Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 82 - Si tâm không phụ, đôi mái liền kề (4)
/86
|
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Nhẫn trữ vật không biết rộng cỡ nào, nhưng bất kể Lãnh Văn Uyên nhét bao nhiêu thứ vào cũng được.
Hắn cẩn thận tính toán những tài nguyên Lâm Dung Vi cần, sau đó chuẩn bị rất đầy đủ.
“Sư tôn, bây giờ chúng ta sẽ đi khỏi nơi đây.” Lãnh Văn Uyên hơi có vẻ tiếc nuối, “Ngoại trừ còn thiếu ba trăm bảy mươi mốt năm phù dung tinh, những thứ khác coi như đủ cả. Người đừng lo, cùng lắm thì ta mua thêm chút ngọc nhuận cao, ít nhất có thể dùng tạm. Nếu còn chưa đủ, chắc hẳn trong thế giới của người cũng có mấy vật như vậy nhỉ? Dù sao ta vẫn muốn thử mỗi loại một lần, biết đâu có thứ tốt hơn phù dung tinh thì sao?”
Mặt Lâm Dung Vi đen thui, mím chặt môi ai oán nhìn hắn.
“Sư tôn cố gắng theo sát ta.” Lãnh Văn Uyên mỉm cười, rút ra Cực Tình Kiếm.
“Những tiên đế khác đều là vượt qua thông đạo, ngao du một thời gian ở các thế giới khác. Nhưng Cực Tình Kiếm lại có thể nhanh chóng vượt qua ranh giới giữa chúng.” Lãnh Văn Uyên hít sâu một hơi, hai tay siết chặt chuôi kiếm, thần sắc rất tập trung, bình tĩnh chém một đường vào không trung.
Một kẽ hở màu đen tách ra, càng lúc càng lớn, bên trong nổi lên tiếng sấm sét nổ ầm và cuồng phong rít gào.
“Sư tôn, đi thôi!” Lãnh Văn Uyên nghiêng người lách vào trong kẽ hở, Lâm Dung Vi do dự một chút, còn chưa quyết định xong đã cảm thấy như bị hút vào trong kẽ hở, căn bản không cách nào chống lại.
Sau khi nuốt lấy một người một hồn, khe hở nhanh chóng khép lại, không gian chung quanh vặn vẹo chốc lát lại từ từ khôi phục.
Trong màn đêm, Lãnh Văn Uyên mở kết giới ra, Lâm Dung Vi không thể không theo sát hắn để tránh khỏi áp lực đang nén xuống.
“Sư tôn đừng sợ.” Thanh âm rất dịu dàng, vệt sáng trong mắt còn sáng hơn so với không gian xung quanh, “Ngay lúc này ta có thể cảm thấy hơi lạnh dán sát lấy ta, có phải là người không?”
Lâm Dung Vi đặt tay lên hông hắn, muốn nhéo đau nhưng chỉ có thể xuyên qua thân thể đối phương.
“Sư tôn, ta cảm nhận được đó.” Sắc mặt Lãnh Văn Uyên đỏ lên, “Bên eo hơi lạnh lại nhột, nhất định là người rất nhớ ta nên mới ôm đúng không?”
Hắn dừng lại một lúc, sắc mặt càng đỏ hơn, “Sư tôn ôm chặt chút, ta thích lắm.”
Y bị sự mặt dày của hắn làm khϊếp sợ, lặng lẽ thu tay lại.
Lãnh Văn Uyên lấy túi gấm Dược Tôn giao cho, thận trọng nhắm mắt tĩnh khí, cảm nhận khí tức của Ngọc Thanh Tiên Đế.
Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy cảnh trí chung quanh như đọng lại, trong nháy mắt y bị một sức mạnh hung hăng ném ra.
Trời đất quay cuồng như rơi vào xoáy nước, y bất đắc dĩ cuộn người lại, cố gắng chống cự lực ném mãnh liệt.
Đột nhiên cảm giác hụt chân bất ngờ tới, Lâm Dung Vi chỉ vừa nhận ra đã vội vã mở mắt, cố gắng ổn định thân hình giữa không trung. Sau một lúc y vẫn không phân biệt rõ phương hướng, một cảm giác choáng váng xông thẳng lên đầu.
Y không nhịn được nôn khan mấy tiếng, cả người tê rần, cho dù là đang ở trạng thái hồn phách nhưng vẫn phản ứng dữ dội như vậy.
Một bóng đen rơi xuống bên cạnh Lâm Dung Vi, y nhanh chóng nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên mặt đầy bình tĩnh, hai tay vòng trước bụng, đôi mắt vẫn luôn kiên định như cũ,
Y phục đen tuyền bị xốc lên, mái tóc hắn cũng hơi rối, vạt áo tung bay. Lâm Dung Vi giơ tay ra muốn đỡ lấy hắn, nhưng lại bị xuyên qua như cũ.
Giữa không trung, y nhìn đệ tử nhà mình một đường tới tận đây, không chần chừ không sợ hãi, tựa như hắn chỉ đang về nhà vậy.
Từ thoát khỏi trong bóng tối, đến đắm mình trong ánh sáng, vẫn quyết tâm không hề chùn bước, sự kiên nghị chưa từng thay đổi mà ngày càng tỏa sáng.
Trong lúc nhất thời Lâm Dung Vi không cách nào diễn tả được loại cảm thụ này, Lãnh Văn Uyên bên dưới đã chuẩn bị tiếp đất, thân thể vững vàng đáp trên bờ đất bằng phẳng ven sông.
Y định thần nhìn lại, nước sông đục đục ánh lên sắc vàng hoàng hôn, dường như còn có tiếng xe cộ ồn ào đâu đây.
Cảm giác thân thuộc mạnh mẽ ùa về, Lâm Dung Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng bình tĩnh lại hơn.
Lãnh Văn Uyên đứng ở nơi hoàn toàn xa lạ, nhìn quanh trái phải lúc, hắn lại cầm túi gấm lên, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.
“Sư tôn, người không việc gì chứ?” Hắn hồi hộp vuốt ngực, “Người nói… Sư tổ có chịu nhận hai người chúng ta không?”
Lâm Dung Vi quấn quanh hắn, nhẹ nhàng than thở, chính y cũng chưa từng gặp sư tổ gì đó, nói chi là chịu nhận?
“Sư tôn, mọi người ở đây nhìn rất lạ.” Lãnh Văn Uyên có chút ngờ vực, “Y phục trang sức kỳ dị, có thể điều khiển đồ vật nhưng trong cơ thể không có chút linh lực nào.”
Sức mạnh cách mạng công nghiệp, cách mạng thông tin viễn thông. Tiểu tử nhà ngươi hiểu được không?
“Sư tôn.” Lãnh Văn Uyên không nhịn được nhăn mũi, “Sao không khí nơi đây bẩn như vậy? Còn có nước sông này, vẩn đục cả rồi.”
Lâm Dung Vi nhìn quanh, đúng là tầm nhìn quá thấp, xem ra không khí mỗi ngày càng ô nhiễm hơn.
Văn Uyên Tiên Đế, tới làm một hơi khói mù tươi mới đổi vị nào?
“Vì sao sư tổ phải tìm đến thế giới này?” Lãnh Văn Uyên bước ra phía làn xe chạy, mặt đầy buồn bực, “Là xảy ra chuyện gì bất ngờ sao?”
“Bíp bíp!” Một chiếc xe hơi phanh gấp cách hắn nửa mét, tài xế gạt kính xe xuống, thò đầu ra quát, “Có biết nhìn đường không thế? Tính ăn vạ à?”
Lãnh Văn Uyên mặt đầy khó hiểu, mù tịt nhìn về phía tài xế.
“Nếu lỡ bị đâm cho không ra hình người thật thì người nhà cậu phải làm sao! Vì tiền mà không muốn sống nữa?”
“Vị này…” Lãnh Văn Uyên trong lúc nhất thời không biết xưng hô thế nào, “Vì sao thứ này có thể đâm bản tôn không ra hình người được?”
Một tay hắn đè lên mui xe, nhẹ nhàng ấn xuống, một dấu tay in sâu trên nền kim loại, “Vật này không có phẩm cấp gì, tất nhiên không làm ta sứt mẻ được.”
Tài xế nghệt mặt trong xe, thẫn thờ nhìn dấu tay kia, không thể tin vào mắt mình được.
Trong mắt Lãnh Văn Uyên hơi có vẻ khinh thường, hắn phất áo rời đi, để lại tài xế vẫn chưa hoàn hồn.
“Có phải là video hài hước gì không? Máy quay phim đâu?”
Lâm Dung Vi lẳng lặng đi theo Lãnh Văn Uyên, nhìn hắn đi tới trước một khu cao ốc hạng sang, hơi có vẻ hồi hộp, hít thở sâu mấy lần.
“Sư tôn, sắp gặp sư tổ rồi, ta hơi căng thẳng.” Lãnh Văn Uyên cố gắng ra vẻ tự nhiên đi tới trước phòng bảo vệ ngay trước tòa nhà.
“Vị tiên đồng này, thỉnh bẩm báo Ngọc Thanh Tiên Đế: Đồ tôn Lãnh Văn Uyên bái kiến.”
Hai bảo vệ đang ngồi trong phòng mới vừa đứng dậy, một người còn đang uống nước, nghe hắn nói xong liền phun hết nước ra.
“Anh- anh mới nói cái gì?” Bảo vệ bày ra bộ dạng anh da đen chấm hỏi.
“Đồ tôn Lãnh Văn Uyên xin bái kiến, thỉnh tiên đồng chuyển lời đến Ngọc Thanh Tiên Đế.” Thái độ Lãnh Văn Uyên cung kính dị thường.
Hai bảo vệ nhìn chòng chọc vào Lãnh Văn Uyên như thể nhìn một người điên.
“Anh…” Một người vừa muốn lại gần, liền bị người kia kéo lại.
“Khu dân cư thân thiện, phải xây dựng hình ảnh thân thiện.” Nhân viên bảo vệ kia thái độ rất nhiệt tình, tiến lên hỏi hắn, “Anh đang cosplay hay quay Douyin đây? Vậy, trước tiên anh đưa thẻ căn cước ra, khai báo vào sổ một chút.”
“Thẻ căn cước… Là vật gì?” Lãnh Văn Uyên cau mày.
“Kỹ thuật diễn không tệ nha.” Bảo vệ lau mồ hôi trên trán, “Không mang thẻ căn cước à? Vậy có giấy tờ tùy thân cũng được, như thẻ sinh viên hay gì đó.”
“Thẻ sinh viên?” Lãnh Văn Uyên suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một ngọc giản đưa cho đối phương.
“Thỉnh đưa vật này cho Ngọc Thanh Tiên Đế, bản tôn mới thăng lên tiên đế chưa lâu, có một vài quy củ còn chưa biết.”
Hai bảo vệ kinh ngạc nhìn khối ngọc giản trong tay, liếc mắt nhìn nhau.
“Vậy trước tiên cứ ghi lại chút thông tin cơ bản đi.” Một bảo vệ cầm ra tờ đơn ghi chú về khách ghé thăm.
“Tên họ?”
“Lãnh Văn Uyên.”
“Tuổi tác?”
“Gần ngàn tuổi.”
Đối phương nhíu mày, “Nói nghiêm túc, đừng khai khống.”
Lãnh Văn Uyên hơi đỏ mặt, có vẻ lúng túng, “Báo hơn mấy trăm tuổi thôi mà, bản tôn chỉ là muốn gần tuổi sư tôn chút.”
Sắc mặt hai nhân viên bảo vệ gần như vặn vẹo.
“Sư tôn.” Lãnh Văn Uyên nói chuyện với không khí bên người, “Sư tổ liệu có chê tuổi ta nhỏ quá không?”
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Nhẫn trữ vật không biết rộng cỡ nào, nhưng bất kể Lãnh Văn Uyên nhét bao nhiêu thứ vào cũng được.
Hắn cẩn thận tính toán những tài nguyên Lâm Dung Vi cần, sau đó chuẩn bị rất đầy đủ.
“Sư tôn, bây giờ chúng ta sẽ đi khỏi nơi đây.” Lãnh Văn Uyên hơi có vẻ tiếc nuối, “Ngoại trừ còn thiếu ba trăm bảy mươi mốt năm phù dung tinh, những thứ khác coi như đủ cả. Người đừng lo, cùng lắm thì ta mua thêm chút ngọc nhuận cao, ít nhất có thể dùng tạm. Nếu còn chưa đủ, chắc hẳn trong thế giới của người cũng có mấy vật như vậy nhỉ? Dù sao ta vẫn muốn thử mỗi loại một lần, biết đâu có thứ tốt hơn phù dung tinh thì sao?”
Mặt Lâm Dung Vi đen thui, mím chặt môi ai oán nhìn hắn.
“Sư tôn cố gắng theo sát ta.” Lãnh Văn Uyên mỉm cười, rút ra Cực Tình Kiếm.
“Những tiên đế khác đều là vượt qua thông đạo, ngao du một thời gian ở các thế giới khác. Nhưng Cực Tình Kiếm lại có thể nhanh chóng vượt qua ranh giới giữa chúng.” Lãnh Văn Uyên hít sâu một hơi, hai tay siết chặt chuôi kiếm, thần sắc rất tập trung, bình tĩnh chém một đường vào không trung.
Một kẽ hở màu đen tách ra, càng lúc càng lớn, bên trong nổi lên tiếng sấm sét nổ ầm và cuồng phong rít gào.
“Sư tôn, đi thôi!” Lãnh Văn Uyên nghiêng người lách vào trong kẽ hở, Lâm Dung Vi do dự một chút, còn chưa quyết định xong đã cảm thấy như bị hút vào trong kẽ hở, căn bản không cách nào chống lại.
Sau khi nuốt lấy một người một hồn, khe hở nhanh chóng khép lại, không gian chung quanh vặn vẹo chốc lát lại từ từ khôi phục.
Trong màn đêm, Lãnh Văn Uyên mở kết giới ra, Lâm Dung Vi không thể không theo sát hắn để tránh khỏi áp lực đang nén xuống.
“Sư tôn đừng sợ.” Thanh âm rất dịu dàng, vệt sáng trong mắt còn sáng hơn so với không gian xung quanh, “Ngay lúc này ta có thể cảm thấy hơi lạnh dán sát lấy ta, có phải là người không?”
Lâm Dung Vi đặt tay lên hông hắn, muốn nhéo đau nhưng chỉ có thể xuyên qua thân thể đối phương.
“Sư tôn, ta cảm nhận được đó.” Sắc mặt Lãnh Văn Uyên đỏ lên, “Bên eo hơi lạnh lại nhột, nhất định là người rất nhớ ta nên mới ôm đúng không?”
Hắn dừng lại một lúc, sắc mặt càng đỏ hơn, “Sư tôn ôm chặt chút, ta thích lắm.”
Y bị sự mặt dày của hắn làm khϊếp sợ, lặng lẽ thu tay lại.
Lãnh Văn Uyên lấy túi gấm Dược Tôn giao cho, thận trọng nhắm mắt tĩnh khí, cảm nhận khí tức của Ngọc Thanh Tiên Đế.
Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy cảnh trí chung quanh như đọng lại, trong nháy mắt y bị một sức mạnh hung hăng ném ra.
Trời đất quay cuồng như rơi vào xoáy nước, y bất đắc dĩ cuộn người lại, cố gắng chống cự lực ném mãnh liệt.
Đột nhiên cảm giác hụt chân bất ngờ tới, Lâm Dung Vi chỉ vừa nhận ra đã vội vã mở mắt, cố gắng ổn định thân hình giữa không trung. Sau một lúc y vẫn không phân biệt rõ phương hướng, một cảm giác choáng váng xông thẳng lên đầu.
Y không nhịn được nôn khan mấy tiếng, cả người tê rần, cho dù là đang ở trạng thái hồn phách nhưng vẫn phản ứng dữ dội như vậy.
Một bóng đen rơi xuống bên cạnh Lâm Dung Vi, y nhanh chóng nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên mặt đầy bình tĩnh, hai tay vòng trước bụng, đôi mắt vẫn luôn kiên định như cũ,
Y phục đen tuyền bị xốc lên, mái tóc hắn cũng hơi rối, vạt áo tung bay. Lâm Dung Vi giơ tay ra muốn đỡ lấy hắn, nhưng lại bị xuyên qua như cũ.
Giữa không trung, y nhìn đệ tử nhà mình một đường tới tận đây, không chần chừ không sợ hãi, tựa như hắn chỉ đang về nhà vậy.
Từ thoát khỏi trong bóng tối, đến đắm mình trong ánh sáng, vẫn quyết tâm không hề chùn bước, sự kiên nghị chưa từng thay đổi mà ngày càng tỏa sáng.
Trong lúc nhất thời Lâm Dung Vi không cách nào diễn tả được loại cảm thụ này, Lãnh Văn Uyên bên dưới đã chuẩn bị tiếp đất, thân thể vững vàng đáp trên bờ đất bằng phẳng ven sông.
Y định thần nhìn lại, nước sông đục đục ánh lên sắc vàng hoàng hôn, dường như còn có tiếng xe cộ ồn ào đâu đây.
Cảm giác thân thuộc mạnh mẽ ùa về, Lâm Dung Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng bình tĩnh lại hơn.
Lãnh Văn Uyên đứng ở nơi hoàn toàn xa lạ, nhìn quanh trái phải lúc, hắn lại cầm túi gấm lên, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.
“Sư tôn, người không việc gì chứ?” Hắn hồi hộp vuốt ngực, “Người nói… Sư tổ có chịu nhận hai người chúng ta không?”
Lâm Dung Vi quấn quanh hắn, nhẹ nhàng than thở, chính y cũng chưa từng gặp sư tổ gì đó, nói chi là chịu nhận?
“Sư tôn, mọi người ở đây nhìn rất lạ.” Lãnh Văn Uyên có chút ngờ vực, “Y phục trang sức kỳ dị, có thể điều khiển đồ vật nhưng trong cơ thể không có chút linh lực nào.”
Sức mạnh cách mạng công nghiệp, cách mạng thông tin viễn thông. Tiểu tử nhà ngươi hiểu được không?
“Sư tôn.” Lãnh Văn Uyên không nhịn được nhăn mũi, “Sao không khí nơi đây bẩn như vậy? Còn có nước sông này, vẩn đục cả rồi.”
Lâm Dung Vi nhìn quanh, đúng là tầm nhìn quá thấp, xem ra không khí mỗi ngày càng ô nhiễm hơn.
Văn Uyên Tiên Đế, tới làm một hơi khói mù tươi mới đổi vị nào?
“Vì sao sư tổ phải tìm đến thế giới này?” Lãnh Văn Uyên bước ra phía làn xe chạy, mặt đầy buồn bực, “Là xảy ra chuyện gì bất ngờ sao?”
“Bíp bíp!” Một chiếc xe hơi phanh gấp cách hắn nửa mét, tài xế gạt kính xe xuống, thò đầu ra quát, “Có biết nhìn đường không thế? Tính ăn vạ à?”
Lãnh Văn Uyên mặt đầy khó hiểu, mù tịt nhìn về phía tài xế.
“Nếu lỡ bị đâm cho không ra hình người thật thì người nhà cậu phải làm sao! Vì tiền mà không muốn sống nữa?”
“Vị này…” Lãnh Văn Uyên trong lúc nhất thời không biết xưng hô thế nào, “Vì sao thứ này có thể đâm bản tôn không ra hình người được?”
Một tay hắn đè lên mui xe, nhẹ nhàng ấn xuống, một dấu tay in sâu trên nền kim loại, “Vật này không có phẩm cấp gì, tất nhiên không làm ta sứt mẻ được.”
Tài xế nghệt mặt trong xe, thẫn thờ nhìn dấu tay kia, không thể tin vào mắt mình được.
Trong mắt Lãnh Văn Uyên hơi có vẻ khinh thường, hắn phất áo rời đi, để lại tài xế vẫn chưa hoàn hồn.
“Có phải là video hài hước gì không? Máy quay phim đâu?”
Lâm Dung Vi lẳng lặng đi theo Lãnh Văn Uyên, nhìn hắn đi tới trước một khu cao ốc hạng sang, hơi có vẻ hồi hộp, hít thở sâu mấy lần.
“Sư tôn, sắp gặp sư tổ rồi, ta hơi căng thẳng.” Lãnh Văn Uyên cố gắng ra vẻ tự nhiên đi tới trước phòng bảo vệ ngay trước tòa nhà.
“Vị tiên đồng này, thỉnh bẩm báo Ngọc Thanh Tiên Đế: Đồ tôn Lãnh Văn Uyên bái kiến.”
Hai bảo vệ đang ngồi trong phòng mới vừa đứng dậy, một người còn đang uống nước, nghe hắn nói xong liền phun hết nước ra.
“Anh- anh mới nói cái gì?” Bảo vệ bày ra bộ dạng anh da đen chấm hỏi.
“Đồ tôn Lãnh Văn Uyên xin bái kiến, thỉnh tiên đồng chuyển lời đến Ngọc Thanh Tiên Đế.” Thái độ Lãnh Văn Uyên cung kính dị thường.
Hai bảo vệ nhìn chòng chọc vào Lãnh Văn Uyên như thể nhìn một người điên.
“Anh…” Một người vừa muốn lại gần, liền bị người kia kéo lại.
“Khu dân cư thân thiện, phải xây dựng hình ảnh thân thiện.” Nhân viên bảo vệ kia thái độ rất nhiệt tình, tiến lên hỏi hắn, “Anh đang cosplay hay quay Douyin đây? Vậy, trước tiên anh đưa thẻ căn cước ra, khai báo vào sổ một chút.”
“Thẻ căn cước… Là vật gì?” Lãnh Văn Uyên cau mày.
“Kỹ thuật diễn không tệ nha.” Bảo vệ lau mồ hôi trên trán, “Không mang thẻ căn cước à? Vậy có giấy tờ tùy thân cũng được, như thẻ sinh viên hay gì đó.”
“Thẻ sinh viên?” Lãnh Văn Uyên suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một ngọc giản đưa cho đối phương.
“Thỉnh đưa vật này cho Ngọc Thanh Tiên Đế, bản tôn mới thăng lên tiên đế chưa lâu, có một vài quy củ còn chưa biết.”
Hai bảo vệ kinh ngạc nhìn khối ngọc giản trong tay, liếc mắt nhìn nhau.
“Vậy trước tiên cứ ghi lại chút thông tin cơ bản đi.” Một bảo vệ cầm ra tờ đơn ghi chú về khách ghé thăm.
“Tên họ?”
“Lãnh Văn Uyên.”
“Tuổi tác?”
“Gần ngàn tuổi.”
Đối phương nhíu mày, “Nói nghiêm túc, đừng khai khống.”
Lãnh Văn Uyên hơi đỏ mặt, có vẻ lúng túng, “Báo hơn mấy trăm tuổi thôi mà, bản tôn chỉ là muốn gần tuổi sư tôn chút.”
Sắc mặt hai nhân viên bảo vệ gần như vặn vẹo.
“Sư tôn.” Lãnh Văn Uyên nói chuyện với không khí bên người, “Sư tổ liệu có chê tuổi ta nhỏ quá không?”
/86
|