Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 66 - Chương 62

/80


Edit: windy

Anh là rất tức giận.

Hít vào một hơi, đều có thể nhận thấy được anh không thu liễm tức giận lại chút nào.

Từ khi hai người quen biết đến nay, ngày thường tính tình anh đều lãng đạm, ngẫu nhiên không để ý sẽ nói đùa một chút, ở trong đội huấn luyện cũng từng thấy lúc anh nổi cáu, cũng không thấy lửa giận cuồn cuộn trong mắt anh.

Anh đứng tại chỗ, như tượng khắc.

Nam Sơ nhìn ở phía xa, cảm thấu không phải như thế, quá xa lạ rồi.

Anh bỗng nhiên bước lên đứng ở trước mặt cô, hai tay để trong túi, cúi mắt lạnh lùng nhìn cô.

Ngoài cửa sổ gió tuyết thổi đến, cửa sổ bị mở ra, cửa gỗ cũ kĩ bị gió thổi kêu két két, bỗng nhiên lại thêm một trận gió to thổi tới, đem không khí tăng thêm vài phẩn khẩn trương.

Lâm Lục Kiêu hơi hơi cúi người, tay vẫn để trong túi quần, nhìn thẳng ánh mắt của cô, khóe miệng cười hừ, trước mắt châm chọc: “Nói đi, em muốn thế nào? Hả?”

Nam Sơ không chút sợ hãi, liền bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt giống như nhìn đứa trẻ ba tuổi.

Bình tĩnh.

Giống như nói, em cứ nháo đi, nháo đủ rồi thì ngoan ngoãn về nhà.



Lâm Lục Kiêu tức giận không kích động được bất cứ cảm xúc gì của Nam Sơ.

Cô vẫn thủy chung bình tĩnh nhìn anh, nhìn anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu đen, trong suốt hiện lên hình ảnh của anh, biểu cảm của cô triệt để chọc giận anh.

Khom lưng ở trước mặt cô, chợt quát một tiếng: “Nói chuyện!”

Anh quát như vậy, Nam Sơ cảm thấy phần thắng của mình càng lớn.

Giống như xem diễn trò.

“Mẹ nó...”

Câu sau trực tiếp bị ngăn lại, trên môi liền đụng phải gì đó mềm mại lành lạnh.

Anh khom người, hai người vốn là nhìn thẳng, Nam Sơ nghiêng tới trước, nhẹ nhàng chuồn chuồn lướt lên môi anh.

Trước lúc anh đẩy cô ra, Nam Sơ nhanh chóng đứng vững, mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn anh, “Vật em cần tìm có rất nhiều, rất muốn anh, nói như vậy, hiểu chưa?”

Lâm Lục Kiêu theo bản năng liếm liếm khóe môi, mang theo vị hoa quả, đánh son rắm chó gì vậy?

Một giây sau, đem người dồn đến chân tường, tay đặt trên eo, thở hắt ra, “Tiếp, nói lại một lần nữa, muốn cái gì?”

Nam Sơ ngoan ngoãn đứng ở góc tường, theo dõi ánh mắt anh, đuôi mắt cắn câu: “Anh.”

Anh lớn tiếng: “Nói hẳn hoi.”

Nam Sơ rũ mắt xuống, không lộ biểu cảm gì, ít đi yêu mị, ánh mắt hoàn hoãn nói: “Chúng ta làm lành đi.”

Lâm Lục Kiêu lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút ra một điếu, bỏ vào trong miệng, cúi đầu châm thuốc không chút để ý nói: “Anh không tin em nữa.”

Nam Sơ im lặng, người tựa vào lên tường, nhìn anh hút thuốc, hầu kết lên xuống, hầu kết theo khói phiêu tán, hơi hơi di động.

Anh thổi thổi khói, yên lặng nói: “Ban đầu ở bệnh viện, em nói chia tay, anh không đồng ý, em liền đi cho xong việc, thậm chí đến cả thông báo cũng không cho anh biết, nửa đêm anh trèo lên phòng bệnh, nhìn thấy cửa mở rộng, hộ sĩ nói cho anh biết, em đi Mĩ, khi đó anh ngồi ở trên giường bệnh nghĩ rốt cuộc em có từng thích anh hay không?”

Trên đời 97% bởi vì không hợp nhau mà chia tay.

Cái gọi là gương vỡ khó lành, cho dù đem mảnh vỡ ghép lại với nhau, không cách nào xóa bỏ dấu vết.

Bị hiểu lầm, bị kì thị, đều đã không liên quan.

Dù có mệt có khổ, có trải qua sóng gió lớn cỡ nào đều gặp qua.

Anh giận là thái độ dễ dàng rời khỏi của cô.

Anh ngậm khói, nở nụ cười châm chọc: “Đại Lưu nói tuổi em còn nhỏ, không đủ kiên định, gặp phải chuyện này dễ dàng chạy, em đoán anh nói với cậu ta thế nào không?”

Bây giờ nghĩ lại đều là mất mặt.

Anh hừ nhẹ, nửa điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay một hồi lâu không lấy ra, nghiêng người trực tiếp dập tắt ở bên trong gạt tàn.

Một tay ở trong túi, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Trở về đi, đừng tốn thời gian ở chỗ anh nữa, cũng đừng tìm anh, anh không tin em nữa đâu.”

Ngoài cửa sổ gió tuyết đầy trời, biến mất trong phòng, cũng không tìm thấy dấu vết.

Nam Sơ nhìn anh xoay người rời đi, nhìn anh ra ngoài đóng sầm cánh cửa, tấm lưng quyết tuyệt, giống như thật sự không quay lại nữa.

Lạnh lùng đáp lại.

Huyệt thái dương căng thẳng, từng chút từng chút đau đớn, Nam Sơ cảm thấy lần này bản thân mất thật rồi.



Lâm Lục Kiêu đi xuống lầu.

Dì đang đan áo len thấy anh xuống sớm quá, lại kinh ngạc, trước kia người nhà bộ đội tới, không phải là ở trong đó một hai tiếng sao.

Lâm Lục Kiêu không vội vã rời khỏi, mà đứng ở dưới lầu rút hai điếu thuốc lá, chú chó con ngồi chơi đùa ở ven đường, đó là của con trai của dì, anh

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/80

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status