Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 367 - Phu Xướng Phụ Tùy

/473


“Nói vớ vẩn gì thế!” Anh bật cười, cô vợ nhỏ của anh suốt ngày trong đầu toàn nghĩ những chuyện không đâu.

“Quyết định như vậy đi, sáng mai em đi làm cùng với anh, vừa vặn anh có thể để mắt tới em. Tống Gia Minh hay Tống Tư Minh gì đó cũng đừng mơ tưởng quyến rũ em được” Anh cười, đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực, vui vẻ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô: “Thế nào, em không đồng ý đi làm cùng anh?”

“Được thôi...” Trong giọng nói của cô mang theo hơi hướm làm nũng, anh thế nhưng lại vui mừng không thể tả: “Ha, Kỳ Chấn nhất định ghen tỵ chết mất thôi, Văn Tĩnh nhà hắn bây giờ trong lòng chỉ lo để ý săn sóc con trai, một chút nhìn cũng không thèm nhìn đến hắn...”

Nói đến đây, đột nhiên cảm thấy người đang nằm trong ngực mình run nhẹ một cái, anh cuống quýt dừng lại, nhớ tới lời nói trước kia của Thái Minh Tranh, không khỏi bực mình một trận. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, trong lòng lại cảm thấy day dứt khổ sở , anh ôm chặt lấy cô: “Nhan Nhan, chúng ta kết hôn đi.”

Đáy mắt Hoan Nhan thoáng có tia vui sướng, nhưng rồi lại rầu rĩ. Cô nghĩ tới những lời ngày đó Thích Dung Dung nói, cô không thể sinh con được nữa, còn có tư cách gả vào nơi gọi là nhà giàu sao?

“Anh cảm thấy chuyện kết hôn này có khả năng sao?” Cô cười khổ, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, cứ như vậy nhìn anh. Trong đôi mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc hỗn loạn không thể diễn tả: “Chắc là không thể.”

“Không cần lo những chuyện kia, có được không? Không cần lo chúng ta có thể có sinh thêm con được hay không, cũng không cần quan tâm đến lời nói của bà ta. Chỉ cần em yêu anh, anh yêu em tại sao không thể kết hôn?”

“Chuyện này để sau này nói đi, không phải ngày mai chúng ta đi làm hay sao? Em đi chuẩn bị một chút.”

“Không cần chuẩn bị gì cả, em đến đó là được rồi. Anh thật sự không muốn em làm việc vất vả.”

“Không được thiên vị em, em thật muốn học hỏi thêm một chút.” Hoan Nhan thấy anh chuyển hướng đổi đề tài, cũng nói đùa theo.

Hai người họ cũng không nhắc tới những lời nói vừa nãy, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Bó hoa hồng cắm trong bình hoa đặt tại phòng khách trông rực rỡ kiều diễm. Nếu tình yêu của họ có thể nở rộ giống vậy thì tốt biết bao.

“Trông em có được không?” Hoan Nhan trước khi ra cửa hơi lo lắng, cứ soi lại gương. Lần đi làm này không thể xuề xòa so với những công ty nhỏ trước kia. Cô mặc bộ đồ công sở, tóc búi lên gọn gàng, trên mặt còn trang điểm một lớp son phấn mỏng.

“Rất được!” Quả thật cũng không tệ, chỉ là nhìn cô quy củ như vậy, anh không thích lắm.

“Đi thôi, đừng sợ. Em vào trong văn phòng của anh chờ ở đó, không cần lo lắng quá.” Anh khoát tay cô cùng bước xuống lầu, đến khi đã ngồi vào xe rồi, vẫn cảm thấy tay của cô hơi run rẩy. Anh đưa tay cầm lấy bàn tay cô siết nhè nhẹ, cảm xúc ấm áp lan truyền, Hoan Nhan dần dần bình tĩnh lại.

“Em là phu nhân Tổng giám đốc, người trong công ty đều là nhân viên cấp dưới của em, có gì mà phải sợ? Người nào dám nặng nhẹ với em, anh lập tức truy cứu người đó!”

“Được rồi.” Hoan Nhan trừng mắt nhìn anh: “Sắp tới công ty, đừng nói nữa.” Nhìn anh sao giống như đứa nhỏ chưa ráo máu đầu, tính tình dễ bị kích động thế!

Khi hai người dắt tay nhau bước vào công ty, không khí như ngưng đọng lại. Mọi người nghe nói Tổng Giám đốc rất cưng chiều vợ. Quả thật người nào đó trước mặt mọi người như biến thành người đàn ông khác, tất cả đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Ánh mắt nóng bỏng như vậy, tay hai người nắm chặt như vậy, đầu mày cuối mắt tràn đầy ý cười, tuyệt đối không phải là diễn xuất.

Hoan Nhan thấy mọi người đều nhìn mình thì đỏ mặt, chân bước cũng nhanh hơn, theo sát sau lưng anh đi đến thang máy. Khi cố gắng đi thật nhanh để tránh ánh nhìn mọi người, bởi vì cô cúi đầu bước đi không chú ý đến anh phía trước đứng lại, kết quả thẳng tắp đụng vào lưng anh...

“Bà xã, em không sao chứ?” Anh lập tức xoay người lại, nhìn thấy cô đang che mũi, đau đến rơi nước mắt. Kế đó nhìn thấy một ít máu rơi tràn ra từ kẽ tay cô.

“Trời đất ơi!” Thân Tống Hạo một tay bế cô lên, sải bước nhảy vào trong thang máy. Sau lưng vang lên vài tiếng xuýt xoa, nhưng anh vẫn mắt điếc tai ngơ, vô cùng lo lắng nhìn vết máu trên mặt cô: “Em cố chịu một chút, sắp đến phòng anh rồi.”

“Đau quá...” Trong mũi Hoan Nhan thật đau đớn, máu chảy không ngừng, nước mắt cũng vòng quanh khóe mi. Thân Tống Hạo vừa lo lắng vừa bực: “Đi bộ mà hồn để đâu đâu, đến nỗi va phải anh. Vừa tội em!”

“Trợ lý Trần, cậu lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ đến phòng làm việc của tôi.” Thân Tống Hạo cũng không quay đầu lại nhìn người trợ lý đang đứng sau lưng, chỉ phân phó thôi. Anh nhẹ nhàng thả Hoan Nhan đứng xuống, lấy khăn tay ra đưa cho cô cầm máu mũi: “Sao mà va phải mạnh đến thế!”

Đang lúc nói chuyện thì thang máy dừng lại, Thân Tống Hạo lại trực tiếp ôm cô bước ra ngoài. Bên ngoài phòng làm việc có vài người đứng để chờ chỉ thị công việc. Hứa Hoan Nhan vừa nhìn thấy, cuống quýt nói nho nhỏ: “Anh mau đi đi, bây giờ máu cũng đã cầm rồi.”

“Không cho nói chuyện!” Thân Tống Hạo quay lại trừng mắt nhìn cô, lại quay qua nhìn mấy người kia nói: “Tất cả các cuộc họp lui lại nửa giờ, không ai được tới đây quấy rầy!”

“Tổng giám đốc Thân, bí thư Từ mong ngài trả lời cho ông ấy.” Thư ký sốt ruột lại bất đắc dĩ không biết phải làm sao đành báo với anh, một bên len lén liếc nhìn Hoan Nhan.

“Anh mau đi, em thật sự không việc gì mà.... Hiện tại anh xem, máu cũng đã ngừng chảy rồi.” Hoan Nhan buông tay ra, Thân Tống Hạo kiểm tra cẩn thận một phen. Quả nhiên, máu không còn chảy xuống nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Em ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh.... Nửa giờ nữa anh sẽ quay trở lại.”

“Vâng, anh đi đi. Không có chuyện gì đâu.” Cô đẩy đẩy anh, nở nụ cười êm ái. Thân Tống Hạo lúc này mới buông tay ra, mở cửa cho cô bước vào, lại phân phó tiếp: “Trợ lý Trần, khi nào bác sĩ đến mời ông ấy mau kiểm tra cho vợ tôi. Tôi sẽ quay lại ngay.”

“Dạ vâng, Tổng giám đốc.” Trợ lý Trần lập tức đáp ứng. Thân Tống Hạo lúc này mới cùng với thư ký vội vã đi tới phòng họp kế bên để bàn bạc công việc.

Chuyện mảnh đất lần trước đều nhờ một tay bí thư Từ thúc đẩy mới có kết cục tốt đẹp. Tất nhiên anh không thể chậm trễ.

Hoan Nhan đi tới phòng vệ sinh phía trong rửa sạch mặt mũi lại một chút, sờ vào mũi vẫn còn thấy đau ê ẩm, không nén được cười. Cô như thế nào vẫn giống như một đứa trẻ, đụng vào một chút lại chảy máu mũi.

Bước ra ngoài ngồi trên ghế sa lon, trợ lý Trần rót cho cô tách trà rồi đi ra ngoài. Cô nhìn xung quanh phòng làm việc của anh, vật dụng trang trí trong phòng cũng không phô trương thanh thế xa hoa, ngược lại đơn giản, thoải mái mà phóng khoáng. Hoan Nhan ngồi mới khoảng mấy phút đã cảm thấy nhàm chán, liền đi đến phía sau bàn làm việc của anh. Mặt bàn làm bằng gỗ lim cực lớn, trừ một vài văn kiện, một gạt tàn thuốc, một ống đựng bút, còn có vài tờ giấy nháp ghi chi chít để bừa bãi trên bàn, cũng không còn gì khác. Hoan Nhan ngồi vào ghế của anh, tiện tay mở ngăn kéo. Ngăn bàn thế mà không có khóa lại, tùy ý nhìn vào trong cũng không có gì đặc biệt, thật buồn chán. Đang tính đóng ngăn kéo lại, cô chợt phát hiện trong góc có một cái hộp nhỏ tinh xảo.

Đưa tay đem cái hộp trang sức phía trên mặt bao một lớp nhung mềm mại mang ra ngoài. Vừa mở ra, có một chiếc nhẫn kim cương, Hoan Nhan lấy ra nhìn tỉ mỉ một chút. Kiểu dáng nhìn giống kiểu của mấy năm về trước, mà xem ra lại thấy quen thuộc.

Ngơ ngẩn rất lâu, Hoan Nhan mới giật mình nhớ tới. Đó là thời điểm lúc họ kết hôn, chính tay anh đã đeo nó vào tay cô. Ngây ngốc một lát, tay cô vuốt ve nhẹ nhàng trên nhẫn, mơ hồ như chạm vào một chổ không bằng phẵng. Hoan Nhan giơ chiếc nhẫn lên cao chổ có ánh sáng nhìn vào, là một hàng chữ tiếng Pháp được khắc lên: jet’aime! Anh yêu em!

Cô nhớ trước kia trên chiếc nhẫn này không có chữ, chẳng lẽ anh mới khắc vào sau này hay sao?

Cô nắm chặt chiếc nhẫn nho nhỏ kia, hột kim cương cứa vào lòng bàn tay cô nhoi nhói đau. Cô còn nhớ rõ ngày đó cô đi ký tên ly hôn, trả lại cho anh chiếc nhẫn này nhưng anh tiện tay quăng đi dáng vẻ không thèm để ý. Hoan Nhan cúi đầu nghĩ, cô tận mắt thấy anh vứt vào thùng rác, sao bây giờ chiếc nhẫn này lại ở đây?

Hoan Nhan nhớ đi nhớ lại, đáy lòng chợt dâng lên buồn bã nói không nên lời. Cô đưa tay tìm trong vạt áo, kéo ra ngoài một sợi dây nhỏ tinh tế. Sợi dây kia cũng không còn giữ được màu sắc như lúc ban đầu, phần dưới có treo một móc kéo đã bị mòn theo thời gian không còn sáng nữa. Cô đem nhẫn và móc kéo để chung trong lòng bàn tay. Một cái vẫn sáng rực rỡ, ánh sáng của ngọc quý. Một cái thì xám xịt, không có ánh sáng.

/473

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status