Buổi tối ăn cơm, Mạc Uyển Dư nói chuyện sắp phải quay lại trường học với Mạc Khải Liêm:
''Chú nhỏ, tuần sau cháu phải quay lại trường rồi, chỉ có thể tới công ty với chú hết tuần này thôi.''
''Vẫn chưa khải giảng, sao phải đi sớm vậy?''
''Thầy chủ nhiệm của cháu nhận được một đề tài mới, thầy ấy thấy rất thích hợp với cháu, có thể để cháu dùng làm khoá luận tốt nghiệp. Trước đó cháu đã giúp chụp ảnh nhiều lần nên được khoa ưu tiên nhiều thứ.''
''Vậy em nên nhận, không phải ai cũng được trao cơ hội như thế này.''
Vậy là tuần tiếp theo, sau khi ăn sáng, Mạc Khải Liêm đưa cô tới trường rồi mới tới công ty làm việc.
Tiêu Lãng không biết việc cô trở về trường, vậy nên vẫn cứ gửi hoa tới. Một tháng này vẫn luôn gửi nhưng không nhận được hồi âm nào.
Hôm nay anh ta đi tới tận toà nhà KING tìm gặp cô. Cô gái lễ tân nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tiến tới thì sắc mặt bối rối
''Xin hỏi anh muốn tìm ai?''
''Tôi tìm Đinh Mộc.''-Nói xong còn chỉ chỉ bó hoa bên cạnh
''Hoa này là do tôi gửi tới.''
Cô lễ tân hiểu ra:'' Anh là Tiêu Lãng? Cô Đinh Mộc đã không làm việc ở đây nữa rồi.''
''Sao lại không làm nữa, cô ấy đi đâu rồi.''
Cô lễ tân lễ phép:'' Xin lỗi anh, tôi không có quyền biết những chuyện đó.''
Tiêu Lãng đi về ngồi vào xe của mình, tay nắm chặt lấy tay lái, tức giận, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho trợ lý
''Cậu tìm hiểu cho tôi Đinh Mộc giờ đang ở đâu?''
Anh ta đã tìm hiểu cả tháng nay nhưng cũng không lấy được phương thức liên lạc của Mạc Uyển Dư nên thấy khá bứt rứt. Trước nay không có cô gái nào anh ta để ý mà có thể thoát được.
Nhưng anh ta không biết, vì có Mạc Khải Liêm ngáng chân nên anh ta mới không tìm được cách liên lạc nào.
Người trợ lý này cũng thật may mắn, anh ta than phiền với cô bạn gái của mình về chuyện sếp anh ta bắt anh ta tìm thông tin của Mạc Uyển Dư. Trong bữa tiệc hôm đó sếp anh ta còn chụp lại một bức ảnh của cô.
Trợ lý mang tấm ảnh ra cho bạn gái mình xem, trùng hợp là bạn gái anh ta lại là bạn cùng trường với Mạc Uyển Dư, đã từng nhìn thấy mấy lần.
Vậy là Tiêu Lãng theo thông tin đó, tra ra được thông tin Đinh Mộc là sinh viên của đại học C.
Buổi chiều, anh ta ăn mặc bảnh bao, lái chiếc xe đắt tiền tới trước cổng đại học C. Sau đó ôm bó hoa hồng lớn đứng cạnh xe, nhìn về phía trong sân trường, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của ngừoi qua đường.
Lúc Mạc Uyển Dư xuất hiện, anh ta phẩn khởi đứng thẳng người dậy, cặp mắt sau mắt kính đen nhìn thẳng vào cô. Nhưng Mạc Uyển Dư không nhớ anh ta là ai, vậy nên cô cũng chỉ như người qua đường, tò mò nhìn anh ta một cái rồi định đi qua.
Cô và Lạc Phi Phi vẫn vừa đi vừa nói chuyện với nhau, không hề quan tâm. Nhưng lại bị tiếng gọi của anh ta làm giật mình dừng bước.
''Đinh Mộc.''-Tiêu Lãng giọng thánh thót vang lên, lại càng làm tăng sự chú ý của mọi người.
Anh ta đi tới chắn trước mặt cô, Mạc Uyển Dư nghi hoặc nhìn anh ta, một lúc sau cô càng chắc chắn mình không hề quen biết người này.
''Anh là ai.''-Mạc Uyển Dư nghi hoặc hỏi, sau đó lại nhìn sang Lạc Phi Phi trao đổi ánh mắt, Lạc Phi Phi cũng nhún vai tỏ vẻ không biết.
''Anh là Tiêu Lãng, chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc tháng trước. Hoa mọi ngày gửi tới cũng là do anh tặng.''
Mạc Uyển Dư 'à' một tiếng tỏ vẻ đã rõ:'' Nhưng tôi không quen anh, làm ơn tránh đường, tôi phải về nhà.''
''Chú nhỏ, tuần sau cháu phải quay lại trường rồi, chỉ có thể tới công ty với chú hết tuần này thôi.''
''Vẫn chưa khải giảng, sao phải đi sớm vậy?''
''Thầy chủ nhiệm của cháu nhận được một đề tài mới, thầy ấy thấy rất thích hợp với cháu, có thể để cháu dùng làm khoá luận tốt nghiệp. Trước đó cháu đã giúp chụp ảnh nhiều lần nên được khoa ưu tiên nhiều thứ.''
''Vậy em nên nhận, không phải ai cũng được trao cơ hội như thế này.''
Vậy là tuần tiếp theo, sau khi ăn sáng, Mạc Khải Liêm đưa cô tới trường rồi mới tới công ty làm việc.
Tiêu Lãng không biết việc cô trở về trường, vậy nên vẫn cứ gửi hoa tới. Một tháng này vẫn luôn gửi nhưng không nhận được hồi âm nào.
Hôm nay anh ta đi tới tận toà nhà KING tìm gặp cô. Cô gái lễ tân nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tiến tới thì sắc mặt bối rối
''Xin hỏi anh muốn tìm ai?''
''Tôi tìm Đinh Mộc.''-Nói xong còn chỉ chỉ bó hoa bên cạnh
''Hoa này là do tôi gửi tới.''
Cô lễ tân hiểu ra:'' Anh là Tiêu Lãng? Cô Đinh Mộc đã không làm việc ở đây nữa rồi.''
''Sao lại không làm nữa, cô ấy đi đâu rồi.''
Cô lễ tân lễ phép:'' Xin lỗi anh, tôi không có quyền biết những chuyện đó.''
Tiêu Lãng đi về ngồi vào xe của mình, tay nắm chặt lấy tay lái, tức giận, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho trợ lý
''Cậu tìm hiểu cho tôi Đinh Mộc giờ đang ở đâu?''
Anh ta đã tìm hiểu cả tháng nay nhưng cũng không lấy được phương thức liên lạc của Mạc Uyển Dư nên thấy khá bứt rứt. Trước nay không có cô gái nào anh ta để ý mà có thể thoát được.
Nhưng anh ta không biết, vì có Mạc Khải Liêm ngáng chân nên anh ta mới không tìm được cách liên lạc nào.
Người trợ lý này cũng thật may mắn, anh ta than phiền với cô bạn gái của mình về chuyện sếp anh ta bắt anh ta tìm thông tin của Mạc Uyển Dư. Trong bữa tiệc hôm đó sếp anh ta còn chụp lại một bức ảnh của cô.
Trợ lý mang tấm ảnh ra cho bạn gái mình xem, trùng hợp là bạn gái anh ta lại là bạn cùng trường với Mạc Uyển Dư, đã từng nhìn thấy mấy lần.
Vậy là Tiêu Lãng theo thông tin đó, tra ra được thông tin Đinh Mộc là sinh viên của đại học C.
Buổi chiều, anh ta ăn mặc bảnh bao, lái chiếc xe đắt tiền tới trước cổng đại học C. Sau đó ôm bó hoa hồng lớn đứng cạnh xe, nhìn về phía trong sân trường, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của ngừoi qua đường.
Lúc Mạc Uyển Dư xuất hiện, anh ta phẩn khởi đứng thẳng người dậy, cặp mắt sau mắt kính đen nhìn thẳng vào cô. Nhưng Mạc Uyển Dư không nhớ anh ta là ai, vậy nên cô cũng chỉ như người qua đường, tò mò nhìn anh ta một cái rồi định đi qua.
Cô và Lạc Phi Phi vẫn vừa đi vừa nói chuyện với nhau, không hề quan tâm. Nhưng lại bị tiếng gọi của anh ta làm giật mình dừng bước.
''Đinh Mộc.''-Tiêu Lãng giọng thánh thót vang lên, lại càng làm tăng sự chú ý của mọi người.
Anh ta đi tới chắn trước mặt cô, Mạc Uyển Dư nghi hoặc nhìn anh ta, một lúc sau cô càng chắc chắn mình không hề quen biết người này.
''Anh là ai.''-Mạc Uyển Dư nghi hoặc hỏi, sau đó lại nhìn sang Lạc Phi Phi trao đổi ánh mắt, Lạc Phi Phi cũng nhún vai tỏ vẻ không biết.
''Anh là Tiêu Lãng, chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc tháng trước. Hoa mọi ngày gửi tới cũng là do anh tặng.''
Mạc Uyển Dư 'à' một tiếng tỏ vẻ đã rõ:'' Nhưng tôi không quen anh, làm ơn tránh đường, tôi phải về nhà.''
/104
|