Tô Niên Niên làm mặt xấu lè lưỡi nhìn trộm anh ta, chỉ nghe thấy Cố Tử Thần buông ra câu nói, “ Tô Niên Niên , cô vừa lên xe là tôi cảm thấy trong xe như có động đất vậy, cả thế giới đều đang xoay chuyển trời đất.”
A? Ý gì thế?
Trên mặt Tô Niên Niên viết rõ vẻ mơ màng, Diệp Tinh Vũ ngồi ghế sau cười phá lên, nhìn Tô Niên Niên còn chưa phản ứng lại, đầu của cậu ta đã thò lên phía trước, cười chế giễu, “ Anh là nói cậu béo đấy, ha ha ha.”
Béo sao? Tô Niên Niên mặc dù không được coi là gầy giống que củi khô, nhưng thân hình mảnh mai không béo không gầy, cân đối, vậy mà nói cô béo.
Tại sao có thể độc mồm như thế chứ.
“ Thế thì thật xin lỗi, để anh cảm nhận lần nữa cảm giác động đất.” Tô Niên Niên hừ một tiếng, khoa chân múa tay nhún nhảy trên ghế, ý đồ muốn cho chiếc xe rung lắc.
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn Tô Niên Niên , ngoảnh đầu chán ghét, “ xem ra cô không chỉ béo, mà bệnh còn không nhẹ............”
“ Bệnh thiếu muối.” Diệp Tinh Vũ lắc đầu nói thêm một câu, Tô Niên Niên muốn khóc mà không khóc nổi.
Cô có thể chọn xe sao, vừa nãy tại sao phải đồng ý đi cùng thằng cha này chứ.
Trần Nguyên an ủi mấy câu, cắt ngang mấy tên ấu trĩ đang tranh luận, chiếc xe lao như bay trên đường, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng.
Con đường này rất vắng vẻ, môi trường gần đó rất yên tĩnh trong lành. Bên ngoài nhà hàng đặt rất nhiều cây cảnh, biển hiệu cũng được thiết kế công phu, ở dưới những cái cây um tùm treo một tấm biển, lộ ra bốn chữ “ Huỳnh Hỏa Chi Sâm”.
Tô Niên Niên là lần đầu tiên đến, vừa bước vào nhà hàng đã bị phong cách bài trí tự nhiên ở bên trong làm cho hấp dẫn, mở to mắt tò mò nhìn cả buổi.
Cố Tử Thần mấy người đó hiện rõ là thường xuyên đến, quen đường đi thẳng lên tầng hai.
Tầng hai được thiết kế ngăn cách, nền gỗ, bàn cũng là gỗ, vây xung quanh là vòng tròn của ghế sofa, giữa bàn và bàn được ngăn cách bởi rèm gỗ.
Diệp Tinh Vũ lẩm bẩm gọi món, ngoảnh đầu lại nhìn, Tô Niên Niên đang uể oải dựa trên ghế sofa chơi trò “ rắn ham ăn”, cậu ta cau mày lại nói, “ Nhìn không ra cậu lần đầu tiên đến đây, giống như nhà mình vậy, đừng có ngủ nữa, ngồi dậy nói chuyện đi.”
Cậu ta rất có hứng thú với em gái này của Trần Nguyên , tiếc là người ta không phối hợp buôn dưa lê với cậu.
Tô Niên Niên lười nhác lật người, “ Sinh mạng bất động, đợi đồ ăn đến thì gọi tôi.”
Trần Nguyên lắc lắc đầu, Cố Tử Thần lật thực đơn trong tay, ánh mắt tăm tối liếc nhìn trên người Tô Niên Niên , nhưng rất nhanh biến mất.
Thức ăn được bưng lên rất nhanh, Tô Niên Niên đặt điện thoại xuống, ánh mắt phát sáng nhìn những món ăn đầy trên bàn.
Mùi vị thật thơm, bày biện rất tinh tế đẹp mắt, vừa nhìn đã thấy rất ngon rồi.
“ Đây là mì bò và sườn ngon nhất của nhà này, còn cả gà cay, dừng lại.” Diệp Tinh Vũ đang định giải thích với Tô Niên Niên một chút, không ngờ Tô Niên Niên đã nhanh tay cầm đũa gắp thức ăn.
Cô ăn rất nhanh, động tác dường như rất thành thục, thử một miếng thấy raát ngon, ăn lại càng nhanh hơn.
Diệp Tinh Vũ cũng là tên ham ăn, không nói câu gì cũng lao vào ăn tới tấp, hai người giống như phong ba bão táp quét sạch bàn ăn, Trần Nguyên rót cho Tô Niên Niên cốc nước, “ Ăn chậm chút, cẩn thận không nghẹn.”
Đĩa sườn trên bàn chỉ còn thừa lại một miếng, Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ cùng đưa đũa ra.
“ Này, làm gì có đứa con gái nào ăn uống thô tục như cậu chứ.” Diệp Tinh Vũ trách móc nói.
Tô Niên Niên quai hàm vẫn còn đang nhai, hùng hồn nói: “ Của tôi.”