Qua một thời gian tiếp xúc, Hàn Đông cảm thấy Hầu Khôn cũng đã thành thục hơn trước rất nhiều rồi, tuy rằng bên ngoài anh ta vẫn mang một bộ dạng phóng đãng không kìm chế được, thế nhưng khi làm việc lại vô cùng đúng mục, cho nên, cho dù có để anh ta lại đây thấy hắn và Kiều San San ở cùng một chỗ với nhau thì cũng sẽ không có chuyện gì.
Mặc khác, nếu như đám người này đều đang muốn đối phó hắn thì cứ để Hầu Khôn qua đây đối phó lại bọn họ thì mới là biện pháp tốt nhất. Sở dĩ lúc đầu hắn bảo Hầu Khôn khiêm tốn một chút đó là vì không muốn để những tên kia nhìn ra được thân phận của Hầu Khôn, và cũng sẽ không tiếp lục lớn lối như bây giờ. Hầu Khôn là Phó Giám đốc Sở Công an, bất kể là đám người này ở Tỉnh Giang Việt có bối cảnh gì đi chăng nữa, thì một khi bọn họ biết được thân phận của Hầu Khôn, khẳng định cũng sẽ không dám lộ liễu bày ra, như vậy thì kế hoạch thu thập bọn chúng của Hàn Đông cũng sẽ không thực hiện được nữa.
- Anh biết rồi. Anh lập tức tới ngay, em hãy cẩn thận một chút.
Hầu Khôn biết được, Hàn Đông nhất định là đang gặp chuyện phiền toái cho nên mới gọi anh ta qua giải vây, bởi vậy lập tức liền trở nên nghiêm túc hẳn.
Tắt điện thoại, Hàn Đông vỗ nhẹ tay Kiều San San, an ủi:
- Không sao, chốc nữa anh họ của anh sẽ đến đón chúng ta.
- Vâng.
Kiều San San nhu thuận gật đầu, trong lòng dâng lên một cỗ vui mừng. Hàn Đông để cho anh họ của anh ấy biết được là đang có quan hệ với cô, như vậy chứng tỏ cô cũng đã được Hàn Đông coi như là người thân rồi.
- Hừ…
Ngô Thiếu gia thấy Hàn Đông gọi điện thoại, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Hai người này vừa nhìn qua đã biết là người ngoại tỉnh đến thành phố Biện Châu du lịch, do vậy chắc hẳn ở thành phố Biện Châu này cũng không có quan hệ lớn gì, còn y thì đừng nói ở Thành phố Biện Châu, cho dù tính ra cả tỉnh Giang Việt thì cũng đâu có mấy người khiến y phải sợ hãi?
Hôm nay nếu như không phải là vẫn còn đang ở trong nhà hàng, thì y đã sớm cho đám anh em hung hang thu thập tên tiểu tử này rồi, cho dù có hai tên cảnh sát kia ở đây thì có sao, hai tên cảnh sát không có đầu óc này hiển nhiên còn chưa biết được sự lợi hại của y, dám can dự vào chuyện của y, đợi sau chuyện này, y sẽ cho bọn họ biết mặt.
- Vị tiên sinh này, hai người nên cẩn thận một chút, nếu như hai người bị uy hiếp, thương tổn đến thân thể thì xin mời hãy kịp thời báo cảnh sát, cảnh sát bất cứ lúc nào cũng sẽ bảo hộ cho hai người.
Hàn Đông cười nói:
- Ừ, không tệ, tôi nhớ kỹ số hiệu của hai người rồi.
Thấy Hàn Đông vẫn nghênh ngang ngồi ở đó, dường như căn bản không thèm để đám người kia ở trong mắt, đồng thời, giọng điệu của hắn dường như còn mang theo một cỗ khí thế lãnh đạo nữa.
Hai người bọn họ đương nhiên không biết, câu nói thản nhiên này của Hàn Đông, đối với hai cảnh sát vừa mới ra trường như bọn họ mà nói, thì đúng thật là một kỳ ngộ rất lớn.
Tuy rằng Hàn Đông không có khả năng trực tiếp hỏi đến chuyện của hai người này, thế nhưng, hắn chỉ cần nói qua một câu với Hầu Khôn thôi là cũng đủ để cho họ sử dụng rồi.
Bị đám người đó phá hoại, Hàn Đông và Kiều San San không còn tâm trí nào để ăn cơm nữa, vừa rồi mới chỉ ăn được một chút thôi, xem ra, tối nay lại phải đi tìm một chỗ nào đó khác để ăn tiếp rồi. Tuy nhiên, vì đang phải chờ đợi Hầu Khôn, cho nên hai người đành phải miễn cưỡng ăn thêm một chút, còn Hàn Nguyệt thì đang nằm ngủ trong lòng Hàn Đông.
Một lúc sau, đi động của Hàn Đông vang lên, đúng là do Hầu Khôn gọi tới.
- Hàn Đông, anh đến rồi, đang ở dưới lầu, em có muốn anh lên trên đó không?
Hầu Khôn nói trong điện thoại.
Hàn Đông nói:
- Không cần, chúng em sẽ xuống đó.
Sau đó, Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt đứng lên, tay còn lại thì dắt Kiều San San, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Kiều San San sắc mặt hơi đỏ lên, gật đầu, trong tay vẫn cầm camera như trước, theo Hàn Đông đi ra ngoài.
- Ơ, thế đã đi rồi à?
- Cẩn thận bị người đánh đó.
- Cẩn thận bị xe đâm đó.
- Ha ha ha…
Đám người đó kêu gào ầm ĩ một trận.
Vừa rồi, Ngô Thiếu gia đã gọi điện sắp xếp xong xuôi cả rồi, hai người kia bây giờ lại muốn chạy, cũng không có dễ dàng như vậy được.
Ra khỏi cửa, Hàn Đông liền thấy Hầu Khôn đang đứng cạnh chiếc Santana, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
- A…
Nhìn thấy Hàn Đông một tay ôm một đứa bé, tay kia lại nắm tay một cô gái xinh đẹp, Hầu Khôn không khỏi có hơi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng:
- Hàn Đông, thế này là thế nào vậy?
Kỳ thật, anh ta cũng đã được nghe nói đến chuyện của Hàn Đông, biết Hàn Đông khi còn ở tỉnh Tây Xuyên đã từng có một người bạn gái, cảm tình rất tốt, thậm chí còn vì cô ấy mà từ chối cô gái do lão thái gia giới thiệu cho, chỉ có điều sau này không thể không lấy đại cục làm trọng mà phải kết hôn với Lữ Nhạc.
‘Chẳng lẽ đây là cô em dâu mình chưa được gặp mặt hay sao?’
Hầu Khôn nghĩ thầm trong lòng, cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp mở cửa xe phía sau ra.
Hàn Đông nắm tay Kiều San San ngồi lên xe, lúc này, Hàn Nguyệt cũng đã tỉnh, hừ hừ hai tiếng rồi mở mắt ra, bé lười biếng ngáp hai cái rồi mới đảo mắt nhìn qua một chút, thấy mình đang ở trong lòng Hàn Đông còn mẹ thì ở bên cạnh tươi cười nhìn mình, liền xoay mình đem mặt dựa vào lồng ngực của Hàn Đông, chép miệng hai cái rồi ngủ tiếp.
- Tiểu công chúa này ở đâu ra vậy?
Hầu Khôn đóng cửa xe, quay đầu lại cười hỏi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Con bé tên là Hàn Nguyệt, đây là Kiều San San. San San, đây là anh họ của anh, Hầu Khôn.
Hầu Khôn như bừng tỉnh, cười nói:
- Thì ra là Kiều tiểu thư, tôi nghe danh đã lâu.
Kiều San San đỏ mặt, hạ giọng nói:
- Xin chào, em cũng thường được nghe Hàn Đông nhắc tới anh.
- Vậy ư, vậy thì khẳng định là Hàn Đông không nói ra được điều gì tốt rồi.
Hầu khôn nói, trong lòng thật khâm phục Hàn Đông, không ngờ được hắn lại có con cả với Kiều San San nữa. Xem ra là hắn mặc dù có kết hôn với Lữ Nhạc thế nhưng vẫn chưa bao giờ chia tay với Kiều San San.
Hàn Đông nói:
- Đi thôi, chúng ta tới khách sạn Isa.
Hầu Khôn gật đầu, lập tức nổ máy quay đầu xe.
Mà lúc này, trên cửa sổ tầng hai, Ngô Thiếu gia cũng cười lạnh, đem điện thoại trong tay để vào trong túi áo.
Ở bãi đỗ xe bên cạnh liền có hai chiếc xe không nhanh không chậm theo sát chiếc Santana của Hàn Đông.
- Hàn Đông, vừa rồi xảy ra chuyện gì
Hầu Khôn vừa lái xe vừa hỏi.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Gặp được một tên nghi ngờ là con ông cháu cha.
- Vậy à, anh biết rồi.
Hầu Khôn nói.
- Thảo nào phía sau lại có hai chiếc xe vẫn theo sát chúng ta từ nãy tới giờ.
Hàn Đông thật ra cũng không chú ý lắm, quay đầu lại cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy có hai chiếc xe không nhanh không chậm theo sát, xem ra là bọn chuyên môn đi theo dõi, chắc là người do cái tên Ngô Thiếu gia kia gọi tới.
- Điều tra kỹ một chút.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Hầu Khôn hiểu ý của Hàn Đông. Hàn Đông bảo anh ta điều tra không phải là đám người ở trong hai chiếc xe phía sau kia mà là đám con ông cháu cha đã sai khiến bọn chúng.
Lập tức, anh ta liền lấy di động ra, bấm số phân phó vài tiếng rồi không chút hoang mang lái xe đi tiếp, hơn nữa còn cố ý đi đến chỗ hẻo lánh một chút.
Hai chiếc xe phía sau thấy thế càng theo sát hơn.
Đến một nơi trống trải, Hầu Khôn chậm rãi thả chậm tốc độ.
Uỳnh…
Một tiếng vang lớn nổ to khiến đám người Hàn Đông nhất thời giật mình.
Hàn Nguyệt cũng bị làm cho tỉnh lại, mở mắt ra chớp chớp vài cái rồi khóc òa lên, chỉ có điều đôi mắt bé xoay tròn nhìn trái nhìn phải, dường như là đang muốn tìm xem đã xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, một chiếc xe đằng sau cũng phóng lên phía trước, chặn đường chiếc Santana, hai chiếc xe, một trước một sau khiến xe của Hàn Đông bọn họ không thể chạy được.
Tuy nhiên, Hàn Đông một chút cũng không lo lắng, bởi vì hắn tin tưởng Hầu Khôn.
Trên xe kia lập tức nhảy xuống mười mấy người vây quanh chiếc Santana, trong tay bọn họ đều cầm gậy sắt, thậm chí còn có đại đao, một đám hung thần ác sát, cầm vũ khí trong tay gõ lên xe, không ngừng kêu la.
- Đi xuống…
- Ra đây…
Cũng trong lúc này, có mấy chiếc xe hơi cũng chạy như bay đến đây, dừng lại, cảnh sát từ trong xe nhảy xuống, ai nấy đều mang theo súng, đạn đã lên nòng, thậm chí còn có cả súng tự động mini.
- Không được nhúc nhích.
- Nằm xuống.
Sau mấy tiếng quát là một đám họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào mấy tên côn đồ. Đám người kia dị dọa sợ choáng váng. Vốn bọn họ vẫn nghĩ tốn nay lại được chơi một hồi mèo vờn chuột, ai ngờ lại có cảnh sát từ trên trời rơi xuống, lập tức bao vây bọn chúng.
Một tên trong số đó phỏng chừng là bị dọa sợ quá mà vung đao lên.
Pằng…
Một tiếng súng vang lên, tên kia lập tức liền ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
Mặc khác, nếu như đám người này đều đang muốn đối phó hắn thì cứ để Hầu Khôn qua đây đối phó lại bọn họ thì mới là biện pháp tốt nhất. Sở dĩ lúc đầu hắn bảo Hầu Khôn khiêm tốn một chút đó là vì không muốn để những tên kia nhìn ra được thân phận của Hầu Khôn, và cũng sẽ không tiếp lục lớn lối như bây giờ. Hầu Khôn là Phó Giám đốc Sở Công an, bất kể là đám người này ở Tỉnh Giang Việt có bối cảnh gì đi chăng nữa, thì một khi bọn họ biết được thân phận của Hầu Khôn, khẳng định cũng sẽ không dám lộ liễu bày ra, như vậy thì kế hoạch thu thập bọn chúng của Hàn Đông cũng sẽ không thực hiện được nữa.
- Anh biết rồi. Anh lập tức tới ngay, em hãy cẩn thận một chút.
Hầu Khôn biết được, Hàn Đông nhất định là đang gặp chuyện phiền toái cho nên mới gọi anh ta qua giải vây, bởi vậy lập tức liền trở nên nghiêm túc hẳn.
Tắt điện thoại, Hàn Đông vỗ nhẹ tay Kiều San San, an ủi:
- Không sao, chốc nữa anh họ của anh sẽ đến đón chúng ta.
- Vâng.
Kiều San San nhu thuận gật đầu, trong lòng dâng lên một cỗ vui mừng. Hàn Đông để cho anh họ của anh ấy biết được là đang có quan hệ với cô, như vậy chứng tỏ cô cũng đã được Hàn Đông coi như là người thân rồi.
- Hừ…
Ngô Thiếu gia thấy Hàn Đông gọi điện thoại, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Hai người này vừa nhìn qua đã biết là người ngoại tỉnh đến thành phố Biện Châu du lịch, do vậy chắc hẳn ở thành phố Biện Châu này cũng không có quan hệ lớn gì, còn y thì đừng nói ở Thành phố Biện Châu, cho dù tính ra cả tỉnh Giang Việt thì cũng đâu có mấy người khiến y phải sợ hãi?
Hôm nay nếu như không phải là vẫn còn đang ở trong nhà hàng, thì y đã sớm cho đám anh em hung hang thu thập tên tiểu tử này rồi, cho dù có hai tên cảnh sát kia ở đây thì có sao, hai tên cảnh sát không có đầu óc này hiển nhiên còn chưa biết được sự lợi hại của y, dám can dự vào chuyện của y, đợi sau chuyện này, y sẽ cho bọn họ biết mặt.
- Vị tiên sinh này, hai người nên cẩn thận một chút, nếu như hai người bị uy hiếp, thương tổn đến thân thể thì xin mời hãy kịp thời báo cảnh sát, cảnh sát bất cứ lúc nào cũng sẽ bảo hộ cho hai người.
Hàn Đông cười nói:
- Ừ, không tệ, tôi nhớ kỹ số hiệu của hai người rồi.
Thấy Hàn Đông vẫn nghênh ngang ngồi ở đó, dường như căn bản không thèm để đám người kia ở trong mắt, đồng thời, giọng điệu của hắn dường như còn mang theo một cỗ khí thế lãnh đạo nữa.
Hai người bọn họ đương nhiên không biết, câu nói thản nhiên này của Hàn Đông, đối với hai cảnh sát vừa mới ra trường như bọn họ mà nói, thì đúng thật là một kỳ ngộ rất lớn.
Tuy rằng Hàn Đông không có khả năng trực tiếp hỏi đến chuyện của hai người này, thế nhưng, hắn chỉ cần nói qua một câu với Hầu Khôn thôi là cũng đủ để cho họ sử dụng rồi.
Bị đám người đó phá hoại, Hàn Đông và Kiều San San không còn tâm trí nào để ăn cơm nữa, vừa rồi mới chỉ ăn được một chút thôi, xem ra, tối nay lại phải đi tìm một chỗ nào đó khác để ăn tiếp rồi. Tuy nhiên, vì đang phải chờ đợi Hầu Khôn, cho nên hai người đành phải miễn cưỡng ăn thêm một chút, còn Hàn Nguyệt thì đang nằm ngủ trong lòng Hàn Đông.
Một lúc sau, đi động của Hàn Đông vang lên, đúng là do Hầu Khôn gọi tới.
- Hàn Đông, anh đến rồi, đang ở dưới lầu, em có muốn anh lên trên đó không?
Hầu Khôn nói trong điện thoại.
Hàn Đông nói:
- Không cần, chúng em sẽ xuống đó.
Sau đó, Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt đứng lên, tay còn lại thì dắt Kiều San San, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Kiều San San sắc mặt hơi đỏ lên, gật đầu, trong tay vẫn cầm camera như trước, theo Hàn Đông đi ra ngoài.
- Ơ, thế đã đi rồi à?
- Cẩn thận bị người đánh đó.
- Cẩn thận bị xe đâm đó.
- Ha ha ha…
Đám người đó kêu gào ầm ĩ một trận.
Vừa rồi, Ngô Thiếu gia đã gọi điện sắp xếp xong xuôi cả rồi, hai người kia bây giờ lại muốn chạy, cũng không có dễ dàng như vậy được.
Ra khỏi cửa, Hàn Đông liền thấy Hầu Khôn đang đứng cạnh chiếc Santana, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
- A…
Nhìn thấy Hàn Đông một tay ôm một đứa bé, tay kia lại nắm tay một cô gái xinh đẹp, Hầu Khôn không khỏi có hơi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng:
- Hàn Đông, thế này là thế nào vậy?
Kỳ thật, anh ta cũng đã được nghe nói đến chuyện của Hàn Đông, biết Hàn Đông khi còn ở tỉnh Tây Xuyên đã từng có một người bạn gái, cảm tình rất tốt, thậm chí còn vì cô ấy mà từ chối cô gái do lão thái gia giới thiệu cho, chỉ có điều sau này không thể không lấy đại cục làm trọng mà phải kết hôn với Lữ Nhạc.
‘Chẳng lẽ đây là cô em dâu mình chưa được gặp mặt hay sao?’
Hầu Khôn nghĩ thầm trong lòng, cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp mở cửa xe phía sau ra.
Hàn Đông nắm tay Kiều San San ngồi lên xe, lúc này, Hàn Nguyệt cũng đã tỉnh, hừ hừ hai tiếng rồi mở mắt ra, bé lười biếng ngáp hai cái rồi mới đảo mắt nhìn qua một chút, thấy mình đang ở trong lòng Hàn Đông còn mẹ thì ở bên cạnh tươi cười nhìn mình, liền xoay mình đem mặt dựa vào lồng ngực của Hàn Đông, chép miệng hai cái rồi ngủ tiếp.
- Tiểu công chúa này ở đâu ra vậy?
Hầu Khôn đóng cửa xe, quay đầu lại cười hỏi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Con bé tên là Hàn Nguyệt, đây là Kiều San San. San San, đây là anh họ của anh, Hầu Khôn.
Hầu Khôn như bừng tỉnh, cười nói:
- Thì ra là Kiều tiểu thư, tôi nghe danh đã lâu.
Kiều San San đỏ mặt, hạ giọng nói:
- Xin chào, em cũng thường được nghe Hàn Đông nhắc tới anh.
- Vậy ư, vậy thì khẳng định là Hàn Đông không nói ra được điều gì tốt rồi.
Hầu khôn nói, trong lòng thật khâm phục Hàn Đông, không ngờ được hắn lại có con cả với Kiều San San nữa. Xem ra là hắn mặc dù có kết hôn với Lữ Nhạc thế nhưng vẫn chưa bao giờ chia tay với Kiều San San.
Hàn Đông nói:
- Đi thôi, chúng ta tới khách sạn Isa.
Hầu Khôn gật đầu, lập tức nổ máy quay đầu xe.
Mà lúc này, trên cửa sổ tầng hai, Ngô Thiếu gia cũng cười lạnh, đem điện thoại trong tay để vào trong túi áo.
Ở bãi đỗ xe bên cạnh liền có hai chiếc xe không nhanh không chậm theo sát chiếc Santana của Hàn Đông.
- Hàn Đông, vừa rồi xảy ra chuyện gì
Hầu Khôn vừa lái xe vừa hỏi.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Gặp được một tên nghi ngờ là con ông cháu cha.
- Vậy à, anh biết rồi.
Hầu Khôn nói.
- Thảo nào phía sau lại có hai chiếc xe vẫn theo sát chúng ta từ nãy tới giờ.
Hàn Đông thật ra cũng không chú ý lắm, quay đầu lại cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy có hai chiếc xe không nhanh không chậm theo sát, xem ra là bọn chuyên môn đi theo dõi, chắc là người do cái tên Ngô Thiếu gia kia gọi tới.
- Điều tra kỹ một chút.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Hầu Khôn hiểu ý của Hàn Đông. Hàn Đông bảo anh ta điều tra không phải là đám người ở trong hai chiếc xe phía sau kia mà là đám con ông cháu cha đã sai khiến bọn chúng.
Lập tức, anh ta liền lấy di động ra, bấm số phân phó vài tiếng rồi không chút hoang mang lái xe đi tiếp, hơn nữa còn cố ý đi đến chỗ hẻo lánh một chút.
Hai chiếc xe phía sau thấy thế càng theo sát hơn.
Đến một nơi trống trải, Hầu Khôn chậm rãi thả chậm tốc độ.
Uỳnh…
Một tiếng vang lớn nổ to khiến đám người Hàn Đông nhất thời giật mình.
Hàn Nguyệt cũng bị làm cho tỉnh lại, mở mắt ra chớp chớp vài cái rồi khóc òa lên, chỉ có điều đôi mắt bé xoay tròn nhìn trái nhìn phải, dường như là đang muốn tìm xem đã xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, một chiếc xe đằng sau cũng phóng lên phía trước, chặn đường chiếc Santana, hai chiếc xe, một trước một sau khiến xe của Hàn Đông bọn họ không thể chạy được.
Tuy nhiên, Hàn Đông một chút cũng không lo lắng, bởi vì hắn tin tưởng Hầu Khôn.
Trên xe kia lập tức nhảy xuống mười mấy người vây quanh chiếc Santana, trong tay bọn họ đều cầm gậy sắt, thậm chí còn có đại đao, một đám hung thần ác sát, cầm vũ khí trong tay gõ lên xe, không ngừng kêu la.
- Đi xuống…
- Ra đây…
Cũng trong lúc này, có mấy chiếc xe hơi cũng chạy như bay đến đây, dừng lại, cảnh sát từ trong xe nhảy xuống, ai nấy đều mang theo súng, đạn đã lên nòng, thậm chí còn có cả súng tự động mini.
- Không được nhúc nhích.
- Nằm xuống.
Sau mấy tiếng quát là một đám họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào mấy tên côn đồ. Đám người kia dị dọa sợ choáng váng. Vốn bọn họ vẫn nghĩ tốn nay lại được chơi một hồi mèo vờn chuột, ai ngờ lại có cảnh sát từ trên trời rơi xuống, lập tức bao vây bọn chúng.
Một tên trong số đó phỏng chừng là bị dọa sợ quá mà vung đao lên.
Pằng…
Một tiếng súng vang lên, tên kia lập tức liền ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
/1284
|