'Tiểu Hàn, con định đi đâu mà lén la lén lút vậy?'
- Ba...sao hôm nay, ba về sớm thế?
'Sớm?'
Cổ Mộc Hàn gật đầu!
'Vậy con muốn ba ở lại công ty luôn à?'
Cổ Mộc Hàn gãi gãi mũi, cô lén đưa mắt nhìn qua chiếc đồng hồ treo tường...đúng là đã hơn năm giờ chiều.
'Con định đi đâu mà lén la lén lút vậy hửm?'
- Con lén la lén lút khi nào vậy chứ?. Truyện Teen Hay
'Hành động của con vừa rồi là quang minh chính đại lắm à?'
- Con đi học!
'Con lo mà cố gắng học hành đi, bớt chơi bời lêu lổng lại'.
Cổ Mộc Hàn chỉ ngón trỏ vào mặt mình “con mà chơi bời lêu lổng á?”
'Không phải?'
- Hừ...ba phán xét nhầm người rồi, Cổ Mộc Hàn con không thích chơi bời lêu lổng đâu.
Cổ Mộc Anh nhìn con gái rồi khẽ thở dài “con gái lớn rồi, học xong thì về tập làm vài việc nhà...về sau còn có đứa nó chịu rước con, không thì ế chồng đấy“.
Cổ Mộc Hàn há hốc mồm “hừ...đây mà tuyên bố tuyển chồng thì có mà trai xếp hành đến mấy con phố!”
Cổ Mộc Anh bật cười “trai xếp hàng đến mấy con phố! Phải không đó? Hay là ba phải bù cho nó vài chục phần trăm cổ phần của Cổ thị thì mới có đứa chịu rước con gái của ba?”
- Không thèm nói với ba nữa!
Cổ Mộc Hàn giận dỗi bỏ đi một mạch...
- Hừ...Cổ Mộc Hàn ta mà phải thế sao? Không phải là kẻ tài giỏi và giàu có nhất Hoa Hạ thì ta cũng chả thèm xuất giá.
Vừa đến cổng, Cổ Mộc Hàn đã nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của cô em gái khác mẹ (Cổ Mộc Ân). Thấy cô bé đang đùa vui với quả bóng bay trên tay, Cổ Mộc Hàn vừa thấy ngứa mắt vừa thấy chán ghét, xưa nay cô vốn rất ghét đứa em gái không cùng lò sản xuất này. Cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Cổ Mộc Ân...
Bùm...
*A...a...
Quả bóng bay trong tay Cổ Mộc Ân nổ bùm không rõ nguyên nhân.
*Hu...hu...
Cổ Mộc Hàn chán ghét xoay người rời đi, miệng lẩm bẩm “đồ đáng ghét!”
*Hu...hu...
*Mẹ ơi! Chị làm nổ bóng bay của con.
Cổ Mộc Hàn mặc kệ em gái mình gào khóc dữ dội, cô tiêu sái rời đi...
*Chị không được đi! Chị đền bóng bay cho em. Hu...hu...
- Cút!
*Hu...hu...
- Khóc đi, khóc to lên...đồ nhóc con đáng ghét.
…………
'Hàn Hàn, mình ở đây!'
- Manh Manh, đợi mình lâu chưa?
'Cũng không lâu lắm!'
'Nhưng sao cái bản mặt của bà nhăn nhó khó coi vậy?'
- Hừ...đừng nhắc nữa!
'Xảy ra chuyện gì?'
- Thì con nhóc em khác mẹ của tôi đấy, nhìn nó là tôi thấy hít thở không thông à.
'Trời ạ! Hàn Hàn à...bà đã mười chín tuổi rồi đó, sao lại đi hơn thua với đứa bé tám tuổi. Tôi thấy Ân Ân cũng đáng yêu mà!'
- Đó chỉ là cảm nhận của bà thôi!
'Thôi được rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi...tôi đói lắm rồi'.
- Ừm, tôi cũng thấy đói.
'Chúng ta đi ăn món ăn truyền thống, được không?'
- Duyệt!
……………
Tại nhà hàng món Hoa nổi tiếng bậc nhất Thủ đô!
Hai cô bé cùng nắm tay nhau cắm đầu cắm cổ chạy vào bên trong...
Phịch...
- Xin...xin lỗi!
Người đàn ông tuổi chạc chừng ba mươi, đưa mắt nhìn cô bé đang nằm sõng soài ra đất, rồi khẽ nhíu mày!
Cổ Mộc Hàn nhìn người đàn ông mà mình vừa mới đâm sầm vào mà không khỏi bất ngờ, cô đã thật sự bị mê hoặc “đẹp...đẹp trai quá, chú ấy quá đẹp trai!”
'Hàn Hàn, có sao không?'
Cổ Mộc Hàn không để ý đến Tang Manh, cô nhìn người đàn ông trước mắt mình mà không cần phải chớp mắt nhưng vẫn không thấy mỏi mắt.
'Hàn Hàn, để tôi đỡ bà đứng lên!'
Tang Manh đỡ Cổ Mộc Hàn đứng lên nhưng Cổ Mộc Hàn không có chút phản ứng gì.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt Cổ Mộc Hàn, dùng ngón tay trỏ nâng cằm cô lên và khẽ hỏi “Sao đây cô bé? Định ăn vạ đấy sao?”
Cổ Mộc Hàn lắc đầu nguầy nguậy!
Người đàn ông cười khẩy và đứng lên sải bước rời đi...
'Hàn Hàn à! Bà bị trúng tà à? Chú ấy đã đi xa lắm rồi'.
Cổ Mộc Hàn đưa mắt nhìn quanh, đúng là không còn thấy bóng dáng của người chú đẹp trai khi nãy đâu nữa...”haiz...”
'Bà bị làm sao vậy?'
- Tôi không sao!
'Bà còn không nhanh đứng lên, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn bà kìa, bà không ngại mất mặt à?'
Cổ Mộc Hàn đứng phắt dậy rồi đi đến bên cạnh cửa sổ “chúng ta ngồi ở đây vậy“.
Tang Manh gật đầu “được, ở đây thì mình có thể ngắm nhìn khung cảnh ngoài bờ hồ!”
Sau khi gọi món xong thì cả hai ngồi thảo luận bài tập về nhà. Cả hai đều là những người có thành tích học tập xuất sắc nhất nhì trường.
'Ê, Hàn Hàn!'
- Chuyện gì?
'Có trai đẹp nhìn ngắm bà từ nãy giờ kìa!'
Cổ Mộc Hàn bĩu môi, cô không cho là đúng, trong mắt cô thì người chú vừa nãy cô va phải mới được gọi là mỹ nam “tôi chả thấy ai đẹp trai cả!”
'Bà đã nhìn đâu mà biết không có trai đẹp!'
- Giờ bà có tập trung làm bài không vậy Manh Manh?
'Bà không nhìn thì sẽ hối hận đấy!'
Cổ Mộc Hàn nhíu mày!
Tang Manh dùng hai bàn tay mềm mại của mình kéo mặt Cổ Mộc Hàn quay sang hướng cửa sổ phía đối diện.
Cổ Mộc Hàn ngỡ ngàng “là chú ấy!”
Nhưng lúc này, người đàn ông kia đang ngồi lạnh lùng.
- Vừa nãy chú ấy nhìn tôi thật sao Manh Manh?
'Ừm! Nhìn bốn năm lần gì đó!'
Cổ Mộc Hàn đỏ mặt “thế sao...sao bà không nói sớm?”
Tang Manh há hốc mồm “gì chứ? Tôi nói mà bà có chịu nhìn đâu!”
- À...
- Ba...sao hôm nay, ba về sớm thế?
'Sớm?'
Cổ Mộc Hàn gật đầu!
'Vậy con muốn ba ở lại công ty luôn à?'
Cổ Mộc Hàn gãi gãi mũi, cô lén đưa mắt nhìn qua chiếc đồng hồ treo tường...đúng là đã hơn năm giờ chiều.
'Con định đi đâu mà lén la lén lút vậy hửm?'
- Con lén la lén lút khi nào vậy chứ?. Truyện Teen Hay
'Hành động của con vừa rồi là quang minh chính đại lắm à?'
- Con đi học!
'Con lo mà cố gắng học hành đi, bớt chơi bời lêu lổng lại'.
Cổ Mộc Hàn chỉ ngón trỏ vào mặt mình “con mà chơi bời lêu lổng á?”
'Không phải?'
- Hừ...ba phán xét nhầm người rồi, Cổ Mộc Hàn con không thích chơi bời lêu lổng đâu.
Cổ Mộc Anh nhìn con gái rồi khẽ thở dài “con gái lớn rồi, học xong thì về tập làm vài việc nhà...về sau còn có đứa nó chịu rước con, không thì ế chồng đấy“.
Cổ Mộc Hàn há hốc mồm “hừ...đây mà tuyên bố tuyển chồng thì có mà trai xếp hành đến mấy con phố!”
Cổ Mộc Anh bật cười “trai xếp hàng đến mấy con phố! Phải không đó? Hay là ba phải bù cho nó vài chục phần trăm cổ phần của Cổ thị thì mới có đứa chịu rước con gái của ba?”
- Không thèm nói với ba nữa!
Cổ Mộc Hàn giận dỗi bỏ đi một mạch...
- Hừ...Cổ Mộc Hàn ta mà phải thế sao? Không phải là kẻ tài giỏi và giàu có nhất Hoa Hạ thì ta cũng chả thèm xuất giá.
Vừa đến cổng, Cổ Mộc Hàn đã nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của cô em gái khác mẹ (Cổ Mộc Ân). Thấy cô bé đang đùa vui với quả bóng bay trên tay, Cổ Mộc Hàn vừa thấy ngứa mắt vừa thấy chán ghét, xưa nay cô vốn rất ghét đứa em gái không cùng lò sản xuất này. Cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Cổ Mộc Ân...
Bùm...
*A...a...
Quả bóng bay trong tay Cổ Mộc Ân nổ bùm không rõ nguyên nhân.
*Hu...hu...
Cổ Mộc Hàn chán ghét xoay người rời đi, miệng lẩm bẩm “đồ đáng ghét!”
*Hu...hu...
*Mẹ ơi! Chị làm nổ bóng bay của con.
Cổ Mộc Hàn mặc kệ em gái mình gào khóc dữ dội, cô tiêu sái rời đi...
*Chị không được đi! Chị đền bóng bay cho em. Hu...hu...
- Cút!
*Hu...hu...
- Khóc đi, khóc to lên...đồ nhóc con đáng ghét.
…………
'Hàn Hàn, mình ở đây!'
- Manh Manh, đợi mình lâu chưa?
'Cũng không lâu lắm!'
'Nhưng sao cái bản mặt của bà nhăn nhó khó coi vậy?'
- Hừ...đừng nhắc nữa!
'Xảy ra chuyện gì?'
- Thì con nhóc em khác mẹ của tôi đấy, nhìn nó là tôi thấy hít thở không thông à.
'Trời ạ! Hàn Hàn à...bà đã mười chín tuổi rồi đó, sao lại đi hơn thua với đứa bé tám tuổi. Tôi thấy Ân Ân cũng đáng yêu mà!'
- Đó chỉ là cảm nhận của bà thôi!
'Thôi được rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi...tôi đói lắm rồi'.
- Ừm, tôi cũng thấy đói.
'Chúng ta đi ăn món ăn truyền thống, được không?'
- Duyệt!
……………
Tại nhà hàng món Hoa nổi tiếng bậc nhất Thủ đô!
Hai cô bé cùng nắm tay nhau cắm đầu cắm cổ chạy vào bên trong...
Phịch...
- Xin...xin lỗi!
Người đàn ông tuổi chạc chừng ba mươi, đưa mắt nhìn cô bé đang nằm sõng soài ra đất, rồi khẽ nhíu mày!
Cổ Mộc Hàn nhìn người đàn ông mà mình vừa mới đâm sầm vào mà không khỏi bất ngờ, cô đã thật sự bị mê hoặc “đẹp...đẹp trai quá, chú ấy quá đẹp trai!”
'Hàn Hàn, có sao không?'
Cổ Mộc Hàn không để ý đến Tang Manh, cô nhìn người đàn ông trước mắt mình mà không cần phải chớp mắt nhưng vẫn không thấy mỏi mắt.
'Hàn Hàn, để tôi đỡ bà đứng lên!'
Tang Manh đỡ Cổ Mộc Hàn đứng lên nhưng Cổ Mộc Hàn không có chút phản ứng gì.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt Cổ Mộc Hàn, dùng ngón tay trỏ nâng cằm cô lên và khẽ hỏi “Sao đây cô bé? Định ăn vạ đấy sao?”
Cổ Mộc Hàn lắc đầu nguầy nguậy!
Người đàn ông cười khẩy và đứng lên sải bước rời đi...
'Hàn Hàn à! Bà bị trúng tà à? Chú ấy đã đi xa lắm rồi'.
Cổ Mộc Hàn đưa mắt nhìn quanh, đúng là không còn thấy bóng dáng của người chú đẹp trai khi nãy đâu nữa...”haiz...”
'Bà bị làm sao vậy?'
- Tôi không sao!
'Bà còn không nhanh đứng lên, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn bà kìa, bà không ngại mất mặt à?'
Cổ Mộc Hàn đứng phắt dậy rồi đi đến bên cạnh cửa sổ “chúng ta ngồi ở đây vậy“.
Tang Manh gật đầu “được, ở đây thì mình có thể ngắm nhìn khung cảnh ngoài bờ hồ!”
Sau khi gọi món xong thì cả hai ngồi thảo luận bài tập về nhà. Cả hai đều là những người có thành tích học tập xuất sắc nhất nhì trường.
'Ê, Hàn Hàn!'
- Chuyện gì?
'Có trai đẹp nhìn ngắm bà từ nãy giờ kìa!'
Cổ Mộc Hàn bĩu môi, cô không cho là đúng, trong mắt cô thì người chú vừa nãy cô va phải mới được gọi là mỹ nam “tôi chả thấy ai đẹp trai cả!”
'Bà đã nhìn đâu mà biết không có trai đẹp!'
- Giờ bà có tập trung làm bài không vậy Manh Manh?
'Bà không nhìn thì sẽ hối hận đấy!'
Cổ Mộc Hàn nhíu mày!
Tang Manh dùng hai bàn tay mềm mại của mình kéo mặt Cổ Mộc Hàn quay sang hướng cửa sổ phía đối diện.
Cổ Mộc Hàn ngỡ ngàng “là chú ấy!”
Nhưng lúc này, người đàn ông kia đang ngồi lạnh lùng.
- Vừa nãy chú ấy nhìn tôi thật sao Manh Manh?
'Ừm! Nhìn bốn năm lần gì đó!'
Cổ Mộc Hàn đỏ mặt “thế sao...sao bà không nói sớm?”
Tang Manh há hốc mồm “gì chứ? Tôi nói mà bà có chịu nhìn đâu!”
- À...
/104
|