Đang làm việc, Âu Hoằng Phong nhìn thấy Từ Phương Hiểu gọi đến liền nhanh nghe máy:"Alo!"
Từ Phương Hiểu nhanh chóng nói với anh:"Thiếu gia! Tôi muốn xin phép đi ra ngoài một chút."
"Được! Cô cứ đi đi." Âu Hoằng Phong không hề chần chừ mà ngay lập tức đồng ý cho phép cô đi.
"Cảm ơn thiếu gia!" Từ Phương Hiểu vui vẻ cảm ơn rồi tắt máy chạy vào trong biệt thự thay đồ.
Cô thay đồ rất nhanh cô mặc rất đơn giản chỉ là một cái áo thun màu trắng và cái quần jean dài màu xanh, đóng cổng lại cô mới để ý đến bên cạnh của Mộ Khánh Dương còn có thêm hai người nữa cô thắc mắc hỏi anh:
"Mộ thiếu gia! Hai người đứng bên cạnh của anh là...?"
"Đây là mẹ của tôi còn đây là ba của tôi." Mộ Khánh Dương giới thiệu từng người với cô.
Từ Phương Hiểu vội vàng cúi người chào hai người họ rồi bước lên xe cùng anh và ba mẹ của anh đi đến một quán cà phê gần đó.
Đồ uống đã được đem lên, Mộ Khánh Dương nhìn ba mẹ của mình rồi nhìn Từ Phương Hiểu cất giọng hỏi:
"Phương Hiểu! Lúc trước tôi có nghe cô nói là cô từ nhỏ đã ở cô nhi viện đúng không?"
Từ Phương Hiểu gật đầu:"Đúng vậy! Từ nhỏ tôi đã ở cô nhi viện mà tại sao đột nhiên anh lại hỏi tôi về chuyện này?"
Mộ Khánh Dương khẽ lắc đầu:"Không có gì tại tôi thắc mắc nên hỏi vậy thôi tôi muốn tìm hiểu cô nhiều hơn dù sao chúng ta cũng là bạn nếu không biết gì về cô thì sao gọi là bạn được chứ?"
Từ Phương Hiểu gật gù tin lời của anh nói, Mộ Khánh Dương lại hỏi cô tiếp tục:
"Tại sao em lại ở cô nhi viện vậy? Ba mẹ của em không còn sao?"
Mộ Tần cùng Lữ Vũ Ni nắm chặt lấy tay của nhau nhìn cô, Từ Phương Hiểu khẽ lắc đầu đáp:
"Không phải là mồ côi mà là tôi bị mẹ bỏ rơi ở ngoài đường."
Lữ Vũ Ni cánh tay run run, cố gắng kìm nén nước mắt không cho nó rơi xuống, Mộ Khánh Dương vào vấn đề, hỏi cô:
"Vậy anh muốn hỏi em một câu nếu như mẹ và những người thân của em đến tìm và gặp lại em muốn em tha thứ, chấp nhận họ thì em có đồng ý tha thứ cho họ không?"
Lữ Vũ Ni nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Mộ Tần ánh mắt của bà và Mộ Tần tràn đầy sự hi vọng, mong chờ mong chờ cô sẽ chấp nhận, tha thứ. Từ Phương Hiểu thay đổi sắc mặt sắc mặt của cô trở nên lạnh nhạt hơn:
"Không! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ cho dù họ bỏ rơi tôi là vì lý do gì, họ không biết được khi họ bỏ rơi tôi tôi đã phải trải qua, chịu đựng những gì? Nó quá khủng khiếp đối với tôi nên tôi không thể tha thứ, chấp nhận họ được nữa."
Mộ Tần nhắm chặt đôi mắt ông cảm thấy có lỗi vô cùng, Lữ Vũ Ni bịt miệng của mình đôi vai khẽ run, từng giọt nước mắt từ từ rơi xuống. Từ Phương Hiểu nhìn thấy bà khóc liền kinh ngạc hỏi:
"Bác sao vậy? Tại sao đột nhiên bác lại khóc vậy?"
Lữ Vũ Ni lắc lắc đầu:"Không có gì! Bác không sao."
Lúc này, Từ Phương Hiểu nhìn bà cau mày cắn môi của mình cất giọng:
"Bác gái! Cháu cảm giác là bác nhìn rất quen hình như cháu đã gặp bác ở đâu rồi thì phải?"
Lữ Vũ Ni căng thẳng nhìn Từ Phương Hiểu bà nửa mong chờ nửa kia chính là không mong chờ cô nhận ra bà chính là mẹ của mình bà sợ bà rất sợ cô sẽ xa lánh, căm ghét, hận bà.
"Cháu nhớ ra rồi bác chính là người ở trong nhà vệ sinh đã nhận nhầm cháu thành con gái của bác."
Lữ Vũ Ni lúc này không biết là nên vui hay buồn khi cô không nhớ ra bà chính là mẹ ruột của mình, bà chỉ có thể cười gượng khẽ gật đầu nói với cô:
"Cháu có biết rằng cháu thật sự rất giống con gái của bác không? Thật sự rất giống."
"Thật sao? Vậy bây giờ con gái của bác đâu?" Từ Phương Hiểu cười tít mắt với bà, tò mò hỏi.
Lữ Vũ Ni đau buồn, gương mặt của bà hiện rõ một nỗi buồn khó tả:
"Cháu đều rất giống hai đứa con gái của bác nhưng đáng tiếc đứa con gái lớn nó đã mất cách đây hai năm còn đứa nhỏ thì đã bị thất lạc từ lâu không rõ tung tích."
"Cháu xin lỗi! Cháu không biết chuyện này." Từ Phương Hiểu vô cùng kinh ngạc, cảm thấy có lỗi vì chạm vào nỗi đau đớn của người khác.
Lữ Vũ Ni khẽ lắc đầu nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương:
"Không sao! Bây giờ bác chỉ mong đứa con gái thất lạc ấy có thể chấp nhận bác, quay trở về với bác như vậy bác mãn nguyện, hạnh phúc lắm rồi."
/146
|