Vậy là đã được một tuần, kẻ từ khi Tuyết Hạ bước chân vào Vương Dương. Mọi chuyện đều tốt đẹp, trừ việc đêm nào cô gái nhỏ cũng bị những cơn gió nhẹ từ miền xa thẳm làm phiền. thật lạ! Tuyết Hạ vốn dĩ cũng không phải cô gái quá can đảm, nếu không muốn nói là rất sợ ma, thế mà, cô dám face to face, thậm chí còn chịu để yên cho hắn nằm cạnh, trên chiếc giường trắng muốt…Tự hỏi tại sao? Cô cũng không hiểu tại sao, khi ở bên anh ta, cô cứ như bị mất hết lý trí, không kháng cự, không kêu la…
Hôm nay, Tuyết Hạ vui vẻ cùng cả lớp họp bàn, rồi dành một buổi chiều để đi thăm trường. Vương Dương quả thật rất danh giá, rất rộng. Tuyết Hạ phải mệt mỏi lắm mới đi được hết. Xong việc, cả lớp lại đi ăn một bữa ở nhà hàng của trường. Tất nhiên, Thiên Cầm hào phóng trả tiền. Tuyết Hạ chưa bao giờ thoải mái như vậy. Có xa nhà, cô mới biết thế nào là đi chơi và thế nào là bạn bè thoải mái…
Cô trở về phòng lúc 7h. Trời đã tối, cô không thể thấy gì, ngoài vài đốm tinh lân lập loè ngoài ban công. Tuyết Hạ bước vào trong, bật điện. Lại mất điện nữa, thật là, sao một trường nổi tiếng như thế này lại có chuyện như vậy?
Chán nản, Tuyết Hạ thả mình lên giường, ngủ cho đỡ mệt…Gío lại vi vu xào xạc ngoài kia, rơi rơi vài tấm lá khô trong không gian im ắng…Lại một cơn gió phớt đến, nhẹ nhàng xuyên qua búc tường kín kẽ…Một vài đốm tinh lân ma quái theo làn gió vào căn phòng, hợp thành một hình hài con người đẹp như tranh vẽ. Anh mỉm cười, mơn nhẹ hai má của cô, bàn tay lạnh buốt đầy ma lực…
0o0
0o0
0o0
“quéc…quéc”…Vài âm thanh nghe thật kì dị vang lên bên tai, làm Tuyết Hạ giật mình tỉnh giấc. nơi đây là đâu? Không phải là căn phòng số 27 tiện nghi kia, mà là một nơi tối tăm… Đất rất ẩm, có tiếng nghe như tiếng kêu não lòng của loài quạ đêm, lại có tiếng xé thịt hay cái gì đó gần như vậy, nghe “sạt sạt” rất ngọt tai…Cô đang ngồi tựa vào một gốc cây xù xì nào đó…
-Nơi đây là nơi an bình nhất…
Một giọng nói vang lên bên tai, làm cô gái nhỏ giật mình…
-Đây là đâu? Sao anh lại đưa tôi đến đây?
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười khô không khốc của loài ma quỷ vọng lên, xa dần, xa đần, rồi biến mất…
-Vũ Thanh Phong, anh đưa tôi tới đây làm gì? Con ma chết tiệt kia!!! Tôi muốn về nhà…
Im lặng, chỉ có tiếng dế kêu ri ri và thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu ma quái của loài quạ đêm. Tuyết Hạ đâm sợ hãi vô cùng. Thanh Phong, anh ta định làm gì thế này? Anh ta thật kì quặc, chẳng lẽ anh ta lại tính giở trò gì với cô? Hay, anh ta muốn cô trở thành mồi cho chó sói hay hổ báo gì?
Có tiếng cười giòn giã từ phía xa xa. Có lẽ là một cô, hai cô gái trẻ, đang vui đùa lảnh lói trong đêm u tối. tiếng cười lanh lảnh phá tan đi cả không gian tịch mịch nơi này…
-xin chào. Có ai ở đó không ạh? tôi đi lạc, xin cho tôi biết với…
Tiếng cười đang giòn giã, chợt im bặt. Tuyết Hạ chờ đợi mãi…Và cô lại thấy lành lạnh ở vai, rồi cơn lạnh lan ra khắp cơ thể, bủn rủn, mềm nhũn cả chân tay…Tuyết Hạ từ từ quay đầu lại…
- AH AH AH!!!
Tuyết Hạ kinh khiếp hét lên, trân trân mắt nhìn…Mặt cô trắng bệch ra, môi máp máy không nói nên lời…Đầu óc trống rỗng, chỉ biết vã mồ hôi và run lên lập cập…
Trước mặt cô là hai cô gái có mái tóc rối xù, bộ đồ trắng lụng thụng. sắc mắt trắng dã…Chân tay bê bét máu…
Trên khoé môi khô khốc là từng vệt nứt toác rỉ máu. Tuyết Hạ vùng tay ra khiếp hãi, rồi theo bản năng, cô nhanh chân bỏ chạy. Hai con yêu kia không đuổi theo cô, chỉ tiếp tục cất tiếng cười lanh lảnh, vang vọng khắp khu rừng bí ẩn…
Tuyết Hạ chạy đã đủ mệt và xa, tin chắc là hai con yêu không còn cơ hội đuổi kịp. Cô thở dốc, từng ngón tay gầy guộc vẫn run lên vì sợ. Ngồi phục xuống một gốc cây xù xì, Tuyết Hạ chợt thấy một chiếc khăn tay của mình làm rơi. Trời ơi! Thế này là sao? Vậy là cô lại chạy quay về chỗ cũ ư! Đúng là cái gốc cây xù xì trơ trọi này…
-Ha ha ha ha ha ha ha! Há há há há há há há!
Một tràng cười ma quái nổi lên ngay phía sau cô. Hai con yêu kia đang ở ngay sát cô, chúng vẫn giương đôi mắt vô hồn trắng dã thách thức cô. Tuyết Hạ chỉ còn có thể lùi lại vài bước, không còn hơi sức đâu mà chạy nữa. Cô vô thần định, không còn khả năng chống cự, đầu óc trống rỗng, mặc cho hai con yêu kia lại gần, lại gần…
Gió đang phiêu du chốn nào?
Cơn gió nhẹ phù vân kia có nhớ tới ta chăng? Cũng giồng như anh vậy, Thanh Phong… trò đùa quái ác của anh sắp lấy đi mạnh sống của cô gái bé nhỏ này…
Tuyết Hạ nhắm chặt mắt, chờ đợi bàn tay xác chết nhầy nhụa của côn yêu kia sắp chĩa ra và đâm thẳng vào đôi mắt nâu xinh đẹp của cô. Chỉ còn vài cm, chỉ còn một chút nữa thôi, cô sẽ giống các cô gái trong “Tấm vải đỏ”, bị yêu móc mắt, sau đó bỏ lại với vết thương rỏ máu, cho đến chết…Trong đầu óc cô chợt vang lên tiếng kêu cứu thảm thiết: “ Thanh Phong, anh ở đâu? Cứu tôi với!!!”
Bây giờ, cô không còn có thể nhớ đến ai nữa, trừ anh ta…
Nhưng làm sao anh ta biết cô sắp chết?
Anh ta vô tình bỏ cô lại. làm gì có chuyện anh ta sẽ đến cứu?
Tuyệt vọng, khắc khoải…
Hi vọng mong manh…
Gió lại nổi lên, mạnh như vũ bão, xoã tung mái tóc rối xù bê bết máu của hai con yêu. Chúng hoảng hốt bỏ chạy, nhưng một tia sáng loé vọt ra, hai con yêu cất tiếng kêu thảm khốc, rồi dần tan ra trong vô ảnh…
Sải cánh ác thần kiêu hãnh xà xuống, vụt qua, ôm lấy cô gái nhỏ đang run lập cập lên vì sợ hãi…Bay lên. Gió lại lặng im…
0o0
0o0
Tuyết Hạ đang lơ lủng giữa tầng không khí, trong đêm trăng thanh vắng. Sải cánh đen kịt to lớn vẫn đang chậm rãi đập đầy uy lực. Tuyết Hạ ngước nhìn người con trai có đôi mắt nâu đạm nét, sống mũi thanh quý, mái tóc hung hung phớt nhẹ, lướt trên hàng lông mày thanh cao…
-Anh đưa tôi tới chỗ quái ác này làm gì?
Thanh Phong càng nắm chặt lấy cô hơn, không trả lời, sải cánh to lớn phía sau vẫn chậm rãi đập…Tuyết Hạ vốn không phải cô gái quá ôn nhu. Thanh Phong lại chơi trò “im lặng là vàng” vào lúc cô cần phải thấu mọi chuyên, điều này làm
Tuyết Hạ bục bội vô cùng…
Dùng hết sức lực có được của một cô gái, Tuyết Hạ nhằm trúng gương mặt đẹp hoàn mĩ kia, và… “bốp”. một cái tát thật kêu, vang lên trên bầu trời đầy ánh trăng vàng.
Người phải hứng chịu cái tát ấy, cúi xuống chiếu tia nhìn nửa bất ngờ, nửa băng lãng. Cô gái bé nhỏ kia vừa làm một hành động ngu ngốc gì thế này?? Cô chỉ dám cúi mắt xuống, tránh ánh mắt dò xét băng lãng từ…nạn nhân.
-Muốn im lặng về nhà hay tiếp tục xuống dưới kia chơi với mấy con ma nữ đó?
Tuyết Hạ cắn môi thật chặt, hồi hộp chờ xem phản ứng tiếp theo của anh ta. Như nắm được sơ hở của Tuyết Hạ, Thanh Phong mỉm cười thắng thế, đe doạ:
-Nếu em muốn an toàn về nhà, ôm chặt lấy tôi, nếu không sẽ rơi xuống cánh rừng kia. Đừng quên, lũ ma nữ đang chờ em…
Tuyết Hạ chần chừ, đưa tay ra lại rút tay vào. Cô chưa từng ôm một ai là con trai cả, cho nên cái này có thể coi là “the first hug” của cô. Không đợi Tuyết Hạ phản ứng, Thanh Phong đã đập nhanh đôi cánh ác thần, tăng tốc đột ngột, làm cô gái nhỏ, không còn cách nào khác, ôm thật chặt anh, giấu khuôn mặt nhỏ xinh vào bờ vai rộng mở của anh. Gió vờn nhẹ mái tóc cô. Vòng tay lạnh lẽo ngan ngát hương thạch lan quyến rũ… Trong không trung bao la, ác thần đang che chở cho người con gái trần thế yếu đuối…
Chương IV.2:Khi ác quỷ ghen…
-Uả? anh đưa cho tôi cái hạt quái gì thế này?
Tuyết Hạ nhìn cái hạt cây hay một thứ gì đó mà Thanh Phong đưa cho cô, lật đi lật lại cái thứ hình thù kì quái ấy. Thanh Phong ngồi trên lan can đưa đôi mắt nâu huyền bí nhìn cô gái nhỏ, nheo mắt trêu cợt:
-Xuân phong hoa!
Tuyết Hạ nghe xong tên của loài cây, giãy nảy, ném vèo nó về phía lan can nơi Thanh Phong ngồi. anh không khó khăn gì để dùng hai ngón tay đưa ra kẹp chặt lại nó…Tuyết Hạ hằn học nhìn:
-Dâm thần!
Anh cười ngặt nghẽo, tiếng cười vang vọng khắp màn đêm thanh lặng, nhưng có lẽ chỉ mình Tuyết Hạ được nghe thứ âm thanh kì dị đó. Hai vai anh rung rung, có lẽ vì quá buồn cười..
-Em thật ngốc. Tôi nói vậy mà cũng tin thật sao? Cứ giữ nó đi, sau này em sẽ biết bí mật về nó…
Thanh Phong phẩy nhẹ tay, hạt hoa ấy, không biết bằng cách nào, lại nằm gọn trên tay của Tuyết Hạ. Anh cười băng lãng, đưa hai ngón tay thanh mảnh lên gần thái dương, vẫy vẫy Tuyết Hạ theo kiểu chào “quân đội”, rồi thoáng chốc đã vụt lao ra ngoài ban công, nhẹ đến nhẹ đi như một cơn gió thỏang qua. Tuyết Hạ tựa hẳn vào cửa, có gì đó nuối tiếc, nhìn theo sải cánh ác thần đang kiêu hãnh lùi dần về phía mặt trăng…
Tự mỉm cười ngây ngốc,Tuyết Hạ mơn nhẹ hạt cây ấy, cất nó cẩn thận trong chiếc hộp bạch yến. Đã hai tháng trôi qua, kể từ khi cô gặp con quỷ dữ này rồi.
Cô không tự định nghĩa được cảm xúc của mình như thế nào nữa. rất hỗn độn…
Có chút gì sợ hãi thon thót con tim, vì mỗi lần anh đến tìm cô, đều từ bóng tối, đều có những hành động mà Tuyết Hạ không bao giờ đoán trước được..
Có chút gì bất bình, vì anh thật “gàn dở”…
Có chút gì hứng thú tò mò, muốn khám phá con người phức tạp của anh..
Có chút gì nhung nhớ…
Mong đợi…
Và rất nhiều nữa, tự bản thân cô không thể kẻ cho xiết…
Một buổi sớm ở Vương Dương, an bình hơn nơi nào hết. Các cô nữ sinh dịu hiền xinh đẹp tựa vào lan can, chiếu tia nhìn mơ mộng vào khoảng không gian bao la phía trước. Sương sớm còn long lanh đậu trên những tán cây cao cao ngoài kia. Phía dưới sân trường, các nam sinh cười đùa vui vẻ, quả bóng rổ bay lên bay xuống, theo nhịp vỗ tay, cười đừa khanh khách…
Lớp của Tuyết Hạ ở trên tầng ba, nơi thật thuận mắt để ngắm cảnh bình minh một sớm ở đây. Tuyết Hạ ngồi đọc quyển sách, chợt thấy cô bạn Thiên Cầm hích hích tay:
-Hạ àh! Có mấy anh lớp 12 tìm bà kìa…
Theo tay chỉ của cô bạn, Tuyết Hạ ngơ ngác nhìn về phía cửa lớp. quả là có mấy anh lớp 12 đang đi vào trong lớp 10a2 của cô. Họ đi đến đâu, con gái nhường đường, dẹp qua một vế hết, chiếu tia nhìn nửa khao khát, nửa sợ hãi. Đẹp trai? ừ, có lẽ khá đẹp trai, nhưng còn kém xa An Khánh và không bao giờ chạm được vào một góc của Thanh Phong. Quan trọng cô biết, bọn này khôngtử tế gì cả. mà cô đã có thù oán với ai mới được chứ?
Giải đáp cả đóng thắc mắc đang bù loạn lên trong đầu của cô, một anh chàng cao cao và nhìn có vẻ đẹp trai nhất nhóm kia lên tiếng:
-Em là Tuyết Hạ ?
Cô gái nhỏ dè chừng gật đầu nhè nhẹ, cúi mắt xuống tránh tia nhìn xăm xoi của bọn con trai lạ kia.
-Thật xinh!!!
Anh ta thốt lên, đưa đôi tay hào phóng và hết sức tự nhiên, ngang tầm má cô, vuốt nhẹ. Theo bản năng cuae một cô thiếu nữ biết tự trọng, Tuyết Hạ gạt phắt tay anh ta ra, gằn giọng, cứng rắn;
-Nếu anh tìm gặp tôi chỉ để nói hai từ vô nghĩa kia thì xin lỗi, tôi không hứng nghe. Và yêu cầu anh nên tự trọng hơn một chút…
Anh ta và cả nhóm kia bật cười khanh khách, một tràng làm Tuyết Hạ khó chịu vô cùng. Rồi anh ta cúi sát lại cô gái nhỏ, bỡn cợt:
-Thật đáng yêu! Xứng đáng làm bạn gái của hạ lâm này!
Tuyết Hạ ngơ ngác ngìn theo anh ta, theo cái dáng ngạo mạn kia.
=>thật thảm thương thay, chỉ vì một lúc bồng bột mà có thể treo mạng sống của mình trước mặt con ác quỷ. Chỉ vì một lời nói mà có thể….<=
Chương IV.3: khi ác quỷ ghen
Gió nhẹ ngoài kia, xào xạc đánh rơi từng chiếc lá vàng mỏng manh. Bỗng vụt qua một cơn gió lạ, mang theo chút dư vị của giận dữ…
10h tối. Hà Lâm đang cùng chiếc lapoghini vàng chanh nổi lên những hoạ tiết màu đỏ rực rỡ, trong ánh đền màu. Tai đeo head phone,đong đưa theo điệu nhạc đập mạnh…
Siêu xe lướt nhẹ qua những đại lộ, không để lại âm thanh ồn ào nào… đến một khu ngoại ô vắng, chàng công tử lãng tử này vẫn cùng chiếc xe lao đi trong đêm, không biết mùi nguy hiểm đang gần kề…
Mộ địa hoang vắng… gió lại nổi lên, dưới ánh trăng vàng tròn vằng vặc…
Một bóng đen kì quái đứng chắn ngay cửa xe, mặc cho Hà Lâm đã bóp còi inh ỏi. May thay, anh dừng xe kịp thời, chứ không thì, e là đã có tai nạn sảy ra. Kẻ đó vẫn trơ lì trước mũi xe anh, như câm như điếc…Hà Lâm bực tức, thô bạo vô cùng, mở rầm cánh cửa xe ra, thét:
- Thằng điên kia? Muốn chết hay sao mà còn đứng lì ở đấy? có biến ra cho không thì bảo?
Không trả lời, kẻ kia vẫn trơ lì như gỗ đá, chôn chân ở chốn đó. Hà Lâm tức giận, nắm lấy vai của kẻ trơ lì kia, xoay lại…
-Ah ah ah ah ah!!!!!
Một tràng thét kinh hoàng vang lên, xé toạc cả màn đêm tĩnh mịch…Ngay sau đó, một tràng cười ma quái mang theo những âm thanh khô không khốc vang lên theo sau… gió lại nổi lên khắp nơi. Lạnh lẽo, đầy mùi hoa thạch lan thanh cao ngan ngát…Rừng cây xung quanh rung lên ào ào…Lũ chim cú, quạ đêm sợ hãi thảng thốt, bay đi tan tác…
Trước mặt Hà Lâm là một con quỷ với đôi mắt đỏ ngầu khẽ vòng lên những tia máu đang rỉ ra từ khoé mắt…Mái tóc hung hung giấu sau chiếc mũ tử thần. Bộ đồ đen bao bọc lấy tấm thân gầy gò chỉ có bộ xương nhăn nheo. Đáng sợ hơn, trên khuôn mặt gớm ghiếc kia, gân xanh nổi lên, và từng chỗ thịt bị rách toác thỉnh thoảng rỉ ra vài dòng máu tanh nồng…
Anh không thể tin vào mắt mình…Đầu óc bán loạn, không còn suy nghĩ được gì,trống rỗng vô dụng. từ trước tới nay, đại công tử họ Hà chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng tương tự. thậm chí, anh còn không nghĩ trên đời này có kẻ dị nhân ma quái như thế… chân tay anh run lẩy bẩy, bất hoạt, run lẩy bẩy, không còn linh hoạt như lúc ngồi cạnh các thiếu nữ xinh đẹp. Mắt anh mở to kinh hãi, nhìn chằm chằm vào kẻ kia…
Móng tay dài sắc bén đâm toạc ra khỏi da thịt của dị nhân, máu từ tay hắn rỏ ra tạch tạch thành từng dòng đen đặc, bắn vọt ra, toé vào mặt Hà Lâm…
Hai ngón tay gầy gộc đầy xương khô, cùng hai móng vuốt sắc bén như hai con dao găm từ từ chĩa ra, ngang tầm khuôn mặt đẹp của Hà Lâm…
Mắt anh cứng đờ…
-Ah ah ah ah!!!!!
Tiếng hét kinh hãi lại một lần nữa vang lên,thảm khốc, đau đớn, rồi im bặt đi, nhường chỗ cho tiếng cười khô khốc của con ác quỷ. Trăng kéo màn mây che đi khuôn mặt, để tránh màn hành xử độc ác tàn bạo từ con ác quỷ…
Small chương IV: Nụ hôn trong làn nước đêm…
Mai là chủ nhạt, tức là được nghỉ. Tuyết Hạ tự thưởng cho mình một buổi tối không phải học bài, xuống cạnh hồ sen để ngồi im lặng ở đó.12h đêm. Các bạn cô đã ngủ hết, chỉ còn mình cô với thói quen kì lạ. có lẽ, cô đã quen bị làm phiền vào giờ này… Ngồi bên hồ sen để cảm nhận hương vị thanh cao ngào ngạt của liên hoa, chân cô hứng thú đong đưa trên mặt nước, làm nước tinh nghịch té lên khắp thành hồ… Tuyết Hạ khẽ hát vu vơ một bài …
“Biết không anh, em thích mưa, cứ lung linh từng hạt mát lạnh. Tí tách rơi, như tiéng cười trên đường đi của em với anh…Biết không anh, em thích đông, gió đông qua lành lạnh trong lòng, mũ len vàng, chiếc áo to, em tròn xoe như con gấu bông…”
Và bản tình ca Only love:
“Two a.m, as the rain is falling. Here are, at crossroad one the gain…”
Trăng vàng im lặng nghe tiếng hát du dương nho nhỏ vang lên trong đêm khuya. Gió lặng lại, không thổi vi vu vi vu nữa… Cảnh đêm trăng lung linh, hiện lên một nàng công chúa hồn nhiên bên cạnh hồ Liên Hoa…
Gió muốn trêu đùa cô gái nhỏ. Ai cản được chứ?
Chiếc váy ngủ mong manh lướt nhẹ theo làn gió, làm cô càng thêm yếu đuối hơn…
“Ùm”. Một âm thanh không mấy tao nhã đã vang lên dưới ánh trăng vàng. Không hiểu có ai cố tình chơi xấu Tuyết Hạ hay sao, đang ngồi yên vị ở bờ hồ sen bên này, cô bị xô mạnh, ngã nhào ra phía sau, mà thảm hại thay, phía sau cô lại là…hồ bơi!!!
Tuyết Hạ không biết bơi, cố gắng tìm cách ngoi lên mặt nước. kì lạ, càng cố ngoi lên, chân cô càng như có bàn tay độc ác nào kéo lại, giật mạnh về phía sau. Tuyết Hạ bị tụt trở lại phía đáy, face to face với chủ nhân của màn đẩy ngã ngoạn mục, túc thì, vùng ra hết sức, cố gắng ngoi lên thật nhanh.
Thanh Phong, Thanh Phong, anh lại tính làm trò gàn dở gì nữa đây?
Đẩy cô xuống nước?
Dìm cô chết đuối???
Trong làn nước trong veo của hồ bơi, anh hiện lên với tất cả vẻ đẹp kì ảo. Đôi mắt nâu đậm lung linh trong làn nước, rục lên dưới ánh trăng vàng… Mái tóc hung hung bồng bềnh theo làn nước. Bờ môi khô lạnh hàng ngày, hiện giờ đây mềm mại mỏnh manh. Khuôn mặt anh tuyệt đẹp, cuốn hút cái nhìn đầy ngạc nhiên của cô… Ma quỷ, ảo ảnh…
Tuyết Hạ trong chiếc váy mỏng manh, cứ cố gắng cuố chủ nhân của nó về phía chàng trai lạ. Mái tóc xoăn lọn trôi hờ hững, lướt qua khuôn mặt đẹp thanh tú, rối tung đầy ma mị…
Không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp hoàn hảo ấy, anh kéo nhẹ cô lại, khoá chặt trong vòng tay mạnh mẽ. Mặc chô cô đẩy ra, mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn bình tĩnh ôm lấy cô. Tất cả hành động chống cự của cô, xem ra chỉ còn là “gió thoảnh mây trôi”, không thể làm anh dừng lại…
Anh lướt nhẹ khuôn mặt đẹp băng lãng của mình lại gần cô, đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, kì ảo.
Tuyết Hạ vùng vẫy kịch liệt. Hai tay cô cố đẩy anh ra, nhưng xem như vô vọng thật rồi. Mặc cho cô gái nhỏ cào cấu, anh vẫn ôm cô bình tĩnh như không có gì sảy ra. Đến nước này, cô chỉ còn dám bấu chặt vào vai anh, hi vọng anh biết đau mà thả cô ra…
Hết oxi! Tuyết Hạ vùng vẫy kịch liệt hơn. Cô có nguy cơ bị đột tử vì cạn sạch không khí…Lúc này, anh mới nuối tiếc thả cô ra, ôm cô ngoi lên mặt nước. Tuyết Hạ vùa gặp nguồn không khí, vội hít lấy hít để, thều thào hỏi:
-Anh làm…cái…gì thế hả?
-Hôn em!
Thanh Phong vừa thản nhiên nói, vừa bế cô gái nhỏ lên khỏi mặt nước lướt đi trên đó. Anh đặt cô ở bờ bể, ngồi cạnh cô gái đang run lên vì bị lạnh…
-Ai nói với anh là anh có quyền làm việc đó?
Tuyết Hạ vừa run lên vừa gằn góc nhìn. Trông cô không khác gì…con cún Ngao đang bị lạnh tuyết..
-Chẳng ai cho phép, tự tôi cho tôi, thế thôi!
“Bó tay thật rồi, ngang như cua bò!’
Hôm nay, Tuyết Hạ vui vẻ cùng cả lớp họp bàn, rồi dành một buổi chiều để đi thăm trường. Vương Dương quả thật rất danh giá, rất rộng. Tuyết Hạ phải mệt mỏi lắm mới đi được hết. Xong việc, cả lớp lại đi ăn một bữa ở nhà hàng của trường. Tất nhiên, Thiên Cầm hào phóng trả tiền. Tuyết Hạ chưa bao giờ thoải mái như vậy. Có xa nhà, cô mới biết thế nào là đi chơi và thế nào là bạn bè thoải mái…
Cô trở về phòng lúc 7h. Trời đã tối, cô không thể thấy gì, ngoài vài đốm tinh lân lập loè ngoài ban công. Tuyết Hạ bước vào trong, bật điện. Lại mất điện nữa, thật là, sao một trường nổi tiếng như thế này lại có chuyện như vậy?
Chán nản, Tuyết Hạ thả mình lên giường, ngủ cho đỡ mệt…Gío lại vi vu xào xạc ngoài kia, rơi rơi vài tấm lá khô trong không gian im ắng…Lại một cơn gió phớt đến, nhẹ nhàng xuyên qua búc tường kín kẽ…Một vài đốm tinh lân ma quái theo làn gió vào căn phòng, hợp thành một hình hài con người đẹp như tranh vẽ. Anh mỉm cười, mơn nhẹ hai má của cô, bàn tay lạnh buốt đầy ma lực…
0o0
0o0
0o0
“quéc…quéc”…Vài âm thanh nghe thật kì dị vang lên bên tai, làm Tuyết Hạ giật mình tỉnh giấc. nơi đây là đâu? Không phải là căn phòng số 27 tiện nghi kia, mà là một nơi tối tăm… Đất rất ẩm, có tiếng nghe như tiếng kêu não lòng của loài quạ đêm, lại có tiếng xé thịt hay cái gì đó gần như vậy, nghe “sạt sạt” rất ngọt tai…Cô đang ngồi tựa vào một gốc cây xù xì nào đó…
-Nơi đây là nơi an bình nhất…
Một giọng nói vang lên bên tai, làm cô gái nhỏ giật mình…
-Đây là đâu? Sao anh lại đưa tôi đến đây?
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười khô không khốc của loài ma quỷ vọng lên, xa dần, xa đần, rồi biến mất…
-Vũ Thanh Phong, anh đưa tôi tới đây làm gì? Con ma chết tiệt kia!!! Tôi muốn về nhà…
Im lặng, chỉ có tiếng dế kêu ri ri và thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu ma quái của loài quạ đêm. Tuyết Hạ đâm sợ hãi vô cùng. Thanh Phong, anh ta định làm gì thế này? Anh ta thật kì quặc, chẳng lẽ anh ta lại tính giở trò gì với cô? Hay, anh ta muốn cô trở thành mồi cho chó sói hay hổ báo gì?
Có tiếng cười giòn giã từ phía xa xa. Có lẽ là một cô, hai cô gái trẻ, đang vui đùa lảnh lói trong đêm u tối. tiếng cười lanh lảnh phá tan đi cả không gian tịch mịch nơi này…
-xin chào. Có ai ở đó không ạh? tôi đi lạc, xin cho tôi biết với…
Tiếng cười đang giòn giã, chợt im bặt. Tuyết Hạ chờ đợi mãi…Và cô lại thấy lành lạnh ở vai, rồi cơn lạnh lan ra khắp cơ thể, bủn rủn, mềm nhũn cả chân tay…Tuyết Hạ từ từ quay đầu lại…
- AH AH AH!!!
Tuyết Hạ kinh khiếp hét lên, trân trân mắt nhìn…Mặt cô trắng bệch ra, môi máp máy không nói nên lời…Đầu óc trống rỗng, chỉ biết vã mồ hôi và run lên lập cập…
Trước mặt cô là hai cô gái có mái tóc rối xù, bộ đồ trắng lụng thụng. sắc mắt trắng dã…Chân tay bê bét máu…
Trên khoé môi khô khốc là từng vệt nứt toác rỉ máu. Tuyết Hạ vùng tay ra khiếp hãi, rồi theo bản năng, cô nhanh chân bỏ chạy. Hai con yêu kia không đuổi theo cô, chỉ tiếp tục cất tiếng cười lanh lảnh, vang vọng khắp khu rừng bí ẩn…
Tuyết Hạ chạy đã đủ mệt và xa, tin chắc là hai con yêu không còn cơ hội đuổi kịp. Cô thở dốc, từng ngón tay gầy guộc vẫn run lên vì sợ. Ngồi phục xuống một gốc cây xù xì, Tuyết Hạ chợt thấy một chiếc khăn tay của mình làm rơi. Trời ơi! Thế này là sao? Vậy là cô lại chạy quay về chỗ cũ ư! Đúng là cái gốc cây xù xì trơ trọi này…
-Ha ha ha ha ha ha ha! Há há há há há há há!
Một tràng cười ma quái nổi lên ngay phía sau cô. Hai con yêu kia đang ở ngay sát cô, chúng vẫn giương đôi mắt vô hồn trắng dã thách thức cô. Tuyết Hạ chỉ còn có thể lùi lại vài bước, không còn hơi sức đâu mà chạy nữa. Cô vô thần định, không còn khả năng chống cự, đầu óc trống rỗng, mặc cho hai con yêu kia lại gần, lại gần…
Gió đang phiêu du chốn nào?
Cơn gió nhẹ phù vân kia có nhớ tới ta chăng? Cũng giồng như anh vậy, Thanh Phong… trò đùa quái ác của anh sắp lấy đi mạnh sống của cô gái bé nhỏ này…
Tuyết Hạ nhắm chặt mắt, chờ đợi bàn tay xác chết nhầy nhụa của côn yêu kia sắp chĩa ra và đâm thẳng vào đôi mắt nâu xinh đẹp của cô. Chỉ còn vài cm, chỉ còn một chút nữa thôi, cô sẽ giống các cô gái trong “Tấm vải đỏ”, bị yêu móc mắt, sau đó bỏ lại với vết thương rỏ máu, cho đến chết…Trong đầu óc cô chợt vang lên tiếng kêu cứu thảm thiết: “ Thanh Phong, anh ở đâu? Cứu tôi với!!!”
Bây giờ, cô không còn có thể nhớ đến ai nữa, trừ anh ta…
Nhưng làm sao anh ta biết cô sắp chết?
Anh ta vô tình bỏ cô lại. làm gì có chuyện anh ta sẽ đến cứu?
Tuyệt vọng, khắc khoải…
Hi vọng mong manh…
Gió lại nổi lên, mạnh như vũ bão, xoã tung mái tóc rối xù bê bết máu của hai con yêu. Chúng hoảng hốt bỏ chạy, nhưng một tia sáng loé vọt ra, hai con yêu cất tiếng kêu thảm khốc, rồi dần tan ra trong vô ảnh…
Sải cánh ác thần kiêu hãnh xà xuống, vụt qua, ôm lấy cô gái nhỏ đang run lập cập lên vì sợ hãi…Bay lên. Gió lại lặng im…
0o0
0o0
Tuyết Hạ đang lơ lủng giữa tầng không khí, trong đêm trăng thanh vắng. Sải cánh đen kịt to lớn vẫn đang chậm rãi đập đầy uy lực. Tuyết Hạ ngước nhìn người con trai có đôi mắt nâu đạm nét, sống mũi thanh quý, mái tóc hung hung phớt nhẹ, lướt trên hàng lông mày thanh cao…
-Anh đưa tôi tới chỗ quái ác này làm gì?
Thanh Phong càng nắm chặt lấy cô hơn, không trả lời, sải cánh to lớn phía sau vẫn chậm rãi đập…Tuyết Hạ vốn không phải cô gái quá ôn nhu. Thanh Phong lại chơi trò “im lặng là vàng” vào lúc cô cần phải thấu mọi chuyên, điều này làm
Tuyết Hạ bục bội vô cùng…
Dùng hết sức lực có được của một cô gái, Tuyết Hạ nhằm trúng gương mặt đẹp hoàn mĩ kia, và… “bốp”. một cái tát thật kêu, vang lên trên bầu trời đầy ánh trăng vàng.
Người phải hứng chịu cái tát ấy, cúi xuống chiếu tia nhìn nửa bất ngờ, nửa băng lãng. Cô gái bé nhỏ kia vừa làm một hành động ngu ngốc gì thế này?? Cô chỉ dám cúi mắt xuống, tránh ánh mắt dò xét băng lãng từ…nạn nhân.
-Muốn im lặng về nhà hay tiếp tục xuống dưới kia chơi với mấy con ma nữ đó?
Tuyết Hạ cắn môi thật chặt, hồi hộp chờ xem phản ứng tiếp theo của anh ta. Như nắm được sơ hở của Tuyết Hạ, Thanh Phong mỉm cười thắng thế, đe doạ:
-Nếu em muốn an toàn về nhà, ôm chặt lấy tôi, nếu không sẽ rơi xuống cánh rừng kia. Đừng quên, lũ ma nữ đang chờ em…
Tuyết Hạ chần chừ, đưa tay ra lại rút tay vào. Cô chưa từng ôm một ai là con trai cả, cho nên cái này có thể coi là “the first hug” của cô. Không đợi Tuyết Hạ phản ứng, Thanh Phong đã đập nhanh đôi cánh ác thần, tăng tốc đột ngột, làm cô gái nhỏ, không còn cách nào khác, ôm thật chặt anh, giấu khuôn mặt nhỏ xinh vào bờ vai rộng mở của anh. Gió vờn nhẹ mái tóc cô. Vòng tay lạnh lẽo ngan ngát hương thạch lan quyến rũ… Trong không trung bao la, ác thần đang che chở cho người con gái trần thế yếu đuối…
Chương IV.2:Khi ác quỷ ghen…
-Uả? anh đưa cho tôi cái hạt quái gì thế này?
Tuyết Hạ nhìn cái hạt cây hay một thứ gì đó mà Thanh Phong đưa cho cô, lật đi lật lại cái thứ hình thù kì quái ấy. Thanh Phong ngồi trên lan can đưa đôi mắt nâu huyền bí nhìn cô gái nhỏ, nheo mắt trêu cợt:
-Xuân phong hoa!
Tuyết Hạ nghe xong tên của loài cây, giãy nảy, ném vèo nó về phía lan can nơi Thanh Phong ngồi. anh không khó khăn gì để dùng hai ngón tay đưa ra kẹp chặt lại nó…Tuyết Hạ hằn học nhìn:
-Dâm thần!
Anh cười ngặt nghẽo, tiếng cười vang vọng khắp màn đêm thanh lặng, nhưng có lẽ chỉ mình Tuyết Hạ được nghe thứ âm thanh kì dị đó. Hai vai anh rung rung, có lẽ vì quá buồn cười..
-Em thật ngốc. Tôi nói vậy mà cũng tin thật sao? Cứ giữ nó đi, sau này em sẽ biết bí mật về nó…
Thanh Phong phẩy nhẹ tay, hạt hoa ấy, không biết bằng cách nào, lại nằm gọn trên tay của Tuyết Hạ. Anh cười băng lãng, đưa hai ngón tay thanh mảnh lên gần thái dương, vẫy vẫy Tuyết Hạ theo kiểu chào “quân đội”, rồi thoáng chốc đã vụt lao ra ngoài ban công, nhẹ đến nhẹ đi như một cơn gió thỏang qua. Tuyết Hạ tựa hẳn vào cửa, có gì đó nuối tiếc, nhìn theo sải cánh ác thần đang kiêu hãnh lùi dần về phía mặt trăng…
Tự mỉm cười ngây ngốc,Tuyết Hạ mơn nhẹ hạt cây ấy, cất nó cẩn thận trong chiếc hộp bạch yến. Đã hai tháng trôi qua, kể từ khi cô gặp con quỷ dữ này rồi.
Cô không tự định nghĩa được cảm xúc của mình như thế nào nữa. rất hỗn độn…
Có chút gì sợ hãi thon thót con tim, vì mỗi lần anh đến tìm cô, đều từ bóng tối, đều có những hành động mà Tuyết Hạ không bao giờ đoán trước được..
Có chút gì bất bình, vì anh thật “gàn dở”…
Có chút gì hứng thú tò mò, muốn khám phá con người phức tạp của anh..
Có chút gì nhung nhớ…
Mong đợi…
Và rất nhiều nữa, tự bản thân cô không thể kẻ cho xiết…
Một buổi sớm ở Vương Dương, an bình hơn nơi nào hết. Các cô nữ sinh dịu hiền xinh đẹp tựa vào lan can, chiếu tia nhìn mơ mộng vào khoảng không gian bao la phía trước. Sương sớm còn long lanh đậu trên những tán cây cao cao ngoài kia. Phía dưới sân trường, các nam sinh cười đùa vui vẻ, quả bóng rổ bay lên bay xuống, theo nhịp vỗ tay, cười đừa khanh khách…
Lớp của Tuyết Hạ ở trên tầng ba, nơi thật thuận mắt để ngắm cảnh bình minh một sớm ở đây. Tuyết Hạ ngồi đọc quyển sách, chợt thấy cô bạn Thiên Cầm hích hích tay:
-Hạ àh! Có mấy anh lớp 12 tìm bà kìa…
Theo tay chỉ của cô bạn, Tuyết Hạ ngơ ngác nhìn về phía cửa lớp. quả là có mấy anh lớp 12 đang đi vào trong lớp 10a2 của cô. Họ đi đến đâu, con gái nhường đường, dẹp qua một vế hết, chiếu tia nhìn nửa khao khát, nửa sợ hãi. Đẹp trai? ừ, có lẽ khá đẹp trai, nhưng còn kém xa An Khánh và không bao giờ chạm được vào một góc của Thanh Phong. Quan trọng cô biết, bọn này khôngtử tế gì cả. mà cô đã có thù oán với ai mới được chứ?
Giải đáp cả đóng thắc mắc đang bù loạn lên trong đầu của cô, một anh chàng cao cao và nhìn có vẻ đẹp trai nhất nhóm kia lên tiếng:
-Em là Tuyết Hạ ?
Cô gái nhỏ dè chừng gật đầu nhè nhẹ, cúi mắt xuống tránh tia nhìn xăm xoi của bọn con trai lạ kia.
-Thật xinh!!!
Anh ta thốt lên, đưa đôi tay hào phóng và hết sức tự nhiên, ngang tầm má cô, vuốt nhẹ. Theo bản năng cuae một cô thiếu nữ biết tự trọng, Tuyết Hạ gạt phắt tay anh ta ra, gằn giọng, cứng rắn;
-Nếu anh tìm gặp tôi chỉ để nói hai từ vô nghĩa kia thì xin lỗi, tôi không hứng nghe. Và yêu cầu anh nên tự trọng hơn một chút…
Anh ta và cả nhóm kia bật cười khanh khách, một tràng làm Tuyết Hạ khó chịu vô cùng. Rồi anh ta cúi sát lại cô gái nhỏ, bỡn cợt:
-Thật đáng yêu! Xứng đáng làm bạn gái của hạ lâm này!
Tuyết Hạ ngơ ngác ngìn theo anh ta, theo cái dáng ngạo mạn kia.
=>thật thảm thương thay, chỉ vì một lúc bồng bột mà có thể treo mạng sống của mình trước mặt con ác quỷ. Chỉ vì một lời nói mà có thể….<=
Chương IV.3: khi ác quỷ ghen
Gió nhẹ ngoài kia, xào xạc đánh rơi từng chiếc lá vàng mỏng manh. Bỗng vụt qua một cơn gió lạ, mang theo chút dư vị của giận dữ…
10h tối. Hà Lâm đang cùng chiếc lapoghini vàng chanh nổi lên những hoạ tiết màu đỏ rực rỡ, trong ánh đền màu. Tai đeo head phone,đong đưa theo điệu nhạc đập mạnh…
Siêu xe lướt nhẹ qua những đại lộ, không để lại âm thanh ồn ào nào… đến một khu ngoại ô vắng, chàng công tử lãng tử này vẫn cùng chiếc xe lao đi trong đêm, không biết mùi nguy hiểm đang gần kề…
Mộ địa hoang vắng… gió lại nổi lên, dưới ánh trăng vàng tròn vằng vặc…
Một bóng đen kì quái đứng chắn ngay cửa xe, mặc cho Hà Lâm đã bóp còi inh ỏi. May thay, anh dừng xe kịp thời, chứ không thì, e là đã có tai nạn sảy ra. Kẻ đó vẫn trơ lì trước mũi xe anh, như câm như điếc…Hà Lâm bực tức, thô bạo vô cùng, mở rầm cánh cửa xe ra, thét:
- Thằng điên kia? Muốn chết hay sao mà còn đứng lì ở đấy? có biến ra cho không thì bảo?
Không trả lời, kẻ kia vẫn trơ lì như gỗ đá, chôn chân ở chốn đó. Hà Lâm tức giận, nắm lấy vai của kẻ trơ lì kia, xoay lại…
-Ah ah ah ah ah!!!!!
Một tràng thét kinh hoàng vang lên, xé toạc cả màn đêm tĩnh mịch…Ngay sau đó, một tràng cười ma quái mang theo những âm thanh khô không khốc vang lên theo sau… gió lại nổi lên khắp nơi. Lạnh lẽo, đầy mùi hoa thạch lan thanh cao ngan ngát…Rừng cây xung quanh rung lên ào ào…Lũ chim cú, quạ đêm sợ hãi thảng thốt, bay đi tan tác…
Trước mặt Hà Lâm là một con quỷ với đôi mắt đỏ ngầu khẽ vòng lên những tia máu đang rỉ ra từ khoé mắt…Mái tóc hung hung giấu sau chiếc mũ tử thần. Bộ đồ đen bao bọc lấy tấm thân gầy gò chỉ có bộ xương nhăn nheo. Đáng sợ hơn, trên khuôn mặt gớm ghiếc kia, gân xanh nổi lên, và từng chỗ thịt bị rách toác thỉnh thoảng rỉ ra vài dòng máu tanh nồng…
Anh không thể tin vào mắt mình…Đầu óc bán loạn, không còn suy nghĩ được gì,trống rỗng vô dụng. từ trước tới nay, đại công tử họ Hà chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng tương tự. thậm chí, anh còn không nghĩ trên đời này có kẻ dị nhân ma quái như thế… chân tay anh run lẩy bẩy, bất hoạt, run lẩy bẩy, không còn linh hoạt như lúc ngồi cạnh các thiếu nữ xinh đẹp. Mắt anh mở to kinh hãi, nhìn chằm chằm vào kẻ kia…
Móng tay dài sắc bén đâm toạc ra khỏi da thịt của dị nhân, máu từ tay hắn rỏ ra tạch tạch thành từng dòng đen đặc, bắn vọt ra, toé vào mặt Hà Lâm…
Hai ngón tay gầy gộc đầy xương khô, cùng hai móng vuốt sắc bén như hai con dao găm từ từ chĩa ra, ngang tầm khuôn mặt đẹp của Hà Lâm…
Mắt anh cứng đờ…
-Ah ah ah ah!!!!!
Tiếng hét kinh hãi lại một lần nữa vang lên,thảm khốc, đau đớn, rồi im bặt đi, nhường chỗ cho tiếng cười khô khốc của con ác quỷ. Trăng kéo màn mây che đi khuôn mặt, để tránh màn hành xử độc ác tàn bạo từ con ác quỷ…
Small chương IV: Nụ hôn trong làn nước đêm…
Mai là chủ nhạt, tức là được nghỉ. Tuyết Hạ tự thưởng cho mình một buổi tối không phải học bài, xuống cạnh hồ sen để ngồi im lặng ở đó.12h đêm. Các bạn cô đã ngủ hết, chỉ còn mình cô với thói quen kì lạ. có lẽ, cô đã quen bị làm phiền vào giờ này… Ngồi bên hồ sen để cảm nhận hương vị thanh cao ngào ngạt của liên hoa, chân cô hứng thú đong đưa trên mặt nước, làm nước tinh nghịch té lên khắp thành hồ… Tuyết Hạ khẽ hát vu vơ một bài …
“Biết không anh, em thích mưa, cứ lung linh từng hạt mát lạnh. Tí tách rơi, như tiéng cười trên đường đi của em với anh…Biết không anh, em thích đông, gió đông qua lành lạnh trong lòng, mũ len vàng, chiếc áo to, em tròn xoe như con gấu bông…”
Và bản tình ca Only love:
“Two a.m, as the rain is falling. Here are, at crossroad one the gain…”
Trăng vàng im lặng nghe tiếng hát du dương nho nhỏ vang lên trong đêm khuya. Gió lặng lại, không thổi vi vu vi vu nữa… Cảnh đêm trăng lung linh, hiện lên một nàng công chúa hồn nhiên bên cạnh hồ Liên Hoa…
Gió muốn trêu đùa cô gái nhỏ. Ai cản được chứ?
Chiếc váy ngủ mong manh lướt nhẹ theo làn gió, làm cô càng thêm yếu đuối hơn…
“Ùm”. Một âm thanh không mấy tao nhã đã vang lên dưới ánh trăng vàng. Không hiểu có ai cố tình chơi xấu Tuyết Hạ hay sao, đang ngồi yên vị ở bờ hồ sen bên này, cô bị xô mạnh, ngã nhào ra phía sau, mà thảm hại thay, phía sau cô lại là…hồ bơi!!!
Tuyết Hạ không biết bơi, cố gắng tìm cách ngoi lên mặt nước. kì lạ, càng cố ngoi lên, chân cô càng như có bàn tay độc ác nào kéo lại, giật mạnh về phía sau. Tuyết Hạ bị tụt trở lại phía đáy, face to face với chủ nhân của màn đẩy ngã ngoạn mục, túc thì, vùng ra hết sức, cố gắng ngoi lên thật nhanh.
Thanh Phong, Thanh Phong, anh lại tính làm trò gàn dở gì nữa đây?
Đẩy cô xuống nước?
Dìm cô chết đuối???
Trong làn nước trong veo của hồ bơi, anh hiện lên với tất cả vẻ đẹp kì ảo. Đôi mắt nâu đậm lung linh trong làn nước, rục lên dưới ánh trăng vàng… Mái tóc hung hung bồng bềnh theo làn nước. Bờ môi khô lạnh hàng ngày, hiện giờ đây mềm mại mỏnh manh. Khuôn mặt anh tuyệt đẹp, cuốn hút cái nhìn đầy ngạc nhiên của cô… Ma quỷ, ảo ảnh…
Tuyết Hạ trong chiếc váy mỏng manh, cứ cố gắng cuố chủ nhân của nó về phía chàng trai lạ. Mái tóc xoăn lọn trôi hờ hững, lướt qua khuôn mặt đẹp thanh tú, rối tung đầy ma mị…
Không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp hoàn hảo ấy, anh kéo nhẹ cô lại, khoá chặt trong vòng tay mạnh mẽ. Mặc chô cô đẩy ra, mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn bình tĩnh ôm lấy cô. Tất cả hành động chống cự của cô, xem ra chỉ còn là “gió thoảnh mây trôi”, không thể làm anh dừng lại…
Anh lướt nhẹ khuôn mặt đẹp băng lãng của mình lại gần cô, đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, kì ảo.
Tuyết Hạ vùng vẫy kịch liệt. Hai tay cô cố đẩy anh ra, nhưng xem như vô vọng thật rồi. Mặc cho cô gái nhỏ cào cấu, anh vẫn ôm cô bình tĩnh như không có gì sảy ra. Đến nước này, cô chỉ còn dám bấu chặt vào vai anh, hi vọng anh biết đau mà thả cô ra…
Hết oxi! Tuyết Hạ vùng vẫy kịch liệt hơn. Cô có nguy cơ bị đột tử vì cạn sạch không khí…Lúc này, anh mới nuối tiếc thả cô ra, ôm cô ngoi lên mặt nước. Tuyết Hạ vùa gặp nguồn không khí, vội hít lấy hít để, thều thào hỏi:
-Anh làm…cái…gì thế hả?
-Hôn em!
Thanh Phong vừa thản nhiên nói, vừa bế cô gái nhỏ lên khỏi mặt nước lướt đi trên đó. Anh đặt cô ở bờ bể, ngồi cạnh cô gái đang run lên vì bị lạnh…
-Ai nói với anh là anh có quyền làm việc đó?
Tuyết Hạ vừa run lên vừa gằn góc nhìn. Trông cô không khác gì…con cún Ngao đang bị lạnh tuyết..
-Chẳng ai cho phép, tự tôi cho tôi, thế thôi!
“Bó tay thật rồi, ngang như cua bò!’
/9
|