Người thừa kế hào môn - Full
Chương 658: Đã tìm thấy!
Dương Quế Lan trừng mắt nhìn Trần Bìnhđang ngồi nhắm mắt trong góc, nói: “Bà nghĩtôi không hối hận sao, tôi đã nói với con gáitôi rất nhiều lần rồi, ly hôn với tên rác rưởi nàyđi. Nhưng nó lại không nghe, mà bây giờ congái tôi lại mang thai, có đứa thứ hai rồi thậtkhó mà.”Mấy người ồn ào lắc đầu nói: “Chết thật!Quế Lan à, không phải tôi nói bà chứ! Khi cầnquyết đoán thì nên quyết đoán. Thật đáng xấuhổ khi có một người con rể như vậy mà.”“Cũng phải, nó không có chút ý chí nào,lúc trước còn từng làm cho tôi xấu hổ nữa.”Dương Quế Lan đã trở nên khó chịu hơn,càng trò chuyện với mọi người càng trở nêntức giận.Trên bàn đã dọn lên đủ món, Dương QuếLan xông đến bên cạnh Trần Bình khó chịukêu lên: “Trân Bình, cậu còn ngồi đây làm gì,còn không mau qua hầu hạ tôi ăn cơm! Đúnglà đồ đầu đất, đưa cậu đi theo thật là mất mặtmàt”Bạn học cũ của Dương Quế Lan đang ngồitrên bàn tiệc trái ngược lại lộ ra vẻ mặt trànđầy vui vẻ. Nhìn Trần Bình cứ như một conchó đang đi đến vậy, sau đó bắt đầu ăn.Mọi người lắc đầu, con rể như thế này thậtmất mặt.Một nửa bữa tiệc trôi qua, điện thoại trongáo của Dương Quế Lan rung lên vài lần, bà tavừa nhìn liên nói với Trân Bình: “Trần Bình, cậuđi ra ngoài đi, tôi có chuyện bàn bạc với cáccô chú.’Trần Bình đặt bát đũa xuống, suy nghĩ mộtlát rôi cũng không nói gì mà đi ra khỏi phòngtiệc.Ra bên ngoài, anh quay người đi đếnphòng bên cạnh.Ở đây không có ai, trong không khí có mùithơm lạ, khá là thơm.Trần Bình bước vào, sau khi ngôi nghịchđiện thoại một lúc liền cảm thấy mí mắt trunặng, đôi mắt nhắm nghiền lại.Mười phút sau, Trần Bình đã ngủ mê man.Mà lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra.Tào Quân chống gậy đi vào, sắc mặt lạnhlùng gian hiểm nhìn Trần Bình đang nằm trênghế sô pha.Đi phía sau anh ta là một cô gái đangđứng ở ngoài cửa ngó nghiêng, anh ta nói:“Vào đi!”Cô gái này khoảng mười mấy tuổi, hơinhát gan đang rụt rè đi vào, Nhìn rất yếu đuối,dáng vẻ xinh xắn, còn đang mặc đồng phục.Mặt Tào Quân trâm lại, nhìn cô nữ sinh kianói: “Biết phải làm gì chưa?”Nữ sinh nhìn Trần Bình đang nằm mêman, sau đó gật nhẹ đầu, hai tay vân vê vạtáo, yếu ớt nói: “Biết ạ.”
BÁO LỖI CHƯƠNG