Tố chất sức khỏe Cố Tử Thần tốt, chưa đến mấy ngày là đã khỏi tương đối rồi.
Bài tập nghỉ đông của Tô Niên Niên cũng làm gần như xong rồi, rảnh rỗi không có việc gì, hai người tranh thủ hôm trời đẹp, dẫn Đại Viên và Bao Bao đi tiêm vắcxin.
Người ở trong cửa hàng thú y không nhiều, ông chủ nhiệt tình giúp Đại Viên và Bao Bao tiêm vắc xin, nhân tiện tắm rửa chải lông cho bọn chúng.
Tắm phải mất thời gian lâu hơn một chút, Tô Niên Niên đứng ngồi nhấp nhổm, cửa hàng thú y này cách Thánh Âm không xa, Tô Niên Niên đưa ra ý kiến đi đến trường dạo một vòng.
Cố Tử Thần gật gật đầu, hai người thong dong đi bộ đến trường.
Ánh nắng ấm áp hắt lên hai người, thoải mái khiến người ta hận không thể kéo ngay chiếc ghế mà nằm ra đó sưởi nắng.
Đi qua một đoạn đường, Tô Niên Niên cười nói chuyện với Cố Tử Thần , trước mặt đột nhiên chuyển đến tiếng chó sủa huyên náo.
“ Gâu gâu..........” Âm thanh đó rất thảm thiết, còn mang theo những âm thanh hỗn tạp của các con vật khác.
Tô Niên Niên nhìn về phía phát ra âm thanh đó, nụ cười lập tức biến mất.
Một bên của đường là con đường thông sang Thánh Âm, một bên là con hẻm gần khu dân cư sống, gần thùng rác cũ, có một người đàn ông trung niên cao lớn, ăn mặc nhếch nhác, trong tay cầm một ống thép to bằng cổ tay, đang đánh đập một con chó.
Con chó lông vàng đó bị đánh cho thoi thóp, tiếng kêu của nó yếu ớt dần, ống thép nện xuống người nó cực kỳ mạnh, đánh một lúc máu tươi thấm đẫm nền đất.
Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, sắc mặt Tô Niên Niên trắng bệnh, nôn khan một tiếng, suýt nữa nôn ra.
Người đàn ông đó nghe thấy động tĩnh, quay người lại, ông ta nuôi râu rất dài, không nhìn rõ được mặt mũi. Chỉ có đôi mắt đỏ ngầu, nhưng vẩn đục như có men rượu chưa tỉnh.
Ông ta tạm thời buông tha con chó vàng đáng thương đó, mà đi về phía Tô Niên Niên hai người, ống thép đập xuống nền vang lên tiếng “ chát chát”.
Tô Niên Niên giật nảy mình, cô biết người đàn ông này là ai! Chính là lão biến thái dọa chó mà được lưu truyền trong trường.
Loại người này không phải có xu hướng bạo lực, mà là thần kinh không bình thường, nhất thời Tô Niên Niên cũng không biết làm sao mới được.
Cố Tử Thần cẩn thận che chở cho Tô Niên Niên đằng sau, nheo mắt lại nhìn.
Người đàn ông đó không hề có động tác tiếp theo, chỉ là đến gần, nhìn mặt Cố Tử Thần , đột nhiên tâm trạng trở nên kích động, trong miệng lớn tiếng lẩm bẩm chửi rủa, rồi quay người chạy mất!
Cảm giác đó giống như sợ Cố Tử Thần vậy!
Tô Niên Niên đỡ hoảng hồn, chắc chắn ông ta đi xa rồi, mới hỏi: “ Cố Tử Thần , anh quen người này à?”
Cố Tử Thần lắc đầu phủ nhận, chỉ là cau mày ý thức gì đó.
Người đàn ông đó, dường như quen biết cậu.
Nhưng trong ký ức của cậu, không hề có chút ấn tượng nào về người đàn ông này.
Tô Niên Niên muốn đi xem con chó đó thế nào, không ngờ con chó đó mặc dù bị thương, nhưng mạnh mẽ khác thường, cố bò dậy, chân thấp chân cao chạy, rất nhanh đã mất hút ở con hẻm sâu.
Tô Niên Niên thở dài, chỉ hy vọng con chó đó có thể tự khỏe lại, đừng gặp phải con người đáng sợ như thế nữa.
Xảy ra chuyện như thế, hai người cũng không có tâm trạng mà về trường nữa, đành quay lại cửa hàng thú y.
Trên đường, Cố Tử Thần nhận được cuộc điện thoại, Tô Niên Niên chỉ thấy cậu luôn im lặng, chỉ nói “ vâng” hai tiếng trước khi tắt điện thoại.
“ Anh nhìn em làm gì?” Tô Niên Niên tò mò hỏi, không biết tại sao Cố Tử Thần tắt điện thoại rồi mà cứ nhìn cô.
Cố Tử Thần nhìn cô, hồi lâu, thở dài, “ Bố anh bảo tết nguyên tiêu anh về nhà, còn nữa, dẫn em đi cùng.”