*Cô chủ!
Cổ Mộc Hàn đang ngồi nhàn nhã ngắm hoàng hôn, nghe tiếng Giang Trường Sinh nên quay đầu lại phía sau nhìn.
- Chuyện gì?
*Đây là thông tin mà cô chủ bảo tôi thu thập.
Cổ Mộc Hàn cười mỉm “có rồi à? Tiến độ làm việc của anh cũng không hề chậm”.
Giang Trường Sinh gãi gãi đầu “vì tôi không muốn cô chủ thất vọng về tôi!”
Cổ Mộc Hàn nhận lấy phong thư trên tay Giang Trường Sinh và mở ra xem, cô không khỏi chết lặng trước những tấm ảnh mà Giang Trường Sinh thu thập được.
- Từ đâu mà anh có những bức ảnh này?
*Ở đời mà cô chủ, một khi mình đã làm thì đương nhiên sẽ có người biết.
- Anh nói rất đúng.
Giang Trường Sinh khẽ cười “thật ra thì đó chỉ là quá khứ của ông chủ Từ, cô chủ không nên để tâm làm gì. Con người nên nhìn vào thực tại mà sống!”
- Không phải tôi muốn bới móc quá khứ của anh Tư Tư, mà là tôi muốn hiểu hơn về anh ấy…dù là hiện tại, tương lai hay là quá khứ, tôi đều không muốn anh ấy lừa dối tôi.
Giang Trường Sinh im lặng không lên tiếng!
Cổ Mộc Hàn ngồi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh ngọt ngào của Từ Diện Tư và Giả Thiên Thiên, thuở ấy Giả Thiên Thiên chỉ là một cô gái mười tám đôi mươi, nhan sắc tuyệt trần.
Cổ Mộc Hàn chợt tuôn rơi nước mắt “hoá ra, hai người họ đã từng là một đôi tình nhân, vậy mà anh ấy luôn luôn phủ nhận”.
*Cô chủ, đừng như vậy mà.
- Trường Sinh!
*Cô chủ có gì căn dặn?
- Anh mang những bức ảnh này đến nhà họ Từ, đưa tận tay Từ Diện Tư. Trong thời gian này tôi bận việc sát nhập Cổ thị vào Vân thị, không tiếp đón ai. Dù là ai đến tìm tôi, anh cũng không cho gặp tôi.
*Thế nếu như ông chủ Từ muốn gặp cô chủ thì sao?
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “Từ Diện Tư muốn gặp tôi thì càng không thể!”
*Tôi hiểu rồi cô chủ!
- Thời gian này tôi không ở Thủ Đô, cũng không ở Bạch Thành, anh ở bên ngoài chạy việc cho tôi. Có hơi vất vả nhưng tôi sẽ cho anh đãi ngộ tốt nhất.
*Cô chủ, tôi không ngại vì cô mà vất vả, cô cứ yên tâm làm những gì cô muốn.
- Anh về đi!
*Được, có gì thì cô chủ cứ alô cho tôi.
- Ừm!
Cổ Mộc Hàn ngồi dựa vào ghế, đôi mắt khép chặt, cô không biết tâm trạng hiện tại của cô là vui hay buồn.
Hoàng hôn tuyệt đẹp nhưng lại buồn rũ rượi, nó như kết thúc mọi thứ…dù là một ngày bình yên hay phong ba bảo táp, thì hoàng hôn đến sẽ kết thúc mọi thứ.
- Từ Diện Tư, sao anh lại nói dối em. Anh đã trăm ngàn lần phủ nhận mối quan hệ giữa anh và Giả Thiên Thiên. Cuối cùng anh đang nghĩ gì và muốn gì?!
…………………
Reng…
Chuông cổng vừa reo, Giả Thiên Thiên đã nhanh chân chạy ra cổng…
‘Anh muốn tìm ai?’
Giang Trường Sinh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Giả Thiên Thiên “đây…đây là người phụ nữ chụp ảnh cùng với Từ Diện Tư mà…cô ta cũng sống ở Từ gia sao?”
‘Anh muốn tìm ai?’
*Ờ, tôi muốn gặp ông chủ Từ có việc quan trọng.
‘Anh đợi tôi một lúc, tôi vào trong báo lại với anh ấy’.
*Được!
……………
Cốc…cốc…
“Ai đó?”
‘Em đây anh Tư Tư!’
“Có chuyện gì?”
‘Ngoài cổng có người muốn gặp anh, bảo tìm anh có việc quan trọng!’
“Mời họ vào đi”.
………………
*Chào ông chủ Từ!
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Giang Trường Sinh “cậu đến đây làm gì?”
*Cô chủ gửi cho ông chủ Từ một món quà!
“Tiểu Hàn!”
Giang Trường Sinh đặt phong thư lên bàn “tôi có việc bận nên xin phép được đi trước”.
“Không tiễn”
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Giang Trường Sinh cho đến khi Giang Trường Sinh khuất sau cánh cửa “Hừ…tên yêu nghiệt này đến bên cạnh Tiểu Hàn, không biết có ý đồ xấu xa gì”.
Anh nhìn phong thư trên bàn rồi nheo mắt “nhóc con, bày đặt tặng quà cho anh”
Vừa vui vừa bất ngờ, cuối cùng thì nhanh tay mở ra xem…nãy giờ đã nôn nóng lắm rồi, anh muốn biết Cổ Mộc Hàn tặng gì cho anh. Và rồi anh phải choáng váng khi tận mắt nhìn thấy món quà Cổ Mộc Hàn tặng mình “ở đâu mà em ấy lại có được những bức ảnh này chứ? Chuyện này là sao?”
Từ Diện Tư nhíu chặt mày, lòng miên man nhớ về mười mấy năm trước…đúng là anh đã từng vài lần đưa Giả Thiên Thiên đi du lịch, lúc đó cô luôn u buồn vì biến cố gia đình, mẹ anh muốn anh đưa cô đi chơi đây đó cho cô khuây khỏa. Những bức ảnh này anh đã xoá bỏ từ rất lâu rồi, từ khi cô về làm vợ Cổ Mộc Anh.
“Cuối cùng thì là kẻ nào?”
Cổ Mộc Hàn đang ngồi nhàn nhã ngắm hoàng hôn, nghe tiếng Giang Trường Sinh nên quay đầu lại phía sau nhìn.
- Chuyện gì?
*Đây là thông tin mà cô chủ bảo tôi thu thập.
Cổ Mộc Hàn cười mỉm “có rồi à? Tiến độ làm việc của anh cũng không hề chậm”.
Giang Trường Sinh gãi gãi đầu “vì tôi không muốn cô chủ thất vọng về tôi!”
Cổ Mộc Hàn nhận lấy phong thư trên tay Giang Trường Sinh và mở ra xem, cô không khỏi chết lặng trước những tấm ảnh mà Giang Trường Sinh thu thập được.
- Từ đâu mà anh có những bức ảnh này?
*Ở đời mà cô chủ, một khi mình đã làm thì đương nhiên sẽ có người biết.
- Anh nói rất đúng.
Giang Trường Sinh khẽ cười “thật ra thì đó chỉ là quá khứ của ông chủ Từ, cô chủ không nên để tâm làm gì. Con người nên nhìn vào thực tại mà sống!”
- Không phải tôi muốn bới móc quá khứ của anh Tư Tư, mà là tôi muốn hiểu hơn về anh ấy…dù là hiện tại, tương lai hay là quá khứ, tôi đều không muốn anh ấy lừa dối tôi.
Giang Trường Sinh im lặng không lên tiếng!
Cổ Mộc Hàn ngồi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh ngọt ngào của Từ Diện Tư và Giả Thiên Thiên, thuở ấy Giả Thiên Thiên chỉ là một cô gái mười tám đôi mươi, nhan sắc tuyệt trần.
Cổ Mộc Hàn chợt tuôn rơi nước mắt “hoá ra, hai người họ đã từng là một đôi tình nhân, vậy mà anh ấy luôn luôn phủ nhận”.
*Cô chủ, đừng như vậy mà.
- Trường Sinh!
*Cô chủ có gì căn dặn?
- Anh mang những bức ảnh này đến nhà họ Từ, đưa tận tay Từ Diện Tư. Trong thời gian này tôi bận việc sát nhập Cổ thị vào Vân thị, không tiếp đón ai. Dù là ai đến tìm tôi, anh cũng không cho gặp tôi.
*Thế nếu như ông chủ Từ muốn gặp cô chủ thì sao?
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “Từ Diện Tư muốn gặp tôi thì càng không thể!”
*Tôi hiểu rồi cô chủ!
- Thời gian này tôi không ở Thủ Đô, cũng không ở Bạch Thành, anh ở bên ngoài chạy việc cho tôi. Có hơi vất vả nhưng tôi sẽ cho anh đãi ngộ tốt nhất.
*Cô chủ, tôi không ngại vì cô mà vất vả, cô cứ yên tâm làm những gì cô muốn.
- Anh về đi!
*Được, có gì thì cô chủ cứ alô cho tôi.
- Ừm!
Cổ Mộc Hàn ngồi dựa vào ghế, đôi mắt khép chặt, cô không biết tâm trạng hiện tại của cô là vui hay buồn.
Hoàng hôn tuyệt đẹp nhưng lại buồn rũ rượi, nó như kết thúc mọi thứ…dù là một ngày bình yên hay phong ba bảo táp, thì hoàng hôn đến sẽ kết thúc mọi thứ.
- Từ Diện Tư, sao anh lại nói dối em. Anh đã trăm ngàn lần phủ nhận mối quan hệ giữa anh và Giả Thiên Thiên. Cuối cùng anh đang nghĩ gì và muốn gì?!
…………………
Reng…
Chuông cổng vừa reo, Giả Thiên Thiên đã nhanh chân chạy ra cổng…
‘Anh muốn tìm ai?’
Giang Trường Sinh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Giả Thiên Thiên “đây…đây là người phụ nữ chụp ảnh cùng với Từ Diện Tư mà…cô ta cũng sống ở Từ gia sao?”
‘Anh muốn tìm ai?’
*Ờ, tôi muốn gặp ông chủ Từ có việc quan trọng.
‘Anh đợi tôi một lúc, tôi vào trong báo lại với anh ấy’.
*Được!
……………
Cốc…cốc…
“Ai đó?”
‘Em đây anh Tư Tư!’
“Có chuyện gì?”
‘Ngoài cổng có người muốn gặp anh, bảo tìm anh có việc quan trọng!’
“Mời họ vào đi”.
………………
*Chào ông chủ Từ!
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Giang Trường Sinh “cậu đến đây làm gì?”
*Cô chủ gửi cho ông chủ Từ một món quà!
“Tiểu Hàn!”
Giang Trường Sinh đặt phong thư lên bàn “tôi có việc bận nên xin phép được đi trước”.
“Không tiễn”
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Giang Trường Sinh cho đến khi Giang Trường Sinh khuất sau cánh cửa “Hừ…tên yêu nghiệt này đến bên cạnh Tiểu Hàn, không biết có ý đồ xấu xa gì”.
Anh nhìn phong thư trên bàn rồi nheo mắt “nhóc con, bày đặt tặng quà cho anh”
Vừa vui vừa bất ngờ, cuối cùng thì nhanh tay mở ra xem…nãy giờ đã nôn nóng lắm rồi, anh muốn biết Cổ Mộc Hàn tặng gì cho anh. Và rồi anh phải choáng váng khi tận mắt nhìn thấy món quà Cổ Mộc Hàn tặng mình “ở đâu mà em ấy lại có được những bức ảnh này chứ? Chuyện này là sao?”
Từ Diện Tư nhíu chặt mày, lòng miên man nhớ về mười mấy năm trước…đúng là anh đã từng vài lần đưa Giả Thiên Thiên đi du lịch, lúc đó cô luôn u buồn vì biến cố gia đình, mẹ anh muốn anh đưa cô đi chơi đây đó cho cô khuây khỏa. Những bức ảnh này anh đã xoá bỏ từ rất lâu rồi, từ khi cô về làm vợ Cổ Mộc Anh.
“Cuối cùng thì là kẻ nào?”
/104
|