Nóng vội?
Cô không hề thấy vẻ nóng vội trên mặt anh, nhưng vừa rồi có một khoảnh khắc, quả thực cô đã cảm nhận được hơi thở của anh thay đổi nhẹ.
“Không có gì sai khi đề phòng mọi người, cách làm của cô với chuyện của Thẩm Trạch cũng không sai, cô phòng bị tôi cũng không sai, nhưng…” Dương Viêm dừng một chút, quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hiếm khi ngây thơ của cô: “Chiến binh ấy, dù giỏi thế nào thì đôi lúc vẫn cần thả lỏng. Chí ít khi ở bên tôi, cô có thể thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình, thi thoảng khuây khỏa một tí cũng không xấu gì.”
Diệp Tiểu Nhu còn chưa trả lời, anh đã chỉ cửa lớn công ty, nói: “Thấy họ không? Toàn là trụ cột làm ở công ty ít nhất từ năm năm trở lên. Lúc họ mới tới cũng mắc nhiều sai lầm, khiến khách hàng giận bỏ đi, ảnh hưởng các mối quan hệ làm ăn, hở ra là không liên lạc được. Có lần nọ, một mình Giang Triều làm thí nghiệm linh tinh gì đó trong phòng làm việc, cả tòa nhà suýt đã nổ tung.”
Diệp Tiểu Nhu hít nhẹ một hơi.
Bạn nhỏ Giang Triều này còn có lúc quậy phá như vậy sao?
Dương Viêm nói: “Cô có thể hỏi họ, tôi đã đánh họ bao giờ chưa.”
Cùng lắm thì để Giang Thạc thay anh đánh thằng nhóc Giang Triều kia thôi, đương nhiên, anh sẽ không tiết lộ sự thật này.
Chắc chắn Diệp Tiểu Nhu cũng sẽ không biết, anh từng thiếu kiên nhẫn với đám nhóc không được dạy dỗ tốt này thế nào. Mỗi một người có thể ở lại công ty, đều không phải kiểu người mà người thường có thể quản, có thể tạo bầu không khí hài hòa ăn ý như hiện giờ. Mấy ai hiểu được anh đã tốn bao nhiêu thời gian lẫn sức lực đây?
Vài năm trước, có ít nhất hơn chục người, cuối cùng sàng lọc chỉ còn đôi ba người này trụ lại. Còn những người khác, nếu không bị sa thải thì cũng trở thành nhân viên bên ngoài.
Chỉ có thể nói Diệp Tiểu Nhu tới rất đúng lúc, gặp được một Dương Viêm đầy kiên định và mạnh mẽ như thế.
“Nhiều nhất chỉ trừ một khoản tiền thưởng thôi, chưa từng động đến tiền lương.” Anh thản nhiên nói: “Nên cô không cần lo lắng, dù cô khiến tòa nhà này nổ tung thì cùng lắm tôi sẽ bắt cô làm công để đền bù, tuyệt đối sẽ không ra tay đánh cô.”
“Hiểu chưa?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, cô nghĩ ngợi, gật đầu tiếp: “Tôi hiểu rồi, sếp, anh yên tâm, tôi sẽ không ngứa đòn như Giang Triều.”
Dương Viêm bảo: “Tốt lắm.”
Khen xong, anh bổ sung: “Thế nhưng, lần trước cô gửi tin nhắn cho Lâm Linh rồi chạy đi điều tra tội phạm một mình, không thể lặp lại chuyện giống vậy. Từ trước đến nay, bọn tôi chưa bao giờ cho phép một người tự hành động, đây là quy định.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô nghe lời như thế, trông rất ngoan.
Nhưng vẻ ngoan ngoãn này có thể duy trì bao lâu?
Nghĩ thôi cũng biết sẽ không lâu, thói quen đã khắc sâu vào bản chất sẽ không thể thay đổi nhanh chóng. Như việc dù cô đã sớm ra tù, nhưng vẫn giữ thói quen tỉnh dậy vào năm rưỡi mỗi ngày. Hay chuyện tuy ở trong phòng ngủ, cô cũng không thể để bản thân yên tâm ngủ trên giường, như thể dù đang ngủ, cô vẫn luôn luôn duy trì tư thế phòng thủ.
Vừa yếu ớt, vừa kiên cường không thể lung lạc.
Rốt cuộc, thành trì vững chãi bao nhiêu mới có thể cho cô đủ cảm giác an toàn?
“Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
Dõi theo bóng dáng cô xuống xe rời đi, Dương Viêm nhớ tới tư thế ngủ say của cô mà anh thấy tối qua, nhíu mày.
Anh mở điện thoại ra tìm số điện thoại mà Giang Triều gửi cho mình, là bác sĩ điều trị chính của Diệp Tiểu Nhu trong bệnh viện tâm thần.
...
Diệp Tiểu Nhu nghĩ ngợi hồi lâu cũng không đoán ra, nếu Trần Giai Vỹ không nói dối, nếu cậu ta có một bạn gái mất tích thật, vậy tại sao lại không tra được chút tin tức nào?
Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp Trần Giai Vỹ, vẻ mặt lo lắng sắp tuyệt vọng của cậu ta không phải đang giả vờ. Hơn nữa, dựa vào lịch sử trò chuyện mà cậu ta cung cấp, các cuộc đối thoại giữa cậu ta với bạn gái cũng rất bình thường.
Vậy email kia là sao? Nhân vật SZ nói chuyện với Dương Tuyết Phi, có lẽ không phải Thẩm Trạch, mà đang có người cố ý dùng biệt danh theo tên Thẩm Trạch để đánh lừa cảnh sát, mục đích của việc này là gì?
“Thật tình, mình mê mẩn mấy vụ giải mã này quá.” Cô lẩm bẩm.
Cô cũng có dự cảm, chẳng mấy chốc nữa bí ẩn này sẽ được giải quyết.
Âm thanh thông báo vang lên từ nhóm chat trên WeChat, Lâm Linh hỏi mọi người chơi game không, Diệp Tiểu Nhu tò mò hỏi: “Game gì?”
Lâm Linh gửi cho cô một đường link, nhiệt tình mời cô chơi chung. Thấy ai cũng tham gia, Diệp Tiểu Nhu bèn tải trò chơi, ngẫm nghĩ, cô đặt cho mình một biệt danh, tên Diệp Đại Hiệp.
Giang Thạc vỗ vỗ cô trên WeChat, nói: Khiêm tốn tí đi, lính mới tới, tên càng ngầu chơi càng dở, trò chơi này không đơn giản như cô nghĩ đâu.
Diệp Tiểu Nhu: Vậy để xem có phải tôi không được thật không.
Một giờ sau, Diệp Tiểu Nhu đã giết năm hiệp liên tiếp cảm thấy mỹ mãn buông điện thoại, mặc kệ Giang Thạc điên cuồng oanh tạc trong nhóm chat.
Giang Thạc: Người đâu!!!! Mau vào tái chiến!!
Diêm Tiêu Tiêu: Im miệng đi Tiểu Thạc Thạc, sáng sớm mai còn đi làm nữa, ngủ mau.
Giang Thạc: Diệp Tiểu Nhu! Tôi phải quyết một trận tử chiến với cô!!
Lâm Linh: Chắc chắn Tiểu Nhu ngủ rồi, tôi cũng ngủ đây, ngủ ngon.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Thạc: Diệp Tiểu Nhu, mau vào tái đấu!
Mọi người đã chặn tin nhắn nhóm, không ai để ý đến anh ta.
Tình trạng này vẫn tiếp diễn tới lúc đi làm vào hôm sau, vừa thấy Diệp Tiểu Nhu, Giang Thạc đã vác đôi mắt thâm quầng hùng hổ bước đến nhìn cô chằm chặp.
Diệp Tiểu Nhu tỏ vẻ vô tội trốn sau lưng Diêm Tiêu Tiêu: “Mấy ngày nay tôi cũng không trêu chọc sếp, sao anh lại hung dữ với tôi?”
“Đánh một trận với tôi không?”
Diệp Tiểu Nhu đáp: “Sếp dạy, người một nhà không thể đánh nhau đâu.”
Giang Thạc nói: “Ý tôi là trò chơi, chơi một ván với tôi, tôi phải rửa sạch mối nhục đêm qua!”
Một người người đàn ông cao một mét tám mấy, nghe bảo đang chịu trách nhiệm về sức mạnh của toàn công ty, còn vai u thịt bắp thế này, lại giống hệt đứa nhỏ muốn chơi game với cô? Còn muốn trả thù vì xấu hổ?
Anh bạn nhỏ này, quá hiếu thắng rồi, Diệp Tiểu Nhu dịu dàng nhìn anh ta lắc lắc đầu: “Anh không đánh lại tôi đâu.”
Giang Thạc không phục: “Tôi không tin, tôi đã chơi trò này hai năm, thi thoảng Lâm Linh còn thua tôi nữa đấy.”
Diệp Tiểu Nhu nhẹ nhàng hỏi: “Lâm Linh dựa vào kỹ thuật, tôi dựa vào đầu óc, anh dựa vào gì đây, hiệp sĩ Giang?”
Giang Thạc: “...”
Đúng lúc này lão Mã dẫn một khách hàng tới, họ không dám ầm ĩ nữa, cung kính đứng thẳng nhìn khách hàng vào phòng họp nhỏ.
Giang Thạc vẫn còn đang hơn thua.
Diệp Tiểu Nhu hơi dao động, nói: “Muốn tôi chơi với anh cũng được. Nhưng nếu anh thua, phải cho tôi mượn con moto của anh lái một tuần đó.”
Giang Thạc không nói hai lời đã đồng ý ngay: “Nếu cô thua thì sao?”
Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Tôi không thua nổi đâu, nhưng quy tắc do anh định.”
Giang Thạc suy nghĩ hồi lâu, đề nghị: “Nếu cô thua thì đổi tên WeChat thành lính Diệp nửa tháng.”
“Tôi không có khả năng thua.” Diệp Tiểu Nhu kiêu ngạo đáp: “Được thôi, thành giao.”
Nửa giờ sau, Giang Thạc vô cảm buông điện thoại, lấy chìa khóa xe moto trong túi ra. Diệp Tiểu Nhu hưng phấn xoa xoa tay nhỏ, vừa muốn nhận, chợt nghe Giang Thạc ẩn ý hỏi: “Cô có bằng lái xe không?”
“?” Tay Diệp Tiểu Nhu cứng đờ giữa không trung.
Giang Thạc nói: “Không hả? Thế chờ có giấy phép hẵng đến đòi tôi nhé. Không có bằng mà lái xe là trái pháp luật đó.” Dứt lời, anh ta xoay người bước đi.
Diệp Tiểu Nhu: “...”
Cô còn đang buồn bực, bỗng nghe được giọng Dương Viêm truyền đến từ tầng hai: “Lên lầu họp.”
Ngoại trừ lão Mã đang nói chuyện với khách hàng, những người khác đều đến phòng họp tầng hai.
Họ vừa ngồi xuống, đã nghe Dương Viêm báo một tin xấu: “Ban nãy nhận được tin của cảnh sát, có một cô gái hai mươi tuổi đã mất tích ít nhất năm ngày.”
Diệp Tiểu Nhu nhạy bén bắt được từ mấu chốt: “Ít nhất?”
Dương Viêm gật đầu: “Giống vụ án Thẩm Trạch, đều là cô gái trẻ không tiếp xúc xã hội trong khoảng thời gian dài.”
Lâm Linh thả thông tin trên màn hình, bên trên hiện ảnh chụp một cô gái. Triệu Hy Văn, hai mươi tuổi, năm trước trượt đại học nên sống một mình để học lại, bố mẹ ly hôn không ở bên cạnh. Năm ngày trước, cô ấy còn tán gẫu với bạn bè, tiếp đó bạn bè không liên lạc được, họ đành báo cảnh sát vào hôm sau. Chưa đủ bốn mươi tám giờ nên không thể lập án, nhưng không ai biết rốt cuộc cô ấy đã mất tích từ khi nào. Ngày thứ ba sau khi báo án, cảnh sát tới cửa nhà cô ấy thì đã không thấy người.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Trên danh sách nạn nhân mà Thẩm Trạch cung cấp, không có tên của cô ấy.”
Tuy hung thủ đã bị bắt, vụ án cũng đã được giải quyết, nhưng bóng ma do tên Thẩm Trạch này mang đến, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Bóng ma gian ác dường như vẫn bao trùm khắp thành phố, nó lẳng lặng quan sát từng phụ nữ trẻ tuổi không đủ sức phản kháng.
Dương Viêm nói: “Nếu đã quyết định điều tra, vậy hãy làm tới cùng. Giang Thạc và Lâm Linh, hai người điều tra nhà Triệu Hy Văn xem có manh mối gì không. Diệp Tiểu Nhu, cô theo tôi tới gặp Trần Giai Vỹ.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, cũng đến lúc nên gặp cậu ta rồi.
Giang Thạc bỗng nói: “So tài đi, xem ai tìm được manh mối của vụ án này trước.”
Diệp Tiểu Nhu yên lặng chỉ bóng lưng Dương Viêm sắp ra khỏi phòng họp: “Này, chúng ta không thể thắng anh ấy đâu, anh nghĩ việc cạnh tranh là cần thiết không?”
Giang Thạc: “... Quên đi, chúng ta cứ so tài trong trò chơi thôi.”
Dương Viêm chợt dừng bước, quay đầu nhìn họ: “Trò chơi nào mà khiến cả hai đam mê ngay cả trong giờ làm việc như vậy?”
Diệp Tiểu Nhu và Giang Thạc nhìn nhau, rồi nhìn Dương Viêm lắc đầu: “Không có gì, sếp, không có gì.”
Dương Viêm ừ một tiếng, thản nhiên bảo Diệp Tiểu Nhu: “Thỉnh thoảng nhường cậu ta chút, bạn nhỏ chơi thua dễ tức giận lắm.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Vâng, lần sau tôi sẽ nhường anh ta, cứ tức giận không ngủ mãi sẽ làm chậm trễ công việc mất.”
Giang Thạc: “...”
Lão Mã vỗ vỗ vai Giang Thạc: “Với IQ của hai vị kia, cậu thật sự không khác bạn nhỏ là bao.”
Thấy Giang Thạc trừng mắt nhìn mình, lão Mã vội giơ tay lên: “Ấy ấy ấy đừng tức giận với tôi, hiếm khi có người có thể đuổi kịp nhịp độ của sếp chúng ta. Hãy quý trọng đi, anh bạn nhỏ.”
Khi hai người ra ngoài, Diệp Tiểu Nhu liếc nhìn Giang Thạc cầm mũ bảo hiểm lên xe moto, Giang Thạc cũng ngó cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Diệp Tiểu Nhu không hề chú ý, Dương Viêm cũng nhìn họ, rồi nhìn thoáng qua con moto siêu ngầu của Giang Thạc.
Dù anh không nghe thấy hai người tranh luận gì dưới lầu, nhưng dựa vào ánh mắt của họ, cũng đủ để anh nhận ra.
“Thích chiếc xe kia như vậy sao?”
“Vâng.” Diệp Tiểu Nhu thu lại tầm mắt, nhún vai: “Nhưng tôi thích gì đó, cũng không nhất định phải có cho bằng được, có thể nhìn nhiều thêm một lần cũng tốt lắm rồi.”
Lên xe, Diệp Tiểu Nhu vẫn dõi theo Giang Thạc đã đi xa, bỗng nghe thấy giọng Dương Viêm: “Giang Thạc thắng rất nhiều giải thưởng đua xe.”
“Vậy sao?” Diệp Tiểu Nhu nghĩ nghĩ, hất cằm nói: “Nếu là tôi, có lẽ cũng lấy được giải thưởng, chỉ cần tôi muốn.”
Dương Viêm như cười như không: “Không phải cô cảm thấy nhìn nhiều thêm một lần là đủ rồi sao?”
“... Nhìn nhiều thêm một lần có thể so với tự mình thử à? Có thể thử thì ai còn thỏa mãn với việc chỉ nhìn chứ.”
Dứt lời, Diệp Tiểu Nhu hơi ngứa ngáy trong lòng, cực kỳ muốn xuống xe đá bay Giang Thạc ra khỏi con moto, sau đó cướp chìa khóa và xe anh ta... Ý tưởng này nguy hiểm quá, hơn nữa cô khá nghi ngờ Dương Viêm đã nhìn thấu tâm tư của cô, bèn nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Nghe Lâm Linh kể, có vẻ Trần Giai Vỹ đã bặt tin vài ngày, gọi điện cũng không liên lạc được. Tôi vẫn luôn nghĩ cậu ta rất kỳ lạ, lần nào gặp cậu ta cũng cảm thấy không ổn sao sao ấy, nhưng không nói được không ổn chỗ nào.”
“Gặp thêm lần nữa thì sẽ biết không ổn thế nào.”
Trần Giai Vỹ chưa từng nói về địa chỉ nhà trọ của cậu ta, địa chỉ được Lâm Linh tìm ra. Lúc ấy Trần Giai Vỹ chỉ đưa địa chỉ công ty, nằm ở thành phố khác, nhưng theo như lời cậu ta, cậu ta sống chung với bạn gái ở thành phố C.
Cậu ta và Dương Tuyết Phi thuê một nhà trọ, Dương Tuyết Phi làm ổ ở nhà. Còn cậu ta, vì làm việc bên ngoài nhiều nên chủ yếu cứ cách một khoảng thời gian mới có thể trở về một chuyến. Cậu ta kể khi ở ngoài, cậu ta vẫn duy trì nói chuyện với bạn gái ít nhất một giờ mỗi ngày.
Nếu lời cậu ta nói là thật, vậy thời gian bạn gái cậu ta mất tích không hề ngắn.
Dù nơi họ đang sinh sống vẫn nằm trong thành phố, nhưng lại ở một khu dân cư cách nội thành khá xa, tại một khu nhà trọ cũ.
Sau khi tìm được, Diệp Tiểu Nhu thử gõ cửa, nhưng không ai đáp.
“Không ở nhà sao?” Diệp Tiểu Nhu lấy điện thoại gọi cho Trần Giai Vỹ, điện thoại của cậu ta vẫn báo gọi được nhưng không ai nhận. Diệp Tiểu Nhu đưa điện thoại ra xa tai, một lát sau bảo: “Trong phòng có tiếng chuông điện thoại, cậu ta ở nhà.”
“Thế ư? Tai cô thính phết.” Dương Viêm nhìn cô, đôi tai kia khuất trong mái tóc xõa tung của cô, chỉ lộ ra vành tai trắng nõn xinh xắn.
Anh nói vậy vì anh hoàn toàn không nghe được tiếng động bên trong, nhưng cũng không có nghĩa thính lực của anh có vấn đề. Trái lại, thính lực của anh còn tốt hơn người thường đôi chút. Còn Diệp Tiểu Nhu không áp tai lên cửa đã xác định điện thoại kêu trong phòng, chứng tỏ thính lực của cô còn tốt hơn người thường rất nhiều.
Diệp Tiểu Nhu áp tai lên cửa đúng như anh nghĩ, cô gật đầu chắc nịch: “Đúng rồi, điện thoại của cậu ta ở bên trong, nhưng không nghe thấy tiếng người, gọi nhiều như vậy, sao lại không bắt máy nhỉ?”
Cô nhìn khóa cửa, là loại khóa điện tử khó làm nhất, thật sự không dễ mở. Chỉ cần tiếng động hơi lớn thôi, phỏng chừng còn có thể kéo hàng xóm lầu trên lầu dưới tới xem.
...
Lúc cô gái đang hôn mê, mơ màng cảm nhận được có người vào phòng, chạm lên thân thể mình.
Cảm giác này khiến cô ấy sởn da gà khắp người, nỗi sợ hãi trong lòng gần như lên tới đỉnh điểm. Từng mạch máu nhỏ toàn thân cô ấy giãn ra, nếu hiện tại cô ấy có thể phát ra âm thanh, đó chắc chắn sẽ là một tiếng thét chói tai hoảng sợ tột cùng.
Hắn đang vuốt ve cơ thể cô ấy!
Không hề thô bạo, dâm dục mà đầy nhẹ nhàng, nhưng sự dịu dàng, thong thả này, như thể đang yêu thương nựng thú cưng của mình trong thời gian rảnh...
Động tác dịu dàng này còn đáng sợ hơn việc thô bạo gấp trăm lần.
Nhưng cô ấy không thể kêu lên bất cứ tiếng gì, ngoại trừ việc giãn nở lỗ chân lông, chân tay cô ấy cũng không tài nào cử động nổi. Cô ấy biết người này bỏ thuốc vào trong nước của mình, nhưng cô ấy rất khát, cô ấy không nhịn được, thầm nghĩ sẽ uống một ngụm rồi nhổ ra, khi nhìn lại cô ấy đã uống hơn nửa chai nước.
Con người, ai mà chẳng tham lam, tham lam khát khao thứ mình không chiếm được, tham lam chấp nhận những gì mình vốn không nên nhận.
Kẻ này, rốt cuộc hắn muốn gì?
Liệu cô ấy... còn có thể bình an vô sự về nhà không?
Hung thủ đột nhập giết người chặt xác khiến cả thành phố rơi vào khủng hoảng kia, chính là kẻ này sao? Nếu là hắn thật, vậy ngay cả việc mình còn toàn thây không cô ấy cũng không chắc.
Trời cao ơi... ai có thể tới cứu cô ấy không? Cô ấy không muốn chết thảm như vậy!
“Đừng sợ.” Âm thanh khiến cô ấy sởn gai ốc kia dán bên tai cô ấy, thậm chí cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp mà âm u này, hơi thở ác độc khiến toàn thân cô ấy run rẩy ớn lạnh không thôi...
“Không phải ai cũng có thể có giá trị giống cô. Đến cuối cùng, cô nhất định sẽ cảm ơn tôi, tôi sẽ giúp cô nhận ra, thế nào là giá trị sinh mệnh...”
Cô không hề thấy vẻ nóng vội trên mặt anh, nhưng vừa rồi có một khoảnh khắc, quả thực cô đã cảm nhận được hơi thở của anh thay đổi nhẹ.
“Không có gì sai khi đề phòng mọi người, cách làm của cô với chuyện của Thẩm Trạch cũng không sai, cô phòng bị tôi cũng không sai, nhưng…” Dương Viêm dừng một chút, quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hiếm khi ngây thơ của cô: “Chiến binh ấy, dù giỏi thế nào thì đôi lúc vẫn cần thả lỏng. Chí ít khi ở bên tôi, cô có thể thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình, thi thoảng khuây khỏa một tí cũng không xấu gì.”
Diệp Tiểu Nhu còn chưa trả lời, anh đã chỉ cửa lớn công ty, nói: “Thấy họ không? Toàn là trụ cột làm ở công ty ít nhất từ năm năm trở lên. Lúc họ mới tới cũng mắc nhiều sai lầm, khiến khách hàng giận bỏ đi, ảnh hưởng các mối quan hệ làm ăn, hở ra là không liên lạc được. Có lần nọ, một mình Giang Triều làm thí nghiệm linh tinh gì đó trong phòng làm việc, cả tòa nhà suýt đã nổ tung.”
Diệp Tiểu Nhu hít nhẹ một hơi.
Bạn nhỏ Giang Triều này còn có lúc quậy phá như vậy sao?
Dương Viêm nói: “Cô có thể hỏi họ, tôi đã đánh họ bao giờ chưa.”
Cùng lắm thì để Giang Thạc thay anh đánh thằng nhóc Giang Triều kia thôi, đương nhiên, anh sẽ không tiết lộ sự thật này.
Chắc chắn Diệp Tiểu Nhu cũng sẽ không biết, anh từng thiếu kiên nhẫn với đám nhóc không được dạy dỗ tốt này thế nào. Mỗi một người có thể ở lại công ty, đều không phải kiểu người mà người thường có thể quản, có thể tạo bầu không khí hài hòa ăn ý như hiện giờ. Mấy ai hiểu được anh đã tốn bao nhiêu thời gian lẫn sức lực đây?
Vài năm trước, có ít nhất hơn chục người, cuối cùng sàng lọc chỉ còn đôi ba người này trụ lại. Còn những người khác, nếu không bị sa thải thì cũng trở thành nhân viên bên ngoài.
Chỉ có thể nói Diệp Tiểu Nhu tới rất đúng lúc, gặp được một Dương Viêm đầy kiên định và mạnh mẽ như thế.
“Nhiều nhất chỉ trừ một khoản tiền thưởng thôi, chưa từng động đến tiền lương.” Anh thản nhiên nói: “Nên cô không cần lo lắng, dù cô khiến tòa nhà này nổ tung thì cùng lắm tôi sẽ bắt cô làm công để đền bù, tuyệt đối sẽ không ra tay đánh cô.”
“Hiểu chưa?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, cô nghĩ ngợi, gật đầu tiếp: “Tôi hiểu rồi, sếp, anh yên tâm, tôi sẽ không ngứa đòn như Giang Triều.”
Dương Viêm bảo: “Tốt lắm.”
Khen xong, anh bổ sung: “Thế nhưng, lần trước cô gửi tin nhắn cho Lâm Linh rồi chạy đi điều tra tội phạm một mình, không thể lặp lại chuyện giống vậy. Từ trước đến nay, bọn tôi chưa bao giờ cho phép một người tự hành động, đây là quy định.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô nghe lời như thế, trông rất ngoan.
Nhưng vẻ ngoan ngoãn này có thể duy trì bao lâu?
Nghĩ thôi cũng biết sẽ không lâu, thói quen đã khắc sâu vào bản chất sẽ không thể thay đổi nhanh chóng. Như việc dù cô đã sớm ra tù, nhưng vẫn giữ thói quen tỉnh dậy vào năm rưỡi mỗi ngày. Hay chuyện tuy ở trong phòng ngủ, cô cũng không thể để bản thân yên tâm ngủ trên giường, như thể dù đang ngủ, cô vẫn luôn luôn duy trì tư thế phòng thủ.
Vừa yếu ớt, vừa kiên cường không thể lung lạc.
Rốt cuộc, thành trì vững chãi bao nhiêu mới có thể cho cô đủ cảm giác an toàn?
“Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
Dõi theo bóng dáng cô xuống xe rời đi, Dương Viêm nhớ tới tư thế ngủ say của cô mà anh thấy tối qua, nhíu mày.
Anh mở điện thoại ra tìm số điện thoại mà Giang Triều gửi cho mình, là bác sĩ điều trị chính của Diệp Tiểu Nhu trong bệnh viện tâm thần.
...
Diệp Tiểu Nhu nghĩ ngợi hồi lâu cũng không đoán ra, nếu Trần Giai Vỹ không nói dối, nếu cậu ta có một bạn gái mất tích thật, vậy tại sao lại không tra được chút tin tức nào?
Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp Trần Giai Vỹ, vẻ mặt lo lắng sắp tuyệt vọng của cậu ta không phải đang giả vờ. Hơn nữa, dựa vào lịch sử trò chuyện mà cậu ta cung cấp, các cuộc đối thoại giữa cậu ta với bạn gái cũng rất bình thường.
Vậy email kia là sao? Nhân vật SZ nói chuyện với Dương Tuyết Phi, có lẽ không phải Thẩm Trạch, mà đang có người cố ý dùng biệt danh theo tên Thẩm Trạch để đánh lừa cảnh sát, mục đích của việc này là gì?
“Thật tình, mình mê mẩn mấy vụ giải mã này quá.” Cô lẩm bẩm.
Cô cũng có dự cảm, chẳng mấy chốc nữa bí ẩn này sẽ được giải quyết.
Âm thanh thông báo vang lên từ nhóm chat trên WeChat, Lâm Linh hỏi mọi người chơi game không, Diệp Tiểu Nhu tò mò hỏi: “Game gì?”
Lâm Linh gửi cho cô một đường link, nhiệt tình mời cô chơi chung. Thấy ai cũng tham gia, Diệp Tiểu Nhu bèn tải trò chơi, ngẫm nghĩ, cô đặt cho mình một biệt danh, tên Diệp Đại Hiệp.
Giang Thạc vỗ vỗ cô trên WeChat, nói: Khiêm tốn tí đi, lính mới tới, tên càng ngầu chơi càng dở, trò chơi này không đơn giản như cô nghĩ đâu.
Diệp Tiểu Nhu: Vậy để xem có phải tôi không được thật không.
Một giờ sau, Diệp Tiểu Nhu đã giết năm hiệp liên tiếp cảm thấy mỹ mãn buông điện thoại, mặc kệ Giang Thạc điên cuồng oanh tạc trong nhóm chat.
Giang Thạc: Người đâu!!!! Mau vào tái chiến!!
Diêm Tiêu Tiêu: Im miệng đi Tiểu Thạc Thạc, sáng sớm mai còn đi làm nữa, ngủ mau.
Giang Thạc: Diệp Tiểu Nhu! Tôi phải quyết một trận tử chiến với cô!!
Lâm Linh: Chắc chắn Tiểu Nhu ngủ rồi, tôi cũng ngủ đây, ngủ ngon.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Thạc: Diệp Tiểu Nhu, mau vào tái đấu!
Mọi người đã chặn tin nhắn nhóm, không ai để ý đến anh ta.
Tình trạng này vẫn tiếp diễn tới lúc đi làm vào hôm sau, vừa thấy Diệp Tiểu Nhu, Giang Thạc đã vác đôi mắt thâm quầng hùng hổ bước đến nhìn cô chằm chặp.
Diệp Tiểu Nhu tỏ vẻ vô tội trốn sau lưng Diêm Tiêu Tiêu: “Mấy ngày nay tôi cũng không trêu chọc sếp, sao anh lại hung dữ với tôi?”
“Đánh một trận với tôi không?”
Diệp Tiểu Nhu đáp: “Sếp dạy, người một nhà không thể đánh nhau đâu.”
Giang Thạc nói: “Ý tôi là trò chơi, chơi một ván với tôi, tôi phải rửa sạch mối nhục đêm qua!”
Một người người đàn ông cao một mét tám mấy, nghe bảo đang chịu trách nhiệm về sức mạnh của toàn công ty, còn vai u thịt bắp thế này, lại giống hệt đứa nhỏ muốn chơi game với cô? Còn muốn trả thù vì xấu hổ?
Anh bạn nhỏ này, quá hiếu thắng rồi, Diệp Tiểu Nhu dịu dàng nhìn anh ta lắc lắc đầu: “Anh không đánh lại tôi đâu.”
Giang Thạc không phục: “Tôi không tin, tôi đã chơi trò này hai năm, thi thoảng Lâm Linh còn thua tôi nữa đấy.”
Diệp Tiểu Nhu nhẹ nhàng hỏi: “Lâm Linh dựa vào kỹ thuật, tôi dựa vào đầu óc, anh dựa vào gì đây, hiệp sĩ Giang?”
Giang Thạc: “...”
Đúng lúc này lão Mã dẫn một khách hàng tới, họ không dám ầm ĩ nữa, cung kính đứng thẳng nhìn khách hàng vào phòng họp nhỏ.
Giang Thạc vẫn còn đang hơn thua.
Diệp Tiểu Nhu hơi dao động, nói: “Muốn tôi chơi với anh cũng được. Nhưng nếu anh thua, phải cho tôi mượn con moto của anh lái một tuần đó.”
Giang Thạc không nói hai lời đã đồng ý ngay: “Nếu cô thua thì sao?”
Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Tôi không thua nổi đâu, nhưng quy tắc do anh định.”
Giang Thạc suy nghĩ hồi lâu, đề nghị: “Nếu cô thua thì đổi tên WeChat thành lính Diệp nửa tháng.”
“Tôi không có khả năng thua.” Diệp Tiểu Nhu kiêu ngạo đáp: “Được thôi, thành giao.”
Nửa giờ sau, Giang Thạc vô cảm buông điện thoại, lấy chìa khóa xe moto trong túi ra. Diệp Tiểu Nhu hưng phấn xoa xoa tay nhỏ, vừa muốn nhận, chợt nghe Giang Thạc ẩn ý hỏi: “Cô có bằng lái xe không?”
“?” Tay Diệp Tiểu Nhu cứng đờ giữa không trung.
Giang Thạc nói: “Không hả? Thế chờ có giấy phép hẵng đến đòi tôi nhé. Không có bằng mà lái xe là trái pháp luật đó.” Dứt lời, anh ta xoay người bước đi.
Diệp Tiểu Nhu: “...”
Cô còn đang buồn bực, bỗng nghe được giọng Dương Viêm truyền đến từ tầng hai: “Lên lầu họp.”
Ngoại trừ lão Mã đang nói chuyện với khách hàng, những người khác đều đến phòng họp tầng hai.
Họ vừa ngồi xuống, đã nghe Dương Viêm báo một tin xấu: “Ban nãy nhận được tin của cảnh sát, có một cô gái hai mươi tuổi đã mất tích ít nhất năm ngày.”
Diệp Tiểu Nhu nhạy bén bắt được từ mấu chốt: “Ít nhất?”
Dương Viêm gật đầu: “Giống vụ án Thẩm Trạch, đều là cô gái trẻ không tiếp xúc xã hội trong khoảng thời gian dài.”
Lâm Linh thả thông tin trên màn hình, bên trên hiện ảnh chụp một cô gái. Triệu Hy Văn, hai mươi tuổi, năm trước trượt đại học nên sống một mình để học lại, bố mẹ ly hôn không ở bên cạnh. Năm ngày trước, cô ấy còn tán gẫu với bạn bè, tiếp đó bạn bè không liên lạc được, họ đành báo cảnh sát vào hôm sau. Chưa đủ bốn mươi tám giờ nên không thể lập án, nhưng không ai biết rốt cuộc cô ấy đã mất tích từ khi nào. Ngày thứ ba sau khi báo án, cảnh sát tới cửa nhà cô ấy thì đã không thấy người.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Trên danh sách nạn nhân mà Thẩm Trạch cung cấp, không có tên của cô ấy.”
Tuy hung thủ đã bị bắt, vụ án cũng đã được giải quyết, nhưng bóng ma do tên Thẩm Trạch này mang đến, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Bóng ma gian ác dường như vẫn bao trùm khắp thành phố, nó lẳng lặng quan sát từng phụ nữ trẻ tuổi không đủ sức phản kháng.
Dương Viêm nói: “Nếu đã quyết định điều tra, vậy hãy làm tới cùng. Giang Thạc và Lâm Linh, hai người điều tra nhà Triệu Hy Văn xem có manh mối gì không. Diệp Tiểu Nhu, cô theo tôi tới gặp Trần Giai Vỹ.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, cũng đến lúc nên gặp cậu ta rồi.
Giang Thạc bỗng nói: “So tài đi, xem ai tìm được manh mối của vụ án này trước.”
Diệp Tiểu Nhu yên lặng chỉ bóng lưng Dương Viêm sắp ra khỏi phòng họp: “Này, chúng ta không thể thắng anh ấy đâu, anh nghĩ việc cạnh tranh là cần thiết không?”
Giang Thạc: “... Quên đi, chúng ta cứ so tài trong trò chơi thôi.”
Dương Viêm chợt dừng bước, quay đầu nhìn họ: “Trò chơi nào mà khiến cả hai đam mê ngay cả trong giờ làm việc như vậy?”
Diệp Tiểu Nhu và Giang Thạc nhìn nhau, rồi nhìn Dương Viêm lắc đầu: “Không có gì, sếp, không có gì.”
Dương Viêm ừ một tiếng, thản nhiên bảo Diệp Tiểu Nhu: “Thỉnh thoảng nhường cậu ta chút, bạn nhỏ chơi thua dễ tức giận lắm.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Vâng, lần sau tôi sẽ nhường anh ta, cứ tức giận không ngủ mãi sẽ làm chậm trễ công việc mất.”
Giang Thạc: “...”
Lão Mã vỗ vỗ vai Giang Thạc: “Với IQ của hai vị kia, cậu thật sự không khác bạn nhỏ là bao.”
Thấy Giang Thạc trừng mắt nhìn mình, lão Mã vội giơ tay lên: “Ấy ấy ấy đừng tức giận với tôi, hiếm khi có người có thể đuổi kịp nhịp độ của sếp chúng ta. Hãy quý trọng đi, anh bạn nhỏ.”
Khi hai người ra ngoài, Diệp Tiểu Nhu liếc nhìn Giang Thạc cầm mũ bảo hiểm lên xe moto, Giang Thạc cũng ngó cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Diệp Tiểu Nhu không hề chú ý, Dương Viêm cũng nhìn họ, rồi nhìn thoáng qua con moto siêu ngầu của Giang Thạc.
Dù anh không nghe thấy hai người tranh luận gì dưới lầu, nhưng dựa vào ánh mắt của họ, cũng đủ để anh nhận ra.
“Thích chiếc xe kia như vậy sao?”
“Vâng.” Diệp Tiểu Nhu thu lại tầm mắt, nhún vai: “Nhưng tôi thích gì đó, cũng không nhất định phải có cho bằng được, có thể nhìn nhiều thêm một lần cũng tốt lắm rồi.”
Lên xe, Diệp Tiểu Nhu vẫn dõi theo Giang Thạc đã đi xa, bỗng nghe thấy giọng Dương Viêm: “Giang Thạc thắng rất nhiều giải thưởng đua xe.”
“Vậy sao?” Diệp Tiểu Nhu nghĩ nghĩ, hất cằm nói: “Nếu là tôi, có lẽ cũng lấy được giải thưởng, chỉ cần tôi muốn.”
Dương Viêm như cười như không: “Không phải cô cảm thấy nhìn nhiều thêm một lần là đủ rồi sao?”
“... Nhìn nhiều thêm một lần có thể so với tự mình thử à? Có thể thử thì ai còn thỏa mãn với việc chỉ nhìn chứ.”
Dứt lời, Diệp Tiểu Nhu hơi ngứa ngáy trong lòng, cực kỳ muốn xuống xe đá bay Giang Thạc ra khỏi con moto, sau đó cướp chìa khóa và xe anh ta... Ý tưởng này nguy hiểm quá, hơn nữa cô khá nghi ngờ Dương Viêm đã nhìn thấu tâm tư của cô, bèn nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Nghe Lâm Linh kể, có vẻ Trần Giai Vỹ đã bặt tin vài ngày, gọi điện cũng không liên lạc được. Tôi vẫn luôn nghĩ cậu ta rất kỳ lạ, lần nào gặp cậu ta cũng cảm thấy không ổn sao sao ấy, nhưng không nói được không ổn chỗ nào.”
“Gặp thêm lần nữa thì sẽ biết không ổn thế nào.”
Trần Giai Vỹ chưa từng nói về địa chỉ nhà trọ của cậu ta, địa chỉ được Lâm Linh tìm ra. Lúc ấy Trần Giai Vỹ chỉ đưa địa chỉ công ty, nằm ở thành phố khác, nhưng theo như lời cậu ta, cậu ta sống chung với bạn gái ở thành phố C.
Cậu ta và Dương Tuyết Phi thuê một nhà trọ, Dương Tuyết Phi làm ổ ở nhà. Còn cậu ta, vì làm việc bên ngoài nhiều nên chủ yếu cứ cách một khoảng thời gian mới có thể trở về một chuyến. Cậu ta kể khi ở ngoài, cậu ta vẫn duy trì nói chuyện với bạn gái ít nhất một giờ mỗi ngày.
Nếu lời cậu ta nói là thật, vậy thời gian bạn gái cậu ta mất tích không hề ngắn.
Dù nơi họ đang sinh sống vẫn nằm trong thành phố, nhưng lại ở một khu dân cư cách nội thành khá xa, tại một khu nhà trọ cũ.
Sau khi tìm được, Diệp Tiểu Nhu thử gõ cửa, nhưng không ai đáp.
“Không ở nhà sao?” Diệp Tiểu Nhu lấy điện thoại gọi cho Trần Giai Vỹ, điện thoại của cậu ta vẫn báo gọi được nhưng không ai nhận. Diệp Tiểu Nhu đưa điện thoại ra xa tai, một lát sau bảo: “Trong phòng có tiếng chuông điện thoại, cậu ta ở nhà.”
“Thế ư? Tai cô thính phết.” Dương Viêm nhìn cô, đôi tai kia khuất trong mái tóc xõa tung của cô, chỉ lộ ra vành tai trắng nõn xinh xắn.
Anh nói vậy vì anh hoàn toàn không nghe được tiếng động bên trong, nhưng cũng không có nghĩa thính lực của anh có vấn đề. Trái lại, thính lực của anh còn tốt hơn người thường đôi chút. Còn Diệp Tiểu Nhu không áp tai lên cửa đã xác định điện thoại kêu trong phòng, chứng tỏ thính lực của cô còn tốt hơn người thường rất nhiều.
Diệp Tiểu Nhu áp tai lên cửa đúng như anh nghĩ, cô gật đầu chắc nịch: “Đúng rồi, điện thoại của cậu ta ở bên trong, nhưng không nghe thấy tiếng người, gọi nhiều như vậy, sao lại không bắt máy nhỉ?”
Cô nhìn khóa cửa, là loại khóa điện tử khó làm nhất, thật sự không dễ mở. Chỉ cần tiếng động hơi lớn thôi, phỏng chừng còn có thể kéo hàng xóm lầu trên lầu dưới tới xem.
...
Lúc cô gái đang hôn mê, mơ màng cảm nhận được có người vào phòng, chạm lên thân thể mình.
Cảm giác này khiến cô ấy sởn da gà khắp người, nỗi sợ hãi trong lòng gần như lên tới đỉnh điểm. Từng mạch máu nhỏ toàn thân cô ấy giãn ra, nếu hiện tại cô ấy có thể phát ra âm thanh, đó chắc chắn sẽ là một tiếng thét chói tai hoảng sợ tột cùng.
Hắn đang vuốt ve cơ thể cô ấy!
Không hề thô bạo, dâm dục mà đầy nhẹ nhàng, nhưng sự dịu dàng, thong thả này, như thể đang yêu thương nựng thú cưng của mình trong thời gian rảnh...
Động tác dịu dàng này còn đáng sợ hơn việc thô bạo gấp trăm lần.
Nhưng cô ấy không thể kêu lên bất cứ tiếng gì, ngoại trừ việc giãn nở lỗ chân lông, chân tay cô ấy cũng không tài nào cử động nổi. Cô ấy biết người này bỏ thuốc vào trong nước của mình, nhưng cô ấy rất khát, cô ấy không nhịn được, thầm nghĩ sẽ uống một ngụm rồi nhổ ra, khi nhìn lại cô ấy đã uống hơn nửa chai nước.
Con người, ai mà chẳng tham lam, tham lam khát khao thứ mình không chiếm được, tham lam chấp nhận những gì mình vốn không nên nhận.
Kẻ này, rốt cuộc hắn muốn gì?
Liệu cô ấy... còn có thể bình an vô sự về nhà không?
Hung thủ đột nhập giết người chặt xác khiến cả thành phố rơi vào khủng hoảng kia, chính là kẻ này sao? Nếu là hắn thật, vậy ngay cả việc mình còn toàn thây không cô ấy cũng không chắc.
Trời cao ơi... ai có thể tới cứu cô ấy không? Cô ấy không muốn chết thảm như vậy!
“Đừng sợ.” Âm thanh khiến cô ấy sởn gai ốc kia dán bên tai cô ấy, thậm chí cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp mà âm u này, hơi thở ác độc khiến toàn thân cô ấy run rẩy ớn lạnh không thôi...
“Không phải ai cũng có thể có giá trị giống cô. Đến cuối cùng, cô nhất định sẽ cảm ơn tôi, tôi sẽ giúp cô nhận ra, thế nào là giá trị sinh mệnh...”
/77
|