Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 60 - Chương 56

/80


Edit: windy

Ngày ở nước Mĩ cực kì yên bình, Nam Sơ rất ít khi nhớ tới Lâm Lục Kiêu, cô đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên việc học của mình.

Nam Nguyệt Như chọn cho cô hệ biểu diễn, lúc nhàn rỗi còn tìm một thầy dạy cắm hoa cho cô.

Biểu diễn là công việc.

Cắm hoa là tĩnh tâm.

Nam Nguyệt Như tìm cho cô một giáo viên đến từ Nhật Bản, một người phụ nữ cực kì dịu dàng, tên là Muzi, khi biết được Nam Sơ vẫn đang tu tâm, khó có được mà bắt chuyện với cô, “Cắm hoa cùng tu tâm là một, đều là tẩy rửa linh hồn, đại đa số người hiện đại bởi vì đang làm việc áp lực, dẫn đến áp lực tinh thần. Kì thật cũng cần phải thả lỏng tinh thần, để cho bản thân yên tĩnh, ở thành phố sầm uất này tìm cho chính mình nội tâm thanh đạm, quên đi phiền não trần thế.”

Tu tâm cùng cắm hoa đối với Nam Sơ kì thật đều không có tác dụng gì, nên mất ngủ vẫn là mất ngủ.

“Đại sư của chúng tôi, Minh Cốc tiên sinh, cũng là tín đồ Phật giáo, nếu cô có hứng thú, tôi có thể đưa cô đi nghe buổi tu của ông ấy, ông ấy nói rất hay.” Muzi quỳ trên mặt đất, dùng tiếng Nhật.

Nam Sơ ôn hòa cười cười, trả lời lại bằng tiếng Nhật: “Lần sau đi.”

Muzi nhìn cô một hồi, từ từ nói: “Gần đây cô cười nhiều hơn rồi.”

Nam Sơ không cảm thấy được, người khác lại thấy không ít.

Muzi : “Lúc mới quen thấy cô hơi lạnh nhạt, trong lòng đè nặng nhiều chuyện, trạng thái cô tốt hơn nhiều rồi, cắm hoa chính là như vậy, một lúc sau, người từ từ sẽ yên tĩnh, sẽ tìm về bản thân lúc ban đầu.”

Muzi đi rồi, Nam Sơ dựa vào ban công hút thuốc, nhà ở Mĩ mua ở trên thị trấn nhỏ, phía trước có hoa cỏ, còn có hai con Husky.

Nam Sơ không có duyên với chó mèo, dị ứng với con có lông, hiển nhiên hai con chó cũng không chào đón chủ nhân mới tới, cô ngoại trừ đi học, thời gian còn lại đều ở ngốc trong biệt thự, lúc không có Nam Nguyệt Như và dì, thời gian còn lại cô đều mắt to trừng mắt nhỏ với hai bọn nó.

Hai bọn nó là bảo bối của Nam Nguyệt Như, vào ban đêm nổi ác ý, Nam Sơ nghĩ muốn vụng trộm vứt bọn nó ra ngoài.

Kết quả hai bọn nó lại to đùng, quỳ rạp trên mặt đất như bùn lầy, cô có kéo cũng không động đậy.

Nam Nguyệt Như cảnh cáo cô không được đánh hai bọn nó, Nam Sơ mới buông tha.

Hôm nay, Nam Nguyệt Như từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Nam Sơ đang nhả khói ở ban công, giày cao gót giẫm xuống, giành lấy điếu thuốc của cô vứt xuống đất, giọng nói lạnh lùng: “Buổi chiều không có lớp?”

Nam Sơ gật đầu.

Nam Nguyệt Như cực kì châm chọc: “Con luyện lời kịch hẳn hoi cho mẹ, mẹ xem tất cả bộ phim con diễn, lĩnh hội kịch bản còn kém.”

Nam Sơ: “A…”

Nam Nguyệt Như: “Phim con diễn cũng có một bộ có thể xem, ngoại trừ bộ Hạ Chính Bình kia, những bộ khác đều lộn xộn. Con luyện tập lời kịch của con hẳn hoi, bộ phim tiếp đó mẹ sẽ sắp xếp cho con.”

Hiện tại cô ngoại trừ a… Còn có thể nói cái gì?

Nam Nguyệt Như mặc dù vắng bóng rất lâu, nhưng tài nguyên trong tay không ít, tài nguyên có thể nhận quả thật nhiều hơn so với Thẩm Quang Tông, một tháng sau, liền đến thông tri Nam Sơ, về nước thử vai.

Đạo diễn rất nổi tiếng, là vai nam chính bà đã từng hợp tác trong một bộ phim, sau đó chuyển ra hậu đài, tạo ra không ít bộ phim nổi tiếng.

Kì thật không như Nam Nguyệt Như giới thiệu.

Là vừa khéo qua tết năm nay, phim của Hạ Chính Bình vừa vặn chiếu lên.

Nam Sơ diễn cực kì làm cho người ta kinh diễm.

Cô đem Liễu Oánh Oánh khắc họa sắc sảo, động tác đều thích hợp, một cái nhăn mày một nụ cười, giơ tay nhấc chân, đều là phong tình.

Đặc biệt màn cuối phim.

Liễu Oánh Oánh biết được tướng quân đã chết trận, mất hồn trở về cửa hàng nhỏ, thím hàng xóm chỉ tay về phía cô, “Tướng quân đã tới, đứng ở hẻm kia, viết cái gì đó.”

Liễu Oánh Oánh tìm được cửa ngõ.

Dưới hàng gạch phát hiện một hàng chữ khắc.

Ngựa chiến cả đời, người nào cùng ta, cùng núi sông, tình sâu nghĩa nặng.

Hai mắt cô nước mắt giàn giụa, ngón tay sờ từng chữ một, nhớ tới lúc tướng quân đưa cô đi tung hoành, nhớ tiếng cô cười vui.

Cảnh khóc cuối cùng này thật sự làm cho người xem phải cảm động khóc lên.

Có người xem bình luận, “Xem bộ phim này, cảm giác duy nhất chính là Nam Sơ là yêu tinh quốc dân.”

“Mặc sườn xám rất đẹp.”

Tự động xem nhẹ một chút bình luận không tốt, dù sao hắc tử tùy ý cũng có thể thấy được.

Nhìn hai bình luận tốt kia, lần đầu tiên Nam Sơ cảm thấy được, cố gắng của cô cuối cùng cũng có người tán thành.

Đánh giá cực kỳ đúng trọng tâm.

Hành động của cô biết tròn biết méo, không đủ đất diễn, đương nhiên quả thật đem vai Liễu Oánh Oánh diễn sinh động.

Đạo diễn chính là nhìn thấy bộ phim kia liền chủ động đến chỗ Nam Nguyệt Như nghỉ ngơi ở nước ngoài, chuyện của Nam Sơ ông nghe qua không ít, nhưng ít ra ông nguyện ý xem biểu hiện của Nam Sơ, nếu thật thích hợp, cũng nguyện ý dùng cô, dù sao đối với diễn viên mà nói, vai diễn quan trọng hơn cuộc sống.

Nhưng vai diễn kia cũng không thoải mái gì.

Phim cổ trang võ hiệp, có đánh võ, bởi vì phim quay vào mùa hè, kết hợp với lúc đó là nghỉ hè, mùa đông còn phải mặc quần áo mỏng quay ở trong rừng.

Yêu cầu duy nhất của Nam Nguyệt Như với cô là lúc diễn đánh nhau không được dùng đóng thế.

Đạo diễn với cảnh đánh nhau cũng yêu cầu cao, không chỉ đánh nhau xinh đẹp còn phải đánh thật, không thể làm lộ, dáng người Nam Sơ cao, đánh nhau rất là xinh đẹp, chỉ là không đủ lực, người quá yếu, động tác có chút khoa chân múa tay.

Trải qua mấy lần, đạo diễn cũng không có kiên nhẫn, vẫy vẫy tay, để cho cô đổi đóng thế.

Nam Sơ kiên trì: “Trước ông quay vào trận đi, chúng tôi sẽ thử lại xem.”

Đạo diễn cầm loa, nhìn cô một lúc, cảm thấy cô vẫn rất có sự dẻo dai, gật gật đầu: “Được.”

Diễn viên đánh võ với cô tuổi tác không sai biệt với cô mấy, từ tiểu học đã học võ, vài lần đánh qua, có chút không vừa ý, dẩu miệng đứng ở một bên trợn trắng mắt rầu rĩ không vui.

Nam Sơ thầm nghĩ: Tốt xấu tôi cũng là minh tinh nhỏ tuyến 18, có thế nào cũng sẽ không tôn trọng người khác như thế đâu.

Nhưng mà cũng đúng.

Mùa đông lạnh như vậy, bảo người ta ngâm ở trong nước, bồi một minh tinh tuyến 18 đại khái chỉ có ba giây cảnh đánh nhau, chuyện này dù ai cũng không vừa ý, lại còn không được thù lao cao.

Nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, hiện tại cô cũng được tính là tuyến 16 rồi.

Lần thứ 38 bị người ta đánh ngã, trên người trên mặt đều là bùn, chân trực tiếp mềm nhíu ở trong nước, lột từng tấc da một.

Nam Sơ cuối cùng đã ngẫm ra tinh túy diễn đánh nhau.

Không quá vài ngày nhiệt tình của cô đến đạo diễn cũng nhìn không được, nhưng Nam Nguyệt Như vẫn không hài lòng, cảm thấy cô thiếu chút tinh khí, đạo diễn cảm thấy người mẹ này sao lại nhẫn tâm vậy? Không ít lần lén hỏi: “Là con gái cô phải không đấy?”

Bị Nam Nguyệt Như xem thường, quan hệ của hai người cũng tốt, thật cũng không so đo, sau đó đạo diễn nghĩ lại, người phụ nữ như Nam Nguyệt Như đối với bản thân đã nhẫn tâm như thế, càng đừng nói là con ruột.

Lúc quay phim bà thật sự rất chuyên nghiệp, gia nhập nhiều năm như vậy,

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/80

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status