Cảng biển chiều mênh mông, từng đàn hải âu trắng chao lượn giữa bầu trời, khiến cho tâm trạng người đứng đó thêm ưu phiền.
- Biển, lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái dư vị ảm đạm thế này.
‘Cổ tiểu thư!’
- Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì?
Hàn Du hướng mắt nhìn về phía cảng, lòng buồn phiền không tả nổi “không ngờ rằng biển chiều lại buồn đến vậy!”
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “do tâm trạng con người thôi, chứng tỏ anh đang phiền não”.
‘Hai ngày nữa già sẽ lên bàn mổ’
Tim Cổ Mộc Hàn chợt nhói lên, nhưng rồi cô nhanh cho lướt qua cái cảm xúc ấy.
- Hàn Du!
‘Cổ tiểu thư có lời gì muốn nói, cứ nói ra’
- Sau này, chuyện của Từ Diện Tư không còn liên quan gì đến tôi nữa. Anh hãy giúp tôi một việc.
‘Đó là việc gì, Cổ tiểu thư?’
- Xoá nhoà ký ức của tôi trong lòng Từ Diện Tư. Để tôi và đứa bé có được một cuộc sống bình yên.
‘Chuyện này…’
- Đã không còn gì nữa, đừng dây dưa để rồi làm tổn thương nhau. Anh ấy cũng sắp kết hôn, rồi giữa hai người họ sẽ có được những đứa con chung. Tôi không muốn vì đứa con riêng này mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của họ. Đặc biệt là, tôi không muốn làm tổn thương đến tâm hồn của đứa bé trong bụng tôi.
Hàn Du thoáng buồn, anh tiếc cho Từ Diện Tư, anh biết rằng Cổ Mộc Hàn là người phụ nữ mà Từ Diện Tư yêu hơn mạng…rất tiếc mọi thứ trên đời đều không như mong muốn. Thôi vậy, giữ lại bí mật này…để mẹ con Cổ Mộc Hàn được sống một cuộc sống bình yên.
‘Tôi hứa với cô!’
- Cảm ơn anh nhiều lắm, Hàn Du.
‘Nhớ liên lạc với tôi khi cần đến tôi’
- Nhất định rồi!
‘Bao giờ cô sinh?’
- Chưa đầy một tháng nữa!
‘Ừm!’
Cổ Mộc Hàn rảo bước đi về phía đỗ xe, gió hiu hiu làm lạnh buốt tâm hồn cô, mỗi một bước cô di là mỗi giọt nước mắt lăn xuống '‘Từ Diện Tư, chúng ta thật sự đã mất nhau, chúc anh được nhiều hạnh phúc!’
Cậu bé có đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn Vân lão phu nhân. (Cậu là Cổ Mộc Thụy, con trai của Cổ Mộc Hàn, sắp tròn ba tuổi)
*Tiểu Thụy, đến đây ngồi với bà nào!
Cậu bé chạy lạch bạch về phía Vân lão phu nhân “bà bà…”
Vân lão phu nhân cười tươi “Tiểu Thụy của bà đang chơi gì đó?”
Cổ Mộc Thụy chỉ tay về phía giữa sân, nơi đó có chú cún con đang đứng.
Vân lão phu nhân phì cười “tội cho cục vàng của bà, không có ai chơi cùng nên phải chơi cùng cún con”.
- Thưa ngoại con mới về!
‘Ma mi’
Vân lão phu nhân khẽ cười “Tiểu Hàn về rồi đó à? Tấm rửa đi con rồi cùng ăn trưa, Tiểu Thụy chắc cũng đói bụng lắm rồi”.
Cổ Mộc Thụy chạy đến trước mặt Cổ Mộc Hàn và dang đôi tay ngắn ngủn của mình ra, ý muốn được mẹ bế!”
‘B…ế…ế…’
Giọng bập bẹ đáng yêu đến mức khiến cho trái tim người ta phải tan chảy.
- Tiểu Thụy có nhớ mẹ không?
Cổ Mộc Thụy gật đầu cái rụp!
- Thế Tiểu Thụy ở nhà có ngoan không?
Cổ Mộc Thụy lại gật đầu và hôn cái bẹp lên má Cổ Mộc Hàn, không ít mũi và nước bọt dính lên má cô “yêu!”
Cổ Mộc Hàn dở khóc dở cười “ôi…con trai của tôi!”
………………………
Lúc bấy giờ cuộc sống của Từ Diện Tư cũng khá êm đềm. Sau ba năm điều dưỡng thì sức khoẻ của anh cũng đã ổn định hơn rất nhiều, thời gian này Giả Thiên Thiên luôn bên cạnh và chăm sóc cho anh, cũng sắp đến ngày anh kết hôn cùng Giả Thiên Thiên.
*Anh Tư Tư!
Từ Diện Tư nghe tiếng Giả Thiên Thiên thì buông tờ báo xuống “Thiên Thiên, tìm anh có việc gì?”
*Anh đang làm việc à?
“Ừm!”
*Em có mang cơm trưa đến cho anh.
“Để đó đi, chút nữa xong việc thì anh sẽ ăn”
*Anh Tư Tư!
“Sao?”
*Chiều nay…
“Thế nào?”
Giả Thiên Thiên thoáng buồn, vì đã sắp đến ngày đám cưới mà Từ Diện Tư cứ luôn hững hờ, cũng không nhắc đến việc đi thử áo cưới.
*Chiều nay anh đưa em đi thử áo cưới nhé!
Cốc…cốc…
Từ Diện Tư nhíu mày nhìn về phía cửa nhưng không lên tiếng.
Giả Thiên Thiên không mấy vui mà gắt gỏng lên tiếng “ai vậy?”
//Thưa chủ tịch, có người gửi quà chúc mừng đến cho chủ tịch.
Không những Từ Diện Tư mà ngay cả Giả Thiên Thiên cũng ngạc nhiên.
“Vào đi!”
Cô nhân viên cầm hộp quà đi vào…
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm vào hộp quà và lạnh lùng hỏi “là ai đã mang đến?”
//Dạ! Là một cô gái xinh đẹp, nhắn rằng phải đưa quà chúc mừng này tận tay chủ tịch.
Giả Thiên Thiên giật lấy hộp quà từ tay cô nhân viên và ném vào góc tường “những thứ rẻ tiền này, mà cũng đưa cho anh Tư Tư, cút ra ngoài đi…”
Từ Diện Tư nhíu mày “cút!”
Cô nhân viên sợ hãi chạy ra khỏi phòng Từ Diện Tư.
Giả Thiên Thiên cười lạnh “bằng với mấy ả tiện nhân các cô mà cũng bày đặt bẹo hình bẹo dạng trước trước mặt anh Tư Tư!”
“Cút…”
Giả Thiên Thiên giật mình “gì ạ?”
“Tôi bảo cô cút!”
*Anh Tư Tư…em…
“Cô không hiểu tiếng người à?”
Giả Thiên Thiên ứa nước mắt “anh…”
Từ Diện Tư không để tâm đến Giả Thiên Thiên, anh đứng lên đi đến chỗ hộp quà và cúi xuống nhặt hộp quà lên.
Sau khi mở hộp quà thì Từ Diện Tư sững sờ khi nhìn thấy toàn là những tấm ảnh cưới, nhân vật trong ảnh là Giả Thiên Thiên cùng với một người đàn ông khác.
“Là sao?”
Nhìn thấy có tờ giấy, Từ Diện Tư mở ra xem, nội dung trong tờ giấy càng khiến Từ Diện Tư ngộp hơn.
“Giả Thiên Thiên đã từng kết hôn cùng với Cổ Mộc Anh, chuyện này là sao?”
Từ Diện Tư nghe đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng “Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Sao mình lại thấy mơ hồ về mọi thứ vậy chứ?”
- Biển, lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái dư vị ảm đạm thế này.
‘Cổ tiểu thư!’
- Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì?
Hàn Du hướng mắt nhìn về phía cảng, lòng buồn phiền không tả nổi “không ngờ rằng biển chiều lại buồn đến vậy!”
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “do tâm trạng con người thôi, chứng tỏ anh đang phiền não”.
‘Hai ngày nữa già sẽ lên bàn mổ’
Tim Cổ Mộc Hàn chợt nhói lên, nhưng rồi cô nhanh cho lướt qua cái cảm xúc ấy.
- Hàn Du!
‘Cổ tiểu thư có lời gì muốn nói, cứ nói ra’
- Sau này, chuyện của Từ Diện Tư không còn liên quan gì đến tôi nữa. Anh hãy giúp tôi một việc.
‘Đó là việc gì, Cổ tiểu thư?’
- Xoá nhoà ký ức của tôi trong lòng Từ Diện Tư. Để tôi và đứa bé có được một cuộc sống bình yên.
‘Chuyện này…’
- Đã không còn gì nữa, đừng dây dưa để rồi làm tổn thương nhau. Anh ấy cũng sắp kết hôn, rồi giữa hai người họ sẽ có được những đứa con chung. Tôi không muốn vì đứa con riêng này mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của họ. Đặc biệt là, tôi không muốn làm tổn thương đến tâm hồn của đứa bé trong bụng tôi.
Hàn Du thoáng buồn, anh tiếc cho Từ Diện Tư, anh biết rằng Cổ Mộc Hàn là người phụ nữ mà Từ Diện Tư yêu hơn mạng…rất tiếc mọi thứ trên đời đều không như mong muốn. Thôi vậy, giữ lại bí mật này…để mẹ con Cổ Mộc Hàn được sống một cuộc sống bình yên.
‘Tôi hứa với cô!’
- Cảm ơn anh nhiều lắm, Hàn Du.
‘Nhớ liên lạc với tôi khi cần đến tôi’
- Nhất định rồi!
‘Bao giờ cô sinh?’
- Chưa đầy một tháng nữa!
‘Ừm!’
Cổ Mộc Hàn rảo bước đi về phía đỗ xe, gió hiu hiu làm lạnh buốt tâm hồn cô, mỗi một bước cô di là mỗi giọt nước mắt lăn xuống '‘Từ Diện Tư, chúng ta thật sự đã mất nhau, chúc anh được nhiều hạnh phúc!’
******************* 3 năm sau
*Tiểu Thụy!Cậu bé có đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn Vân lão phu nhân. (Cậu là Cổ Mộc Thụy, con trai của Cổ Mộc Hàn, sắp tròn ba tuổi)
*Tiểu Thụy, đến đây ngồi với bà nào!
Cậu bé chạy lạch bạch về phía Vân lão phu nhân “bà bà…”
Vân lão phu nhân cười tươi “Tiểu Thụy của bà đang chơi gì đó?”
Cổ Mộc Thụy chỉ tay về phía giữa sân, nơi đó có chú cún con đang đứng.
Vân lão phu nhân phì cười “tội cho cục vàng của bà, không có ai chơi cùng nên phải chơi cùng cún con”.
- Thưa ngoại con mới về!
‘Ma mi’
Vân lão phu nhân khẽ cười “Tiểu Hàn về rồi đó à? Tấm rửa đi con rồi cùng ăn trưa, Tiểu Thụy chắc cũng đói bụng lắm rồi”.
Cổ Mộc Thụy chạy đến trước mặt Cổ Mộc Hàn và dang đôi tay ngắn ngủn của mình ra, ý muốn được mẹ bế!”
‘B…ế…ế…’
Giọng bập bẹ đáng yêu đến mức khiến cho trái tim người ta phải tan chảy.
- Tiểu Thụy có nhớ mẹ không?
Cổ Mộc Thụy gật đầu cái rụp!
- Thế Tiểu Thụy ở nhà có ngoan không?
Cổ Mộc Thụy lại gật đầu và hôn cái bẹp lên má Cổ Mộc Hàn, không ít mũi và nước bọt dính lên má cô “yêu!”
Cổ Mộc Hàn dở khóc dở cười “ôi…con trai của tôi!”
………………………
Lúc bấy giờ cuộc sống của Từ Diện Tư cũng khá êm đềm. Sau ba năm điều dưỡng thì sức khoẻ của anh cũng đã ổn định hơn rất nhiều, thời gian này Giả Thiên Thiên luôn bên cạnh và chăm sóc cho anh, cũng sắp đến ngày anh kết hôn cùng Giả Thiên Thiên.
*Anh Tư Tư!
Từ Diện Tư nghe tiếng Giả Thiên Thiên thì buông tờ báo xuống “Thiên Thiên, tìm anh có việc gì?”
*Anh đang làm việc à?
“Ừm!”
*Em có mang cơm trưa đến cho anh.
“Để đó đi, chút nữa xong việc thì anh sẽ ăn”
*Anh Tư Tư!
“Sao?”
*Chiều nay…
“Thế nào?”
Giả Thiên Thiên thoáng buồn, vì đã sắp đến ngày đám cưới mà Từ Diện Tư cứ luôn hững hờ, cũng không nhắc đến việc đi thử áo cưới.
*Chiều nay anh đưa em đi thử áo cưới nhé!
Cốc…cốc…
Từ Diện Tư nhíu mày nhìn về phía cửa nhưng không lên tiếng.
Giả Thiên Thiên không mấy vui mà gắt gỏng lên tiếng “ai vậy?”
//Thưa chủ tịch, có người gửi quà chúc mừng đến cho chủ tịch.
Không những Từ Diện Tư mà ngay cả Giả Thiên Thiên cũng ngạc nhiên.
“Vào đi!”
Cô nhân viên cầm hộp quà đi vào…
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm vào hộp quà và lạnh lùng hỏi “là ai đã mang đến?”
//Dạ! Là một cô gái xinh đẹp, nhắn rằng phải đưa quà chúc mừng này tận tay chủ tịch.
Giả Thiên Thiên giật lấy hộp quà từ tay cô nhân viên và ném vào góc tường “những thứ rẻ tiền này, mà cũng đưa cho anh Tư Tư, cút ra ngoài đi…”
Từ Diện Tư nhíu mày “cút!”
Cô nhân viên sợ hãi chạy ra khỏi phòng Từ Diện Tư.
Giả Thiên Thiên cười lạnh “bằng với mấy ả tiện nhân các cô mà cũng bày đặt bẹo hình bẹo dạng trước trước mặt anh Tư Tư!”
“Cút…”
Giả Thiên Thiên giật mình “gì ạ?”
“Tôi bảo cô cút!”
*Anh Tư Tư…em…
“Cô không hiểu tiếng người à?”
Giả Thiên Thiên ứa nước mắt “anh…”
Từ Diện Tư không để tâm đến Giả Thiên Thiên, anh đứng lên đi đến chỗ hộp quà và cúi xuống nhặt hộp quà lên.
Sau khi mở hộp quà thì Từ Diện Tư sững sờ khi nhìn thấy toàn là những tấm ảnh cưới, nhân vật trong ảnh là Giả Thiên Thiên cùng với một người đàn ông khác.
“Là sao?”
Nhìn thấy có tờ giấy, Từ Diện Tư mở ra xem, nội dung trong tờ giấy càng khiến Từ Diện Tư ngộp hơn.
“Giả Thiên Thiên đã từng kết hôn cùng với Cổ Mộc Anh, chuyện này là sao?”
Từ Diện Tư nghe đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng “Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Sao mình lại thấy mơ hồ về mọi thứ vậy chứ?”
/104
|