Đang cùng ba người lãnh đạo phân công công việc, sau khi tiến hành nói chuyện một hồi, Hàn Đông đối với ba người này có một bước nhận thức bước đầu, trước đó Hàn Đông cũng tìm hiểu qua hồ sơ của bọn họ, bây giờ càng hiểu sâu hơn thêm.
Tổng thể mà nói, có thể ở trong bộ phận của Ủy ban cải cách, đảm nhiệm chức vụ đứng đầu quan trọng của cục vụ, ba người này đều không đơn giản, ba người này nếu như cho xuống dưới tỉnh, ít nhất cũng là Phó chủ tịch tỉnh rồi.
Hàn Đông là Phó chủ nhiệm, đối với ba thủ hạ quan trọng, đương nhiên phải tiến hành tìm hiểu kỹ hơn, như vậy mới có lợi cho công tác về sau.
Hai ngày nay, Hàn Đông chủ yếu nhất là tìm hiểu tình hình, làm quen với phương thức công tác nơi này.
Mỗi một ban ngành, đều có phương thức công tác và tác phong riêng biệt, điều này mặc dù không nhìn thấy sờ thấy, nhưng lại rất thực tế ảnh hưởng đến mỗi cá nhân trong ngành. Làm trong một ngành quan trọng có quyền lực tập trung, Hàn Đông chỉ là một thành viên trong số nhiều Phó chủ nhiệm, cho nên hắn trước tiên cần phải tìm hiểu làm quen tình hình cả một tập thể. Theo đà tăng lên của địa vị, Hàn Đông làm bất cứ chuyện gì, đều cần tăng cường chú ý ảnh hưởng.
Dù sao Hàn Đông giờ trình độ rất lớn, bắt đầu đại diện lập trường và thái độ Hàn hệ.
Cho nên Hàn Đông không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Quyền lực của Ủy ban cải cách mặc dù lớn, nhưng người soi cũng rất nhiều, cho nên càng phải cẩn thận làm việc.
Thời gian một ngày rất nhanh trôi qua, sáu giờ, Hàn Đông đúng giờ tan sở.
Trên đường, quả thật có không ít người chào hỏi Hàn Đông, xem ra đối với một lãnh đạo trẻ như vậy, được rất nhiều người chú ý tới.
Có điều Hàn Đông người quen rất ít, cho nên hắn ta chỉ gật đầu biểu thị ý đáp lại.
Nơi này cách biệt thự Hương Sơn có một đoạn đường, hơn nữa giờ cao điểm tan tầm tắc xe rất đáng sợ, cho nên Hàn Đông và Hứa Song nói một chút, khiến y và Hạ Liên An không cần đưa đón mình.
Qua một thời gian, Hàn Đông chuẩn bị mua một căn hộ ở gần đây, như vậy đi làm sẽ thuận tiện hơn một chút, cho dù ở Yến Kinh có nhà rồi, nhưng vì thuận tiện công việc chỉ có thể làm như vậy thôi.
Đối với việc không phải đưa đón Hàn Đông đi làm, Hạ Liên An trong lòng cực kỳ bất an, cũng biết chức trách của lái xe, chính là phụ trách đưa đón lãnh đạo, cũng chỉ có lúc đưa đón lãnh đạo, mới có cơ hội trực tiếp cùng lãnh đạo giao lưu. Hàn Đông không để anh đưa đón, vậy thì anh ta chỉ có lúc đưa Hàn Đông đi làm việc công, mới có thể phục vụ Hàn Đông, như vậy cơ hội cùng Hàn Đông tiếp xúc thì ít hơn rất nhiều, so sánh với lái xe của lãnh đạo khác, anh ta cảm giác được mình trải nghiệm kém nhất, cứ tiếp tục như vậy về sau, địa vị của mình có thể khó giữ, nhưng đối với tình hình này, Hạ Liên An lại không có cách nào, dù sao lãnh đạo đã quết định mọi việc rồi, trong lòng anh ta có buồn bã cũng không thể làm gì được.
Nhưng thật ra Hứa Song không cho rằng như vậy, mặc dù đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng anh ta có thể thấy, phản ứng này rất phù hợp với Hàn Đông con người này rất đồng cảm với cấp dưới, bởi vậy lúc đưa đón Hàn Đông, anh ta và Hạ Liên An chắc chắn lãng phí rất nhiều thời gian. Mà Hàn Đông tự mình lái xe, tương đối mà nói, bọn họ thời gian phí phạm sẽ giảm đi rất nhiều.
“Lãnh đạo như vậy, đi theo mới có ý nghĩa.”
Hứa Song trong lòng thầm nghĩ
“Hơn nữa chủ nhiệm Hàn tuổi trẻ tài cao, có thể dành được sự công nhận của hắn ta, đối với tương lai sau này của mình mà nói, tuyệt đối là cơ hội vô hạn, Chủ nhiệm Hàn mới có hơn 30 tuổi, nhưng lại đã là cán bộ cấp Thứ trưởng hơn ba năm rồi, đoán chừng thời gian hắn ta ở Ủy ban cải cách này cũng không bao lâu, đến lúc đó chắc chắn phải chuyển đi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, Bí thư tỉnh ủy, tương lai sẽ phải đi đến chức vụ cao hơn.
Mình nếu như làm tốt, từ Ủy ban cải cách đi cùng Chủ nhiệm Hàn theo đến tỉnh làm thư ký của hắn ta, cũng là có khả năng rất lớn. Cứ như vậy, con đường phát triển của mình cũng mở rộng hơn à.”
Đối với dân thường như Hứa Song mà nói, mặc dù có trí thức, có năng lực, ở Ủy ban cải cách có thể nhanh như vậy làm đến chức phó phòng đã không dễ dàng rồi, nhưng thực tế không gian phát triển ở đây cũng không lớn, lại hướng lên trên thì khó lại càng thêm khó rồi. Hơn nữa nếu như có thể cùng lãnh đạo đi đến tỉnh, tình hình chắc không giống nhau rồi, cơ hội phát triển cũng nhiều lên nhiều.
Cho nên theo làm thư ký của Hàn Đông đến thời khắc này, Hứa Song trong lòng đã hạ quyết tâm, nhất định cần tìm đủ mọi cách nắm giữ cơ hội.
Anh ta thuộc lòng sách sử, đương nhiên cũng hiểu được sách lược, mặc dù muốn nhất định phải thắng được tán thành và công nhận của Hàn Đông, nhưng anh ta cũng không vội vàng nhất thời.
Lúc Hàn Đông quay trở về biết thự Hương Sơn, mẹ Dư Ngọc Trân và mẹ vợ Chu Huệ Dung đều có mặt.
Tiểu Hàn Vũ ngồi trên ghế sofa, nghiêm mặt xem ti vi, ông nhỏ nhìn thấy Hàn Đông vào cửa, hưng phấn nhảy lên, vui vẻ chạy ào qua, mở rộng hai cánh tay, nhào vào trong lòng Hàn Đông.
- Ranh con
Chu Huệ Dung cảm thán một câu, lúc trước Hàn Vũ ở trước mắt bà và Dư Ngọc Trân, biểu hiện quy củ, cũng không giống một đứa trẻ mới mấy tuổi, bây giờ Hàn Đông trở về, bản tính của nó liền biểu hiện ra rồi.
Lữ Nhạc hôm nay cũng không đi làm, quan hệ công tác của cô đã triệu hồi về Bộ tổng tham mưu hai, có điều thời gian công tác tương đối tự do, thậm chí là làm việc ở nhà cũng không có vấn đề, Hàn Đông vừa mới trở về Yến Kinh, cô cũng không vội vàng đến cơ quan đi làm, trước tiên phải đem tất cả trong nhà thu xếp cho xong đã.
Lúc ăn cơm xong, Dư Ngọc Trân nói:
- Nơi này đến Ủy ban cải cách, có chút khoảng cách, Hàn Đông mỗi ngày nếu đi làm đều tự mình lái xe cũng tốt, theo mẹtốt nhất là mua một căn phòng ở gần đấy, như vậy thuận tiện một chút.
Hàn Đông nói:
- Con cũng nghĩ như vậy, đợi cuối tuần con và Nhạc Nhạc đi dạo.
Dư Ngọc Trân nói:
- Điều này con không cần lo lắng, mẹ đã cho người đi xem xét rồi, qua hai ngày chắc có thể mua được, đến lúc đấy bọn con trực tiếp chuyển đến là được rồi.
Hai ngày nay, Dư Ngọc Trâm đã từng bước rút lui khỏi Tập đoàn thông tin Đông Thăng, chỉ giữ lại cổ phần làm một trong số cổ đông, mà không tham dự vào bất cứ hoạt động nào của tập đoàn.
Như vậy cũng là tránh mang lại điều không có lợi cho sự phát triển của Hàn Chính và Hàn Đông.
Tập đoàn Đông Thăng vài năm gần đây, phát triển rất nhanh, về phương diện từ thiện, công ích, cũng là đầu tư vào rất nhiều, có thể trong hàng nghìn hàng vạn xí nghiệp trong nước, không có xí nghiệp nào so sánh được với tập đoàn Đông Thăng.
Vì vậy khiến cho vị trí tập đoàn Đông Thăng vô cùng danh tiếng, nhiều lần được bình chọn là xí nghiệp có trách nhiệm nhất trong cả nước, được cho rằng làm ví dụ điển hình tích cực thực hiện trách nhiệm xã hội, điều này cũng khiến cho phát triển kinh doanh của tập đoàn Đông Thăng hình thành vòng tuần hoàn rất tốt, phát triển càng nhanh.
Chu dù Dư Ngọc Trân đã đem một phần rất lớn cổ phần của mình chuyển nhượng cho Hàn Tuệ Linh, nhưng chỉ dựa vào số cổ phần còn lại của bà, mỗi năm cũng có thể được không ít tiền hoa hồng.
Cho nên ở phương diện tiền bạc, là không có bất cứ vấn đề gì, cho dù nhà ở Yến KInh đã rất đắt, nhưng tùy ý mua một căn, cơ bản là không đáng kể.
Trên thực tế, cho dù là tự mình Hàn Đông, hắn cũng tuyệt đối được coi là một người giàu có, bên trong thẻ của hắn, để không không dùng đến đều có vài chục triệu tệ.
Chỉ có điều Hàn Đông rất ít tự mình tiêu tiền, cũng không có gì động đến nó.
8h30, Hàn Đông lái xe đưa Chu Huệ Dung về, trên đường trở về gọi điện thoại cho dượng Trịnh Trạch Hoa, nói muốn lên ngồi nói chuyện một chút.
Đối với Hàn Đông lúc này mà nói, Trịnh Trạch Hoa cũng có chút nghi hoặc, có điều ông ta cũng biết người cháu trai này rất nhiều suy nghĩ trong đầu cũng không đơn giản, hắn ta chắc chắn là có việc gì mới tìm đến mình nói chuyện, cho nên đồng ý rất dứt khoát.
Làm ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy thành phố Yến Kinh, công việc của Trịnh Trạch Hoa rất bận. Lúc này, ông ta thông thường ở nhà xem tài liệu.
Khoảng 9 giờ, Hàn Đông đến, sau khi đăng ký ở cửa, cảnh sát vũ trang mới cung kính mời Hàn Đông vào khu cư xá Thành ủy.
Nhìn Hàn Đông lái xe vào trong khu cư xá, trong lòng cảnh sát vũ trang dấy lên cảm xúc:
“Một Phó chủ nhiệm Ủy ban cải cách trẻ như thế này, lại chính là cháu trai của Bí thư Trịnh, con cháu của ông cụ Hàn, thật sự khiến cho người khác so bì tức chết.”
Cảnh sát vũ trang làm cảnh sát ở đây, anh ta cũng quen biết nhiều quan chức đến thăm viếng, nhưng giống như Hàn Đông một quan chức cấp Thứ trưởng trẻ như vậy, anh ta chắc là lần đầu tiên gặp được, kìm không được xúc động trong lòng.
Tới tòa số 1 của vợ chồng Trịnh Trạch Hoa, Hàn Đông mới dừng xe lại, đã nhìn thấy cô hai Hàn Huệ Chi đã mở cửa đứng ở bên cạnh.
- Cô hai, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.
Hàn Đông cười nói.
- Đứa trẻ này, khách sáo cái gì.
Hàn Huệ Chi cười nói
- Mau vào đi, dượng hai đang đợi cháu ở trong thư phòng.
Hàn Đông cũng không khách khí, vào thư phòng, Trịnh Trạch Hoa mới dừng tay đặt bút ký, ông ta nhìn Hàn Đông cười nói:
- Đến đây, ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào?
- Cảm thấy áp lực ạ.
Hàn Đông nói
- Quyền lực càng lớn, thì trách nhiệm càng nhiều.
Trịnh Trạch Hoa nói:
- Đây quả là đúng, Ủy ban cải cách tập chung nhiều quyền lực nhất, đối với phát triển kinh tế quốc gia, có sức ảnh hưởng cũng rất nhiều, rất quan trọng, người quan tâm cũng rất nhiều, hơn nữa không giống với chức trách trước đây của cháu, mặc dù là chức phó, nhưng đối mặt là là toàn cảnh cả nước, cho nên cháu phải từ từ suy xét, cẩn trọng một chút.
Hàn Đông gật đầu nói :
- Cháu cũng có tâm lý chuẩn bị, tin tưởng chắc chắn không có vấn đề gì lớn.
Đối với tin tưởng này của Hàn Đông, Trịnh Trạch Hoa mỉm cười nói:
- Ha ha, chú có lòng tin với cháu.
Hàn Đông uống một ngụm trà nói:
- Thời gian này, tình hình phát triển bệnh dịch, đã có ca tử vong rồi, cháu cảm giác có thể sẽ kéo dài lây lan, Yến Kinh là thủ đô của Trung Hoa, tính lưu động nhân khẩu rất lớn, bệnh lây truyền nhanh hơn, dễ dàng hơn, không biết trong thành phố có hành động gì chưa?
Vẻ mặt của Trịnh Trạch Hoa biến đổi nghiêm trọng trở lại, thời gian này, theo các loại báo cáo, đã từng bước nhận được càng nhiều chú ý của nhiều người.
Yến Kinh cũng phát hiện ca bệnh, và ở trong thành phố gia tăng thêm chú ý, chỉ có điều phương pháp ứng phó, vẫn còn tồn tại bất đồng rất lớn.
Trịnh Trạch Hoa là người đứng đầu Thành ủy, lúc khảo sát vấn đề này, lại cần phải khảo sát nguyên nhân của nhiều phương diện ổn định, cho nên hiện tại vẫn có chút do dự, rút cuộc có cần áp dụng biện pháp mạnh đặc biệt để đối phó với việc này.
Bây giờ Hàn Đông đặc biệt chạy qua đây nói việc này, ông ta cảm thấy rõ Hàn Đông chắc chắn có ý của hắn ta.
Phương pháp và đề nghị, vừa lúc ông cũng muốn nghe,
- Cháu cho rằng nên ứng phó thế nào cho thích hợp?
Hàn Đông bật thốt lên:
- Toàn lực ứng phó.
Tổng thể mà nói, có thể ở trong bộ phận của Ủy ban cải cách, đảm nhiệm chức vụ đứng đầu quan trọng của cục vụ, ba người này đều không đơn giản, ba người này nếu như cho xuống dưới tỉnh, ít nhất cũng là Phó chủ tịch tỉnh rồi.
Hàn Đông là Phó chủ nhiệm, đối với ba thủ hạ quan trọng, đương nhiên phải tiến hành tìm hiểu kỹ hơn, như vậy mới có lợi cho công tác về sau.
Hai ngày nay, Hàn Đông chủ yếu nhất là tìm hiểu tình hình, làm quen với phương thức công tác nơi này.
Mỗi một ban ngành, đều có phương thức công tác và tác phong riêng biệt, điều này mặc dù không nhìn thấy sờ thấy, nhưng lại rất thực tế ảnh hưởng đến mỗi cá nhân trong ngành. Làm trong một ngành quan trọng có quyền lực tập trung, Hàn Đông chỉ là một thành viên trong số nhiều Phó chủ nhiệm, cho nên hắn trước tiên cần phải tìm hiểu làm quen tình hình cả một tập thể. Theo đà tăng lên của địa vị, Hàn Đông làm bất cứ chuyện gì, đều cần tăng cường chú ý ảnh hưởng.
Dù sao Hàn Đông giờ trình độ rất lớn, bắt đầu đại diện lập trường và thái độ Hàn hệ.
Cho nên Hàn Đông không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Quyền lực của Ủy ban cải cách mặc dù lớn, nhưng người soi cũng rất nhiều, cho nên càng phải cẩn thận làm việc.
Thời gian một ngày rất nhanh trôi qua, sáu giờ, Hàn Đông đúng giờ tan sở.
Trên đường, quả thật có không ít người chào hỏi Hàn Đông, xem ra đối với một lãnh đạo trẻ như vậy, được rất nhiều người chú ý tới.
Có điều Hàn Đông người quen rất ít, cho nên hắn ta chỉ gật đầu biểu thị ý đáp lại.
Nơi này cách biệt thự Hương Sơn có một đoạn đường, hơn nữa giờ cao điểm tan tầm tắc xe rất đáng sợ, cho nên Hàn Đông và Hứa Song nói một chút, khiến y và Hạ Liên An không cần đưa đón mình.
Qua một thời gian, Hàn Đông chuẩn bị mua một căn hộ ở gần đây, như vậy đi làm sẽ thuận tiện hơn một chút, cho dù ở Yến Kinh có nhà rồi, nhưng vì thuận tiện công việc chỉ có thể làm như vậy thôi.
Đối với việc không phải đưa đón Hàn Đông đi làm, Hạ Liên An trong lòng cực kỳ bất an, cũng biết chức trách của lái xe, chính là phụ trách đưa đón lãnh đạo, cũng chỉ có lúc đưa đón lãnh đạo, mới có cơ hội trực tiếp cùng lãnh đạo giao lưu. Hàn Đông không để anh đưa đón, vậy thì anh ta chỉ có lúc đưa Hàn Đông đi làm việc công, mới có thể phục vụ Hàn Đông, như vậy cơ hội cùng Hàn Đông tiếp xúc thì ít hơn rất nhiều, so sánh với lái xe của lãnh đạo khác, anh ta cảm giác được mình trải nghiệm kém nhất, cứ tiếp tục như vậy về sau, địa vị của mình có thể khó giữ, nhưng đối với tình hình này, Hạ Liên An lại không có cách nào, dù sao lãnh đạo đã quết định mọi việc rồi, trong lòng anh ta có buồn bã cũng không thể làm gì được.
Nhưng thật ra Hứa Song không cho rằng như vậy, mặc dù đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng anh ta có thể thấy, phản ứng này rất phù hợp với Hàn Đông con người này rất đồng cảm với cấp dưới, bởi vậy lúc đưa đón Hàn Đông, anh ta và Hạ Liên An chắc chắn lãng phí rất nhiều thời gian. Mà Hàn Đông tự mình lái xe, tương đối mà nói, bọn họ thời gian phí phạm sẽ giảm đi rất nhiều.
“Lãnh đạo như vậy, đi theo mới có ý nghĩa.”
Hứa Song trong lòng thầm nghĩ
“Hơn nữa chủ nhiệm Hàn tuổi trẻ tài cao, có thể dành được sự công nhận của hắn ta, đối với tương lai sau này của mình mà nói, tuyệt đối là cơ hội vô hạn, Chủ nhiệm Hàn mới có hơn 30 tuổi, nhưng lại đã là cán bộ cấp Thứ trưởng hơn ba năm rồi, đoán chừng thời gian hắn ta ở Ủy ban cải cách này cũng không bao lâu, đến lúc đó chắc chắn phải chuyển đi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, Bí thư tỉnh ủy, tương lai sẽ phải đi đến chức vụ cao hơn.
Mình nếu như làm tốt, từ Ủy ban cải cách đi cùng Chủ nhiệm Hàn theo đến tỉnh làm thư ký của hắn ta, cũng là có khả năng rất lớn. Cứ như vậy, con đường phát triển của mình cũng mở rộng hơn à.”
Đối với dân thường như Hứa Song mà nói, mặc dù có trí thức, có năng lực, ở Ủy ban cải cách có thể nhanh như vậy làm đến chức phó phòng đã không dễ dàng rồi, nhưng thực tế không gian phát triển ở đây cũng không lớn, lại hướng lên trên thì khó lại càng thêm khó rồi. Hơn nữa nếu như có thể cùng lãnh đạo đi đến tỉnh, tình hình chắc không giống nhau rồi, cơ hội phát triển cũng nhiều lên nhiều.
Cho nên theo làm thư ký của Hàn Đông đến thời khắc này, Hứa Song trong lòng đã hạ quyết tâm, nhất định cần tìm đủ mọi cách nắm giữ cơ hội.
Anh ta thuộc lòng sách sử, đương nhiên cũng hiểu được sách lược, mặc dù muốn nhất định phải thắng được tán thành và công nhận của Hàn Đông, nhưng anh ta cũng không vội vàng nhất thời.
Lúc Hàn Đông quay trở về biết thự Hương Sơn, mẹ Dư Ngọc Trân và mẹ vợ Chu Huệ Dung đều có mặt.
Tiểu Hàn Vũ ngồi trên ghế sofa, nghiêm mặt xem ti vi, ông nhỏ nhìn thấy Hàn Đông vào cửa, hưng phấn nhảy lên, vui vẻ chạy ào qua, mở rộng hai cánh tay, nhào vào trong lòng Hàn Đông.
- Ranh con
Chu Huệ Dung cảm thán một câu, lúc trước Hàn Vũ ở trước mắt bà và Dư Ngọc Trân, biểu hiện quy củ, cũng không giống một đứa trẻ mới mấy tuổi, bây giờ Hàn Đông trở về, bản tính của nó liền biểu hiện ra rồi.
Lữ Nhạc hôm nay cũng không đi làm, quan hệ công tác của cô đã triệu hồi về Bộ tổng tham mưu hai, có điều thời gian công tác tương đối tự do, thậm chí là làm việc ở nhà cũng không có vấn đề, Hàn Đông vừa mới trở về Yến Kinh, cô cũng không vội vàng đến cơ quan đi làm, trước tiên phải đem tất cả trong nhà thu xếp cho xong đã.
Lúc ăn cơm xong, Dư Ngọc Trân nói:
- Nơi này đến Ủy ban cải cách, có chút khoảng cách, Hàn Đông mỗi ngày nếu đi làm đều tự mình lái xe cũng tốt, theo mẹtốt nhất là mua một căn phòng ở gần đấy, như vậy thuận tiện một chút.
Hàn Đông nói:
- Con cũng nghĩ như vậy, đợi cuối tuần con và Nhạc Nhạc đi dạo.
Dư Ngọc Trân nói:
- Điều này con không cần lo lắng, mẹ đã cho người đi xem xét rồi, qua hai ngày chắc có thể mua được, đến lúc đấy bọn con trực tiếp chuyển đến là được rồi.
Hai ngày nay, Dư Ngọc Trâm đã từng bước rút lui khỏi Tập đoàn thông tin Đông Thăng, chỉ giữ lại cổ phần làm một trong số cổ đông, mà không tham dự vào bất cứ hoạt động nào của tập đoàn.
Như vậy cũng là tránh mang lại điều không có lợi cho sự phát triển của Hàn Chính và Hàn Đông.
Tập đoàn Đông Thăng vài năm gần đây, phát triển rất nhanh, về phương diện từ thiện, công ích, cũng là đầu tư vào rất nhiều, có thể trong hàng nghìn hàng vạn xí nghiệp trong nước, không có xí nghiệp nào so sánh được với tập đoàn Đông Thăng.
Vì vậy khiến cho vị trí tập đoàn Đông Thăng vô cùng danh tiếng, nhiều lần được bình chọn là xí nghiệp có trách nhiệm nhất trong cả nước, được cho rằng làm ví dụ điển hình tích cực thực hiện trách nhiệm xã hội, điều này cũng khiến cho phát triển kinh doanh của tập đoàn Đông Thăng hình thành vòng tuần hoàn rất tốt, phát triển càng nhanh.
Chu dù Dư Ngọc Trân đã đem một phần rất lớn cổ phần của mình chuyển nhượng cho Hàn Tuệ Linh, nhưng chỉ dựa vào số cổ phần còn lại của bà, mỗi năm cũng có thể được không ít tiền hoa hồng.
Cho nên ở phương diện tiền bạc, là không có bất cứ vấn đề gì, cho dù nhà ở Yến KInh đã rất đắt, nhưng tùy ý mua một căn, cơ bản là không đáng kể.
Trên thực tế, cho dù là tự mình Hàn Đông, hắn cũng tuyệt đối được coi là một người giàu có, bên trong thẻ của hắn, để không không dùng đến đều có vài chục triệu tệ.
Chỉ có điều Hàn Đông rất ít tự mình tiêu tiền, cũng không có gì động đến nó.
8h30, Hàn Đông lái xe đưa Chu Huệ Dung về, trên đường trở về gọi điện thoại cho dượng Trịnh Trạch Hoa, nói muốn lên ngồi nói chuyện một chút.
Đối với Hàn Đông lúc này mà nói, Trịnh Trạch Hoa cũng có chút nghi hoặc, có điều ông ta cũng biết người cháu trai này rất nhiều suy nghĩ trong đầu cũng không đơn giản, hắn ta chắc chắn là có việc gì mới tìm đến mình nói chuyện, cho nên đồng ý rất dứt khoát.
Làm ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy thành phố Yến Kinh, công việc của Trịnh Trạch Hoa rất bận. Lúc này, ông ta thông thường ở nhà xem tài liệu.
Khoảng 9 giờ, Hàn Đông đến, sau khi đăng ký ở cửa, cảnh sát vũ trang mới cung kính mời Hàn Đông vào khu cư xá Thành ủy.
Nhìn Hàn Đông lái xe vào trong khu cư xá, trong lòng cảnh sát vũ trang dấy lên cảm xúc:
“Một Phó chủ nhiệm Ủy ban cải cách trẻ như thế này, lại chính là cháu trai của Bí thư Trịnh, con cháu của ông cụ Hàn, thật sự khiến cho người khác so bì tức chết.”
Cảnh sát vũ trang làm cảnh sát ở đây, anh ta cũng quen biết nhiều quan chức đến thăm viếng, nhưng giống như Hàn Đông một quan chức cấp Thứ trưởng trẻ như vậy, anh ta chắc là lần đầu tiên gặp được, kìm không được xúc động trong lòng.
Tới tòa số 1 của vợ chồng Trịnh Trạch Hoa, Hàn Đông mới dừng xe lại, đã nhìn thấy cô hai Hàn Huệ Chi đã mở cửa đứng ở bên cạnh.
- Cô hai, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.
Hàn Đông cười nói.
- Đứa trẻ này, khách sáo cái gì.
Hàn Huệ Chi cười nói
- Mau vào đi, dượng hai đang đợi cháu ở trong thư phòng.
Hàn Đông cũng không khách khí, vào thư phòng, Trịnh Trạch Hoa mới dừng tay đặt bút ký, ông ta nhìn Hàn Đông cười nói:
- Đến đây, ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào?
- Cảm thấy áp lực ạ.
Hàn Đông nói
- Quyền lực càng lớn, thì trách nhiệm càng nhiều.
Trịnh Trạch Hoa nói:
- Đây quả là đúng, Ủy ban cải cách tập chung nhiều quyền lực nhất, đối với phát triển kinh tế quốc gia, có sức ảnh hưởng cũng rất nhiều, rất quan trọng, người quan tâm cũng rất nhiều, hơn nữa không giống với chức trách trước đây của cháu, mặc dù là chức phó, nhưng đối mặt là là toàn cảnh cả nước, cho nên cháu phải từ từ suy xét, cẩn trọng một chút.
Hàn Đông gật đầu nói :
- Cháu cũng có tâm lý chuẩn bị, tin tưởng chắc chắn không có vấn đề gì lớn.
Đối với tin tưởng này của Hàn Đông, Trịnh Trạch Hoa mỉm cười nói:
- Ha ha, chú có lòng tin với cháu.
Hàn Đông uống một ngụm trà nói:
- Thời gian này, tình hình phát triển bệnh dịch, đã có ca tử vong rồi, cháu cảm giác có thể sẽ kéo dài lây lan, Yến Kinh là thủ đô của Trung Hoa, tính lưu động nhân khẩu rất lớn, bệnh lây truyền nhanh hơn, dễ dàng hơn, không biết trong thành phố có hành động gì chưa?
Vẻ mặt của Trịnh Trạch Hoa biến đổi nghiêm trọng trở lại, thời gian này, theo các loại báo cáo, đã từng bước nhận được càng nhiều chú ý của nhiều người.
Yến Kinh cũng phát hiện ca bệnh, và ở trong thành phố gia tăng thêm chú ý, chỉ có điều phương pháp ứng phó, vẫn còn tồn tại bất đồng rất lớn.
Trịnh Trạch Hoa là người đứng đầu Thành ủy, lúc khảo sát vấn đề này, lại cần phải khảo sát nguyên nhân của nhiều phương diện ổn định, cho nên hiện tại vẫn có chút do dự, rút cuộc có cần áp dụng biện pháp mạnh đặc biệt để đối phó với việc này.
Bây giờ Hàn Đông đặc biệt chạy qua đây nói việc này, ông ta cảm thấy rõ Hàn Đông chắc chắn có ý của hắn ta.
Phương pháp và đề nghị, vừa lúc ông cũng muốn nghe,
- Cháu cho rằng nên ứng phó thế nào cho thích hợp?
Hàn Đông bật thốt lên:
- Toàn lực ứng phó.
/1284
|