Cả căn phòng bị nuốt chửng trong bóng tối. Sự u ám nặng nề dang bàn tay khổng lồ của mình, bóp chặt không khí cũng như hơi thở của cô. Cô hoảng sợ khi bao lấy cô là màn đêm lặng lẽ. Cô bị cô lập, trơ trọi trong thế giới u tối không sự sống này. Cô lần mò đi về phía trước, thế nhưng trờ đợi cô vẫn chỉ là bóng tối vô vọng. Cô mệt mỏi, ngồi phịch xuống, đúng vậy, có lẽ là ngồi xuống. Ở trong bóng tối quá lâu khiến cô đánh mất ý thức về sự tồn tại của cơ thể mình. Cám giác quan trở nên mù mờ giống như cô đã tan ra, hòa làm một với bóng tối vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi mang cho cô sự hoang mang tột độ. Trong không gian đen kịt không chứa chấp bất kỳ sinh vật nào, bỗng nhiên cô nhận thấy sự tồn tại của mình như một nghịch lý hoang đường. Đầu óc cô bắt đầu rối loạn, sự sợ hãi như nhịp tíc tắc của chiếc đồng hồ, nhảy nhót trong người cô.
Thời gian cứ trôi, cảm giác như cô đã sống qua một thế kỷ. Cô không muốn bị giam cầm trong này, nhưng dù cho chạy bao nhiêu lâu thì xung quanh cô vẫn là màn đêm đen kịt. Hơi thở gấp gáp như muốn nỏ tung lá phổi cua cô, cơ thể run rẩy, nỗi sợ hãi gào thét, cào cấu từng mạch máu. Cô nghĩ... mình sắp điên rồi.
Xoẹt...
Thứ gì đó vừa mới vụt qua sau lưng, cô quay lại.
Ở phía trên cô, một ánh sáng le lói xuất hiện.
Đó là một lằn sáng rất nhạt, không ổn định. Nó chớp tắt liên tục. Thế nhưng thứ ánh sáng yếu ớt đó dần lan tỏa khắp không gian. Tới lúc này, cô mới chợt nhận ra mình vẫn còn ở trong căn phòng.
Cô run rẩy đứng dậy. Có điều gì đó rất quái lạ đang xay ra. Cô nhận biết nhưng lại không thể giải thích được. Hơi thở nặng nề gấp gáp siết chặt lấy lá phổi của cô. Cô rón rén, bước về phía chiếc tủ gỗ để tiến về phòng ngủ.
Cô đứng trước một tấm rèm nhỏ, sự sợ hãi không ngừng nhảy nhót trong lòng cô, khiến trái tim của cô yếu ớt của cô đập mạnh liên hồi như muốn nổ tung. Cô do dự. Cô không muốn mở tấm rèm này lên. Thế nhưng dường như cô không có sự lựa chọn nào khác. Chờ đợi cô phía sau đó là gì? Cô không biết. Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, chiếc đèn neon cũ kỹ vẫn chớp tắt liên tục trên trần nhà. Cô khẽ nép vào bên hông tủ. Bàn tay rụt rè đưa ra nắm lấy tấm vải mỏng sờn màu. Cô hít thật sâu, tay còn lại tre kín miệng mình. Sự chuẩn bị hút cạn sức lực của cô. Mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương. Cô khẽ đếm.
1.
2.
3.
.....
Thời gian lặng lẽ trôi mang cho cô sự hoang mang tột độ. Trong không gian đen kịt không chứa chấp bất kỳ sinh vật nào, bỗng nhiên cô nhận thấy sự tồn tại của mình như một nghịch lý hoang đường. Đầu óc cô bắt đầu rối loạn, sự sợ hãi như nhịp tíc tắc của chiếc đồng hồ, nhảy nhót trong người cô.
Thời gian cứ trôi, cảm giác như cô đã sống qua một thế kỷ. Cô không muốn bị giam cầm trong này, nhưng dù cho chạy bao nhiêu lâu thì xung quanh cô vẫn là màn đêm đen kịt. Hơi thở gấp gáp như muốn nỏ tung lá phổi cua cô, cơ thể run rẩy, nỗi sợ hãi gào thét, cào cấu từng mạch máu. Cô nghĩ... mình sắp điên rồi.
Xoẹt...
Thứ gì đó vừa mới vụt qua sau lưng, cô quay lại.
Ở phía trên cô, một ánh sáng le lói xuất hiện.
Đó là một lằn sáng rất nhạt, không ổn định. Nó chớp tắt liên tục. Thế nhưng thứ ánh sáng yếu ớt đó dần lan tỏa khắp không gian. Tới lúc này, cô mới chợt nhận ra mình vẫn còn ở trong căn phòng.
Cô run rẩy đứng dậy. Có điều gì đó rất quái lạ đang xay ra. Cô nhận biết nhưng lại không thể giải thích được. Hơi thở nặng nề gấp gáp siết chặt lấy lá phổi của cô. Cô rón rén, bước về phía chiếc tủ gỗ để tiến về phòng ngủ.
Cô đứng trước một tấm rèm nhỏ, sự sợ hãi không ngừng nhảy nhót trong lòng cô, khiến trái tim của cô yếu ớt của cô đập mạnh liên hồi như muốn nổ tung. Cô do dự. Cô không muốn mở tấm rèm này lên. Thế nhưng dường như cô không có sự lựa chọn nào khác. Chờ đợi cô phía sau đó là gì? Cô không biết. Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, chiếc đèn neon cũ kỹ vẫn chớp tắt liên tục trên trần nhà. Cô khẽ nép vào bên hông tủ. Bàn tay rụt rè đưa ra nắm lấy tấm vải mỏng sờn màu. Cô hít thật sâu, tay còn lại tre kín miệng mình. Sự chuẩn bị hút cạn sức lực của cô. Mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương. Cô khẽ đếm.
1.
2.
3.
.....
/16
|