Càng về đêm bóng tối càng dày đặt sâu và xa. Là lúc lên ngôi của những ông vua bóng đêm, con cú mèo cất tiếng kêu uy vũ cả khoảng không đen nhòm kia chính là nơi nó ngự trị, âm thanh vang và vọng lại giữa màn đêm tĩnh lặng, nó như kêu thay cho linh hồn oan ức, thê lương.
Trên trời, tầng tầng lớp lớp mây khắt khít che khuất ánh trăng ngăn cách tia sáng chiếu xuống mặt đất, cố tình tạo ra một bức tường phân chia ranh giới giữa trời và đất, hay đúng với thực tại hơn là thiên đường và địa ngục. Một địa ngục trần gian.
Tia chớp lúc ẩn lúc hiện, xoẹt ngang qua những ngôi nhà cổ kính, những tán cây rậm rập nơi bầy dơi trú ngụ, chốc chốc hàng trăm đôi mắt đỏ mở ra như những giọt máu vươn trên khóe môi những con ma ca rồng trong truyền thuyết, điểm tô cho màu của đêm, cũng là của bản thân con người, đỏ - đen, chúng vỗ cánh loạn xa bay tứ tung, không theo bầy mỗi con một ngã. Điều gì làm cho chúng sợ hãi đến vậy? Cái chết hay đáng sợ hơn thế nữa? Hai bóng trắng vừa lướt qua mang theo hàn khí lạnh thấu xương, khiến toàn thân bất giác run lên từng đợt. Nếu để ý kĩ thì sẽ dễ dàng nhận ra hai bóng người phía xa xa, kẻ trước kéo tay kẻ sau, đi vội vàng, không quan tâm thái độ kẻ đi sau mơ mơ hồ hồ thế nào. Chỉ biết kẻ sau trạng thái không được tỉnh táo, đi đứng như một người say.
Dù mất đi ý thức nhưng kẻ sau vẫn biết mình lạc bước trên nền đường lạ lẫm. Lý trí không điều khiển được cơ thể. Muốn buông tay, để nghỉ ngơi nhưng đôi chân vẫn bước theo kẻ đi trước như bị thôi miên, khuôn miệng mệt mỏi khó khăn mấp máy:
- Đây là đâu?
Không biết kẻ phía trước có nghe không, hay cố tình không trả lời, mà nảy giờ chỉ thủy chung im lặng. Đi được một quãng họ dừng lại. Kẻ trước lúc này mới lên tiếng:
- Người đã đưa tới.
Kẻ sau phần vì mệt, phần trúng phải thuốc mê nên cứ gục đầu lên xuống, không để ý những gì đang diễn ra. Chợt có hai đôi bàn tay to bự nắm lấy cánh tay, cố gắng dùng hơi sức còn lại giữ cơ thể trạng thái tỉnh táo nhất có thể, song vì lượng thuốc mê quá lớn, bản thân biết cơ thể mềm nhũng như cọng bún, mở đôi mắt bị cơn mộng mị đè nén hình ảnh hư hư thực thực không rõ chỉ lờ mờ. Xung quanh, khoảng hơn chục gã đàn ông đang hướng mắt về phía mình, cảm nhận được cơ thể từ từ được hai gã khác dìu lại phía bọn chúng, mà cụ thể là gã đứng ở trung tâm, với khuôn mặt hết sức bình tâm nhìn về phía này, gã cười điểu trá:
- Hoan nghênh tiểu thư đến với Gem Black.
Cô nghe nhầm chăng? Là nghe nhầm trong trí nhớ của mình Gem Black là tập đoàn đá quý lớn nhất Việt Nam hơn nữa số chi nhánh ở nước ngoài rất nhiều, mang tính quy mô, tầm cỡ của thế giới. Vào những năm cuối của thập niên 90 tập đoàn rơi vào khủng hoảng tài chính trầm trọng, đứng bên bờ vực phá sản.
Có câu bần cùng sinh đạo tặc, tuy nhiên chủ tịch tập đoàn Vũ Văn Hạ không đến nổi mặt dày mày dạng mà làm cướp đường, ông ta buôn bán thứ đáng sợ hơn trong mỗi viên đá sản xuất ra bên trong nó tương đương 1 gam heroin. Vì vậy, Gem Black vốn quý giá nay lại càng giá trị hơn, bởi lẽ nó không hề tầm thường ẩn trong nó là cái chết trắng song hành và tồn tại.
- “ Cậu chủ sắp tới giờ, bộ dạng cô ta…”. Tên thuộc hạ trông thấy dáng vẻ của cô, sợ làm chậm trễ việc lớn nhắc nhở hắn.
- Đem đến đây.
Một tên thuộc hạ đem lọ dung dịch màu đỏ đề dòng chữ Amphetamines, hắn rút ống tiêm lấy hết dung dịch trong lọ tiêm vào tay cô, chưa đầy vài phút nét mặt cô tươi tỉnh hẳn ra, cô thấy mình như cây cỏ giữa rừng tràn đầy nhựa sống, tỉnh táo đến mức có thể khẳng định chắc chắn những kẻ bắt cóc cô chính là người của tập đoàn Gem Black.
Tuy làm ăn phi pháp nhưng thủ đoạn của chúng vô cùng ranh mãnh, mặc dù phía cảnh sát không ít lần điều tra, cài người vào, theo dõi nhưng không thu được chút ít thông tin cùng với tang chứng, vật chứng gì? Vì vậy bộ mặc kẻ nào đó cứ vênh váo, luôn tỏ ý khinh thường con người xung quanh.
- Gem cũng có lúc hèn hạ vậy sao? Cô nhìn hắn – con trai út tập đoàn Gem – Vũ Huỳnh Văn.
Người con trai đó tiến lại gần chổ cô, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, cười lộ chiếc răng khểnh vô cùng say đắm, khiến tim ai đó lạc nhịp.
- Tối nay chúng tôi có vụ làm ăn quan trọng nhờ cô giúp.
Cô giựt tay ra khỏi hai gã to xác kia, hắn nhìn cô hiếu kì, còn cô đáp lại hắn ánh mắt như xuyên qua người hắn, hận không thể đem ánh mắt giết chết hắn.
- Lợi dụng tôi buôn hàng trắng. Không bao giờ.
Hắn ta cười lớn. “ Là thân con gái, thẳng thắn như vậy hiếm có a. Nếu không vì vụ làm ăn thua lổ tháng trước tôi cũng không dung cách này, thật có lỗi.” Bản thân hắn là người trọng sỉ diện, cùng lắm giờ đây vì cái sỉ diện này hắn phải vứt qua một bên. Nhúng nhường trước một người con gái. Hắn rủa thầm: Mẹ kiếp! Nếu như vụ làm ăn thua lỗ, tiền mất hắn không nói làm chi đằng này danh tiết của tập đoàn hắn bị bôi nhọ, dẫn đến đá quý sản xuất ra không bán được cũng không xuất trả nguyên liệu lấy lại vốn, chi nhánh bắt đầu khập khiễng, ngân hàng thúc giục trả nợ lãi trước thời hạn. Hắn chỉ còn cách mượn uy danh lão đại giang hồ để trấn giữ tập đoàn, mà CSTT là người như thế, hắn cài người hạ thuốc mê, bắt cô tới, còn bắt luôn cả người cô yêu thương nhất nhằm uy hiếm cô, song bị người khác cướp đi mất . Nghĩ tới đây hắn rút trong áo ra một chiếc nhẫn đưa lên trước mặt cô.
- Tôi không ép cô, nhưng người giao hàng hôm nay có vật này gửi tới cô.
Cô liếc nhìn hắn nghi ngờ, song chiếc nhẫn trên tay hắn phản bội sự nghi ngờ trong cô, chiếc nhẫn…quá đỗi quen thuộc tay cô run run, cầm lấy nó bấu vào cánh tay hắn, dáng vẻ lo lắng kèm theo nổi kinh ngạc, cố ra vẻ lạnh lùng tay cô bấu vào cổ hắn lắc mạnh: - Ở đâu? Người đó ở đâu? Trống ngực cô đập thình thịch, đưa ánh mắt ráo riết nhìn xung quanh, mong tìm kiếm bóng dáng thân quen.
Người con gái này quá đổi thú vị, tình huống trên nếu cho mười cô gái cùng trải nghiệm chỉ có mình cô gái này là khác biệt, tình cảm vượt quá giới hạn, không thể khóc, không thể la, không nháo nhào đòi chém giết đại loại như : “Nếu anh dám đụng đến cộng tóc của anh ấy đó, tôi sẽ không tha cho anh.” Hay “Thằng khốn, bà liều mạng với mày” và thể loại nhẹ nhàng tốn nhiều nước mắt “Cầu xin anh, hãy thả người, anh muốn tôi làm gì tôi cũng chịu”…Vâng với một người cảm xúc đã mất, thì nước mắt, gào thét có nghĩ lí gì, chẳng có kẻ nào ngu đến mức thả người khi mục đích chưa hoàn thành.
- Người đó bị họ nắm giữ, nhẫn hắn cũng đưa cho tôi trao cho cô.
Mục đích của việc này là gì? Tại sao bắt cô tới rồi lại bắt người đó tới? Quan trọng lại không nằm trong tay đám người Gem mà lại nằm trong tay kẻ mua ma túy kia. Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn thở dài nói: “Mục đích chưa đạt, chúng sẽ chưa làm hại hắn, hay là…"
- Được! - Cô gật đầu.
- Cái này có thể nói tâm đầu ý hợp không? Tôi thích a. Hắn công tử phong lưu, ngày hôm nay tìm được người hợp ý, Hot girl qua tay hắn nhiều vô số kể, bọn họ chỉ hiểu tiền trong túi hắn sẽ tự bay vào tay mình, chứ có hiểu tâm tư trái tim hắn, đối với kiểu như vậy hắn cho là tình một đêm đã làm phúc lắm rồi, sau khi xong đâu đó coi như không can hệ. Quá đỗi tàn nhẫn. Đúng! Nhiều lúc hắn khinh bỉ bản thân mình nữa là, vì hắn đâu tìm được cho mình người chân chính yêu hắn.
Cũng gần tới giờ giao hàng, Giang vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng trời tăm tối trước mắt, cô đang tìm kiếm ánh sáng cho thân mình, nhưng sao nó xa vời quá, nhiều lúc cô ước mọi thứ chỉ là một giấc mơ đợi ngày tỉnh giấc, mọi thứ trở nên bình thường.
- “ Cô thực sự muốn vậy?” - Ngọc My (kẻ đi trước) rụt rè tiến đến hỏi cô, mặt dù là người của Gem nhưng thời gian ở chung một tháng khiến cô hiểu được cô gái trước mắt là người thế nào. Nếu như không sinh ra trong gia đình dòng dõi mafia chắc chắn cô ấy sẽ rất hạnh phúc, nhưng thử hỏi có ai thoát khỏi hai chữ số phận.
- “Chúng ta đã từng quen biết.” Giang nhếnh môi mỉm cười, nhìn thẳng vào Ngọc My, thấy mặt cô ta nhợt nhạt vài phần, ánh mắt tránh né cô, tay vân vê tà áo, cô thở dài, đến nước này còn có thể làm điệu bộ này thì ai có thể nhìn ra, sát thủ hoa đào bên cạnh Huỳnh Văn chứ. “Tôi cũng như cô thôi, chẳng tự mình lựa chọn”. Ngọc My đưa tay cầm lấy bàn tay Giang “Chị không trách tôi sao? Tôi..?” Giang gật đầu, cô vẫn mãi mềm lòng như thế, hôm nay cô quyết đặt cượt lần nữa tin người trước mặt, mặc dù không cùng chí hướng, chỉ có thể ở bên cô gái này cô mới thấy được con người mình bên trong đó.
- Bọn chúng tới rồi, chúng ta đi thôi.
Phải đã tới lúc đối mặt trận chiến của giới ngầm rồi, không chỉ vì gia đình cô, mà còn vì người cô yêu thương. Giang hòa cùng đám người Gem khuất dần vào đêm tối không một tia sáng nào có thể lọt qua, đôi mắt sắc xảo chính là thứ ánh sáng rực rỡ nhất giúp cô vững bước tiến tới phía trước đầy chông gai, cơn gió đông lạnh lẽo thổi vào lọn tóc mai bay bay trong không trung, một cô gái sự kiêu sa quyền quý. Trên tán cây, con cú đêm im lặng xoay cái đầu 90 độ của nó nhìn con người phía dưới lại bắt đầu kêu.
p/s : vì thời gian gấp rút nên chập khá là nhạt nên mọi người thông cảm. Ta sẽ đền bù.
Trên trời, tầng tầng lớp lớp mây khắt khít che khuất ánh trăng ngăn cách tia sáng chiếu xuống mặt đất, cố tình tạo ra một bức tường phân chia ranh giới giữa trời và đất, hay đúng với thực tại hơn là thiên đường và địa ngục. Một địa ngục trần gian.
Tia chớp lúc ẩn lúc hiện, xoẹt ngang qua những ngôi nhà cổ kính, những tán cây rậm rập nơi bầy dơi trú ngụ, chốc chốc hàng trăm đôi mắt đỏ mở ra như những giọt máu vươn trên khóe môi những con ma ca rồng trong truyền thuyết, điểm tô cho màu của đêm, cũng là của bản thân con người, đỏ - đen, chúng vỗ cánh loạn xa bay tứ tung, không theo bầy mỗi con một ngã. Điều gì làm cho chúng sợ hãi đến vậy? Cái chết hay đáng sợ hơn thế nữa? Hai bóng trắng vừa lướt qua mang theo hàn khí lạnh thấu xương, khiến toàn thân bất giác run lên từng đợt. Nếu để ý kĩ thì sẽ dễ dàng nhận ra hai bóng người phía xa xa, kẻ trước kéo tay kẻ sau, đi vội vàng, không quan tâm thái độ kẻ đi sau mơ mơ hồ hồ thế nào. Chỉ biết kẻ sau trạng thái không được tỉnh táo, đi đứng như một người say.
Dù mất đi ý thức nhưng kẻ sau vẫn biết mình lạc bước trên nền đường lạ lẫm. Lý trí không điều khiển được cơ thể. Muốn buông tay, để nghỉ ngơi nhưng đôi chân vẫn bước theo kẻ đi trước như bị thôi miên, khuôn miệng mệt mỏi khó khăn mấp máy:
- Đây là đâu?
Không biết kẻ phía trước có nghe không, hay cố tình không trả lời, mà nảy giờ chỉ thủy chung im lặng. Đi được một quãng họ dừng lại. Kẻ trước lúc này mới lên tiếng:
- Người đã đưa tới.
Kẻ sau phần vì mệt, phần trúng phải thuốc mê nên cứ gục đầu lên xuống, không để ý những gì đang diễn ra. Chợt có hai đôi bàn tay to bự nắm lấy cánh tay, cố gắng dùng hơi sức còn lại giữ cơ thể trạng thái tỉnh táo nhất có thể, song vì lượng thuốc mê quá lớn, bản thân biết cơ thể mềm nhũng như cọng bún, mở đôi mắt bị cơn mộng mị đè nén hình ảnh hư hư thực thực không rõ chỉ lờ mờ. Xung quanh, khoảng hơn chục gã đàn ông đang hướng mắt về phía mình, cảm nhận được cơ thể từ từ được hai gã khác dìu lại phía bọn chúng, mà cụ thể là gã đứng ở trung tâm, với khuôn mặt hết sức bình tâm nhìn về phía này, gã cười điểu trá:
- Hoan nghênh tiểu thư đến với Gem Black.
Cô nghe nhầm chăng? Là nghe nhầm trong trí nhớ của mình Gem Black là tập đoàn đá quý lớn nhất Việt Nam hơn nữa số chi nhánh ở nước ngoài rất nhiều, mang tính quy mô, tầm cỡ của thế giới. Vào những năm cuối của thập niên 90 tập đoàn rơi vào khủng hoảng tài chính trầm trọng, đứng bên bờ vực phá sản.
Có câu bần cùng sinh đạo tặc, tuy nhiên chủ tịch tập đoàn Vũ Văn Hạ không đến nổi mặt dày mày dạng mà làm cướp đường, ông ta buôn bán thứ đáng sợ hơn trong mỗi viên đá sản xuất ra bên trong nó tương đương 1 gam heroin. Vì vậy, Gem Black vốn quý giá nay lại càng giá trị hơn, bởi lẽ nó không hề tầm thường ẩn trong nó là cái chết trắng song hành và tồn tại.
- “ Cậu chủ sắp tới giờ, bộ dạng cô ta…”. Tên thuộc hạ trông thấy dáng vẻ của cô, sợ làm chậm trễ việc lớn nhắc nhở hắn.
- Đem đến đây.
Một tên thuộc hạ đem lọ dung dịch màu đỏ đề dòng chữ Amphetamines, hắn rút ống tiêm lấy hết dung dịch trong lọ tiêm vào tay cô, chưa đầy vài phút nét mặt cô tươi tỉnh hẳn ra, cô thấy mình như cây cỏ giữa rừng tràn đầy nhựa sống, tỉnh táo đến mức có thể khẳng định chắc chắn những kẻ bắt cóc cô chính là người của tập đoàn Gem Black.
Tuy làm ăn phi pháp nhưng thủ đoạn của chúng vô cùng ranh mãnh, mặc dù phía cảnh sát không ít lần điều tra, cài người vào, theo dõi nhưng không thu được chút ít thông tin cùng với tang chứng, vật chứng gì? Vì vậy bộ mặc kẻ nào đó cứ vênh váo, luôn tỏ ý khinh thường con người xung quanh.
- Gem cũng có lúc hèn hạ vậy sao? Cô nhìn hắn – con trai út tập đoàn Gem – Vũ Huỳnh Văn.
Người con trai đó tiến lại gần chổ cô, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, cười lộ chiếc răng khểnh vô cùng say đắm, khiến tim ai đó lạc nhịp.
- Tối nay chúng tôi có vụ làm ăn quan trọng nhờ cô giúp.
Cô giựt tay ra khỏi hai gã to xác kia, hắn nhìn cô hiếu kì, còn cô đáp lại hắn ánh mắt như xuyên qua người hắn, hận không thể đem ánh mắt giết chết hắn.
- Lợi dụng tôi buôn hàng trắng. Không bao giờ.
Hắn ta cười lớn. “ Là thân con gái, thẳng thắn như vậy hiếm có a. Nếu không vì vụ làm ăn thua lổ tháng trước tôi cũng không dung cách này, thật có lỗi.” Bản thân hắn là người trọng sỉ diện, cùng lắm giờ đây vì cái sỉ diện này hắn phải vứt qua một bên. Nhúng nhường trước một người con gái. Hắn rủa thầm: Mẹ kiếp! Nếu như vụ làm ăn thua lỗ, tiền mất hắn không nói làm chi đằng này danh tiết của tập đoàn hắn bị bôi nhọ, dẫn đến đá quý sản xuất ra không bán được cũng không xuất trả nguyên liệu lấy lại vốn, chi nhánh bắt đầu khập khiễng, ngân hàng thúc giục trả nợ lãi trước thời hạn. Hắn chỉ còn cách mượn uy danh lão đại giang hồ để trấn giữ tập đoàn, mà CSTT là người như thế, hắn cài người hạ thuốc mê, bắt cô tới, còn bắt luôn cả người cô yêu thương nhất nhằm uy hiếm cô, song bị người khác cướp đi mất . Nghĩ tới đây hắn rút trong áo ra một chiếc nhẫn đưa lên trước mặt cô.
- Tôi không ép cô, nhưng người giao hàng hôm nay có vật này gửi tới cô.
Cô liếc nhìn hắn nghi ngờ, song chiếc nhẫn trên tay hắn phản bội sự nghi ngờ trong cô, chiếc nhẫn…quá đỗi quen thuộc tay cô run run, cầm lấy nó bấu vào cánh tay hắn, dáng vẻ lo lắng kèm theo nổi kinh ngạc, cố ra vẻ lạnh lùng tay cô bấu vào cổ hắn lắc mạnh: - Ở đâu? Người đó ở đâu? Trống ngực cô đập thình thịch, đưa ánh mắt ráo riết nhìn xung quanh, mong tìm kiếm bóng dáng thân quen.
Người con gái này quá đổi thú vị, tình huống trên nếu cho mười cô gái cùng trải nghiệm chỉ có mình cô gái này là khác biệt, tình cảm vượt quá giới hạn, không thể khóc, không thể la, không nháo nhào đòi chém giết đại loại như : “Nếu anh dám đụng đến cộng tóc của anh ấy đó, tôi sẽ không tha cho anh.” Hay “Thằng khốn, bà liều mạng với mày” và thể loại nhẹ nhàng tốn nhiều nước mắt “Cầu xin anh, hãy thả người, anh muốn tôi làm gì tôi cũng chịu”…Vâng với một người cảm xúc đã mất, thì nước mắt, gào thét có nghĩ lí gì, chẳng có kẻ nào ngu đến mức thả người khi mục đích chưa hoàn thành.
- Người đó bị họ nắm giữ, nhẫn hắn cũng đưa cho tôi trao cho cô.
Mục đích của việc này là gì? Tại sao bắt cô tới rồi lại bắt người đó tới? Quan trọng lại không nằm trong tay đám người Gem mà lại nằm trong tay kẻ mua ma túy kia. Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn thở dài nói: “Mục đích chưa đạt, chúng sẽ chưa làm hại hắn, hay là…"
- Được! - Cô gật đầu.
- Cái này có thể nói tâm đầu ý hợp không? Tôi thích a. Hắn công tử phong lưu, ngày hôm nay tìm được người hợp ý, Hot girl qua tay hắn nhiều vô số kể, bọn họ chỉ hiểu tiền trong túi hắn sẽ tự bay vào tay mình, chứ có hiểu tâm tư trái tim hắn, đối với kiểu như vậy hắn cho là tình một đêm đã làm phúc lắm rồi, sau khi xong đâu đó coi như không can hệ. Quá đỗi tàn nhẫn. Đúng! Nhiều lúc hắn khinh bỉ bản thân mình nữa là, vì hắn đâu tìm được cho mình người chân chính yêu hắn.
Cũng gần tới giờ giao hàng, Giang vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng trời tăm tối trước mắt, cô đang tìm kiếm ánh sáng cho thân mình, nhưng sao nó xa vời quá, nhiều lúc cô ước mọi thứ chỉ là một giấc mơ đợi ngày tỉnh giấc, mọi thứ trở nên bình thường.
- “ Cô thực sự muốn vậy?” - Ngọc My (kẻ đi trước) rụt rè tiến đến hỏi cô, mặt dù là người của Gem nhưng thời gian ở chung một tháng khiến cô hiểu được cô gái trước mắt là người thế nào. Nếu như không sinh ra trong gia đình dòng dõi mafia chắc chắn cô ấy sẽ rất hạnh phúc, nhưng thử hỏi có ai thoát khỏi hai chữ số phận.
- “Chúng ta đã từng quen biết.” Giang nhếnh môi mỉm cười, nhìn thẳng vào Ngọc My, thấy mặt cô ta nhợt nhạt vài phần, ánh mắt tránh né cô, tay vân vê tà áo, cô thở dài, đến nước này còn có thể làm điệu bộ này thì ai có thể nhìn ra, sát thủ hoa đào bên cạnh Huỳnh Văn chứ. “Tôi cũng như cô thôi, chẳng tự mình lựa chọn”. Ngọc My đưa tay cầm lấy bàn tay Giang “Chị không trách tôi sao? Tôi..?” Giang gật đầu, cô vẫn mãi mềm lòng như thế, hôm nay cô quyết đặt cượt lần nữa tin người trước mặt, mặc dù không cùng chí hướng, chỉ có thể ở bên cô gái này cô mới thấy được con người mình bên trong đó.
- Bọn chúng tới rồi, chúng ta đi thôi.
Phải đã tới lúc đối mặt trận chiến của giới ngầm rồi, không chỉ vì gia đình cô, mà còn vì người cô yêu thương. Giang hòa cùng đám người Gem khuất dần vào đêm tối không một tia sáng nào có thể lọt qua, đôi mắt sắc xảo chính là thứ ánh sáng rực rỡ nhất giúp cô vững bước tiến tới phía trước đầy chông gai, cơn gió đông lạnh lẽo thổi vào lọn tóc mai bay bay trong không trung, một cô gái sự kiêu sa quyền quý. Trên tán cây, con cú đêm im lặng xoay cái đầu 90 độ của nó nhìn con người phía dưới lại bắt đầu kêu.
p/s : vì thời gian gấp rút nên chập khá là nhạt nên mọi người thông cảm. Ta sẽ đền bù.
/23
|