Chương 14
Vệ Tử bấm vào số điện thoại của Thời Viễn với tâm trạng thấp thỏm, vì người ở đầu bên kia là “thiên sứ áo trắng”.
“Chào cô”, là tiếng của một chàng trai trẻ có giọng nói dịu dàng như trong trí nhớ của cô.
“Tôi là Vệ Tử.” Sợ người kia nhất thời chưa nhớ ra, Vệ Tử vội bổ sung: “Là người bị va chảy máu mũi vào hôm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện”.
“Tôi biết, tôi vẫn nhớ cô.”
Vệ Tử nghe thấy trong giọng nói của chàng trai ấy ẩn chứa nụ cười, mặt cô đỏ bừng lên, nói tiếp: “Tôi đã nói sẽ mời anh ăn cơm, khi nào thì anh có thời gian?”.
“Chỉ là việc nhỏ thôi mà, cô không cần khách sáo thế đâu.” Hình như nụ cười của người ấy tan biến dần, nhưng giọng nói vẫn rất ấm áp.
“Nên lắm chứ!” Vệ Tử có vẻ nôn nóng.
“Nếu thế, cô xem nơi nào thì tiện?” Thời Viễn cũng có vẻ dễ thuyết phục.
Khi mặc quần áo bình thường, Thời Viễn có vẻ bớt phần bay bổng của một “thiên sứ”, sau khi châm một điếu thuốc thì trông lại càng thanh nhã, nhất là đôi mắt ấm áp như cười, chỉ nhìn không thôi cũng khiến người ta thấy lòng yên ả dễ chịu.
“Anh có phải là bác sĩ tâm lý không?” Nghe thấy tiếng của mình, Vệ Tử mới cảm thấy bản thân đã đem những điều thắc mắc trong lòng nói ra rồi, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, vội cúi đầu xuống uống nước.
“Ha ha, không phải, chuyên môn của tôi là ngoại khoa tim mạch.” Thời Viễn không hề cảm thấy câu hỏi của Vệ Tử có gì mạo muội, cô cũng thấy đỡ căng thẳng hơn, nên gọi nhân viên phục vụ đến để chọn món.
Vì nghe nói phần lớn các bác sĩ đều ưa sạch sẽ, Vệ Tử đã chọn một nhà hàng phương Tây, hì hì, khi cần thiết cô cũng rất chu đáo đấy chứ, ai bảo rằng cô qua loa đại khái nào?
Sau khi chọn món xong, Vệ Tử không biết phải nói gì nữa, cô lại thấy căng thẳng, mà căng thẳng thì lại càng thấy ngượng, nhìn những đôi trai gái xung quanh, thấy họ dường như cũng rất ngượng ngùng, giống như đang đi xem mặt. Xem mặt? Nghĩ tới từ này, mặt Vệ Tử lại càng đỏ hơn.
“Vì sao cô lại nghĩ rằng tôi giống bác sĩ tâm lý? Tôi nhớ trong nội dung kiểm tra sức khỏe của các cô có phần trắc nghiệm tâm lý, không lẽ tôi giống với chị phụ trách phần trắc nghiệm này?” Thời Viễn tiếp tục chủ đề câu chuyện lúc trước.
“Không phải, không phải!” Cái người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, kiệm lời ít cười, đeo đôi kính màu đen ấy làm gì có điểm nào giống với chàng trai trẻ tuổi tuấn tú trước mặt? Vệ Tử vội xua hai bàn tay phủ nhận, sao mình lại ngốc thế nhỉ, toàn nói những lời linh tinh!
Đến khi định thần lại, nhìn người đối diện vẫn mỉm cười, Vệ Tử mới nhận ra rằng anh đang đùa mình, liền thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu nói nhiều hơn.
Vậy là Vệ Tử bắt đầu kể về chặng đường gian nan đi tìm việc làm của mình, và cả sự kiện nhầm lẫn khi quyết định công việc.
Thời Viễn cứ mỉm cười nghe cô nói, có lúc còn cười khẽ thành tiếng, sau khi Vệ Tử kể hết chuyện, cô hỏi với vẻ mặt xấu hổ: “Anh có cảm thấy tôi là như vậy là có phần xấu xa không? Đã dùng đến những tiểu xảo vì lợi ích của mình?”.
Thời Viễn lập tức lắc đầu, đáp với vẻ nghiêm chỉnh: “Không hề, chính vì cô không biết dùng tiểu xảo nên mới có sự đền đáp hiện giờ, trời không phụ người cần mẫn”.
Cho dù anh chỉ an ủi cô hay thực sự nghĩ vậy thì nghe xong câu nói đó cô càng cảm thấy vui vẻ hơn: “Còn anh? Học y chắc là vất vả lắm”. Thực ra khi đăng ký thi đại học, mẹ cô cứ muốn cô thi vào y khoa, nhưng lúc đó bố cô phản đối, vì cho rằng con gái mà học y sẽ rất khổ, một phần chính cô cũng không thấy tự tin vào khả năng của mình, sợ không thể thi đỗ vào một trường y có tiếng nên mới thôi không thi vào đó nữa.
“Đúng vậy”, Thời Viễn gật đầu, “Có điều trong trong cái khổ cũng có cái vui...”.
Thời Viễn đúng là một đối tượng để nói chuyện, vì không những anh rất nhạy bén giỏi ăn nói mà còn không có vẻ áp đảo người cùng nói chuyện như những người thông minh khác.
Ngày thường Vệ Tử sợ nhất là nói chuyện với những người thông minh, vì phản ứng của cô thường rất chậm, hay nói nhầm hoặc nói ra những chuyện lạc đề khiến mọi người cười chê, cho dù những người ấy không hề có ác ý. Dù cô đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn bị mọi người coi như đứa trẻ, vì thế cho dù là người gần gũi như Dương Sương thì Vệ Tử cũng rất ít khi mở miệng nói năng trước cô ấy.
Nhưng Thời Viễn thì khác, dường như anh nghe hiểu hết tất cả những câu chuyện không đầu không cuối của cô, có mấy lần Vệ Tử nhận ra rằng những lời mình vừa nói có phần không được phù hợp, nhưng nụ cười thoảng qua của anh đã hóa giải nó, cuộc nói chuyện giữa họ vẫn cứ tiếp tục một cách bình thường.
Dần dần, Vệ Tử thấy những lời nói nhầm của mình ít hẳn đi, lời nói cũng có vẻ chắc chắn hơn, hơn nữa khi không căng thẳng, tần suất sai sót dường như là không có.
Rất lâu rồi mới có một lần nói chuyện trôi chảy như vậy, Vệ Tử cảm thấy thực sự ngạc nhiên, trước đây các bạn cùng phòng thường đùa rằng cô “mắc chứng trở ngại về ngôn ngữ”, nếu bọn họ mà thấy được trạng thái của cô hôm nay, không biết họ có thay đổi cách nhìn nhận về cô không nhỉ?
Vì phấn khích, đôi má cô ửng hồng lên, mắt cũng sáng lấp lánh như ánh sao, vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, lúc này lại càng xinh đẹp hơn, thậm chí Thời Viễn cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh đều thi nhau đổ dồn về phía bàn của họ.
Trong đó có một đôi mắt chăm chú tới mức thậm chí còn ẩn chứa cả vẻ giận dữ.
Thấy Vệ Tử vẫn không hề nhận ra điều đó, Thời Viễn không nhịn được lên tiếng nhắc: “Cô có quen với chàng trai ngồi ở chỗ bên phải cách hai chiếc bàn không?”.
“Sao cơ?” Vệ Tử bất giác quay ngoắt về bên phải, bắt gặp ngay khuôn mặt tức giận ấy, còn bị đối phương trừng mắt lườm.
Vệ Tử thấy rất bực mình, định thi xem mắt ai to hơn chắc? Cô không tin mình sẽ thua! Vì thế cũng trừng mắt nhìn đáp trả, nhưng đối phương lại nguýt cô một cái rồi quay đi, trời, đồ chơi xấu! Vì cho dù lúc đó cô có lườm thì đối phương cũng không nhìn thấy.
Thời Viễn thấy điệu bộ giận dữ của cô rất đáng yêu, bèn hỏi: “Người ấy là ai vậy? Bạn học của cô à?”.
Vệ Tử bĩu môi: “Bạn học của tôi không có ai vô duyên như vậy”.
Thì ra đó là Nhiệm Nam Hoa lòng dạ hẹp hòi, người từng bất ngờ đề nghị cô làm bạn gái ngày ấy, cô đã tranh luận với anh ta, nói rõ ràng mọi thứ với anh ta, thế mà sau đó anh ta vẫn để mối hận trong lòng. Nghe nói mỗi lần nhắc đến cô, anh ta thường gọi cô là “cô gái ngốc nghếch” hoặc là “cô gái ngu ngốc”, cô ngốc hay không ngốc thì liên quan gì đến anh ta? Ghét nhất là những người tự cho rằng mình thông minh và coi người khác là ngốc nghếch!
Sau khi ăn xong, Vệ Tử đang định lấy tiền trong ví ra thanh toán thì Thời Viễn nhanh chóng đưa chiếc thẻ cho người phục vụ, cô định phản đối thì Thời Viễn mỉm cười: “Đây là địa bàn của tôi, để lần sau cô mời, được chứ?”.
Nghe nói còn có lần sau, trong lòng Vệ Tử thấy xao động, khuôn mặt giãn dần ra với vẻ vui mừng, như vậy cũng được.
Nhà trường ra thời hạn rời khỏi ký túc xá, trước khi về nhà theo lệ Vệ Tử vẫn cần gọi điện chào chú họ, khi bấm số, cô cảm thấy rất bất an, sợ chú họ lại trách móc mình vì chuyện hôm trước, vì suy cho cùng ông làm vậy cũng vì quan tâm đến cô.
Không ngờ giọng của chú họ rất nhẹ nhõm: “Vào được cơ quan nhà nước cũng rất tốt, lúc trước chú sợ cháu không tìm được việc nên mới sắp xếp như vậy, nếu cháu đã giỏi giang như thế thì chú yên tâm rồi!”.
Cho dù những lời của ông ấy là thật hay giả thì Vệ Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy rất vui.
“Sau khi cháu rời trường có cần phải chuyển đồ đi không? Nếu không có nơi nào thì có thể tạm thời để ở chỗ chú.”
“Như thế được không ạ? Liệu có phiền chú quá không?” Vệ Tử vui sướng vì bất ngờ, sắp phải rời trường, nhưng phải hơn một tháng sau mới tới ngày đi làm. Rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đều bán tống bán tháo đồ đạc của mình, nhưng những thứ có thể bán được của Vệ Tử không nhiều, song nếu đem vứt đi lại thấy tiếc, cả một đống đồ đạc không có nơi để, nếu mang về quê thì vừa mất công vừa không thể mang xuể, đúng lúc đang suy nghĩ xem giải quyết thế nào thì chú họ lại nói như vậy, không khác gì đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi.
Sau khi cho các loại xô chậu đồ đạc của Vệ Tử vào trong chiếc xe hơi sang trọng của mình, Thiệu Dịch Tân chau mày: “Vệ Tử này, có những thứ đáng bỏ thì nên bỏ đi, ví dụ như chậu rửa mặt thì ở đâu mà chẳng bán, giữ lại làm gì?”.
Vệ Tử đỏ bừng mặt: “Cái chậu ấy dùng mấy năm rồi vẫn rất tốt, chất lượng rất tuyệt, bỏ đi thì tiếc lắm”, mua lại chẳng lẽ không phải dùng đến tiền?
“A Tử, cháu phải biết, có lúc cách sống của con người quyết định tầng lớp mà họ có thể đạt tới, nếu muốn tiếp tục đi lên thì cần phải phá bỏ một số quan niệm vốn có.” Đây là điều mà Thiệu Dịch Tân đúc rút được sau rất nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, hôm nay đem tặng không cho cô cháu gái, để xem cô cháu có ngộ ra được điều đó không.
“Tầng lớp? Thế nào là tầng lớp cao hơn?” Nhớ đến cảnh tượng sang trọng, náo nhiệt ở nhà họ Ngưu hôm ấy, trong lúc kích động, Vệ Tử buột miệng nói: “Thực ra, nếu so sánh với cuộc sống như của Ngưu Lệ Lệ, cháu cảm thấy tình hình của cháu bây giờ cũng rất tốt”.
Hôm Ngưu Lệ Lệ xuất ngoại, Thiệu Dịch Tân cũng đưa cô đến tiễn chân, trước khi qua cửa kiểm tra ở sân bay, hai mẹ con họ ôm nhau khóc nức nở, rồi sau đó Ngưu Lệ Lệ bị Lý Thiều Trung kéo đi, cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại, nhìn cảnh tượng ấy Vệ Tử thấy rất đau buồn, cô không kìm được cũng khóc theo.
“Nhà họ Ngưu cũng chưa phải tầng lớp mà chú nói tới.” Thiệu Dịch Tân lắc đầu, “A Tử, cháu đã lớn, sắp bước chân vào xã hội rồi, vì thế có những lời nghe thì rất khó lọt tai, nhưng nếu sớm hiểu ra, có sẽ có ích cho cháu. Đó là, nếu chưa phải đến lúc cuối cùng thì không nên vội tìm đối tượng, mà hãy đợi sau khi tiếp xúc với nhiều người rồi hãy lựa chọn”.
Vệ Tử trợn mắt nhìn ông chú họ đang lái xe ở ghế trước, lúc trước, người cứ mong nhanh chóng tìm được người để gả cô đi là ông ấy, bây giờ người bảo cô rằng đừng vội cũng là ông ấy, không biết đã có chuyện gì khiến cho thái độ của chú thay đổi hẳn như vậy?
“Một người rất nổi tiếng ở phương Tây đã nói một câu rằng: Những cô gái xinh đẹp luôn cao hơn một bậc so với tầng lớp mà cô ấy đang sống. Vệ Tử, cháu có hiểu ý của chú không?” Thiệu Dịch Tân cảm thấy mình gần như đã nói thẳng ra.
Vệ Tử lắc đầu, nghĩ rằng ông chú họ không nhìn thấy cử chỉ ấy của cô, nên cô nói: “Cháu không hiểu”.
Thiệu Dịch Tân khẽ thở dài: “Lúc đầu cháu không chịu đi học cùng, bây giờ nghĩ lại thấy như thế cũng tốt, Ngưu Lệ Lệ có gửi thư cho chú, nói rằng rất hối hận vì đã kết hôn sớm như vậy, thực ra cô ấy còn có sự lựa chọn tốt hơn. A Tử, nhất định cháu phải rút kinh nghiệm từ cô ấy, đừng vội quyết định chuyện lớn cả đời”.
Vệ Tử cảm thấy mặt nóng bừng, suy nghĩ một lát rồi quyết định dứt khoát ngẩng đầu lên: “Chú, chú yên tâm, tạm thời cháu không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ đâu, vì trước hết cháu phải cố gắng làm việc thật tốt, để trở thành một người phiên dịch xứng danh đã!”.
Cô vừa dứt lời, chiếc xe phanh kít lại khiến Vệ Tử suýt nữa bật khỏi ghế, nhìn thì hóa ra là vì đèn ngã tư chuyển sang màu đỏ, Vệ Tử đưa tay vỗ vỗ lên ngực, bụng thầm nghĩ: Có lẽ chú quen có lái xe rồi, vì thế kỹ năng lái xe có vẻ còn hơi kém.
Chương 15
Đây có lẽ là kỳ nghỉ hè ở quê cuối cùng, sau này đi làm rồi, thời gian sẽ không còn được rộng dài như hồi đi học nữa, vì thế ngay từ lúc ngồi trên tàu hỏa, Vệ Tử đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ của mình: Đầu tiên nhất định phải ở nhà với bố mẹ mấy ngày, bạn bè vẻn vẹn chỉ có mấy người, lâu rồi không gặp, nhất định phải tụ tập. Sau đó về quê một chuyến thăm ông bà ngoại, nếu như mẹ không phản đối thì sẽ cùng bố về thăm ông bà nội cũng được, thực hiện xong những việc này, thời gian còn lại cũng chẳng bao nhiêu nữa.
Với tâm trạng tràn đầy niềm vui, Vệ Tử túi lớn túi nhỏ trên tay về đến trước cửa nhà, bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó khang khác, cảnh cửa sắt cũ đã được thay bằng cánh cửa chống trộm kiểu mới, nhưng điều đó không sao cả, mà cái chính là chìa khóa của cô không sao mở được cửa nữa!
Cô đã nói với bố mẹ rằng sẽ về trong mấy ngày này, nhưng vì chưa mua được vé nên không dám định ngày chắc chắn. Sau đó chú họ nhờ người mua giúp cho cô một chiếc vé nằm, lên tàu rồi cô định gọi điện về nhà thì phát hiện ra điện thoại đã hết pin. Trước đây cô thường tự về tự đi, không cần đưa đón, do đó dù không nói với bố mẹ cũng không sao, nhưng hôm nay vì thế mà không vào được nhà thì do cô tự làm tự chịu, không lẽ lại mang theo cả đống đồ này tới cơ quan bố mình để tìm?
Dù vậy cô vẫn gõ cửa với một chút hy vọng mỏng manh, nếu may, biết đâu mẹ lại chẳng từ bệnh viện xoa bóp Đông y ở phía tây thành phố về thăm bố!
Không ngờ, may mắn thật, Vệ Tử nghe thấy bên trong có tiếng mở cửa.
Chỉ có điều người mở cửa là một phụ nữ lạ chừng ba mươi tuổi, Vệ Tử vội nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã gõ nhầm cửa!”. Có lẽ không phải là bố cô đã thay cửa, chắc là cô đã lên nhầm tầng!
Ai ngờ, người phụ nữ kia đột nhiên lên tiếng: “Vệ Tử phải không, nghe bố cháu nói cháu sẽ về trong thời gian này. Sao cháu không gọi điện về trước, vào nhà đi”.
Vệ Tử ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ ấy rất trắng trẻo, đầy đặn, nhưng nhìn mãi vẫn thấy đó là một người lạ, không lẽ đây là một người bà con mà cô chưa biết mặt?
Nhưng cô nhìn lại biển số nhà thì đúng là nhà mình thật! Bố cô cũng thật là, không lẽ ly thân với mẹ rồi là có thể tùy tiện đưa bà con về ở trong nhà? Như thế e rằng mẹ cô lại càng không muốn về nữa!
Ngập ngừng bước vào trong nhà, Vệ Tử nhìn thấy “ông nội”, “bà nội” đã lâu không gặp. Sở dĩ phải thêm dấu ngoặc kép ở đây là vì mẹ cô nhất quyết không cho cô gọi ông bà nội như vậy, mà phải gọi bằng “ông già”, “bà già”.
Tuy vậy, Vệ Tử vẫn đặt hành lý xuống, rồi chào họ với vẻ xa cách.
“Cháu là Vệ Tử à? Đã lớn thế này rồi ư? Năm nay mười tám hay mười chín tuổi?” Bà nội đang ôm, nựng nịu một đứa bé trong lòng, nhìn thấy Vệ Tử bước vào cửa bèn ngước mắt lên chào lại một câu, rồi sau đó tiếp tục cúi xuống dỗ dành đứa bé: “Cục cưng đừng khóc, chị làm cháu thức dậy phải không, bà sẽ đánh chị cho cháu nhé, đừng khóc, đừng khóc”.
Nhìn căn phòng khách bày biện đủ thứ của trẻ sơ sinh, Vệ Tử định xách hành lý về phòng mình thì bị bà gọi lại: “Cháu đừng vào đó, ông và bà ở phòng đấy rồi, cháu xem xem, hay là ở tạm phòng khách mấy hôm”.
Lúc đó, đứa bé khóc ré lên, bà nội cô lại nựng nịu: “Ngoan nào, không khóc, chỉ tại chị phải không, chị hư… Này, ông nó đâu rồi, mau mang khăn ướt lại đây, cháu trai của ông bậy ra rồi đây này!”.
Tiếp sau đó, cả phòng khách vang lên tiếng trẻ hờn khóc và cả mùi thôi thối phảng phất, tất cả mọi người đều bận cuống cả lên. Chờ cho họ tạm thời xong việc, cuối cùng Vệ Tử cũng có được cơ hội lên tiếng: “Rút cục đã có chuyện gì? Đứa bé là ai vậy? Sao lại gọi cháu là chị?”.
“Chả trách mọi người cứ bảo cháu ngốc, chuyện đã rành rành ra như thế mà không hiểu sao? Gọi cháu là chị đương nhiên nó là em trai cháu, là con trai của bố cháu, là đứa cháu nội yêu quý của ông bà!” Bà nội đáp với vẻ tự hào.
“Con trai của bố cháu?” Vệ Tử dường như không tin vào tai của mình nữa, cứ cho là năm nay mẹ cô gần năm mươi tuổi vẫn có thể sinh em bé thì không lẽ Ủy ban kế hoạch hóa gia đình cũng đồng ý? Nhìn sang người phụ nữ đầy đặn có phần hơi khác thường, trong lòng Vệ Tử bỗng nhiên lạnh toát, rồi sau đó nhìn người ấy bế đứa bé lên cho nó bú, trong đầu cô như phát ra một tiếng nổ.
“Mẹ cháu đâu?!” Vệ Tử không nén được lớn tiếng kêu lên.
“Mày kêu cái gì? Nếu mày làm thằng bé sợ, xem tao sẽ làm gì mày!” Là tiếng của ông già ấy, ông nội của Vệ Tử bây giờ mới lên tiếng.
“Mẹ mày tất nhiên là đang ở bệnh viện xoa bóp, làm cái nghề hèn kém hầu hạ người khác rồi. Sao, mày muốn đi tìm mẹ à? Thế thì càng tốt, không cần phải chuẩn bị giường nằm cho mày nữa.” Bà nội nói, mắt vẫn không nhìn lên, bởi ánh mắt dịu dàng đang dồn xuống đứa bé đang bú.
Vệ Tử tức giận đỏ bừng mặt, nhưng dù sao trước mặt hai người tạm coi là bề trên, cô không tiện làm ầm lên, nói đúng hơn là cô không biết phải nói gì, vì những người là chủ nhà chính là bố mẹ cô đều không có mặt ở đây.
Cô bước nhanh tới bên chiếc điện thoại ở phòng khách, bấm số máy phòng làm việc của bố.
“Chào cô, nhờ cô gọi giúp cháu trưởng phòng Vệ Quốc!” Giọng của Vệ Tử không sao giấu được vẻ phẫn nộ gấp gáp, khiến cho bà nội đứng bên gầm lên: “Mày định làm gì thế? Đừng có gây chuyện!”. Nói xong giằng lấy chiếc điện thoại, Vệ Tử né người tránh, rồi sau đó trừng mắt lên nói: “Cháu chỉ hỏi cho rõ ràng, không gây chuyện gì hết! A lô, bố à, con là Vệ Tử, con đang ở nhà”.
Bà nội thấy điện thoại có người nghe máy nên không ngăn lại nữa, mà chỉ lầm bầm mấy câu “mất lịch sự”, “giống hệt như mẹ nó”.
Vệ Tử cố nén cơn tức giận, chất vấn bố: “Rút cục là chuyện gì thế? Mới chỉ có nửa năm con không về nhà, sao mọi thức đều thay đổi như vậy?!”.
“A Tử, bố với mẹ con đã ly hôn cách đây hai tháng rồi, sợ qua điện thoại không thể nói rõ nên không cho con biết. Bố định chờ con về sẽ nói lại chi tiết với con, không ngờ con không báo trước mà về thẳng nhà.” Giọng của bố cô trầm trầm, lộ rõ vẻ áy náy.
Từ trước tới nay bố luôn rất chiều chuộng cô, hơn nữa cũng không nghiêm khắc như mẹ cô, vì thế mối quan hệ giữa hai bố con luôn rất hòa hợp, nhưng lúc này Vệ Tử phải cố gắng kìm nén mới không gầm lên, cô hỏi bằng giọng cố giữ cho thật bình thường: “Ly hôn hai tháng trước? Bố, bố bắt nạt con là không hiểu chuyện chứ gì? Hai tháng mà bố có thể đẻ ra một đứa bé lớn đến thế ư?!” Câu cuối cùng Vệ Tử không kìm được nữa, giọng cô to hơn và run run.
“A Tử, con đừng kích động, bố sẽ xin nghỉ về nhà ngay bây giờ, con hãy chờ bố ở nhà.” Nhưng sau đó ông lại đổi ý, “Hay là con ra ngoài cũng được, chúng ta tìm một quán trà, bố sẽ giải thích rõ ràng với con”, nói xong ông bèn cúp máy.
Đặt chiếc điện thoại xuống, Vệ Tử không nhìn những người xung quanh lấy một cái, xách hành lý lên chạy ra khỏi cửa. Ký ức cuối cùng của cô về ngôi nhà này là tiếng rơi của chiếc khóa cửa chống trộm.
Chừng nửa tiếng sau bố cô về đến trước cửa nhà, đưa cô tới một quán trà yên tĩnh gần đó, gọi một phòng riêng.
Đặt hành lý xuống, Vệ Tử nhìn bố hồi lâu không chớp mắt, tựa như cô đang nghiên cứu về một người xa lạ. Bố cô cúi đầu xuống trước cái nhìn ấy, thở dài một hồi rồi cuối cùng cũng lên tiếng: “A Tử, bố có lý do của mình, mấy năm gần đây tính tình của mẹ con càng ngày càng trở nên kỳ quặc. Không những không cho ông bà nội con đến ở cùng, đến cả việc bố nhắc tới họ cũng không được, mà bố là con trưởng, bố phải có trách nhiệm phụng dưỡng ông bà”.
“Đó chỉ là cái cớ, chỉ là cái cớ! Ba năm trước bố mẹ ly thân cũng vì lý do này, chẳng phải mẹ đã đồng ý để bố hằng tháng gửi tiền về cho ông bà rồi ư? Chẳng phải còn có cô và chú nữa hay sao? Chẳng phải bố đã nói chờ mẹ qua thời kỳ mãn kinh rồi sẽ ổn là gì?” Lần đầu tiên Vệ Tử nói chuyện với người khác bằng kiểu hùng hổ dọa người như vậy, hơn nữa, người ấy lại là bố cô, xem ra rất không thích hợp, nhưng nhất định cô phải giữ vững.
“Bố biết, nhưng con người thì phải có tình cảm, sau đó bố quen với dì Lý con, công việc của bố rất bận, ông bà con tuổi đã cao cũng cần phải có người chăm sóc, dì Lý con là y tá…”
Vệ Tử cảm thấy cứ một câu “dì Lý con”, hai câu “dì Lý con” rất chối tai nên vội ngắt lời bố: “Lại còn trẻ, và còn có thể sinh con trai cho bố, đúng không?”, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.
Vệ Quốc ngẩng đầu lên, trong đáy mắt có dấu vết của sự tổn thương, ông không quen với việc đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành đến mức ngốc nghếch bỗng nhiên thay đổi tới mức cay nghiệt như thế.
“A Tử, con đừng hiểu lầm, bố vẫn rất yêu con, muốn có cháu trai là suy nghĩ của ông bà nội con.” Vệ Quốc vội vàng giải thích, “Con mãi mãi là đứa con gái yêu quý nhất của bố!”
Vệ Tử đã học được cách cười lạnh lùng: “Thôi đi, từ hồi con bắt đầu hiểu chuyện, con nghe bố nói với mẹ không biết bao nhiêu lần rằng, mẹ đã cùng bố trải qua nhiều năm vất vả, gian khổ như vậy, sau này bố sẽ không bao giờ phụ lòng mẹ, suốt cuộc đời này mẹ luôn là người vợ yêu của bố, vân vân…” Hồi còn trẻ, bố cô từng là thanh niên trí thức, toàn nói ra những lời rất văn vẻ, có lúc cô nghe mà cũng thấy phát ngượng. Nhưng nghĩ đó là cách thể hiện đầy ngọt ngào trong tình cảm vợ chồng giữa hai bố mẹ, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp. Bây giờ nhớ lại, tất cả đều như những bức ảnh xấu xí biến dạng, chỉ muốn lập tức xé nát nó, vì để lại chỉ thêm ấm ức mà thôi.
Nhưng đâu chỉ có vậy, không biết một người luôn tự trọng và mạnh mẽ như mẹ cô bây giờ ra sao? Nghĩ đến đây, Vệ Tử cảm thấy như ngồi trên đống lửa, nhìn người đàn ông vẫn lắp bắp nói mãi về sự vô tội và bất lực của mình, lần đầu tiên cô cảm thấy ông thật bé nhỏ, đáng thương.
Người bố giỏi giang, thông minh nhạy bén luôn là niềm tự hào của Vệ Tử, là thần tượng của cô cho đến tận trước ngày hôm nay. Lần đầu tiên cô có cảm giác phải cúi xuống để nhìn ông, cảm giác ấy vừa xuất hiện đã lập tức không sao xua đuổi được.
Vệ Tử đứng lên trước: “Con nghĩ con đã biết được những điều cốt yếu nhất của sự việc, chẳng qua là người phụ nữ ấy có bầu muốn sinh con, nếu không kết hôn thì không thể nào nhập hộ khẩu được nên bố mới phải buộc lòng ly hôn với mẹ, vậy nếu cô ấy không có bầu thì sao? Liệu bố định sẽ sống như vậy suốt đời? Bố, bố làm con quá thất vọng, thật đấy!”.
“Bây giờ con không có thời gian để nghe bố kể lể những điều đó, con phải tới chỗ mẹ đây!” Vệ Tử xách hành lý lên, bước ra khỏi cửa.
Không biết ai đã nói rằng, sự sụp đổ thần tượng là bắt đầu của sự trưởng thành, nhưng nếu nhất định phải trưởng thành thì có nên lựa chọn cách đau khổ như thế này không?
Lau hết những giọt nước mắt đầm đìa trên mặt, mặc kệ ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Vệ Tử cắm đầu chạy, mãi tới khi đôi chân đau rát cô mới dừng lại, mặc cho con ngựa hoang trong lồng ngực bứt ra.
Vì thế, ngày hôm ấy rất nhiều thị dân của thành phố D đã nhìn thấy một cảnh tượng: Một cô gái xinh đẹp khóc như mưa như gió trên vỉa hè của một con phố đông đúc vào bậc nhất thành phố. Xung quanh dưới chân cô là một đống hành lý vung vãi, trong đó có một gói quà là thuốc hạ huyết áp và giảm lượng mỡ trong máu dành cho người trung niên, và một loại thuốc trị hội chứng tổng hợp của tuổi tiền mãn kinh, còn có cả thuốc tăng cường sức khỏe bổ khí huyết cho người già. Tất cả làm thành một đám đủ màu sắc khiến những người đi đường đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Vệ Tử bấm vào số điện thoại của Thời Viễn với tâm trạng thấp thỏm, vì người ở đầu bên kia là “thiên sứ áo trắng”.
“Chào cô”, là tiếng của một chàng trai trẻ có giọng nói dịu dàng như trong trí nhớ của cô.
“Tôi là Vệ Tử.” Sợ người kia nhất thời chưa nhớ ra, Vệ Tử vội bổ sung: “Là người bị va chảy máu mũi vào hôm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện”.
“Tôi biết, tôi vẫn nhớ cô.”
Vệ Tử nghe thấy trong giọng nói của chàng trai ấy ẩn chứa nụ cười, mặt cô đỏ bừng lên, nói tiếp: “Tôi đã nói sẽ mời anh ăn cơm, khi nào thì anh có thời gian?”.
“Chỉ là việc nhỏ thôi mà, cô không cần khách sáo thế đâu.” Hình như nụ cười của người ấy tan biến dần, nhưng giọng nói vẫn rất ấm áp.
“Nên lắm chứ!” Vệ Tử có vẻ nôn nóng.
“Nếu thế, cô xem nơi nào thì tiện?” Thời Viễn cũng có vẻ dễ thuyết phục.
Khi mặc quần áo bình thường, Thời Viễn có vẻ bớt phần bay bổng của một “thiên sứ”, sau khi châm một điếu thuốc thì trông lại càng thanh nhã, nhất là đôi mắt ấm áp như cười, chỉ nhìn không thôi cũng khiến người ta thấy lòng yên ả dễ chịu.
“Anh có phải là bác sĩ tâm lý không?” Nghe thấy tiếng của mình, Vệ Tử mới cảm thấy bản thân đã đem những điều thắc mắc trong lòng nói ra rồi, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, vội cúi đầu xuống uống nước.
“Ha ha, không phải, chuyên môn của tôi là ngoại khoa tim mạch.” Thời Viễn không hề cảm thấy câu hỏi của Vệ Tử có gì mạo muội, cô cũng thấy đỡ căng thẳng hơn, nên gọi nhân viên phục vụ đến để chọn món.
Vì nghe nói phần lớn các bác sĩ đều ưa sạch sẽ, Vệ Tử đã chọn một nhà hàng phương Tây, hì hì, khi cần thiết cô cũng rất chu đáo đấy chứ, ai bảo rằng cô qua loa đại khái nào?
Sau khi chọn món xong, Vệ Tử không biết phải nói gì nữa, cô lại thấy căng thẳng, mà căng thẳng thì lại càng thấy ngượng, nhìn những đôi trai gái xung quanh, thấy họ dường như cũng rất ngượng ngùng, giống như đang đi xem mặt. Xem mặt? Nghĩ tới từ này, mặt Vệ Tử lại càng đỏ hơn.
“Vì sao cô lại nghĩ rằng tôi giống bác sĩ tâm lý? Tôi nhớ trong nội dung kiểm tra sức khỏe của các cô có phần trắc nghiệm tâm lý, không lẽ tôi giống với chị phụ trách phần trắc nghiệm này?” Thời Viễn tiếp tục chủ đề câu chuyện lúc trước.
“Không phải, không phải!” Cái người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, kiệm lời ít cười, đeo đôi kính màu đen ấy làm gì có điểm nào giống với chàng trai trẻ tuổi tuấn tú trước mặt? Vệ Tử vội xua hai bàn tay phủ nhận, sao mình lại ngốc thế nhỉ, toàn nói những lời linh tinh!
Đến khi định thần lại, nhìn người đối diện vẫn mỉm cười, Vệ Tử mới nhận ra rằng anh đang đùa mình, liền thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu nói nhiều hơn.
Vậy là Vệ Tử bắt đầu kể về chặng đường gian nan đi tìm việc làm của mình, và cả sự kiện nhầm lẫn khi quyết định công việc.
Thời Viễn cứ mỉm cười nghe cô nói, có lúc còn cười khẽ thành tiếng, sau khi Vệ Tử kể hết chuyện, cô hỏi với vẻ mặt xấu hổ: “Anh có cảm thấy tôi là như vậy là có phần xấu xa không? Đã dùng đến những tiểu xảo vì lợi ích của mình?”.
Thời Viễn lập tức lắc đầu, đáp với vẻ nghiêm chỉnh: “Không hề, chính vì cô không biết dùng tiểu xảo nên mới có sự đền đáp hiện giờ, trời không phụ người cần mẫn”.
Cho dù anh chỉ an ủi cô hay thực sự nghĩ vậy thì nghe xong câu nói đó cô càng cảm thấy vui vẻ hơn: “Còn anh? Học y chắc là vất vả lắm”. Thực ra khi đăng ký thi đại học, mẹ cô cứ muốn cô thi vào y khoa, nhưng lúc đó bố cô phản đối, vì cho rằng con gái mà học y sẽ rất khổ, một phần chính cô cũng không thấy tự tin vào khả năng của mình, sợ không thể thi đỗ vào một trường y có tiếng nên mới thôi không thi vào đó nữa.
“Đúng vậy”, Thời Viễn gật đầu, “Có điều trong trong cái khổ cũng có cái vui...”.
Thời Viễn đúng là một đối tượng để nói chuyện, vì không những anh rất nhạy bén giỏi ăn nói mà còn không có vẻ áp đảo người cùng nói chuyện như những người thông minh khác.
Ngày thường Vệ Tử sợ nhất là nói chuyện với những người thông minh, vì phản ứng của cô thường rất chậm, hay nói nhầm hoặc nói ra những chuyện lạc đề khiến mọi người cười chê, cho dù những người ấy không hề có ác ý. Dù cô đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn bị mọi người coi như đứa trẻ, vì thế cho dù là người gần gũi như Dương Sương thì Vệ Tử cũng rất ít khi mở miệng nói năng trước cô ấy.
Nhưng Thời Viễn thì khác, dường như anh nghe hiểu hết tất cả những câu chuyện không đầu không cuối của cô, có mấy lần Vệ Tử nhận ra rằng những lời mình vừa nói có phần không được phù hợp, nhưng nụ cười thoảng qua của anh đã hóa giải nó, cuộc nói chuyện giữa họ vẫn cứ tiếp tục một cách bình thường.
Dần dần, Vệ Tử thấy những lời nói nhầm của mình ít hẳn đi, lời nói cũng có vẻ chắc chắn hơn, hơn nữa khi không căng thẳng, tần suất sai sót dường như là không có.
Rất lâu rồi mới có một lần nói chuyện trôi chảy như vậy, Vệ Tử cảm thấy thực sự ngạc nhiên, trước đây các bạn cùng phòng thường đùa rằng cô “mắc chứng trở ngại về ngôn ngữ”, nếu bọn họ mà thấy được trạng thái của cô hôm nay, không biết họ có thay đổi cách nhìn nhận về cô không nhỉ?
Vì phấn khích, đôi má cô ửng hồng lên, mắt cũng sáng lấp lánh như ánh sao, vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, lúc này lại càng xinh đẹp hơn, thậm chí Thời Viễn cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh đều thi nhau đổ dồn về phía bàn của họ.
Trong đó có một đôi mắt chăm chú tới mức thậm chí còn ẩn chứa cả vẻ giận dữ.
Thấy Vệ Tử vẫn không hề nhận ra điều đó, Thời Viễn không nhịn được lên tiếng nhắc: “Cô có quen với chàng trai ngồi ở chỗ bên phải cách hai chiếc bàn không?”.
“Sao cơ?” Vệ Tử bất giác quay ngoắt về bên phải, bắt gặp ngay khuôn mặt tức giận ấy, còn bị đối phương trừng mắt lườm.
Vệ Tử thấy rất bực mình, định thi xem mắt ai to hơn chắc? Cô không tin mình sẽ thua! Vì thế cũng trừng mắt nhìn đáp trả, nhưng đối phương lại nguýt cô một cái rồi quay đi, trời, đồ chơi xấu! Vì cho dù lúc đó cô có lườm thì đối phương cũng không nhìn thấy.
Thời Viễn thấy điệu bộ giận dữ của cô rất đáng yêu, bèn hỏi: “Người ấy là ai vậy? Bạn học của cô à?”.
Vệ Tử bĩu môi: “Bạn học của tôi không có ai vô duyên như vậy”.
Thì ra đó là Nhiệm Nam Hoa lòng dạ hẹp hòi, người từng bất ngờ đề nghị cô làm bạn gái ngày ấy, cô đã tranh luận với anh ta, nói rõ ràng mọi thứ với anh ta, thế mà sau đó anh ta vẫn để mối hận trong lòng. Nghe nói mỗi lần nhắc đến cô, anh ta thường gọi cô là “cô gái ngốc nghếch” hoặc là “cô gái ngu ngốc”, cô ngốc hay không ngốc thì liên quan gì đến anh ta? Ghét nhất là những người tự cho rằng mình thông minh và coi người khác là ngốc nghếch!
Sau khi ăn xong, Vệ Tử đang định lấy tiền trong ví ra thanh toán thì Thời Viễn nhanh chóng đưa chiếc thẻ cho người phục vụ, cô định phản đối thì Thời Viễn mỉm cười: “Đây là địa bàn của tôi, để lần sau cô mời, được chứ?”.
Nghe nói còn có lần sau, trong lòng Vệ Tử thấy xao động, khuôn mặt giãn dần ra với vẻ vui mừng, như vậy cũng được.
Nhà trường ra thời hạn rời khỏi ký túc xá, trước khi về nhà theo lệ Vệ Tử vẫn cần gọi điện chào chú họ, khi bấm số, cô cảm thấy rất bất an, sợ chú họ lại trách móc mình vì chuyện hôm trước, vì suy cho cùng ông làm vậy cũng vì quan tâm đến cô.
Không ngờ giọng của chú họ rất nhẹ nhõm: “Vào được cơ quan nhà nước cũng rất tốt, lúc trước chú sợ cháu không tìm được việc nên mới sắp xếp như vậy, nếu cháu đã giỏi giang như thế thì chú yên tâm rồi!”.
Cho dù những lời của ông ấy là thật hay giả thì Vệ Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy rất vui.
“Sau khi cháu rời trường có cần phải chuyển đồ đi không? Nếu không có nơi nào thì có thể tạm thời để ở chỗ chú.”
“Như thế được không ạ? Liệu có phiền chú quá không?” Vệ Tử vui sướng vì bất ngờ, sắp phải rời trường, nhưng phải hơn một tháng sau mới tới ngày đi làm. Rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đều bán tống bán tháo đồ đạc của mình, nhưng những thứ có thể bán được của Vệ Tử không nhiều, song nếu đem vứt đi lại thấy tiếc, cả một đống đồ đạc không có nơi để, nếu mang về quê thì vừa mất công vừa không thể mang xuể, đúng lúc đang suy nghĩ xem giải quyết thế nào thì chú họ lại nói như vậy, không khác gì đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi.
Sau khi cho các loại xô chậu đồ đạc của Vệ Tử vào trong chiếc xe hơi sang trọng của mình, Thiệu Dịch Tân chau mày: “Vệ Tử này, có những thứ đáng bỏ thì nên bỏ đi, ví dụ như chậu rửa mặt thì ở đâu mà chẳng bán, giữ lại làm gì?”.
Vệ Tử đỏ bừng mặt: “Cái chậu ấy dùng mấy năm rồi vẫn rất tốt, chất lượng rất tuyệt, bỏ đi thì tiếc lắm”, mua lại chẳng lẽ không phải dùng đến tiền?
“A Tử, cháu phải biết, có lúc cách sống của con người quyết định tầng lớp mà họ có thể đạt tới, nếu muốn tiếp tục đi lên thì cần phải phá bỏ một số quan niệm vốn có.” Đây là điều mà Thiệu Dịch Tân đúc rút được sau rất nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, hôm nay đem tặng không cho cô cháu gái, để xem cô cháu có ngộ ra được điều đó không.
“Tầng lớp? Thế nào là tầng lớp cao hơn?” Nhớ đến cảnh tượng sang trọng, náo nhiệt ở nhà họ Ngưu hôm ấy, trong lúc kích động, Vệ Tử buột miệng nói: “Thực ra, nếu so sánh với cuộc sống như của Ngưu Lệ Lệ, cháu cảm thấy tình hình của cháu bây giờ cũng rất tốt”.
Hôm Ngưu Lệ Lệ xuất ngoại, Thiệu Dịch Tân cũng đưa cô đến tiễn chân, trước khi qua cửa kiểm tra ở sân bay, hai mẹ con họ ôm nhau khóc nức nở, rồi sau đó Ngưu Lệ Lệ bị Lý Thiều Trung kéo đi, cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại, nhìn cảnh tượng ấy Vệ Tử thấy rất đau buồn, cô không kìm được cũng khóc theo.
“Nhà họ Ngưu cũng chưa phải tầng lớp mà chú nói tới.” Thiệu Dịch Tân lắc đầu, “A Tử, cháu đã lớn, sắp bước chân vào xã hội rồi, vì thế có những lời nghe thì rất khó lọt tai, nhưng nếu sớm hiểu ra, có sẽ có ích cho cháu. Đó là, nếu chưa phải đến lúc cuối cùng thì không nên vội tìm đối tượng, mà hãy đợi sau khi tiếp xúc với nhiều người rồi hãy lựa chọn”.
Vệ Tử trợn mắt nhìn ông chú họ đang lái xe ở ghế trước, lúc trước, người cứ mong nhanh chóng tìm được người để gả cô đi là ông ấy, bây giờ người bảo cô rằng đừng vội cũng là ông ấy, không biết đã có chuyện gì khiến cho thái độ của chú thay đổi hẳn như vậy?
“Một người rất nổi tiếng ở phương Tây đã nói một câu rằng: Những cô gái xinh đẹp luôn cao hơn một bậc so với tầng lớp mà cô ấy đang sống. Vệ Tử, cháu có hiểu ý của chú không?” Thiệu Dịch Tân cảm thấy mình gần như đã nói thẳng ra.
Vệ Tử lắc đầu, nghĩ rằng ông chú họ không nhìn thấy cử chỉ ấy của cô, nên cô nói: “Cháu không hiểu”.
Thiệu Dịch Tân khẽ thở dài: “Lúc đầu cháu không chịu đi học cùng, bây giờ nghĩ lại thấy như thế cũng tốt, Ngưu Lệ Lệ có gửi thư cho chú, nói rằng rất hối hận vì đã kết hôn sớm như vậy, thực ra cô ấy còn có sự lựa chọn tốt hơn. A Tử, nhất định cháu phải rút kinh nghiệm từ cô ấy, đừng vội quyết định chuyện lớn cả đời”.
Vệ Tử cảm thấy mặt nóng bừng, suy nghĩ một lát rồi quyết định dứt khoát ngẩng đầu lên: “Chú, chú yên tâm, tạm thời cháu không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ đâu, vì trước hết cháu phải cố gắng làm việc thật tốt, để trở thành một người phiên dịch xứng danh đã!”.
Cô vừa dứt lời, chiếc xe phanh kít lại khiến Vệ Tử suýt nữa bật khỏi ghế, nhìn thì hóa ra là vì đèn ngã tư chuyển sang màu đỏ, Vệ Tử đưa tay vỗ vỗ lên ngực, bụng thầm nghĩ: Có lẽ chú quen có lái xe rồi, vì thế kỹ năng lái xe có vẻ còn hơi kém.
Chương 15
Đây có lẽ là kỳ nghỉ hè ở quê cuối cùng, sau này đi làm rồi, thời gian sẽ không còn được rộng dài như hồi đi học nữa, vì thế ngay từ lúc ngồi trên tàu hỏa, Vệ Tử đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ của mình: Đầu tiên nhất định phải ở nhà với bố mẹ mấy ngày, bạn bè vẻn vẹn chỉ có mấy người, lâu rồi không gặp, nhất định phải tụ tập. Sau đó về quê một chuyến thăm ông bà ngoại, nếu như mẹ không phản đối thì sẽ cùng bố về thăm ông bà nội cũng được, thực hiện xong những việc này, thời gian còn lại cũng chẳng bao nhiêu nữa.
Với tâm trạng tràn đầy niềm vui, Vệ Tử túi lớn túi nhỏ trên tay về đến trước cửa nhà, bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó khang khác, cảnh cửa sắt cũ đã được thay bằng cánh cửa chống trộm kiểu mới, nhưng điều đó không sao cả, mà cái chính là chìa khóa của cô không sao mở được cửa nữa!
Cô đã nói với bố mẹ rằng sẽ về trong mấy ngày này, nhưng vì chưa mua được vé nên không dám định ngày chắc chắn. Sau đó chú họ nhờ người mua giúp cho cô một chiếc vé nằm, lên tàu rồi cô định gọi điện về nhà thì phát hiện ra điện thoại đã hết pin. Trước đây cô thường tự về tự đi, không cần đưa đón, do đó dù không nói với bố mẹ cũng không sao, nhưng hôm nay vì thế mà không vào được nhà thì do cô tự làm tự chịu, không lẽ lại mang theo cả đống đồ này tới cơ quan bố mình để tìm?
Dù vậy cô vẫn gõ cửa với một chút hy vọng mỏng manh, nếu may, biết đâu mẹ lại chẳng từ bệnh viện xoa bóp Đông y ở phía tây thành phố về thăm bố!
Không ngờ, may mắn thật, Vệ Tử nghe thấy bên trong có tiếng mở cửa.
Chỉ có điều người mở cửa là một phụ nữ lạ chừng ba mươi tuổi, Vệ Tử vội nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã gõ nhầm cửa!”. Có lẽ không phải là bố cô đã thay cửa, chắc là cô đã lên nhầm tầng!
Ai ngờ, người phụ nữ kia đột nhiên lên tiếng: “Vệ Tử phải không, nghe bố cháu nói cháu sẽ về trong thời gian này. Sao cháu không gọi điện về trước, vào nhà đi”.
Vệ Tử ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ ấy rất trắng trẻo, đầy đặn, nhưng nhìn mãi vẫn thấy đó là một người lạ, không lẽ đây là một người bà con mà cô chưa biết mặt?
Nhưng cô nhìn lại biển số nhà thì đúng là nhà mình thật! Bố cô cũng thật là, không lẽ ly thân với mẹ rồi là có thể tùy tiện đưa bà con về ở trong nhà? Như thế e rằng mẹ cô lại càng không muốn về nữa!
Ngập ngừng bước vào trong nhà, Vệ Tử nhìn thấy “ông nội”, “bà nội” đã lâu không gặp. Sở dĩ phải thêm dấu ngoặc kép ở đây là vì mẹ cô nhất quyết không cho cô gọi ông bà nội như vậy, mà phải gọi bằng “ông già”, “bà già”.
Tuy vậy, Vệ Tử vẫn đặt hành lý xuống, rồi chào họ với vẻ xa cách.
“Cháu là Vệ Tử à? Đã lớn thế này rồi ư? Năm nay mười tám hay mười chín tuổi?” Bà nội đang ôm, nựng nịu một đứa bé trong lòng, nhìn thấy Vệ Tử bước vào cửa bèn ngước mắt lên chào lại một câu, rồi sau đó tiếp tục cúi xuống dỗ dành đứa bé: “Cục cưng đừng khóc, chị làm cháu thức dậy phải không, bà sẽ đánh chị cho cháu nhé, đừng khóc, đừng khóc”.
Nhìn căn phòng khách bày biện đủ thứ của trẻ sơ sinh, Vệ Tử định xách hành lý về phòng mình thì bị bà gọi lại: “Cháu đừng vào đó, ông và bà ở phòng đấy rồi, cháu xem xem, hay là ở tạm phòng khách mấy hôm”.
Lúc đó, đứa bé khóc ré lên, bà nội cô lại nựng nịu: “Ngoan nào, không khóc, chỉ tại chị phải không, chị hư… Này, ông nó đâu rồi, mau mang khăn ướt lại đây, cháu trai của ông bậy ra rồi đây này!”.
Tiếp sau đó, cả phòng khách vang lên tiếng trẻ hờn khóc và cả mùi thôi thối phảng phất, tất cả mọi người đều bận cuống cả lên. Chờ cho họ tạm thời xong việc, cuối cùng Vệ Tử cũng có được cơ hội lên tiếng: “Rút cục đã có chuyện gì? Đứa bé là ai vậy? Sao lại gọi cháu là chị?”.
“Chả trách mọi người cứ bảo cháu ngốc, chuyện đã rành rành ra như thế mà không hiểu sao? Gọi cháu là chị đương nhiên nó là em trai cháu, là con trai của bố cháu, là đứa cháu nội yêu quý của ông bà!” Bà nội đáp với vẻ tự hào.
“Con trai của bố cháu?” Vệ Tử dường như không tin vào tai của mình nữa, cứ cho là năm nay mẹ cô gần năm mươi tuổi vẫn có thể sinh em bé thì không lẽ Ủy ban kế hoạch hóa gia đình cũng đồng ý? Nhìn sang người phụ nữ đầy đặn có phần hơi khác thường, trong lòng Vệ Tử bỗng nhiên lạnh toát, rồi sau đó nhìn người ấy bế đứa bé lên cho nó bú, trong đầu cô như phát ra một tiếng nổ.
“Mẹ cháu đâu?!” Vệ Tử không nén được lớn tiếng kêu lên.
“Mày kêu cái gì? Nếu mày làm thằng bé sợ, xem tao sẽ làm gì mày!” Là tiếng của ông già ấy, ông nội của Vệ Tử bây giờ mới lên tiếng.
“Mẹ mày tất nhiên là đang ở bệnh viện xoa bóp, làm cái nghề hèn kém hầu hạ người khác rồi. Sao, mày muốn đi tìm mẹ à? Thế thì càng tốt, không cần phải chuẩn bị giường nằm cho mày nữa.” Bà nội nói, mắt vẫn không nhìn lên, bởi ánh mắt dịu dàng đang dồn xuống đứa bé đang bú.
Vệ Tử tức giận đỏ bừng mặt, nhưng dù sao trước mặt hai người tạm coi là bề trên, cô không tiện làm ầm lên, nói đúng hơn là cô không biết phải nói gì, vì những người là chủ nhà chính là bố mẹ cô đều không có mặt ở đây.
Cô bước nhanh tới bên chiếc điện thoại ở phòng khách, bấm số máy phòng làm việc của bố.
“Chào cô, nhờ cô gọi giúp cháu trưởng phòng Vệ Quốc!” Giọng của Vệ Tử không sao giấu được vẻ phẫn nộ gấp gáp, khiến cho bà nội đứng bên gầm lên: “Mày định làm gì thế? Đừng có gây chuyện!”. Nói xong giằng lấy chiếc điện thoại, Vệ Tử né người tránh, rồi sau đó trừng mắt lên nói: “Cháu chỉ hỏi cho rõ ràng, không gây chuyện gì hết! A lô, bố à, con là Vệ Tử, con đang ở nhà”.
Bà nội thấy điện thoại có người nghe máy nên không ngăn lại nữa, mà chỉ lầm bầm mấy câu “mất lịch sự”, “giống hệt như mẹ nó”.
Vệ Tử cố nén cơn tức giận, chất vấn bố: “Rút cục là chuyện gì thế? Mới chỉ có nửa năm con không về nhà, sao mọi thức đều thay đổi như vậy?!”.
“A Tử, bố với mẹ con đã ly hôn cách đây hai tháng rồi, sợ qua điện thoại không thể nói rõ nên không cho con biết. Bố định chờ con về sẽ nói lại chi tiết với con, không ngờ con không báo trước mà về thẳng nhà.” Giọng của bố cô trầm trầm, lộ rõ vẻ áy náy.
Từ trước tới nay bố luôn rất chiều chuộng cô, hơn nữa cũng không nghiêm khắc như mẹ cô, vì thế mối quan hệ giữa hai bố con luôn rất hòa hợp, nhưng lúc này Vệ Tử phải cố gắng kìm nén mới không gầm lên, cô hỏi bằng giọng cố giữ cho thật bình thường: “Ly hôn hai tháng trước? Bố, bố bắt nạt con là không hiểu chuyện chứ gì? Hai tháng mà bố có thể đẻ ra một đứa bé lớn đến thế ư?!” Câu cuối cùng Vệ Tử không kìm được nữa, giọng cô to hơn và run run.
“A Tử, con đừng kích động, bố sẽ xin nghỉ về nhà ngay bây giờ, con hãy chờ bố ở nhà.” Nhưng sau đó ông lại đổi ý, “Hay là con ra ngoài cũng được, chúng ta tìm một quán trà, bố sẽ giải thích rõ ràng với con”, nói xong ông bèn cúp máy.
Đặt chiếc điện thoại xuống, Vệ Tử không nhìn những người xung quanh lấy một cái, xách hành lý lên chạy ra khỏi cửa. Ký ức cuối cùng của cô về ngôi nhà này là tiếng rơi của chiếc khóa cửa chống trộm.
Chừng nửa tiếng sau bố cô về đến trước cửa nhà, đưa cô tới một quán trà yên tĩnh gần đó, gọi một phòng riêng.
Đặt hành lý xuống, Vệ Tử nhìn bố hồi lâu không chớp mắt, tựa như cô đang nghiên cứu về một người xa lạ. Bố cô cúi đầu xuống trước cái nhìn ấy, thở dài một hồi rồi cuối cùng cũng lên tiếng: “A Tử, bố có lý do của mình, mấy năm gần đây tính tình của mẹ con càng ngày càng trở nên kỳ quặc. Không những không cho ông bà nội con đến ở cùng, đến cả việc bố nhắc tới họ cũng không được, mà bố là con trưởng, bố phải có trách nhiệm phụng dưỡng ông bà”.
“Đó chỉ là cái cớ, chỉ là cái cớ! Ba năm trước bố mẹ ly thân cũng vì lý do này, chẳng phải mẹ đã đồng ý để bố hằng tháng gửi tiền về cho ông bà rồi ư? Chẳng phải còn có cô và chú nữa hay sao? Chẳng phải bố đã nói chờ mẹ qua thời kỳ mãn kinh rồi sẽ ổn là gì?” Lần đầu tiên Vệ Tử nói chuyện với người khác bằng kiểu hùng hổ dọa người như vậy, hơn nữa, người ấy lại là bố cô, xem ra rất không thích hợp, nhưng nhất định cô phải giữ vững.
“Bố biết, nhưng con người thì phải có tình cảm, sau đó bố quen với dì Lý con, công việc của bố rất bận, ông bà con tuổi đã cao cũng cần phải có người chăm sóc, dì Lý con là y tá…”
Vệ Tử cảm thấy cứ một câu “dì Lý con”, hai câu “dì Lý con” rất chối tai nên vội ngắt lời bố: “Lại còn trẻ, và còn có thể sinh con trai cho bố, đúng không?”, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.
Vệ Quốc ngẩng đầu lên, trong đáy mắt có dấu vết của sự tổn thương, ông không quen với việc đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành đến mức ngốc nghếch bỗng nhiên thay đổi tới mức cay nghiệt như thế.
“A Tử, con đừng hiểu lầm, bố vẫn rất yêu con, muốn có cháu trai là suy nghĩ của ông bà nội con.” Vệ Quốc vội vàng giải thích, “Con mãi mãi là đứa con gái yêu quý nhất của bố!”
Vệ Tử đã học được cách cười lạnh lùng: “Thôi đi, từ hồi con bắt đầu hiểu chuyện, con nghe bố nói với mẹ không biết bao nhiêu lần rằng, mẹ đã cùng bố trải qua nhiều năm vất vả, gian khổ như vậy, sau này bố sẽ không bao giờ phụ lòng mẹ, suốt cuộc đời này mẹ luôn là người vợ yêu của bố, vân vân…” Hồi còn trẻ, bố cô từng là thanh niên trí thức, toàn nói ra những lời rất văn vẻ, có lúc cô nghe mà cũng thấy phát ngượng. Nhưng nghĩ đó là cách thể hiện đầy ngọt ngào trong tình cảm vợ chồng giữa hai bố mẹ, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp. Bây giờ nhớ lại, tất cả đều như những bức ảnh xấu xí biến dạng, chỉ muốn lập tức xé nát nó, vì để lại chỉ thêm ấm ức mà thôi.
Nhưng đâu chỉ có vậy, không biết một người luôn tự trọng và mạnh mẽ như mẹ cô bây giờ ra sao? Nghĩ đến đây, Vệ Tử cảm thấy như ngồi trên đống lửa, nhìn người đàn ông vẫn lắp bắp nói mãi về sự vô tội và bất lực của mình, lần đầu tiên cô cảm thấy ông thật bé nhỏ, đáng thương.
Người bố giỏi giang, thông minh nhạy bén luôn là niềm tự hào của Vệ Tử, là thần tượng của cô cho đến tận trước ngày hôm nay. Lần đầu tiên cô có cảm giác phải cúi xuống để nhìn ông, cảm giác ấy vừa xuất hiện đã lập tức không sao xua đuổi được.
Vệ Tử đứng lên trước: “Con nghĩ con đã biết được những điều cốt yếu nhất của sự việc, chẳng qua là người phụ nữ ấy có bầu muốn sinh con, nếu không kết hôn thì không thể nào nhập hộ khẩu được nên bố mới phải buộc lòng ly hôn với mẹ, vậy nếu cô ấy không có bầu thì sao? Liệu bố định sẽ sống như vậy suốt đời? Bố, bố làm con quá thất vọng, thật đấy!”.
“Bây giờ con không có thời gian để nghe bố kể lể những điều đó, con phải tới chỗ mẹ đây!” Vệ Tử xách hành lý lên, bước ra khỏi cửa.
Không biết ai đã nói rằng, sự sụp đổ thần tượng là bắt đầu của sự trưởng thành, nhưng nếu nhất định phải trưởng thành thì có nên lựa chọn cách đau khổ như thế này không?
Lau hết những giọt nước mắt đầm đìa trên mặt, mặc kệ ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Vệ Tử cắm đầu chạy, mãi tới khi đôi chân đau rát cô mới dừng lại, mặc cho con ngựa hoang trong lồng ngực bứt ra.
Vì thế, ngày hôm ấy rất nhiều thị dân của thành phố D đã nhìn thấy một cảnh tượng: Một cô gái xinh đẹp khóc như mưa như gió trên vỉa hè của một con phố đông đúc vào bậc nhất thành phố. Xung quanh dưới chân cô là một đống hành lý vung vãi, trong đó có một gói quà là thuốc hạ huyết áp và giảm lượng mỡ trong máu dành cho người trung niên, và một loại thuốc trị hội chứng tổng hợp của tuổi tiền mãn kinh, còn có cả thuốc tăng cường sức khỏe bổ khí huyết cho người già. Tất cả làm thành một đám đủ màu sắc khiến những người đi đường đều phải ngoái đầu lại nhìn.
/33
|