Xung quanh tường thành được bảo phủ bởi cây thường xuân xanh ngắt. Nhìn vào chiếc cổng màu đen, căn biệt thự mang phong cách cổ điển hiện ra, đẹp lộng lẫy. Rất nhiều loại cây cảnh hiếm có, qua bàn tay khéo léo của nghệ nhân uốn éo thành hình thù rất bắt mắt, điển hình là sự kết hợp giữa hai bộ thân cây Si Đá tạo thành thế “Long cuộn thủy” uy dũng vô cùng. Qua đây cho thấy, chủ nhân của nó quả không tầm thường.>.<
Người đàn ông mặc chiếc áo vest đen, ngồi trên ghế vừa ngắm ngía vừa lau cây súng màu trắng bạc, vẻ rất điềm tĩnh.
- Ông chủ! Tôi đã xác nhận danh tính của cô gái đó. Cô ta chính là con gái của Châu Thiết, bạc vô âm tín mấy năm qua._Hắn cũng mặc áo vét đen, mái tóc nâu đen che đi con mắt đen lạnh lùng, nhưng có một sức hút kì lạ ở đây. Nhìn lại thì hắn còn rất trẻ ( coolboy thứ 2 xuất hiện :>. )
- Điệp Nhân! Ngươi làm tốt lắm. Giọng người đàn ông ấy vang lên đầy uy lực.
- Vậy ông chủ tính sao?_Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy.
- Làm việc với ta bao nhiêu năm, ngươi biết tính ta rồi đấy.
- Vâng! Tôi sẽ đi ngay._Hắn cúi đầu kính cẩn rồi quay mặt đi, khuôn mặt không chút biểu cảm.
6h30’ tại nhà Hiểu Minh. Chàng trai đang luống cuống chỉnh lại chiếc nơ tím chấm bi trên cổ, cùng chiếc áo vest xám bạc, trông thật ngầu và chính chắn.
- Con của ai mà đẹp trai thế này?_Giọng nguời phụ nữ vang lên.
- Hôm nay mẹ của con như bà hoàng vậy?_Hiểu Minh cười nheo mắt.
- Coi cái miệng ngọt như đường của con kia?_Người phụ nữ bật cười- Mau đi thôi con, đừng để ba con đợi lâu.
- Tuân lệnh bà chủ!_Vừa nói cậu vừa giơ tay lên trán chào( giống vừa đi làm nhiệm vụ về )
7h tối tại quán ăn Rubic.Từ cách bố trí cho đến ánh sáng đều hài hòa. Khách khứa đã đến đông đủ, bạn bè cô dâu, chú rễ ăn bận rất sang trọng và lịch thiệp, cười nói rôm rã.
Bỗng trên sân khấu, một cô gái trẻ bước lên cầm mic lên tiếng phá tan không khí náo nhiệt: - Hôm nay thay mặt quan viên hai họ, …rất hoan nghênh sự hiện diện đông đủ của mọi người, tới tham gia lễ đính hôn của hai bạn trẻ Châu Lệ Giang và Trần Hiểu Minh. Và bây giờ tôi công bố buổi lễ chính thức bắt đầu._Phạm Tiên tự tin phát biểu.
Mọi ánh nhìn đổ xô về phía sân khấu, nơi tân lang, tân nương bước ra. Cảm giác hồi hộp xen lẫn rất hạnh phúc, nhất là Minh_dường như anh đã “say” người con gái đứng trước mặt anh đây, đẹp đến mê hồn, cả đám đàn ông cũng ngây người ra, nhìn cô đắm đuối, đám đàn bà, con gái ngưỡng mộ, họ cùng vô tay hân hoan. Còn Giang đôi má hồng đã đỏ ửng, cô cúi đầu e thẹn.
- Nhìn hai đứa nó đẹp đôi quá bà thông gia nhỉ._Mẹ của Hiểu Minh nói.
- Vâng! _Mẹ nuôi ( cô Ba ) của Giang gật đầu.- Mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến. Còn bố Hiểu Minh thì mỉm cười hài lòng.
Xa xa chiếc bàn cạnh cửa sổ, người con trai mắc áo đen cầm ly rượu vang uống hết, lấy tay ra hiệu cho đám người ở đại ảnh, chúng hiểu ý gật đầu.
Bỗng nhiên tiếng súng vang lên, chiếc đèn sáng nhất trên trần nhà rơi xuống vỡ tan tành, cả đám người nhìn nhau, tán loạn, có người chui xuống gầm bàn, có người kéo nhau chạy. Giang nép vào người Minh, tránh nổi sợ hãi.
- Mọi người bình tĩnh, có chúng tôi ở đây._Giọng ba Minh vang lên trấn an tinh thần họ.
Đám thanh niên dự tiệc vội rút súng ra, ( họ là những đồng nghiệp của Minh ) quan sát khắp mọi ngóc ngách xem kẻ nào khả nghi, ánh đèn bật tắt, khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn. “Phằng” cột đèn trên sân khấu bốc cháy rơi trúng chỗ Giang và Minh đang đứng. Minh nhanh tay kéo Giang chạy đi, quán ăn Rubic giờ chỉ một màu đen, mọi người càng hoảng hốt, lo sợ, tiếng kêu la thảm thiết, khiến các chàng cảnh sát hoang mang. Không khí căng thẳng dồn dập, chợt một người phát hiện ra vài bóng người lướt qua tường, cách chỗ họ đứng vài mét.
-” Đuổi theo” cả bọn chạy theo.
Về phần Giang cô bị va phải chiếc bàn ăn lúc chạy, ngã nhào xuống nền nhà, chợt một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cô kéo đi. Cô nghe tiếng Minh gọi:
- Giang ơi! e có sao k? Cô nhận ra, người đang kéo cô đi không phải Minh và hắn có ý đồ gì đó, cô vùng vẫy, cánh tay kia cố kéo tay hắn ra, càng kéo thì càng xiết chặt và mạnh hơn, đau đớn, vô vọng cô gào to:
- : - Minh cứu e, e ở đây, cứu e…c…_Tiếng cô nhỏ dần.Chiếc khăn tay tẩm thuốc mê, được hắn bịt lên mũi cô, cô ngất đi trong vô thức. Minh chạy theo tiếng gọi mò mẩm tìm cô nhưng vô ích, quanh đây chỉ là bóng tối và tiếng rên rỉ đám khách dự tiệc.
Đèn được bật lên sáng trưng, họ như chết đuối vớ được phao, chạy toán loạn, mong thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, bỏ lại Minh với nổi tuyệt vọng đau đớn. Cô đã biến mất.
Người đàn ông mặc chiếc áo vest đen, ngồi trên ghế vừa ngắm ngía vừa lau cây súng màu trắng bạc, vẻ rất điềm tĩnh.
- Ông chủ! Tôi đã xác nhận danh tính của cô gái đó. Cô ta chính là con gái của Châu Thiết, bạc vô âm tín mấy năm qua._Hắn cũng mặc áo vét đen, mái tóc nâu đen che đi con mắt đen lạnh lùng, nhưng có một sức hút kì lạ ở đây. Nhìn lại thì hắn còn rất trẻ ( coolboy thứ 2 xuất hiện :>. )
- Điệp Nhân! Ngươi làm tốt lắm. Giọng người đàn ông ấy vang lên đầy uy lực.
- Vậy ông chủ tính sao?_Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy.
- Làm việc với ta bao nhiêu năm, ngươi biết tính ta rồi đấy.
- Vâng! Tôi sẽ đi ngay._Hắn cúi đầu kính cẩn rồi quay mặt đi, khuôn mặt không chút biểu cảm.
6h30’ tại nhà Hiểu Minh. Chàng trai đang luống cuống chỉnh lại chiếc nơ tím chấm bi trên cổ, cùng chiếc áo vest xám bạc, trông thật ngầu và chính chắn.
- Con của ai mà đẹp trai thế này?_Giọng nguời phụ nữ vang lên.
- Hôm nay mẹ của con như bà hoàng vậy?_Hiểu Minh cười nheo mắt.
- Coi cái miệng ngọt như đường của con kia?_Người phụ nữ bật cười- Mau đi thôi con, đừng để ba con đợi lâu.
- Tuân lệnh bà chủ!_Vừa nói cậu vừa giơ tay lên trán chào( giống vừa đi làm nhiệm vụ về )
7h tối tại quán ăn Rubic.Từ cách bố trí cho đến ánh sáng đều hài hòa. Khách khứa đã đến đông đủ, bạn bè cô dâu, chú rễ ăn bận rất sang trọng và lịch thiệp, cười nói rôm rã.
Bỗng trên sân khấu, một cô gái trẻ bước lên cầm mic lên tiếng phá tan không khí náo nhiệt: - Hôm nay thay mặt quan viên hai họ, …rất hoan nghênh sự hiện diện đông đủ của mọi người, tới tham gia lễ đính hôn của hai bạn trẻ Châu Lệ Giang và Trần Hiểu Minh. Và bây giờ tôi công bố buổi lễ chính thức bắt đầu._Phạm Tiên tự tin phát biểu.
Mọi ánh nhìn đổ xô về phía sân khấu, nơi tân lang, tân nương bước ra. Cảm giác hồi hộp xen lẫn rất hạnh phúc, nhất là Minh_dường như anh đã “say” người con gái đứng trước mặt anh đây, đẹp đến mê hồn, cả đám đàn ông cũng ngây người ra, nhìn cô đắm đuối, đám đàn bà, con gái ngưỡng mộ, họ cùng vô tay hân hoan. Còn Giang đôi má hồng đã đỏ ửng, cô cúi đầu e thẹn.
- Nhìn hai đứa nó đẹp đôi quá bà thông gia nhỉ._Mẹ của Hiểu Minh nói.
- Vâng! _Mẹ nuôi ( cô Ba ) của Giang gật đầu.- Mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến. Còn bố Hiểu Minh thì mỉm cười hài lòng.
Xa xa chiếc bàn cạnh cửa sổ, người con trai mắc áo đen cầm ly rượu vang uống hết, lấy tay ra hiệu cho đám người ở đại ảnh, chúng hiểu ý gật đầu.
Bỗng nhiên tiếng súng vang lên, chiếc đèn sáng nhất trên trần nhà rơi xuống vỡ tan tành, cả đám người nhìn nhau, tán loạn, có người chui xuống gầm bàn, có người kéo nhau chạy. Giang nép vào người Minh, tránh nổi sợ hãi.
- Mọi người bình tĩnh, có chúng tôi ở đây._Giọng ba Minh vang lên trấn an tinh thần họ.
Đám thanh niên dự tiệc vội rút súng ra, ( họ là những đồng nghiệp của Minh ) quan sát khắp mọi ngóc ngách xem kẻ nào khả nghi, ánh đèn bật tắt, khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn. “Phằng” cột đèn trên sân khấu bốc cháy rơi trúng chỗ Giang và Minh đang đứng. Minh nhanh tay kéo Giang chạy đi, quán ăn Rubic giờ chỉ một màu đen, mọi người càng hoảng hốt, lo sợ, tiếng kêu la thảm thiết, khiến các chàng cảnh sát hoang mang. Không khí căng thẳng dồn dập, chợt một người phát hiện ra vài bóng người lướt qua tường, cách chỗ họ đứng vài mét.
-” Đuổi theo” cả bọn chạy theo.
Về phần Giang cô bị va phải chiếc bàn ăn lúc chạy, ngã nhào xuống nền nhà, chợt một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cô kéo đi. Cô nghe tiếng Minh gọi:
- Giang ơi! e có sao k? Cô nhận ra, người đang kéo cô đi không phải Minh và hắn có ý đồ gì đó, cô vùng vẫy, cánh tay kia cố kéo tay hắn ra, càng kéo thì càng xiết chặt và mạnh hơn, đau đớn, vô vọng cô gào to:
- : - Minh cứu e, e ở đây, cứu e…c…_Tiếng cô nhỏ dần.Chiếc khăn tay tẩm thuốc mê, được hắn bịt lên mũi cô, cô ngất đi trong vô thức. Minh chạy theo tiếng gọi mò mẩm tìm cô nhưng vô ích, quanh đây chỉ là bóng tối và tiếng rên rỉ đám khách dự tiệc.
Đèn được bật lên sáng trưng, họ như chết đuối vớ được phao, chạy toán loạn, mong thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, bỏ lại Minh với nổi tuyệt vọng đau đớn. Cô đã biến mất.
/23
|