Editor: Thoa Xù
Cô gái với tài năng âm nhạc xuất chúng trở thành người yêu mới của Thần Zeus giới âm nhạc?
Mối quan hệ của Tần Tường và Mục Thần Nhất không giữ bí mật được bao lâu, rất nhanh đã được đưa lên đầu đề báo chí. Ba mẹ của cô ở Đài Loan cũng gọi điện thoại qua khiển trách hành vi của đứa con gái bất hiếu làm bại hoại thuần phong mỹ tục, nhưng bản thân cô lại trả lời một cách thoải mái, Cùng giới đẩy nhau, khác giới hấp dẫn nhau, một nam một nữ đến với nhau kỳ lạ lắm sao?
Chị, chị thật sự định kết hôn với người đàn ông mang tiếng xấu rành rành đó sao? Tần Linh cũng lo lắng hỏi.
Chuyện của chị chị tự có chừng mực. Kết hôn? Đó là vấn đề mà ít nhất mười năm nữa chị mới suy xét đến, đến lúc đó Mục Thần Nhất có còn trong kế hoạch của chị không còn không biết được đâu.
Câu trả lời của cô khiến cả gia đình gần như hộc máu, ba cô còn tức giận suýt chút nữa là muốn cắt đứt quan hệ cha con với cô, may là bị mẹ cô ngăn cản. Nhưng biểu hiện của cô vẫn là không biết hối cải, số lần hợp tác âm nhạc với Mục Thần Nhất có tăng chứ không có giảm.
Mục Thần Nhất đã quen với mấy bài báo kiểu này rồi, nghe những vấn đề này riết cũng quen, cho nên biểu hiện rất bình tĩnh. Cho đến một ngày, buổi hòa nhạc của hai người họ kết thúc thì có người ở trong hậu trường tặng một bó hoa hồng thật to, người nhận là Tần Tường, Mục Thần Nhất mới khó chịu hỏi một câu, Là ai tặng?
Người hâm mộ thôi! Cô nhìn danh thiếp, bên trên có ký tên nhưng cô không biết là ai.
Anh cau mày, Nếu không biết thì vứt đi! Hậu trường này làm gì có nhiều chỗ để trưng bày hoa như vậy.
Cô lại không đồng ý, Người ta có ý tốt sao có thể vứt chứ? Với lại bó hoa hồng to như vậy, trước giờ em vẫn chưa thấy qua mà! Cô cười tươi khoe lúm đồng tiền, ôm bó hoa đếm thật lâu, Hình như có khoảng hai trăm bông đấy!
Sắc mặt Mục Thần Nhất trầm xuống, không nói gì.
Ngày hôm sau, Tần Tường từ bên ngoài trở về nhà, vừa tới cửa liền giật nảy mình, vô số hoa hồng ước chừng biến cửa nhà cô thành biển hoa, nhìn sơ qua thì thấy có ít nhất hơn một ngàn bông.
Cô dở khóc dở cười gọi điện thoại cho Mục Thần Nhất, Hoa là anh tặng à? Cám ơn, có điều anh không cảm thấy số lượng nhiều có hơi khoa trương sao?
Anh thản nhiên trả lời, Anh không hy vọng người phụ nữ của anh, trong thời gian qua lại với anh lại ôm trong tay quà tặng của người đàn ông khác.
Đây là lần duy nhất mà Mục Thần Nhất bày tỏ ham muốn chiếm hữu của anh với cô, có điều lần này lại khiến cho mối quan hệ của bọn họ lên tin tức trang bìa lần nữa, tiêu đề trên trang giải trí là: Ngàn đóa hoa hồng bày tỏ tình yêu, Thần Zeus lạnh lùng cuối cùng cũng động lòng.
Có phải anh động lòng không Tần Tường không xác định được, cô chỉ cảm thấy rất vui vẻ, cách cư xử của Mục Thần Nhất giống như là một đứa trẻ đang tranh hơn thua vậy, nhất định phải dùng tiền bạc vật chất để hạ thấp hết mọi đối thủ.
Nhưng mà có một việc cũng làm cho cô vô cùng hài lòng -- khi Mục Thần Nhất đang qua lại với một cô gái thì rất tuân thủ đạo đức, không một chân đạp nhiều thuyền, không để cho mình rơi vào quá nhiều tin tức tình ái.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong tour diễn tại Mĩ của Tần Tường, hai ngày nữa cô cô sẽ sang Châu Âu. Buổi tối cô hẹn Mục Thần Nhất dùng cơm, sau này sẽ có ít nhất thời gian nửa năm bọn họ không thể ở bên nhau, cô muốn bàn với anh về chuyện mối quan hệ của bọn họ, lúc bắt đầu đã xác định rõ ràng vậy cũng nên có một kết thúc rõ ràng đúng không?
Nghe nói thời gian mà Mục Thần Nhất duy trì khi ở bên cạnh một cô gái sẽ không vượt quá một tháng, bắt đầu từ cái đêm ở quầy bar cho tới hôm nay, bọn họ ở bên nhau đã hai mươi tám ngày rồi, đã gần đến ranh giới chịu đựng của anh rồi. Lúc này nếu cô nói muốn đi, chắc hẳn là sẽ giảm không ít phiền toái cho anh, có lẽ anh sẽ rất vui mừng chứ nhỉ?
Vừa mới ngồi xuống ở đại sảnh khách sạn, liền nhìn thấy cách đó không xa có một gương mặt quen thuộc, là bạn gái cũ Stephany của Mục Thần Nhất. Mới bao lâu không gặp? Hình như cô ấy đã thay đổi rất nhiều, sắc mặt và cả trang phục đều không còn xinh đẹp như trước đây, trong mắt để lộ ra vẻ ưu sầu sâu sắc. Là chuyện gì đã khiến cô ấy thay đổi nhiều như vậy? Là vì Mục Thần Nhất sao? Cô gái bị anh vứt bỏ đều sẽ tiều tụy như vậy sao?
Cô đang phân vân có nên rời khỏi hay không, Stephany đã thấy cô, hơn nữa còn đứng lên đi tới trước mặt cô.
Chào cô. Đối phương chào hỏi trước, sau đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt cô.
Chào cô. Tần Tường lịch sự đưa tay ra định bắt tay với cô ta, nhưng tay đối phương lại đặt trên bàn không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt màu xanh kia nhìn cô chằm chằm, Ở bên cạnh Mục sung sướng không?
Cô khẽ mỉm cười, Cũng không tệ lắm.
Cô định khi nào thì rời khỏi anh ấy? Stephany đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát.
Cô lấy tay về, vẫn lịch sự cười, Không biết, có lẽ ngày mai, có lẽ sang năm, để xem chúng tôi có chán nhau không.
Trường hợp người thứ ba xuất hiện như thế này sớm nằm trong dự liệu của cô, nhưng tiếc là lại phát sinh sau khi qua lại với anh một tháng.
Stephany thực sự muốn bộc lộ thẳng ác ý của mình, Mục không phải là một người tình quá tốt, anh ấy không có tính nhẫn nại, tôi thấy anh ấy sẽ mau chóng chán cô thôi, cô nên mau mau rời đi, để tránh sau này rơi vào quá sâu, tổn thương chính mình.
Nếu như tôi rời đi, người thay thế vị trí của tôi sẽ là cô sao? Nghe Tần Tường hỏi xong vẻ mặt của cô ta thoắt xanh thoắt trắng, Có phải bản thân cô đã rơi vào quá sâu rồi không?
Nói thật, cô thật sự rất đồng tình với cô gái này, hơn nữa -- lúc này cô thấy Mục Thần Nhất đã đứng sau lưng Stephany rồi, càng thêm thông cảm cho cô ta. Ai da, ngay cả cơ hội gương vỡ lại lành với Mục Thần Nhất cô gái này cũng không có nữa rồi.
Cô chiếm chỗ của tôi, xin tránh ra. Mục Thần Nhất nói với vẻ mặt vô cảm.
Ở góc độ của Tần Tường có thể nhìn rõ mặt mày Stephany đã tái nhạt và bối rối, Mục, anh….anh đến đây lúc nào?
Anh lạnh lùng nhìn cô, không trả lời.
Mục, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Giọng nói buồn bã của cô khiến Tần Tường cảm thấy chua xót trong lòng.
Mười giây, mời cô rời khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức. Vẻ mặt của Mục Thần Nhất tuyệt tình càng làm cho Tần Tường cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Stephany lặng lẽ đứng lên, đi tới ngồi xuống ở một vị trí khá xa, đôi mắt vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía bên này.
Sau này bớt nói lời vô ích với loại phụ nữ này. Mục Thần Nhất ra lệnh.
Sau này sẽ không có cơ hội nhiều lời với họ nữa. Cô nhấp một ngụm cà phê. Vẫn là không nên uống rượu, vừa uống đã say.
Anh lấy tay che cái tách của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, Có ý tứ gì?
Em ký hợp đồng với một công ty đại diện ở Anh, công việc nửa năm sau của em chủ yếu đều ở Châu Âu. Cô bình tĩnh nói, sau đó rất thận trọng quan sát vẻ mặt của anh.
Đôi mắt Mục Thần Nhất bỗng nhiên tối sầm lại, Vậy hôm nay em tìm anh dùng cơm là muốn nói điều gì?
Em muốn nói. Cô liếm liếm môi, sao cảm giác trong ánh mắt của anh sắt như dao vậy chứ? Nếu như anh không phản đối, bữa cơm hôm nay anh mời em đi, coi như là bữa ăn chia tay của hai chúng ta nhé!
Em muốn chia tay? Lông mày anh nhíu chặt lại, Ai đã đồng ý hả? Anh có nói qua hai chữ chia tay sao?
Anh chưa nói qua, nhưng đổi lại là em nói chẳng lẽ không được?
Không được! Anh dứt khoát hủy bỏ ý tưởng của cô, đưa điện thoại của mình cho cô. Gọi điện thoại cho công ty đó, gọi ngay bây giờ.
Cô nhướng mày, Làm gì chứ?
Hủy bỏ hợp đồng của em ngay lập tức.
Đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên, Vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền.
Vậy thì cứ bồi thường cho người ta.
Em không trả nổi.
Anh trả cho em.
Không cần, em rất xem trọng công việc này.
Anh giúp em tìm công ty đại diện ở Mỹ.
Em muốn đến Châu Âu phát triển.
Châu Âu có gì tốt?
Có được hay không là do em quyết định.
Mục Thần Nhất bóp chặt tay cô đến phát đau, Em chính là muốn rời khỏi anh, phải không?
Cô cắn cắn môi, Em rời đi trước khi anh vứt bỏ em, đối với anh có tổn thất gì đâu? Dù sao thì người tình của anh cũng nhiều vô số kể, tìm một người không khó chút nào.
Bây giờ đối với người khác anh không có hứng thú.
Tần Tường nhăn nhăn mũi, Có phải anh đã quen bỏ rơi người khác, chứ không quen người khác rời bỏ mình trước đúng không?
Đúng thì sao?
Nghe nói người tình của anh chỉ có thể duy trì thời hạn qua lại với anh một tháng thôi, hai chúng ta cũng đã ở bên nhau hai mươi tám ngày rồi.
Thời hạn dài hay ngắn là do anh quyết định.
Anh sẽ không hi vọng em trở thành người phụ nữ của cuộc đời anh chứ?
Nếu như anh muốn thì đúng vậy.
Mục Thần Nhất, anh không những độc tài chuyên quyền, hơn nữa còn không phân rõ phải trái!
Cám ơn em khen ngợi. Anh bắt chước theo giọng điệu nói chuyện của cô trước đây.
Cô hít sâu một hơn, Mặc kệ anh nói cái gì, dù sao em cũng đã mua vé máy bay rồi, ngày kia sẽ đi.
Ánh mắt của Mục Thần Nhất giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, Anh chưa từng gặp qua người phụ nữ máu lạnh giống như em vậy. Em dám nói em không động lòng với anh đi? Một chút tình cảm cũng không có sao? Một chút cảm giác lưu luyến cũng không có sao?
Trái tim Tần Tường nhảy bình bịch, cô không dám nghĩ sâu thêm, ngoài miệng vẫn cứng rắn, Dù sao anh cũng chưa bao giờ động lòng với phụ nữ, sao em phải giao tình cảm chân thành cho anh?
Mục Thần Nhất cứng đờ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên buông tay ra, Được, em muốn đi thì đi đi! Anh mặc kệ em.
Anh cũng không phải là người giám hộ của em, dĩ nhiên không cần phải để ý đến em. Ánh mắt của anh đâm vào trái tim cô đau đớn, có một loại cảm xúc mà trước giờ không để ý đến, một nỗi đau không biết tên, từ từ bò ra khỏi nơi tận cùng của trái tim.
Lúc ra khỏi khách sạn, Tần Tường đứng bên cạnh xe của anh hỏi: Anh muốn về nhà sao? Có thể tiễn em một đoạn không?
Em tự gọi taxi đi, anh còn có cuộc hẹn khác. Dường như anh đang cố ý trêu tức cô, liếc nhìn Stephany cũng bước ra từ trong khách sạn, lập tức lớn tiếng gọi, Stephany, lên xe!
Ánh mắt của cô ta đột nhiên sáng ngời, gần như dùng tốc độ bay để chạy xuống mười mấy bậc thang, chạy thẳng vào trong xe của Mục Thần Nhất.
Mục? Đi xem bộ phim mới của em có được không? Bây giờ đang công chiếu trên toàn nước Mỹ. Stephany nũng nịu hỏi.
Không, về nhà anh ngay bây giờ. Anh không hề liếc mắt nhìn Tần Tường, lập tức cho xe chạy, xông ra ngoài.
Tần Tường buồn bã nhìn theo ánh đèn xe sáng trưng cuối cùng cũng biến mất trong bóng đêm, cảm giác trái tim đau đớn như bị cây kim nhỏ bé bén nhọn đâm vào, dần dần khuếch đại lan tràn ra, sau đó trải rộng khắp lồng ngực.
Rốt cuộc thì đàn bà cũng không thể giống đàn ông, với chuyện tình cảm cũng giống như giấy lau vậy, dùng xong là vứt đi ngay lập tức. Nếu như ban đầu cô không có động lòng, không có bị anh hấp dẫn thì sao đêm đó cô lại ở lại, sao lại bằng lòng giao cả thể xác và tâm hồn của mình cho anh?
Nhưng trận đấu giữa đàn ông và đàn bà dù sao vẫn có một kết cục, cô không muốn thua, cũng chỉ có thể cố gắng kiên cường.
Mối tình đầu của cô, người đàn ông đầu tiên của cô, Mục Thần Nhất, tạm biệt.
Sau khi xe của Mục Thần Nhất chạy ra khỏi ba cây số, đột nhiên dừng xe ở ven đường. Xuống xe.
Xuống xe? Stephany nhìn xem xung quanh, Còn chưa tới nhà anh mà!
Bây giờ tôi muốn cô lập tức xuống xe.
Đây là khu vực thương mại, xung quanh đều là quán bar và quán cà phê, Stephany hiểu lầm ý của anh. Anh muốn uống một ly sao?
Cô có xuống hay không? Anh lạnh lùng hỏi: Đừng để tôi phải đuổi cô xuống xe.
Anh?! Cô ta tức giận sắc mặt trắng xanh, Thì ra anh chỉ muốn đóng kịch cho con nhỏ đó xem? Nó có cái gì tốt chứ? Em có chỗ nào không bằng nó?
Cút! Chẳng muốn phải giải thích với cô ta, Mục Thần Nhất vươn tay mở cửa xe cho cô ta.
Stephany nhảy xuống xe, buột miệng chửi rủa, Mục Thần Nhất, cái tên đàn ông không có lương tâm này, anh nghĩ rằng bọn tôi yêu thích anh sao? Anh đừng có chảnh chọe rồi tự tâng bốc mình! Loại đàn ông như anh đáng đời không có ai yêu, cả đời anh cũng không biết được tình yêu chân chính là gì, anh chỉ là một cái vỏ trống rỗng, một cái máy chỉ biết làm tình không có chút cảm xúc!
Mục Thần Nhất không để ý tới lời mắng chửi của cô ta, kéo cửa xe lên rồi khởi động máy, trực tiếp vứt bỏ cô ta ở trên đường.
Tức giận! Không phải vì người phụ nữ ngu ngốc vừa rồi, mà bởi vì người phụ nữ nhẫn tâm Tần Tường. Không phải anh tức giận lần đầu tiên có cô gái chủ động nói chia tay anh, mà là tức giận lúc chia tay cô lại có thể thoải mái bình thản như vậy, không có một chút lưu luyến bịn rịn nào. Ở bên cạnh anh có gì không tốt? Danh tiếng, tình thú, anh được khắp nơi công nhận là người tình ưu tú nhất, bao nhiêu cô gái muốn được anh xem trọng, vậy mà cô lại khoanh tay đẩy anh ra ngoài?
Mỗi khi anh buồn bực trong lòng thì có điện thoại tới quấy rầy, anh cũng không thèm nhìn dãy số gọi tới, trực tiếp tháo pin điện thoại, sao đó ném di động ra ghế sau.
Chưa bao giờ có một cô gái có thể làm cho anh buồn bực như vậy, chẳng lẽ trận đấu này của hai người họ sẽ kết thúc bằng thất bại của anh sao? Không được, bất luận là sự nghiệp, hay là phụ nữ, anh chưa bao giờ thua, tuyệt đối sẽ không ngoại lệ. Anh sẽ nghĩ cách để lần này hòa nhau!
Tần Tường nghe giọng nói truyền đến trong điện thoại: Người nhận hiện tại không thể nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau.
Anh tắt máy? Anh tức giận không muốn nhận điện thoại của cô như vậy sao? Hay là bận thắm thiết với Stephany nên không muốn bị quấy rầy?
Vốn là muốn gọi điện thoại khéo léo giải thích với anh, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Như vậy cũng tốt, dứt khoát chia tay, từ nay về sau là những người tự do, lúc gặp lại cũng sẽ không vì chuyện cũ mà sinh lòng oán hận, không làm được người yêu, đến cuối cùng ngay cả làm bạn cũng được.
Tần Tường bước đi liêu xiêu trong cơn mưa phùn. Từ nay về sau, anh vẫn là anh, có lẽ không liên quan gì đến Tần Tường cô nữa, đây mới là cuộc sống mà cô muốn. Chẳng lẽ thật sự muốn trong chuyện tình yêu phải đụng đến đầu rơi máu chảy, phân rõ thắng bại mới bằng lòng buông tay?
Cô phải về thu dọn hành lý, nghe nói nước Anh nhiều sương mù, mùa này rất lạnh, nên phải mua mấy cái áo lông, không biết đối tác bên kia tính tình thế nào, có thể hòa thuận vui vẻ không. . . . . .
Tâm trạng cô rất lộn xộn, thật lâu sau cô đột nhiên tỉnh ngộ, tự hỏi bản thân rất nhiều chuyện, nhưng thật ra là vì cô sợ phải rời khỏi nơi này, hoặc là nói sợ phải rời xa Mục Thần Nhất.
Chẳng lẽ cô thật sự yêu anh? Như vậy trận chiến này là cô thua sao?
Nhẹ nhàng sờ vào cánh tay trần, hình như lòng của cô còn cảm nhận được cái rét lạnh lẽo của mùa đông trước hơn cả cơ thể. Thật sự sợ, sợ đánh mất trái tim mình, sợ đánh rơi tình cảm ở góc khuất, mặc cho người ta nhạo báng và chà đạp.
Nhưng mà cô không muốn lọt vào danh sách phụ nữ của anh, không cần!
Chạy băng băng trên đường phố New York, cô phải nghĩ cách để thoát ra khỏi sự sợ hãi trói buộc tâm hồn này, cô phải nhanh chóng tìm được một chỗ an toàn nhất để ẩn mình giấu đi, đóng chặt tâm hồn, đóng chặt tình cảm.
Tháng đầu tiên sau khi đến Luân Đôn, Tần Tường dựa vào tài năng phi thường của mình, dưới sự dẫn dắt tỉ mỉ của công ty đại diện, rất nhanh chống thuận lợi tiến vào giới âm nhạc cổ điển Châu Âu vốn luôn tự đánh giá cao và tính bài ngoại (loại bỏ
Cô gái với tài năng âm nhạc xuất chúng trở thành người yêu mới của Thần Zeus giới âm nhạc?
Mối quan hệ của Tần Tường và Mục Thần Nhất không giữ bí mật được bao lâu, rất nhanh đã được đưa lên đầu đề báo chí. Ba mẹ của cô ở Đài Loan cũng gọi điện thoại qua khiển trách hành vi của đứa con gái bất hiếu làm bại hoại thuần phong mỹ tục, nhưng bản thân cô lại trả lời một cách thoải mái, Cùng giới đẩy nhau, khác giới hấp dẫn nhau, một nam một nữ đến với nhau kỳ lạ lắm sao?
Chị, chị thật sự định kết hôn với người đàn ông mang tiếng xấu rành rành đó sao? Tần Linh cũng lo lắng hỏi.
Chuyện của chị chị tự có chừng mực. Kết hôn? Đó là vấn đề mà ít nhất mười năm nữa chị mới suy xét đến, đến lúc đó Mục Thần Nhất có còn trong kế hoạch của chị không còn không biết được đâu.
Câu trả lời của cô khiến cả gia đình gần như hộc máu, ba cô còn tức giận suýt chút nữa là muốn cắt đứt quan hệ cha con với cô, may là bị mẹ cô ngăn cản. Nhưng biểu hiện của cô vẫn là không biết hối cải, số lần hợp tác âm nhạc với Mục Thần Nhất có tăng chứ không có giảm.
Mục Thần Nhất đã quen với mấy bài báo kiểu này rồi, nghe những vấn đề này riết cũng quen, cho nên biểu hiện rất bình tĩnh. Cho đến một ngày, buổi hòa nhạc của hai người họ kết thúc thì có người ở trong hậu trường tặng một bó hoa hồng thật to, người nhận là Tần Tường, Mục Thần Nhất mới khó chịu hỏi một câu, Là ai tặng?
Người hâm mộ thôi! Cô nhìn danh thiếp, bên trên có ký tên nhưng cô không biết là ai.
Anh cau mày, Nếu không biết thì vứt đi! Hậu trường này làm gì có nhiều chỗ để trưng bày hoa như vậy.
Cô lại không đồng ý, Người ta có ý tốt sao có thể vứt chứ? Với lại bó hoa hồng to như vậy, trước giờ em vẫn chưa thấy qua mà! Cô cười tươi khoe lúm đồng tiền, ôm bó hoa đếm thật lâu, Hình như có khoảng hai trăm bông đấy!
Sắc mặt Mục Thần Nhất trầm xuống, không nói gì.
Ngày hôm sau, Tần Tường từ bên ngoài trở về nhà, vừa tới cửa liền giật nảy mình, vô số hoa hồng ước chừng biến cửa nhà cô thành biển hoa, nhìn sơ qua thì thấy có ít nhất hơn một ngàn bông.
Cô dở khóc dở cười gọi điện thoại cho Mục Thần Nhất, Hoa là anh tặng à? Cám ơn, có điều anh không cảm thấy số lượng nhiều có hơi khoa trương sao?
Anh thản nhiên trả lời, Anh không hy vọng người phụ nữ của anh, trong thời gian qua lại với anh lại ôm trong tay quà tặng của người đàn ông khác.
Đây là lần duy nhất mà Mục Thần Nhất bày tỏ ham muốn chiếm hữu của anh với cô, có điều lần này lại khiến cho mối quan hệ của bọn họ lên tin tức trang bìa lần nữa, tiêu đề trên trang giải trí là: Ngàn đóa hoa hồng bày tỏ tình yêu, Thần Zeus lạnh lùng cuối cùng cũng động lòng.
Có phải anh động lòng không Tần Tường không xác định được, cô chỉ cảm thấy rất vui vẻ, cách cư xử của Mục Thần Nhất giống như là một đứa trẻ đang tranh hơn thua vậy, nhất định phải dùng tiền bạc vật chất để hạ thấp hết mọi đối thủ.
Nhưng mà có một việc cũng làm cho cô vô cùng hài lòng -- khi Mục Thần Nhất đang qua lại với một cô gái thì rất tuân thủ đạo đức, không một chân đạp nhiều thuyền, không để cho mình rơi vào quá nhiều tin tức tình ái.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong tour diễn tại Mĩ của Tần Tường, hai ngày nữa cô cô sẽ sang Châu Âu. Buổi tối cô hẹn Mục Thần Nhất dùng cơm, sau này sẽ có ít nhất thời gian nửa năm bọn họ không thể ở bên nhau, cô muốn bàn với anh về chuyện mối quan hệ của bọn họ, lúc bắt đầu đã xác định rõ ràng vậy cũng nên có một kết thúc rõ ràng đúng không?
Nghe nói thời gian mà Mục Thần Nhất duy trì khi ở bên cạnh một cô gái sẽ không vượt quá một tháng, bắt đầu từ cái đêm ở quầy bar cho tới hôm nay, bọn họ ở bên nhau đã hai mươi tám ngày rồi, đã gần đến ranh giới chịu đựng của anh rồi. Lúc này nếu cô nói muốn đi, chắc hẳn là sẽ giảm không ít phiền toái cho anh, có lẽ anh sẽ rất vui mừng chứ nhỉ?
Vừa mới ngồi xuống ở đại sảnh khách sạn, liền nhìn thấy cách đó không xa có một gương mặt quen thuộc, là bạn gái cũ Stephany của Mục Thần Nhất. Mới bao lâu không gặp? Hình như cô ấy đã thay đổi rất nhiều, sắc mặt và cả trang phục đều không còn xinh đẹp như trước đây, trong mắt để lộ ra vẻ ưu sầu sâu sắc. Là chuyện gì đã khiến cô ấy thay đổi nhiều như vậy? Là vì Mục Thần Nhất sao? Cô gái bị anh vứt bỏ đều sẽ tiều tụy như vậy sao?
Cô đang phân vân có nên rời khỏi hay không, Stephany đã thấy cô, hơn nữa còn đứng lên đi tới trước mặt cô.
Chào cô. Đối phương chào hỏi trước, sau đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt cô.
Chào cô. Tần Tường lịch sự đưa tay ra định bắt tay với cô ta, nhưng tay đối phương lại đặt trên bàn không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt màu xanh kia nhìn cô chằm chằm, Ở bên cạnh Mục sung sướng không?
Cô khẽ mỉm cười, Cũng không tệ lắm.
Cô định khi nào thì rời khỏi anh ấy? Stephany đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát.
Cô lấy tay về, vẫn lịch sự cười, Không biết, có lẽ ngày mai, có lẽ sang năm, để xem chúng tôi có chán nhau không.
Trường hợp người thứ ba xuất hiện như thế này sớm nằm trong dự liệu của cô, nhưng tiếc là lại phát sinh sau khi qua lại với anh một tháng.
Stephany thực sự muốn bộc lộ thẳng ác ý của mình, Mục không phải là một người tình quá tốt, anh ấy không có tính nhẫn nại, tôi thấy anh ấy sẽ mau chóng chán cô thôi, cô nên mau mau rời đi, để tránh sau này rơi vào quá sâu, tổn thương chính mình.
Nếu như tôi rời đi, người thay thế vị trí của tôi sẽ là cô sao? Nghe Tần Tường hỏi xong vẻ mặt của cô ta thoắt xanh thoắt trắng, Có phải bản thân cô đã rơi vào quá sâu rồi không?
Nói thật, cô thật sự rất đồng tình với cô gái này, hơn nữa -- lúc này cô thấy Mục Thần Nhất đã đứng sau lưng Stephany rồi, càng thêm thông cảm cho cô ta. Ai da, ngay cả cơ hội gương vỡ lại lành với Mục Thần Nhất cô gái này cũng không có nữa rồi.
Cô chiếm chỗ của tôi, xin tránh ra. Mục Thần Nhất nói với vẻ mặt vô cảm.
Ở góc độ của Tần Tường có thể nhìn rõ mặt mày Stephany đã tái nhạt và bối rối, Mục, anh….anh đến đây lúc nào?
Anh lạnh lùng nhìn cô, không trả lời.
Mục, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Giọng nói buồn bã của cô khiến Tần Tường cảm thấy chua xót trong lòng.
Mười giây, mời cô rời khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức. Vẻ mặt của Mục Thần Nhất tuyệt tình càng làm cho Tần Tường cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Stephany lặng lẽ đứng lên, đi tới ngồi xuống ở một vị trí khá xa, đôi mắt vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía bên này.
Sau này bớt nói lời vô ích với loại phụ nữ này. Mục Thần Nhất ra lệnh.
Sau này sẽ không có cơ hội nhiều lời với họ nữa. Cô nhấp một ngụm cà phê. Vẫn là không nên uống rượu, vừa uống đã say.
Anh lấy tay che cái tách của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, Có ý tứ gì?
Em ký hợp đồng với một công ty đại diện ở Anh, công việc nửa năm sau của em chủ yếu đều ở Châu Âu. Cô bình tĩnh nói, sau đó rất thận trọng quan sát vẻ mặt của anh.
Đôi mắt Mục Thần Nhất bỗng nhiên tối sầm lại, Vậy hôm nay em tìm anh dùng cơm là muốn nói điều gì?
Em muốn nói. Cô liếm liếm môi, sao cảm giác trong ánh mắt của anh sắt như dao vậy chứ? Nếu như anh không phản đối, bữa cơm hôm nay anh mời em đi, coi như là bữa ăn chia tay của hai chúng ta nhé!
Em muốn chia tay? Lông mày anh nhíu chặt lại, Ai đã đồng ý hả? Anh có nói qua hai chữ chia tay sao?
Anh chưa nói qua, nhưng đổi lại là em nói chẳng lẽ không được?
Không được! Anh dứt khoát hủy bỏ ý tưởng của cô, đưa điện thoại của mình cho cô. Gọi điện thoại cho công ty đó, gọi ngay bây giờ.
Cô nhướng mày, Làm gì chứ?
Hủy bỏ hợp đồng của em ngay lập tức.
Đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên, Vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền.
Vậy thì cứ bồi thường cho người ta.
Em không trả nổi.
Anh trả cho em.
Không cần, em rất xem trọng công việc này.
Anh giúp em tìm công ty đại diện ở Mỹ.
Em muốn đến Châu Âu phát triển.
Châu Âu có gì tốt?
Có được hay không là do em quyết định.
Mục Thần Nhất bóp chặt tay cô đến phát đau, Em chính là muốn rời khỏi anh, phải không?
Cô cắn cắn môi, Em rời đi trước khi anh vứt bỏ em, đối với anh có tổn thất gì đâu? Dù sao thì người tình của anh cũng nhiều vô số kể, tìm một người không khó chút nào.
Bây giờ đối với người khác anh không có hứng thú.
Tần Tường nhăn nhăn mũi, Có phải anh đã quen bỏ rơi người khác, chứ không quen người khác rời bỏ mình trước đúng không?
Đúng thì sao?
Nghe nói người tình của anh chỉ có thể duy trì thời hạn qua lại với anh một tháng thôi, hai chúng ta cũng đã ở bên nhau hai mươi tám ngày rồi.
Thời hạn dài hay ngắn là do anh quyết định.
Anh sẽ không hi vọng em trở thành người phụ nữ của cuộc đời anh chứ?
Nếu như anh muốn thì đúng vậy.
Mục Thần Nhất, anh không những độc tài chuyên quyền, hơn nữa còn không phân rõ phải trái!
Cám ơn em khen ngợi. Anh bắt chước theo giọng điệu nói chuyện của cô trước đây.
Cô hít sâu một hơn, Mặc kệ anh nói cái gì, dù sao em cũng đã mua vé máy bay rồi, ngày kia sẽ đi.
Ánh mắt của Mục Thần Nhất giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, Anh chưa từng gặp qua người phụ nữ máu lạnh giống như em vậy. Em dám nói em không động lòng với anh đi? Một chút tình cảm cũng không có sao? Một chút cảm giác lưu luyến cũng không có sao?
Trái tim Tần Tường nhảy bình bịch, cô không dám nghĩ sâu thêm, ngoài miệng vẫn cứng rắn, Dù sao anh cũng chưa bao giờ động lòng với phụ nữ, sao em phải giao tình cảm chân thành cho anh?
Mục Thần Nhất cứng đờ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên buông tay ra, Được, em muốn đi thì đi đi! Anh mặc kệ em.
Anh cũng không phải là người giám hộ của em, dĩ nhiên không cần phải để ý đến em. Ánh mắt của anh đâm vào trái tim cô đau đớn, có một loại cảm xúc mà trước giờ không để ý đến, một nỗi đau không biết tên, từ từ bò ra khỏi nơi tận cùng của trái tim.
Lúc ra khỏi khách sạn, Tần Tường đứng bên cạnh xe của anh hỏi: Anh muốn về nhà sao? Có thể tiễn em một đoạn không?
Em tự gọi taxi đi, anh còn có cuộc hẹn khác. Dường như anh đang cố ý trêu tức cô, liếc nhìn Stephany cũng bước ra từ trong khách sạn, lập tức lớn tiếng gọi, Stephany, lên xe!
Ánh mắt của cô ta đột nhiên sáng ngời, gần như dùng tốc độ bay để chạy xuống mười mấy bậc thang, chạy thẳng vào trong xe của Mục Thần Nhất.
Mục? Đi xem bộ phim mới của em có được không? Bây giờ đang công chiếu trên toàn nước Mỹ. Stephany nũng nịu hỏi.
Không, về nhà anh ngay bây giờ. Anh không hề liếc mắt nhìn Tần Tường, lập tức cho xe chạy, xông ra ngoài.
Tần Tường buồn bã nhìn theo ánh đèn xe sáng trưng cuối cùng cũng biến mất trong bóng đêm, cảm giác trái tim đau đớn như bị cây kim nhỏ bé bén nhọn đâm vào, dần dần khuếch đại lan tràn ra, sau đó trải rộng khắp lồng ngực.
Rốt cuộc thì đàn bà cũng không thể giống đàn ông, với chuyện tình cảm cũng giống như giấy lau vậy, dùng xong là vứt đi ngay lập tức. Nếu như ban đầu cô không có động lòng, không có bị anh hấp dẫn thì sao đêm đó cô lại ở lại, sao lại bằng lòng giao cả thể xác và tâm hồn của mình cho anh?
Nhưng trận đấu giữa đàn ông và đàn bà dù sao vẫn có một kết cục, cô không muốn thua, cũng chỉ có thể cố gắng kiên cường.
Mối tình đầu của cô, người đàn ông đầu tiên của cô, Mục Thần Nhất, tạm biệt.
Sau khi xe của Mục Thần Nhất chạy ra khỏi ba cây số, đột nhiên dừng xe ở ven đường. Xuống xe.
Xuống xe? Stephany nhìn xem xung quanh, Còn chưa tới nhà anh mà!
Bây giờ tôi muốn cô lập tức xuống xe.
Đây là khu vực thương mại, xung quanh đều là quán bar và quán cà phê, Stephany hiểu lầm ý của anh. Anh muốn uống một ly sao?
Cô có xuống hay không? Anh lạnh lùng hỏi: Đừng để tôi phải đuổi cô xuống xe.
Anh?! Cô ta tức giận sắc mặt trắng xanh, Thì ra anh chỉ muốn đóng kịch cho con nhỏ đó xem? Nó có cái gì tốt chứ? Em có chỗ nào không bằng nó?
Cút! Chẳng muốn phải giải thích với cô ta, Mục Thần Nhất vươn tay mở cửa xe cho cô ta.
Stephany nhảy xuống xe, buột miệng chửi rủa, Mục Thần Nhất, cái tên đàn ông không có lương tâm này, anh nghĩ rằng bọn tôi yêu thích anh sao? Anh đừng có chảnh chọe rồi tự tâng bốc mình! Loại đàn ông như anh đáng đời không có ai yêu, cả đời anh cũng không biết được tình yêu chân chính là gì, anh chỉ là một cái vỏ trống rỗng, một cái máy chỉ biết làm tình không có chút cảm xúc!
Mục Thần Nhất không để ý tới lời mắng chửi của cô ta, kéo cửa xe lên rồi khởi động máy, trực tiếp vứt bỏ cô ta ở trên đường.
Tức giận! Không phải vì người phụ nữ ngu ngốc vừa rồi, mà bởi vì người phụ nữ nhẫn tâm Tần Tường. Không phải anh tức giận lần đầu tiên có cô gái chủ động nói chia tay anh, mà là tức giận lúc chia tay cô lại có thể thoải mái bình thản như vậy, không có một chút lưu luyến bịn rịn nào. Ở bên cạnh anh có gì không tốt? Danh tiếng, tình thú, anh được khắp nơi công nhận là người tình ưu tú nhất, bao nhiêu cô gái muốn được anh xem trọng, vậy mà cô lại khoanh tay đẩy anh ra ngoài?
Mỗi khi anh buồn bực trong lòng thì có điện thoại tới quấy rầy, anh cũng không thèm nhìn dãy số gọi tới, trực tiếp tháo pin điện thoại, sao đó ném di động ra ghế sau.
Chưa bao giờ có một cô gái có thể làm cho anh buồn bực như vậy, chẳng lẽ trận đấu này của hai người họ sẽ kết thúc bằng thất bại của anh sao? Không được, bất luận là sự nghiệp, hay là phụ nữ, anh chưa bao giờ thua, tuyệt đối sẽ không ngoại lệ. Anh sẽ nghĩ cách để lần này hòa nhau!
Tần Tường nghe giọng nói truyền đến trong điện thoại: Người nhận hiện tại không thể nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau.
Anh tắt máy? Anh tức giận không muốn nhận điện thoại của cô như vậy sao? Hay là bận thắm thiết với Stephany nên không muốn bị quấy rầy?
Vốn là muốn gọi điện thoại khéo léo giải thích với anh, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Như vậy cũng tốt, dứt khoát chia tay, từ nay về sau là những người tự do, lúc gặp lại cũng sẽ không vì chuyện cũ mà sinh lòng oán hận, không làm được người yêu, đến cuối cùng ngay cả làm bạn cũng được.
Tần Tường bước đi liêu xiêu trong cơn mưa phùn. Từ nay về sau, anh vẫn là anh, có lẽ không liên quan gì đến Tần Tường cô nữa, đây mới là cuộc sống mà cô muốn. Chẳng lẽ thật sự muốn trong chuyện tình yêu phải đụng đến đầu rơi máu chảy, phân rõ thắng bại mới bằng lòng buông tay?
Cô phải về thu dọn hành lý, nghe nói nước Anh nhiều sương mù, mùa này rất lạnh, nên phải mua mấy cái áo lông, không biết đối tác bên kia tính tình thế nào, có thể hòa thuận vui vẻ không. . . . . .
Tâm trạng cô rất lộn xộn, thật lâu sau cô đột nhiên tỉnh ngộ, tự hỏi bản thân rất nhiều chuyện, nhưng thật ra là vì cô sợ phải rời khỏi nơi này, hoặc là nói sợ phải rời xa Mục Thần Nhất.
Chẳng lẽ cô thật sự yêu anh? Như vậy trận chiến này là cô thua sao?
Nhẹ nhàng sờ vào cánh tay trần, hình như lòng của cô còn cảm nhận được cái rét lạnh lẽo của mùa đông trước hơn cả cơ thể. Thật sự sợ, sợ đánh mất trái tim mình, sợ đánh rơi tình cảm ở góc khuất, mặc cho người ta nhạo báng và chà đạp.
Nhưng mà cô không muốn lọt vào danh sách phụ nữ của anh, không cần!
Chạy băng băng trên đường phố New York, cô phải nghĩ cách để thoát ra khỏi sự sợ hãi trói buộc tâm hồn này, cô phải nhanh chóng tìm được một chỗ an toàn nhất để ẩn mình giấu đi, đóng chặt tâm hồn, đóng chặt tình cảm.
Tháng đầu tiên sau khi đến Luân Đôn, Tần Tường dựa vào tài năng phi thường của mình, dưới sự dẫn dắt tỉ mỉ của công ty đại diện, rất nhanh chống thuận lợi tiến vào giới âm nhạc cổ điển Châu Âu vốn luôn tự đánh giá cao và tính bài ngoại (loại bỏ
/11
|