Được nâng niu từ bé như Quan Hề, đời này chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy, núi sâu rừng rậm, mưa như thác đổ, cả người toàn bùn đất, vết thương chồng chất…..
“Anh không sao chứ?” Quan Hề ôm cổ Giang Tùy Châu thật chặt, giọng nói hòa lẫn với tiếng mưa, nghe được sự nức nở rất rõ ràng.
“Thu hồi tên em vừa gọi lại cho anh….. Anh không sao.”
Quan Hề không để ý đến nửa câu đầu của anh, chỉ nói: “Dọa em muốn chết, em còn tưởng anh sẽ chết ở đây luôn.”
Hơi thở của Giang Tùy Châu hơi hỗn loạn: “Sao em xuống đây.”
Quan Hề: “Em sợ ở trên đó một mình, hơn nữa dù thế nào em cũng phải xem anh có bị sao không.”
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Nhưng bây giờ ở đây mãi cũng không được, đi qua bên kia tránh mưa.”
Quan Hề buông anh ra, nhìn theo hướng anh nhìn, mới thấy cách đó không xa có một hang động lõm vào, cô gật đầu, bò dậy từ dưới đất.
“Anh ta, anh ta chết rồi sao?” Quan Hề hỏi.
Giang Tùy Châu đứng dậy, vẻ mặt lập tức biểu lộ sự đau đớn.
Quan Hề vội nói: “Anh sao vậy?”
“Không sao, đi qua đó đi.” Giang Tùy Châu kéo cô đi qua hang đá bên kia, “Anh ta chưa chết.”
Quan Hề lập tức trở nên cảnh giác: “Vậy em phải nhanh đi tìm đá! Em đập chết anh ta nhé?”
Giang Tùy Châu im lặng một lúc: “Không cần tự mình gánh lấy một mạng người, bây giờ anh ta bị thương rất nặng, không uy hiếp gì đến chúng ta đâu.”
Quan Hề: “Được rồi….”
Hai người đỡ nhau đi đến hang đá nhỏ bên kia, chỗ này không lớn, cũng chỉ có thể tránh mưa mà thôi.
Giang Tùy Châu tựa vào bên vách đá, Quan Hề thì ngồi bên cạnh anh.
Sau khi cảm giác lo lắng quá độ ban đầu qua đi, tinh thần bình tĩnh lại, cả người đều cảm thấy không ổn. Quần áo ướt sũng dán sát vào người, những nơi bị cành lá đâm vào đau nhói, đầu dần trở nên mơ màng nặng nề.
“Giang Tùy Châu, chúng ta sẽ không chết ở đây đâu nhỉ.”
“Không biết.”
Quan Hề níu quần áo, giọng nói trở nên yếu đi vì mất hết sức lực: “À đúng rồi, không phải vừa rồi anh bị trói tay à, sao có thể mở ra nhanh thế, em phải cắn mất một lúc lâu đó.”
“Từng học qua.”
Quan Hề thấy khó hiểu: “Anh còn học đến cái này hả? Để làm gì vậy.”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Không phải là để dùng trên người em đó sao.”
“…?”
Quan Hề kinh ngạc mấy giây, bất giác ý thức được, đúng là anh đã từng dùng “nghệ thuật trói” trên người cô: “Anh —–“
“Có đau không em.” Giang Tùy Châu cắt ngang lời cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn nơi vừa bị dao quẹt phải lúc nãy.
Quan Hề nhìn anh: “Đau chứ, đau muốn chết luôn.”
Suy nghĩ một hồi lại bất mãn nói: “Anh nói xem anh như vậy là sao, tại sao chỉ một mình anh đến, em còn tưởng cảnh sát cũng đến.”
Giang Tùy Châu: “Vì lúc em gọi điện thoại cũng là lúc anh đang đi trên con đường đó, nếu không phải trùng hợp, bây giờ anh còn chưa đến đây đâu. Còn họ, chắc chắn thời gian sẽ lâu hơn anh từ một giờ đồng hồ đổ lên.”
Quan Hề dừng tay: “Vậy một mình anh đến đây sao còn đi vào.”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Em ở một mình không sợ à?”
Quan Hề ngây người, trả lời: “Sợ lắm….”
“Nên anh đến tìm em mà.”
Trời đã hơi tối sầm, Quan Hề mượn chút ánh sáng le lói bên ngoài, ngơ ngác nhìn Giang Tùy Châu.
Một vị trí nào đó trong tim đột nhiên nổ tung, tia lửa văng tung tóe, máu huyết nóng hổi, đến tứ chi cô cũng tê rần. Cô ngây người trong chốc lát, cúi đầu xuống. Rõ ràng bây giờ rất thê thảm, nhưng bên miệng cô lại khó mà kiềm lại được nụ cười, “À….”
“Lạnh không.” Anh hỏi.
Quan Hề gật đầu.
Giang Tùy Châu kéo cô vào lòng mình: “Hiện tại không nhóm lửa được, em kiên trì chút nhé.”
“Ừm.” Quan Hề rúc vào trong ngực anh, tìm một vị trí thoải mái, “Vậy bây giờ chúng ta lạc đường ở đây, mưa còn lớn như vậy, trời sắp tối nữa, họ không tìm được chúng ta thì làm sao.”
Giang Tùy Châu: “Em không cần nghĩ nhiều như vậy, sẽ không sao hết.”
“Được rồi….”
Hai người ngồi trong hang đá nhỏ kia được một lúc, Quan Hề nghe thấy âm thanh nho nhỏ, cô mở mắt ra, thấy người đàn ông quần áo đen kia bò tới, hình như đồ bịt mặt của anh ta đã bị Giang Tùy Châu xé lúc vừa nãy, mặc dù hiện tại mặt mũi đã sưng vù, nhưng dù gì vẫn có thể nhìn thấy mặt.
“Anh ta ——“
Giang Tùy Châu che chở cô, nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Phương Chí Hoành vốn đã bị đánh gần chết, bây giờ bị nước mưa dày vò muốn chết, gắng gượng để đến đây tránh mưa, lúc này anh ta làm gì còn sức lực để gây chuyện nữa.
Quan Hề hồi hộp quan sát một lúc mới nhìn ra: “Này, bây giờ tốt nhất là anh đừng có giở trò gì đấy.”
Khung cảnh biến đổi, vị trí của hai người cũng thay đổi, trước đó không lâu thì người cảnh cáo Quan Hề là Phương Chí Hoành.
Phương Chí Hoành uể oải nhìn cô, không nói lời nào.
Giang Tùy Châu: “Anh biết anh ta.”
Quan Hề hơi sững sốt: “Hả?”
Giang Tùy Châu: “Lần trước họp ở Ưu Đồ, anh từng nói với em là thấy Quan Oánh và một người đàn ông lôi kéo nhau, chính là anh ta.”
“Quả nhiên là quen biết với Quan Oánh….”
Quan Hề rời khỏi vòng tay Giang Tùy Châu, đứng lên, nhìn Phương Chí Hoành nói: “Quan Oánh xúi giục anh làm sao.”
Phương Chí Hoành nghe hỏi vậy thì nhíu mày, hơi thở mong manh: “Cô, cô đừng nói nhảm…. Chuyện này là chủ ý của tôi, không liên quan đến người khác.”
Quan Hề cười thờ ơ: “Tôi cũng nghĩ như vậy, ngốc như vậy, không lên kế hoạch trước, chỉ có người lỗ mãng như anh mới làm được thôi.”
“….”
“Anh có quan hệ gì với Quan Oánh? Thích chị ta à?”
Quan Hề vừa đoán một cái đã chính xác, môi Phương Chí Hoành run run, hiển nhiên đã bị cô đoán trúng.
Quan Hề nói: “Xem ra còn là một người si tình, vì chị ta nên muốn giết tôi phải không.”
“Vừa rồi tôi còn chưa giết cô….”
“Vậy anh đưa tôi đến nơi này là muốn xử lí tôi chứ gì, nhưng vấn đề là anh chưa từng giết người, rề rà mãi không dám động vào tôi có đúng không.”
Phương Chí Hoành khẽ hừ một tiếng.
Quan Hề buồn cười với hành động cợt nhã này của anh ta: “Anh không cần phải làm như vậy.”
Phương Chí Hoành: “Sao lại không cần, cô có biết sự tồn tại của mình đã tạo áp lực lớn thế nào cho cô ấy không, từ nhỏ cô ấy đã rất kiên cường….. Cuộc sống trước đây không tốt, bây giờ vất vả lắm cô ấy mới có được một cuộc sống và gia đình như mong muốn, kết quả thì sao, lại có thêm một đứa con nuôi tranh giành với cô ấy….. Tôi không muốn cô ấy không vui.”
Quan Hề hơi chần chừ: “Lúc trước ba mẹ nuôi đối xử với chị ta không tốt sao?”
Phương Chí Hoành ngạc nhiên: “Chú dì là người tốt, đương nhiên phải đối xử tốt với cô ấy rồi, nhưng….. Điều kiện không thể tốt như ở Quan gia được, cái này chắc cô cũng biết mà, nếu cô ấy đã về rồi thì cô nên trả mọi thứ lại cho cô ấy, cô không có tư cách để cướp những thứ vốn thuộc về cô ấy….”
Giang Tùy Châu cau mày, tiện tay ném một hòn đá qua, chuẩn xác trúng vào mặt Phương Chí Hoành, “Không muốn tôi ném anh ra ngoài thì câm miệng. Anh là ai, đến lượt anh nói những điều này ở đây à.”
Phương Chí Hoành tức tối nhìn Giang Tùy Châu, không cách nào phản kháng.
Môi Quan Hề trắng bệch, cô nhớ đến những lời nói của Ngụy Thiệu Mẫn trong phòng làm việc ngày hôm đó.
Cô không có vị trí, không có tư cách….
Là cô không tự lượng sức mình.
Cô đã biết rồi, nên cô muốn từ bỏ.
Tên lỗ mãng này đúng là biết chọn thời gian tìm phiền phức.
**
Không lâu sau, mưa đã tạnh, nhưng thời điểm mưa ngừng cũng là lúc trời hoàn toàn tối đi.
Trong tình cảnh này, họ càng đi lại trong rừng nguyên sinh sẽ càng nguy hiểm hơn, nên họ quyết định đợi trời sáng mới đi ra ngoài.
Quan Hề vốn muốn mở to mắt cảnh giác mọi thời khắc, nhưng cô mắc mưa, cả người ướt đẫm, vừa mệt vừa lạnh, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, là Giang Tùy Châu đang gọi cô.
“Quan Hề, Quan Hề? Tỉnh dậy đi em, em cố gắng một chút —–“
Bên tai là giọng nói dồn dập của anh, Quan Hề nghĩ, hiếm khi Nhị Cẩu nói giọng này…..
“Trời hơi sáng rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài, em nghe không.”
Quan Hề chỉ cảm thấy mí mắt nặng mấy cân, cô tốn nhiều sức mở to mắt: “Có người đến tìm chúng ta sao….”
Giang Tùy Châu sờ trán và má cô một cái, rất nóng, vội nói: “Chúng ta ở đây rất khó tìm thấy, ít nhất cũng phải đi ra ngoài.”
“Ừm….”
Giang Tùy Châu đỡ cô từ dưới đất lên, trực tiếp cõng cô lên lưng.
Quan Hề yếu ớt nằm trên vai anh, uể oải nói: “Giang Tùy Châu, em cảm thấy hình như em bị sốt rồi.”
Giang Tùy Châu cõng cô đi ra khỏi hang đá nhỏ, “Chúng ta sẽ đi ra ngoài ngay thôi.”
“Xui xẻo quá đi…. Không phải ngã chết cũng không phải bị thú dữ cắn chết, thế mà lại bị lên cơn sốt rồi chết.”
Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn cô chằm chằm: “Không chết đâu, đừng nói bậy.”
Quan Hề à một tiếng, ôm chặt anh thêm chút nữa.
Một trận mưa lớn trút xuống, tất cả mọi thứ đều ướt nhẹp, đường cũng trở nên rất khó đi.
Giang Tùy Châu đi rất chậm, khập khiễng, rất chật vật.
Quan Hề thấp thoáng cảm giác có một bóng chồng xuất hiện trước mắt, tiếng hít thở nặng nề của Giang Tùy Châu bên tai cũng trở nên xa xôi. Nhưng lúc này cô thật sự không dám ngủ, luôn cho rằng mình sẽ chết ngay khi chìm vào giấc ngủ.
Vì vậy cô bóp chặt tay mình, dùng sợ đau đớn để lấy lại chút ý thức.
Lúc Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn xuống thì phát hiện: “Quan Hề.”
“Hửm?”
“Rất mệt à em?” Cổ tay cô đã bị bóp tạo ra vô số vết đỏ, trong lòng Giang Tùy Châu càng thêm gấp gáp.
Quan Hề buồn rầu trả lời: “Hơi hơi.”
“Vậy bây giờ em ngủ tiếp đi.”
“Không không không, em không ngủ đâu.” Quan Hề nói, “Anh đi một mình như vậy rất đáng sợ, em nói chuyện với anh.”
“Không sao.”
“Hay là nói chút đi….. Được rồi, thật ra là em có hơi sợ.”
Giang Tùy Châu khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục đi về phía trước: “Em muốn nói cái gì.”
Vẻ mặt Quan Hề như đưa đám, nói: “Em muốn nói bây giờ em rất đói, chết đói rồi, muốn ăn gì đó quá, chờ em ra ngoài rồi chắc chắn sẽ ăn một con ngỗng…..”
“Còn gì nữa không.”
“Em còn muốn đến spa chăm sóc toàn thân, bảo dưỡng cơ thể, ưm….. Chân em toàn là vết thương thôi, nếu có sẹo chắc em tức chết mất, còn có mấy thứ nước bẩn kia nữa, da em bị nhăn hết cả rồi…..”
Giang Tùy Châu: “Ừ.”
“Còn muốn đi mua túi, mua quần áo, mua giày….”
“Được, mua cho em hết.”
“Đồng hồ nữa? A….. Ngày đó có một mẫu đồng hồ mới ra, rất đẹp luôn.”
“Anh biết rồi.”
“Biết rồi hả?”
Giang Tùy Châu nói: “Nếu em có thể kiên trì đến lúc họ tìm được chúng ta, sau khi ra khỏi đây anh sẽ mua cho em.”
“Vậy nếu em không kiên trì nổi thì sao…..”
“Thế thì em đừng nghĩ đến bất kì cái gì nữa.”
Tinh thần Quan Hề lập tức bị chấn động, lập tức nói: “Đùa thôi, em có thể kiên trì mà! Em có thể!”
Giang Tùy Châu mỉm cười: “Được, cố gắng nhé.”
Quan Hề cũng không biết họ đã đi bao lâu, cô chỉ nhớ mình nói rất nhiều, chỉ nhớ mình ôm lấy anh, sinh ra cảm giác sinh tử không rời.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô đã nghĩ, có phải như vậy là cô và Giang Tùy Châu đã trải qua sinh tử cùng nhau hay không, nếu tình tiết này xuất hiện trong phim ngôn tình, cuối cùng họ vẫn kết hôn thật hạnh phúc….
Nhưng cô lại đang nghĩ, lỡ chẳng may sau này cô thật sự không còn cái gì, cô lấy cái gì để kết hôn với Nhị Cẩu đây….
Đến lúc đó chắc là họ sẽ không được kết hôn nữa nhỉ.
Nghĩ như vậy, lại cảm thấy rất khó chịu.
“Anh không sao chứ?” Quan Hề ôm cổ Giang Tùy Châu thật chặt, giọng nói hòa lẫn với tiếng mưa, nghe được sự nức nở rất rõ ràng.
“Thu hồi tên em vừa gọi lại cho anh….. Anh không sao.”
Quan Hề không để ý đến nửa câu đầu của anh, chỉ nói: “Dọa em muốn chết, em còn tưởng anh sẽ chết ở đây luôn.”
Hơi thở của Giang Tùy Châu hơi hỗn loạn: “Sao em xuống đây.”
Quan Hề: “Em sợ ở trên đó một mình, hơn nữa dù thế nào em cũng phải xem anh có bị sao không.”
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Nhưng bây giờ ở đây mãi cũng không được, đi qua bên kia tránh mưa.”
Quan Hề buông anh ra, nhìn theo hướng anh nhìn, mới thấy cách đó không xa có một hang động lõm vào, cô gật đầu, bò dậy từ dưới đất.
“Anh ta, anh ta chết rồi sao?” Quan Hề hỏi.
Giang Tùy Châu đứng dậy, vẻ mặt lập tức biểu lộ sự đau đớn.
Quan Hề vội nói: “Anh sao vậy?”
“Không sao, đi qua đó đi.” Giang Tùy Châu kéo cô đi qua hang đá bên kia, “Anh ta chưa chết.”
Quan Hề lập tức trở nên cảnh giác: “Vậy em phải nhanh đi tìm đá! Em đập chết anh ta nhé?”
Giang Tùy Châu im lặng một lúc: “Không cần tự mình gánh lấy một mạng người, bây giờ anh ta bị thương rất nặng, không uy hiếp gì đến chúng ta đâu.”
Quan Hề: “Được rồi….”
Hai người đỡ nhau đi đến hang đá nhỏ bên kia, chỗ này không lớn, cũng chỉ có thể tránh mưa mà thôi.
Giang Tùy Châu tựa vào bên vách đá, Quan Hề thì ngồi bên cạnh anh.
Sau khi cảm giác lo lắng quá độ ban đầu qua đi, tinh thần bình tĩnh lại, cả người đều cảm thấy không ổn. Quần áo ướt sũng dán sát vào người, những nơi bị cành lá đâm vào đau nhói, đầu dần trở nên mơ màng nặng nề.
“Giang Tùy Châu, chúng ta sẽ không chết ở đây đâu nhỉ.”
“Không biết.”
Quan Hề níu quần áo, giọng nói trở nên yếu đi vì mất hết sức lực: “À đúng rồi, không phải vừa rồi anh bị trói tay à, sao có thể mở ra nhanh thế, em phải cắn mất một lúc lâu đó.”
“Từng học qua.”
Quan Hề thấy khó hiểu: “Anh còn học đến cái này hả? Để làm gì vậy.”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Không phải là để dùng trên người em đó sao.”
“…?”
Quan Hề kinh ngạc mấy giây, bất giác ý thức được, đúng là anh đã từng dùng “nghệ thuật trói” trên người cô: “Anh —–“
“Có đau không em.” Giang Tùy Châu cắt ngang lời cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn nơi vừa bị dao quẹt phải lúc nãy.
Quan Hề nhìn anh: “Đau chứ, đau muốn chết luôn.”
Suy nghĩ một hồi lại bất mãn nói: “Anh nói xem anh như vậy là sao, tại sao chỉ một mình anh đến, em còn tưởng cảnh sát cũng đến.”
Giang Tùy Châu: “Vì lúc em gọi điện thoại cũng là lúc anh đang đi trên con đường đó, nếu không phải trùng hợp, bây giờ anh còn chưa đến đây đâu. Còn họ, chắc chắn thời gian sẽ lâu hơn anh từ một giờ đồng hồ đổ lên.”
Quan Hề dừng tay: “Vậy một mình anh đến đây sao còn đi vào.”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Em ở một mình không sợ à?”
Quan Hề ngây người, trả lời: “Sợ lắm….”
“Nên anh đến tìm em mà.”
Trời đã hơi tối sầm, Quan Hề mượn chút ánh sáng le lói bên ngoài, ngơ ngác nhìn Giang Tùy Châu.
Một vị trí nào đó trong tim đột nhiên nổ tung, tia lửa văng tung tóe, máu huyết nóng hổi, đến tứ chi cô cũng tê rần. Cô ngây người trong chốc lát, cúi đầu xuống. Rõ ràng bây giờ rất thê thảm, nhưng bên miệng cô lại khó mà kiềm lại được nụ cười, “À….”
“Lạnh không.” Anh hỏi.
Quan Hề gật đầu.
Giang Tùy Châu kéo cô vào lòng mình: “Hiện tại không nhóm lửa được, em kiên trì chút nhé.”
“Ừm.” Quan Hề rúc vào trong ngực anh, tìm một vị trí thoải mái, “Vậy bây giờ chúng ta lạc đường ở đây, mưa còn lớn như vậy, trời sắp tối nữa, họ không tìm được chúng ta thì làm sao.”
Giang Tùy Châu: “Em không cần nghĩ nhiều như vậy, sẽ không sao hết.”
“Được rồi….”
Hai người ngồi trong hang đá nhỏ kia được một lúc, Quan Hề nghe thấy âm thanh nho nhỏ, cô mở mắt ra, thấy người đàn ông quần áo đen kia bò tới, hình như đồ bịt mặt của anh ta đã bị Giang Tùy Châu xé lúc vừa nãy, mặc dù hiện tại mặt mũi đã sưng vù, nhưng dù gì vẫn có thể nhìn thấy mặt.
“Anh ta ——“
Giang Tùy Châu che chở cô, nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Phương Chí Hoành vốn đã bị đánh gần chết, bây giờ bị nước mưa dày vò muốn chết, gắng gượng để đến đây tránh mưa, lúc này anh ta làm gì còn sức lực để gây chuyện nữa.
Quan Hề hồi hộp quan sát một lúc mới nhìn ra: “Này, bây giờ tốt nhất là anh đừng có giở trò gì đấy.”
Khung cảnh biến đổi, vị trí của hai người cũng thay đổi, trước đó không lâu thì người cảnh cáo Quan Hề là Phương Chí Hoành.
Phương Chí Hoành uể oải nhìn cô, không nói lời nào.
Giang Tùy Châu: “Anh biết anh ta.”
Quan Hề hơi sững sốt: “Hả?”
Giang Tùy Châu: “Lần trước họp ở Ưu Đồ, anh từng nói với em là thấy Quan Oánh và một người đàn ông lôi kéo nhau, chính là anh ta.”
“Quả nhiên là quen biết với Quan Oánh….”
Quan Hề rời khỏi vòng tay Giang Tùy Châu, đứng lên, nhìn Phương Chí Hoành nói: “Quan Oánh xúi giục anh làm sao.”
Phương Chí Hoành nghe hỏi vậy thì nhíu mày, hơi thở mong manh: “Cô, cô đừng nói nhảm…. Chuyện này là chủ ý của tôi, không liên quan đến người khác.”
Quan Hề cười thờ ơ: “Tôi cũng nghĩ như vậy, ngốc như vậy, không lên kế hoạch trước, chỉ có người lỗ mãng như anh mới làm được thôi.”
“….”
“Anh có quan hệ gì với Quan Oánh? Thích chị ta à?”
Quan Hề vừa đoán một cái đã chính xác, môi Phương Chí Hoành run run, hiển nhiên đã bị cô đoán trúng.
Quan Hề nói: “Xem ra còn là một người si tình, vì chị ta nên muốn giết tôi phải không.”
“Vừa rồi tôi còn chưa giết cô….”
“Vậy anh đưa tôi đến nơi này là muốn xử lí tôi chứ gì, nhưng vấn đề là anh chưa từng giết người, rề rà mãi không dám động vào tôi có đúng không.”
Phương Chí Hoành khẽ hừ một tiếng.
Quan Hề buồn cười với hành động cợt nhã này của anh ta: “Anh không cần phải làm như vậy.”
Phương Chí Hoành: “Sao lại không cần, cô có biết sự tồn tại của mình đã tạo áp lực lớn thế nào cho cô ấy không, từ nhỏ cô ấy đã rất kiên cường….. Cuộc sống trước đây không tốt, bây giờ vất vả lắm cô ấy mới có được một cuộc sống và gia đình như mong muốn, kết quả thì sao, lại có thêm một đứa con nuôi tranh giành với cô ấy….. Tôi không muốn cô ấy không vui.”
Quan Hề hơi chần chừ: “Lúc trước ba mẹ nuôi đối xử với chị ta không tốt sao?”
Phương Chí Hoành ngạc nhiên: “Chú dì là người tốt, đương nhiên phải đối xử tốt với cô ấy rồi, nhưng….. Điều kiện không thể tốt như ở Quan gia được, cái này chắc cô cũng biết mà, nếu cô ấy đã về rồi thì cô nên trả mọi thứ lại cho cô ấy, cô không có tư cách để cướp những thứ vốn thuộc về cô ấy….”
Giang Tùy Châu cau mày, tiện tay ném một hòn đá qua, chuẩn xác trúng vào mặt Phương Chí Hoành, “Không muốn tôi ném anh ra ngoài thì câm miệng. Anh là ai, đến lượt anh nói những điều này ở đây à.”
Phương Chí Hoành tức tối nhìn Giang Tùy Châu, không cách nào phản kháng.
Môi Quan Hề trắng bệch, cô nhớ đến những lời nói của Ngụy Thiệu Mẫn trong phòng làm việc ngày hôm đó.
Cô không có vị trí, không có tư cách….
Là cô không tự lượng sức mình.
Cô đã biết rồi, nên cô muốn từ bỏ.
Tên lỗ mãng này đúng là biết chọn thời gian tìm phiền phức.
**
Không lâu sau, mưa đã tạnh, nhưng thời điểm mưa ngừng cũng là lúc trời hoàn toàn tối đi.
Trong tình cảnh này, họ càng đi lại trong rừng nguyên sinh sẽ càng nguy hiểm hơn, nên họ quyết định đợi trời sáng mới đi ra ngoài.
Quan Hề vốn muốn mở to mắt cảnh giác mọi thời khắc, nhưng cô mắc mưa, cả người ướt đẫm, vừa mệt vừa lạnh, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, là Giang Tùy Châu đang gọi cô.
“Quan Hề, Quan Hề? Tỉnh dậy đi em, em cố gắng một chút —–“
Bên tai là giọng nói dồn dập của anh, Quan Hề nghĩ, hiếm khi Nhị Cẩu nói giọng này…..
“Trời hơi sáng rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài, em nghe không.”
Quan Hề chỉ cảm thấy mí mắt nặng mấy cân, cô tốn nhiều sức mở to mắt: “Có người đến tìm chúng ta sao….”
Giang Tùy Châu sờ trán và má cô một cái, rất nóng, vội nói: “Chúng ta ở đây rất khó tìm thấy, ít nhất cũng phải đi ra ngoài.”
“Ừm….”
Giang Tùy Châu đỡ cô từ dưới đất lên, trực tiếp cõng cô lên lưng.
Quan Hề yếu ớt nằm trên vai anh, uể oải nói: “Giang Tùy Châu, em cảm thấy hình như em bị sốt rồi.”
Giang Tùy Châu cõng cô đi ra khỏi hang đá nhỏ, “Chúng ta sẽ đi ra ngoài ngay thôi.”
“Xui xẻo quá đi…. Không phải ngã chết cũng không phải bị thú dữ cắn chết, thế mà lại bị lên cơn sốt rồi chết.”
Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn cô chằm chằm: “Không chết đâu, đừng nói bậy.”
Quan Hề à một tiếng, ôm chặt anh thêm chút nữa.
Một trận mưa lớn trút xuống, tất cả mọi thứ đều ướt nhẹp, đường cũng trở nên rất khó đi.
Giang Tùy Châu đi rất chậm, khập khiễng, rất chật vật.
Quan Hề thấp thoáng cảm giác có một bóng chồng xuất hiện trước mắt, tiếng hít thở nặng nề của Giang Tùy Châu bên tai cũng trở nên xa xôi. Nhưng lúc này cô thật sự không dám ngủ, luôn cho rằng mình sẽ chết ngay khi chìm vào giấc ngủ.
Vì vậy cô bóp chặt tay mình, dùng sợ đau đớn để lấy lại chút ý thức.
Lúc Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn xuống thì phát hiện: “Quan Hề.”
“Hửm?”
“Rất mệt à em?” Cổ tay cô đã bị bóp tạo ra vô số vết đỏ, trong lòng Giang Tùy Châu càng thêm gấp gáp.
Quan Hề buồn rầu trả lời: “Hơi hơi.”
“Vậy bây giờ em ngủ tiếp đi.”
“Không không không, em không ngủ đâu.” Quan Hề nói, “Anh đi một mình như vậy rất đáng sợ, em nói chuyện với anh.”
“Không sao.”
“Hay là nói chút đi….. Được rồi, thật ra là em có hơi sợ.”
Giang Tùy Châu khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục đi về phía trước: “Em muốn nói cái gì.”
Vẻ mặt Quan Hề như đưa đám, nói: “Em muốn nói bây giờ em rất đói, chết đói rồi, muốn ăn gì đó quá, chờ em ra ngoài rồi chắc chắn sẽ ăn một con ngỗng…..”
“Còn gì nữa không.”
“Em còn muốn đến spa chăm sóc toàn thân, bảo dưỡng cơ thể, ưm….. Chân em toàn là vết thương thôi, nếu có sẹo chắc em tức chết mất, còn có mấy thứ nước bẩn kia nữa, da em bị nhăn hết cả rồi…..”
Giang Tùy Châu: “Ừ.”
“Còn muốn đi mua túi, mua quần áo, mua giày….”
“Được, mua cho em hết.”
“Đồng hồ nữa? A….. Ngày đó có một mẫu đồng hồ mới ra, rất đẹp luôn.”
“Anh biết rồi.”
“Biết rồi hả?”
Giang Tùy Châu nói: “Nếu em có thể kiên trì đến lúc họ tìm được chúng ta, sau khi ra khỏi đây anh sẽ mua cho em.”
“Vậy nếu em không kiên trì nổi thì sao…..”
“Thế thì em đừng nghĩ đến bất kì cái gì nữa.”
Tinh thần Quan Hề lập tức bị chấn động, lập tức nói: “Đùa thôi, em có thể kiên trì mà! Em có thể!”
Giang Tùy Châu mỉm cười: “Được, cố gắng nhé.”
Quan Hề cũng không biết họ đã đi bao lâu, cô chỉ nhớ mình nói rất nhiều, chỉ nhớ mình ôm lấy anh, sinh ra cảm giác sinh tử không rời.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô đã nghĩ, có phải như vậy là cô và Giang Tùy Châu đã trải qua sinh tử cùng nhau hay không, nếu tình tiết này xuất hiện trong phim ngôn tình, cuối cùng họ vẫn kết hôn thật hạnh phúc….
Nhưng cô lại đang nghĩ, lỡ chẳng may sau này cô thật sự không còn cái gì, cô lấy cái gì để kết hôn với Nhị Cẩu đây….
Đến lúc đó chắc là họ sẽ không được kết hôn nữa nhỉ.
Nghĩ như vậy, lại cảm thấy rất khó chịu.
/64
|