Trong bữa sáng, Mạc Uyển Dư đang ra sức thổi nguội bát cháo trước mặt. Hôm qua cô thuận miệng nhắc đến cháo hải sản, sáng nay Mạc Khải Liêm liền dậy từ lăm giờ sáng nấu cháo cho cô. Mạc Uyển Dư cũng chỉ biết cháo là do Mạc Khải Liêm nấu nhưng lại không biết anh phải dậy nấu sớm như vậy.
Món cháo vừa sánh mịn, thơm ngon vô cùng, Mạc Uyển Dư ăn đến vui miệng, ăn nhiều hơn bình thường hẳn nửa chén.
''Ngày mai tôi phải đi công tác, em cũng cùng đi đi, sẵn cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm.''
''Đi tới đâu vậy ạ?''
''Nauy.''
Mắt Mặc Uyển Dư sáng lên:'' Đất nước có nhiều cực quang nhất thế giới. Đi bao lâu vậy ạ.''
''Có thể phải đi khoảng nửa tháng.''
Mạc Uyển Dư nhẩm tính, nếu vậy thì qua ngày giỗ của ba mẹ cô mất rồi. Cô vừa vui vẻ chưa được lâu lại ỉu xìu xuống.
''Cháu không đi được không, mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của ba mẹ, cháu muốn về quê.''
Mạc Khải Liêm cũng biết là vậy, cũng biết chưa năm nào ông bà nội mở cửa cho cô vào nhà, nhưng cô vẫn kiên trì về không thiếu năm nào.
Có lẽ năm nay cũng vậy thôi, anh muốn dẫn cô cùng đi công tác để ngày ấy không phải một mình trở về nhận lấy sự ghẻ lạnh của ông bà nội, nhưng cô lại không đồng ý.
Chuyến công tác này rất quan trọng, Mạc Khải Liêm không thể không đi, vậy nên chỉ đành để cô ở lại.
''Vậy em ở lại vẫn phải chăm chỉ đến công ty thực tập, tôi sẽ cử người hướng dẫn em trong thời gian tôi vắng mặt.''
''Được ạ.''
Chẳng hiểu sao Mạc Uyển Dư lại có chút cảm giác trống vắng.
''Hàng ngày tôi cũng sẽ gọi video đúng giờ uống thuốc của em để kiểm tra, đừng có nghĩ lười biếng.''
''Vâng.''-Cô cũng không có suy nghĩ sẽ trốn uống thuốc, thời gian này bị anh quản lý, cô sớm đã thấy thật ra cô cũng không hề bài xích từ lâu rồi.
Cả ngày hôm nay Mạc Uyển Dư chẳng có tâm trạng làm việc, suốt một ngày chỉ có thể đọc được mấy trang tài liệu.
Trợ lý vào báo cáo lịch trình với Mạc Khải Liêm cô cũng không để ý. Trợ lý cũng thấy ngạc nhiên, mọi ngày cô chủ rất niềm nở, thân thiết, vẫn luôn chào hỏi các nhân viên ở đây, nhưng hôm nay từ lúc anh ta vào tới lúc đi ra cô vẫn chỉ cúi đầu nhìn tài liệu. Nhưng rõ ràng là đang thấy thần, mười lăm phút rồi vẫn là trang tài liệu đó.
Buổi tối sau khi ăn uống xong, Mạc Uyển Dư lại không lập tức về căn hộ của mình như mọi khi, mà cứ chần chờ ngồi đó nhìn Mạc Khải Liêm đang rửa bát.
Mạc Khải Liêm rửa xong, lau tay sạch sẽ rồi mà vẫn thấy Mạc Uyển Dư ngồi đó, anh cười nhẹ
''Sao thế?''
''Chú nhỏ, chú thu dọn hành lý chưa, để cháu giúp nhé. Bình thường cháu cũng vẫn giúp ba mẹ xếp đồ, có kinh nghiệm rồi. Sơ mi không biết cách sắp xếp dễ gây ra nếp nhăn lắm.''
Mạc Khải Liêm bình thường hay phải đi công tác, việc xếp đồ cũng đã thành quen tay, nhưng nghe Mạc Uyển Dư đề nghị giúp, anh cũng không muốn từ chối.
''Được, vậy em giúp tôi. Phòng thay đồ ở phía trong phòng ngủ.''
Mạc Uyển Dư hào hứng chạy về phía phòng ngủ. Đây là lần đầu tiên cô bước vào không gian riêng tư nhất của anh.
Phong cách cũng đồng nhất với phòng khách bên ngoài, đen trắng xám lạnh lùng, chiếc giường lớn màu đen ở giữa phòng làm Mạc Uyển Dư lại nhớ tới chiếc giường thoảng mùi hương gỗ trong phòng nghỉ ở công ty.
Trong đầu tự dưng hiện lên suy nghĩ, cô muốn biết cảm giác nằm trên chiếc giường này như thế nào. Một lúc sau cô đỏ mặt vì suy nghĩ xấu hổ của mình. Vậy mà cô lại có suy nghĩ đen tối này, đáng giận quá đi.
Món cháo vừa sánh mịn, thơm ngon vô cùng, Mạc Uyển Dư ăn đến vui miệng, ăn nhiều hơn bình thường hẳn nửa chén.
''Ngày mai tôi phải đi công tác, em cũng cùng đi đi, sẵn cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm.''
''Đi tới đâu vậy ạ?''
''Nauy.''
Mắt Mặc Uyển Dư sáng lên:'' Đất nước có nhiều cực quang nhất thế giới. Đi bao lâu vậy ạ.''
''Có thể phải đi khoảng nửa tháng.''
Mạc Uyển Dư nhẩm tính, nếu vậy thì qua ngày giỗ của ba mẹ cô mất rồi. Cô vừa vui vẻ chưa được lâu lại ỉu xìu xuống.
''Cháu không đi được không, mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của ba mẹ, cháu muốn về quê.''
Mạc Khải Liêm cũng biết là vậy, cũng biết chưa năm nào ông bà nội mở cửa cho cô vào nhà, nhưng cô vẫn kiên trì về không thiếu năm nào.
Có lẽ năm nay cũng vậy thôi, anh muốn dẫn cô cùng đi công tác để ngày ấy không phải một mình trở về nhận lấy sự ghẻ lạnh của ông bà nội, nhưng cô lại không đồng ý.
Chuyến công tác này rất quan trọng, Mạc Khải Liêm không thể không đi, vậy nên chỉ đành để cô ở lại.
''Vậy em ở lại vẫn phải chăm chỉ đến công ty thực tập, tôi sẽ cử người hướng dẫn em trong thời gian tôi vắng mặt.''
''Được ạ.''
Chẳng hiểu sao Mạc Uyển Dư lại có chút cảm giác trống vắng.
''Hàng ngày tôi cũng sẽ gọi video đúng giờ uống thuốc của em để kiểm tra, đừng có nghĩ lười biếng.''
''Vâng.''-Cô cũng không có suy nghĩ sẽ trốn uống thuốc, thời gian này bị anh quản lý, cô sớm đã thấy thật ra cô cũng không hề bài xích từ lâu rồi.
Cả ngày hôm nay Mạc Uyển Dư chẳng có tâm trạng làm việc, suốt một ngày chỉ có thể đọc được mấy trang tài liệu.
Trợ lý vào báo cáo lịch trình với Mạc Khải Liêm cô cũng không để ý. Trợ lý cũng thấy ngạc nhiên, mọi ngày cô chủ rất niềm nở, thân thiết, vẫn luôn chào hỏi các nhân viên ở đây, nhưng hôm nay từ lúc anh ta vào tới lúc đi ra cô vẫn chỉ cúi đầu nhìn tài liệu. Nhưng rõ ràng là đang thấy thần, mười lăm phút rồi vẫn là trang tài liệu đó.
Buổi tối sau khi ăn uống xong, Mạc Uyển Dư lại không lập tức về căn hộ của mình như mọi khi, mà cứ chần chờ ngồi đó nhìn Mạc Khải Liêm đang rửa bát.
Mạc Khải Liêm rửa xong, lau tay sạch sẽ rồi mà vẫn thấy Mạc Uyển Dư ngồi đó, anh cười nhẹ
''Sao thế?''
''Chú nhỏ, chú thu dọn hành lý chưa, để cháu giúp nhé. Bình thường cháu cũng vẫn giúp ba mẹ xếp đồ, có kinh nghiệm rồi. Sơ mi không biết cách sắp xếp dễ gây ra nếp nhăn lắm.''
Mạc Khải Liêm bình thường hay phải đi công tác, việc xếp đồ cũng đã thành quen tay, nhưng nghe Mạc Uyển Dư đề nghị giúp, anh cũng không muốn từ chối.
''Được, vậy em giúp tôi. Phòng thay đồ ở phía trong phòng ngủ.''
Mạc Uyển Dư hào hứng chạy về phía phòng ngủ. Đây là lần đầu tiên cô bước vào không gian riêng tư nhất của anh.
Phong cách cũng đồng nhất với phòng khách bên ngoài, đen trắng xám lạnh lùng, chiếc giường lớn màu đen ở giữa phòng làm Mạc Uyển Dư lại nhớ tới chiếc giường thoảng mùi hương gỗ trong phòng nghỉ ở công ty.
Trong đầu tự dưng hiện lên suy nghĩ, cô muốn biết cảm giác nằm trên chiếc giường này như thế nào. Một lúc sau cô đỏ mặt vì suy nghĩ xấu hổ của mình. Vậy mà cô lại có suy nghĩ đen tối này, đáng giận quá đi.
/104
|