Chiếc xe hoa dừng lại trước hai cánh cổng lớn của tòa biệt thự . Nơi đây cũng đã có lúc anh đưa nàng về đây ở tạm, để né tránh Du Nam.
Nàng bước xuống xe và nhìn anh hỏi ngay:
- Vọng Quân ! Em không hiểu tại sao...
- Đừng thắc mắc nhiều, ngốc ạ . Vào nhà đi ! Chúng ta nói chuyện này với nhau sau.
Anh nghe nàng thở dài . Nàng nói:
- Em muốn biết ngay . Anh và cha mẹ của em đang làm gì thế ? Em không hiểu gì cả.
Anh cười:
- Phải làm sao em có thể hiểu được ? Đó là một vở kịch, nhưng đạo diễn không phải là anh đâu nhé . Anh chỉ là diễn viên thôi . Chính cha mẹ em đã bày ra vở kịch này để dạy cho con gái mình một bài học về thói cao ngạo, cứng đầu.
- Nghĩa là sao ?
- Em còn nhớ cai ngày đàng trai đến coi mắt em, nhưng em đã bỏ trốn không ? Và ngay tại sân bay, trong toilet nam, em gặp phải một người đàn ông và ôm chầm lấy anh để né tránh cha em.
- Nhớ.
- Người đó chính là anh . Ngay cái ngày anh tới xem mắt em, cũng là ngay em chạy trốn . Trong toilet, em tâm sự với anh là cha mẹ buộc em cưới người đàn ông không quen biết, nên đã bỏ trốn . Ngay lúc đó, anh biết rằng người con gái này chính là người anh sẽ xem mắt.
Chiêu Hà tròn mắt ngạc nhiên:
- Trời ơi ! Người đó chính là anh à ?
- Đúng . Sau đó, anh tới nhà em thì cha em đã nói rõ sự thật cho anh nghe và giao cho anh cái nhiệm vụ vô cùng khó khăn là hãy cố tìm em . Kể từ đó, anh trở thành sứ giả bất đắc dĩ . Và anh không ngờ việc tìm kiếm lại qúa dễ dàng với anh khi anh gặp em lang thang trên đường tới nhà Lam Giang.
Nàng đấm mạnh vào ngực anh:
- Anh ác lắm . Cả cha mẹ em nữa.
- Sở dĩ anh lúc nào cũng nói là muốn lấy người vợ giàu sang, danh giá để cho em vì thương anh mà quay trở về nhà.
Chiêu Hà chu môi:
- Nhưng em quay về nhà không phải là vì anh.
- Anh biết . Nhưng không sao . Em quay về vì ai mặc kệ . Miễn sao cuối cùng, em là vợ của anh và mãi mãi là của anh là đủ rồi.
Chiêu Hà vẫn chưa tin:
- Anh nói anh đi tìm em . Thế còn Đông Sa thì sao ? Anh đừng nói rằng: Anh không yêu Đông Sa đấy nhé ? Chính cô ta đã bỏ anh kia mà.
- Cô lầm rồi . Chiêu Hà à.
Tiếng nói của một cô gái đột ngột vang lên.
Chiêu Hà quay lại và nhận ra ngay Đông Sa.
Cô gái lại gần nàng, nói:
- Chính anh ta đã bỏ tôi . Vì quá yêu cô, anh ta đã bỏ tôi, chứ không phải tôi bỏ anh ta . Đã mấy tháng trời quen biết nhau, lúc nào anh ấy chỉ xem tôi như em gái mà thôi.
- Thế còn cái lễ đính hôn tại nhà hàng Mai Quế ? Nếu cô không tới kịp thì sao ?
- Tất cả chỉ là một vở kịch để hòng chọc giận cô mà thôi.
Quay sang Vọng Quân, Đông Sa hờn dỗi:
- Vọng Quân ! Tôi rất giận là đám cưới mà anh không mời tôi đấy nhé.
- Cô tưởng rằng chỉ mỗi mình cô giận thôi hay sao Đông Sa ? Tôi đây cũng đâu có được mời.
- Và cả tôi nữa . Mặc dù chúng tôi là bạn của cô ấy.
Chiêu Hà ngó sang bên phải thì nhận ra ngay Tư Thục, Du Nam, cả Quân Phát và Lam Giang nữa . Trời ơi ! Họ đã "phục kích" nơi đây từ lúc nào ?
- Tại sao tụi bây lại có mặt ở đây ?
Lam Giang đấm mạnh vào vai bạn:
- Đám cưới, sao không mời tao hả mày ?
- Tao đâu có ngờ... Tao tưởng tao cưới Tử Bình . Ai ngờ...
- Ai ngờ tuy hai mà một chứ gì ?
Tư Thục nắm tay bạn, trao cho bạn một gói nhỏ bọc giấy cẩn thận:
- Chiêu Hà ! Tao cám ơn mày đã giúp tao . Số tiền mày trả nợ giùm tao, nay tao trả lại cho mày nè.
Chiêu Hà chưng hửng:
- Sao mày biết tao trả nợ cho mày ? Cái tên chủ nợ đó lại nhiều chuyện nữa rồi.
- Tao xin lỗi, đã hiểu lầm mày.
Chiêu Hà nghẹn ngào:
- Thôi . bỏ đi . Mấy chuyện cũ, tao quên rồi . Tao không trách mày, vì thế mày đừng tự giày vò bản thân mình nữa . Còn số tiền này, mày cứ cất đi
Tư Thục nói:
- Du Nam đã thay đổi, vì thế tao không cần số tiền này đâu . Mày cứ giữ lấy.
- Vậy cũng được . Nhưng tao để số tiền này mừng ngày mày có em bé.
Tư Thục hất mặt về phía Vọng Quân:
- Í ! Đừng lo cho tao . Mày hãy lo cho mày trước đi, không khéo Vọng Quân điên lên đấy.
Nàng đỏ mặt nhìn Vọng Quân, la to:
- Vọng Quân ! Ngày hôm nay, em không thể dành cho anh . Em phải dành cho hai nhỏ bạn của em . Tối nay, em sẽ là của anh đó.
Nói rồi, nàng nắm lấy tay Tư Thục, và Lam Giang chạy nhanh.
Lam Giang quay lại la lớn:
- Đông Sa ! Cô theo bọn tôi đi nào.
Tư Thục nói thêm:
- Hãy trả lại nơi đó cho đàn ông bọn họ.
Những tiếng cười giòn tan vang lên . Tất cả họ cùng nhau bước vào ánh mặt trời mùa hạ.
Nàng bước xuống xe và nhìn anh hỏi ngay:
- Vọng Quân ! Em không hiểu tại sao...
- Đừng thắc mắc nhiều, ngốc ạ . Vào nhà đi ! Chúng ta nói chuyện này với nhau sau.
Anh nghe nàng thở dài . Nàng nói:
- Em muốn biết ngay . Anh và cha mẹ của em đang làm gì thế ? Em không hiểu gì cả.
Anh cười:
- Phải làm sao em có thể hiểu được ? Đó là một vở kịch, nhưng đạo diễn không phải là anh đâu nhé . Anh chỉ là diễn viên thôi . Chính cha mẹ em đã bày ra vở kịch này để dạy cho con gái mình một bài học về thói cao ngạo, cứng đầu.
- Nghĩa là sao ?
- Em còn nhớ cai ngày đàng trai đến coi mắt em, nhưng em đã bỏ trốn không ? Và ngay tại sân bay, trong toilet nam, em gặp phải một người đàn ông và ôm chầm lấy anh để né tránh cha em.
- Nhớ.
- Người đó chính là anh . Ngay cái ngày anh tới xem mắt em, cũng là ngay em chạy trốn . Trong toilet, em tâm sự với anh là cha mẹ buộc em cưới người đàn ông không quen biết, nên đã bỏ trốn . Ngay lúc đó, anh biết rằng người con gái này chính là người anh sẽ xem mắt.
Chiêu Hà tròn mắt ngạc nhiên:
- Trời ơi ! Người đó chính là anh à ?
- Đúng . Sau đó, anh tới nhà em thì cha em đã nói rõ sự thật cho anh nghe và giao cho anh cái nhiệm vụ vô cùng khó khăn là hãy cố tìm em . Kể từ đó, anh trở thành sứ giả bất đắc dĩ . Và anh không ngờ việc tìm kiếm lại qúa dễ dàng với anh khi anh gặp em lang thang trên đường tới nhà Lam Giang.
Nàng đấm mạnh vào ngực anh:
- Anh ác lắm . Cả cha mẹ em nữa.
- Sở dĩ anh lúc nào cũng nói là muốn lấy người vợ giàu sang, danh giá để cho em vì thương anh mà quay trở về nhà.
Chiêu Hà chu môi:
- Nhưng em quay về nhà không phải là vì anh.
- Anh biết . Nhưng không sao . Em quay về vì ai mặc kệ . Miễn sao cuối cùng, em là vợ của anh và mãi mãi là của anh là đủ rồi.
Chiêu Hà vẫn chưa tin:
- Anh nói anh đi tìm em . Thế còn Đông Sa thì sao ? Anh đừng nói rằng: Anh không yêu Đông Sa đấy nhé ? Chính cô ta đã bỏ anh kia mà.
- Cô lầm rồi . Chiêu Hà à.
Tiếng nói của một cô gái đột ngột vang lên.
Chiêu Hà quay lại và nhận ra ngay Đông Sa.
Cô gái lại gần nàng, nói:
- Chính anh ta đã bỏ tôi . Vì quá yêu cô, anh ta đã bỏ tôi, chứ không phải tôi bỏ anh ta . Đã mấy tháng trời quen biết nhau, lúc nào anh ấy chỉ xem tôi như em gái mà thôi.
- Thế còn cái lễ đính hôn tại nhà hàng Mai Quế ? Nếu cô không tới kịp thì sao ?
- Tất cả chỉ là một vở kịch để hòng chọc giận cô mà thôi.
Quay sang Vọng Quân, Đông Sa hờn dỗi:
- Vọng Quân ! Tôi rất giận là đám cưới mà anh không mời tôi đấy nhé.
- Cô tưởng rằng chỉ mỗi mình cô giận thôi hay sao Đông Sa ? Tôi đây cũng đâu có được mời.
- Và cả tôi nữa . Mặc dù chúng tôi là bạn của cô ấy.
Chiêu Hà ngó sang bên phải thì nhận ra ngay Tư Thục, Du Nam, cả Quân Phát và Lam Giang nữa . Trời ơi ! Họ đã "phục kích" nơi đây từ lúc nào ?
- Tại sao tụi bây lại có mặt ở đây ?
Lam Giang đấm mạnh vào vai bạn:
- Đám cưới, sao không mời tao hả mày ?
- Tao đâu có ngờ... Tao tưởng tao cưới Tử Bình . Ai ngờ...
- Ai ngờ tuy hai mà một chứ gì ?
Tư Thục nắm tay bạn, trao cho bạn một gói nhỏ bọc giấy cẩn thận:
- Chiêu Hà ! Tao cám ơn mày đã giúp tao . Số tiền mày trả nợ giùm tao, nay tao trả lại cho mày nè.
Chiêu Hà chưng hửng:
- Sao mày biết tao trả nợ cho mày ? Cái tên chủ nợ đó lại nhiều chuyện nữa rồi.
- Tao xin lỗi, đã hiểu lầm mày.
Chiêu Hà nghẹn ngào:
- Thôi . bỏ đi . Mấy chuyện cũ, tao quên rồi . Tao không trách mày, vì thế mày đừng tự giày vò bản thân mình nữa . Còn số tiền này, mày cứ cất đi
Tư Thục nói:
- Du Nam đã thay đổi, vì thế tao không cần số tiền này đâu . Mày cứ giữ lấy.
- Vậy cũng được . Nhưng tao để số tiền này mừng ngày mày có em bé.
Tư Thục hất mặt về phía Vọng Quân:
- Í ! Đừng lo cho tao . Mày hãy lo cho mày trước đi, không khéo Vọng Quân điên lên đấy.
Nàng đỏ mặt nhìn Vọng Quân, la to:
- Vọng Quân ! Ngày hôm nay, em không thể dành cho anh . Em phải dành cho hai nhỏ bạn của em . Tối nay, em sẽ là của anh đó.
Nói rồi, nàng nắm lấy tay Tư Thục, và Lam Giang chạy nhanh.
Lam Giang quay lại la lớn:
- Đông Sa ! Cô theo bọn tôi đi nào.
Tư Thục nói thêm:
- Hãy trả lại nơi đó cho đàn ông bọn họ.
Những tiếng cười giòn tan vang lên . Tất cả họ cùng nhau bước vào ánh mặt trời mùa hạ.
/46
|