38: Cho đến khi... anh gặp em ở trường đại học.... Một cô bé vô tư nhưng mang nhiều mơ ước. Kể từ giây phút anh biết em có tình yêu mãnh liệt với nghề cảnh sát, anh mới hiểu rằng chúng ta vốn dĩ không chung đường. Nhiều lần anh định bỏ cuộc để nuôi hi vọng được cùng em hạnh phúc, nhưng lần nào cũng thất bại. Chỉ cần em đồng ý, anh đã có thể gạt cả mạng sống mà đến với em. Nhưng anh càng chạy đến, em lại càng xa anh, anh càng cố gắng đi về phía em, em lại càng cố gắng tránh xa anh!
Công ty của tôi vẫn hoạt động bình thường. Có lẽ mọi người ai cũng đều biết mình nên làm gì vào giờ này thay vì bỏ chạy đến một chỗ làm mới an toàn hơn. Phòng giám đốc bị niêm phong hơn một tuần nay. Thiếu đi Tae Sung đúng là rất khó khăn nhưng chúng tôi đều giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Còn tôi.... và anh vẫn cứ lẩn tránh nhau như vậy. Mà không, là tôi lẩn tránh anh mới phải.
Hôm nào Nhật Nam đến nhà thăm mẹ, hôm ấy tôi phải qua nhà cẩu cẩu ngồi chơi. Nó cũng biết chuyện này, hơn nữa lại hiểu tôi hơn bất kì ai, mỗi lần như vậy chỉ biết nhìn tôi mà thở dài:
- Năm ấy mày đã phải khóc đau khổ như thế nào vì không được thi cảnh sát, giờ đến yêu cũng vì chuyện đó mà bị hủy hoại!
- Ai bảo tao hữu duyên vô phận với cái nghề ấy!
- Nhưng chí ít mày cũng phải cho anh ấy một câu trả lời thích đáng. Nhìn xem ngày nào anh ấy cũng đợi mày như thế, đến tao còn xót.
Tôi chỉ thở dài.
Nhật Nam cứ đến nhà chơi là tâm trạng mẹ tôi lại tốt hơn hẳn. Nhưng bà đâu biết rằng người con rể mà bà ưng ý ấy lại không thể trở thành con rể của bà. Tôi vì sợ mẹ mình đau khổ nên cũng không giám mở lời nói sự thật. Có vẻ như việc này ngày càng rơi vào tình thế khó giải quyết. Người ta chỉ cần yêu là có thể đến với nhau, còn chúng tôi, vì anh đã bước chân vào cái nghề ấy, là nghề chọn anh nên cũng sẽ chọn luôn người mà anh lấy.
Tôi không oán trách ai cả, chỉ là do chúng tôi có duyên gặp nhau mà không có phúc được gắn bó. Phải chăng ông trời đã sắp xếp cho anh một người con gái khác tốt hơn, hoàn hảo hơn và xứng đáng hơn tôi.
Đầu giờ chiều tôi nhận được một cuộc điện toại từ số máy lạ.
- Alo! Ai đấy ạ!
- Thư! Là anh đây!
Cái giọng này vừa quen lại vừa lạ. Nói đúng ra nó rất giống giọng của Tae Sung nhưng anh ta đâu biết một chút tiếng Việt nào đâu. Người này giọng nói lại không lấy một chút gì là người ngoại quốc.
- Ai vậy ạ?
- Là anh! Tae Sung đây!
Tôi giật mình đứng phắt dậy:
- Anh đang ở đâu?
- Em phải im lặng! Anh sẽ gửi địa chỉ! Em theo đó mà đến. Nhớ kĩ phải quan sát xem có bị theo dõi không!
- Khoan đã ! Em nhớ anh đâu có học tiếng Việt!
- Anh sẽ giải thích mọi chuyện sau khi em đến! Giờ đừng hỏi gì cả.
Tôi cúp máy, nhận tin nhắn của anh rồi lặng lẽ ra ngoài.
Chỗ đó nằm khá xa thành phố, là một vùng quê yên bình, không lẫn lấy một chút ồn ào vội vã nào. Tôi men theo con đường làng nhỏ dẫn vào sâu bên trong, có một ngôi nhà gỗ nhỏ nhưng thiết kế vô cùng tinh xảo. Gõ cửa 5 tiếng cách nhau theo kí hiệu mà Tae Sung đã dặn, cánh cửa mở dần ra, một bàn tay kéo tôi vào trong rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Tôi giật mình lấy túi đập lại đối phương theo phản kháng. Lát sau mới nhìn rõ đấy là Tae Sung. Tôi vội vàng chạy lại chỗ anh xem có làm anh bị thương không.
- Anh không sao chứ?
- Ừ! Làm em sợ rồi!
- Giờ thì giải thích cho em chuyện này là như thế nào đi!
Tae Sung ngồi xuống chậm rãi:
- Anh năm lên 5 tuổi bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Người đàn ông gây tai nạn vì không có con, phần vì muốn bù đắp lỗi lầm đã đưa anh về nuôi. Nhưng vợ ông ta đối xử với anh chẳng khác gì một kẻ ăn bám vì bà ta tin rằng bà ta nhất định sẽ sinh con được. Anh từng bị bỏ đói, giữa cái mùa tuyết rơi chỉ có đúng một manh áo. Mỗi khi ông ta vắng nhà, bà ta lại bắt anh làm như một tên nô lệ, thậm chí còn bị đánh đập. Có nhiều lúc anh định bỏ trốn, nhưng lại bị tìm về. Sau hơn 10 lần bỏ trốn thất bại, anh quyết định thay đổi cuộc sống của mình từ chính cái địa ngục ấy. Năm 7 tuổi anh xin ông ta đưa anh qua Việt Nam theo nghề của ông ta, chỉ với mục đích trả thù hai con người đã hủy hoại mọi thứ tốt đẹp của anh!
Tôi run người. Hóa ra anh ấy sang Việt Nam từ năm 7 tuổi, thảo nào lại có thể nói tiếng Việt lưu loát như vậy.
Anh kể tiếp....
- Khi mới bắt đầu anh còn không biết ông ta buôn hàng cấm, vậy nên đã cố gắng học tiếng Việt, cố gắng đi theo ông ta trong những mối làm ăn với hi vọng trưởng thành hơn. Một lần thấy ông ta lén lút xuống tầng hầm, anh đã đi theo. Quả thật là cả một mật thất chỉ sản xuất hàng cấm, nhất là ma túy. Anh khi ấy còn chưa đủ nhận thức để biết đấy là phạm pháp. Bị ông ta phát hiện. Ông ta dẫn anh vào, dạy anh cách nếm bằng miệng để phân biệt từng loại một. Kể từ khi đó, anh bắt đầu dấn thân vào thế giới của những kẻ buôn mạng người. Ở Việt Nam được hơn 10 năm, anh quay lại Hàn Quốc học, thi đại học với danh nghĩa là con trai một của Kim Han Jung. Khi ấy ông ta có một công ty bất động sản, sau này mở chi nhánh sang Việt Nam, Trung Quốc và Lào với kiểu trá hình che mắt ,hoạt động ngầm. Anh gạt bỏ hết lòng tư trọng, không cho phép mình có lấy một phút giây nào được hạnh phúc chỉ để nhắc nhở cái mối thù này, nhất định phải tính từng món một. Gần 20 năm anh sống trong một tảng băng lớn, không thoát ra được. Chỉ có thể ngày một đi sâu vào, ngày một sắt đá, độc ác và ghê tởm đến chính anh cũng cảm thấy sợ bản thân mình. Cho đến khi... anh gặp em ở trường đại học.... Một cô bé vô tư nhưng mang nhiều mơ ước. Em cho anh biết thế nào là hạnh phúc nhỏ đáng trân trọng, những lúc em cười, hay chỉ cần ánh mắt thích thú của em khi phát hiện ra một chú chim nhỏ đậu ở ven đường, mỗi giây phút ở cạnh em anh mới biết mình đang sống, đang thở và cũng đang khao khát về một tương lai viên mãn ở bên em. Kể từ giây phút anh biết em có tình yêu mãnh liệt với nghề cảnh sát, anh mới hiểu rằng chúng ta vốn dĩ không chung đường. Nhiều lần anh định bỏ cuộc để nuôi hi vọng được cùng em hạnh phúc, nhưng lần nào cũng thất bại. Chỉ cần em đồng ý, anh đã có thể gạt cả mạng sống mà đến với em. Nhưng anh càng chạy đến, em lại càng xa anh, anh càng cố gắng đi về phía em, em lại càng cố gắng tránh xa anh!
- Vốn dĩ ngay từ đầu em đã nói giữa chúng ta là bạn tốt mà!
- Nhưng anh không muốn làm bạn em, càng không muốn nhìn thấy em ở bên cạnh người con trai khác. Em biết không, Nhật Nam không chỉ cướp đi em từ tay anh, mà con sờ gáy công ty anh, việc hắn phải đi phơi nhiễm là do hắn hết, ai bảo hắn ta cố chấp đòi điều tra lại vụ án sớm đã kết thúc.
- Hóa ra là anh cho người hại anh ấy?
- Đúng vậy! Anh cho đàn em hại hắn, để giữ lại em, giữ lại công ty và sự nghiệp của anh. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không giữ được em dù đã khiêu khích hắn đả thương em. Em cố chấp và bướng hơn anh nghĩ.
Giờ thì tôi mới hiểu vì sao khi ấy Nhật Nam đòi chia tay tôi, vì sao anh lại nổi giân với tôi vô cớ, vì sao anh lại bảo tôi không nên tin tưởng Tae Sung, vì sao lại lo lắng khi tôi đi cùng Tae Sung. Hóa ra không phải là do ghen tuông vớ vẩn, mà do anh đã sớm biết hết sự thật.....
- Tôi nghĩ anh nên biết một chuyện, anh bây giờ thành ra thế này, không hề xứng đáng với Thư!
- Ý anh là gì?
- Một kẻ đang phải phơi nhiễm HIV, một tên cảnh sát quèn với đồng lương ít ỏi, trong khi Anh Thư, cô ấy từng đi nước ngoài, có rất nhiều hoài bão, lương của anh thậm chí còn không bằng tiền làm thêm giờ thời Thư học đại học nữa.
- Anh....
- Chỉ có tôi, một người khỏe mạnh, một giám đốc giàu có, mới đủ sức để nuôi Thư, cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc. Ở gần anh chỉ sợ cô ấy sẽ chết vì AIDS.
Và thế là Nhật Nam đã đuổi tôi ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng tôi khi ấy chỉ nghĩ đơn giản là do tâm lí của những người đang bị phơi nhiễm.
- Anh làm em thực sự quá thất vọng Tae Sung ạ!
Tae Sung gạt đi nước mắt trên má, nói tiếp.
- Em là người duy nhất cho anh thấy được hạnh phúc thực sự là gì kể từ ngày bố mẹ anh mất. Nhưng anh vô phúc không có được trái tim của em. Nhìn thấy em vì anh ta mà tiều tụy, đau đớn, tim anh còn đay gấp vạn lần. Việc em không thể kết hôn với Nhật Nam. Việc mẹ em từng theo đạo Thiên chúa là do anh tiết lộ cho Lam biết. Cô ta cũng đi xác nhận lại ở chỗ cha dượng của em, lấy đó làm căn cứ báo lên cấp trên của Nhật Nam. Vậy nên hồ sơ của em sẽ không được duyệt.
- Hai người thông đồng với nhau sao?
- Là giúp đỡ lẫn nhau để xin bấu víu vào một chút tình cảm của em và Nhật Nam. Lam đã cho anh biết tin Nhật Nam phơi nhiễm, bảo anh thừa cơ hội ở cạnh em. Cô ta cũng sẽ làm như vậy với Nhật Nam.
- Tại sao? Tại sao lại đâm sau lưng em như vậy?
- Là vì quá yêu em! Nhưng bây giờ chính anh cũng tự giết mình! Lam đã phản bội anh. Cô ta có cách tìm ra anh, anh cũng đoán chẳng bao lâu nữa anh sẽ bị chính cô ta còng tay. Nhưng anh hơn cô ta ở chỗ, chí ít anh không ích kỉ như vậy. Giờ anh chỉ muốn em hạnh phúc như trước đây. Và cũng muốn em sau này, dù có như thế nào cũng xin đừng quên anh, dù chỉ với tư cách là một người bạn.
- Anh nói những điều này là vì muốn em hạnh phúc hay sao?
- Anh xin lỗi! Anh đã phá hủy mọi thứ của em. Anh biết anh rơi vào cảnh này cũng chỉ có mình em lo lắng cho anh, mình em tin anh vô tội, vậy nên anh mới gọi em đến đây. Anh không muốn lừa dối em thêm nữa. Anh muốn một lần được thật thà mọi chuyện với em. Có như vậy mới mong có cơ hội cuối cùng trở thành bạn tốt của em.
- Anh đã tự tay kết thúc mọi thứ rồi! Kết thúc niềm tin và tình cảm mà em dành cho anh.
- Em sẽ tố giác anh đúng không?
- Tôi nghĩ anh nên đi đầu thú! Tôi không muốn dính líu đến kẻ như anh!
- Em vẫn không thể cạn tình cạn nghĩa với anh đúng không?
Tôi thở dài toan quay đi thì bị anh ôm chặt từ phía sau. Ở cổ bất giác cảm thấy một chút sắc lạnh đến rùng mình.
Công ty của tôi vẫn hoạt động bình thường. Có lẽ mọi người ai cũng đều biết mình nên làm gì vào giờ này thay vì bỏ chạy đến một chỗ làm mới an toàn hơn. Phòng giám đốc bị niêm phong hơn một tuần nay. Thiếu đi Tae Sung đúng là rất khó khăn nhưng chúng tôi đều giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Còn tôi.... và anh vẫn cứ lẩn tránh nhau như vậy. Mà không, là tôi lẩn tránh anh mới phải.
Hôm nào Nhật Nam đến nhà thăm mẹ, hôm ấy tôi phải qua nhà cẩu cẩu ngồi chơi. Nó cũng biết chuyện này, hơn nữa lại hiểu tôi hơn bất kì ai, mỗi lần như vậy chỉ biết nhìn tôi mà thở dài:
- Năm ấy mày đã phải khóc đau khổ như thế nào vì không được thi cảnh sát, giờ đến yêu cũng vì chuyện đó mà bị hủy hoại!
- Ai bảo tao hữu duyên vô phận với cái nghề ấy!
- Nhưng chí ít mày cũng phải cho anh ấy một câu trả lời thích đáng. Nhìn xem ngày nào anh ấy cũng đợi mày như thế, đến tao còn xót.
Tôi chỉ thở dài.
Nhật Nam cứ đến nhà chơi là tâm trạng mẹ tôi lại tốt hơn hẳn. Nhưng bà đâu biết rằng người con rể mà bà ưng ý ấy lại không thể trở thành con rể của bà. Tôi vì sợ mẹ mình đau khổ nên cũng không giám mở lời nói sự thật. Có vẻ như việc này ngày càng rơi vào tình thế khó giải quyết. Người ta chỉ cần yêu là có thể đến với nhau, còn chúng tôi, vì anh đã bước chân vào cái nghề ấy, là nghề chọn anh nên cũng sẽ chọn luôn người mà anh lấy.
Tôi không oán trách ai cả, chỉ là do chúng tôi có duyên gặp nhau mà không có phúc được gắn bó. Phải chăng ông trời đã sắp xếp cho anh một người con gái khác tốt hơn, hoàn hảo hơn và xứng đáng hơn tôi.
Đầu giờ chiều tôi nhận được một cuộc điện toại từ số máy lạ.
- Alo! Ai đấy ạ!
- Thư! Là anh đây!
Cái giọng này vừa quen lại vừa lạ. Nói đúng ra nó rất giống giọng của Tae Sung nhưng anh ta đâu biết một chút tiếng Việt nào đâu. Người này giọng nói lại không lấy một chút gì là người ngoại quốc.
- Ai vậy ạ?
- Là anh! Tae Sung đây!
Tôi giật mình đứng phắt dậy:
- Anh đang ở đâu?
- Em phải im lặng! Anh sẽ gửi địa chỉ! Em theo đó mà đến. Nhớ kĩ phải quan sát xem có bị theo dõi không!
- Khoan đã ! Em nhớ anh đâu có học tiếng Việt!
- Anh sẽ giải thích mọi chuyện sau khi em đến! Giờ đừng hỏi gì cả.
Tôi cúp máy, nhận tin nhắn của anh rồi lặng lẽ ra ngoài.
Chỗ đó nằm khá xa thành phố, là một vùng quê yên bình, không lẫn lấy một chút ồn ào vội vã nào. Tôi men theo con đường làng nhỏ dẫn vào sâu bên trong, có một ngôi nhà gỗ nhỏ nhưng thiết kế vô cùng tinh xảo. Gõ cửa 5 tiếng cách nhau theo kí hiệu mà Tae Sung đã dặn, cánh cửa mở dần ra, một bàn tay kéo tôi vào trong rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Tôi giật mình lấy túi đập lại đối phương theo phản kháng. Lát sau mới nhìn rõ đấy là Tae Sung. Tôi vội vàng chạy lại chỗ anh xem có làm anh bị thương không.
- Anh không sao chứ?
- Ừ! Làm em sợ rồi!
- Giờ thì giải thích cho em chuyện này là như thế nào đi!
Tae Sung ngồi xuống chậm rãi:
- Anh năm lên 5 tuổi bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Người đàn ông gây tai nạn vì không có con, phần vì muốn bù đắp lỗi lầm đã đưa anh về nuôi. Nhưng vợ ông ta đối xử với anh chẳng khác gì một kẻ ăn bám vì bà ta tin rằng bà ta nhất định sẽ sinh con được. Anh từng bị bỏ đói, giữa cái mùa tuyết rơi chỉ có đúng một manh áo. Mỗi khi ông ta vắng nhà, bà ta lại bắt anh làm như một tên nô lệ, thậm chí còn bị đánh đập. Có nhiều lúc anh định bỏ trốn, nhưng lại bị tìm về. Sau hơn 10 lần bỏ trốn thất bại, anh quyết định thay đổi cuộc sống của mình từ chính cái địa ngục ấy. Năm 7 tuổi anh xin ông ta đưa anh qua Việt Nam theo nghề của ông ta, chỉ với mục đích trả thù hai con người đã hủy hoại mọi thứ tốt đẹp của anh!
Tôi run người. Hóa ra anh ấy sang Việt Nam từ năm 7 tuổi, thảo nào lại có thể nói tiếng Việt lưu loát như vậy.
Anh kể tiếp....
- Khi mới bắt đầu anh còn không biết ông ta buôn hàng cấm, vậy nên đã cố gắng học tiếng Việt, cố gắng đi theo ông ta trong những mối làm ăn với hi vọng trưởng thành hơn. Một lần thấy ông ta lén lút xuống tầng hầm, anh đã đi theo. Quả thật là cả một mật thất chỉ sản xuất hàng cấm, nhất là ma túy. Anh khi ấy còn chưa đủ nhận thức để biết đấy là phạm pháp. Bị ông ta phát hiện. Ông ta dẫn anh vào, dạy anh cách nếm bằng miệng để phân biệt từng loại một. Kể từ khi đó, anh bắt đầu dấn thân vào thế giới của những kẻ buôn mạng người. Ở Việt Nam được hơn 10 năm, anh quay lại Hàn Quốc học, thi đại học với danh nghĩa là con trai một của Kim Han Jung. Khi ấy ông ta có một công ty bất động sản, sau này mở chi nhánh sang Việt Nam, Trung Quốc và Lào với kiểu trá hình che mắt ,hoạt động ngầm. Anh gạt bỏ hết lòng tư trọng, không cho phép mình có lấy một phút giây nào được hạnh phúc chỉ để nhắc nhở cái mối thù này, nhất định phải tính từng món một. Gần 20 năm anh sống trong một tảng băng lớn, không thoát ra được. Chỉ có thể ngày một đi sâu vào, ngày một sắt đá, độc ác và ghê tởm đến chính anh cũng cảm thấy sợ bản thân mình. Cho đến khi... anh gặp em ở trường đại học.... Một cô bé vô tư nhưng mang nhiều mơ ước. Em cho anh biết thế nào là hạnh phúc nhỏ đáng trân trọng, những lúc em cười, hay chỉ cần ánh mắt thích thú của em khi phát hiện ra một chú chim nhỏ đậu ở ven đường, mỗi giây phút ở cạnh em anh mới biết mình đang sống, đang thở và cũng đang khao khát về một tương lai viên mãn ở bên em. Kể từ giây phút anh biết em có tình yêu mãnh liệt với nghề cảnh sát, anh mới hiểu rằng chúng ta vốn dĩ không chung đường. Nhiều lần anh định bỏ cuộc để nuôi hi vọng được cùng em hạnh phúc, nhưng lần nào cũng thất bại. Chỉ cần em đồng ý, anh đã có thể gạt cả mạng sống mà đến với em. Nhưng anh càng chạy đến, em lại càng xa anh, anh càng cố gắng đi về phía em, em lại càng cố gắng tránh xa anh!
- Vốn dĩ ngay từ đầu em đã nói giữa chúng ta là bạn tốt mà!
- Nhưng anh không muốn làm bạn em, càng không muốn nhìn thấy em ở bên cạnh người con trai khác. Em biết không, Nhật Nam không chỉ cướp đi em từ tay anh, mà con sờ gáy công ty anh, việc hắn phải đi phơi nhiễm là do hắn hết, ai bảo hắn ta cố chấp đòi điều tra lại vụ án sớm đã kết thúc.
- Hóa ra là anh cho người hại anh ấy?
- Đúng vậy! Anh cho đàn em hại hắn, để giữ lại em, giữ lại công ty và sự nghiệp của anh. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không giữ được em dù đã khiêu khích hắn đả thương em. Em cố chấp và bướng hơn anh nghĩ.
Giờ thì tôi mới hiểu vì sao khi ấy Nhật Nam đòi chia tay tôi, vì sao anh lại nổi giân với tôi vô cớ, vì sao anh lại bảo tôi không nên tin tưởng Tae Sung, vì sao lại lo lắng khi tôi đi cùng Tae Sung. Hóa ra không phải là do ghen tuông vớ vẩn, mà do anh đã sớm biết hết sự thật.....
- Tôi nghĩ anh nên biết một chuyện, anh bây giờ thành ra thế này, không hề xứng đáng với Thư!
- Ý anh là gì?
- Một kẻ đang phải phơi nhiễm HIV, một tên cảnh sát quèn với đồng lương ít ỏi, trong khi Anh Thư, cô ấy từng đi nước ngoài, có rất nhiều hoài bão, lương của anh thậm chí còn không bằng tiền làm thêm giờ thời Thư học đại học nữa.
- Anh....
- Chỉ có tôi, một người khỏe mạnh, một giám đốc giàu có, mới đủ sức để nuôi Thư, cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc. Ở gần anh chỉ sợ cô ấy sẽ chết vì AIDS.
Và thế là Nhật Nam đã đuổi tôi ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng tôi khi ấy chỉ nghĩ đơn giản là do tâm lí của những người đang bị phơi nhiễm.
- Anh làm em thực sự quá thất vọng Tae Sung ạ!
Tae Sung gạt đi nước mắt trên má, nói tiếp.
- Em là người duy nhất cho anh thấy được hạnh phúc thực sự là gì kể từ ngày bố mẹ anh mất. Nhưng anh vô phúc không có được trái tim của em. Nhìn thấy em vì anh ta mà tiều tụy, đau đớn, tim anh còn đay gấp vạn lần. Việc em không thể kết hôn với Nhật Nam. Việc mẹ em từng theo đạo Thiên chúa là do anh tiết lộ cho Lam biết. Cô ta cũng đi xác nhận lại ở chỗ cha dượng của em, lấy đó làm căn cứ báo lên cấp trên của Nhật Nam. Vậy nên hồ sơ của em sẽ không được duyệt.
- Hai người thông đồng với nhau sao?
- Là giúp đỡ lẫn nhau để xin bấu víu vào một chút tình cảm của em và Nhật Nam. Lam đã cho anh biết tin Nhật Nam phơi nhiễm, bảo anh thừa cơ hội ở cạnh em. Cô ta cũng sẽ làm như vậy với Nhật Nam.
- Tại sao? Tại sao lại đâm sau lưng em như vậy?
- Là vì quá yêu em! Nhưng bây giờ chính anh cũng tự giết mình! Lam đã phản bội anh. Cô ta có cách tìm ra anh, anh cũng đoán chẳng bao lâu nữa anh sẽ bị chính cô ta còng tay. Nhưng anh hơn cô ta ở chỗ, chí ít anh không ích kỉ như vậy. Giờ anh chỉ muốn em hạnh phúc như trước đây. Và cũng muốn em sau này, dù có như thế nào cũng xin đừng quên anh, dù chỉ với tư cách là một người bạn.
- Anh nói những điều này là vì muốn em hạnh phúc hay sao?
- Anh xin lỗi! Anh đã phá hủy mọi thứ của em. Anh biết anh rơi vào cảnh này cũng chỉ có mình em lo lắng cho anh, mình em tin anh vô tội, vậy nên anh mới gọi em đến đây. Anh không muốn lừa dối em thêm nữa. Anh muốn một lần được thật thà mọi chuyện với em. Có như vậy mới mong có cơ hội cuối cùng trở thành bạn tốt của em.
- Anh đã tự tay kết thúc mọi thứ rồi! Kết thúc niềm tin và tình cảm mà em dành cho anh.
- Em sẽ tố giác anh đúng không?
- Tôi nghĩ anh nên đi đầu thú! Tôi không muốn dính líu đến kẻ như anh!
- Em vẫn không thể cạn tình cạn nghĩa với anh đúng không?
Tôi thở dài toan quay đi thì bị anh ôm chặt từ phía sau. Ở cổ bất giác cảm thấy một chút sắc lạnh đến rùng mình.
/40
|