Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 26 - Chương 23

/80


Cô bé đúng là rất quật cường, rõ ràng ăn không vô mà còn cố nhét đồ vào miệng. Tôi nghe nói làm minh tinh cũng rất khó, không được ăn cơm, cô ấy gầy như vậy nhất định là bị đói.

Ngày đó Nam Sơ quả thật khiến bà dì kinh ngạc một phen, vốn tưởng là một cô bé rất kén chọn, vậy mà tiện tay ăn sạch cơm thừa của người khác. Nghĩ như vậy, dừng một chút, liếc Lâm Lục Kiêu nhắc nhở: Bình thường đừng quá hung dữ với người ta, nhìn dọa người lắm.

Lâm Lục Kiêu cúi đầu, nhanh chóng và hai thìa cơm, thờ ơ nói: Cô nhóc này to gan đấy.

To gan thì vẫn là một cô bé, con thật sự coi người ta như mấy thằng nhóc trong đội của con hả? Người ta phải đi ăn nhờ, con chừa chút thể diện cho nó đi, đừng quá hung dữ.

Bà dì: Sao khuôn mặt của thằng nhóc con không có biểu cảm hiểu đạo lý gì thế.

Lâm Lục Kiêu đặt bát xuống, nói vài câu trêu chọc: Con đây vừa mới bị dạy dỗ từ chỗ Mạnh Xử, dì lại bắt đầu dạy dỗ tiếp sao?

Dì hiểu rất rõ về Lâm Lục Kiêu, trong lòng nó nghĩ cái gì, coi như thật sự đau lòng cho cô bé kia thì ngoài miệng nhất định sẽ không nói. Cho nên, chỉ bảo qua chuyện này là được rồi, thằng nhóc này có ngộ tính cao lắm.

Dì lặng yên không một tiếng động bưng mâm thức ăn đi, để lại mình Lâm Lục Kiêu ngồi ăn cơm.

Lần này cũng mất khẩu vị, Lâm Lục Kiêu nhanh chóng ăn xong, tới cửa đình nhỏ hút một điều thuốc. Trong đầu sáng tỏ như đèn đường, tất cả đều là giọng nói và dáng vẻ của cô gái đó, còn cả lần đầu tiên thấy cô với hai bím tóc nhỏ sát bên tai.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt, cũng không phải trong đám cháy, cũng không phải ở bệnh viện, hoặc có thể nói là sớm hơn.

Chắc là lúc anh học lớp mười, khi đó Lâm Thanh Viễn vẫn là bí thư, anh và đám nhóc Đại Lưu rảnh rỗi liền tụ tập ở ngoài đầu ngõ hút thuốc lá, trêu chọc thầy tướng số mù. Đột nhiên có một ngày, Đại Lưu ấp úng nói muốn cho anh biết một chuyện, vòng vo cả buổi lại chẳng chịu nói gì. Dưới sự dụ dỗ, uy hiếp của anh, Đại Lưu mới nói chuyện mình thấy ngày đó cho anh biết.

Hôm đó mình và Hứa Uẩn đi học bổ túc, rồi trông thấy xe của ba cậu ở bên ngoài cửa một khách sạn. Mình nói đó là cha cậu, Hứa Uẩn liền bảo không tin, mình liền đánh cược với cô ấy, canh giữ ở ngoài cửa nhất định sẽ trông thấy ba cậu đi ra, ---;;;ll,,,,e,,,quy,,,,don,,,,,,----nhưng không chắc là cậu cũng ở bên trong đó. Ngày đó, không biết Hứa Uẩn tính toán cái gì, thật sự đứng chờ ở ngoài cửa với mình, kết quả nhìn thấy ba cậu và một người phụ nữ cùng đi ra.

Nói đến chỗ này, tay cầm điếu thuốc của Lâm Lục Kiêu hơi khựng lại, sắc mặt hơi lạnh.

Đại Lưu khiếp đảm liếc anh một cái, không biết có nên nói tiếp hay không, Lâm Lục Kiêu liếc cậu ta một cái, ánh mắt trầm xuống.

Nói tiếp.

Đại Lưu liền nói như vô chủ đích, đạp một cước, nói một câu, ấp úng nói hết toàn bộ.

Người nữ kia, tôi đã thấy qua, là một nữ minh tinh, đeo kính râm, tôi không nhìn rõ nhưng lại cảm thấy quen mắt, trước kia có thấy trên TV, không nhớ ra tên. Tôi liền nghe đôi câu, hình như bọn họ thường xuyên gặp nhau ở khách sạn đó.

Nói là thường xuyên cũng không hẳn, sau đó một thời gian dài, bốn người cắm rễ ở đó cũng không thấy gì. Cho đến khi gần kết thúc nửa năm học của lớp mười thì sương lạnh buông xuống, Lâm Lục Kiêu thấy xe của Lâm Thanh Viễn lăn trên tuyết, dừng ở cửa quán rượu.

Chẳng được bao lâu, Nam Nguyệt Như liền mang theo một đứa bé tới, cô bé con bảy, tám tuổi, thắt hai bím tóc nhỏ. Khuôn mặt cô bé tròn tròn mập mập vô cùng đáng yêu, mở to đôi mắt tròn xoe trong trẻo, con ngươi đen đảo quanh.

Ngây thơ, hồn nhiên lại vừa cẩn thận, tỉ mỉ.

Bốn người ngồi xổm ở cửa ra vào, quan sát cả nửa ngày, đại khái qua hai mươi phút, Nam Nguyệt Như dẫn đầu mang theo cô bé xuống, sau lưng chính là Lâm Thanh Viễn. Sau đó Nam Nguyệt Như bảo cô bé tự mình đi vể, bản thân thì ngồi lên xe Lâm Thanh Viễn rời đi.

Cô bé không đi, mà đứng tại chỗ nhìn xe chở mẹ mình rời đi, khó khăn xoay người. Quay người lại, Nam Sơ bé nhỏ xui xẻo bị bốn chàng trai bắt trói lại.

Đại Lưu đề nghị: Tôi trói cô bé qua đây hỏi một chút, không phải là rõ ràng sao?

Xuống tay với một cô bé tám tuổi, các cậu cũng quá vô lương tâm đấy nhỉ?

Cảm thấy bất bình chính là Tôn Minh Dương, xoay lại, trói người mang tới cũng là cậu ta. Cả quá trình, Lâm Lục Kiêu chỉ dựa vào tường hút thuốc lá, không nói một từ.

Đại Lưu lấy khăn bịt mặt từ trong túi xách ra, bịt mắt cô bé, trói đôi tay đẩy người ta tới góc tường.

Cô bé, em đừng sợ, các anh không làm gì đâu, chỉ muốn hỏi em vài vấn đề thôi.

Nam Sơ bị bịt mắt ngồi dưới đất, đôi tay trói ở phía sau, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, đáp: Hỏi đi.

Mặc dù như thế, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ, tuy trong giọng nói có vẻ run rấy nhưng mấy cậu chàng kia lại chẳng nghe ra, cô bé cũng cố gắng không để lộ sự sợ hãi.

Sau đó Đại Lưu kéo kéo Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh, giục: Hỏi đi.

Mấy chàng trai bắt nạt một cô bé như vậy là sao đây, lúc ấy Lâm Lục Kiêu thật vô sỉ, cộng thêm vẻ mặt thờ ơ của cô bé này, anh phiền não đầy mặt đẩy Đại Lưu ra.

Có cái gì hay mà hỏi, đi đây.

Xoay người muốn đi, bị Đại Lưu ngăn lại: Thật sự không hỏi à? Qua thôn này là không có nhà trọ đâu, không làm được thì đây chính là em gái cậu.

Điểm này, ngay cả Thẩm Mục cũng biết.

Không đến mức đó, mình điều tra rồi, bảy, tám năm trước, hai người bọn họ còn chưa quen biết.

Đại Lưu còn muốn nói điều gì. Lâm Lục Kiêu lười quan tâm đến cậu ta, đi thẳng tới kéo cô bé lên, cởi dây trói, khom lưng đè lên bả vai cô bé,---..ll,,ê...quy,,,,donnnnn---nhỏ giọng nói bên tai cô bé: Hiện tại, đi về phía trước, không được quay đầu lại, nếu không anh cũng không dám đảm bảo bạn bè anh sẽ làm gì em đâu, hiểu chưa?

Lâm Lục Kiêu khoác tay lên vai cô, nói xong còn vỗ nhè nhẹ.

Ngày đó hình như còn đổ tuyết, ngõ nhỏ chật hẹp, tuyết đọng dày cộm, Nam Sơ bước một bước phát ra tiếng tách tách, liều mạng gật đầu, như gà mổ thóc.

Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười cười, hỏi: .....Biết sợ à?

Nam Sơ lắc đầu, đáp: Các người không xấu, tôi biết rất rõ.

Lâm Lục Kiêu cười đến nỗi mặt sắp rút gân, đáp: Đó là vì em chưa từng thấy lúc anh xấu xa. Nói xong liền tháo khăn bịt mắt cho cô, đẩy cô đi.

Lâm Lục Kiêu đút tay vào túi quần, đứng ở trong tuyết nhìn theo bóng lưng cô. Cô gái nhỏ đúng là không hề quay đầu lại, đi thẳng theo ánh mặt trời ra khỏi ngõ nhỏ. Thật ra trên đường cũng có vài lần dừng lại, nhưng bị Lâm Lục Kiêu quát lớn đi tiếp.

Sau đó là lúc cô mười sáu tuổi, anh vừa mới tốt nghiệp trường quân đội. Anh cứu cô, cô gái nhỏ ở bệnh viện cầu xin anh, những năm này cũng lục tục nghe được


/80

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status