghiệp là quan hệ cạnh tranh, vì vậy đối với Lam Tinh hay vui vẻ giúp người, Hàn Đông cũng không muốn cô ta bị cuốn vào.
Lam Tinh mỉm cười nhìn Hàn Đông, hờn dỗi nói:
- - Sao vậy, tôi có ý tốt mời anh, anh cũng không nể mặt chút nào sao.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Đương nhiên không phải, chủ yếu là tôi không thích môi trường, không khí của quán rượu.
- - Không phải chứ?
Lam Tình ngạc nhiên nói, nhìn Hàn Đông giống như người ngoài hành tinh, rồi dịu dàng nói:
- - Tôi thấy anh lớn hơn tôi không bao nhiêu, sao tư tưởng lại cổ hủ như vậy, quán rượu cũng không thích đi, vậy bình thường anh thích làm cái gì?
Hàn Đông suy nghĩ một chút, bình thường hình như cũng không có thời gian làm chuyện của riêng mình.
- - Cũng không có sở thích gì đặc biệt, chủ yếu là công việc rất nhiều, thời gian bình thường cũng không nhiều.
- - Haha, xem ra anh là người sống rất tốt, nhưng công việc phải làm, cuộc sống cũng phải hưởng thụ, công việc chính là vì cuộc sống tốt hơn.
Lam Tinh ra vẻ tận tình khuyên bảo, dường như coi Hàn Đông cả ngày chỉ biết đến công việc như là người ngoài hành tinh vậy.
- - Đã như vậy tôi hôm nay thật sự phải dẫn anh đi thư giãn một chút, yên tâm đi, trong quán rượu cũng không có gì, tìm một góc mà ngồi, nghe nhạc, uống rượu, nói chuyện, thả lỏng tâm trạng một chút, điều này rất có lợi cho anh làm việc ngày mai.
- - Thật sao, vậy thì đi mở mang kiến thức một chút đi.
Hàn Đông nói, Lam Tinh đã nhiệt tình như vậy, Hàn Đông cũng không nên từ chối cô ta. Hơn nữa buổi tối Hàn Đông cũng không có việc gì, trở về ngoài việc xem tivi ra, còn đâu là xem sách.
- - Đi thôi, ở phía trước không xa lắm.
Lam Tinh cười nói, nhẹ nhàng bước lên phía trước, tựa như một con thiên nga vui vẻ vậy.
Cách đó không xa chính là một dãy phố rượu, Lam Tinh dẫn Hàn Đông vào một quán rượu tên là “Trạm vui vẻ”, môi trường bên trong cũng không khác mấy so với các quán rượu khác, ánh đèn tù mù, người ngồi thưa thớt, tiếng nhạc kèm theo chút bi thương ảm đạm, thật không tương xứng với cái tên của quán.
Đương nhiên rồi, ánh đèn tù mù, tiếng nhạc mang chút bi thương cũng dễ gợi mở nhất tâm tư cất giấu trong lòng người.
- - Quán rượu này đặc sắc nhất, tôi thích đến đây nhất.
Lam Tinh cười, nói.
- - Anh uống rượu gì, hay là gọi một chai bờ bến mãnh liệt đi?
Hàn Đông nói:
- Tùy cô.
- - Ở đây không thể tùy được.
Lam Tinh cười nói, nói vài câu với cô gái pha chế rượu trong tay đang tung hứng hai chai rượu, gọi rượu xong sau đó nói với Hàn Đông:
- - Đi thôi, chúng ta sang ngồi bên kia.
Hai người ngồi xuống, Lam Tinh tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hàn Đông, nói:
- - Nhìn dáng vẻ của anh, như là chuẩn bị sống lâu dài ở thành phố Ninh Hải?
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, thành phố Ninh Hải rất đẹp, tôi cũng muốn ở đây một thời gian.
Giọng nói của Lam Tinh có vẻ kiêu ngạo, nói:
- - Đó là đương nhiên, thành phố Ninh Hải là thành phố đã tới thì không muốn đi, anh thấy nhân khẩu của thành phố Ninh Hải chúng tôi, mấy năm nay liên tục gia tăng, rất nhiều người từ nơi khác đến, rồi bắt đầu an cư lạc nghiệp ở đây.
Hàn Đông cười, nói:
- - Cô dường như rất quan tâm đến tình hình của thành phố Ninh Hải.
Lam Tinh bĩu môi, hàng mi dài chớp chớp một cái, nói:
- - Tôi lớn lên ở thành phố Ninh Hải, đương nhiên rất quen thuộc ở đây.
Rất nhanh hai ly rượu đã được bưng tới, Lam Tinh cầm một ly, nói:
- - Nào, chúng ta coi như là người quen cũ, cụng ly một cái.
Hàn Đông cụng ly với cô ta, rồi nói:
- - Đúng vậy, xem ra rất có duyên.
Là đối thủ cạnh tranh của bố cô ta, mà hai người bây giờ lại vừa nói vừa cười ngồi đây nói chuyện, thật là thú vị.
Hai người cũng gặp mặt nhiều lần rồi, bởi vậy cũng không có cảm giác xa lạ, nói chuyện trên trời dưới đất, Lam Tinh thi thoảng lại cười một trận.
Nhưng Hàn Đông cảm giác được, Làm Tinh dường như có vẻ cười miễn cưỡng, xem ra cô ta có tâm sự, nếu không thì cũng không thích đến quán rượu phát thứ âm nhạc bi thương này.
Hàn Đông cũng không thọc mạch vào, dù sao đó cũng là chuyện của người ta, huống hồ thân phận thực sự của cô ta cũng có chút nhạy cảm, mặc dù bây giờ cô ta còn chưa biết thân phận của mình, nhưng sớm muộn cũng sẽ biết.
Lại nói Lam Tinh là con gái của Lam Nghiệp, lại không biết mình, xem ra cô bé này bình thường cũng không quan tâm đến đời sống chính trị của thành phố Ninh Hải, cũng không quan tâm lắm đến công việc của cha cô.
“Có lẽ bởi vì là con gái nên không có hứng thú với chính trị.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, “Sau khi cô ta biết thân phận của mình, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”
Uống một ly rượu cũng gần hết rồi, Lam Tinh lại gọi một ly nữa.
Mặt của cô đỏ hồng lên, sóng mắt lay động, lộ ra vẻ đẹp quyến rũ.
Đối với cô mà nói, Hàn Đông chẳng qua là một người đàn ông hài hước, dí dỏm, rất có nội tâm, trong quá trình nói chuyện, thi thoảng lại phát ra tiếng cười trong trẻo. Cho dù tiếng cười của cô cố gắng nhỏ xuống, nhưng vẫn khiến cho những người xung quanh chú ý đến.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, một số gã sáng mắt lên, nếu không có Hàn Đông ngồi ở đó, e là bọn họ đã xông đến như mèo ngửi thấy mùi cá rồi.
- - Người đẹp, tôi có thể mời cô uống một ly không?
Một tên rốt cục không nhịn được, tiến đến với nụ cười dương dương tự đắc nói với Lam Tinh, trên người gã mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn là biết là loại nhà có tiền.
Nói chuyện một hồi, gã liếc nhìn Hàn Đông một cái, cũng không để ý đến.
Hàn Đông thản nhiên cười, mỉm cười nhìn Lam Tinh xem cô ta xử lý thế nào.
Lam Tinh vốn rất bực tức, ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Đông một cái, đảo mắt cười giảo hoạt, nói:
- - Tôi không vấn đề gì, anh nói với anh ta xem anh ta có đồng ý không.
Hàn Đông trừng mắt nhìn cô ta, cô bé này lại muốn kéo mình vào.
- - Haha, thật không, tôi tin anh ta không có ý kiến.
Gã thanh niên cười cười, mắt nhìn về phía Hàn Đông có ý cảnh cáo, có vài phần uy hiếp.
- - Tôi là Ngụy Đông Đông, thích kết bạn, các bạn cũng nể mặt tôi mà.
- Anh nói đúng không?
Ngụy Đông Đông nói, giơ tay chụp bả vai của Hàn Đông, dường như quan hệ với Hàn Đông rất tốt vậy.
Hàn Đông nghiêng bả vai, thản nhiên nói:
- - Tôi không quen biết cậu?
Anh chàng này tự cho mình tốt, dường như nói ra tên thì Hàn Đông phải biết vậy, hơn nữa còn phải nuốt giận để gã ta bắt chuyện với Lam Tinh trước mặt mình. Đối với người như vậy, Hàn Đông cũng không muốn giao dịch với gã, cũng không khách khí với gã.
Lam Tinh cười giảo hoạt, giang tay ra, nói:
- - Thật ngại quá, hóa ra anh ta chưa từng nghe đến tên anh, không quen với anh.
Ngụy Đông Đông quét ánh mắt u tối nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, nhếch miệng nói:
- - Ông bạn này thật không nể mặt Ngụy Đông Đông tôi.
Hàn Đông không để ý đến gã, thằng nhãi này cho rằng mình là ai chứ, ai cũng phải nể mặt gã sao.
Lam Tinh cười hì hì một tiếng, trong lòng nghĩ anh bạn này thật là biết giả bộ, Ngụy Đông Đông này không phải là con trai của Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố sao, ỷ vào bố mình chơi bời vô độ bên ngoài, xem ra hôm nay gặp phải người không nể mặt gã ta rồi.
“Nếu là người khác, chắc chắn đã nghe qua tên Ngụy Đông Đông, chỉ tiếc Hàn Đông vừa đến thành phố Ninh Hải được vài ngày, chắc hẳn cũng không biết gã này lai lịch thế nào, có thể nể mặt gã ta mới lạ.”
Việc Hàn Đông không thèm để ý đến, làm cho Ngụy Đông Đông thẹn quá hóa giận, ném mạnh cái ly trong tay vào đầu Hàn Đông. Hàn Đông nhanh chóng né đầu sang một bên, chiếc ly liền bay qua, đập vào bàn thủy tinh bên cạnh, choang một tiếng chiếc ly vỡ tan, bên trên bàn thủy tinh bị thủng một lỗ nhỏ, có thể thấy gã này vừa rồi dùng hết sức.
- Cút.
Sắc mặt Hàn Đông sầm xuống, trầm giọng quát.
Giờ khắc này, một khí thế uy nghiêm từ trên người Hàn Đông tỏa ra, khiến Lam Tinh ngồi đối diện có chút kinh hãi, “Có khí thế, tức giận giống như cha vậy…”
Rất nhanh Lam Tinh liền đoán Hàn Đông chắc chắn là quản lý cấp cao trong công ty, nếu không sẽ không có khí thế cấp trên mãnh liệt như vậy.
Cô thật ra vẫn chưa liên tưởng được Hàn Đông ở trước mặt là Chủ tịch thành phố Hàn Đông mới đến thành phố Ninh Hải nhậm chức. Bởi vì có một số việc làm cho quan hệ giữa cô và cha mẹ không được tốt, bây giờ cô đã ở bên ngoài thuê phòng ở rồi, cô không muốn quan tâm đến chuyện của cha mẹ, cho nên không nhận ra thân phận của Hàn Đông cũng là rất bình thường.
Mặc dù cô cũng nghe qua tên của Chủ tịch thành phố mới nhậm chức là Hàn Đông, nhưng cô không ngờ Hàn Đông còn trẻ như vậy. Nếu đổi lại là bất cứ ai, chắc hẳn cũng phản ứng giống như cô, coi hắn là người bình thường.
- - Bố cho mày chết.
Ngụy Đông Đông chưa từng bị người ta coi thường, gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ sọng, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi xem cái gì có thể dùng được.
- - Đông Đông, sao thế?
Hai gã thanh niên ngồi cách đó không xa chú ý tới động tĩnh ở bên này, cũng vội vàng chạy đến, khí thế hùng hổ, bọn họ đi cùng với Ngụy Đông Đông.
- - Tao muốn xử thằng nhãi này.
Ngụy Đông Đông chỉ vào Hàn Đông, nói.
- Vậy thì xử đi.
Một gã đầu dài đứng bên cạnh gào lên, hai tay nắm quyền, nóng lòng muốn thử.
- Chờ một chút.
Một gã khác mặc áo khoác đỏ nhìn dò xét Hàn Đông, vẻ mặt biến sắc.
- Hừ.
Hàn Đông hừ một tiếng.
- Ngươi…. Anh…
Tên mặc áo khoác đỏ biến sắc, một tay giữ Ngụy Đông Đông đang hùng hổ tiến lên, hướng về Hàn Đông cười, nói:
- Xin lỗi, bạn tôi uống nhiều quá.
Hàn Đông có chút bất ngờ, xem ra tên mặc áo khoác đỏ này đã nhận ra mình, nếu không thái độ của gã ta không thay đổi nhanh như vậy, người có thể nhanh chóng nhận ra mình như vậy, trong nhà gã nhất định có người có cấp bậc không thấp trong thể chế Ninh Hải.
- - Chăm sóc bạn của cậu đi, đây là xã hội pháp chế, làm người khác bị thương phải chịu trách nhiệm đấy.
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Cậu, hắn…
Ngụy Đông Đông còn chưa nói hết đã bị gã mặc áo khoác đỏ dùng tay bịt miệng lại, điều này làm cho gã vô cùng kinh ngạc.
Hàn Đông cười nói, hắn không có hứng với quán rượu, ngoài ra hắn cũng biết dù cho Lam Tinh không phải là con gái của Lam Nghiệp, nhưng có thể là người thân rất gần của ông ta, cho nên tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều với cô ta.
Dù nói như thế nào, Hàn Đông bây giờ với Lam Nghiệp là quan hệ cạnh tranh, vì vậy đối với Lam Tinh hay vui vẻ giúp người, Hàn Đông cũng không muốn cô ta bị cuốn vào.
Lam Tinh mỉm cười nhìn Hàn Đông, hờn dỗi nói:
- - Sao vậy, tôi có ý tốt mời anh, anh cũng không nể mặt chút nào sao.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Đương nhiên không phải, chủ yếu là tôi không thích môi trường, không khí của quán rượu.
- - Không phải chứ?
Lam Tình ngạc nhiên nói, nhìn Hàn Đông giống như người ngoài hành tinh, rồi dịu dàng nói:
- - Tôi thấy anh lớn hơn tôi không bao nhiêu, sao tư tưởng lại cổ hủ như vậy, quán rượu cũng không thích đi, vậy bình thường anh thích làm cái gì?
Hàn Đông suy nghĩ một chút, bình thường hình như cũng không có thời gian làm chuyện của riêng mình.
- - Cũng không có sở thích gì đặc biệt, chủ yếu là công việc rất nhiều, thời gian bình thường cũng không nhiều.
- - Haha, xem ra anh là người sống rất tốt, nhưng công việc phải làm, cuộc sống cũng phải hưởng thụ, công việc chính là vì cuộc sống tốt hơn.
Lam Tinh ra vẻ tận tình khuyên bảo, dường như coi Hàn Đông cả ngày chỉ biết đến công việc như là người ngoài hành tinh vậy.
- - Đã như vậy tôi hôm nay thật sự phải dẫn anh đi thư giãn một chút, yên tâm đi, trong quán rượu cũng không có gì, tìm một góc mà ngồi, nghe nhạc, uống rượu, nói chuyện, thả lỏng tâm trạng một chút, điều này rất có lợi cho anh làm việc ngày mai.
- - Thật sao, vậy thì đi mở mang kiến thức một chút đi.
Hàn Đông nói, Lam Tinh đã nhiệt tình như vậy, Hàn Đông cũng không nên từ chối cô ta. Hơn nữa buổi tối Hàn Đông cũng không có việc gì, trở về ngoài việc xem tivi ra, còn đâu là xem sách.
- - Đi thôi, ở phía trước không xa lắm.
Lam Tinh cười nói, nhẹ nhàng bước lên phía trước, tựa như một con thiên nga vui vẻ vậy.
Cách đó không xa chính là một dãy phố rượu, Lam Tinh dẫn Hàn Đông vào một quán rượu tên là “Trạm vui vẻ”, môi trường bên trong cũng không khác mấy so với các quán rượu khác, ánh đèn tù mù, người ngồi thưa thớt, tiếng nhạc kèm theo chút bi thương ảm đạm, thật không tương xứng với cái tên của quán.
Đương nhiên rồi, ánh đèn tù mù, tiếng nhạc mang chút bi thương cũng dễ gợi mở nhất tâm tư cất giấu trong lòng người.
- - Quán rượu này đặc sắc nhất, tôi thích đến đây nhất.
Lam Tinh cười, nói.
- - Anh uống rượu gì, hay là gọi một chai bờ bến mãnh liệt đi?
Hàn Đông nói:
- Tùy cô.
- - Ở đây không thể tùy được.
Lam Tinh cười nói, nói vài câu với cô gái pha chế rượu trong tay đang tung hứng hai chai rượu, gọi rượu xong sau đó nói với Hàn Đông:
- - Đi thôi, chúng ta sang ngồi bên kia.
Hai người ngồi xuống, Lam Tinh tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hàn Đông, nói:
- - Nhìn dáng vẻ của anh, như là chuẩn bị sống lâu dài ở thành phố Ninh Hải?
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, thành phố Ninh Hải rất đẹp, tôi cũng muốn ở đây một thời gian.
Giọng nói của Lam Tinh có vẻ kiêu ngạo, nói:
- - Đó là đương nhiên, thành phố Ninh Hải là thành phố đã tới thì không muốn đi, anh thấy nhân khẩu của thành phố Ninh Hải chúng tôi, mấy năm nay liên tục gia tăng, rất nhiều người từ nơi khác đến, rồi bắt đầu an cư lạc nghiệp ở đây.
Hàn Đông cười, nói:
- - Cô dường như rất quan tâm đến tình hình của thành phố Ninh Hải.
Lam Tinh bĩu môi, hàng mi dài chớp chớp một cái, nói:
- - Tôi lớn lên ở thành phố Ninh Hải, đương nhiên rất quen thuộc ở đây.
Rất nhanh hai ly rượu đã được bưng tới, Lam Tinh cầm một ly, nói:
- - Nào, chúng ta coi như là người quen cũ, cụng ly một cái.
Hàn Đông cụng ly với cô ta, rồi nói:
- - Đúng vậy, xem ra rất có duyên.
Là đối thủ cạnh tranh của bố cô ta, mà hai người bây giờ lại vừa nói vừa cười ngồi đây nói chuyện, thật là thú vị.
Hai người cũng gặp mặt nhiều lần rồi, bởi vậy cũng không có cảm giác xa lạ, nói chuyện trên trời dưới đất, Lam Tinh thi thoảng lại cười một trận.
Nhưng Hàn Đông cảm giác được, Làm Tinh dường như có vẻ cười miễn cưỡng, xem ra cô ta có tâm sự, nếu không thì cũng không thích đến quán rượu phát thứ âm nhạc bi thương này.
Hàn Đông cũng không thọc mạch vào, dù sao đó cũng là chuyện của người ta, huống hồ thân phận thực sự của cô ta cũng có chút nhạy cảm, mặc dù bây giờ cô ta còn chưa biết thân phận của mình, nhưng sớm muộn cũng sẽ biết.
Lại nói Lam Tinh là con gái của Lam Nghiệp, lại không biết mình, xem ra cô bé này bình thường cũng không quan tâm đến đời sống chính trị của thành phố Ninh Hải, cũng không quan tâm lắm đến công việc của cha cô.
“Có lẽ bởi vì là con gái nên không có hứng thú với chính trị.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, “Sau khi cô ta biết thân phận của mình, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”
Uống một ly rượu cũng gần hết rồi, Lam Tinh lại gọi một ly nữa.
Mặt của cô đỏ hồng lên, sóng mắt lay động, lộ ra vẻ đẹp quyến rũ.
Đối với cô mà nói, Hàn Đông chẳng qua là một người đàn ông hài hước, dí dỏm, rất có nội tâm, trong quá trình nói chuyện, thi thoảng lại phát ra tiếng cười trong trẻo. Cho dù tiếng cười của cô cố gắng nhỏ xuống, nhưng vẫn khiến cho những người xung quanh chú ý đến.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, một số gã sáng mắt lên, nếu không có Hàn Đông ngồi ở đó, e là bọn họ đã xông đến như mèo ngửi thấy mùi cá rồi.
- - Người đẹp, tôi có thể mời cô uống một ly không?
Một tên rốt cục không nhịn được, tiến đến với nụ cười dương dương tự đắc nói với Lam Tinh, trên người gã mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn là biết là loại nhà có tiền.
Nói chuyện một hồi, gã liếc nhìn Hàn Đông một cái, cũng không để ý đến.
Hàn Đông thản nhiên cười, mỉm cười nhìn Lam Tinh xem cô ta xử lý thế nào.
Lam Tinh vốn rất bực tức, ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Đông một cái, đảo mắt cười giảo hoạt, nói:
- - Tôi không vấn đề gì, anh nói với anh ta xem anh ta có đồng ý không.
Hàn Đông trừng mắt nhìn cô ta, cô bé này lại muốn kéo mình vào.
- - Haha, thật không, tôi tin anh ta không có ý kiến.
Gã thanh niên cười cười, mắt nhìn về phía Hàn Đông có ý cảnh cáo, có vài phần uy hiếp.
- - Tôi là Ngụy Đông Đông, thích kết bạn, các bạn cũng nể mặt tôi mà.
- Anh nói đúng không?
Ngụy Đông Đông nói, giơ tay chụp bả vai của Hàn Đông, dường như quan hệ với Hàn Đông rất tốt vậy.
Hàn Đông nghiêng bả vai, thản nhiên nói:
- - Tôi không quen biết cậu?
Anh chàng này tự cho mình tốt, dường như nói ra tên thì Hàn Đông phải biết vậy, hơn nữa còn phải nuốt giận để gã ta bắt chuyện với Lam Tinh trước mặt mình. Đối với người như vậy, Hàn Đông cũng không muốn giao dịch với gã, cũng không khách khí với gã.
Lam Tinh cười giảo hoạt, giang tay ra, nói:
- - Thật ngại quá, hóa ra anh ta chưa từng nghe đến tên anh, không quen với anh.
Ngụy Đông Đông quét ánh mắt u tối nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, nhếch miệng nói:
- - Ông bạn này thật không nể mặt Ngụy Đông Đông tôi.
Hàn Đông không để ý đến gã, thằng nhãi này cho rằng mình là ai chứ, ai cũng phải nể mặt gã sao.
Lam Tinh cười hì hì một tiếng, trong lòng nghĩ anh bạn này thật là biết giả bộ, Ngụy Đông Đông này không phải là con trai của Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố sao, ỷ vào bố mình chơi bời vô độ bên ngoài, xem ra hôm nay gặp phải người không nể mặt gã ta rồi.
“Nếu là người khác, chắc chắn đã nghe qua tên Ngụy Đông Đông, chỉ tiếc Hàn Đông vừa đến thành phố Ninh Hải được vài ngày, chắc hẳn cũng không biết gã này lai lịch thế nào, có thể nể mặt gã ta mới lạ.”
Việc Hàn Đông không thèm để ý đến, làm cho Ngụy Đông Đông thẹn quá hóa giận, ném mạnh cái ly trong tay vào đầu Hàn Đông. Hàn Đông nhanh chóng né đầu sang một bên, chiếc ly liền bay qua, đập vào bàn thủy tinh bên cạnh, choang một tiếng chiếc ly vỡ tan, bên trên bàn thủy tinh bị thủng một lỗ nhỏ, có thể thấy gã này vừa rồi dùng hết sức.
- Cút.
Sắc mặt Hàn Đông sầm xuống, trầm giọng quát.
Giờ khắc này, một khí thế uy nghiêm từ trên người Hàn Đông tỏa ra, khiến Lam Tinh ngồi đối diện có chút kinh hãi, “Có khí thế, tức giận giống như cha vậy…”
Rất nhanh Lam Tinh liền đoán Hàn Đông chắc chắn là quản lý cấp cao trong công ty, nếu không sẽ không có khí thế cấp trên mãnh liệt như vậy.
Cô thật ra vẫn chưa liên tưởng được Hàn Đông ở trước mặt là Chủ tịch thành phố Hàn Đông mới đến thành phố Ninh Hải nhậm chức. Bởi vì có một số việc làm cho quan hệ giữa cô và cha mẹ không được tốt, bây giờ cô đã ở bên ngoài thuê phòng ở rồi, cô không muốn quan tâm đến chuyện của cha mẹ, cho nên không nhận ra thân phận của Hàn Đông cũng là rất bình thường.
Mặc dù cô cũng nghe qua tên của Chủ tịch thành phố mới nhậm chức là Hàn Đông, nhưng cô không ngờ Hàn Đông còn trẻ như vậy. Nếu đổi lại là bất cứ ai, chắc hẳn cũng phản ứng giống như cô, coi hắn là người bình thường.
- - Bố cho mày chết.
Ngụy Đông Đông chưa từng bị người ta coi thường, gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ sọng, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi xem cái gì có thể dùng được.
- - Đông Đông, sao thế?
Hai gã thanh niên ngồi cách đó không xa chú ý tới động tĩnh ở bên này, cũng vội vàng chạy đến, khí thế hùng hổ, bọn họ đi cùng với Ngụy Đông Đông.
- - Tao muốn xử thằng nhãi này.
Ngụy Đông Đông chỉ vào Hàn Đông, nói.
- Vậy thì xử đi.
Một gã đầu dài đứng bên cạnh gào lên, hai tay nắm quyền, nóng lòng muốn thử.
- Chờ một chút.
Một gã khác mặc áo khoác đỏ nhìn dò xét Hàn Đông, vẻ mặt biến sắc.
- Hừ.
Hàn Đông hừ một tiếng.
- Ngươi…. Anh…
Tên mặc áo khoác đỏ biến sắc, một tay giữ Ngụy Đông Đông đang hùng hổ tiến lên, hướng về Hàn Đông cười, nói:
- Xin lỗi, bạn tôi uống nhiều quá.
Hàn Đông có chút bất ngờ, xem ra tên mặc áo khoác đỏ này đã nhận ra mình, nếu không thái độ của gã ta không thay đổi nhanh như vậy, người có thể nhanh chóng nhận ra mình như vậy, trong nhà gã nhất định có người có cấp bậc không thấp trong thể chế Ninh Hải.
- - Chăm sóc bạn của cậu đi, đây là xã hội pháp chế, làm người khác bị thương phải chịu trách nhiệm đấy.
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Cậu, hắn…
Ngụy Đông Đông còn chưa nói hết đã bị gã mặc áo khoác đỏ dùng tay bịt miệng lại, điều này làm cho gã vô cùng kinh ngạc.
/1284
|