Tại sao phải đến mức như thế này? Hạ Vy đau đớn, hai mắt hơi đỏ lên. Anh cũng đâu yêu cô, vậy mà không chịu buông tha? Đến tột cùng anh đang muốn làm gì? Cô trước đây không thể nhìn thấu anh, hiện tại càng không thể nhìn thấu. Rõ ràng, lúc cô bảo kết thúc anh đã bảo “tùy em. Nhưng giờ lại lật long.
Gia Khánh cười gắn, mặt lạnh đến cực điểm: “Em đừng mơ. Em tưởng cầm được tấm chi phiếu là xong? Nên nhớ anh có thể hủy thanh toán bất cứ lúc nào.”
Muốn đá anh đi? Để ở bên tên kia. Đúng là nằm mơ. Anh sẽ không buông tha, đến chết cũng muốn buộc chặt một chỗ với Hạ Vy.
Hạ Vy cũng tức giận: “Anh dám uy hiếp em."
Gia Khánh nhếch miệng, thì thầm vào tai Hạ Vy: “Em dùng từ sai rồi, là anh đang cảnh cáo em.”
Hạ Vy nghiêng đầu tránh thoát sự đụng chạm từ Gia Khánh. Cô không thể mất mười lăm tỷ, cô cần số tiền này để chữa bệnh cho Sóc con. Nhớ đến Sóc con lòng liền mềm xuống.
Hạ Vy nhắm mắt, sau đó mở ra, trong đôi mắt một mảnh thông suốt. Giọng nói cũng trở nên kiên định: “Anh muốn sao mới chịu đưa em?”
Gia Khánh nheo mắt nhìn khuôn mặt kiên cường của Hạ Vy, lòng đau nhói, cô có thể vì tiền nhưng lại không thể vì anh. “Em đồng ý với anh ba điều kiện anh sẽ đưa em mười lăm tỷ.” Gia Khánh nhìn Hạ Vy chờ đợi. “Ba điều kiện gì?” Hạ Vy trở nên đề phòng. “Điều kiện đầu tiên em không được kết hôn với Duy Nam. Gia Khánh nói xong, cảm thấy vô cùng hồi hộp. Anh sợ nghe lời từ chối hoặc sợ nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hạ Vy. “Em đồng ý. Hạ Vy không hề do dự mà đồng ý ngay. Điều đó khiến cho tâm tình kích động của Gia Khánh dịu đi, cả người căng cứng thả lỏng, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn, anh buông vai cô ra “Còn hai điều kiện kia, anh nói đi." Hạ Vy hồi hộp chờ đợi, hai tay vô thức siết chặt. “Anh chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi sẽ nói với em.” Gia Khánh nhếch môi, xoa xoa cằm, trong lòng âm thầm tính toán. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện .net
Hạ Vy cảnh giác: “Em chỉ thực hiện điều kiện trong phạm vi em chấp nhận được.
Gia Khánh cúi người, lướt nhẹ qua vành tai Hạ Vy, thấp giọng: “Tất nhiên."
Hạ Vy định bụng lùi ra sau né tránh, Gia Khánh nào cho Hạ Vy cơ hội, vươn tay giữ chặt eo, đặt lên má cô nụ hôn nhẹ.
Gia Khánh đứng thẳng người, cười cười: “Không mời anh vào nhà uống nước?”
Khóe môi Hạ Vy run rẩy, lướt qua anh lấy chìa khóa mở cửa. Thỉnh thoảng Hạ Vy vẫn về căn hộ dọn dẹp nên bên trong rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Gia Khánh chắp hai tay sau lưng, tự nhiên bước vào nhà, tự nhiên cởi giày, thay đôi dép mang ở nhà Hạ Vy chuẩn bị cho anh. Tâm trạng thoáng thoải mái vì Hạ Vy vẫn chưa vứt đi dép mang ở nhà của mình. Sau đó tự nhiên ngồi xuống ghế salon, bắt chéo chân.
Hạ Vy nhìn một loạt hành động tự nhiên của Gia Khánh có chút bất lực, thở dài, vào bếp lấy nước.
Cô đặt lên bàn, nhắc khéo: “Em về lấy tài liệu rồi sẽ đi ngay, anh tranh thủ uống nước mau. Gia Khánh chỉ “ồ” lên một tiếng, nhàn nhã uống nước.
Hạ Vy lười quan tâm, vào phòng lấy bản thiết kế, lúc ra phòng khách, Gia Khánh vẫn ngồi lù lù bất động, cô nhướn mày: “Giờ em phải đi rồi.”
Gia Khánh dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu qua nhếch môi: “Em đi rồi về sớm. Khách đến nhà phải mời cơm mới đúng. Em đối xử với khách vậy sao?”
Hạ Vy tức đến giậm chân, giờ mới phát hiện ra người đàn ông này có chút mặt dày nhi? “Anh... Hạ Vy nói không nên lời. Lấy túi xách đùng đùng bỏ đi, không muốn quan tâm anh nữa.
Hạ Vy đến công ty đưa bản thiết kế cho giám đốc Thành rồi đến siêu thị gần đó mua thức ăn. Lúc cô lần nữa về đến nhà thì đã hơn bốn giờ chiều.
Cô mở cửa vào nhà, Gia Khánh đang xem tin tức. Thấy tiếng bước chân anh hơi nghiêng đầu: “Về rồi.
Hạ Vy “Ừ” rồi đi thẳng vào phòng bếp, chẳng bao lâu mùi hương thức ăn từ phòng bếp lan tỏa khắp nhà.
Gia Khánh hít vào một hơi sâu, không khỏi cảm thán. Thật lâu rồi anh mới ngửi thấy hương vị quen thuộc này. Anh đứng dậy bước vào bếp, đứng dựa vào cửa chăm chú nhìn Hạ Vy bận rộn. Cảm giác như đang quay về khoảng thời gian hai người sống chung.
Nhịn không được Gia Khánh tiến lên ôm người từ phía sau, chốn đầu vào hõm cổ, hít ngửi hương thơm quen, thuộc trên người Hạ Vy. Hạ Vy đã quá quen thuộc với hành động này cùa Gia Khánh nên vẫn thản nhiên nấu ăn tiếp.
Hai người không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh sùng sục của thức ăn trong nồi phát ra.
/475
|