Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 24 - Chương 21

/80


Nam Sơ sửng sờ nhìn nửa chén cơm trước mặt, người đã không còn ở đây, thoảng qua như một cơn gió.

Cửa căn tin rộng mở.

Ngay sau đó lại là một trận tiếng bước chân dồn dập, có mấy đạo bóng dáng lướt qua cửa, dưới ánh mặt trời, là dáng vẻ bọn họ liều lĩnh, dũng cảm tiến tới, Nam Sơ tựa hồ như thấy được những hạt bụi dưới chân họ.

...

Đội viên khác đang nghỉ trưa, Lâm Lục Kiêu là người đầu tiên vọt tới gara, cấp tốc thay đồ phòng cháy, bên tai mang một tai nghe vô tuyến, một bên nghe tiếp tuyến viên báo tình huống hiện trường, một bên cúi đầu nhìn đồng hồ, không đến một phút đồng hồ, đội viên chuẩn bị xong, anh lên xe, phân phó đội viên xuất phát.

Trong tai nghe vẫn là giọng của tiếp tuyến viên:

Đông khu Bắc Giao có nhà máy hóa chất nổ mạnh, trước mắt phỏng chừng nhân viên kẹt bên trong là hai trăm người, đều là công nhân nhà máy hóa chất, khu vực này rất rộng, tìm lối vào sẽ tương đối khó khăn, còn có nhiều chất lỏng dễ gây cháy nổ, mọi người chú ý an toàn, đã phái đội ba và đội năm qua trợ giúp.

Lâm Lục Kiêu nhìn ngoài cửa sổ, điều chỉnh tai nghe, Đã biết.

Sau đó, ngắt.

Kết quả xe vừa chạy đến cửa đã bị tổ chương trình ngăn lại.

Đạo diễn vừa nghe người ta nói đây là một vụ nổ lớn, ngựa không dừng vó chạy tới, hi vọng mãnh liệt có thể mang theo bọn họ đến hiện trường ghi hình lấy cảnh.

Lấy cảnh? Chuyện liên quan đến mạng người, bị họ dùng hai từ nhẹ bẫng này để yêu cầu, Lâm Lục Kiêu im lặng, ngay cả đội viên đều bốc hỏa. Tính tình Lâm Lục Kiêu vốn không tốt, tức thời cũng không tức giận, hạ cửa sổ xe xuống, rống lên một câu với người bên ngoài: Tránh ra.

Đạo diễn bị người này rống la, trong lòng mặc dù không vui, nhưng ở địa bàn của người ta, không dám biểu hiện rõ ra, còn nói thêm, Chúng tôi muốn có một cảnh quay trực tiếp.

Lâm Lục Kiêu triệt để lạnh mặt xuống, Cảnh quay trực tiếp chúng tôi sẽ chuẩn bị sau, hôm nay là một vụ nổ lớn! Tôi sợ các người có mạng đi nhưng không có mạng ra, nhanh tránh ra, bằng không tôi lập tức xin đình chỉ chương trình của các người!

Nói xong nâng cửa sổ xe lên, phân phó đội viên: Lái xe, hắn không nhường đường thì tông thẳng.

Thanh âm lãnh triệt rồi.

Chờ xe rời đi, đạo diễn tức giận đến ném cuốn vở xuống, ngẩng đầu liền mắng trợ lý phía sau, Cậu nói hắn ta là cái thá gì?! Là cái gì hả? Chỉ là một tên trung đội trưởng đội phòng cháy, ngay cả thiếu tá cũng không phải, cậu nói hắn ta ngạo mạn cái gì chứ? !

Trợ lý cúi đầu, không nói một lời.

Đạo diễn vuốt tóc, thở hổn hển, nhìn bóng dáng xe cứu hỏa phía xa, giận quát một tiếng: Nói chuyện!

Ba anh ta... Là thiếu tướng.

Đạo diễn trung niên thở ra một hơi, thổi bay tóc mái phía trước, Ông đây không biết sao? Còn cần cậu nhắc tôi hả? !

...

Căn tin, Nam Sơ cúi đầu ăn cơm, tất cả đồ còn lại trong chén đều ăn hết.

Dì làm bếp thở dài đi ra, dọn chén của Lâm Lục Kiêu xuống, vừa dọn vừa nói, Bao giờ cũng như vậy, đi vội, đến cơm cũng không kịp ăn vào miệng.

Nam Sơ dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn dì.

Dì làm bếp trong căn tin cười cười với cô, Con ăn nhiều một chút, không đủ dì lại lấy cho, bên trong còn, chờ đội trưởng Lâm trở về, dì lại lấy cho cậu ấy.

Bọn họ thường xuyên như vậy ạ?

Dì làm bếp thấy nhiều trường hợp như vậy, Người dân báo nguy cũng sẽ không quản lúc đó con đang ăn cơm hay đang ngủ đâu.

Quả thật vậy.

Đại đa số người ta hay cho rằng, phòng cháy công an thầy thuốc y tá các ngành nghề này đều giống nhau, trong đó chua xót khổ lạt chỉ có bản thân trải qua mới rõ ràng được, Nam Sơ vừa tới đây đã nghe Thiệu Nhất Cửu nói qua một chuyện.

Đại khái cũng mấy tháng trước, bọn họ nhận được một cuộc điện thoại báo nguy, đến từ khu biệt thự Bắc Tầm (Cửu Giang), con mèo của một cụ bà mắc kẹt trên cây, con trai bà cụ gọi báo nguy, công an tìm phòng cháy, qua tay lại gọi điện thoại phòng cháy, ngày đó vừa khéo Thiệu Nhất Cửu trực ban, anh tìm hai người trong đội qua lên cây đưa con mèo xuống.

Con mèo này không biết chơi ở đâu bị thương ở chân, chân sau bị gãy xương, mất chút thời gian mới đưa xuống được.

Con trai của bà cụ vừa thấy con mèo này bị thương, đẩy trách nhiệm này lên người bọn họ, cho là bọn họ xử lý không tốt làm con mèo này bị què, giọng điệu thập phần ác liệt, thành viên trong đội hơi tức giận bất quá chỉ cãi hai câu với người này, kết quả người con trai này của bà cụ lại còn nói thái độ phục vụ của bọn họ không tốt, muốn trách cứ bọn họ.

Người này đi tìm trung Đội trưởng trách cứ bọn họ, nói ngày đó nhân viên phòng cháy có thái độ phục vụ không tốt, kết quả vừa khéo đụng vào họng súng Lâm Lục Kiêu, giáo huấn cho người đó một trận, Anh có trả thù lao sao? Còn thái độ phục vụ? Bọn họ là nhân viên chính phủ quốc gia, tôn trọng nhau, nếu anh không xem người khác là người, người khác cũng có thể coi anh là người sao? Thời điểm bọn họ vất vả, các người đều trốn ở trong chăn ngáy khò khò đó, thời điểm bọn họ vì quốc gia hy sinh, anh ngay cả lên cây bắt mèo xuống cũng không dám.

Một trận này làm cho Thiệu Nhất Cửu bị biến thành có chút thất vọng đau khổ, bản thân tràn ngập nhiệt huyết, vượt lửa băng sông vì xã hội này mà trả giá, cuối cùng được hồi báo lại là như vậy, vì chuyện này cũng rầu rĩ không vui rất nhiều ngày, thẳng đến khi Lâm Lục Kiêu tìm được anh.

Thiệu Nhất Cửu xin lỗi anh, Thực xin lỗi.

Lâm Lục Kiêu ngồi xuống bên cạnh anh, đốt điếu thuốc, trong tay thưởng thức bật lửa, hỏi anh: Xin lỗi cái gì?

Thiệu Nhất Cửu cúi đầu, ấp úng: Tôi không nên cãi nhau với họ, làm tổn hại hình tượng quân nhân quốc gia.

Ngón cái ngón trỏ của Lâm Lục Kiêu nắm bắt bật lửa, vung lên, thổi ra ngụm khói, Biết là tốt.

Tôi cảm thấy rất thất vọng đau khổ.

Lâm Lục Kiêu biết cậu chàng này có một ít cảm xúc, anh không nói chuyện, lẳng lặng nghe anh nói.

Cảm giác bản thân làm những việc này rất không có ý nghĩa, mẹ em lúc trước nói em cố gắng học hành thật tốt, em không nghe, hiện tại tham gia quân ngũ thật vất vả nhưng có chút cảm giác thành tựu, giống như ông trời lại cho em một cái tát, người ta chẳng những không cảm kích mình, còn cho rằng mình nhàn hạ không chuyên nghiệp, chúng ta đây bình thường được huấn luyện thì tính cái gì, chúng ta vất vả là vì cái gì?

Lâm Lục Kiêu nói cho anh: Chúng ta làm việc này không phải muốn người ta cảm kích mình, mà là vì quốc gia.

Thiệu Nhất Cửu cười lạnh, anh nhớ tới ngày đó cãi nhau, đối phương nói câu nói nặng lời đầu tiên là: Mẹ nó bất quá chỉ là lính phòng cháy, là binh chủng thối nát nhất cả nước, mẹ nó lợi hại như vậy, mày có bản lĩnh thì đi làm bộ đội đặc chủng kìa?! Không có tích sự mà còn ra vẻ cái gì.

Bọn họ căn bản không xem chúng ta là một.

Lâm Lục Kiêu lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, nâng tay đẩy đầu của anh một chút, nói: Không được nghĩ như vậy.

Mọi người đều nói lính phòng cháy là yếu nhất, không có thương vong.

Lâm lục kiêu ngoắc khóe miệng, nói đùa: Chúng ta có súng bắn nước, ai nói cậu như vậy, cậu lấy nước băng hắn ta, cam đoan so với M82□□ chống khủng bố còn lợi hại hơn.

Thiệu Nhất Cửu bị trọc cho nở nụ cười, Khó có được anh còn có thể đùa.

Lâm Lục Kiêu ngậm thuốc, chợt nhíu mày, rất nghiêm cẩn nói: Tôi nói nghiêm túc.

Cảm xúc của cậu trai trẻ đã được trấn an kha khá.

Hai người đứng lên, ánh nắng trên đầu, cách đó không xa là dãy núi rừng xanh ngắt, lờ mờ, đỉnh núi bị che một tầng lụa mỏng.

Lâm đội, vì sao anh muốn vào đội phòng cháy, với điều kiện của anh kỳ thực ngươi có thể vào bộ đội đặc chủng mà.

Lâm Lục Kiêu vứt điếu thuốc, nhìn một mảnh xanh đậm trước mắt, tầm nhìn mở rộng, Đi chỗ nào đều giống nhau, đều là vì quốc gia, cậu ngẫm lại xem, binh lính biên cảnh bảo vệ lãnh thổ quốc gia, mà chúng ta là bảo vệ con dân và tài sản quốc gia. Cho nên, cho dù xã hội này có tồn tại một hai tên cặn bã như vậy, nhưng chúng ta không thể quên công việc trách nhiệm của bản thân. Chỉ cần bọn họ một ngày còn là công dân quốc gia, chúng ta còn có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ, dù cho lần sau ở trong đám cháy thấy tên cặn bã đó, tuy rằng cậu ghê tởm hắn, nhưng cậu còn phải cứu hắn ra ngoài, cho dù có bởi vì vậy mà có thể hy sinh tính mạng của mình, nhưng cậu phải làm như vậy, đây mới là tư cách của một lính phòng cháy thực thụ. Hiểu chưa?

Thiệu Nhất Cửu hiểu rõ, sao mà không rõ được, ngay cả Nam Sơ có thể hiểu rõ trọng trách trên vai bọn họ, cả đám đều mấy tên nhóc hơn hai mươi rồi, vừa vặn biết gánh trọng trách cũng không thấy được nhẹ hơn so với ai.

Nam Sơ bỗng nhiên có chút hiểu được tính tình này của Lâm Lục Kiêu sao mà dưỡng thành rồi.

Anh cũng là người đàn ông bình thường, sẽ có thất tình lục dục, cũng có người đáng ghét, khi có hỏa hoạn, mặc kệ anh có bao nhiêu chướng mắt người nọ, dù có ảnh hưởng đến tính mạng cũng phải cứu hắn.

Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của anh.

Nam Sơ trầm mặc bưng chén cơm của mình lên cấp tốc ăn vào, quỵt miệng lại đưa tay tới chỗ dì làm, Đưa chén đó cho con.

Dì sửng sốt, Đây là của đội trưởng Lâm đã ăn rồi, nếu con chưa ăn no, dì


/80

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status