Đêm hôm đó, Trần Doãn Hoa, Sở Tố Tâm, Trần Nguyên cả nhà đều không ai về.
Đêm hôm đó, Cố Tử Thần im lặng bên cạnh Tô Niên Niên , cả đêm không chợp mắt.
Cũng là đêm hôm đó, chiến tranh thương trường diễn ra kịch liệt nhất ở Dụ Thành, các bách hóa công ty lớn, trung tâm thương mại, đến các cửa hàng cũng đồng loạt chuẩn bị sự kiện, thị trường chứng khoán cũng bị người ta thao túng, vô số người đều trông ngóng, đợi trời sáng.
Màn đêm tối tăm bị tan đi, ánh sáng dần dần le lói.
Khi trời sáng, Cố Tử Thần bò nhoài bên giường Tô Niên Niên nghỉ một lúc.
Khi Tô Niên Niên tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh chìm vào giấc ngủ của Cố Tử Thần .
Ánh nắng hắt trên khuôn mặt tuấn tú của cậu, ấm áp dịu dàng thành một tầng màu vàng óng ánh, đôi lông mi đen dày như lông vũ, mặt mày như tranh vẽ.
Tô Niên Niên mơ hồ cảm thấy hơi cay nơi sống mũi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, vào khoảnh khắc này, người bên cạnh cô lại là Cố Tử Thần .
Cố Tử Thần ngủ rất thính, nghe thấy động tĩnh là lập tức mở mắt, chớp chớp mắt, giọng nói hơi khàn của buổi sáng sớm: “ Tỉnh rồi à?”
“ uhm....” Tô Niên Niên gật gật đầu, im lặng ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân.
Gọi điện cho Sở Tố Tâm và Trần Nguyên , vẫn là trạng thái không thể liên lạc được.
Cô sững người, chạy xuống lầu mở tivi ra, bật đến kênh tin thời sự mà mình không thích xem nhất.
Tin nóng nhất vào buổi sáng chính là tình hình nhà họ Trần, nhưng tình thế dường như có biến chuyển, mặc dù người của công ty Trần Thị đều từ chối phỏng vấn, nhưng trong lời lẽ của phóng viên, Tô Niên Niên có thể nghe ra, có lẽ Trần Thị đã có kế sách ứng phó.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm ở đâu, quay người, nhìn thấy Cố Tử Thần đang ở trong bếp làm bữa sáng.
Tô Niên Niên trợn tròn mắt, từ xa nhìn thấy bóng dáng Cố Tử Thần đang nấu cơm.
Người ta nói đàn ông nấu cơm là cuốn hút nhaát, Tô Niên Niên cảm thấy lời nói này không hề sai chút nào, Cố Tử Thần đeo tạp dề màu vàng gạo, càng toát lên thân hình cao chân dài. Cậu thành thạo ốp trứng, giống như người đàn ông giỏi giang của gia đình vậy.
Mười phút sau, Cố Tử Thần bưng bữa sáng lên, gọi Tô Niên Niên vào ăn cơm.
Tài nghệ nấu nướng của cậu dường như rất khéo, ốp trứng rất đẹp, còn hâm nóng hai cốc sữa.
Tô Niên Niên lấy lại tinh thần ăn một chút, Cố Tử Thần ngước mắt nhìn cô, “ hay là tôi giúp cô xin nghỉ nhé, cô ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, trong nhà không có một ai, cô một mình ở nhà chắc chắn sẽ nghĩ linh tinh, còn không bằng đến trường.
Cố Tử Thần cũng không gượng ép cô, ăn cơm xong, lái xe đưa cô đến trường.
Vừa đến trường, mọi lời bàn tán thầm thì xôn xao, đều là về bài viết hôm qua, rồi thân phận đáng xấu hổ của Tô Niên Niên .
Nữ sinh trong trường đều đứng về góc độ của Trần Nguyên , cảm thấy Tô Niên Niên là con gái của mẹ kế cậu đưa đến, vốn dĩ việc này cũng không có gì, nhưng bị ảnh hưởng của bài viết hôm qua, giống như Tô Niên Niên phạm phải lỗi lầm gì to lớn vậy.
Tô Niên Niên cố gắng để mình không đi nghe những âm thanh đó, bước nhanh chân vào lớp mình.
Vừa đẩy cửa, Hà Tiếu trên bục giảng đã cầm vở cuộn thành chiếc loa phóng thanh mà đang bô bô nói với cả lớp, nhìn thấy Tô Niên Niên bước vào, lập tức chuyển hướng chiếc loa, “ Nữ sinh độc ác đến rồi, phù thủy Tô! Phù thủy Tô!”
Các học sinh khác trong lớp cũng vào hùa theo: “ Phù thủy Tô! Phù thủy Tô! Sao chổ! Trần Nguyên đều vì cậu mà vỡ nợ rồi, mau biến đi cùng với bà mẹ đĩ điếm của cậu đi!”
Tất cả điều này giống như gáo nước lạnh dội lên đầu Tô Niên Niên vậy, Tô Niên Niên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Doãn Sơ Hạ đắc ý nhếch mép lên cười.