Một tiếng "keng" nhức tai vang lên, hổ khẩu* tay cầm kiếm của Lâm Dung Vi tê dại, Vô Nhất Kiếm chấn động cứng rắn chặn chiêu tất sát vừa rồi.
(chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.)
"Hử?" Kẻ bất ngờ xuất hiện vừa lui ra phía sau vừa thấy ngạc nhiên.
Lâm Dung Vi soạt một cái giơ kiếm phòng thủ, bạch y nghiêm chỉnh, cả người toát ra sự lạnh lẽo.
"Đại vương!" Quái nhân vội vàng trốn phía sau nam tử vừa tới, chỉ vào hai người, "Chính là bọn họ cứng đầu muốn lên núi!"
Lãnh Văn Uyên khó khăn bò dậy, quệt máu tươi bên miệng, "Dược Vân Lĩnh là của chung của tu sĩ Tiên Vực. Không cho phép ngươi chiếm núi làm vua!"
Đại vương cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo đứng thẳng người, mắt đầy u ám, "Núi này là bản tôn mở, chôn linh mạch để bồi dưỡng. Bản tôn mới ngủ mấy trăm năm, nơi này liền thành sở hữu của bọn tu sĩ vô sỉ các ngươi sao?"
Tự xưng bản tôn?
Lâm Dung Vi nhíu mày, cẩn thận cảm thụ khí tức của kẻ này. Tuy là hóa thân từ động vật nhưng thực lực ngang ngửa với y. Thêm cả hắn có bản tính thú tộc cường đại, có thể nói là hơn y một chút.
"Núi này là..." Lãnh Văn Uyên đứng không vững, lại ho ra một búng máu.
"Ngươi cũng có chút thú vị." Nam tử không đếm xỉa tới Lãnh Văn Uyên, trực tiếp đối đầu với Lâm Dung Vi, lệ khí hiện ra hết ở đôi mắt, "Thú tộc chúng ta chỉ kính nể kẻ mạnh. Nếu là bình thường bản tôn muốn tỷ thí với ngươi một trận, nhưng hiện giờ bản tôn không có hứng. Nếu ngươi không đi, bản tôn lập tức giết kẻ ngươi đang bảo vệ kia!"
"Ngươi dám!" Lâm Dung Vi tung ra uy áp của tiên tôn, cả hai đều đánh giá cao đối phương nhưng không hề có ý nhượng bộ.
"Ngươi thử xem bản tôn có dám hay không." Giọng nói hắn ta chầm chậm đầy ý tàn độc, quả thực là một nhân vật lợi hại.
Lâm Dung Vi giằng co với hắn một lúc, hắn cũng hiện hết khí thế ra, tầng tầng lớp lớp lấn át nhau. Vô Nhất Kiếm trong tay Lâm Dung Vi tỏa ra ánh kiếm lóa mắt, không ai nhường ai, khoảng cách càng lúc càng gần.
Quái nhân ở một bên bắt đầu chú ý tới Lãnh Văn Uyên đang điều tức, nó chậm rãi tới gần.
Lâm Dung Vi vẫn luôn để mắt tới Lãnh Văn Uyên, mắt thấy quái nhân kia muốn tiếp cận hắn. Y tặc lưỡi, không khỏi bị phân tâm, không thể dốc toàn lực vào trận chiến trước mắt.
Cái lưỡi dài trong miệng quái nhân bắn ra hướng về Lãnh Văn Uyên, Lâm Dung Vi phi kiếm về hướng hắn, Vô Nhất Kiếm giống như một tia sáng xé gió tới, không chút sai lệch ghim đầu lưỡi quái nhân trên thân cây gần đó.
Nam tử y phục đỏ thẫm nhắm ngay cơ hội, gần như đồng thời phát động toàn lực, xông thẳng vào tấn công Lâm Dung Vi.
Lâm Dung Vi vừa bảo vệ cho Lãnh Văn Uyên nên không kịp lo cho chính mình, dưới tình huống hiện tại y đành phải ngưng tụ tiên lực để cố chịu một chiêu này.
"A ka!" Một cục lông đỏ chót nhanh chóng vụt vào, bàn chân nhỏ xíu hung ác hướng tới mặt nam tử kia. Một đá ăn ngay, hắn ta dễ dàng hất cục lông ra, trên mặt đã in dấu chân thú bé xíu*.
(梅花状的脚印: dấu chân hoa mai- dấu chân thú dạng chân chó mèw thường được gọi chung là dấu chân hoa mai!)
"Cẩn thận!" Lâm Dung Vi tất nhiên nhận ra linh thú con này, dễ dàng bắt lấy cục lông bị đánh bay ra. Cục lông xù mấy năm không gặp giờ đã to hơn, Lâm Dung Vi không thể dùng một tay ôm nó được nữa.
"Ka ka!" Cục lông uốn éo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cú đánh vừa rồi. Nó phấn khích vọt lên đầu vai Lâm Dung Vi, miệng nhỏ thích thú dụi lên má y.
"Đồ nghịch tử!" Đại vương sờ dấu chân trên mặt, khó nén tức giận.
"Ka ka ka! Ka ka!" Cục lông không chút sợ hãi ưỡn ngực cãi lại, lông đỏ xù xù bay trong gió.
"Giời ơi cái gì đấy?" Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên, Lâm Dung Vi ngẩng đầu liền nhìn thấy Dược Tôn run rẩy chống gậy, từ từ đi xuống núi.
(chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.)
"Hử?" Kẻ bất ngờ xuất hiện vừa lui ra phía sau vừa thấy ngạc nhiên.
Lâm Dung Vi soạt một cái giơ kiếm phòng thủ, bạch y nghiêm chỉnh, cả người toát ra sự lạnh lẽo.
"Đại vương!" Quái nhân vội vàng trốn phía sau nam tử vừa tới, chỉ vào hai người, "Chính là bọn họ cứng đầu muốn lên núi!"
Lãnh Văn Uyên khó khăn bò dậy, quệt máu tươi bên miệng, "Dược Vân Lĩnh là của chung của tu sĩ Tiên Vực. Không cho phép ngươi chiếm núi làm vua!"
Đại vương cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo đứng thẳng người, mắt đầy u ám, "Núi này là bản tôn mở, chôn linh mạch để bồi dưỡng. Bản tôn mới ngủ mấy trăm năm, nơi này liền thành sở hữu của bọn tu sĩ vô sỉ các ngươi sao?"
Tự xưng bản tôn?
Lâm Dung Vi nhíu mày, cẩn thận cảm thụ khí tức của kẻ này. Tuy là hóa thân từ động vật nhưng thực lực ngang ngửa với y. Thêm cả hắn có bản tính thú tộc cường đại, có thể nói là hơn y một chút.
"Núi này là..." Lãnh Văn Uyên đứng không vững, lại ho ra một búng máu.
"Ngươi cũng có chút thú vị." Nam tử không đếm xỉa tới Lãnh Văn Uyên, trực tiếp đối đầu với Lâm Dung Vi, lệ khí hiện ra hết ở đôi mắt, "Thú tộc chúng ta chỉ kính nể kẻ mạnh. Nếu là bình thường bản tôn muốn tỷ thí với ngươi một trận, nhưng hiện giờ bản tôn không có hứng. Nếu ngươi không đi, bản tôn lập tức giết kẻ ngươi đang bảo vệ kia!"
"Ngươi dám!" Lâm Dung Vi tung ra uy áp của tiên tôn, cả hai đều đánh giá cao đối phương nhưng không hề có ý nhượng bộ.
"Ngươi thử xem bản tôn có dám hay không." Giọng nói hắn ta chầm chậm đầy ý tàn độc, quả thực là một nhân vật lợi hại.
Lâm Dung Vi giằng co với hắn một lúc, hắn cũng hiện hết khí thế ra, tầng tầng lớp lớp lấn át nhau. Vô Nhất Kiếm trong tay Lâm Dung Vi tỏa ra ánh kiếm lóa mắt, không ai nhường ai, khoảng cách càng lúc càng gần.
Quái nhân ở một bên bắt đầu chú ý tới Lãnh Văn Uyên đang điều tức, nó chậm rãi tới gần.
Lâm Dung Vi vẫn luôn để mắt tới Lãnh Văn Uyên, mắt thấy quái nhân kia muốn tiếp cận hắn. Y tặc lưỡi, không khỏi bị phân tâm, không thể dốc toàn lực vào trận chiến trước mắt.
Cái lưỡi dài trong miệng quái nhân bắn ra hướng về Lãnh Văn Uyên, Lâm Dung Vi phi kiếm về hướng hắn, Vô Nhất Kiếm giống như một tia sáng xé gió tới, không chút sai lệch ghim đầu lưỡi quái nhân trên thân cây gần đó.
Nam tử y phục đỏ thẫm nhắm ngay cơ hội, gần như đồng thời phát động toàn lực, xông thẳng vào tấn công Lâm Dung Vi.
Lâm Dung Vi vừa bảo vệ cho Lãnh Văn Uyên nên không kịp lo cho chính mình, dưới tình huống hiện tại y đành phải ngưng tụ tiên lực để cố chịu một chiêu này.
"A ka!" Một cục lông đỏ chót nhanh chóng vụt vào, bàn chân nhỏ xíu hung ác hướng tới mặt nam tử kia. Một đá ăn ngay, hắn ta dễ dàng hất cục lông ra, trên mặt đã in dấu chân thú bé xíu*.
(梅花状的脚印: dấu chân hoa mai- dấu chân thú dạng chân chó mèw thường được gọi chung là dấu chân hoa mai!)
"Cẩn thận!" Lâm Dung Vi tất nhiên nhận ra linh thú con này, dễ dàng bắt lấy cục lông bị đánh bay ra. Cục lông xù mấy năm không gặp giờ đã to hơn, Lâm Dung Vi không thể dùng một tay ôm nó được nữa.
"Ka ka!" Cục lông uốn éo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cú đánh vừa rồi. Nó phấn khích vọt lên đầu vai Lâm Dung Vi, miệng nhỏ thích thú dụi lên má y.
"Đồ nghịch tử!" Đại vương sờ dấu chân trên mặt, khó nén tức giận.
"Ka ka ka! Ka ka!" Cục lông không chút sợ hãi ưỡn ngực cãi lại, lông đỏ xù xù bay trong gió.
"Giời ơi cái gì đấy?" Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên, Lâm Dung Vi ngẩng đầu liền nhìn thấy Dược Tôn run rẩy chống gậy, từ từ đi xuống núi.
/86
|